Khóe môi khêu gợi nhấp thành một đường, trên miếng môi nhành nhạt nước, hấp dẫn ánh mắt của Diệp Mộ Liễu, như muốn tầm luân vào đó...
Hai tay ôm lấy cổ Lý Ly, ánh mắt Diệp Mộ Liễu dao động, tràn đầy mê hoặc.
Trong cơ thể khô nóng làm cho nàng cảm thấy bất an, ngón tay vương ra, xoa xoa môi mỏng của hắn, di động trên bờ môi xinh đẹp hoàn mỹ của hắn.
Diệp Mộ Liễu có thể nghe thấy âm thanh của chính mình khàn khàn mà vỡ tan:
“Thật đẹp..”
Nghe vậy, Lý Lý nheo mắt, sắc mặt khẽ thay đổi, con ngươi đen xinh đẹp có ánh sáng chợt lóe.
“Nơi này... Nơi này... Còn có nơi này, tất cả đều xinh đẹp...”
Khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, nở ra một lúm đồng tiền. Hành động vô tâm đó ở trong mắt Lý Ly lại đặc biệt quyến rũ, mà Diệp Mộ Liễu lại hoàn toàn không phát hiện được ngón tay của mình đang di động trên mặt của Lý Ly.
Cái trán trơn bóng, mày kiếm ngang dài chạm vào mái tóc, con ngươi đen xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi... Mỗi chỗ nơi tay nàng chạm vào lại có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt làm cho gương mặt Lý Ly, trên da thịt trở nên nóng bỏng.
Ánh mắt tối lại, đáy mắt như có ánh sáng hiện lên, gương mặt bất động có chút gợn sóng vì xao động.
Diệp Mộ Liễu không nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn, chỉ dẩu môi, thì thầm nói:
“Ôi, thật không công bằng, vì sao người nam tử như ngươi lại có bộ dáng đẹp như vậy hả?”
Dứt lời, nàng vươn hai tay, cố gắng chống đỡ đứng dậy, nghi ngờ chỉ chỉ vào đôi môi mỏng của hắn, nhíu mày nói:
“Nơi này chắc là hương vị rất tốt, không bằng cho ta nếm thử...”
Lời nói vừa dứt, đôi môi phấn nộn của nàng đã dán lên môi mỏng của hắn, sau đó nhanh chóng lướt qua.
Nụ hôn đó không bằng nói đụng chạm thì đúng hơn.
Nhưng mà nhiệt đột trên môi Lý Ly lại làm cho huyết dịch trong người nàng sôi lên.
Nàng chỉ cảm thấy không chỉ là nhiệt độ cơ thể, vô luận là trái tim hay đại não của nàng đều sôi trào rồi. Trong người như có một cỗ nam thạch bắt đầu khởi động, lại không tìm ra chỗ để bùng nổ...
Cãi lưỡi ở trên môi của Lý Ly chạm qua, độc tác của Diệp Mộ Liễu vô cùng không lưu loát, làm cho ngọn lửa bị cưỡng chế trong người Lý Ly bắt đầu chuyển động.
Sắc mặt Lý Ly khẽ thay đổi, bên trong con ngươi như có ánh sáng lóe ra, ở trong đêm tối bắt đàu khởi động, ánh sáng như ngọc làm cho người ta không dám lại gần. Cúi đầu ngậm chặt môi nàng, hắn cường thế cạy mở miệng nàng, tiến vào khoang miệng nàng, cùng môi lưỡi nàng giao nhau, hòa hợp nhau...
Nhưng mọt giây sau, trong miệng Diệp Mộ Liễu nỉ non làm cho sắc mặt hắn khẽ đổi, đáy mắt quét xuống một tia tăm tối. Nhíu mày, hắn nhìn xuống nữ tử thần trí mơ hồ, giọng nói đông lạnh:
“Ngươi nói cái gì?”
“Tư vị của ngươi thật tốt, Lý Ngọc...”
Đôi môi dán lên môi Diệp Mộ Liễu nhanh chóng tách ra, cánh môi mỏng nhạt của Lý Ly không biết lúc nào đã mím thành một đường, trong mắt như có làn khói bay qua.
Không nói gì thêm, hắn ôm lấy Diệp Mộ Liễu nhanh chóng đi đến bờ sông.
