Ko phải loại bất lực kia đâu nha, đừng nghĩ ngợi lung tung
“Đừng nóng giận, còn lâu dài, chàng đừng gấp gáp...”
Diệp Mộ Liễu còn chưa nói xong, Lý Ngọc đã ngã ra phía sau ghế dựa.
Hai tay che mặt, âm thanh của Lý Ngọc khàn khàn, không che giấu nổi sự đau đớn, từ từ thoát ra ngoài.
“Ta làm sao có thể không vội được? Liễu Nhi, nàng không biết, ta thiếu Hoàng thúc nhiều lắm... Ta sợ, thực sự rất sợ...”
Sợ không còn cơ hội bù đắp phần ân tình của hắn...
Sợ không nhìn thấy được gương mặt quen thuộc...
Sợ không nghe được tiếng nói người từ nhỏ đã dạy bảo hắn, khăn ngợi hay răn dạy hắn...
Sợ mất đi người thân vừa là thầy vừa là cha vừa là thúc...
Vốn là Đế vương được người đời ngưỡng mộ, không gì không làm được nhưng hắn không có cách nào giữ lại được tính mạng người thân của hắn.
Giờ khắc này, Lý Ngọc nhớ tới cảm giác lúc mười bốn tuổi, khi Phụ hoàng của hắn qua đời, hắn cảm thấy mờ mịt và bất lực...
Cho dù là Đế vương thì như thế nào? Đối mặt với sinh lão bệnh tử, hắn vẫn chỉ có thể bất lực.
Nâng mắt nhìn gương mặt gầy gò đang nằm trên giường, trong lòng Lý Ngọc đau xót. Chợt mím môi đứng dậy, trong con ngươi đen như mực hiện lên thần sắc kiên nghik.
“Truyền lệnh xuống, ám vệ đều xuất hiện cho Trẫm, tất cả đều phân chia đi tìm ‘Độc y’, người còn lại toàn lực liên lạc với Du Bạch.
Nói đến đây, âm thanh của Lý Ngọc đề cao mấy phần.
“Chu thái y đâu?”
Ngoài điện, Chu thái y vừa nãy bị Lý Ngọc đuổi ra vội vàng chạy vào, sắc mặt đầy sợ hãi.
“Vi thần ở đây.”
“Hoàng thúc vì sao lại đột nhiên hôn mê?”
Lạnh lùng quét mắt nhìn Chu thái y một cái, ánh mắt Lý Ngọc đầy sắc bén.
“Bẩm Hoàng thượng, đây là biểu hiện do dư độc phát tác.”
Nghe vậy, thân mình Chu thái y run lên, sau khi cúi đầu suy nghĩ, hắn rốt cuộc cũng cắn răng nói thật.
“Lúc trước thần dùng ngân châm ngăn chặn dư độc của Vương gia phát tác, với kỳ hạn là một tháng. Nay đã qua nửa tháng, dự độc sợ áp chế không được. Nếu thần đoán không sau, thời gian còn lại, tình huống đột nhiên hôn mê của Vương gia càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa...”
“Còn cái gì nữa?”
“Đừng nóng giận, còn lâu dài, chàng đừng gấp gáp...”
Diệp Mộ Liễu còn chưa nói xong, Lý Ngọc đã ngã ra phía sau ghế dựa.
Hai tay che mặt, âm thanh của Lý Ngọc khàn khàn, không che giấu nổi sự đau đớn, từ từ thoát ra ngoài.
“Ta làm sao có thể không vội được? Liễu Nhi, nàng không biết, ta thiếu Hoàng thúc nhiều lắm... Ta sợ, thực sự rất sợ...”
Sợ không còn cơ hội bù đắp phần ân tình của hắn...
Sợ không nhìn thấy được gương mặt quen thuộc...
Sợ không nghe được tiếng nói người từ nhỏ đã dạy bảo hắn, khăn ngợi hay răn dạy hắn...
Sợ mất đi người thân vừa là thầy vừa là cha vừa là thúc...
Vốn là Đế vương được người đời ngưỡng mộ, không gì không làm được nhưng hắn không có cách nào giữ lại được tính mạng người thân của hắn.
Giờ khắc này, Lý Ngọc nhớ tới cảm giác lúc mười bốn tuổi, khi Phụ hoàng của hắn qua đời, hắn cảm thấy mờ mịt và bất lực...
Cho dù là Đế vương thì như thế nào? Đối mặt với sinh lão bệnh tử, hắn vẫn chỉ có thể bất lực.
Nâng mắt nhìn gương mặt gầy gò đang nằm trên giường, trong lòng Lý Ngọc đau xót. Chợt mím môi đứng dậy, trong con ngươi đen như mực hiện lên thần sắc kiên nghik.
“Truyền lệnh xuống, ám vệ đều xuất hiện cho Trẫm, tất cả đều phân chia đi tìm ‘Độc y’, người còn lại toàn lực liên lạc với Du Bạch.
Nói đến đây, âm thanh của Lý Ngọc đề cao mấy phần.
“Chu thái y đâu?”
Ngoài điện, Chu thái y vừa nãy bị Lý Ngọc đuổi ra vội vàng chạy vào, sắc mặt đầy sợ hãi.
“Vi thần ở đây.”
“Hoàng thúc vì sao lại đột nhiên hôn mê?”
Lạnh lùng quét mắt nhìn Chu thái y một cái, ánh mắt Lý Ngọc đầy sắc bén.
“Bẩm Hoàng thượng, đây là biểu hiện do dư độc phát tác.”
Nghe vậy, thân mình Chu thái y run lên, sau khi cúi đầu suy nghĩ, hắn rốt cuộc cũng cắn răng nói thật.
“Lúc trước thần dùng ngân châm ngăn chặn dư độc của Vương gia phát tác, với kỳ hạn là một tháng. Nay đã qua nửa tháng, dự độc sợ áp chế không được. Nếu thần đoán không sau, thời gian còn lại, tình huống đột nhiên hôn mê của Vương gia càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa...”
“Còn cái gì nữa?”