“Hoàng hậu, ngươi nói đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản, ngươi có chứng cớ gì không?”
Cúi đầu trầm từ, một lúc sau Thái hậu mới thản nhiên hỏi.
“Cung nữ và thái giám trong cung nô tì đều có thể làm chứng.”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu không chút do dự trả lời.
“Bọn họ có thể chứng minh sáng hôm qua nô tì chỉ phạt tiểu Lý tử hai mươi đại bản. Hơn nữa sau đó, nô tì Thanh nhi là cung nữ hầu hạ nô tì vẫn đưa thuốc đến cho tiểu Lý tử.”
“Hoàng hậu nương nương, nô tì có câu này muốn nói không biết có được nói hay không?”
Có giáo huấn lần trước, lần này Trịnh Ngọc Uyển ngoan ngoãn hơn không ít.
“Hoàng quý phi cứ nói đừng ngại.”
Trong lòng vừa động, Diệp Mộ Liễu đoán được vài phần.
“Nương nương nói người trong Tử Vi cung có thể làm chứng, nô tì cảm thấy nói như vậy giống nhưng trò đùa. Phải biết rằng, cung nữ và thái giám trong Tử Vi cung đều là nô tài của Hoàng hậu nương nương đấy.”
Dừng lại một chút, Trịnh Ngọc Uyển lại tiếp tục nói:
“Còn nữa, Hoàng hậu nương nương nói cho tiểu Lý tử dùng thuốc, lời này có chút mâu thuẫn. Tiểu Lý tử là tội phạm, nếu Hoàng hậu đã đánh hắn vì sao phải cho hắn thuốc? Trong này có ẩn chứa gì sao?”
Diệp Mộ Liễu im lặng, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Không phải muốn nói là Thanh nhi hành hạ tiểu Lý tử mới làm như vậy đi?
Trong chớp nhoáng, Diệp Mộ Liễu đã có nhận định trong lòng, nhếch môi cười cười, nàng thản nhiên đáp:
“Tiểu Lý tử tội không đáng chết, Bản cung cho người bôi thuốc cho hắn cũng là hợp tình hợp lý. Mấu chốt là trong chuyện này Bản cung cảm thấy hết sức kì lạ. Lời khai của tiểu Lý tử ấp a ấp úng như muốn nói hắn là bất đắc dĩ, nói như vậy, là có người bắt hắn phải làm.”
Dứt lời, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng quét mắt về phía Trịnh Ngọc Uyển. Qủa nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, không một chút động tĩnh.
“Nếu sự việc liên quan đến Phượng Vân trâm có liên qun đến tiểu Lý tử, Bản cung tất nhiên không thể trước khi tìm ra được manh mối làm để cho hắn gặp phải chuyện gì. Cho nên bôi thuốc cũng có thể hiểu, lại không nghĩ rằng người định không bằng trời định, lại có tiểu nhân sau lưn...”
“Lời khai lần này chết không đối chứng, chuyện bôi thuốc cũng là do Hoàng hậu nói, Hoàng hậu bảo làm sao nô tì có thể tin tưởng?”
Trịnh Ngọc Uyển châm biếm đề cao giọng nói cùng với ánh mắt nghi ngờ làm cho hỏa khí trong người Diệp Mộ Liễu dâng lên. Vì thế không nghĩ muốn buông tha cho nàng ta.
“Bôi thuốc là Triệu Nguc bôi cho tiểu Lý tử. Lấy khẩu cung là Thanh nhi và Triệu Ngũ đồng thời thẩm vấn. Nếu Hoàng quý phi không tin thì có thể hỏi là biết.”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Mộ Liễu vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trịnh Ngọc Uyển.
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu ảo não không thôi.
Trong đầu lóe sáng, nàng biết mình nói sai rồi, vừa lúc trúng bẫy của Trịnh Ngọc Uyển.
