Trịnh Ngọc Uyển hồi phục tinh thần đầu tiên, mắt nàng ta sáng lên, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần khiêu khích và vui sướng khi người gặp họa.
Ngược lại Thái hậu đăm chiêu nhìn thoáng qua Lý Ngọc, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng như ẩn như hiện.
Diệp Mộ Liễu không thèm nhìn Trịnh Ngọc Uyển đang dương dương đắc ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, ánh mắt hết sức thâm sâu. Lúc sau, nàng mới nhếch môi như đang châm biếm, cao giọng cười nói:
“Nô tì đúng là lơ là công việc, theo như nô tì thấy, Hoàng thượng xử phạt nửa tháng thì thật sự quá nhẹ. Nô tì tự nguyện tăng thêm hình phạt cấm túc trong Tửu Vi cung nửa năm.”
Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người không thèm quay đầu lại nghênh ngang mà đi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng quyết tuyệt. (Bật ngón tay cái cho nàng. ^_^) truyện chỉ đăng lên dđlqd.com
Thấy vậy, Lý Ngọc thở dài một hơi, khóe môi vẽ lên nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ...
Thảm rồi, lần này đụng phải ong vò vẽ. Xem ra lần này hắn đã được lĩnh giáo.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nàng...”
Thấy Diệp Mộ Liễu vô lễ như vậy, Trinh Ngọc Uyển vui sướng trong lòng, còn muốn nhân cơ hội này cáo trạng một phen. Ai ngờ Lý Ngọc quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ánh mắt đầy rét lạnh.
“Đủ rồi!”
Thấy vậy, Thái hậu bỗng dưng cao giọng đầy tức giận:
“Cùng ai gia trở về. Đừng ở chỗ này làm cho ai gia cảm thấy mất mặt, xấu hổ nữa.”
“Nhi thần cung tiễn Mẫu hậu.”
Nhìn Thái hậu đi xa, lúc này Lý Ngọc mở xoay người chạy đến tẩm cung Diệp Mộ Liễu.
Người đến nhưng không cho khách vào nhà.
“Hoàng thượng, hình như nương nương tức giận rồi...”
Thè lưỡi, Thanh nhi không yên lòng nói.
Lý Ngọc sờ sờ cái mũi, cười khổ. Đâu chỉ là tức giận, quả thật là rất tức giận!
“Thanh nhi, ngươi tiếp tục ở đây thay Trẫm gõ cửa.”
Liên tục gõ cửa nhưng không thấy người đáp lại, Lý Ngọc nhẹ giọng nói với Thanh nhi.
“Nhưng mà Hoàng thượng, còn người thì sao?”
Nhìn Lý Ngọc giao nhiệm vụ gian khổ cho nàng, Thanh nhi vội vàng hỏi.
“Ta tự có kế hoạch của mình.”
Trong lúc đó, Lý Ngọc đã ra khỏi Tử Vi cung, không có ai trả lời nàng.
Đứng ở cửa đại điện, Lý Ngọc lặng lẽ đến bên ngoài tẩm cung Diệp Mộ Liễu.
Cánh cửa sổ mở ra một nửa, hắn nhìn thấy rõ ràng Diệp Mộ Liễu đang dùng hai tay chặn lỗ tai, không để cho mình nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Ngược lại Thái hậu đăm chiêu nhìn thoáng qua Lý Ngọc, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng như ẩn như hiện.
Diệp Mộ Liễu không thèm nhìn Trịnh Ngọc Uyển đang dương dương đắc ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, ánh mắt hết sức thâm sâu. Lúc sau, nàng mới nhếch môi như đang châm biếm, cao giọng cười nói:
“Nô tì đúng là lơ là công việc, theo như nô tì thấy, Hoàng thượng xử phạt nửa tháng thì thật sự quá nhẹ. Nô tì tự nguyện tăng thêm hình phạt cấm túc trong Tửu Vi cung nửa năm.”
Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người không thèm quay đầu lại nghênh ngang mà đi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng quyết tuyệt. (Bật ngón tay cái cho nàng. ^_^) truyện chỉ đăng lên dđlqd.com
Thấy vậy, Lý Ngọc thở dài một hơi, khóe môi vẽ lên nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ...
Thảm rồi, lần này đụng phải ong vò vẽ. Xem ra lần này hắn đã được lĩnh giáo.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nàng...”
Thấy Diệp Mộ Liễu vô lễ như vậy, Trinh Ngọc Uyển vui sướng trong lòng, còn muốn nhân cơ hội này cáo trạng một phen. Ai ngờ Lý Ngọc quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ánh mắt đầy rét lạnh.
“Đủ rồi!”
Thấy vậy, Thái hậu bỗng dưng cao giọng đầy tức giận:
“Cùng ai gia trở về. Đừng ở chỗ này làm cho ai gia cảm thấy mất mặt, xấu hổ nữa.”
“Nhi thần cung tiễn Mẫu hậu.”
Nhìn Thái hậu đi xa, lúc này Lý Ngọc mở xoay người chạy đến tẩm cung Diệp Mộ Liễu.
Người đến nhưng không cho khách vào nhà.
“Hoàng thượng, hình như nương nương tức giận rồi...”
Thè lưỡi, Thanh nhi không yên lòng nói.
Lý Ngọc sờ sờ cái mũi, cười khổ. Đâu chỉ là tức giận, quả thật là rất tức giận!
“Thanh nhi, ngươi tiếp tục ở đây thay Trẫm gõ cửa.”
Liên tục gõ cửa nhưng không thấy người đáp lại, Lý Ngọc nhẹ giọng nói với Thanh nhi.
“Nhưng mà Hoàng thượng, còn người thì sao?”
Nhìn Lý Ngọc giao nhiệm vụ gian khổ cho nàng, Thanh nhi vội vàng hỏi.
“Ta tự có kế hoạch của mình.”
Trong lúc đó, Lý Ngọc đã ra khỏi Tử Vi cung, không có ai trả lời nàng.
Đứng ở cửa đại điện, Lý Ngọc lặng lẽ đến bên ngoài tẩm cung Diệp Mộ Liễu.
Cánh cửa sổ mở ra một nửa, hắn nhìn thấy rõ ràng Diệp Mộ Liễu đang dùng hai tay chặn lỗ tai, không để cho mình nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.