“Ha ha, vương gia, tiếng đàn của Phi Sắc không tệ chứ?” mắt phượng của Phi Sắc tràn ngập ý cười nhìn về phía Long Ngọc, nhưng dư quang lại lạc về phía bóng hình màu trắng phía xa xa.
“Như nghe thấy Thiên Âm.” Long Ngọc không chút keo kiệt nói, lại nhìn thấy bóng hình màu trắng kia, mi đẹp nhíu lại.
“Ha ha” Phi Sắc nở nụ cười, cười xinh đẹp không phương vật, ngón tay thon dài như ngọc vẫn đặt trên càm huyền chậm rãi gãy, tiếng đàn không linh dễ nghe lượn lờ không dứt.
Nhận thấy ánh mắt của Long Ngọc, Bạch Phượng Ca áp chế tia khác thường trong lòng, biến trở lại bộ dạng không sợ trời không sợ đất, tao nhã đi về phía lương đình.
“Nô tì tham kiến vương gia.” Nghiêng người hành lễ, trong lòng Bạch Phượng Ca không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tia dư quang sâu kín liếc về phía Phi Sắc.
Hôm nay ta phải đến nhìn xem ngươi đang bày trò gì.
Tiểu Chanh cũng vội vã áp chế nghi hoặc trong lòng, vội vàng hành lễ.
“Ngươi tới đây làm gì?” Long Ngọc lạnh giọng hỏi, ánh mắt lạnh như băng phóng về phía Bạch Phượng Ca.
Không ai phát hiện, nhìn thấy thái độ của Long Ngọc với Bạch Phượng Ca, trong mắt của Phi Sắc lướt qua ý cười.
Chính là ý cười phát ra từ nội tâm…
“Đi dạo.” Bạch Phượng Ca lạnh nhạt trả lời, không hề để tâm thái độ lạnh như băng của Long Ngọc.
Vốn muốn tìm một lời giải thích, đáng tiếc bây giờ…
Bạch Phượng Ca tức giận liếc cái bản mặt đang cười tươi như nắng kia của bạn nhỏ Phi Sắc một cái.
Phi Sắc nhận thấy tầm mắt của Bạch Phượng Ca, nụ cười trên môi chợt cứng lại, sau đó cười càng thêm yêu mị, “Nói vậy đây là vương phi sao?” mắt phượng dừng trên gương mắt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Phượng Ca đánh giá một chút, sau đó tán thưởng, “Quả nhiên phong hoa nguyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.”
“A.” Bạch Phượng Ca cười như không cười, “Tạ cô nương khích lệ.” nàng cắn hai chữ cô nương thật nặng.
Long Ngọc nhíu mày.
Biểu hiện của Bạch Phượng Ca hôm nay có chút khác thường.
Không khó để nhìn ra thái độ của nàng ta đối với Phi Sắc khác một trời so với những người khác.
Không lẽ…
Trong đầu của Long Ngọc chợt lóe lên cái gì đó, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Phượng Ca cũng dịu đi vài phần, “Vương phi, bổn vương không thích nữ nhân tranh giành tình cảm.” (tự nhiên ta cảm thấy thím này thật ảo tưởng)
Giờ phút này lòng tự trọng lâu nay bị Bạch Phượng Ca giằng xé của bạn vương gia nào đó đã được an ủi đôi chút.
Gì?!
Bạch Phượng Ca há hốc mồm.
Gương mặt đang cười của Phi Sắc cũng biến mất, khó coi như thể đang ăn phải ruồi bọ, nhưng chớp mắt lại khôi phục trở lại.
“Vương gia nghĩ nhiều rồi!” Bạch Phượng Ca cúi đầu nói.
Nam nhân này… thật tự kỉ!
Hắn nghĩ nàng đang ghen sao?
Hắn nghĩ nàng bị điên á?!
Giấm chua có thể ăn bậy tùy tiện thế à?!
“…” khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc nhất thời đen lại, hừ lạnh một tiếng, “Hừ, không phải thế thì tốt.” hàn ý cũng tích tụ càng nhiều, “Ba tháng tới đây Phi Sắc sẽ ở lại trong phủ, tự giải quyết cho tốt đi.”