Làm sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy. Triệu Ngũ kia đã biến mất, nhất định là rơi vào trong tay các nàng.
Không chừng vừa rồi là do Trịnh Ngọc Uyển kích nàng nói ra lời này là muốn nàng cắn câu đấy.
Trời ạ, nàng ngốc đến hồ đồ rồi, biết rõ có cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào.
Diệp Mộ Liễu ơi Diệp Mộ Liễu, từ trước tới giờ vẫn cho mình là học được không ít, thì ra vẫn còn non như vậy...
Quả nhiên Trịnh Ngọc Uyển như cười như không nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, giọng nói trào phúng:
“Hoàng hậu nương nương nói thật buồn cười, trong cung này ai chả biết Thanh nhi là tâm phúc của ngươi, lời nàng ta nói chỉ sợ cũng không tin tưởng được.”
“Lại nói Triệu Ngũ, không phải nương nương nói hắn đã biến mất sao? Lúc này chúng ta đi đâu để tìm hắn đây?”
Cắn cắn môi, Diệp Mộ Liễu rũ mắt.
“Nếu như tìm không thấy thì sao?”
Nhướng mày, Trịnh Ngọc Uyển khiêu khích hỏi:
“Ai biết có phải có người giết người giệt khẩu hay không?”
“Hoàng quý phi là có ý gì?”
Nghe vậy Diệp Mộ Liễu hung hắn liếc nàng ta một cái, ngũ quan xinh đẹp bao phủ một tầng băng mỏng, mỗi tấc đều tỏa ra hơi lạnh.
“Ý tại mặt chứ.”
Nhún vai, Trịnh Ngọc Uyển không đồng ý nói.
Diệp Mộ Liễu vừa muốn nói thì phía sai có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Người tới vội vàng đến bên tai Thái hậu nói gì đó. Thái hậu vốn đang trấn định tự nhiên lại bỗng dưng thay đổi, cổ quái liếc Diệp Mộ Liễu một cái.
Thấy vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuông, mới biết lo lắng của mình trở thành sự thực.
“Hoàng hậu, ai gia vừa nhận được tin, Triệu Ngũ đã tìm được.”
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, giọng điệu bình tình như điềm báo cho mưa giông sắp tới.
“Bất quá như lời Hoàng quý phi nói, hắn không thể làm chứng cho ngươi rồi. Bởi vì hắn đã chết ở trong giếng cạn ở lãnh cung phía bắc. Nghe nói vết thương trên người hắn là giống với vết thương trên người tiểu Lý tử...”
Đã chết rồi sao?
Đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc Diệp Mộ Liễu thực sự đối diện với nói vẫn không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng.
Mạng người vô tội cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới này.
Trong hoàng cung này quả nhiên như lời mama dạy bảo, là nơi cá ăn thịt người không thèm nháy mắt, là nơi cười giả tồn tại.
Diệp Mộ Liễu, xem ra ngươi phải kiên cường hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa mới có thể sống tốt trong Hoàng cung này.
“Làm sao bây giờ? Hoàng hậu nương nương hình như không còn chứng cớ.”
Thấy vậy, Trịnh Ngọc Uyển vui sướng khi người gặp họa, cười nói.
“Không biết Hoàng hậu nương nương muốn tìm ai chứng minh trong sạch của mình đây?”
“Trẫm sẽ thay nàng làm chứng!”
Diệp Mộ Liễu vẫn không nói chuyện, phía sau truyền đến giọng nói quen thuốc mà uy nghiêm của Lý Ngọc.
“Chuyện này từ đầu đến cuối Trẫm đều biết rõ. Hôm qua lúc Hoàng hậu hạ lệnh Trẫm vẫn ở bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu đúng là sai người đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản.”
Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển sắc mặt thay đổi. Ngay cả Thái hậu cũng đăm chiêu liếc Lý Ngọc một cái.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu đầy kinh ngạc.
Lý Ngọc là vô điều kiện tin tưởng nàng sao?
