Diệp Mộ Liễu nghe vậy mới hiểu toàn bộ.
Nhịn không được mà thở dài.
Khó trách lúc ở Tử Trúc lâm, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ly, nghe hắn nói về Đại Mạc, đáy mắt của hắn đều là hy vọng.
Nàng và Lý Ly đều là người mong muốn tự do bay lượn khắp bốn bể.
Vô thúc vô cầu, tự dọ tự tại.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó lại trói chặt đôi cánh bay lượn của mình.
Nàng vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện buông tha tự do, ở bên cạnh Lý Ngọc.
Mà Lý Ly, vì trách nhiệm và nghĩa vụ mà không thể không buông tha mong muốn bay lượn trên bầu trời.
Nói cho đến cùng, nhân sinh luôn có nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Lý Ngọc cũng vậy, nàng cũng vậy, cả Lý Ly cũng thế.
Nhưng mỗi người có một vị trí, một trách nhiệm, bọn họ không thể bởi vì không muốn mà buông tha tín nhiệm và lòng tin của mình.
Nhân sinh nhiều khuyết điểm như vậy, mới là chân thật nhất có phải không?
“Nói như vậy, ban đầu trận đuổi giết ở huyện Thanh giang không có quan hệ với Hoàng thúc?”
Diệp Mộ Liễu cảm thán, Lý Ngọc tiếp tục mở miệng.
Yên lặng gật đầu, giữa trán Lý Ly hiện lên một chút buồn bã, sắc mặt mệt mỏi.
“Năm đó không ai dự đoán được trận đuổi giết đó lại thành toàn cho đoạn nhân duyên của người và Hoàng hậu nương nương.”
Thế giới của bọn họ từ lúc bắt đầu đã được định sẵn như vậy.
Không phải là bọn họ tới sớm hay tới muộn mà thế giới của bọn họ ngay từ lúc ban đầu đã không thể chứa được người khác...
Hắn tính kế tất cả lại không tính kế được lòng mình...
“Đúng vậy, nói ra dù bà ấy có sai lầm như thế nào, nhưng về chuyện này ta còn phải cảm ơn bà ấy!”
Đưa tay nắm lấy bàn tay Diệp Mộ Liễu, đôi mắt hai người giao nhau ở không trung, trong đôi mắt thâm sâu của Lý Ly tràn ngập cảm kích.
“Còn có một nghi vấn nữa ta muốn hỏi Hoàng thúc.”
Cúi đầu suy nghĩ, Diệp Mộ Liễu tiếp tục hỏi.
“Thanh nhi là người của ngươi phải không?”
“Qủa nhiên Hoàng hậu nương nương rất thông minh.”
Nhếch môi ảm đạm cười, Lý Ly nhếch môi.
“Nhưng mà không biết từ lúc nào ngươi phát hiện ra?”
“Thật ra ta không thông minh như ngươi tưởng tượng. Bất quá tối nay ta mới phát hiện ra mà thôi.”
(Có ai ngạc nhiên ko, ta cũng hết sức ngạc nhiên á, tưởng người của Lý Ngọc)
Nhịn không được mà thở dài.
Khó trách lúc ở Tử Trúc lâm, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ly, nghe hắn nói về Đại Mạc, đáy mắt của hắn đều là hy vọng.
Nàng và Lý Ly đều là người mong muốn tự do bay lượn khắp bốn bể.
Vô thúc vô cầu, tự dọ tự tại.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó lại trói chặt đôi cánh bay lượn của mình.
Nàng vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện buông tha tự do, ở bên cạnh Lý Ngọc.
Mà Lý Ly, vì trách nhiệm và nghĩa vụ mà không thể không buông tha mong muốn bay lượn trên bầu trời.
Nói cho đến cùng, nhân sinh luôn có nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Lý Ngọc cũng vậy, nàng cũng vậy, cả Lý Ly cũng thế.
Nhưng mỗi người có một vị trí, một trách nhiệm, bọn họ không thể bởi vì không muốn mà buông tha tín nhiệm và lòng tin của mình.
Nhân sinh nhiều khuyết điểm như vậy, mới là chân thật nhất có phải không?
“Nói như vậy, ban đầu trận đuổi giết ở huyện Thanh giang không có quan hệ với Hoàng thúc?”
Diệp Mộ Liễu cảm thán, Lý Ngọc tiếp tục mở miệng.
Yên lặng gật đầu, giữa trán Lý Ly hiện lên một chút buồn bã, sắc mặt mệt mỏi.
“Năm đó không ai dự đoán được trận đuổi giết đó lại thành toàn cho đoạn nhân duyên của người và Hoàng hậu nương nương.”
Thế giới của bọn họ từ lúc bắt đầu đã được định sẵn như vậy.
Không phải là bọn họ tới sớm hay tới muộn mà thế giới của bọn họ ngay từ lúc ban đầu đã không thể chứa được người khác...
Hắn tính kế tất cả lại không tính kế được lòng mình...
“Đúng vậy, nói ra dù bà ấy có sai lầm như thế nào, nhưng về chuyện này ta còn phải cảm ơn bà ấy!”
Đưa tay nắm lấy bàn tay Diệp Mộ Liễu, đôi mắt hai người giao nhau ở không trung, trong đôi mắt thâm sâu của Lý Ly tràn ngập cảm kích.
“Còn có một nghi vấn nữa ta muốn hỏi Hoàng thúc.”
Cúi đầu suy nghĩ, Diệp Mộ Liễu tiếp tục hỏi.
“Thanh nhi là người của ngươi phải không?”
“Qủa nhiên Hoàng hậu nương nương rất thông minh.”
Nhếch môi ảm đạm cười, Lý Ly nhếch môi.
“Nhưng mà không biết từ lúc nào ngươi phát hiện ra?”
“Thật ra ta không thông minh như ngươi tưởng tượng. Bất quá tối nay ta mới phát hiện ra mà thôi.”
(Có ai ngạc nhiên ko, ta cũng hết sức ngạc nhiên á, tưởng người của Lý Ngọc)