Ba tháng.
Hắn đồng ý cho Phi Sắc ở lại ba tháng để làm điều kiện trao đổi thông tin.
“Nô tì sẽ thay vương gia chăm sóc Phi muội muội thật tốt.” Bạch Phượng Ca đột nhiên nở nụ cười, cười tới tao nhã cao quý.
“Tranh…” tiếng cầm huyền trên tay Phi Sắc đột ngột đứt đoạn.
“Vương gia vương phi thứ tội, Phi Sắc sẽ đi lấy một cây cầm mới tới đây.” Phi Sắc đứng dậy nói.
“Không cần.” Long Ngọc trầm giọng, “Bổn vương còn có chuyện quan trọng.” nói xong hắn lập tức đứng dậy rời khỏi lương đình.
Lúc tơi gần Bạch Phượng Ca, Long Ngọc dừng bước, “Không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cửa, nếu muốn ra ngoài thì phái người báo bổn vương một tiếng.”
Tuy đang nói chuyện với Bạch Phượng Ca nhưng ánh mắt của Long Ngọc vẫn không dừng lại trên người nàng.
“Nô tì tuân lệnh!” Bạch Phượng Ca đáp, sau đó cúi người, “Cung đưa vương gia.”
Chờ Long Ngọc khuất bóng, trong lương đình chỉ còn lại hồng y tung bay của Phi Sắc.
Mắt phượng lóe lên ý cười bình tĩnh nhìn Bạch Phượng Ca, khóe mắt kia có một đóa hoa mai hồng sắc, tiên diễm dị thường.
Bạch Phượng Ca cũng nhìn người nọ, ánh mắt không chút gợn sóng quay đầu, “Chanh, về thôi.”
Tầm mắt của Phi Sắc vẫn không rời bóng dáng đã đi xa kia, ý cười trong mắt ôn nhu như nước.
Nha đẩu, ta đến đây!
Trong tim của Phi Sắc không tiếng động kêu gào, đôi mắt càng thêm ôn nhu.
……………..
Phòng của Phi Sắc được sắp xếp ngay bên phải của phòng chủ của Long Ngọc, còn phòng của Bạch Phượng Ca lại ở bên trái phòng chủ.
Vốn trước khi đại hôn Long Ngọc ở một mình một viện, hắn vốn định sắp xếp cho Bạch Phượng Ca ở một chỗ khác.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, tính toán này của hắn đã bị chết từ trong trứng nước.
Dù sao ở chung một chỗ cũng dễ bảo vệ Bạch Phượng Ca hơn.
Về phần Phi Sắc, vốn tính cho nàng ta ở một chỗ khác, nhưng Long Ngọc vẫn còn hoài nghi đối với thân phận của ngưởi này.
Cho nên sau khi nghĩ kĩ lại, Long Ngọc vẫn quyết định cho nàng ta ở gần để tiện bề quan sát.
Vì thế Phi Sắc cũng được ở trong viện này.
Về phần tại sao an bài nàng ta ở cạnh phòng hắn mà không phải cạnh phòng Bạch Phượng Ca thì lại là một tính toán khác.
Thân phận của Bạch Phượng Ca rất mẫn cảm đặc thù, còn Phi Sắc kia lại quá mức thần bí, ai biết chắc được Phi Sắc có phải thích khách trà trộn vào ám sát Bạch Phượng Ca hay không, cho nên tất nhiên không thể cho nàng ta ở cạnh Bạch Phượng Ca được.
Hắn ở giữa, bất kể bên nào có động tĩnh hắn cũng có thể biết được.
Nhưng hiện tại Long Ngọc rất buồn bực.
Hắn đường đường là nhiếp chính vương gia lại lưu lạc tới mức phải đi làm bảo tiêu cho hai nữ nhân.
Tích!
Tiểu Chanh nâng cằm nhìn về phía Bạch Phượng Ca đang ngẩn người phía cửa sổ.