(Hú hồn chim én, may tóa, ko thì có lẽ kịch bản theo trí tưởng tượng của ta đã bị chỉnh sửa, phù phù, fan của Lý Ngọc chắc thở phào nhẹ nhõm tóa nhể ^_^)
Diệp Mộ Liễu có chút mờ mịt lúng túng, không biết đôi môi đó có thể trấn an sự khô nóng mềm mại trong cơ thể nàng tại sao lại đột nhiên rời khỏi nàng.
Nàng từ từ mở mắt, nhìn đường cong lạnh lùng trên gương mặt tuấn tú của nam tử, giọng nói mê mang:
“Lý Ngọc, chàng làm sao vậy? Vì sao không để cho ta hôn chàng?”
Bước chân của Lý Ly bị kiềm hãm, hít một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Mộ Liễu nhất quyết không buông tay, lại xoa lên gương mặt của hắn, hờn dỗi nói:
“Lý Ngọc, có phải chàng không thích ta nữa, có phải chàng ghét bỏ ta rồi sao hả? Ta mặc kệ, ta muốn hôn chàng, ta muốn, rất muốn hôn chàng! Lý Ngọc, ta muốn từng chút từng chút ăn chàng vào trong bụng...”
Sắc mặt Lý Ly thay đổi, hiện tại, mày kiếm gắt gao nhíu thành một đoàn, con ngươi đen bóng ngưng tụ thành màu tối huyền ảo, giống như vô tình, cứng rắn như sắt đá, lại giống như hàng ngàn vạn sợi tơ mềm mại như nước.
Nhưng mà cúi đầu nhìn nữ tử sắc mặt mơ màng ở trong lòng, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục đi tới bờ sông nhỏ.
Giữa đêm hè, con gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát rượi. Bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách, trong nhất thời đáy mắt của Lý Ly hiện lên sự mông lung đã tụt xuống tận cùng.
Chỉ còn lại một mảnh thanh tĩnh.
“Lý Ngọc, chàng bắt nạt ta...”
Diệp Mộ Liễu ôm lấy cổ Lý Ly, nhấc người muốn hôn lên đôi môi mỏng đầy gợi cảm của Lý Ly.
“Bùm...”
Một tiếng động mạnh vang lên, mặt sông văng đầy bọt nước...
Diệp Mộ Liễu ở trong sông liễu mạng vùng vẫy, cái loại cảm giác này làm cho nàng quở tứ chi, muốn ra sức nắm lấy cái gì đó.
Một bên vùng vẫy, nàng hô lớn:
“Này, Lý Ngọc, vì sao chàng lại ném ta vào trong sông hả?”
Khi nói chuyện, Diệp Mộ Liễu uống mấy ngụm nước, thân thể ở trong sông lúc chìm lúc nổi, nhìn hết sức chật vật.
Trên bờ sông, hai tay nam tử ôm lấy ngực, lạnh lùng nhìn nàng không nói một lời.
Bóng đêm u ám, bóng dáng thon dài của hắn ngão nghễ mà cô độc, giống như cả đời lẻ loi.
Con ngươi đen bóng như có vòng xoáy trong đó, làm cho Diệp Mộ Liễu có mấy phần cảm xúc không hiểu được.
“Ta cho ngươi tỉnh táo một chút, miễn cho ngươi lại nói bậy nói sai. Đến lúc đó có mà hối hận, khóc lóc.”
Giọng nói của nam tử trầm thấp mà từ tính, có mấy phần lười biếng. Khác với Lý Ngọc trong sáng, ở trong bóng đêm yên tĩnh lại có mấy phần hấp dẫn.
Diệp Mộ Liễu đột nhiên tỉnh táo, nước sông băng lãnh làm cho nàng trong đêm hè không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.
Bên trong cơ thể khô nóng dần dần lắng xuống, tiếng nói xa lạ làm cho Diệp Mộ Liễu bỗng dưng kinh sợ.
Nàng muốn nhìn rõ người đứng trên bờ lại phát hiện bóng hắn bị che làm cho nàng không thể nhìn rõ.
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Thần trí từ từ trở lại, trong đầu Diệp Mộ Liễu như có thứ gì muốn nhảy ra, mà lại đứt quãng, không có cách nào nhìn rõ.
Lý Ly nheo mắt, mặt không đổi sắc, còn ngươi đen bóng có ánh sáng trầm bắt đầu khởi động.