Hay bảo vệ nàng chỉ là kế tạm thời mà thôi?”
“Hoàng, hoàng thượng nói thật sao?”
Nửa đường nhảy ra một kỳ đà cản mũi, làm cho Trịnh Ngọc Uyển đại loạn.
Nàng nghĩ tới sự việc phát sinh, Hoàng thượng phần lớn sẽ thiên vị cho Diệp Mộ Liễu nhưng lại không nghĩ tới hắn vậy mà tình nguyện thay nàng làm chứng giả.
Lần này nàng phải làm sao bây giờ?
Không phải bảo nàng đi vạch trần lời nói dối của Hoàng thượng đấy chứ?
Vậy cho dù nàng có thắng thì cũng sẽ bị hắn vắng vẻ, bị hắn vĩnh viễn bỏ qua.
Huống hồ hắn đã dám mở miệng thì nắm chắc được đường cứu vãn.
“Sao vậy, chẳng lẽ ái phi còn hoài nghi lời nói của Trẫm hay sao?”
Lý Ngọc nghiêng người nhíu mày, thâm sâu liếc nhìn Trịnh Ngọc Uyển một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đột nhiên rút ra khỏi vỏ, giống như muốn đâm xuyên qua nàng.
“Hay là Qúy phi cảm thấy Trẫm đang thiên vị cho Hoàng hậu ? "
Nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng Trịnh Ngọc Uyển biết nhất định hắn đã lắng nghe từ lâu, nghe được không ít lời nói.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, liều mạng áp chế sự hậm hực trong người, Trịnh Ngọc Uyển không cam lòng nói:
“Nô tì không có ý này.”
“Không có ý này thì tốt.”
Lạnh lùng liếc nàng một cái, lúc này Lý Ngọc mới xoay người nói với Thái hậu:
“Mẫu hậu, người này ta có thể đảm bảo không phải do Hoàng hậu đánh chết, mong Mẫu hậu minh xét.”
“Đã có Hoàng nhi làm chứng, ai gia tất nhiên sẽ tin tưởng.”
Đáy mắt lóe lên chút phức tạp, Thái hậu bất động thanh sắc nói.
“Chỉ là người đã chết vẫn nên có một câu trả lời thỏa đáng. Hoàng thượng, người nói có phải không?”
Thấy Thái hậu vẫn như cũ không chịu bỏ qua, trong lòng Diệp Mộ Liễu cười lạnh, nhíu mày nói:
“Có lẽ nô tì có thể cung cấp cho Mẫu hậu chút manh mối.”
“Sao...? Thì ra Hoàng hậu có manh mối, không ngại nói cho chúng ta nghe một chút.”
Không biết là cố ý hay vô ý mà ánh mắt của Thái hậu lại nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển.
“Mẫu hậu có thể điều tra từ thời gian tiểu Lý tử bị đánh.”
Trầm ngâm hooid lâu, lúc này Diệp Mộ Liễu không nhanh không chậm nói:
“Vừa rồi Cổ tổng quản có nói, tiểu Lý tử là vì vỡ nội tạng mới chết. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm theo cha phá an, thời gian tử vong chắc là nửa đêm hôm qua.”
“Ta nghĩ thời gian Triệu Ngũ chết cũng gần như vậy. Không bằng để người kéo thi thể Triệu Ngũ đến, xem hắn chết vào lúc nào? Sau đó căn cứ vào thời gian tử vong của hắn đế phán đoán thời gian hung thủ rời đi.”
Nói đến đây, Diệp Mộ Liễu cố ý dừng một lại một chút, ánh mắt thản nhiên liếc qua mọi người mới tiếp tục nói:
“Từ Tử Vi cung đến đây còn mất một đoạn, trong Hoàng cung này ngày đêm đều có thị vệ trực.
Chắc chắn sẽ có người phát hiện ra, chúng ta sẽ căn cứ vào đó để tiếp tục điều tra.”