Hôm nay tiểu thư bị làm sao vậy? Mất hồn mất vía!
Trước kia đừng nói là ngẩng người, chỉ cần ngồi nhìn một tí thôi tiểu thư đã ngại mệt!
Muốn ngẩng người thì còn phải nằm ngẩng người mới không mệt!
Trên trời cao, trăng tròn như đang ngượng ngùng trốn trong đám mây.
Bạch Phượng Ca hoàn hồn, “Chanh à, ngươi đi xuống trước đi, ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Dạ.” Tiểu Chanh gật đầu, hơi lo lắng nhìn Bạch Phượng Ca, “Tiểu thư ngủ ngon!”
……………..
Ánh trăng màu bạc rơi trên mặt đất, tựa như muốn phủ một lớp lụa xanh giữ ấm cho mặt đất lạnh bạc.
Một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện trong phòng của Bạch Phượng Ca, nương theo ánh trang nhìn bóng giai nhân đang ngủ trên giường, trong đôi mắt lộ ra tình yêu sâu sắc.
Cởi quần áo xuống, người áo đen nháy mắt biến thành người áo trắng nằm bên cạnh Bạch Phượng Ca.
“Đến rồi?” người vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt, trong đôi mắt kia thanh tỉnh một mảng, không có chút buồn ngủ nào.
“Ha ha” tiếng cười trầm thấp tựa như tiếng đàn, kéo Bạch Phượng Ca vào lòng, “Nha đầu đang chờ ta sao?”
“…” Bạch Phượng Ca từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Dung nhan tà mị, viên chu sa nơi khóe mắt kia dưới ánh trăng càng thêm yêu dã mị hoặc.
Phi Sắc!
Nam tử yêu dã tà mị này, chính là vị Phi Sắc cô nương ban ngày thanh danh truyền xa, xinh đẹp không gì tả nổi!
Chỉ là đóa hồng mai yêu diễm ban ngày lại biến thành một viên chu sa, giọng nữ nhàn nhạt câu hồn kia lại biến thành giọng nam trầm thấp từ tính!
“Ha ha, vương gia, tiếng đàn của Phi Sắc không tệ chứ?” mắt phượng của Phi Sắc tràn ngập ý cười nhìn về phía Long Ngọc, nhưng dư quang lại lạc về phía bóng hình màu trắng phía xa xa.
“Như nghe thấy Thiên Âm.” Long Ngọc không chút keo kiệt nói, lại nhìn thấy bóng hình màu trắng kia, mi đẹp nhíu lại.
“Ha ha” Phi Sắc nở nụ cười, cười xinh đẹp không phương vật, ngón tay thon dài như ngọc vẫn đặt trên càm huyền chậm rãi gãy, tiếng đàn không linh dễ nghe lượn lờ không dứt.
Nhận thấy ánh mắt của Long Ngọc, Bạch Phượng Ca áp chế tia khác thường trong lòng, biến trở lại bộ dạng không sợ trời không sợ đất, tao nhã đi về phía lương đình.
“Nô tì tham kiến vương gia.” Nghiêng người hành lễ, trong lòng Bạch Phượng Ca không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tia dư quang sâu kín liếc về phía Phi Sắc.
Hôm nay ta phải đến nhìn xem ngươi đang bày trò gì.
Tiểu Chanh cũng vội vã áp chế nghi hoặc trong lòng, vội vàng hành lễ.
“Ngươi tới đây làm gì?” Long Ngọc lạnh giọng hỏi, ánh mắt lạnh như băng phóng về phía Bạch Phượng Ca.
Không ai phát hiện, nhìn thấy thái độ của Long Ngọc với Bạch Phượng Ca, trong mắt của Phi Sắc lướt qua ý cười.
Chính là ý cười phát ra từ nội tâm…
“Đi dạo.” Bạch Phượng Ca lạnh nhạt trả lời, không hề để tâm thái độ lạnh như băng của Long Ngọc.
Vốn muốn tìm một lời giải thích, đáng tiếc bây giờ…
Bạch Phượng Ca tức giận liếc cái bản mặt đang cười tươi như nắng kia của bạn nhỏ Phi Sắc một cái.
