Sở Nhụy hơi kinh ngạc, con ngươi chuyển về phía người bên cạnh chính là quan tứ phẩm. Người này hình như giải thích an ủi điều gì, vẻ mặt điều là lấy lòng. Gương mặt này gầy gò, nàng nhận ra người này là ở kinh thành Kinh Doãn Lưu Nhân.
Lưu đại nhân này luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, với những tiêu chuẩn đầu là ai có quyền lực đắc thế, hắn liền hướng tới.
Hôm nay không biết có phong ba bão táp gì, quan quản lý ở kinh thành tại sao xuất hiện ở đến nơi này?
Mặt khác, nàng cũng nhìn thấy hai bậc thị vệ của Thích Huy. Sắc mặt của Nhiếp Thư Thần vẫn như cũ trước mắt cũng có Hình bộ mới nhậm chức Phùng Dật Phong cũng có mặt.......
Trừ bỏ quan trong kinh thành, còn có Hình bộ đại nhân? Hay trong phủ thực ra xảy ra chuyện gì?
Sở Nhụy âm thầm ngờ nghệch, Lưu Nhân ngồi đối diện với Nhiếp Thư Thần cười cười nói nói, ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy một cô nương đứng ở dưới kia, trên người mặc quần áo màu xanh nước biển, duyên dáng yêu kiều, hình như đã từng gặp ở nơi nào liền vắt óc suy nghĩ:" Ngươi không phải ở trong cung với hoàng hậu nương nương sao? Sao lại chạy đến nơi này?"
"Thỉnh an Lưu đại nhân." Sở Nhụy thấy hắn nhận ra mình, hướng tới hắn thỉnh an, không trả lời câu hỏi của hắn.
"Này......." Lưu Nhân nghi ngờ chuyển về hướng Nhiếp Thư Thần, không biết cung nữ ở trong cung đến nơi này để làm gì?
Nhiếp đại nhân không nói chuyện, nhưng thật ra là quản gia chạy nhanh tới nói một tiếng:" Đại nhân, đây là Nhụy phu nhân ở trong phủ."
Lưu Nhân nghe được, trong lòng như đã tỏ.
Ai cũng biết đến Sở Nhụy cô nương là nữ quan ở bên cạnh nương nương. Hiện giờ là ở trong phủ Nhiếp đại nhân.
Vốn cũng không coi ra gì, nhưng lại là hoàng hậu nương nương hạ chỉ ban thưởng, nhưng cố tình thật là khéo Thiền phu nhân trúng độc lại là nhà mẹ của Thích quý phi.
Phù hoàng hậu cùng Thích quý phi như lửa với nước. Đấu tranh gay gắt, chuyện gần đây nhất chính là ngai vị Thái tử.
Án tử trước mắt này, người sáng suốt cũng thấy rõ ràng. Trúng độc kia chính là Sở Nhụy làm thôi! Vì lợi ích của chủ tử, cũng là vì địa vị của mình.
Suy nghĩ như thế Lưu Nhân cảm thấy mình có một chút thành tựu, chính mình thật là anh minh thần võ, ho khan một tiếng nói:" Phòng chính đại nhân, việc hạ độc này hạ quan đã có đáp án."
"Nga?" Nhiếp Thư Thần, nhàn nhạt mở miệng:" Thỉnh giáo đại nhân."
"Thiền phu nhân trúng độc.......đúng là vị này làm là Nhụy phu nhân."
Sở Nhụy kinh ngạc nhìn về phía Lưu Nhân, cố gắng nghe lời hắn nói.......Thiền phu nhân! Trúng độc? Thiền phu nhân trúng độc? Nhưng chuyện này liên quan gì tới nàng?
"Lưu đại nhân chỉ giáo cho?" Nhiếp Thư Thần nhìn về Sở Nhụy một cái, rất nhanh rồi dời đi.
"Chuyện này,...... Nói ở đây không tiện cho lắm?" Lưu Nhân cẩn thận dè dặn nhìn bốn phương tám hướng rồi nói nhỏ, nhiều người nhiều việc, ít người vẫn tốt hơn.
