“Cổ tổng quản, ngươi kiểm tra cẩn thận chứ, chuyện vu oan cho Hoàng hậu là phải mất đầu đấy!”
Mọi người ở đây đều im lặng, Trịnh Ngọc Uyển từ lúc tiến vào phòng đều im lặng bỗng nhiên mở miệng gây khó dễ.
“Nô tài không dám...”
Thân thể Cổ Trung run lên, cúi đầu nói.
“Nô tài kiểm tra rõ ràng, tiểu Lý tử chính xác là bị người đánh chết. Nếu nô tài đoán không sai thì giờ phút này lục phủ ngũ tạng của Tiểu Lý tử đã sớm vỡ tan.”
“Hoàng hậu, ai gia hỏi ngươi, vết thương trên người tiểu Lý tử có phải là do ngươi sai làm?”
Nụ cười thường xuất hiện trên gương mặt Thái hậu trong nháy mắt biến mất không tháy, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu, âm thanh cao hơn mấy phần.
“Một nửa là đúng một nửa là không.”
Không chút sợ hãi nhìn vào ánh mắt của Thái hậu, Diệp Mộ Liễu thản nhiên nói:
“Chuyện tiểu Lý tử ăn cắp, ta chỉ trừng phạt nhỏ, đánh hắn hai mươi đại bản. Hai mươi đại bản này không đủ để chết người. Nếu như Mẫu hậu không tin có thể hỏi Cổ tổng quản khám nghiệm là biết.”
Nghe vậy, ánh mắt Thái hậu lập tức nhìn về phía Cổ Trung.
Cổ Trung bị chỉ điểm, trầm giọng đáp:
“Hoàng hậu nương nương nói không sai, hai mươi đại bản này không đủ để chết người, làm cho tiểu Lý tử chết là những vết thương ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của hắn.”
“Như thế, xin hỏi Hoàng hậu, những vết thương trí mệnh trên người tiểu Lý tử là từ đâu mà có?”
Nhíu mày, Thái hậu sắc mặt không đổi hỏi.
“Đây cũng là vấn đề mà nô tì muốn làm rõ.”
Như cố ý liếc mắt nhìn Trịnh Ngọc Uyển một cái, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười khó đoán.
“Không phải Mẫu hậu cho rằng, chỉ bằng những vết thương này đã có thể chứng minh tiểu Lý tử là do ta đánh chết sao?”
“Người chết trong cung của ngươi, không phải ngươi đánh chết thì còn ai nữa?”
Chưa đợi Thái hậu trả lời, Trịnh Ngọc Uyển nhanh chóng nói.
“Hoàng quý phi, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung đâu... Ngươi đừng quên, vừa rồi ngươi vừa nói, vu oan cho Hoàng hậu là tội chết đấy...”
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, trong nháy mắt rét lạnh.
“Huống chi, Bản cung đang nói chuyện với Thái hậu, người xen mồm vào làm gì?”
“Ta...”
Không biết vì sao, nhìn ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Diệp Mộ Liễu, Trịnh Ngọc Uyển kìm lòng không được mà cảm thấy ớn lạnh.
Đối với Hoàng hậu đến từ thôn quê, bề ngoài xinh đẹp, thẳng thắn, Trịnh Ngọc Uyển vẫn không để trong lòng.
Nàng vẫn cho rằng, vì nàng (Diệp Mộ Liễu) có ơn cứu mạng Hoàng thượng, nên Hoàng thượng mới có ý lập nàng (Diệp Mộ Liễu) làm Hoàng hậu.
Nàng muốn đợi đến lúc Hoàng thượng chán ghét cháo trắng rau dưa thì tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh nàng. (Ý bảo yêu thích nhất thời, đợi đến lúc chán rồi lại bỏ).
Bởi vì trước lúc chưa có Diệp Mộ Liễu, ở trong hậu cung này, nàng vẫn là nữ tử có quyền thế nhất.
Ai ngờ hiện tại, xem ra, sự việc không giống như vậy.
Hơn nữa, Hoàng hậu này so với suy nghĩ trong lòng nàng thì hoàn toàn khác nhau.