Phi Sắc nhận thấy tầm mắt của Bạch Phượng Ca, nụ cười trên môi chợt cứng lại, sau đó cười càng thêm yêu mị, “Nói vậy đây là vương phi sao?” mắt phượng dừng trên gương mắt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Phượng Ca đánh giá một chút, sau đó tán thưởng, “Quả nhiên phong hoa nguyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.”
“A.” Bạch Phượng Ca cười như không cười, “Tạ cô nương khích lệ.” nàng cắn hai chữ cô nương thật nặng.
Long Ngọc nhíu mày.
Biểu hiện của Bạch Phượng Ca hôm nay có chút khác thường.
Không khó để nhìn ra thái độ của nàng ta đối với Phi Sắc khác một trời so với những người khác.
Không lẽ…
Trong đầu của Long Ngọc chợt lóe lên cái gì đó, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Phượng Ca cũng dịu đi vài phần, “Vương phi, bổn vương không thích nữ nhân tranh giành tình cảm.” (tự nhiên ta cảm thấy thím này thật ảo tưởng)
Giờ phút này lòng tự trọng lâu nay bị Bạch Phượng Ca giằng xé của bạn vương gia nào đó đã được an ủi đôi chút.
Gì?!
Bạch Phượng Ca há hốc mồm.
Gương mặt đang cười của Phi Sắc cũng biến mất, khó coi như thể đang ăn phải ruồi bọ, nhưng chớp mắt lại khôi phục trở lại.
“Vương gia nghĩ nhiều rồi!” Bạch Phượng Ca cúi đầu nói.
Nam nhân này… thật tự kỉ!
Hắn nghĩ nàng đang ghen sao?
Hắn nghĩ nàng bị điên á?!
Giấm chua có thể ăn bậy tùy tiện thế à?!
“…” khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc nhất thời đen lại, hừ lạnh một tiếng, “Hừ, không phải thế thì tốt.” hàn ý cũng tích tụ càng nhiều, “Ba tháng tới đây Phi Sắc sẽ ở lại trong phủ, tự giải quyết cho tốt đi.”
Ba tháng.
Hắn đồng ý cho Phi Sắc ở lại ba tháng để làm điều kiện trao đổi thông tin.
“Nô tì sẽ thay vương gia chăm sóc Phi muội muội thật tốt.” Bạch Phượng Ca đột nhiên nở nụ cười, cười tới tao nhã cao quý.
“Tranh…” tiếng cầm huyền trên tay Phi Sắc đột ngột đứt đoạn.
“Vương gia vương phi thứ tội, Phi Sắc sẽ đi lấy một cây cầm mới tới đây.” Phi Sắc đứng dậy nói.
“Không cần.” Long Ngọc trầm giọng, “Bổn vương còn có chuyện quan trọng.” nói xong hắn lập tức đứng dậy rời khỏi lương đình.
Lúc tơi gần Bạch Phượng Ca, Long Ngọc dừng bước, “Không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cửa, nếu muốn ra ngoài thì phái người báo bổn vương một tiếng.”
Tuy đang nói chuyện với Bạch Phượng Ca nhưng ánh mắt của Long Ngọc vẫn không dừng lại trên người nàng.
“Nô tì tuân lệnh!” Bạch Phượng Ca đáp, sau đó cúi người, “Cung đưa vương gia.”
Chờ Long Ngọc khuất bóng, trong lương đình chỉ còn lại hồng y tung bay của Phi Sắc.
Mắt phượng lóe lên ý cười bình tĩnh nhìn Bạch Phượng Ca, khóe mắt kia có một đóa hoa mai hồng sắc, tiên diễm dị thường.
Bạch Phượng Ca cũng nhìn người nọ, ánh mắt không chút gợn sóng quay đầu, “Chanh, về thôi.”
Tầm mắt của Phi Sắc vẫn không rời bóng dáng đã đi xa kia, ý cười trong mắt ôn nhu như nước.
Nha đẩu, ta đến đây!