"Lăng Phi?" Nhiếp Thư Thần thản nhiên nói:"Dẫn mọi người xuống trước đi."
"Dạ, gia." Mọi người đưa Sở Nhụy đến, ý bảo lặp tức kêu mọi người xuống dưới.
"Hiện tại đã không còn người ngoài, mời Lưu đại nhân nói." Nhiếp Thư Thần ý bảo Lưu Nhân tiếp tục nói.
"Nhụy phu nhân này là ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, phòng chính đại nhân ngài hẳn đã biết chứ?" Lưu Nhân bộ mặt thần bí nói.
Vô nghĩa!
"Thiền phu nhân là người nhà của Thích quý phi..... Phòng chính đại nhân ngài biết?"
Vẫn là vô nghĩa!
'' Vì vậy,,,,,Cho nên, Nhụy phu nhân muốn hại chết Thiền phu nhân......Đại nhân hẳn hiểu được a!" Lưu Nhân ngượng ngùng nói thấu đáo, trong hậu cung ân ân oán oán.
Sở Nhụy nghe vậy dỡ khóc dỡ cười.
"Lưu đại nhân nói cũng thật là có lý! Mời đại nhân đòi lại công đạo cho muội muội ta?" Thích Huy là cháu của Thích thái sư, tuy là tướng võ, trong lòng không nhiều lắm đạo lý. Nghe tới Phù hoàng hậu lông mày liền nhướng lên hữu ý tán thành.
"Ý của Lưu đại nhân là........Cô ấy vì hoàng hậu nương nương mới sinh lòng hại người?" Nhiếp Thư Thần cố ý không hiểu người có lòng, không chỉ nói thẳng, hơn nữa nói thật sự dễ hiểu.
"Làm không tốt, việc này nói không chừng là chủ làm.... ..." Thích Huy nói còn chưa hết lời, ở ngoài đại sảnh chợt nghe tiếng nói....
"Nhất phái nói bậy."
Người bước vào là tướng quân, trên đầu mang kim quan, thân hoàng kim giáp, gương mặt anh tuấn, không biết muốn làm bao nhiêu cô nương phải biến sắc.
Người này, Sở Nhụy cũng nhận ra được đó là cấm quân thống lĩnh Phù Khanh.
Phù Khanh này không chỉ có đương kim hoàng hậu chống lưng, hoàng thành cũng có hơn tám mươi vạn đại quân thống lĩnh, suất lĩnh Phù gia quân bảo vệ an nguy của tử cấm thành.
Phù Khanh tướng mạo ngày thường anh tuấn, tính tình thô bạo vô cùng, ở trên chiến trường được xưng danh là la sát, mặc dù hoàng hậu không được hoàng thượng sủng ái, nhưng Phù Khanh rất được hoàng hậu coi trọng.
"Lưu Nhân!" Phù Khanh chỉ vào mặt Lưu Nhân lớn tiếng nói:" Ngươi gió chiều nào theo chiều đó, tính vu oan giá họa cho hoàng hậu nương nương, chính là ngươi sờ gáy hoàng thượng có bao nhiêu cái đầu để đủ chém?"
Lưu Nhân sợ tới mức run người. Ở trong kinh thành, ngoài hoàng thượng, hắn sợ nhiều người trong này.
Người phòng chính Nhiếp Thư Thần, Hiên Viên hầu phủ Hầu gia, Thân phụ Thích quý phi Thích thái sư, đương nhiên còn vị trước mắt này Phù Khanh.
Nhất là Phù Khanh từ nhỏ đã theo phụ thân trinh chiến xa trường, ở trong mắt hắn phạm khởi lục thân không nhận. Hồi đó còn đem Tây bình vương đánh một trận, đánh đến mặt mũi bầm đập, người kia kêu thảm nha!
Tây bình vương bị đánh, chạy tới trước mặt hoàng thượng cáo trạng, càng chọc giận vị tổ tôn. Ở trước mặt hoàng thượng nhận sai, ra cung thấy bình vương một lần liền đánh một lần.