Im lặng một lúc, hắn mới nhếch môi nói:
“Ngươi ở hắc điếm trúng thuốc mê và mị dược...”
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới bừng tỉnh, trong đầu nhất thời rõ ràng. Bỗng nhiên nàng biến sắc, tình hình làm cho người ta khó xử hiện lên trong đầu nàng.
Hiện tại, Diệp Mộ Liễu hận không thể chui đầu vào bờ sông không xuất hiện nữa.
“Hiện tại đã nhớ ra rồi sao?”
Thấy nàng im lặng trong sông, Lý Ly nhíu mày hỏi, giọng nói lười biếng.
“Lý Ly...”
Trong đầu như có ánh sáng lướt qua, hiện tại Diệp Mộ Liễu có thể nhớ chính xác âm thanh của hắn.
“Ngươi là Lý Ly?”
Âm thanh của Diệp Mộ Liễu mang theo mấy phần kinh ngạc, mấy phần e lệ, mấy phần mờ mịt.
“Thật sự là làm khó cho Diệp tiểu thư, vậy mà vẫn nhận ra âm thanh của Lý mỗ.”
Âm thanh của Lý Ly mang theo mấy phần tào phúng rõ rệt. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chiếu sáng mơ hồ hính bóng thon dài của hắn, làm cho hắn giống như lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Mộ Liễu cúi đầu, che sự xấu hổ và bất an.
“Nói như vậy, lúc nãy là Lý công tử đã cứu Mộ Liễu?”
“Thuẫn tay mà thôi!”
Giọng nói như cũ không chút để ý, lạnh nhạt vô cùng, làm cho người ta càng nhớ lâu hơn.
“Cái đó, cái đó... lúc nãy ta không làm ra việc gì chứ?”
Suy nghĩ, cuối cùng Diệp Mộ Liễu cắn cắn đôi môi đỏ mọng, sợ hãi hỏi.
“Chuyện không nên làm?”
Lý Ly nhíu mày, đường cong lạnh lùng trên gương mặt nhất thời nhu hòa xuống, khóe môi cong lên quết xuống nụ cười trêu cợt.
“Không biết Diệp tiểu thư đang nói đến cái gì?”
“Cái này...”
Nhất thời Diệp Mộ Liễu nghẹn lời, trên gương mặt nhất thời xấu hổ.
“Tóm lại, mặc kệ lúc nãy ta làm cái gì hay không làm cái gì đều là vô ý. Hy vọng Lý công tử bỏ qua cho.”
“Ta luôn là người dễ quên, chuyện đến qua thì rất nhanh quên.”
Ánh mắt trong sáng như ngọc của Lý Ly từ từ ảm đạm xuống, lại đó quét xuống sắc lạnh.
“Huống hồ, Diệp tiểu thư với ta mà nói, bất quá chỉ là khách qua đường, ngay từ đầu không đán để cho ta nhớ.”
“Dù như thế nào đều cảm ơn ngươi. Đại ân đại đức của Lý Ly công tử, dù Mộ Liễu kết cỏ ngậm vành (đền ơn trả nghĩa), nhất định sẽ hồi báo.”
Cả kinh khi giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh nhạt, trong lòng Diệp Mộ Liễu có mấy phần mờ mịt.
Nam nhân này thật nhỏ mọn.
Mình khi nào chọc tới hắn hả?
“Không cần, chỉ nhấc tay chi lao mà thôi.”
Không chút để ý liếc mắt nhìn nàng một cái, Lý Ly thản nhiên nói:
“Ngươi không thấy lạnh sao? Còn chưa đi lên?”
“...” Lúc này Diệp Mộ Liễu mới giật mình, khô nóng bên trong cơ thể đã biến mất không còn bóng dáng, hiện tại chỉ cảm thấy mát lạnh.
Giọt nước nhè nhẹ chiếu trên người Diệp Mộ Liễu, để cho dáng người vốn thướt tha của nàng dưới ánh trăng càng lộ rõ.
Mặt sông sáng trong chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, trên hàng lông mi dài đen lây dính mấy giọt nước. Giọt nước ở trên hàng lông mi như muốn lung lay sắp đổ, lại như không chịu nổi sức nặng, giọt nước trên lông mi rung rung, ở trên đôi môi Diệp Mộ Liễu rơi xuống, lại chảy xuống cổ.