Cúi đầu trầm từ, một lúc sau Thái hậu mới thản nhiên hỏi.
“Cung nữ và thái giám trong cung nô tì đều có thể làm chứng.”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu không chút do dự trả lời.
“Bọn họ có thể chứng minh sáng hôm qua nô tì chỉ phạt tiểu Lý tử hai mươi đại bản. Hơn nữa sau đó, nô tì Thanh nhi là cung nữ hầu hạ nô tì vẫn đưa thuốc đến cho tiểu Lý tử.”
“Hoàng hậu nương nương, nô tì có câu này muốn nói không biết có được nói hay không?”
Có giáo huấn lần trước, lần này Trịnh Ngọc Uyển ngoan ngoãn hơn không ít.
“Hoàng quý phi cứ nói đừng ngại.”
Trong lòng vừa động, Diệp Mộ Liễu đoán được vài phần.
“Nương nương nói người trong Tử Vi cung có thể làm chứng, nô tì cảm thấy nói như vậy giống nhưng trò đùa. Phải biết rằng, cung nữ và thái giám trong Tử Vi cung đều là nô tài của Hoàng hậu nương nương đấy.”
Dừng lại một chút, Trịnh Ngọc Uyển lại tiếp tục nói:
“Còn nữa, Hoàng hậu nương nương nói cho tiểu Lý tử dùng thuốc, lời này có chút mâu thuẫn. Tiểu Lý tử là tội phạm, nếu Hoàng hậu đã đánh hắn vì sao phải cho hắn thuốc? Trong này có ẩn chứa gì sao?”
Diệp Mộ Liễu im lặng, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Không phải muốn nói là Thanh nhi hành hạ tiểu Lý tử mới làm như vậy đi?
Trong chớp nhoáng, Diệp Mộ Liễu đã có nhận định trong lòng, nhếch môi cười cười, nàng thản nhiên đáp:
“Tiểu Lý tử tội không đáng chết, Bản cung cho người bôi thuốc cho hắn cũng là hợp tình hợp lý. Mấu chốt là trong chuyện này Bản cung cảm thấy hết sức kì lạ. Lời khai của tiểu Lý tử ấp a ấp úng như muốn nói hắn là bất đắc dĩ, nói như vậy, là có người bắt hắn phải làm.”
Dứt lời, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng quét mắt về phía Trịnh Ngọc Uyển. Qủa nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, không một chút động tĩnh.
“Nếu sự việc liên quan đến Phượng Vân trâm có liên qun đến tiểu Lý tử, Bản cung tất nhiên không thể trước khi tìm ra được manh mối làm để cho hắn gặp phải chuyện gì. Cho nên bôi thuốc cũng có thể hiểu, lại không nghĩ rằng người định không bằng trời định, lại có tiểu nhân sau lưn...”
“Lời khai lần này chết không đối chứng, chuyện bôi thuốc cũng là do Hoàng hậu nói, Hoàng hậu bảo làm sao nô tì có thể tin tưởng?”
Trịnh Ngọc Uyển châm biếm đề cao giọng nói cùng với ánh mắt nghi ngờ làm cho hỏa khí trong người Diệp Mộ Liễu dâng lên. Vì thế không nghĩ muốn buông tha cho nàng ta.
“Bôi thuốc là Triệu Nguc bôi cho tiểu Lý tử. Lấy khẩu cung là Thanh nhi và Triệu Ngũ đồng thời thẩm vấn. Nếu Hoàng quý phi không tin thì có thể hỏi là biết.”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Mộ Liễu vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trịnh Ngọc Uyển.
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu ảo não không thôi.
Trong đầu lóe sáng, nàng biết mình nói sai rồi, vừa lúc trúng bẫy của Trịnh Ngọc Uyển.
Làm sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy. Triệu Ngũ kia đã biến mất, nhất định là rơi vào trong tay các nàng.