Nhưng lại thực ngoan hoàng thượng hỏi liền chết không nhận, thậm chí có nhân chứng vật chứng, không tìm về tây bình vương có khổ mà không ở đó tố được , tức giận tới đấm ngực gậm chân thiếu chút nữa hộc máu.
Lưu Nhân giỏi nhất là đưa đẩy, hướng tới Phù Khanh cười cười:"Phù thống lĩnh, ngài mắn rất đúng, hạ nhân suy đoán lung tung, mong đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân..."
"Được, hãy chấm dứt việc đó." Phù Khanh thấy hắn liền phiền lòng, không kiên nhẫn vung tay lên:"Thẩm tra nhanh án tử, ta còn đang vội cấm vệ quân đâu?"
Phòng chính phủ mới được tu sửa đổi mới hoàn toàn, bên trong được bố cục hợp quy tắc, công nghệ hoàn mỹ, đình dài lầu các đan xen với nhau.Làm cho người ta thấy được một loại không khí đường hoàng, mà trong vườn có một dòng nước chảy róc rách.
Trong phủ, quản gia vẻ mặt cẩn thận, đưa Sở Nhụy vào bên trong phủ, vào một góc hẻo lánh trong viện, một lúc sau, liền dẫn một tiểu nha đầu xuất hiện lại đây thu xếp, đến đây phủ lên đầu nàng một tấm vải màu đỏ.
Trong phòng trang trí thật sự đơn giản, lịch sự tao nhã, một chút cũng không có xa hoa lọng lẫy ngược lại có một loại phong cách thanh lịch.
Có mùi thơm hoa lan, bình phong khắc hoa sau giường lớn, từ từ rủ xuống rèm che, bàn tròn làm bằng gỗ liêm bên trên đặt nến đỏ. Cùng với trên người nàng lúc này mặc một y phục màu đỏ, làm như nơi này thoạt giống như đêm động phòng hoa chúc, nhưng lại không giống!
Trên người Sở Nhụy mặc y phục sang trọng, thủ công dệt tinh tế, thanh lịch lọng lãy lấy vải gấm hoa dệt thành, gấm hoa rực rỡ.
Nến đỏ giống như rất vui mừng, y phục vừa người. Nhưng trừ bỏ những thứ này, nơi này không có hồng xa chưởng, không có lễ rượu hợp cẩn, không có gối uyên ương. Đương nhiên là không có tướng công chờ đợi nàng a...
Bất quá, cũng đã đến nơi này không có cách nào khác Sở Nhụy hiểu được hoàn cảnh của mình, nàng ăn một ít điểm tâm, uống một tí trà. Sau đó thổi mái ngả người trên giường lớn, ngủ đến trời sáng hôm sau.
Về phần tướng công.... Không là Nhiếp Thư Thần đến sáng ngày thứ hai Sở Nhụy mới thấy được hắn.
Không có biểu cảm nhiều lắm từ khuôn mặt anh tuấn, hình dáng và gốc cạnh rõ ràng, lông mi thật dài, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, đôi mắt hỏ phách lóe ra một tia hào quang lạnh lùng.
Nàng lặng lẽ đánh giá hắn. Hắc! Người nam nhân này thật ra làm cho nữ nhân chảy nước bọt, với làn da màu lúa mạch là do luyện tập võ, thể lực to lớn rắn chắc.
Nàng đã gặp qua hắn lúc mặc võ quan phục rất uy nghiêm lẫm liệt, hôm nay thấy hắn mặc văn quan phục lại có vẻ tuấn dật như vậy.
Hắn tựa hồ mới từ trong cung trở về, thân hình cao lớn còn mặc triều phục, bên người mang sấn ký, trên chân mang đôi giày đen, bên hông mang ngọc lệnh cùng ngọc huyết,.
Vào phòng, hắn nhàn nhạt liết về phía nàng đang cúi đầu một cái, biểu cảm cứ như lần đầu gặp mặt ở trong cung, thần sắc lạnh lùng, không nhanh không chậm:" Đến đây?"