Ánh mắt của Lý Ly thản nhiên đảo qua chỗ lồi lõm trên người Diệp Mộ Liễu bị quần áo ẩm ướt che lại, mày hơi nhăn lại. Một lúc sau, hắn cở chiếc áo màu tím trên người, bọc nàng thật cẩn thận.
“Ách... Cám ơn, ta không cần, người giữ lại tự mặc đi.”
Nhìn Lý Ly chỉ còn lại bộ đồ lót trong người màu xanh nhạt, hai má Diệp Mộ Liễu đỏ lên, nói.
Lý Ly quay đầu, nâng người lên, lại gần mặt nàng. Con ngươi đen bóng như mặc ngọc quét xuống sự bỡn cợt như có như không.
“Người xác định?”
“Ách, ta xác định...”
Những lời này, một chút dũng khí trong người Diệp Mộ Liễu cũng không có. Người ta đã nói đến bên miệng, chung quy nàng muốn từ chối cũng khó, chỉ có thể khách sáo thôi.
“Nếu Diệp tiểu thư đã nói như vậy, Lý mỗ cũng không miễn cưỡng Diệp tiểu thư nữa.”
Dứt lời, Lý Ly nhận lấy quần áo nhưng ánh mắt không chút đếm xỉa liếc một cái trước ngực Diệp Mộ Liễu rồi mới xoay người nghênh ngang mà đi...
Diệp Mộ Liễu hơi sững sờ, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn trước ngực mình, lại phát hiện vạt áo ngấm nước, dính sát vào cơ thể mình, để cho phong quang trước ngực nhìn không sót một thứ gì.
Bên tai như có một dòng khí nóng, lan thẳng lên hai má. Hiện tại, Diệp Mộ Liễu không cần nhìn cũng biết trên mặt mình nhất định là đỏ như son.
Chần chờ giây lát, nàng nhanh chân đuổi theo.
“Ôi, ta nói này Lý công tử... đợi ta với.”
“Diệp tiểu thư còn có việc gì sao?”
Lý Ly quay đầu, trăng sáng chiếu trên gương mặt hắn, rơi vào đôi mắt của hắn như một vũng nước, sâu không lường được. Nhưng nụ cười nơi khóe môi lại tăng thêm mấy phần.
“Ấy... cái kia, Lý công tử, ta có thể thu hồi lồ nói vừa rồi của ta được không?”
Hai tay ôm lấy cổ Lý Ly, ánh mắt Diệp Mộ Liễu dao động, tràn đầy mê hoặc.
Trong cơ thể khô nóng làm cho nàng cảm thấy bất an, ngón tay vương ra, xoa xoa môi mỏng của hắn, di động trên bờ môi xinh đẹp hoàn mỹ của hắn.
Diệp Mộ Liễu có thể nghe thấy âm thanh của chính mình khàn khàn mà vỡ tan:
“Thật đẹp..”
Nghe vậy, Lý Lý nheo mắt, sắc mặt khẽ thay đổi, con ngươi đen xinh đẹp có ánh sáng chợt lóe.
“Nơi này... Nơi này... Còn có nơi này, tất cả đều xinh đẹp...”
Khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, nở ra một lúm đồng tiền. Hành động vô tâm đó ở trong mắt Lý Ly lại đặc biệt quyến rũ, mà Diệp Mộ Liễu lại hoàn toàn không phát hiện được ngón tay của mình đang di động trên mặt của Lý Ly.
Cái trán trơn bóng, mày kiếm ngang dài chạm vào mái tóc, con ngươi đen xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi... Mỗi chỗ nơi tay nàng chạm vào lại có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt làm cho gương mặt Lý Ly, trên da thịt trở nên nóng bỏng.
Ánh mắt tối lại, đáy mắt như có ánh sáng hiện lên, gương mặt bất động có chút gợn sóng vì xao động.
Diệp Mộ Liễu không nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn, chỉ dẩu môi, thì thầm nói:
“Ôi, thật không công bằng, vì sao người nam tử như ngươi lại có bộ dáng đẹp như vậy hả?”
Dứt lời, nàng vươn hai tay, cố gắng chống đỡ đứng dậy, nghi ngờ chỉ chỉ vào đôi môi mỏng của hắn, nhíu mày nói:
“Nơi này chắc là hương vị rất tốt, không bằng cho ta nếm thử...”
Lời nói vừa dứt, đôi môi phấn nộn của nàng đã dán lên môi mỏng của hắn, sau đó nhanh chóng lướt qua.
