Diệp Mộ Liễu không thể không thừa nhận, lúc này, nàng thật sự rung động rồi.
Lúc hắn nói “ Nàng nếu muốn bước chân vò giang hồ ” là lúc, vùng đất lạnh giá trong lòng nàng có một kẽ hở, bị một dòng nước ấm từ từ ăn mòn…
Lý Ngọc, cảm ơn chàng. Cám ơn chàng vì cuối cùng cũng không dùng quyền thế trong tay bức bách ta !
“ Xuân Đào, giúp ta thu dọn quần áo đi. ”
“ Tiểu thư, người muốn đi đâu ? ”
Xuân Đào ở một bên trả lời, đáy mắt hiện lên sự thân thiết.
“Lên kinh thành!”
“Thật tốt quá, tiểu thư. Rốt cuộc người cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Nghe vậy, Xuân Đào tươi cười rạng rỡ.
“Nếu Hoàng thượng biết được tin này nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Ai nói ta đến Kinh thành tìm hắn hả?”
Xuân Đào trợn mắt liếc một cái, trong mắt Diệp Mộ Liễu lóe ra thâm quang, trong nháy mắt trở nên mờ mịt.
“Có một số việc trốn tránh cuối cùng cũng không phải là biện pháp giải quyết, huống chi cha mẹ ta vẫn ở kinh thành. Nếu ta không thể xác định bọn họ an toàn, ngươi bảo ta làm sao có thể bước chân vào giang hồ?”
“Vậy sao? Tiểu thư người xác định người thật sự nghĩ như vậy sao?”
Thấy vaaty, Xuân Đào thè lưỡi, trêu chọc không cho là đúng.
“Được đấy, nha đầu chết tiệt kia. Lá gan ngươi càng ngày càng lớn, cư nhiên dám cười nhạo ta.”
Diệp Mộ Liễu giả vờ muốn đánh, Xuân Đào vội vàng cười, tránh khỏi người nàng.
“Ôi, đúng rồi tiểu thư, đột nhiên ta nhớ ra còn chưa giúp người thu thấp hành lý. Ta đi đây...”
Xuân Đào như làn khói chạy nhanh ra ngoài, tươi cười trên mặt Diệp Mộ Liễu dần dần phai nhạt...
Ngày thứ hai (ngày kế tiếp ấy), tạm biệt Xuân Đào, Diệp Mộ Liễu bắt đầu hành trình lên kinh.
Xuân Đào muốn kiên trì đi theo nàng lên kinh thành, nhưng lại bị lời nói dịu dàng của Diệp Mộ Liễu cự tuyệt. Lần tới kinh thành này, nàng còn chưa biết tương lai như thế nào, làm sao có thể liên lụy tới Xuân Đào được.”
Bởi vì một cô nương một mình lên đường cự kì bất tiện. Diệp Mộ Liễu đành giả nam trang cho thuận tiện. Một đường quất roi thúc ngựa chạy tới kinh thành.
Ngày hôm đó bởi vì chạy đi không thể dừng chân ở trấn nhỏ cho nên nàng đành dừng chân ở một vùng hoang vu, màn đêm buông xuống, trăng treo cành liễu.
Đây là một khách sạn nhỏ ở vùng hoang vu, dựa vào ngọn núi, đối mặt với hồ nước, kết cấu hai tầng bằng gỗ. Bởi vì ở vùng ngoại ô cho nên khách cũng không có nhiều. Đặc biệt nhất là một đội gánh hát mãi nghệ ở đường lớn.
Lúc hắn nói “ Nàng nếu muốn bước chân vò giang hồ ” là lúc, vùng đất lạnh giá trong lòng nàng có một kẽ hở, bị một dòng nước ấm từ từ ăn mòn…
Lý Ngọc, cảm ơn chàng. Cám ơn chàng vì cuối cùng cũng không dùng quyền thế trong tay bức bách ta !
“ Xuân Đào, giúp ta thu dọn quần áo đi. ”
“ Tiểu thư, người muốn đi đâu ? ”
Xuân Đào ở một bên trả lời, đáy mắt hiện lên sự thân thiết.
“Lên kinh thành!”
“Thật tốt quá, tiểu thư. Rốt cuộc người cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Nghe vậy, Xuân Đào tươi cười rạng rỡ.
“Nếu Hoàng thượng biết được tin này nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Ai nói ta đến Kinh thành tìm hắn hả?”
Xuân Đào trợn mắt liếc một cái, trong mắt Diệp Mộ Liễu lóe ra thâm quang, trong nháy mắt trở nên mờ mịt.
“Có một số việc trốn tránh cuối cùng cũng không phải là biện pháp giải quyết, huống chi cha mẹ ta vẫn ở kinh thành. Nếu ta không thể xác định bọn họ an toàn, ngươi bảo ta làm sao có thể bước chân vào giang hồ?”
“Vậy sao? Tiểu thư người xác định người thật sự nghĩ như vậy sao?”
Thấy vaaty, Xuân Đào thè lưỡi, trêu chọc không cho là đúng.
“Được đấy, nha đầu chết tiệt kia. Lá gan ngươi càng ngày càng lớn, cư nhiên dám cười nhạo ta.”
Diệp Mộ Liễu giả vờ muốn đánh, Xuân Đào vội vàng cười, tránh khỏi người nàng.
“Ôi, đúng rồi tiểu thư, đột nhiên ta nhớ ra còn chưa giúp người thu thấp hành lý. Ta đi đây...”
Xuân Đào như làn khói chạy nhanh ra ngoài, tươi cười trên mặt Diệp Mộ Liễu dần dần phai nhạt...
Ngày thứ hai (ngày kế tiếp ấy), tạm biệt Xuân Đào, Diệp Mộ Liễu bắt đầu hành trình lên kinh.
Xuân Đào muốn kiên trì đi theo nàng lên kinh thành, nhưng lại bị lời nói dịu dàng của Diệp Mộ Liễu cự tuyệt. Lần tới kinh thành này, nàng còn chưa biết tương lai như thế nào, làm sao có thể liên lụy tới Xuân Đào được.”
Bởi vì một cô nương một mình lên đường cự kì bất tiện. Diệp Mộ Liễu đành giả nam trang cho thuận tiện. Một đường quất roi thúc ngựa chạy tới kinh thành.
Ngày hôm đó bởi vì chạy đi không thể dừng chân ở trấn nhỏ cho nên nàng đành dừng chân ở một vùng hoang vu, màn đêm buông xuống, trăng treo cành liễu.
Đây là một khách sạn nhỏ ở vùng hoang vu, dựa vào ngọn núi, đối mặt với hồ nước, kết cấu hai tầng bằng gỗ. Bởi vì ở vùng ngoại ô cho nên khách cũng không có nhiều. Đặc biệt nhất là một đội gánh hát mãi nghệ ở đường lớn.