Hiện tại Sở Nhụy đang run sợ, chợt nghe hắn gọi như vậy không nói một câu. Đúng vậy nàng không chỉ đến đây, mà là đã đến hai ngày, bây giờ gia mới nhớ tới?
"Dạ, Sở Nhụy thỉnh an đại nhân." Da đầu của nàng có chút cứng ngắt, nói với hắn lòi chào hỏi.
Hắn gật đầu, nói một tiếng:"Lại đây thay ta cởi y phục."
Cho nên nói, ngưu đến nơi nào cũng là ngưu, nô tỳ đến nơi nào cũng là nô tỳ a!
Sở Nhụy phản ứng thật nhanh bước qua, tay chân gọn gàn hậu hạ Nhiếp Thư Thần cởi y phục, cởi quan phục rất nặng nề, hắn rất cao còn bản thân nàng rất bé nhỏ.
Không biết có phải hay không, nàng luôn cảm thấy trên đầu có một ánh mắt đang nhìn mình đánh giá, rất chi là nhiệt tình. Cảm thấy vậy nàng nghĩ thầm, hoàng hậu nương nương đã đoán trúng, vị Nhiếp đại nhân này để ý tới nàng?
Nếu như thật sự như vậy, nàng cảm thấy ít phiền toái, cũng tự mình có thể niếm thử được ' sủng ái '.
Đổi xong quần áo, nàng cẩn thận hầu hạ Nhiếp Thư Thần rửa mặt, lúc này ở ngoài phòng mọi người đã chuẩn bị thức ăn bay đến nơi này, thì ra hắn tính ăn tại đây.
" Gia, bữa tối đã chuẩn bị xong." Quản gia ở bên ngoài phòng cung kính bẩm báo.
Nhiếp Thư Thần nghe xong, liền phản ứng từ bàn tròn đứng lên rồi bước ra ngoài nói:" Đều đi xuống đi."
" Dạ " Hai, ba người hầu đứng hành lễ, theo bà quản gia rời đi.
Nam nhân từ phía sau Sở Nhụy cũng đi ra, nàng cân nhắc một chút rồi từ từ đi theo các người hầu lui xuống, liền nghe hắn nói:" Nàng ở lại. "
À! Nguyên nhân là nàng còn phải tiếp tục hầu hạ...
Thức ăn trên bàn đơn giản mà tinh xảo, hai to canh, một to là canh gà, to canh bí đỏ; Món ăn mặn là thịt ngũ vị hương, Món ăn chay là tàu hủ.
Nhiếp Thư Thần là người phương Bắc, khẩu vị rất đơn giản, món ăn chính là bánh cuốn.
" Ngồi xuống đi "
Sở Nhụy vâng lời đứng ở một bên, nghe được người nam nhân kêu mình ngồi, tiến lên một bước, rồi đáp:"Đa tạ đai nhân", ngồi ngay vị trí bên cạnh Nhiếp Thư Thần, xem mắt, mũi nhất thời nhập tâm.
"Sao nàng không dùng cơm?" Động đũa, không biết là khách khí hay là thuận miệng hỏi, nàng nghe được Nhiếp Thư Thần nhàn nhạt hỏi một câu.
Vì thế nàng khách khí cung kính đáp:"Bẩm đại nhân, Sở Nhụy đã ăn rồi ạ."
"Thức ăn trong phủ có hợp với khẩu vị của nàng không?"
"Dạ, đại nhân."
"Sống có quen không?"
"Dạ, đại nhân tất cả đều tốt."
"Nàng..." Nặng nề cằm chiếc đũa bạc trong tay, nữa ngày cũng chưa nói tiếp.
Thế nào? Nàng trả lời có chỗ nào không ổn hay sao?
Sở Nhụy nghi hoặc ngẩn đầu lên, thấy Nhiếp Thư Thần đang cau mày, thấy trong lòng không yên, cẩn thận kêu một tiếng:"Đại nhân..."
Hắn nghe xong, càng ngày càng tức giận "Hừ" một tiếng, nâng đôi đũa tiếp tục gắp thức ăn, hướng tới nàng quăng một câu:"Ở đây không có đại nhân."