Trong tim của Phi Sắc không tiếng động kêu gào, đôi mắt càng thêm ôn nhu.
……………..
Phòng của Phi Sắc được sắp xếp ngay bên phải của phòng chủ của Long Ngọc, còn phòng của Bạch Phượng Ca lại ở bên trái phòng chủ.
Vốn trước khi đại hôn Long Ngọc ở một mình một viện, hắn vốn định sắp xếp cho Bạch Phượng Ca ở một chỗ khác.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, tính toán này của hắn đã bị chết từ trong trứng nước.
Dù sao ở chung một chỗ cũng dễ bảo vệ Bạch Phượng Ca hơn.
Về phần Phi Sắc, vốn tính cho nàng ta ở một chỗ khác, nhưng Long Ngọc vẫn còn hoài nghi đối với thân phận của ngưởi này.
Cho nên sau khi nghĩ kĩ lại, Long Ngọc vẫn quyết định cho nàng ta ở gần để tiện bề quan sát.
Vì thế Phi Sắc cũng được ở trong viện này.
Về phần tại sao an bài nàng ta ở cạnh phòng hắn mà không phải cạnh phòng Bạch Phượng Ca thì lại là một tính toán khác.
Thân phận của Bạch Phượng Ca rất mẫn cảm đặc thù, còn Phi Sắc kia lại quá mức thần bí, ai biết chắc được Phi Sắc có phải thích khách trà trộn vào ám sát Bạch Phượng Ca hay không, cho nên tất nhiên không thể cho nàng ta ở cạnh Bạch Phượng Ca được.
Hắn ở giữa, bất kể bên nào có động tĩnh hắn cũng có thể biết được.
Nhưng hiện tại Long Ngọc rất buồn bực.
Hắn đường đường là nhiếp chính vương gia lại lưu lạc tới mức phải đi làm bảo tiêu cho hai nữ nhân.
Tích!
Tiểu Chanh nâng cằm nhìn về phía Bạch Phượng Ca đang ngẩn người phía cửa sổ.
Hôm nay tiểu thư bị làm sao vậy? Mất hồn mất vía!
Trước kia đừng nói là ngẩng người, chỉ cần ngồi nhìn một tí thôi tiểu thư đã ngại mệt!
Muốn ngẩng người thì còn phải nằm ngẩng người mới không mệt!
Trên trời cao, trăng tròn như đang ngượng ngùng trốn trong đám mây.
Bạch Phượng Ca hoàn hồn, “Chanh à, ngươi đi xuống trước đi, ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Dạ.” Tiểu Chanh gật đầu, hơi lo lắng nhìn Bạch Phượng Ca, “Tiểu thư ngủ ngon!”
……………..
Ánh trăng màu bạc rơi trên mặt đất, tựa như muốn phủ một lớp lụa xanh giữ ấm cho mặt đất lạnh bạc.
Một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện trong phòng của Bạch Phượng Ca, nương theo ánh trang nhìn bóng giai nhân đang ngủ trên giường, trong đôi mắt lộ ra tình yêu sâu sắc.
Cởi quần áo xuống, người áo đen nháy mắt biến thành người áo trắng nằm bên cạnh Bạch Phượng Ca.
“Đến rồi?” người vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt, trong đôi mắt kia thanh tỉnh một mảng, không có chút buồn ngủ nào.
“Ha ha” tiếng cười trầm thấp tựa như tiếng đàn, kéo Bạch Phượng Ca vào lòng, “Nha đầu đang chờ ta sao?”
“…” Bạch Phượng Ca từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Dung nhan tà mị, viên chu sa nơi khóe mắt kia dưới ánh trăng càng thêm yêu dã mị hoặc.
Phi Sắc!
Nam tử yêu dã tà mị này, chính là vị Phi Sắc cô nương ban ngày thanh danh truyền xa, xinh đẹp không gì tả nổi!
Chỉ là đóa hồng mai yêu diễm ban ngày lại biến thành một viên chu sa, giọng nữ nhàn nhạt câu hồn kia lại biến thành giọng nam trầm thấp từ tính!