“Trương Phúc, ngươi theo Trẫm bao nhiêu năm rồi?”
Trong phòng giam âm u ẩm ướt, Trương Phúc ngơ ngác nằm trên mặt đất, toàn thân vết thương chồng chất, huyết nhục mơ hồ.
Lý Ngọc lẳng lặng đứng trước mặt hắn, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
“Bẩm Hoàng thượng... Nô tài, từ lúc chín tuổi đã bắt đầu đi theo Hoàng thượng, đến nay cũng hơn mười một năm rồi...”
Trương Phúc khó khăn gật đầu, nhìn Lý Ngọc, gắng sức nói.
“Trẫm đối với ngươi không tốt hay sao?”
Âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng không nghe được một chút gợn sóng trong đó, Trương Phúc theo bản năng rùng mình một cái.
Bỗng dưng cúi đầu, hắn rũ mắt nói:
“Hoàng thượng đối với nô tài rất tốt!”
Ngay cả lúc này, hắn bị giày vò đến sống không bằng chết, Trương Phúc vẫn không có cách nào dối gạt lương tâm nói Lý Ngọc đối với hắn không tốt.
“Vậy có chỗ nào Trẫm có lỗi với ngươi không?”
Nhướn mày, Lý Ngọc không mặn không nhạt hỏi.
“Hoàng thượng đối với nô tài ân trọng như núi, Hoàng thượng chưa bao giờ làm gì có lỗi với nô tài.”
Lắc đầu, khóe môi Trương Phúc quét xuống sự chua xót.
“Vậy tại sao ngươi lại phản bội Trẫm?”
Lý Ngọc nắm tay phải, đấm mạnh vào tường, âm thanh đề cao mấy phần, ẩn ẩn một chút rung động.
Mười mấy năm ở chung, mặc dù hắn là nô tài nhưng hắn (LN) chưa bao giờ coi thường hắn.
Vẫn coi hắn là bằng hữu mà đối đãi, không nghĩ tới lúc hắn (LN) khó khăn nhất ở sau lưng đâm hắn (LN) một đao.
Phản bội, dù xuất phát từ nguyên nhân nào, đều làm cho Lý Ngọc phẫn nộ.
“Nô tài đáng chết!”
Chịu đựng thân thể bị đau đớn kịch liệt, Trương Phúc nặng nề đập đầu thật mạnh trên mặt đất, trầm giọng nói.
“Thỉnh Hoàng thượng giết nô tài đi.”
“Ngươi yên tâm, ngươi phạm vào tội lớn như vậy, Trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Khóe môi quét xuống nụ cười lạnh, ánh mắt Lý Ngọc như lưỡi dao hung hăng trừng Trương Phúc.
“Nô tài tự biết nghiệp chướng nặng nề, cũng không có hy vọng xa vời...”
Trương Phúc lại dập đầu lần nữa, đáy mắt đầy tha thiết.
“Hoàng thượng, Vương gia truyền tin đến.”
Lý Ngọc há miệng muốn nói gì đó, ngoài cửa bỗng dưng có người vội vàng chạy đến.
Gật đầu, Lý Ngọc nhấc chân rời đi, chưa đi được mấy bước thì ngừng lại:
“Ngươi yên tâm, Trẫm sẽ không để người nhà ngươi bị liên lụy.”
Nhưng mà Trương Phúc, ngươi phạm phải tội chết, dù ngươi vì người nhà mà bất đắc dĩ phải làm như vậy, nhưng Trẫm cũng không thể tha thứ cho ngươi.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt, Trương Phúc ngơ ngác nằm trên mặt đất, toàn thân vết thương chồng chất, huyết nhục mơ hồ.
Lý Ngọc lẳng lặng đứng trước mặt hắn, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
“Bẩm Hoàng thượng... Nô tài, từ lúc chín tuổi đã bắt đầu đi theo Hoàng thượng, đến nay cũng hơn mười một năm rồi...”
Trương Phúc khó khăn gật đầu, nhìn Lý Ngọc, gắng sức nói.
“Trẫm đối với ngươi không tốt hay sao?”
Âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng không nghe được một chút gợn sóng trong đó, Trương Phúc theo bản năng rùng mình một cái.
Bỗng dưng cúi đầu, hắn rũ mắt nói:
“Hoàng thượng đối với nô tài rất tốt!”
Ngay cả lúc này, hắn bị giày vò đến sống không bằng chết, Trương Phúc vẫn không có cách nào dối gạt lương tâm nói Lý Ngọc đối với hắn không tốt.
“Vậy có chỗ nào Trẫm có lỗi với ngươi không?”
Nhướn mày, Lý Ngọc không mặn không nhạt hỏi.
“Hoàng thượng đối với nô tài ân trọng như núi, Hoàng thượng chưa bao giờ làm gì có lỗi với nô tài.”
Lắc đầu, khóe môi Trương Phúc quét xuống sự chua xót.
“Vậy tại sao ngươi lại phản bội Trẫm?”
Lý Ngọc nắm tay phải, đấm mạnh vào tường, âm thanh đề cao mấy phần, ẩn ẩn một chút rung động.
Mười mấy năm ở chung, mặc dù hắn là nô tài nhưng hắn (LN) chưa bao giờ coi thường hắn.
Vẫn coi hắn là bằng hữu mà đối đãi, không nghĩ tới lúc hắn (LN) khó khăn nhất ở sau lưng đâm hắn (LN) một đao.
Phản bội, dù xuất phát từ nguyên nhân nào, đều làm cho Lý Ngọc phẫn nộ.
“Nô tài đáng chết!”
Chịu đựng thân thể bị đau đớn kịch liệt, Trương Phúc nặng nề đập đầu thật mạnh trên mặt đất, trầm giọng nói.
“Thỉnh Hoàng thượng giết nô tài đi.”
“Ngươi yên tâm, ngươi phạm vào tội lớn như vậy, Trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Khóe môi quét xuống nụ cười lạnh, ánh mắt Lý Ngọc như lưỡi dao hung hăng trừng Trương Phúc.
“Nô tài tự biết nghiệp chướng nặng nề, cũng không có hy vọng xa vời...”
Trương Phúc lại dập đầu lần nữa, đáy mắt đầy tha thiết.
“Hoàng thượng, Vương gia truyền tin đến.”
Lý Ngọc há miệng muốn nói gì đó, ngoài cửa bỗng dưng có người vội vàng chạy đến.
Gật đầu, Lý Ngọc nhấc chân rời đi, chưa đi được mấy bước thì ngừng lại:
“Ngươi yên tâm, Trẫm sẽ không để người nhà ngươi bị liên lụy.”
Nhưng mà Trương Phúc, ngươi phạm phải tội chết, dù ngươi vì người nhà mà bất đắc dĩ phải làm như vậy, nhưng Trẫm cũng không thể tha thứ cho ngươi.