Trái lại Lý Ngọc nhìn thoáng qua sự ảm đạm trong mắt Lý Ly, đáy mắt chợt lóe sáng như hiểu được điều gì.
“Nếu chỉ là diễn kịch, vậy Bắc Minh quốc có đồng ý xuất binh hay không hiện tại đều không quan trọng nữa. Như vậy, Hoàng thúc định khi nào thì động thủ?”
Mười ngón tay gõ trên mặt bàn, Lý Ngọc nhíu mày hỏi.
“Không, trận này vẫn cần Bắc Minh quốc phối hợp.”
Lắc đầu, đôi mắt của Lý Ly tối tăm khó đoán.
“Ít nhất có một hứa hẹn của Bắc Minh quốc chủ có thể để cho Trịnh Nhất Phong yên tâm...”
“Cái này thì không thành vấn đề, theo hành trình suy tính thì mấy ngày nữa sẽ có tin tức của Bắc Minh quốc.”
Nói đến đây, Lý Ngọc như nhớ tới điều gì, nụ cười trên mặt bỗng dưng ảm đạm. Ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần áy náy.
“Liễu Nhi...”
Hắn há miệng thở ra, muốn nói gì lại thôi.
“Ta không sao.”
Cười cười vỗ tay hắn, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che giấu sự cô đơn trong mắt.
Lúc ngẩng đầu lần nữa, trên gương mặt hắn lại tươi như hoa.
“Bất quá, cụ thể chuyện này như thế nào, Hoàng thúc có thể bớt chút thời gian cùng ta nói chuyện được không?”
“Ừ, đây là tất nhiên. Bất quá, thời gian đã không còn sớm, chúng ta để Hoàng hậu nương nương nghỉ sớm một chút, chuyện còn lại ta có thể cùng Hoàng thượng đến Ngự thư phòng nói tiếp được không? “
Thản nhiên nhìn thoáng quá Diệp Mộ Liễu, Lý Ly nhíu mày nói.
“ Về chuyện nhất thời lấy lại quân quyền, mấy năm nay ta vẫn âm thầm bố trí. Thủ hạ của Trịnh Nhất Phong đều nắm giữ vị trí tướng sĩ quan trọng nhưng tất cả đều năm trong lòng bàn tay của ta rồi. Hiện tại, chỉ thiếu cơ hội loại bỏ Trịnh Nhất Phong nữa mà thôi. “
“ Được, tất cả đều làm theo lời Hoàng thúc nói. “
Gật đầu, Lý Ngọc đặt một nụ hôn trên trán Diệp Mộ Liễu, dịu dàng nói:
“ Nghỉ sớm một chút. “
“ Lý Ngọc… “
Biết bọn họ không muốn làm cho nàng cảm thấy lo lắng, cũng biết chuyện quốc gia là chuyện lớn không phải là chuyện nàng có khả năng thao túng. Nhưng nghĩ tới gương mặt xanh mét lúc nãy của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu không nhịn được mà lo lắng.
Một người dưỡng dục mình hai mươi mấy năm, mẫu hậu kính yêu của mình đột nhiên bị người ta bảo không phải là mẹ đẻ, không chỉ như vậy nàng ấy còn là kẻ thù giết hại mẹ mình.
Thay đổi lớn như vậy, dù bất cứ ai cũng không có cách nào tiếp nhận được…….
“Chàng, chuyện về Thái hậu, chàng định xử lý như thế nào? Muốn ta giúp chàng hay không? “
Nàng biết giờ phút này hắn nhất định sẽ cảm thấy cực kì mâu thuẫn, cực kì khó xử, cực kì do dự cũng cực kỳ vũng vẫy.
Tuy Thái hậu là kẻ thù giết hai mẹ hắn, nhưng công ơn dưỡng dục hơn hai mươi mấy năm làm sao có thể xóa bỏ trong nháy mắt được đây?
Tuy nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng thống khổ và vùng vẫy của hắn, nàng lại cảm thấy hết sức rung động.
Nếu hắn không đành lòng xuống tay, thì để nàng tới giúp hắn.