Nụ hôn đó không bằng nói đụng chạm thì đúng hơn.
Nhưng mà nhiệt đột trên môi Lý Ly lại làm cho huyết dịch trong người nàng sôi lên.
Nàng chỉ cảm thấy không chỉ là nhiệt độ cơ thể, vô luận là trái tim hay đại não của nàng đều sôi trào rồi. Trong người như có một cỗ nam thạch bắt đầu khởi động, lại không tìm ra chỗ để bùng nổ...
Cãi lưỡi ở trên môi của Lý Ly chạm qua, độc tác của Diệp Mộ Liễu vô cùng không lưu loát, làm cho ngọn lửa bị cưỡng chế trong người Lý Ly bắt đầu chuyển động.
Sắc mặt Lý Ly khẽ thay đổi, bên trong con ngươi như có ánh sáng lóe ra, ở trong đêm tối bắt đàu khởi động, ánh sáng như ngọc làm cho người ta không dám lại gần. Cúi đầu ngậm chặt môi nàng, hắn cường thế cạy mở miệng nàng, tiến vào khoang miệng nàng, cùng môi lưỡi nàng giao nhau, hòa hợp nhau...
Nhưng mọt giây sau, trong miệng Diệp Mộ Liễu nỉ non làm cho sắc mặt hắn khẽ đổi, đáy mắt quét xuống một tia tăm tối. Nhíu mày, hắn nhìn xuống nữ tử thần trí mơ hồ, giọng nói đông lạnh:
“Ngươi nói cái gì?”
“Tư vị của ngươi thật tốt, Lý Ngọc...”
Đôi môi dán lên môi Diệp Mộ Liễu nhanh chóng tách ra, cánh môi mỏng nhạt của Lý Ly không biết lúc nào đã mím thành một đường, trong mắt như có làn khói bay qua.
Không nói gì thêm, hắn ôm lấy Diệp Mộ Liễu nhanh chóng đi đến bờ sông.
(Hú hồn chim én, may tóa, ko thì có lẽ kịch bản theo trí tưởng tượng của ta đã bị chỉnh sửa, phù phù, fan của Lý Ngọc chắc thở phào nhẹ nhõm tóa nhể ^_^)
Diệp Mộ Liễu có chút mờ mịt lúng túng, không biết đôi môi đó có thể trấn an sự khô nóng mềm mại trong cơ thể nàng tại sao lại đột nhiên rời khỏi nàng.
Nàng từ từ mở mắt, nhìn đường cong lạnh lùng trên gương mặt tuấn tú của nam tử, giọng nói mê mang:
“Lý Ngọc, chàng làm sao vậy? Vì sao không để cho ta hôn chàng?”
Bước chân của Lý Ly bị kiềm hãm, hít một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Mộ Liễu nhất quyết không buông tay, lại xoa lên gương mặt của hắn, hờn dỗi nói:
“Lý Ngọc, có phải chàng không thích ta nữa, có phải chàng ghét bỏ ta rồi sao hả? Ta mặc kệ, ta muốn hôn chàng, ta muốn, rất muốn hôn chàng! Lý Ngọc, ta muốn từng chút từng chút ăn chàng vào trong bụng...”
Sắc mặt Lý Ly thay đổi, hiện tại, mày kiếm gắt gao nhíu thành một đoàn, con ngươi đen bóng ngưng tụ thành màu tối huyền ảo, giống như vô tình, cứng rắn như sắt đá, lại giống như hàng ngàn vạn sợi tơ mềm mại như nước.
Nhưng mà cúi đầu nhìn nữ tử sắc mặt mơ màng ở trong lòng, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục đi tới bờ sông nhỏ.
Giữa đêm hè, con gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát rượi. Bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách, trong nhất thời đáy mắt của Lý Ly hiện lên sự mông lung đã tụt xuống tận cùng.
Chỉ còn lại một mảnh thanh tĩnh.
“Lý Ngọc, chàng bắt nạt ta...”
Diệp Mộ Liễu ôm lấy cổ Lý Ly, nhấc người muốn hôn lên đôi môi mỏng đầy gợi cảm của Lý Ly.
“Bùm...”
Một tiếng động mạnh vang lên, mặt sông văng đầy bọt nước...
