“Nếu không phải vì việc này thì tại sao bọn họ lại bị giam vào ngục?”
Không nghĩ nàng sẽ tìm lý do thoái thác như vậy, sau khi ngẩn người, Lý Ngọc mới hồi phục tin thần, hung dữ.
“Liễu Nhi, nàng đừng lừa ta, mọi người bên ngoài đều nói như vậy.”
“Xem ra ta không nói thật thì chàng không tin.”
Thở dài một hơi, Diệp Mộ Liễu thâm ý nhìn Lý Ngọc một cái, sắc mặt phức tạp.
Nếu không phải Lý Ngọc biết rõ mọi chuyện, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ bị biểu tình như vậy lừa.
“Thật ra Lý Ngọc, lời đồn bên ngoài chỉ là che mắt mà thôi. Về chuyện Hoàng thượng tự mình khâm điểm ta làm người ứng cử vị trí Hoàng hậu, mà cha ta từ lúc chúng ta rời đi đã bắt đầu ứng phó. Lần này người bị bắt thật sự liên quan đến ta.”
Nói tới đây, Diệp Mộ Liễu cố ý dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.
“Lý Ngọc, có lẽ chàng không thể tưởng tượng được đâu. Bên ngoài thanh danh hiển hách của Diệp thanh thiên thì ra là một đại tham quan, đừng nói là chàng, ngay cả con gái là ta cũng không thể tưởng tượng được cha ta sẽ làm như vậy…”
“Cho nên ?”
Lý Ngọc nhíu mày nhìn nàng, trong lòng xoay chuyển, cảm xúc ngổn ngang.
Liễu Nhi ơi Liễu Nhi, không nghĩ tới nàng vì ta lại không tiếc hủy hoại thanh danh của cha nàng. Sự cảm động quẩn quanh trong lòng Lý Ngọc, giờ khắc này hắn đối với bản thân trịnh trọng thế rằng đời này kiếp này quyết không phụ cô gái này.
“Cho nên, ta phải làm Hoàng phi, không liên quan tới chuyện của chúng ta.”
“Nói như vậy, nàng vì muốn giúp cha giảm bớt tội danh mới làm như vậy?”
Bình tĩnh cười cười, Lý Ngọc không ngừng bức bách nàng.
“Đương nhiên không phải.”
Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu không chút do dự phủ nhận.
“Lý Ngọc, chàng sai rồi, ta không vì ai mà vì bản thân mình ! ”
“Nói rõ hơn?”
“Lý Ngọc, đương kim Hoàng thượng là thánh quan, làm sao có thể vì chuyện nữ nhi tư tình mà dung túng cho thần tử của mình phạmsai lầm lớn. Cho nên, chàng coi thường hắn rồi.”
Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, Diệp Mộ Liễu cao giọng, trào phúng nói:
“Hơn nữa, chàng cũng quá xem thường ta rồi…”
“Sao…?” Hai chữ thánh quân này làm cho Lý Ngọc cự kì sửng sốt.
Liễu Nhi, trong lòng nàng ta không phải là hôn quân thì cũng là sắc quỷ hay sao?
Không nghĩ nàng sẽ tìm lý do thoái thác như vậy, sau khi ngẩn người, Lý Ngọc mới hồi phục tin thần, hung dữ.
“Liễu Nhi, nàng đừng lừa ta, mọi người bên ngoài đều nói như vậy.”
“Xem ra ta không nói thật thì chàng không tin.”
Thở dài một hơi, Diệp Mộ Liễu thâm ý nhìn Lý Ngọc một cái, sắc mặt phức tạp.
Nếu không phải Lý Ngọc biết rõ mọi chuyện, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ bị biểu tình như vậy lừa.
“Thật ra Lý Ngọc, lời đồn bên ngoài chỉ là che mắt mà thôi. Về chuyện Hoàng thượng tự mình khâm điểm ta làm người ứng cử vị trí Hoàng hậu, mà cha ta từ lúc chúng ta rời đi đã bắt đầu ứng phó. Lần này người bị bắt thật sự liên quan đến ta.”
Nói tới đây, Diệp Mộ Liễu cố ý dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.
“Lý Ngọc, có lẽ chàng không thể tưởng tượng được đâu. Bên ngoài thanh danh hiển hách của Diệp thanh thiên thì ra là một đại tham quan, đừng nói là chàng, ngay cả con gái là ta cũng không thể tưởng tượng được cha ta sẽ làm như vậy…”
“Cho nên ?”
Lý Ngọc nhíu mày nhìn nàng, trong lòng xoay chuyển, cảm xúc ngổn ngang.
Liễu Nhi ơi Liễu Nhi, không nghĩ tới nàng vì ta lại không tiếc hủy hoại thanh danh của cha nàng. Sự cảm động quẩn quanh trong lòng Lý Ngọc, giờ khắc này hắn đối với bản thân trịnh trọng thế rằng đời này kiếp này quyết không phụ cô gái này.
“Cho nên, ta phải làm Hoàng phi, không liên quan tới chuyện của chúng ta.”
“Nói như vậy, nàng vì muốn giúp cha giảm bớt tội danh mới làm như vậy?”
Bình tĩnh cười cười, Lý Ngọc không ngừng bức bách nàng.
“Đương nhiên không phải.”
Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu không chút do dự phủ nhận.
“Lý Ngọc, chàng sai rồi, ta không vì ai mà vì bản thân mình ! ”
“Nói rõ hơn?”
“Lý Ngọc, đương kim Hoàng thượng là thánh quan, làm sao có thể vì chuyện nữ nhi tư tình mà dung túng cho thần tử của mình phạmsai lầm lớn. Cho nên, chàng coi thường hắn rồi.”
Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, Diệp Mộ Liễu cao giọng, trào phúng nói:
“Hơn nữa, chàng cũng quá xem thường ta rồi…”
“Sao…?” Hai chữ thánh quân này làm cho Lý Ngọc cự kì sửng sốt.
Liễu Nhi, trong lòng nàng ta không phải là hôn quân thì cũng là sắc quỷ hay sao?