Diệp Minh Đường hiểu rõ con gái mình, biết giờ phút này nàng nghĩ cái gì, vì thế lại dùng lời thề xon sắt làm chứng :
“ Đúng vậy, Liễu Nhi, Hoàng thượng nói không sai. Cha và mẹ con không biết chuyện này. ”
“ Cha…mẹ… ”
Nhìn sắc mặt lo lắng của cha mẹ, trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót. Lỗ hổng nơi đáy lòng khép lại một chút nhưng trong giọng nói lại bao hàm chút phức tạp.
Giờ phút này Diệp Minh Đường đã hiểu rõ cách nghĩ của nàng. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn ngậm miệng không nói gì, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu mang theo sự kiên định.
Phảng phất như bàn đá, làm cho lòng nàng dẫn bình tĩnh lại.
“ Liễu Nhi, thật xin lỗi. Ta biết chuyện này làm cho nàng đau lòng, biết rõ biện pháp này của ta làm cho trái tim nàng lạnh giá. Nhưng sự việc liên quan đến ngôi vị Hoàng hậu, ta phải có câu trả lời thỏa đáng cho Mẫu hậu, phải để cho thần tử trong triều tâm phục khẩu phục. Cho nên… ”
Nhìn sắc mặt Diệp Mộ Liễu dần dần bình tĩnh lại, trong lòng Lý Ngọc không hiểu sao càng hoảng loạn hơn.
Một cảm giác không tốt ở trong lòng hắn trỗi lên. Theo bản năng nắm chặt cánh tay Diệp Mộ Liễu, có nhưu vậy hắn mới có thể nắm chặt nàng trong lòng bàn tay….
“ Thật xin lỗi, đừng giận có được khôn. Liễu Nhi, theo ta hồi cung, làm Hoàng hậu của ta. Từ nay về sau cũng không đi đâu nữa, nàng muốn trừng phạt Trẫm như thế nào, Trẫm đều cam tâm tình nguyện. Trẫm sẽ dùng cả đời để bồi thường cho nàng ! ”
“ Hoàng thượng ! ”
Nghe vậy, Thái hậu nhíu mày, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần rét lạnh.
“ Hoàng thượng, người nói như vậy là muốn làm Diệp cô nương giảm thọ hay sao ? ”
“ Mẫu hậu, lời của nhi thần nói là xuất phát từ đáy lòng. Trong lòng nhi thần ngay thẳng, không có một câu gạt người. ”
Biết rõ Thái hậu đang nhắc nhở hắn nên chú ý tới thân phận của mình. Nhưng giờ phút này Lý Ngọc lại rất cố chấp. Từ lúc nhìn thấy sự bình tĩnh khác thường cuả Diệp Mộ Liễu, hắn cảm thấy được mưa gió bão táp sắp tới.
Hắn sao dám tiếp tục lấy tương lai của nàng và hắn làm tiền cược.
“Chuyện này nói sau, vốn người sai là chúng ta. Tục ngữ nói : Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân. Chẳng lẽ Trẫm làm sai lại không giải thích sao ? ”
“ Đúng vậy, Liễu Nhi, Hoàng thượng nói không sai. Cha và mẹ con không biết chuyện này. ”
“ Cha…mẹ… ”
Nhìn sắc mặt lo lắng của cha mẹ, trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót. Lỗ hổng nơi đáy lòng khép lại một chút nhưng trong giọng nói lại bao hàm chút phức tạp.
Giờ phút này Diệp Minh Đường đã hiểu rõ cách nghĩ của nàng. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn ngậm miệng không nói gì, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu mang theo sự kiên định.
Phảng phất như bàn đá, làm cho lòng nàng dẫn bình tĩnh lại.
“ Liễu Nhi, thật xin lỗi. Ta biết chuyện này làm cho nàng đau lòng, biết rõ biện pháp này của ta làm cho trái tim nàng lạnh giá. Nhưng sự việc liên quan đến ngôi vị Hoàng hậu, ta phải có câu trả lời thỏa đáng cho Mẫu hậu, phải để cho thần tử trong triều tâm phục khẩu phục. Cho nên… ”
Nhìn sắc mặt Diệp Mộ Liễu dần dần bình tĩnh lại, trong lòng Lý Ngọc không hiểu sao càng hoảng loạn hơn.
Một cảm giác không tốt ở trong lòng hắn trỗi lên. Theo bản năng nắm chặt cánh tay Diệp Mộ Liễu, có nhưu vậy hắn mới có thể nắm chặt nàng trong lòng bàn tay….
“ Thật xin lỗi, đừng giận có được khôn. Liễu Nhi, theo ta hồi cung, làm Hoàng hậu của ta. Từ nay về sau cũng không đi đâu nữa, nàng muốn trừng phạt Trẫm như thế nào, Trẫm đều cam tâm tình nguyện. Trẫm sẽ dùng cả đời để bồi thường cho nàng ! ”
“ Hoàng thượng ! ”
Nghe vậy, Thái hậu nhíu mày, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần rét lạnh.
“ Hoàng thượng, người nói như vậy là muốn làm Diệp cô nương giảm thọ hay sao ? ”
“ Mẫu hậu, lời của nhi thần nói là xuất phát từ đáy lòng. Trong lòng nhi thần ngay thẳng, không có một câu gạt người. ”
Biết rõ Thái hậu đang nhắc nhở hắn nên chú ý tới thân phận của mình. Nhưng giờ phút này Lý Ngọc lại rất cố chấp. Từ lúc nhìn thấy sự bình tĩnh khác thường cuả Diệp Mộ Liễu, hắn cảm thấy được mưa gió bão táp sắp tới.
Hắn sao dám tiếp tục lấy tương lai của nàng và hắn làm tiền cược.
“Chuyện này nói sau, vốn người sai là chúng ta. Tục ngữ nói : Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân. Chẳng lẽ Trẫm làm sai lại không giải thích sao ? ”