“Hoàng thúc?”
Đôi mắt Lý Ngọc đầy lo lắng, đều bị Lý Ly thấy được. Khóe môi quét xuống nụ cười đầy miễn cưỡng, hắn mím môi nói:
“Hoàng thượng, vào trước rồi nói sau.”
Lý Ngọc gật đầu, nghiêng người để Lý Ly đi vào Tử Vi cung.
Vừa vào cửa, Lý Ly hạ giọng nói:
“Hoàng thượng... đóng cửa.”
Âm thanh hết sức ẩn nhẫn, làm cho trái tim Lý Ngọc trầm xuống, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lý Ngọc chưa xoay người lại thì sau lưng đã truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất...
“Hoàng thúc...”
Lý Ly ngã trên mặt đất, thân thể cuộn tròn co lại thành một cục, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mày kiếm chau lại thành một đoàn, hàm răng cắn chặt vào môi, hiển nhiên là cố nén lại sự đau đớn...
“Không, không sao cả, tạm, tạm thời vẫn chưa chết, không chết được...”
Từng giọt mồ hôi từ trên trán Lý Ngọc đổ xuống, hắn cười cười, trấn an Lý Ngọc:
“Hoàng thượng, thần chỉ bị một chút vết thương nhỏ... còn trúng độc. Người, người phái người đi tìm Ngự y qua đây... Tin tức ta bị thương... không, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài...”
Tuy không rõ Lý Ly vì sao lại không muốn tiết lộ tin tức mình bị thương, nhưng Lý Ngọc biết rõ, hắn làm vậy nhất định là có đạo lý của hắn. Vì vậy gật đầu, đỡ Lý Ly nằm lên giường.
Lúc này Lý Ngọc mở mới cửa, phân phó người gọi Chu thái y qua.
“Hoàng thúc...”
Từ lúc quay trở lại, Lý Ly mới tạm thời tỉnh lại.
Gương mặt tuấn mỹ tuy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng nụ cười nơi khóe môi của hắn đã có chút sức sống.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người trễ như vậy mới trở về, vì sao lại trúng độc?”
Thật ra Lý Ngọc muốn hỏi nữa, hắn muốn hỏi hắn (LL) vì sao không chịu nói Long Linh châu ở đâu? Vì sao lại muốn tự mình trở về nói mới được?
Còn muốn hỏi phía Trịnh Nhất Phong như thế nào rồi?
Nhưng mà nhìn gương mặt người trước mắt đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nở nụ cười đang muốn an ủi hắn, tất cả nghi vấn của hắn (LN) đều không nói được ra miệng...
“Hoàng thượng yên tâm, Trịnh Nhất Phong đã thuận lợi bị loại bỏ/”
Như biết Lý Ngọc đang nghĩ gì, Lý Ly nhếch môi cười nói.
Đôi mắt Lý Ngọc đầy lo lắng, đều bị Lý Ly thấy được. Khóe môi quét xuống nụ cười đầy miễn cưỡng, hắn mím môi nói:
“Hoàng thượng, vào trước rồi nói sau.”
Lý Ngọc gật đầu, nghiêng người để Lý Ly đi vào Tử Vi cung.
Vừa vào cửa, Lý Ly hạ giọng nói:
“Hoàng thượng... đóng cửa.”
Âm thanh hết sức ẩn nhẫn, làm cho trái tim Lý Ngọc trầm xuống, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lý Ngọc chưa xoay người lại thì sau lưng đã truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất...
“Hoàng thúc...”
Lý Ly ngã trên mặt đất, thân thể cuộn tròn co lại thành một cục, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mày kiếm chau lại thành một đoàn, hàm răng cắn chặt vào môi, hiển nhiên là cố nén lại sự đau đớn...
“Không, không sao cả, tạm, tạm thời vẫn chưa chết, không chết được...”
Từng giọt mồ hôi từ trên trán Lý Ngọc đổ xuống, hắn cười cười, trấn an Lý Ngọc:
“Hoàng thượng, thần chỉ bị một chút vết thương nhỏ... còn trúng độc. Người, người phái người đi tìm Ngự y qua đây... Tin tức ta bị thương... không, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài...”
Tuy không rõ Lý Ly vì sao lại không muốn tiết lộ tin tức mình bị thương, nhưng Lý Ngọc biết rõ, hắn làm vậy nhất định là có đạo lý của hắn. Vì vậy gật đầu, đỡ Lý Ly nằm lên giường.
Lúc này Lý Ngọc mở mới cửa, phân phó người gọi Chu thái y qua.
“Hoàng thúc...”
Từ lúc quay trở lại, Lý Ly mới tạm thời tỉnh lại.
Gương mặt tuấn mỹ tuy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng nụ cười nơi khóe môi của hắn đã có chút sức sống.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người trễ như vậy mới trở về, vì sao lại trúng độc?”
Thật ra Lý Ngọc muốn hỏi nữa, hắn muốn hỏi hắn (LL) vì sao không chịu nói Long Linh châu ở đâu? Vì sao lại muốn tự mình trở về nói mới được?
Còn muốn hỏi phía Trịnh Nhất Phong như thế nào rồi?
Nhưng mà nhìn gương mặt người trước mắt đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nở nụ cười đang muốn an ủi hắn, tất cả nghi vấn của hắn (LN) đều không nói được ra miệng...
“Hoàng thượng yên tâm, Trịnh Nhất Phong đã thuận lợi bị loại bỏ/”
Như biết Lý Ngọc đang nghĩ gì, Lý Ly nhếch môi cười nói.