“Không, ta không trở về! Ta không muốn trở về...”
Từ đáy lòng như phát ra tiếng gầm đầy giận dữ, Diệp Mộ Liễu phá tan sự kìm nén, nhưng thật ra Lý Ly và Tống Vô Khuyết nghe được lại như tiếng rên rỉ suy yếu.
“Không cần đưa ta trở về...”
Nhìn gương mặt Diệp Mộ Liễu tràn đầy nước mắt, con ngươi lạnh nhạt của Lý Ly quét xuống sắc tối không dễ phát hiện, một lúc sau mới xoay người đi đến phía trước cửa sổ bằng trúc.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, điểm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, nhếch môi cười nhẹ :
“Đêm nay không tồi! Tống Vô Khuyết, lâu rồi chúng ta không có nâng cốc nói chuyện, đối nguyệt hát vang rồi...”
“Chọn ngày không bằng trùng ngày, nếu không, chọn hôm nay đi!”
Tống Vô Khuyết đăm chiêu nhìn cô nương đang dẩu môi, ngủ say nhưng vẫn lầm bầm nói chuyện. Lại lên tiếng phụ họa.
“Đã lâu chưa nghe tiếng tiêu của Lý huynh, tối hôm nay cảnh đẹp như vậy, không biết có thể cho Vô Khuyết no bụng sướng tai hay không?”
Lý Ly không trả lời, chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, từ bên hông rút ra một cây tiêu ngọc bích toàn thân màu xanh biếc, tản ra ánh sáng oánh nhuận.
Ánh trăng hình lưỡi liềm, gió đêm nhẹ nhàng nhộn nhạo, thổi bay mùi lá trúc thơm ngát vào bên trong quán rượu.
Tiếng tiêu quanh co khúc chiết, phiêu dật vang vọng bên tai Diệp Mộ Liễu.
Tiếng tiêu uyển chuyển, mang theo một chút tang thương, một chút cao ngạo, nhưng lại có chút như gần như xa.
Làm cho nàng như được tắm trong dòng nước xanh mát, ngẩng đầu là bầu trời xanh, phía dưới là đám cỏa xanh, còn có mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi.
Khí tức yên ổn mà lạnh nhạt làm cho mí mắt nàng từ từ chùng xuống, chỉ một lúc sau đã lâm vào trong giấc mơ...
Lúc nàng tỉnh dậy bên tai truyền đến tiếng chim hót hết sức êm tai. Ngoài cửa sổ, mùi lá trúc dập dờn theo gió, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng trúc như đang ca hát.
Chân trời có một vòng mặt trời màu đỏ từ đường chân trời lộ ra, những tia nắng đẹp đến kinh người.
Cảnh tượng xinh đẹp mà xa lạ như vậy, làm cho Diệp Mộ Liễu theo bản năng nhíu mày.
Cảm giác sự đau đớn truyền đến, đầu nặng như đeo chì, đó là di chứn sau khi say rượu....
Từ đáy lòng như phát ra tiếng gầm đầy giận dữ, Diệp Mộ Liễu phá tan sự kìm nén, nhưng thật ra Lý Ly và Tống Vô Khuyết nghe được lại như tiếng rên rỉ suy yếu.
“Không cần đưa ta trở về...”
Nhìn gương mặt Diệp Mộ Liễu tràn đầy nước mắt, con ngươi lạnh nhạt của Lý Ly quét xuống sắc tối không dễ phát hiện, một lúc sau mới xoay người đi đến phía trước cửa sổ bằng trúc.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, điểm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, nhếch môi cười nhẹ :
“Đêm nay không tồi! Tống Vô Khuyết, lâu rồi chúng ta không có nâng cốc nói chuyện, đối nguyệt hát vang rồi...”
“Chọn ngày không bằng trùng ngày, nếu không, chọn hôm nay đi!”
Tống Vô Khuyết đăm chiêu nhìn cô nương đang dẩu môi, ngủ say nhưng vẫn lầm bầm nói chuyện. Lại lên tiếng phụ họa.
“Đã lâu chưa nghe tiếng tiêu của Lý huynh, tối hôm nay cảnh đẹp như vậy, không biết có thể cho Vô Khuyết no bụng sướng tai hay không?”
Lý Ly không trả lời, chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, từ bên hông rút ra một cây tiêu ngọc bích toàn thân màu xanh biếc, tản ra ánh sáng oánh nhuận.
Ánh trăng hình lưỡi liềm, gió đêm nhẹ nhàng nhộn nhạo, thổi bay mùi lá trúc thơm ngát vào bên trong quán rượu.
Tiếng tiêu quanh co khúc chiết, phiêu dật vang vọng bên tai Diệp Mộ Liễu.
Tiếng tiêu uyển chuyển, mang theo một chút tang thương, một chút cao ngạo, nhưng lại có chút như gần như xa.
Làm cho nàng như được tắm trong dòng nước xanh mát, ngẩng đầu là bầu trời xanh, phía dưới là đám cỏa xanh, còn có mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi.
Khí tức yên ổn mà lạnh nhạt làm cho mí mắt nàng từ từ chùng xuống, chỉ một lúc sau đã lâm vào trong giấc mơ...
Lúc nàng tỉnh dậy bên tai truyền đến tiếng chim hót hết sức êm tai. Ngoài cửa sổ, mùi lá trúc dập dờn theo gió, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng trúc như đang ca hát.
Chân trời có một vòng mặt trời màu đỏ từ đường chân trời lộ ra, những tia nắng đẹp đến kinh người.
Cảnh tượng xinh đẹp mà xa lạ như vậy, làm cho Diệp Mộ Liễu theo bản năng nhíu mày.
Cảm giác sự đau đớn truyền đến, đầu nặng như đeo chì, đó là di chứn sau khi say rượu....