Kể đến lần trước ở Thính Vũ hiện, bây giờ là trước mặt Thái hậu, nàng (Diệp Mộ Liễu) không ngừng mang đến cho nàng “kinh hỉ” ngoài ý muốn.
Ví dụ như lúc này, cánh môi mỏng của nàng (Diệp Mộ Liễu) đã mím thành một đường, ánh mắt lạnh lùng làm cho nàng cảm thấy áp lực không giải thích được.
Loại áp lực này cực kì giống như lúc đối mặt với Lý Ngọc.
Phần lớn thời gian, Lý Ngọc luôn tao nhã lịch sự. Nhưng khi hắn tức giận, nàng đối với nam tử dịu dàng này cảm thấy sợ hãi không hiểu được.
Làm dho Trịnh Ngọc Uyển không hiểu đó là từ nhỏ Lý Ngọc đã là cửu ngũ chí tôn, có khí thế như vậy cũng dễ hiểu.
Nhưng Diệp Mộ Liễu chỉ là một nha đầu thôn quê làm sao lại khiến cho nàng cảm thấy như vậy?
Đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, Trịnh Ngọc Uyển nhướng mày nói:
“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Hoàng hậu muốn bịt miệng nô tì không lẽ sợ nô tì nói ra lời gì không nên nói sao?”
“Hoàng quý phi muốn nói thì tự nhiên, không ai ngăn cản ngưi. Nhưng mà mong Hoàng quý phi trước khi nói chuyện thì suy nghĩ rồi hãy nói. Nếu không, đợi sự việc điều tra ra manh mối, Bản cung sẽ không để yên cho người vu oan!”
Khóe môi quét xuống vòng cung như có như không, nhưng một chút ý cười cũng không có.
Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển há to mồm, như muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra.
“Được rồi, không tranh cãi nữa. Hoàng quý phi, Hoàng hậu nói không sau, ngươi vừa rồi có chút càn rỡ, lần sau nói chuyện nhớ chú ý một chút.”
Miệng thì nói như vậy nhưng Thái hậu không có một chút trách cứ.
Mọi người ở đây đều im lặng, Trịnh Ngọc Uyển từ lúc tiến vào phòng đều im lặng bỗng nhiên mở miệng gây khó dễ.
“Nô tài không dám...”
Thân thể Cổ Trung run lên, cúi đầu nói.
“Nô tài kiểm tra rõ ràng, tiểu Lý tử chính xác là bị người đánh chết. Nếu nô tài đoán không sai thì giờ phút này lục phủ ngũ tạng của Tiểu Lý tử đã sớm vỡ tan.”
“Hoàng hậu, ai gia hỏi ngươi, vết thương trên người tiểu Lý tử có phải là do ngươi sai làm?”
Nụ cười thường xuất hiện trên gương mặt Thái hậu trong nháy mắt biến mất không tháy, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu, âm thanh cao hơn mấy phần.
“Một nửa là đúng một nửa là không.”
Không chút sợ hãi nhìn vào ánh mắt của Thái hậu, Diệp Mộ Liễu thản nhiên nói:
“Chuyện tiểu Lý tử ăn cắp, ta chỉ trừng phạt nhỏ, đánh hắn hai mươi đại bản. Hai mươi đại bản này không đủ để chết người. Nếu như Mẫu hậu không tin có thể hỏi Cổ tổng quản khám nghiệm là biết.”
Nghe vậy, ánh mắt Thái hậu lập tức nhìn về phía Cổ Trung.
Cổ Trung bị chỉ điểm, trầm giọng đáp:
“Hoàng hậu nương nương nói không sai, hai mươi đại bản này không đủ để chết người, làm cho tiểu Lý tử chết là những vết thương ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của hắn.”
“Như thế, xin hỏi Hoàng hậu, những vết thương trí mệnh trên người tiểu Lý tử là từ đâu mà có?”
Nhíu mày, Thái hậu sắc mặt không đổi hỏi.
“Đây cũng là vấn đề mà nô tì muốn làm rõ.”