Diệp Mộ Liễu ở trong sông liễu mạng vùng vẫy, cái loại cảm giác này làm cho nàng quở tứ chi, muốn ra sức nắm lấy cái gì đó.
Một bên vùng vẫy, nàng hô lớn:
“Này, Lý Ngọc, vì sao chàng lại ném ta vào trong sông hả?”
Khi nói chuyện, Diệp Mộ Liễu uống mấy ngụm nước, thân thể ở trong sông lúc chìm lúc nổi, nhìn hết sức chật vật.
Trên bờ sông, hai tay nam tử ôm lấy ngực, lạnh lùng nhìn nàng không nói một lời.
Bóng đêm u ám, bóng dáng thon dài của hắn ngão nghễ mà cô độc, giống như cả đời lẻ loi.
Con ngươi đen bóng như có vòng xoáy trong đó, làm cho Diệp Mộ Liễu có mấy phần cảm xúc không hiểu được.
“Ta cho ngươi tỉnh táo một chút, miễn cho ngươi lại nói bậy nói sai. Đến lúc đó có mà hối hận, khóc lóc.”
Giọng nói của nam tử trầm thấp mà từ tính, có mấy phần lười biếng. Khác với Lý Ngọc trong sáng, ở trong bóng đêm yên tĩnh lại có mấy phần hấp dẫn.
Diệp Mộ Liễu đột nhiên tỉnh táo, nước sông băng lãnh làm cho nàng trong đêm hè không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.
Bên trong cơ thể khô nóng dần dần lắng xuống, tiếng nói xa lạ làm cho Diệp Mộ Liễu bỗng dưng kinh sợ.
Nàng muốn nhìn rõ người đứng trên bờ lại phát hiện bóng hắn bị che làm cho nàng không thể nhìn rõ.
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Thần trí từ từ trở lại, trong đầu Diệp Mộ Liễu như có thứ gì muốn nhảy ra, mà lại đứt quãng, không có cách nào nhìn rõ.
Lý Ly nheo mắt, mặt không đổi sắc, còn ngươi đen bóng có ánh sáng trầm bắt đầu khởi động.
Im lặng một lúc, hắn mới nhếch môi nói:
“Ngươi ở hắc điếm trúng thuốc mê và mị dược...”
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới bừng tỉnh, trong đầu nhất thời rõ ràng. Bỗng nhiên nàng biến sắc, tình hình làm cho người ta khó xử hiện lên trong đầu nàng.
Hiện tại, Diệp Mộ Liễu hận không thể chui đầu vào bờ sông không xuất hiện nữa.
“Hiện tại đã nhớ ra rồi sao?”
Thấy nàng im lặng trong sông, Lý Ly nhíu mày hỏi, giọng nói lười biếng.
“Lý Ly...”
Trong đầu như có ánh sáng lướt qua, hiện tại Diệp Mộ Liễu có thể nhớ chính xác âm thanh của hắn.
“Ngươi là Lý Ly?”
Âm thanh của Diệp Mộ Liễu mang theo mấy phần kinh ngạc, mấy phần e lệ, mấy phần mờ mịt.
“Thật sự là làm khó cho Diệp tiểu thư, vậy mà vẫn nhận ra âm thanh của Lý mỗ.”
Âm thanh của Lý Ly mang theo mấy phần tào phúng rõ rệt. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chiếu sáng mơ hồ hính bóng thon dài của hắn, làm cho hắn giống như lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Mộ Liễu cúi đầu, che sự xấu hổ và bất an.
“Nói như vậy, lúc nãy là Lý công tử đã cứu Mộ Liễu?”
“Thuẫn tay mà thôi!”
Giọng nói như cũ không chút để ý, lạnh nhạt vô cùng, làm cho người ta càng nhớ lâu hơn.
“Cái đó, cái đó... lúc nãy ta không làm ra việc gì chứ?”
Suy nghĩ, cuối cùng Diệp Mộ Liễu cắn cắn đôi môi đỏ mọng, sợ hãi hỏi.
“Chuyện không nên làm?”
Lý Ly nhíu mày, đường cong lạnh lùng trên gương mặt nhất thời nhu hòa xuống, khóe môi cong lên quết xuống nụ cười trêu cợt.
“Không biết Diệp tiểu thư đang nói đến cái gì?”
“Cái này...”
Nhất thời Diệp Mộ Liễu nghẹn lời, trên gương mặt nhất thời xấu hổ.
