“Hoàng thúc, ta đã trở về.”
Giơ giơ hạt châu sáng óng ánh trong tay lên, khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, cười giống như đứa trẻ có được kẹo đường.
“Ta lấy được Long Linh châu...”
Lời nói chưa dứ, hai chân hắn mềm nhũn, “bùm” một tiếng, ngã xuống mặt đất.
“Hoàng thượng...”
Lý Ly cả kinh, sắc mặt đại biến, tiến lên phía trước đỡ lấy hắn,
“Người làm sao vậy?”
“Trẫm không có việc gì...”
Ánh mắt nhìn vào phía trong cung điện, ngón tay Lý Ngọc run rẩy, chỉ chỉ phương hướng tẩm cung của Diệp Mộ Liễu.
“Hoàng thúc, cứu Liễu Nhi trước.”
“Được.”
Nhìn đôi môi Lý Ngọc tái đi, gương mặt ẩn ẩn màu đen, trong lòng Lý Ly trầm xuống. Biết sự việc cấp bách, trước cứu được Diệp Mộ Liễu rồi nói sau.
“Hoàng thượng trước lên giường nghỉ ngơi, ta lập tức đi gọi Thái y.”
“Không, không cần, Thanh nhi đã đi rồi.”
Lắc đầu, Lý Ngọc đưa tay về phía Lý Ly ý muốn nói Hoàng thúc, đỡ ta đi nhìn Liễu Nhi.
“Hoàng thượng...”
“Ta muốn nhìn nàng.”
Thân thể Lý Ngọc lung lay sắp đổ, lại cắn răng kiên trì, không chịu bỏ cuộc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ly gật đầu, nâng Lý Ngọc đi vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu...
“Vương gia, Hoàng hậu nương nương chỉ cần có thể sống qua đêm này thì không có gì đáng ngại.”
Chu thái y ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi dưới ánh đèn như ẩn như hiện là vì mệt nhọc quá độ.
“Chỉ là đêm nay Vương gia không thể lơ là, thần sẽ trực ở Tử Vi cung, thỉnh Vương gia phái người chờ ở đây.”
“Biết rồi, đêm nay Bổn vương sẽ ở đây.”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, khối đá ngàn cân trong lòng Lý Ly lúc này mới hạ xuống một nửa. Nâng mắt nhìn Lý Ngọc đang hôn mê ở trên giường, Lý Ly trầm giọng nói:
“Nhưng mà, hiện tại Chu thái y chỉ sợ không thể nghỉ ngơi, chỗ Hoàng thượng còn cần ngươi chữa trị.”
Chu thái y nhướng mày nhìn Lý Ngọc, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Lúc trước có vài thái y nói Hoàng thượng trúng ám khí của cơ quan, nhưng thương thế trên người thì không nghiêm trọng lắm, không lẽ ám khí có độc?”
Giơ giơ hạt châu sáng óng ánh trong tay lên, khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, cười giống như đứa trẻ có được kẹo đường.
“Ta lấy được Long Linh châu...”
Lời nói chưa dứ, hai chân hắn mềm nhũn, “bùm” một tiếng, ngã xuống mặt đất.
“Hoàng thượng...”
Lý Ly cả kinh, sắc mặt đại biến, tiến lên phía trước đỡ lấy hắn,
“Người làm sao vậy?”
“Trẫm không có việc gì...”
Ánh mắt nhìn vào phía trong cung điện, ngón tay Lý Ngọc run rẩy, chỉ chỉ phương hướng tẩm cung của Diệp Mộ Liễu.
“Hoàng thúc, cứu Liễu Nhi trước.”
“Được.”
Nhìn đôi môi Lý Ngọc tái đi, gương mặt ẩn ẩn màu đen, trong lòng Lý Ly trầm xuống. Biết sự việc cấp bách, trước cứu được Diệp Mộ Liễu rồi nói sau.
“Hoàng thượng trước lên giường nghỉ ngơi, ta lập tức đi gọi Thái y.”
“Không, không cần, Thanh nhi đã đi rồi.”
Lắc đầu, Lý Ngọc đưa tay về phía Lý Ly ý muốn nói Hoàng thúc, đỡ ta đi nhìn Liễu Nhi.
“Hoàng thượng...”
“Ta muốn nhìn nàng.”
Thân thể Lý Ngọc lung lay sắp đổ, lại cắn răng kiên trì, không chịu bỏ cuộc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ly gật đầu, nâng Lý Ngọc đi vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu...
“Vương gia, Hoàng hậu nương nương chỉ cần có thể sống qua đêm này thì không có gì đáng ngại.”
Chu thái y ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi dưới ánh đèn như ẩn như hiện là vì mệt nhọc quá độ.
“Chỉ là đêm nay Vương gia không thể lơ là, thần sẽ trực ở Tử Vi cung, thỉnh Vương gia phái người chờ ở đây.”
“Biết rồi, đêm nay Bổn vương sẽ ở đây.”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, khối đá ngàn cân trong lòng Lý Ly lúc này mới hạ xuống một nửa. Nâng mắt nhìn Lý Ngọc đang hôn mê ở trên giường, Lý Ly trầm giọng nói:
“Nhưng mà, hiện tại Chu thái y chỉ sợ không thể nghỉ ngơi, chỗ Hoàng thượng còn cần ngươi chữa trị.”
Chu thái y nhướng mày nhìn Lý Ngọc, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Lúc trước có vài thái y nói Hoàng thượng trúng ám khí của cơ quan, nhưng thương thế trên người thì không nghiêm trọng lắm, không lẽ ám khí có độc?”