Cả không gian đều là ánh nắng hoàng hôn, tất cả ánh nến trong phòng đều bị Lý Ly thổi tắt. Chỉ còn viên dạ minh châu bằng quả trứng bồ câu, tản ra ánh sáng...
Lý Ly giơ tay, xoa xoa đôi má Diệp Mộ Liễu, ánh mắt thâm sâu như biển, bên trong chứa đầy cảm xúc không thấy đáy.
Liếc mắt một cái như một vùng hoang vu không có một ngọn cỏ, bên cạnh không ai có thể chạm tới...
“Diệp Mộ Liễu, ngươi cái người đần độn này. Kiếp sau, phải nhớ rõ cần ích kỉ một chút, không thể lại ngu ngốc như vậy, biết chưa?”
Khóe môi quét xuống nụ cười nhẹ, Lý Ly như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên cười nói:
“Trên đường đến hoàng tuyền, nhớ không được uống canh Mạnh Bà... Diệp Mộ Liễu, ngươi nhất định phải đi chậm một chút, chờ ta. Đến lúc đó ta có thể tìm được ngươi trước Lý Ngọc.”
Cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Diệp Mộ Liễu, biểu tình của Lý Ly đầy trân trọng, như muốn hạ ấn kí của chính mình lên cơ thể nàng.
Như để cho bản thân nhớ kĩ loại cảm giác này khắc vào thân thể mình, vào xương máu mình, kiếp sau...
“Lại nói... ngươi, ngàn lần không được đổi ý!”
Ngoéo... một cái vào một tay Diệp Mộ Liễu, khóe môi Lý Ly mang theo một chút tính khí trẻ con.
Có thể vì quá mức mệt nhọc hoặc có thể hiện tại đều hy vọng thời gian ngừng trôi, Lý Ly nhắm mắt, dựa đầu lên gối Diệp Mộ Liễu, dán vào mặt nàng, da thịt thân thiết.
Không gian chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của Lý Ly, tất cả đều trở nên yên tĩnh...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Két...”
Cửa được mở ra, tiếng bước chân dồn dập chưa kịp vào thông báo thì Lý Ly đã mở mắt ra.
Đột nhiên đứng dậy, hắn nhanh chóng ra ngoài, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, như hưng phấn lại mang theo chút sợ hãi.
Sợ hy vọng rồi sẽ lại thất vọng, thất vọng rồi sẽ tuyệt vọng...
Lý Ngọc, là ngươi sao?
Nhất định là ngươi phải không?
" Hoàng thúc… "
Người đến, gương mặt đầy mệt mỏi, phong trần, quần áo trên người rách mướp, còn có chút máu dính lên, sắc mặt khó coi muốn chết. Chỉ có khóe môi nở nụ cười làm cho đôi mắt Lý Ly sáng lên, như thấy được ánh sáng hy vọng.
“Hoàng thúc, ta đã trở về.”
Giơ giơ hạt châu sáng óng ánh trong tay lên, khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, cười giống như đứa trẻ có được kẹo đường.
“Ta lấy được Long Linh châu...”
Lời nói chưa dứ, hai chân hắn mềm nhũn, “bùm” một tiếng, ngã xuống mặt đất.
“Hoàng thượng...”
Lý Ly cả kinh, sắc mặt đại biến, tiến lên phía trước đỡ lấy hắn,
“Người làm sao vậy?”
“Trẫm không có việc gì...”
Ánh mắt nhìn vào phía trong cung điện, ngón tay Lý Ngọc run rẩy, chỉ chỉ phương hướng tẩm cung của Diệp Mộ Liễu.
“Hoàng thúc, cứu Liễu Nhi trước.”
“Được.”
Nhìn đôi môi Lý Ngọc tái đi, gương mặt ẩn ẩn màu đen, trong lòng Lý Ly trầm xuống. Biết sự việc cấp bách, trước cứu được Diệp Mộ Liễu rồi nói sau.
“Hoàng thượng trước lên giường nghỉ ngơi, ta lập tức đi gọi Thái y.”
“Không, không cần, Thanh nhi đã đi rồi.”
Lắc đầu, Lý Ngọc đưa tay về phía Lý Ly ý muốn nói Hoàng thúc, đỡ ta đi nhìn Liễu Nhi.
“Hoàng thượng...”
“Ta muốn nhìn nàng.”
Thân thể Lý Ngọc lung lay sắp đổ, lại cắn răng kiên trì, không chịu bỏ cuộc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ly gật đầu, nâng Lý Ngọc đi vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu...
“Vương gia, Hoàng hậu nương nương chỉ cần có thể sống qua đêm này thì không có gì đáng ngại.”
Chu thái y ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi dưới ánh đèn như ẩn như hiện là vì mệt nhọc quá độ.
“Chỉ là đêm nay Vương gia không thể lơ là, thần sẽ trực ở Tử Vi cung, thỉnh Vương gia phái người chờ ở đây.”
“Biết rồi, đêm nay Bổn vương sẽ ở đây.”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, khối đá ngàn cân trong lòng Lý Ly lúc này mới hạ xuống một nửa. Nâng mắt nhìn Lý Ngọc đang hôn mê ở trên giường, Lý Ly trầm giọng nói:
“Nhưng mà, hiện tại Chu thái y chỉ sợ không thể nghỉ ngơi, chỗ Hoàng thượng còn cần ngươi chữa trị.”
Chu thái y nhướng mày nhìn Lý Ngọc, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Lúc trước có vài thái y nói Hoàng thượng trúng ám khí của cơ quan, nhưng thương thế trên người thì không nghiêm trọng lắm, không lẽ ám khí có độc?”