Không chừng vừa rồi là do Trịnh Ngọc Uyển kích nàng nói ra lời này là muốn nàng cắn câu đấy.
Trời ạ, nàng ngốc đến hồ đồ rồi, biết rõ có cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào.
Diệp Mộ Liễu ơi Diệp Mộ Liễu, từ trước tới giờ vẫn cho mình là học được không ít, thì ra vẫn còn non như vậy...
Quả nhiên Trịnh Ngọc Uyển như cười như không nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, giọng nói trào phúng:
“Hoàng hậu nương nương nói thật buồn cười, trong cung này ai chả biết Thanh nhi là tâm phúc của ngươi, lời nàng ta nói chỉ sợ cũng không tin tưởng được.”
“Lại nói Triệu Ngũ, không phải nương nương nói hắn đã biến mất sao? Lúc này chúng ta đi đâu để tìm hắn đây?”
Cắn cắn môi, Diệp Mộ Liễu rũ mắt.
“Nếu như tìm không thấy thì sao?”
Nhướng mày, Trịnh Ngọc Uyển khiêu khích hỏi:
“Ai biết có phải có người giết người giệt khẩu hay không?”
“Hoàng quý phi là có ý gì?”
Nghe vậy Diệp Mộ Liễu hung hắn liếc nàng ta một cái, ngũ quan xinh đẹp bao phủ một tầng băng mỏng, mỗi tấc đều tỏa ra hơi lạnh.
“Ý tại mặt chứ.”
Nhún vai, Trịnh Ngọc Uyển không đồng ý nói.
Diệp Mộ Liễu vừa muốn nói thì phía sai có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Người tới vội vàng đến bên tai Thái hậu nói gì đó. Thái hậu vốn đang trấn định tự nhiên lại bỗng dưng thay đổi, cổ quái liếc Diệp Mộ Liễu một cái.
Thấy vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuông, mới biết lo lắng của mình trở thành sự thực.
“Hoàng hậu, ai gia vừa nhận được tin, Triệu Ngũ đã tìm được.”
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, giọng điệu bình tình như điềm báo cho mưa giông sắp tới.
“Bất quá như lời Hoàng quý phi nói, hắn không thể làm chứng cho ngươi rồi. Bởi vì hắn đã chết ở trong giếng cạn ở lãnh cung phía bắc. Nghe nói vết thương trên người hắn là giống với vết thương trên người tiểu Lý tử...”
Đã chết rồi sao?
Đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc Diệp Mộ Liễu thực sự đối diện với nói vẫn không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng.
Mạng người vô tội cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới này.
Trong hoàng cung này quả nhiên như lời mama dạy bảo, là nơi cá ăn thịt người không thèm nháy mắt, là nơi cười giả tồn tại.
Diệp Mộ Liễu, xem ra ngươi phải kiên cường hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa mới có thể sống tốt trong Hoàng cung này.
“Làm sao bây giờ? Hoàng hậu nương nương hình như không còn chứng cớ.”
Thấy vậy, Trịnh Ngọc Uyển vui sướng khi người gặp họa, cười nói.
“Không biết Hoàng hậu nương nương muốn tìm ai chứng minh trong sạch của mình đây?”
“Trẫm sẽ thay nàng làm chứng!”
Diệp Mộ Liễu vẫn không nói chuyện, phía sau truyền đến giọng nói quen thuốc mà uy nghiêm của Lý Ngọc.
“Chuyện này từ đầu đến cuối Trẫm đều biết rõ. Hôm qua lúc Hoàng hậu hạ lệnh Trẫm vẫn ở bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu đúng là sai người đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản.”
Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển sắc mặt thay đổi. Ngay cả Thái hậu cũng đăm chiêu liếc Lý Ngọc một cái.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu đầy kinh ngạc.
Lý Ngọc là vô điều kiện tin tưởng nàng sao?
