“Hoàng thượng sợ Hoàng hậu nương nương thương tâm phải không?”
Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết mỉm cười, đáy mắt hiện lên một chút sáng tỏ.
“Đúng là Thiên Tuyết không nhìn nhầm người, Hoàng thượng đúng là một nam tử trọng tình trọng nghĩa. Nam nhân như vậy nhất định cũng sẽ tuân thủ lời hứa của mình!”
“Nhưng mà Hoàng thượng, ngươi không cần suy nghĩ lâu, phải tận dụng thời cơ, mất rồi thì sẽ không tìm lại được. Suy nghĩ cẩn thận xem, binh mã của Tây Việt quốc không đợi ai đâu.”
“Không cần suy nghĩ, hắn không đồng ý với ngươi thì ta đồng ý với ngươi là được.”
Lúc Lý Ngọc đang chần chờ, phía sau người truyền đên giọng nữ tử rõ ràng nhưng hết sức kiên định.
“Liễu Nhi...”
“Hoàng hậu...”
Lý Ngọc và Bắc Thiên Tuyết cùng quay đầu lại, ánh mắt run lên.
Dưới ánh trăng, nữ tử mặc bộ quần áo màu tím, phong thái trầm tĩnh ung dung, gương mặt như hoa đào nở rộ, sáng chói không gì sánh được.
Ở trong mắt nàng, bọn họ thấy được sự kiên định vững như bàn thạch.
“Liễu Nhi, sao nàng lại tới đây?”
“Bẩm Hoàng thượng, là vi thần mang nương nương tới.”
Du Bạch từ phía sau lưng Diệp Mộ Liễu đi ra, nụ cười vô sỉ vẫn treo bên miệng, bộ dáng cà phất cà phơ, ánh mắt nhìn Bắc Thiên Tuyết thêm vài phần nghiên cứu và sắc bén.
“Du đại nhân chỉ là ngự tiền thị về, quản lý đúng là nhiều đấy.”
Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết hứng thú nhìn hắn một cái, nở nụ cười bí hiểm.
“Vì Hoàng thượng phân ưu, là chức trách của Du mỗ.”
“Hừ!” Bắc Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Lý Ngọc nhíu mày, nói với Diệp Mộ Liễu:
“Liễu Nhi, nàng quay về trước đi. Đừng gây thêm phiền phức nữa.”
“Lý Ngọc, ta không đi! Ngươi không có cách nào để quyết đoán thì để ta giúp chàng quyết định. Cho tới bây giờ chàng đã không có quyền lựa chọn, không phải như vậy sao? “
Xoay người đối diện với Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu nói từng chứ:
“ Công chúa, lời ngươi vừa nói ta đều đồng ý với ngươi. Điều kiên tiên quyết là ngươi phải thuyết phục Bắc Minh vương xuất binh, giúp chúng ta đánh thắng Tây Việt quốc. “
“ Một lời đã định. Nương nương chờ tin tức tốt của ta đi. “
Gật đầu, bỗng dưng Bắc Thiên Tuyết có chút xúc động, có chút hâm mộ.
“ Hoàng thượng và nương nương quả nhiên là chim cá tình thâm, ai cũng vì đối phương mà suy nghĩ, vì đối phương mà hy sinh. “
Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết mỉm cười, đáy mắt hiện lên một chút sáng tỏ.
“Đúng là Thiên Tuyết không nhìn nhầm người, Hoàng thượng đúng là một nam tử trọng tình trọng nghĩa. Nam nhân như vậy nhất định cũng sẽ tuân thủ lời hứa của mình!”
“Nhưng mà Hoàng thượng, ngươi không cần suy nghĩ lâu, phải tận dụng thời cơ, mất rồi thì sẽ không tìm lại được. Suy nghĩ cẩn thận xem, binh mã của Tây Việt quốc không đợi ai đâu.”
“Không cần suy nghĩ, hắn không đồng ý với ngươi thì ta đồng ý với ngươi là được.”
Lúc Lý Ngọc đang chần chờ, phía sau người truyền đên giọng nữ tử rõ ràng nhưng hết sức kiên định.
“Liễu Nhi...”
“Hoàng hậu...”
Lý Ngọc và Bắc Thiên Tuyết cùng quay đầu lại, ánh mắt run lên.
Dưới ánh trăng, nữ tử mặc bộ quần áo màu tím, phong thái trầm tĩnh ung dung, gương mặt như hoa đào nở rộ, sáng chói không gì sánh được.
Ở trong mắt nàng, bọn họ thấy được sự kiên định vững như bàn thạch.
“Liễu Nhi, sao nàng lại tới đây?”
“Bẩm Hoàng thượng, là vi thần mang nương nương tới.”
Du Bạch từ phía sau lưng Diệp Mộ Liễu đi ra, nụ cười vô sỉ vẫn treo bên miệng, bộ dáng cà phất cà phơ, ánh mắt nhìn Bắc Thiên Tuyết thêm vài phần nghiên cứu và sắc bén.
“Du đại nhân chỉ là ngự tiền thị về, quản lý đúng là nhiều đấy.”
Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết hứng thú nhìn hắn một cái, nở nụ cười bí hiểm.
“Vì Hoàng thượng phân ưu, là chức trách của Du mỗ.”
“Hừ!” Bắc Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Lý Ngọc nhíu mày, nói với Diệp Mộ Liễu:
“Liễu Nhi, nàng quay về trước đi. Đừng gây thêm phiền phức nữa.”
“Lý Ngọc, ta không đi! Ngươi không có cách nào để quyết đoán thì để ta giúp chàng quyết định. Cho tới bây giờ chàng đã không có quyền lựa chọn, không phải như vậy sao? “
Xoay người đối diện với Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu nói từng chứ:
“ Công chúa, lời ngươi vừa nói ta đều đồng ý với ngươi. Điều kiên tiên quyết là ngươi phải thuyết phục Bắc Minh vương xuất binh, giúp chúng ta đánh thắng Tây Việt quốc. “
“ Một lời đã định. Nương nương chờ tin tức tốt của ta đi. “
Gật đầu, bỗng dưng Bắc Thiên Tuyết có chút xúc động, có chút hâm mộ.
“ Hoàng thượng và nương nương quả nhiên là chim cá tình thâm, ai cũng vì đối phương mà suy nghĩ, vì đối phương mà hy sinh. “