“Ta không cần chàng nuôi, ta có thể tự nuôi bản thân mình. Lý Ngọc, chàng không cần đuổi ta đi, không được không cần ra, có được hay không? Có được hay không…?”
Diệp Mộ Liễu rất muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén không để cho mình bật khóc, hắn sẽ ghét bỏ bản thân mình. Mà giờ phút này, nàng chỉ có thể dùng răng cắn chặt môi mình, giọng nói nghẹn ngào.
“Sau đó thì sao? Sau đó để cho người ta cười ta là nam nhân vô dụng, là tên phế vật sao?”
Hàng lông mi đến của nàng dính đầy nước mắt, Lý Ngọc nhìn mà đau lòng. Nhìn nàng liều mạng áp chế dáng vẻ uất ức, Lý Ngọc hận không thể đưa tay ra ôm nàng vào lòng.
Nhưng đã diễn đến bước này, làm sao có thể để hỏng trong gang tấc.
Cho nên cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, áp chế kích thích trong lòng mình.
“Liễu Nhi, nàng đi đi, có lẽ chanàng nói đúng, ta thật sự không thích hợp với nàng, không thể cho nàng hạnh phúc, cho nên, nàng đi đi.”
“Không, ta không đi”
Lắc lắc đầu, ánh mắt Diệp Mộ Liễu đỏ đến dọa người.
“Ta là thê tử của chàng, chàng ở đâu ta lại ở đó.”
“Như vậy sao? Ta nhớ rõ chúng ta còn chưa bái đường, thành thân, làm sao nàng trở thành thê tử của ta rồi hả?”
Lời editor: Gia chưa biết vì cái lý do gì, nhưng lão Lý Ngọc này làm gia ghét rồi đấy, thật là đáng ghét
Khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Lý Ngọc quay đầu, không dám nhìn vào gương mặt uất ức của Diệp Mộ Liễu.
“Lý Ngọc.”
DiệpMộ Liễu kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt tràn đầy thất vọng.
Ngay khi Lý Ngọc cho rằng nàng sẽ bị kích thích mà rời đi, nàng lại cúi đầu, im lặng. Một lúc sau mới ngẩng đùa, tha thiết nói:
“Lý Ngọc, không cần nói ra những lời làm tổn thương người khác, ta biết chàng muốn tốt cho ta, đã đến mức này, ta cũng không muốn nghe những lời này, bởi vì, nó làm cho trái tim của ta đau đớn, rất đau…”
Nghe vậy, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc lóe ra ánh sáng sâu hơn. Trong lúc này, ánh mắt hắn nhìn về Diệp Mộ Liễu, không thể dùng hai từ “Kinh ngạc” để hình dung.
Cô gái này vẫn luôn làm cho hắn kinh ngạc, chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng…
Rũ mắt, che lại sự rung động trong mắt, Lý Ngọc gằn từng tiếng, âm thanh lạnh lùng như gió mùa đông khắc nghiệt.
“Nàng không đi đúng không? Tốt lắm, ta đi. Dù sao biệt viện này cũng là của Diệp gia ! ”
Diệp Mộ Liễu rất muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén không để cho mình bật khóc, hắn sẽ ghét bỏ bản thân mình. Mà giờ phút này, nàng chỉ có thể dùng răng cắn chặt môi mình, giọng nói nghẹn ngào.
“Sau đó thì sao? Sau đó để cho người ta cười ta là nam nhân vô dụng, là tên phế vật sao?”
Hàng lông mi đến của nàng dính đầy nước mắt, Lý Ngọc nhìn mà đau lòng. Nhìn nàng liều mạng áp chế dáng vẻ uất ức, Lý Ngọc hận không thể đưa tay ra ôm nàng vào lòng.
Nhưng đã diễn đến bước này, làm sao có thể để hỏng trong gang tấc.
Cho nên cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, áp chế kích thích trong lòng mình.
“Liễu Nhi, nàng đi đi, có lẽ chanàng nói đúng, ta thật sự không thích hợp với nàng, không thể cho nàng hạnh phúc, cho nên, nàng đi đi.”
“Không, ta không đi”
Lắc lắc đầu, ánh mắt Diệp Mộ Liễu đỏ đến dọa người.
“Ta là thê tử của chàng, chàng ở đâu ta lại ở đó.”
“Như vậy sao? Ta nhớ rõ chúng ta còn chưa bái đường, thành thân, làm sao nàng trở thành thê tử của ta rồi hả?”
Lời editor: Gia chưa biết vì cái lý do gì, nhưng lão Lý Ngọc này làm gia ghét rồi đấy, thật là đáng ghét
Khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Lý Ngọc quay đầu, không dám nhìn vào gương mặt uất ức của Diệp Mộ Liễu.
“Lý Ngọc.”
DiệpMộ Liễu kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt tràn đầy thất vọng.
Ngay khi Lý Ngọc cho rằng nàng sẽ bị kích thích mà rời đi, nàng lại cúi đầu, im lặng. Một lúc sau mới ngẩng đùa, tha thiết nói:
“Lý Ngọc, không cần nói ra những lời làm tổn thương người khác, ta biết chàng muốn tốt cho ta, đã đến mức này, ta cũng không muốn nghe những lời này, bởi vì, nó làm cho trái tim của ta đau đớn, rất đau…”
Nghe vậy, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc lóe ra ánh sáng sâu hơn. Trong lúc này, ánh mắt hắn nhìn về Diệp Mộ Liễu, không thể dùng hai từ “Kinh ngạc” để hình dung.
Cô gái này vẫn luôn làm cho hắn kinh ngạc, chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng…
Rũ mắt, che lại sự rung động trong mắt, Lý Ngọc gằn từng tiếng, âm thanh lạnh lùng như gió mùa đông khắc nghiệt.
“Nàng không đi đúng không? Tốt lắm, ta đi. Dù sao biệt viện này cũng là của Diệp gia ! ”