Hay bảo vệ nàng chỉ là kế tạm thời mà thôi?”
“Hoàng, hoàng thượng nói thật sao?”
Nửa đường nhảy ra một kỳ đà cản mũi, làm cho Trịnh Ngọc Uyển đại loạn.
Nàng nghĩ tới sự việc phát sinh, Hoàng thượng phần lớn sẽ thiên vị cho Diệp Mộ Liễu nhưng lại không nghĩ tới hắn vậy mà tình nguyện thay nàng làm chứng giả.
Lần này nàng phải làm sao bây giờ?
Không phải bảo nàng đi vạch trần lời nói dối của Hoàng thượng đấy chứ?
Vậy cho dù nàng có thắng thì cũng sẽ bị hắn vắng vẻ, bị hắn vĩnh viễn bỏ qua.
Huống hồ hắn đã dám mở miệng thì nắm chắc được đường cứu vãn.
“Sao vậy, chẳng lẽ ái phi còn hoài nghi lời nói của Trẫm hay sao?”
Lý Ngọc nghiêng người nhíu mày, thâm sâu liếc nhìn Trịnh Ngọc Uyển một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đột nhiên rút ra khỏi vỏ, giống như muốn đâm xuyên qua nàng.
“Hay là Qúy phi cảm thấy Trẫm đang thiên vị cho Hoàng hậu ? "
Nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng Trịnh Ngọc Uyển biết nhất định hắn đã lắng nghe từ lâu, nghe được không ít lời nói.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, liều mạng áp chế sự hậm hực trong người, Trịnh Ngọc Uyển không cam lòng nói:
“Nô tì không có ý này.”
“Không có ý này thì tốt.”
Lạnh lùng liếc nàng một cái, lúc này Lý Ngọc mới xoay người nói với Thái hậu:
“Mẫu hậu, người này ta có thể đảm bảo không phải do Hoàng hậu đánh chết, mong Mẫu hậu minh xét.”
“Đã có Hoàng nhi làm chứng, ai gia tất nhiên sẽ tin tưởng.”
Đáy mắt lóe lên chút phức tạp, Thái hậu bất động thanh sắc nói.
“Chỉ là người đã chết vẫn nên có một câu trả lời thỏa đáng. Hoàng thượng, người nói có phải không?”
Thấy Thái hậu vẫn như cũ không chịu bỏ qua, trong lòng Diệp Mộ Liễu cười lạnh, nhíu mày nói:
“Có lẽ nô tì có thể cung cấp cho Mẫu hậu chút manh mối.”
“Sao...? Thì ra Hoàng hậu có manh mối, không ngại nói cho chúng ta nghe một chút.”
Không biết là cố ý hay vô ý mà ánh mắt của Thái hậu lại nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển.
“Mẫu hậu có thể điều tra từ thời gian tiểu Lý tử bị đánh.”
Trầm ngâm hooid lâu, lúc này Diệp Mộ Liễu không nhanh không chậm nói:
“Vừa rồi Cổ tổng quản có nói, tiểu Lý tử là vì vỡ nội tạng mới chết. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm theo cha phá an, thời gian tử vong chắc là nửa đêm hôm qua.”
“Ta nghĩ thời gian Triệu Ngũ chết cũng gần như vậy. Không bằng để người kéo thi thể Triệu Ngũ đến, xem hắn chết vào lúc nào? Sau đó căn cứ vào thời gian tử vong của hắn đế phán đoán thời gian hung thủ rời đi.”
Nói đến đây, Diệp Mộ Liễu cố ý dừng một lại một chút, ánh mắt thản nhiên liếc qua mọi người mới tiếp tục nói:
“Từ Tử Vi cung đến đây còn mất một đoạn, trong Hoàng cung này ngày đêm đều có thị vệ trực.
Chắc chắn sẽ có người phát hiện ra, chúng ta sẽ căn cứ vào đó để tiếp tục điều tra.”