"Dạ,,,... gia...." Nàng nhớ tới người quản gia gọi hắn là như vậy, nhanh một chút sửa lại cách xưng hô.
Hắn nhìn nàng một cái, lạnh lùng nhếch môi, nữa đùa nữ thật nói:" Nàng thật ra rất thông minh."
Xem như là lời khen ngợi đi! Tuy rằng giọng điệu không mấy ý tốt, Sở Nhụy nhẹ nhàng thở ra, tạm thời đem tất cả những bất ổn ở trong tim để vào bụng, tiếp tục cẩn thận ngồi bên cạnh Nhiếp Thư Thần.
Nhiếp Thư Thần khi ăn cơm không nói những lời vô nghĩa, ăn rất nhanh, sau khi xong rồi uống canh, bàn tay to tự nhiên nhận ly trà của nàng.
Trà lục an sắc màu xanh biếc, được ngâm ở sa hồ lí. Mùi thơm thanh tao, vị ngọt ngào đúng lúc mới pha, xác định ngày thường hắn thường xuyên thích uống trà.
Quả nhiên Cảnh Sở Nhụy nhìn hắn uống một ngụm, trên mặt cũng không có khoái cảm gì, chậm rải mở miệng gọi tên nàng:"Cảnh Sở Nhụy?"
Mặc dù ở trong cung, cũng rất ít người biết nàng họ 'Cảnh', họ của nàng đại biểu nói lên điềm xấu, cùng với trọng tội ít khi được nhắc tới, nàng chần chờ một giây rồi rất nhanh đáp:"Dạ"
"Bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám tuổi."
"Mấy tuổi vào cung?"
"Tám tuổi."
"Cha nàng là công bộ y Cảnh Cách Uyên?"
Nàng trầm mặc một lúc, nói cách khác thời gian quan lâu như vậy, nàng cứng ngắc trả lời nhanh:"Dạ."
"Năm đó bởi vì sửa hoàng lăng mà phạm trọng tội?"
"Vâng...."
" Tru vi cả cửu tộc?"
"... ...."
Nhiếp Thư Thần thấy nàng không trả lời liền tiếp tục hỏi:"Nàng nhân tuổi còn nhỏ, cùng với hai tỷ tỷ thoát chết được, ba người vào trong cung làm nô tỳ?"
Nàng cắn chặt môi, đôi mắt đẹp mở to, xem xét Nhiếp Thư Thần đang uống trà, một từ cũng không nói được.
"Nàng vào năm mười ba tuổi khi theo Hoán Y Cục đến trọng hoa cung, được hoàng hậu nương nương coi trọng, cho nên được thăng lên làm nữ quan, ở trong cung xem ra cũng có chút tiền đồ." Hắn không biết nhớ đến điều gì, giọng điệu đột nhiên nhu hòa:"Nàng coi như là vận mệnh tốt số, mặc dù hai người tỷ tỷ của nàng cũng vào cung, về sao vẫn lần lượt chết đi, hơn nữa không rõ nguyên nhân...Chẳn lẽ nàng không thấy có một chút kỳ lạ hay sao?"
Ngón tay ngọc ngà gắt gao nắm giữ, đâm thật sâu vào bàn tay non mền, dùng đau đớn mới giúp nàng bình tĩnh lại, không bị đau thương đánh bại.
Nhiếp Thư Thần này, xứng đáng nắm giữ chức Hình bộ, đủ ác, đủ vô tình, có thể đem những chuyện thật đáng sợ giải thích tựa như sách sử tiêu chuẩn. Tiếng nói trầm thấp thông thả rõ ràng, mỗi một lời có thể đâm nàng máu tươi chảy đầm đìa, vô cùng thống khổ.
Cảnh tượng ngày xưa, tựa như vẫn còn ở trong đáy lòng sâu thẩm của nàng. Nàng kêu thảm thiết, máu chảy ròng ròng, nước mắt chảy thành sông, những lời nói vẫn còn vang vãng bên tai, hồi nhỏ nàng không hiểu, vì sao rõ ràng là tính mạng nói chết liền chêt?
Vô luận nàng trước mặt Bồ Tác cầu xin, năn nỉ như thế nào thì các tỷ tỷ vẫn không trở về, tỷ tỷ sẽ không chảy tóc cho nàng, kể chuyện, sẽ không chỉ dạy cho nàng viết chữ, hái hoa nhi với nàng, vì các tỷ tỷ đều đã chết...
--- ------ ------ ------ ------ ----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Buổi tối trong phong chính phủ, thật yên tĩnh không có nói chuyện với nhau, không có câu trả lời.
Trên bàn, bình trà đã nguội lạnh, Nhiếp Thư Thần rốt cuộc cũng thưởng thức trà xong.
Nhiếp Thư Thần chăm chú nhìn vào gương mặt trắng bệch của Sở Nhụy, trong con ngươi có vài phần hứng thú không rõ, Sở Nhụy cảnh giác trong phúc chốc rũ mắt xuống, để không nhìn thấy ánh mắt lợi hại đang nhìn nàng.
Nhiếp Thư Thần nhướng mày, đột nhiên nhìn thấu:"Nàng có phải cảm thấy Cảnh gia là vô tội? Kỳ thực là bị người khác vu oan hãm hại?"
Nàng theo bản năng muốn trốn tránh, giống như con vật nhỏ co rúm lại, nhướng mí mắt, nhìn về phía trước không hiểu ý vị sâu xa của người nam nhân, toàn thân điều dựng lông lên giống như một con nhím.
Nàng không hiểu rốt cuộc Nhiếp Thư Thần muốn thử cái gì?
Nhiếp Thư Thần và nàng, một là cánh tay đắc lực của hoàng thượng, một là nữ quan nhỏ ở trong hậu cung, hắn tưởng ở trên người nàng tìm được đáp án gì cơ chứ?
"Gia..." Sở Nhụy nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lông mi dài run rẫy, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại, người có sắt đá đến đâu khi nghe được âm thanh của nàng cũng không đành lòng.
Hắn không buông tha cho nàng, thân thủ nhanh nhẹn, nâng cằm khéo léo của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng:"Trả lời vấn đề gia vừa hỏi?"
Trốn là trốn không được! Sở Nhụy cực lực chống cự lòng ngực rắn chắc của Nhiếp Thư Thần, cánh môi hé mở, con ngươi mở to, sóng mắt luân chuyển giống như ánh mặt trời!
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, nở một nụ cười xinh đẹp nói:"Nếu..... Sở Nhụy nói 'là'.....gia sẽ đem Sở Nhụy nhốt vào đại lao sao?"
Thú vị? Nàng cũng không như vẻ bề ngoài của nàng kính cẩn nghe theo một chút nào, nàng giống như một con mèo nhỏ a, không có móng vuốt!
Nhiếp Thư Thần ánh mắt lợi hại, rồi cười rộ lên, thân thể cường tráng có một tia dịu dàng, chân mày rậm rạp, mũi cao môi mỏng, thật là anh tuấn.
"Ở trước mặt gia, nàng tốt nhất nên thu hồi điệu bộ ở trong cung đi a, gia không thích." Hắn buông nàng ra và nói tiếp:"Còn có, nàng đã đến đây rồi, vậy phải sống tốt, đừng chọc giận gia."
Sở Nhụy mím môi, nói nhỏ:"Dạ"
Nàng luôn luôn tuân thủ bổn phận của mình, cho dù hoàng hậu tín nhiệm nữ quan như nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với vị quyền thần này.
"Hôm nay cũng đã tối, về sau nếu có rảnh, chúng ta tiếp tục tâm sự." Hắn vừa lòng buông tha cho nàng, đứng dậy đi vào trong gian phòng:"Gia muốn tắm rửa, nàng hầu hạ cho gia."
Bóng lưng cao lớn kia, nhìn thế nào cũng không có ý tốt, Sở Nhụy hít một hơi thật sâu, bước chân đi theo.