Dù sao, ân oán tình cảm trước đây, sớm hay muộn đều phải giải quyết.
“Không sao, Liễu Nhi, chuyện này ta tự có cách xử lý.”
Như biết được nàng đang nghĩ gì, hắn quay đầu cười trấn an nàng, con ngươi đen như mặc ngọc nặng trĩu, nhưng đầy kiên định.
“Trước khi Trịnh Nhất Phong xuất binh, Hoàng thượng tạm thời vẫn không nên động đến Thái hậu.”
Nghe vậy, Lý Ly vừa ra đến cửa đã quay trở lại, giọng nói hết sức nhạt nghẽo, giống như đang pha một ấm trà, thế cục ván cờ chỉ là chuyện nhỏ.
“Trẫm biết.”
Lý Ngọc rũ mắt, như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau mới nhếch môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Hoàng thúc yên tâm, Trẫm sẽ tuyệt đối không vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn.”
Lời này của Lý Ngọc nghe thì nhạt nhẽo nhưng lại ẩn chứa thâm ý.
Sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, mấy chữ này có thể làm nên một thiên văn chương.”
Là sẽ không vì nhất thời không nhịn được mà phá hủy bố cục đã chuẩn bị từ lâu sao?
Hay là nhất thời không đành lòng mà phá hủy triều cục giang sơn xã tắc?
Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, Lý Ly gật đầu bình tĩnh nói.
“Hoàng thượng làm việc ta luôn yên tâm. Nếu vậy thì đi thôi.”
Hai người trước sau ra khỏi Tử Vi cung, bóng đêm như họa, một trận gió nhẹ phất tới làm cho người ta cảm thấy rùng mình, hai người ở trong đêm trong gió không kìm được mà ớn lạnh.
“Hoàng thúc, điều kiện trao đổi là gì?”
Ngẩng đầu nhìn bầu tời, Lý Ngọc gằn từng tiếng, hết sức thoải mái, đáy mắt lóe sáng.
“Hoàng thượng, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Người chỉ cần biết kết quả là được, hà tất phải hỏi đến quá trình?”
“Nếu chỉ là diễn kịch, vậy Bắc Minh quốc có đồng ý xuất binh hay không hiện tại đều không quan trọng nữa. Như vậy, Hoàng thúc định khi nào thì động thủ?”
Mười ngón tay gõ trên mặt bàn, Lý Ngọc nhíu mày hỏi.
“Không, trận này vẫn cần Bắc Minh quốc phối hợp.”
Lắc đầu, đôi mắt của Lý Ly tối tăm khó đoán.
“Ít nhất có một hứa hẹn của Bắc Minh quốc chủ có thể để cho Trịnh Nhất Phong yên tâm...”
“Cái này thì không thành vấn đề, theo hành trình suy tính thì mấy ngày nữa sẽ có tin tức của Bắc Minh quốc.”
Nói đến đây, Lý Ngọc như nhớ tới điều gì, nụ cười trên mặt bỗng dưng ảm đạm. Ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần áy náy.
“Liễu Nhi...”
Hắn há miệng thở ra, muốn nói gì lại thôi.
“Ta không sao.”
Cười cười vỗ tay hắn, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che giấu sự cô đơn trong mắt.
Lúc ngẩng đầu lần nữa, trên gương mặt hắn lại tươi như hoa.
“Bất quá, cụ thể chuyện này như thế nào, Hoàng thúc có thể bớt chút thời gian cùng ta nói chuyện được không?”
“Ừ, đây là tất nhiên. Bất quá, thời gian đã không còn sớm, chúng ta để Hoàng hậu nương nương nghỉ sớm một chút, chuyện còn lại ta có thể cùng Hoàng thượng đến Ngự thư phòng nói tiếp được không? “
Thản nhiên nhìn thoáng quá Diệp Mộ Liễu, Lý Ly nhíu mày nói.
“ Về chuyện nhất thời lấy lại quân quyền, mấy năm nay ta vẫn âm thầm bố trí. Thủ hạ của Trịnh Nhất Phong đều nắm giữ vị trí tướng sĩ quan trọng nhưng tất cả đều năm trong lòng bàn tay của ta rồi. Hiện tại, chỉ thiếu cơ hội loại bỏ Trịnh Nhất Phong nữa mà thôi. “
“ Được, tất cả đều làm theo lời Hoàng thúc nói. “
Gật đầu, Lý Ngọc đặt một nụ hôn trên trán Diệp Mộ Liễu, dịu dàng nói:
“ Nghỉ sớm một chút. “
“ Lý Ngọc… “
Biết bọn họ không muốn làm cho nàng cảm thấy lo lắng, cũng biết chuyện quốc gia là chuyện lớn không phải là chuyện nàng có khả năng thao túng. Nhưng nghĩ tới gương mặt xanh mét lúc nãy của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu không nhịn được mà lo lắng.
Một người dưỡng dục mình hai mươi mấy năm, mẫu hậu kính yêu của mình đột nhiên bị người ta bảo không phải là mẹ đẻ, không chỉ như vậy nàng ấy còn là kẻ thù giết hại mẹ mình.
Thay đổi lớn như vậy, dù bất cứ ai cũng không có cách nào tiếp nhận được…….
“Chàng, chuyện về Thái hậu, chàng định xử lý như thế nào? Muốn ta giúp chàng hay không? “
Nàng biết giờ phút này hắn nhất định sẽ cảm thấy cực kì mâu thuẫn, cực kì khó xử, cực kì do dự cũng cực kỳ vũng vẫy.
Tuy Thái hậu là kẻ thù giết hai mẹ hắn, nhưng công ơn dưỡng dục hơn hai mươi mấy năm làm sao có thể xóa bỏ trong nháy mắt được đây?
Tuy nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng thống khổ và vùng vẫy của hắn, nàng lại cảm thấy hết sức rung động.
Nếu hắn không đành lòng xuống tay, thì để nàng tới giúp hắn.
Dù sao, ân oán tình cảm trước đây, sớm hay muộn đều phải giải quyết.
“Không sao, Liễu Nhi, chuyện này ta tự có cách xử lý.”
Như biết được nàng đang nghĩ gì, hắn quay đầu cười trấn an nàng, con ngươi đen như mặc ngọc nặng trĩu, nhưng đầy kiên định.
“Trước khi Trịnh Nhất Phong xuất binh, Hoàng thượng tạm thời vẫn không nên động đến Thái hậu.”
Nghe vậy, Lý Ly vừa ra đến cửa đã quay trở lại, giọng nói hết sức nhạt nghẽo, giống như đang pha một ấm trà, thế cục ván cờ chỉ là chuyện nhỏ.
“Trẫm biết.”
Lý Ngọc rũ mắt, như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau mới nhếch môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Hoàng thúc yên tâm, Trẫm sẽ tuyệt đối không vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn.”
Lời này của Lý Ngọc nghe thì nhạt nhẽo nhưng lại ẩn chứa thâm ý.
Sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, mấy chữ này có thể làm nên một thiên văn chương.”
Là sẽ không vì nhất thời không nhịn được mà phá hủy bố cục đã chuẩn bị từ lâu sao?
Hay là nhất thời không đành lòng mà phá hủy triều cục giang sơn xã tắc?
Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, Lý Ly gật đầu bình tĩnh nói.
“Hoàng thượng làm việc ta luôn yên tâm. Nếu vậy thì đi thôi.”
Hai người trước sau ra khỏi Tử Vi cung, bóng đêm như họa, một trận gió nhẹ phất tới làm cho người ta cảm thấy rùng mình, hai người ở trong đêm trong gió không kìm được mà ớn lạnh.
“Hoàng thúc, điều kiện trao đổi là gì?”
Ngẩng đầu nhìn bầu tời, Lý Ngọc gằn từng tiếng, hết sức thoải mái, đáy mắt lóe sáng.
“Hoàng thượng, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Người chỉ cần biết kết quả là được, hà tất phải hỏi đến quá trình?”