“Tóm lại, mặc kệ lúc nãy ta làm cái gì hay không làm cái gì đều là vô ý. Hy vọng Lý công tử bỏ qua cho.”
“Ta luôn là người dễ quên, chuyện đến qua thì rất nhanh quên.”
Ánh mắt trong sáng như ngọc của Lý Ly từ từ ảm đạm xuống, lại đó quét xuống sắc lạnh.
“Huống hồ, Diệp tiểu thư với ta mà nói, bất quá chỉ là khách qua đường, ngay từ đầu không đán để cho ta nhớ.”
“Dù như thế nào đều cảm ơn ngươi. Đại ân đại đức của Lý Ly công tử, dù Mộ Liễu kết cỏ ngậm vành (đền ơn trả nghĩa), nhất định sẽ hồi báo.”
Cả kinh khi giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh nhạt, trong lòng Diệp Mộ Liễu có mấy phần mờ mịt.
Nam nhân này thật nhỏ mọn.
Mình khi nào chọc tới hắn hả?
“Không cần, chỉ nhấc tay chi lao mà thôi.”
Không chút để ý liếc mắt nhìn nàng một cái, Lý Ly thản nhiên nói:
“Ngươi không thấy lạnh sao? Còn chưa đi lên?”
“...” Lúc này Diệp Mộ Liễu mới giật mình, khô nóng bên trong cơ thể đã biến mất không còn bóng dáng, hiện tại chỉ cảm thấy mát lạnh.
Giọt nước nhè nhẹ chiếu trên người Diệp Mộ Liễu, để cho dáng người vốn thướt tha của nàng dưới ánh trăng càng lộ rõ.
Mặt sông sáng trong chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, trên hàng lông mi dài đen lây dính mấy giọt nước. Giọt nước ở trên hàng lông mi như muốn lung lay sắp đổ, lại như không chịu nổi sức nặng, giọt nước trên lông mi rung rung, ở trên đôi môi Diệp Mộ Liễu rơi xuống, lại chảy xuống cổ.
Ánh mắt của Lý Ly thản nhiên đảo qua chỗ lồi lõm trên người Diệp Mộ Liễu bị quần áo ẩm ướt che lại, mày hơi nhăn lại. Một lúc sau, hắn cở chiếc áo màu tím trên người, bọc nàng thật cẩn thận.
“Ách... Cám ơn, ta không cần, người giữ lại tự mặc đi.”
Nhìn Lý Ly chỉ còn lại bộ đồ lót trong người màu xanh nhạt, hai má Diệp Mộ Liễu đỏ lên, nói.
Lý Ly quay đầu, nâng người lên, lại gần mặt nàng. Con ngươi đen bóng như mặc ngọc quét xuống sự bỡn cợt như có như không.
“Người xác định?”
“Ách, ta xác định...”
Những lời này, một chút dũng khí trong người Diệp Mộ Liễu cũng không có. Người ta đã nói đến bên miệng, chung quy nàng muốn từ chối cũng khó, chỉ có thể khách sáo thôi.
“Nếu Diệp tiểu thư đã nói như vậy, Lý mỗ cũng không miễn cưỡng Diệp tiểu thư nữa.”
Dứt lời, Lý Ly nhận lấy quần áo nhưng ánh mắt không chút đếm xỉa liếc một cái trước ngực Diệp Mộ Liễu rồi mới xoay người nghênh ngang mà đi...
Diệp Mộ Liễu hơi sững sờ, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn trước ngực mình, lại phát hiện vạt áo ngấm nước, dính sát vào cơ thể mình, để cho phong quang trước ngực nhìn không sót một thứ gì.
Bên tai như có một dòng khí nóng, lan thẳng lên hai má. Hiện tại, Diệp Mộ Liễu không cần nhìn cũng biết trên mặt mình nhất định là đỏ như son.
Chần chờ giây lát, nàng nhanh chân đuổi theo.
“Ôi, ta nói này Lý công tử... đợi ta với.”
“Diệp tiểu thư còn có việc gì sao?”
Lý Ly quay đầu, trăng sáng chiếu trên gương mặt hắn, rơi vào đôi mắt của hắn như một vũng nước, sâu không lường được. Nhưng nụ cười nơi khóe môi lại tăng thêm mấy phần.
“Ấy... cái kia, Lý công tử, ta có thể thu hồi lồ nói vừa rồi của ta được không?”