Nghĩ tới tương lai không có sự tồn tại của nàng, trái tim Lý Ngọc cảm thấy lạc lõng.
Đó là loại cảm giác đau đớn tận cùng, tê tâm liệt phế, đau không thể chịu nổi.
“Làm tổn thương nàng không phải các ngươi đánh mất nhân vật quan trọng sao? Để Trẫm qua đó, các ngươi thả nàng đi. Mạng của Trẫm so với nàng càng có giá trị hơn không phải sao?”
“Hoàng thượng, mặc dù lão nô ngu xuẩn cũng không làm loại mua bán tiền mất tật mang như vậy.”
Vị trí của Diệp Mộ Liễu ở trong lòng Lý Ngọc, hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Hơn nữa, đối với tình hình trước mắt, phần thắng của hắn rất lớn, ít nhất là tám phần.
Nhưng nếu con tin đổi thành Hoàng thượng, như vậy lại khác rồi.
Hoàng thượng trong lòng Nhiếp Chính vương là vô cùng quan trọng nhưng Cổ Trung không dám chắc chắn, giang sơn xã tắc và lê dân bách tính trong lòng Hoàng thượng thì nam tử mặt lạnh tâm lạnh, hành xử như một tên tu la nhất định sẽ chọn vế trước.
Tất cả đều nói hắn coi trọng hoàng quyền này như thế nào, nhưng mà hai thứ này đều hết sức quan trọng.
Trong lòng hắn, giang sơn và dân chúng thiên hạ Long gia nhất định quan trọng hơn so với một tên Hoàng thượng.
Chỉ sợ điều này trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rõ có phải không?
Cho nên hắn mới dùng tính mạng của mình để đổi lấy an toàn của Diệp Mộ Liễu và Hoàng quyền.
Nhưng hắn là sao có thể để cho hắn (LN) được như nguyện ý.
“Lão nô không hề nghĩ, Nhiếp chính vương sẽ bỏ qua giang sơn mà bảo vệ cho Hoàng thượng... Vì vậy, lão nô tuyệt đối sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy.”
Dứt lời, mũi kiếm của Cổ Trung lại đâm sâu vào da thịt Diệp Mộ Liễu thêm ba phần. Trong giây phút đó, một dòng máu tươi từ cổ nàng phun ra.
Lý Ngọc thấy vậy, trong lòng níu chặt, một lúc sau, mới cắn răng trầm giọng:
“Đừng làm tổn thương nàng, Trẫm đồng ý với ngươi là được.”
“Hoàng thượng...”
Từ đầu tới cuối Lý Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt Diệp Mộ Liễu không thèm chớp rốt cuộc cũng kêu lên.
“Hoàng thượng, cám ơn người. Nhưng mà, ta không cần.”
Cám ơn chàng đã không vứt bỏ ta. Cảm ơn chàng đã không làm cho ta cảm thấy thất vọng.
Nhưng mà, không cần vì ta mà đẩy giang sơn xã tắc Đông Thương quốc, cả lê dân bách tính vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nàng không gánh được tội danh này, cũng không dám làm hồng nhan họa thủy, lại càng không muốn trăm ngàn năm sau để cho Lý Ngọc bị sử sách bêu danh.
Đó là loại cảm giác đau đớn tận cùng, tê tâm liệt phế, đau không thể chịu nổi.
“Làm tổn thương nàng không phải các ngươi đánh mất nhân vật quan trọng sao? Để Trẫm qua đó, các ngươi thả nàng đi. Mạng của Trẫm so với nàng càng có giá trị hơn không phải sao?”
“Hoàng thượng, mặc dù lão nô ngu xuẩn cũng không làm loại mua bán tiền mất tật mang như vậy.”
Vị trí của Diệp Mộ Liễu ở trong lòng Lý Ngọc, hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Hơn nữa, đối với tình hình trước mắt, phần thắng của hắn rất lớn, ít nhất là tám phần.
Nhưng nếu con tin đổi thành Hoàng thượng, như vậy lại khác rồi.
Hoàng thượng trong lòng Nhiếp Chính vương là vô cùng quan trọng nhưng Cổ Trung không dám chắc chắn, giang sơn xã tắc và lê dân bách tính trong lòng Hoàng thượng thì nam tử mặt lạnh tâm lạnh, hành xử như một tên tu la nhất định sẽ chọn vế trước.
Tất cả đều nói hắn coi trọng hoàng quyền này như thế nào, nhưng mà hai thứ này đều hết sức quan trọng.
Trong lòng hắn, giang sơn và dân chúng thiên hạ Long gia nhất định quan trọng hơn so với một tên Hoàng thượng.
Chỉ sợ điều này trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rõ có phải không?
Cho nên hắn mới dùng tính mạng của mình để đổi lấy an toàn của Diệp Mộ Liễu và Hoàng quyền.
Nhưng hắn là sao có thể để cho hắn (LN) được như nguyện ý.
“Lão nô không hề nghĩ, Nhiếp chính vương sẽ bỏ qua giang sơn mà bảo vệ cho Hoàng thượng... Vì vậy, lão nô tuyệt đối sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy.”
Dứt lời, mũi kiếm của Cổ Trung lại đâm sâu vào da thịt Diệp Mộ Liễu thêm ba phần. Trong giây phút đó, một dòng máu tươi từ cổ nàng phun ra.
Lý Ngọc thấy vậy, trong lòng níu chặt, một lúc sau, mới cắn răng trầm giọng:
“Đừng làm tổn thương nàng, Trẫm đồng ý với ngươi là được.”
“Hoàng thượng...”
Từ đầu tới cuối Lý Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt Diệp Mộ Liễu không thèm chớp rốt cuộc cũng kêu lên.
“Hoàng thượng, cám ơn người. Nhưng mà, ta không cần.”
Cám ơn chàng đã không vứt bỏ ta. Cảm ơn chàng đã không làm cho ta cảm thấy thất vọng.
Nhưng mà, không cần vì ta mà đẩy giang sơn xã tắc Đông Thương quốc, cả lê dân bách tính vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nàng không gánh được tội danh này, cũng không dám làm hồng nhan họa thủy, lại càng không muốn trăm ngàn năm sau để cho Lý Ngọc bị sử sách bêu danh.