Lý Ly giơ tay, xoa xoa đôi má Diệp Mộ Liễu, ánh mắt thâm sâu như biển, bên trong chứa đầy cảm xúc không thấy đáy.
Liếc mắt một cái như một vùng hoang vu không có một ngọn cỏ, bên cạnh không ai có thể chạm tới...
“Diệp Mộ Liễu, ngươi cái người đần độn này. Kiếp sau, phải nhớ rõ cần ích kỉ một chút, không thể lại ngu ngốc như vậy, biết chưa?”
Khóe môi quét xuống nụ cười nhẹ, Lý Ly như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên cười nói:
“Trên đường đến hoàng tuyền, nhớ không được uống canh Mạnh Bà... Diệp Mộ Liễu, ngươi nhất định phải đi chậm một chút, chờ ta. Đến lúc đó ta có thể tìm được ngươi trước Lý Ngọc.”
Cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Diệp Mộ Liễu, biểu tình của Lý Ly đầy trân trọng, như muốn hạ ấn kí của chính mình lên cơ thể nàng.
Như để cho bản thân nhớ kĩ loại cảm giác này khắc vào thân thể mình, vào xương máu mình, kiếp sau...
“Lại nói... ngươi, ngàn lần không được đổi ý!”
Ngoéo... một cái vào một tay Diệp Mộ Liễu, khóe môi Lý Ly mang theo một chút tính khí trẻ con.
Có thể vì quá mức mệt nhọc hoặc có thể hiện tại đều hy vọng thời gian ngừng trôi, Lý Ly nhắm mắt, dựa đầu lên gối Diệp Mộ Liễu, dán vào mặt nàng, da thịt thân thiết.
Không gian chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của Lý Ly, tất cả đều trở nên yên tĩnh...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Két...”
Cửa được mở ra, tiếng bước chân dồn dập chưa kịp vào thông báo thì Lý Ly đã mở mắt ra.
Đột nhiên đứng dậy, hắn nhanh chóng ra ngoài, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, như hưng phấn lại mang theo chút sợ hãi.
Sợ hy vọng rồi sẽ lại thất vọng, thất vọng rồi sẽ tuyệt vọng...
Lý Ngọc, là ngươi sao?
Nhất định là ngươi phải không?
" Hoàng thúc… "
Người đến, gương mặt đầy mệt mỏi, phong trần, quần áo trên người rách mướp, còn có chút máu dính lên, sắc mặt khó coi muốn chết. Chỉ có khóe môi nở nụ cười làm cho đôi mắt Lý Ly sáng lên, như thấy được ánh sáng hy vọng.
“Hoàng thúc, ta đã trở về.”
Giơ giơ hạt châu sáng óng ánh trong tay lên, khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, cười giống như đứa trẻ có được kẹo đường.
“Ta lấy được Long Linh châu...”
Lời nói chưa dứ, hai chân hắn mềm nhũn, “bùm” một tiếng, ngã xuống mặt đất.
“Hoàng thượng...”
Lý Ly cả kinh, sắc mặt đại biến, tiến lên phía trước đỡ lấy hắn,
“Người làm sao vậy?”
“Trẫm không có việc gì...”
Ánh mắt nhìn vào phía trong cung điện, ngón tay Lý Ngọc run rẩy, chỉ chỉ phương hướng tẩm cung của Diệp Mộ Liễu.
“Hoàng thúc, cứu Liễu Nhi trước.”
“Được.”
Nhìn đôi môi Lý Ngọc tái đi, gương mặt ẩn ẩn màu đen, trong lòng Lý Ly trầm xuống. Biết sự việc cấp bách, trước cứu được Diệp Mộ Liễu rồi nói sau.
“Hoàng thượng trước lên giường nghỉ ngơi, ta lập tức đi gọi Thái y.”
“Không, không cần, Thanh nhi đã đi rồi.”
Lắc đầu, Lý Ngọc đưa tay về phía Lý Ly ý muốn nói Hoàng thúc, đỡ ta đi nhìn Liễu Nhi.
“Hoàng thượng...”
“Ta muốn nhìn nàng.”
Thân thể Lý Ngọc lung lay sắp đổ, lại cắn răng kiên trì, không chịu bỏ cuộc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ly gật đầu, nâng Lý Ngọc đi vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu...
“Vương gia, Hoàng hậu nương nương chỉ cần có thể sống qua đêm này thì không có gì đáng ngại.”
Chu thái y ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi dưới ánh đèn như ẩn như hiện là vì mệt nhọc quá độ.
“Chỉ là đêm nay Vương gia không thể lơ là, thần sẽ trực ở Tử Vi cung, thỉnh Vương gia phái người chờ ở đây.”
“Biết rồi, đêm nay Bổn vương sẽ ở đây.”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, khối đá ngàn cân trong lòng Lý Ly lúc này mới hạ xuống một nửa. Nâng mắt nhìn Lý Ngọc đang hôn mê ở trên giường, Lý Ly trầm giọng nói:
“Nhưng mà, hiện tại Chu thái y chỉ sợ không thể nghỉ ngơi, chỗ Hoàng thượng còn cần ngươi chữa trị.”
Chu thái y nhướng mày nhìn Lý Ngọc, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Lúc trước có vài thái y nói Hoàng thượng trúng ám khí của cơ quan, nhưng thương thế trên người thì không nghiêm trọng lắm, không lẽ ám khí có độc?”