Như cố ý liếc mắt nhìn Trịnh Ngọc Uyển một cái, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười khó đoán.
“Không phải Mẫu hậu cho rằng, chỉ bằng những vết thương này đã có thể chứng minh tiểu Lý tử là do ta đánh chết sao?”
“Người chết trong cung của ngươi, không phải ngươi đánh chết thì còn ai nữa?”
Chưa đợi Thái hậu trả lời, Trịnh Ngọc Uyển nhanh chóng nói.
“Hoàng quý phi, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung đâu... Ngươi đừng quên, vừa rồi ngươi vừa nói, vu oan cho Hoàng hậu là tội chết đấy...”
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, trong nháy mắt rét lạnh.
“Huống chi, Bản cung đang nói chuyện với Thái hậu, người xen mồm vào làm gì?”
“Ta...”
Không biết vì sao, nhìn ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Diệp Mộ Liễu, Trịnh Ngọc Uyển kìm lòng không được mà cảm thấy ớn lạnh.
Đối với Hoàng hậu đến từ thôn quê, bề ngoài xinh đẹp, thẳng thắn, Trịnh Ngọc Uyển vẫn không để trong lòng.
Nàng vẫn cho rằng, vì nàng (Diệp Mộ Liễu) có ơn cứu mạng Hoàng thượng, nên Hoàng thượng mới có ý lập nàng (Diệp Mộ Liễu) làm Hoàng hậu.
Nàng muốn đợi đến lúc Hoàng thượng chán ghét cháo trắng rau dưa thì tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh nàng. (Ý bảo yêu thích nhất thời, đợi đến lúc chán rồi lại bỏ).
Bởi vì trước lúc chưa có Diệp Mộ Liễu, ở trong hậu cung này, nàng vẫn là nữ tử có quyền thế nhất.
Ai ngờ hiện tại, xem ra, sự việc không giống như vậy.
Hơn nữa, Hoàng hậu này so với suy nghĩ trong lòng nàng thì hoàn toàn khác nhau.
Kể đến lần trước ở Thính Vũ hiện, bây giờ là trước mặt Thái hậu, nàng (Diệp Mộ Liễu) không ngừng mang đến cho nàng “kinh hỉ” ngoài ý muốn.
Ví dụ như lúc này, cánh môi mỏng của nàng (Diệp Mộ Liễu) đã mím thành một đường, ánh mắt lạnh lùng làm cho nàng cảm thấy áp lực không giải thích được.
Loại áp lực này cực kì giống như lúc đối mặt với Lý Ngọc.
Phần lớn thời gian, Lý Ngọc luôn tao nhã lịch sự. Nhưng khi hắn tức giận, nàng đối với nam tử dịu dàng này cảm thấy sợ hãi không hiểu được.
Làm dho Trịnh Ngọc Uyển không hiểu đó là từ nhỏ Lý Ngọc đã là cửu ngũ chí tôn, có khí thế như vậy cũng dễ hiểu.
Nhưng Diệp Mộ Liễu chỉ là một nha đầu thôn quê làm sao lại khiến cho nàng cảm thấy như vậy?
Đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, Trịnh Ngọc Uyển nhướng mày nói:
“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Hoàng hậu muốn bịt miệng nô tì không lẽ sợ nô tì nói ra lời gì không nên nói sao?”
“Hoàng quý phi muốn nói thì tự nhiên, không ai ngăn cản ngưi. Nhưng mà mong Hoàng quý phi trước khi nói chuyện thì suy nghĩ rồi hãy nói. Nếu không, đợi sự việc điều tra ra manh mối, Bản cung sẽ không để yên cho người vu oan!”
Khóe môi quét xuống vòng cung như có như không, nhưng một chút ý cười cũng không có.
Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển há to mồm, như muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra.
“Được rồi, không tranh cãi nữa. Hoàng quý phi, Hoàng hậu nói không sau, ngươi vừa rồi có chút càn rỡ, lần sau nói chuyện nhớ chú ý một chút.”
Miệng thì nói như vậy nhưng Thái hậu không có một chút trách cứ.