Lý Ngọc cúi người nói: “Lý Ngọc không dám!”
“Vậy thì vì sao?”
“Mọi việc là do ta gây nên, Lý Ngọc nguyện ý thay Liễu Nhi chịu 100 roi này, mong bá phụ tha cho Liễu Nhi!”
Lý Ngọc không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Đường, ánh mắt tỏa sáng.
Trong lòng Diệp Minh Đường thầm khen, trẻ con thật dễ dạy! Nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ý tứ chấp nhận.
“Được, các ngươi đã tình thâm như vậy, làm sao ta có thể không đồng ý!”
“Không, Lý Ngọc, thân thể chàng không tốt, 100 roi này chàng không chịu được!”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu quýnh lên, vội vàng nói.
“Cha, người trách phạt con đi!”
Lý Ngọc nghe vậy, trong lòng có chút rung động, có thứ gì đó từ nơi mềm mại nhất trong lòng hắn từ từ nẩy mầm….
Kỳ thật, từ nhỏ tới lớn hắn vẫn chưa chịu qua lần trách phạt nào. Lúc này mở miệng thay Diệp Mộ Liễu nhận phạt hoàn toàn là hành động nhất thời.
Nhưng lúc này, nhìn Diệp Mộ Liễu đối với hắn như vậy, trong lòng càng vui vẻ và chắc chắn – quả thật hắn không nhìn nhầm người!
“Liễu Nhi, nàng nghe lời, nàng là con gái, không thể so sánh với ta.”
Quay đầu mỉm cười với Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc cho nàng ánh mắt yên tâm.
Nụ cười của hắn như gió xuân thổi vào mặt, hết sức ấm áp. Diệp Mộ Liễu thấy vậy, trong lòng đau xót, nước mắt suýt chút nữa lại rơi.
Đứng dậy tiến lên phía trước, nàng nắm chặt tay hắn, nhìn hắn cười:
“Nếu đã như vậy, chúng ta mỗi người chịu một nửa đi. Từ nay về sau, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
“Được.”
Ánh mắt kiên định của nàng làm cho Lý Ngọc cảm động, biết lòng nàng đã quyết, hắn cũng không khuyên nàng nữa, chỉ lén cầm lấy tay nàng nắm thật chặt.
“Thôi đi, vợ chồng các người tình thâm như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Diệp Minh Đường thở dài một tiếng, ánh mắt nhắm lại, cánh tay vung lên, chiếc roi mang theo âm thanh như tiếng gió rơi xuống trên người Diệp Mộ Liễu.
Diệp Mộ Liễu nghe vậy, trong lòng vui vẻ, biết cha đã chấp nhận chuyện của bọn họ, sự vui sướng che giấu đau đớn trên người, nụ cười càng tươi hơn:
“Cảm ơn cha!”
“Haiz!”
Đánh hai roi, Diệp Minh Đường biết mình không thể nào ra tay nữa. Nhìn con gái mỉm cười hạnh phúc, trong lòng hắn chán nản, vứt roi, lạnh lùng nói:
“Vậy thì vì sao?”
“Mọi việc là do ta gây nên, Lý Ngọc nguyện ý thay Liễu Nhi chịu 100 roi này, mong bá phụ tha cho Liễu Nhi!”
Lý Ngọc không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Đường, ánh mắt tỏa sáng.
Trong lòng Diệp Minh Đường thầm khen, trẻ con thật dễ dạy! Nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ý tứ chấp nhận.
“Được, các ngươi đã tình thâm như vậy, làm sao ta có thể không đồng ý!”
“Không, Lý Ngọc, thân thể chàng không tốt, 100 roi này chàng không chịu được!”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu quýnh lên, vội vàng nói.
“Cha, người trách phạt con đi!”
Lý Ngọc nghe vậy, trong lòng có chút rung động, có thứ gì đó từ nơi mềm mại nhất trong lòng hắn từ từ nẩy mầm….
Kỳ thật, từ nhỏ tới lớn hắn vẫn chưa chịu qua lần trách phạt nào. Lúc này mở miệng thay Diệp Mộ Liễu nhận phạt hoàn toàn là hành động nhất thời.
Nhưng lúc này, nhìn Diệp Mộ Liễu đối với hắn như vậy, trong lòng càng vui vẻ và chắc chắn – quả thật hắn không nhìn nhầm người!
“Liễu Nhi, nàng nghe lời, nàng là con gái, không thể so sánh với ta.”
Quay đầu mỉm cười với Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc cho nàng ánh mắt yên tâm.
Nụ cười của hắn như gió xuân thổi vào mặt, hết sức ấm áp. Diệp Mộ Liễu thấy vậy, trong lòng đau xót, nước mắt suýt chút nữa lại rơi.
Đứng dậy tiến lên phía trước, nàng nắm chặt tay hắn, nhìn hắn cười:
“Nếu đã như vậy, chúng ta mỗi người chịu một nửa đi. Từ nay về sau, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
“Được.”
Ánh mắt kiên định của nàng làm cho Lý Ngọc cảm động, biết lòng nàng đã quyết, hắn cũng không khuyên nàng nữa, chỉ lén cầm lấy tay nàng nắm thật chặt.
“Thôi đi, vợ chồng các người tình thâm như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Diệp Minh Đường thở dài một tiếng, ánh mắt nhắm lại, cánh tay vung lên, chiếc roi mang theo âm thanh như tiếng gió rơi xuống trên người Diệp Mộ Liễu.
Diệp Mộ Liễu nghe vậy, trong lòng vui vẻ, biết cha đã chấp nhận chuyện của bọn họ, sự vui sướng che giấu đau đớn trên người, nụ cười càng tươi hơn:
“Cảm ơn cha!”
“Haiz!”
Đánh hai roi, Diệp Minh Đường biết mình không thể nào ra tay nữa. Nhìn con gái mỉm cười hạnh phúc, trong lòng hắn chán nản, vứt roi, lạnh lùng nói: