Đây là một mối quan hệ báo ân đích là nữ nhân vật chính đối với nam nhân vật chính đích báo ân. Nữ nhân vật chính bởi vì từ nhỏ đã không xuất sắc, lớn lên chỉ là 1 cô nương rất bình thường mỹ nhân thì tạm có thể hơi gật đầu nhưng đại mỹ nhân thì là lắc lắc đầu.
Mùa đông thật khắc nghiệt, gió lạnh thấu xương. Răng môi run rẩy đập vào nhau, chân tay tê dại làn da vốn đã trắng nhưng gặp tuyết lạnh thế này chỉ óc thể nói là trắng xanh, dù cho bước chân tê cứng ra rời, dù cho mệt đứt hơi tự nhủ rằng nếu mình dừng lại là chết, vì vậy quyết tâm không cho phép mình nản chí. Bởi vì nàng không muốn chết!
Cắn răng mím chặt môi, thở hổn hển đi từng bước chậm rãi trên nền tuyết lạnh. Bỏ qua gió lạnh, mặc cho tuyết rơi nhiều bao nhiêu nàng mạnh mẽ xốc lại tinh thần, hai tay cố gắng cọ xát vào nhau, người hơi khom khom để tăng nhiệt độ cơ thể thêm ấm…
Tuy cái chết luôn vật vờ trước mặt nhưng tự nhủ cố gắng, không được chết như bọn họ mong muốn, phải sống mà rời khỏi nơi đây.
Aiii, bởi vì nàng chỉ là tiểu nữ nhi, sắc đẹp thì cũng không có, sức lực cùng không nên bọn họ không muốn mang kẻ vô dụng như nàng đi. Thật ngây thơ tin bọn chúng, không ngờ bọn chúng lại bán mình vào thanh lâu, nàng lại vẫn ngây ngốc cho rằng chạy đi có thể mang theo muội muội rời khỏi nơi đó ai ngờ bọn hắn mà lại mang nàng bỏ tới nơi thâm sơn này với ý đồ giết nàng diệt khẩu!
Tuy nhiên nàng có thể có cơ hội chạy trốn nhưng bọn họ còn có quan lại, không còn cách nào bị bọn họ vứt tại đây tự sinh tự diệt, để làm mồi cho dã thú.
Ha ha… Đúng là 1 đôi cẩu nam nữ!
Giả sử, giả sử… trời xanh có mắt để cho nàng có thể duy trì cái hơi tàn kia nàng sẽ báo thù, làm cho bọn họ hối hận không kịp, nếu như… nàng thật có thể sống sót…
Aiiii thật buồn cười… Nàng là đang tự lừa gạt mình sao? Nơi này lấy đâu ra người để cầu cứu, cố gắng lắm mới thoát được những con thú, gặp 1 bóng người tốt quả là…. kỳ tích vĩ đại.
Cầu xin thần phật phù hộ ư? Thôi thì tự lực cánh sinh mà thôi.
Nàng không muốn chết… không muốn chết, thật sự… không muốn chết…
Lúc đó gặp phải nạn ôn dịch hoành hành phụ thân và nương, tiểu đệ đều tử vong, sau khi an táng người thân, nàng mang theo muội muội chỉ có thể đến nương nhờ thúc thúc, vốn tưởng rằng cùng người nhà thì sẽ cho 2 chị em nàng 1 con đường sống…. không nghĩ tới được nơi thì thúc thúc nói muội muội đã chết, mà nàng cũng sắp không đi nổi nữa!
Phụ thân, nương nữ nhi bất hiếu không thể sống tiếp, chết rồi con mong gia đình mình sẽ được đoàn tụ nơi suối vàng… chắc cũng là 1 hạnh phúc? ( L: thê thảm vậy, cả nhà còn lại 1 mình sống chết chưa rõ, chị ơi đừng chết nhá, chết rồi em lấy gì kể tiếp chuyện…)
Làm nữ nhi thật mệt mỏi, sức lực thì không có…. Có nên dừng lại 1 chút nghỉ ngơi không nhỉ?
Mắt cá chân của nàng sưng tấy trầm trọng, 2 vai đau tựa như có 1 tảng đá nghìn cân đè lên….Nhìn cảnh tượng xung quanh mơ hồ quá…trắng xoá không thấy gì cả, khớp ngón tay cũng như rã dời, tay như không cảm giác
Chết nơi này sau báo thù rửa hận được? Nhưng Diêm Vương muốn mang nàng đi thì chỉ có thể nhận mệnh mà thôi! Vậy thôi cứ như thế đi… như thế đi….Trời cao không có thương tình đành xuống địa phủ đoàn tụ gia đình.
Phụ thân, nương… nữ nhi đi gặp mọi người đây… ( L: stop chị, chờ xíu, đừng ngủ nha, chờ đi mà… chết rồi em ko lẽ làm truyện xuyên không à…)
Cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy, nhưng bỗng nhiên có bóng người đến mỗi lúc 1 gần, rất gần…Nàng cố gắng nhìn chăm chú đó là phụ thân, nương đang mỉm cười làm cho lòng nàng thấy ấm lại, lập tức tay như muốn xoè ra túm lấy cha mẹ…. Nhưng mà tay còn chưa chạm đến phụ thân, nương, thì bị 1 lực kéo mạnh. (L: là cướp hay anh hùng vậy ta… [suy nghĩ])
"Nhóm lửa lên! Mang áo lông cừu lại đây. Nha đầu kia vẫn còn thở."
Là ai vậy? Là giọng nói của người ư? Nàng đang muốn ngủ mà đừng phá vỡ mộng đẹp của nàng chứ. ( L: ko phá để chị die à…)
Oa? Trên người nàng thấy nóng nóng… là mùa xuân đến sao? ( L: giàu trí tưởng bở xuân nào ấm thế…)
"Hơ! "
Nàng cảm nhận rất ấm áp bên trong cơ thể các mạch máu đang chảy như dòng suối…. thật thoải mái… không lẽ là thần tiên hiển linh đến cứu nàng ư? ( L: ừ tiên đó ….)
"Tỉnh lại! Này nhóc tỉnh! Nếu là ngủ tiếp thì chắc sống không được! Còn sống mới có hi vọng, còn sống mới có tương lai, mở to mắt ra đi! Nếu nhóc kia chết ta nhất định sẽ quăng xác cho dã thú xâu xé, tỉnh lại đi" ( L: doạ người hay dụ dỗ vậy kìa…)
Tựa hồ như có người vô vào mặt nàng nhưng nàng tổn thương do giá rét đích đôi má sớm không có cảm giác tê dại nghe thấy thanh âm kia như giục giã, mang lại ý chí buộc nàng phải sống…
Nàng không muốn chết, nàng phải sống!
Hai mắt chưa có mở được, nhưng tay nàng đã có chút khí lực động đậy, nắm chặt người kia, đối phương tự nhiên cũng bị động tác của nàng hơi hoảng sợ, bất quá cũng vui mừng.
"Sống rồi, tiểu nha đầu này đã sống! Nhanh mang cho ta ít trà nóng, hay canh ấm cũng được!" Người cứu sống tiểu nha đầu này chắc là 1 nam nhân tốt, đắp áo lông cừu cho nàng, đem nàng ôm ấp vào lòng.
"Tiểu nha đầu! Phải cố gắng sống sót, ta sẽ bảo vệ nhóc!" ( L: cần thận nói lời chị ấy sống thật chạy ko kịp… ha ha)
Đúng rồi, nàng không muốn chết!
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn ánh sáng vẫn là tuyết trắng, nhưng còn thấy 1 khuôn mặt đang mỉm cười, nụ cười như xua tan đi lạnh giá, rất ôn nhu ấm lòng.
Nam thiếu niên kia cũng nhu hòa cười, ấn tượng được ghi vào óc của nàng.
"Tốt rồi cô có thể cười coi như bình an vô sự rồi; nha đầu hãy yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt ta sẽ bảo vệ cô!"
Hắn nói sẽ bảo vệ nàng…Vị thiếu niên này đã cứu nàng ….
Mùa đông thật khắc nghiệt, gió lạnh thấu xương. Răng môi run rẩy đập vào nhau, chân tay tê dại làn da vốn đã trắng nhưng gặp tuyết lạnh thế này chỉ óc thể nói là trắng xanh, dù cho bước chân tê cứng ra rời, dù cho mệt đứt hơi tự nhủ rằng nếu mình dừng lại là chết, vì vậy quyết tâm không cho phép mình nản chí. Bởi vì nàng không muốn chết!
Cắn răng mím chặt môi, thở hổn hển đi từng bước chậm rãi trên nền tuyết lạnh. Bỏ qua gió lạnh, mặc cho tuyết rơi nhiều bao nhiêu nàng mạnh mẽ xốc lại tinh thần, hai tay cố gắng cọ xát vào nhau, người hơi khom khom để tăng nhiệt độ cơ thể thêm ấm…
Tuy cái chết luôn vật vờ trước mặt nhưng tự nhủ cố gắng, không được chết như bọn họ mong muốn, phải sống mà rời khỏi nơi đây.
Aiii, bởi vì nàng chỉ là tiểu nữ nhi, sắc đẹp thì cũng không có, sức lực cùng không nên bọn họ không muốn mang kẻ vô dụng như nàng đi. Thật ngây thơ tin bọn chúng, không ngờ bọn chúng lại bán mình vào thanh lâu, nàng lại vẫn ngây ngốc cho rằng chạy đi có thể mang theo muội muội rời khỏi nơi đó ai ngờ bọn hắn mà lại mang nàng bỏ tới nơi thâm sơn này với ý đồ giết nàng diệt khẩu!
Tuy nhiên nàng có thể có cơ hội chạy trốn nhưng bọn họ còn có quan lại, không còn cách nào bị bọn họ vứt tại đây tự sinh tự diệt, để làm mồi cho dã thú.
Ha ha… Đúng là 1 đôi cẩu nam nữ!
Giả sử, giả sử… trời xanh có mắt để cho nàng có thể duy trì cái hơi tàn kia nàng sẽ báo thù, làm cho bọn họ hối hận không kịp, nếu như… nàng thật có thể sống sót…
Aiiii thật buồn cười… Nàng là đang tự lừa gạt mình sao? Nơi này lấy đâu ra người để cầu cứu, cố gắng lắm mới thoát được những con thú, gặp 1 bóng người tốt quả là…. kỳ tích vĩ đại.
Cầu xin thần phật phù hộ ư? Thôi thì tự lực cánh sinh mà thôi.
Nàng không muốn chết… không muốn chết, thật sự… không muốn chết…
Lúc đó gặp phải nạn ôn dịch hoành hành phụ thân và nương, tiểu đệ đều tử vong, sau khi an táng người thân, nàng mang theo muội muội chỉ có thể đến nương nhờ thúc thúc, vốn tưởng rằng cùng người nhà thì sẽ cho 2 chị em nàng 1 con đường sống…. không nghĩ tới được nơi thì thúc thúc nói muội muội đã chết, mà nàng cũng sắp không đi nổi nữa!
Phụ thân, nương nữ nhi bất hiếu không thể sống tiếp, chết rồi con mong gia đình mình sẽ được đoàn tụ nơi suối vàng… chắc cũng là 1 hạnh phúc? ( L: thê thảm vậy, cả nhà còn lại 1 mình sống chết chưa rõ, chị ơi đừng chết nhá, chết rồi em lấy gì kể tiếp chuyện…)
Làm nữ nhi thật mệt mỏi, sức lực thì không có…. Có nên dừng lại 1 chút nghỉ ngơi không nhỉ?
Mắt cá chân của nàng sưng tấy trầm trọng, 2 vai đau tựa như có 1 tảng đá nghìn cân đè lên….Nhìn cảnh tượng xung quanh mơ hồ quá…trắng xoá không thấy gì cả, khớp ngón tay cũng như rã dời, tay như không cảm giác
Chết nơi này sau báo thù rửa hận được? Nhưng Diêm Vương muốn mang nàng đi thì chỉ có thể nhận mệnh mà thôi! Vậy thôi cứ như thế đi… như thế đi….Trời cao không có thương tình đành xuống địa phủ đoàn tụ gia đình.
Phụ thân, nương… nữ nhi đi gặp mọi người đây… ( L: stop chị, chờ xíu, đừng ngủ nha, chờ đi mà… chết rồi em ko lẽ làm truyện xuyên không à…)
Cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy, nhưng bỗng nhiên có bóng người đến mỗi lúc 1 gần, rất gần…Nàng cố gắng nhìn chăm chú đó là phụ thân, nương đang mỉm cười làm cho lòng nàng thấy ấm lại, lập tức tay như muốn xoè ra túm lấy cha mẹ…. Nhưng mà tay còn chưa chạm đến phụ thân, nương, thì bị 1 lực kéo mạnh. (L: là cướp hay anh hùng vậy ta… [suy nghĩ])
"Nhóm lửa lên! Mang áo lông cừu lại đây. Nha đầu kia vẫn còn thở."
Là ai vậy? Là giọng nói của người ư? Nàng đang muốn ngủ mà đừng phá vỡ mộng đẹp của nàng chứ. ( L: ko phá để chị die à…)
Oa? Trên người nàng thấy nóng nóng… là mùa xuân đến sao? ( L: giàu trí tưởng bở xuân nào ấm thế…)
"Hơ! "
Nàng cảm nhận rất ấm áp bên trong cơ thể các mạch máu đang chảy như dòng suối…. thật thoải mái… không lẽ là thần tiên hiển linh đến cứu nàng ư? ( L: ừ tiên đó ….)
"Tỉnh lại! Này nhóc tỉnh! Nếu là ngủ tiếp thì chắc sống không được! Còn sống mới có hi vọng, còn sống mới có tương lai, mở to mắt ra đi! Nếu nhóc kia chết ta nhất định sẽ quăng xác cho dã thú xâu xé, tỉnh lại đi" ( L: doạ người hay dụ dỗ vậy kìa…)
Tựa hồ như có người vô vào mặt nàng nhưng nàng tổn thương do giá rét đích đôi má sớm không có cảm giác tê dại nghe thấy thanh âm kia như giục giã, mang lại ý chí buộc nàng phải sống…
Nàng không muốn chết, nàng phải sống!
Hai mắt chưa có mở được, nhưng tay nàng đã có chút khí lực động đậy, nắm chặt người kia, đối phương tự nhiên cũng bị động tác của nàng hơi hoảng sợ, bất quá cũng vui mừng.
"Sống rồi, tiểu nha đầu này đã sống! Nhanh mang cho ta ít trà nóng, hay canh ấm cũng được!" Người cứu sống tiểu nha đầu này chắc là 1 nam nhân tốt, đắp áo lông cừu cho nàng, đem nàng ôm ấp vào lòng.
"Tiểu nha đầu! Phải cố gắng sống sót, ta sẽ bảo vệ nhóc!" ( L: cần thận nói lời chị ấy sống thật chạy ko kịp… ha ha)
Đúng rồi, nàng không muốn chết!
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn ánh sáng vẫn là tuyết trắng, nhưng còn thấy 1 khuôn mặt đang mỉm cười, nụ cười như xua tan đi lạnh giá, rất ôn nhu ấm lòng.
Nam thiếu niên kia cũng nhu hòa cười, ấn tượng được ghi vào óc của nàng.
"Tốt rồi cô có thể cười coi như bình an vô sự rồi; nha đầu hãy yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt ta sẽ bảo vệ cô!"
Hắn nói sẽ bảo vệ nàng…Vị thiếu niên này đã cứu nàng ….