Phía Nam Đại Càn, Tấn Dương Thành, phủ Tần gia Tam đẳng Tướng Quân của Tần quốc Cùng với mùi thuốc bay vào chóp mũi, Tần Phong đang nằm trên giường đột ngột mở mắt.
Một căn phòng ngủ mang phong cách cổ xưa, chiếc giường với tấm màn mỏng, tất cả đều rất xa lạ.
Tần Phong ý thức mơ hồ lắc lắc đầu, trong lòng không khỏi nghi hoặc, đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? “Đại thiếu gia, người tỉnh rồi?” Âm thanh trong trẻo vang lên, Tần Phong nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là một nha hoàn xinh xắn mặc váy xanh, lúc này trong tay còn đang bưng một bát thuốc nóng đang bốc hơi nghi ngút.
“Ta đi bẩm báo cho lão gia và nhị phu nhân” cô nương xinh xắn ấy có vẻ thiếu kiên nhẫn, không nói lời nào liền đặt bát thuốc xuống, hướng phía cửa phòng mà chạy ra ngoài.
Tần Phong vốn muốn hỏi gì đó, nhìn thấy tình cảnh này, chỉ có thể bất lực.
Chính lúc này, cùng với một trận đau nhói là các loại thông tin truyền vào trong đầu.
Tần Phong, một tên thư sinh nho nhã của vương triều Đại Càn, gia phụ Tần Kiến An, Tam đẳng Tướng Quân Tần Quốc, hiện tại cả nhà đều ở trong thành Tấn Dương ở phía Nam.
Tần Phong trừng to mắt, mình đây là xuyên không rồi, lại còn là danh môn? Không đợi hắn kinh ngạc được bao lâu, càng nhiều ký ức hơn hiện ra.
Tổ tiên Tần gia từng cùng Tiên Tinh Đại Càn chinh chiến tứ phương, trảm yêu diệt ma, lập nên chiến công hiển hách, được phong làm Tam đẳng Trấn Quốc Tướng Quân, sau đó tước vị được cha truyền con nối, từ Tam đẳng Trấn Quốc Tướng Quân, biến thành Nhất đẳng Phụ Quốc Tướng Quân, sau đó là Nhị đẳng, Tam đến ngày hôm nay, vốn là Tần gia tiếng tăm hiển hách, lại chỉ là một tước vị Tam đẳng Tướng Quân của Tần quốc.
Sắc mặt Tần phong phức tạp, vốn tưởng rằng Tam đẳng Tướng Quân Tần Quốc là một đại quan gì đó, không ngờ bên trên còn có Phụ Quốc Tướng Quân, Trấn Quốc Tướng Quân, như vậy, chẳng phải ai cũng có thể đè đầu được sao? Thực ra, dựa theo chế độ cha truyền con nối của Tần quốc, chỉ cần Tần gia có người lập được chiến công thì vẫn có thể giữ được tước vị ban đầu, thậm chí có thể tăng thêm một bậc.
Ngặt nỗi, ngoài trừ vị tổ tiên kia ra, hậu nhân hầu hết đều là những người tầm thường, vì vậy Tần gia mới từng bước lụi tàn.
Về điểm này có thể nhìn thấy rõ trên người Tần Kiến An, phụ thân của nguyên chủ.
Vốn dĩ Tần gia được sống ở trong Đế Đô Tần Thiên Thành, nhưng Tần Kiến An cảm thấy vật giá ở Đế Đô quá cao, vậy mà lại lựa chọn bán đi tổ trạch, đem cả nhà chuyển đến sống ở một thành nhỏ phía Nam này, không biết lúc đó sự việc này đã làm chấn kinh biết bao nhiêu người.
Phải biết là, người ở khắp nơi trong Tần Quốc này đều muốn chen chúc nhau tiến vào Đế Đô Tần Thiên Thành, người chủ động rời khỏi đây, trên thế gian này có rất ít.
Nếu như tổ tiên của Tần gia biết được chuyện này, chắc hẳn sẽ tức giận đến nhảy ra khỏi quan tài.
“Nhân tài à” Tân Phong không khỏi cảm thán một câu.
Có điều, hà cớ gì bản thân mình lại xuyên không đến đây, chẳng lẽ nguyên chủ chết rồi? Tần Phong cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng hiểu được ngọn ngành.
Bây giờ là năm thứ mười Minh Đức, yêu ma loạn thế, bách quỷ dạ hành.
Cho dù Đại Càn có Trảm Yêu Ty trảm yêu diệt ma, bảo vệ bình an cho bách tính, nhưng chung quy vẫn là trị ngọn không trị được gốc.
Năm ngày trước, ngoài Tấn Dương Thành, có sương mù đen xâm nhập vào trong thành, hít tinh khí người, cướp đi tính mạng họ, trong thành Trảm Yêu Ty phái đi vô số người, nhưng tất cả đều một đi không trở lại.
Nguyên chủ trong lòng có chuyện uất ức buồn phiền, mà một Tấn Dương Thành nho nhỏ ban đêm không có giới nghiêm, hắn như mọi lần thích tản bộ trong thành để phát tit những bất mãn trong lòng.
Ai biết được đúng lúc gặp được yêu ma vào thành làm loạn, sau đó...! Tần Phong thờ dài một hơi, kiếp trước hắn từ nhỏ đã bị những đứa trẻ khác bắt nạt, kiếp này lại bị chính đệ đệ ruột áp bức đến không ngóc đầu lên được.
Nhưng những cái này đều không sao cả, xuyên không đến đây, không có tài năng tu luyện, bị người nhà coi thường, bị mẹ kế độc ác nhắn vào, bị đệ đệ cùng cha khác mẹ tài năng thiên bẩm áp bức.
Theo kinh nghiệm kiếp trước, đây nói thế nào cũng là tiết tấu từng bước lên đ ỉnh cao.
Nói không chừng, qua vài ngày nữa, hắn bị nhị nương và đệ đệ ruột hãm hại, trục xuất khỏi Tần gia, sau đó để lại lời nói hùng hồn: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, từ đó một bước lên đ ỉnh cao! Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Phong không khỏi nhếch lên, vừa nghĩ tới trong lòng hắn có chút kích động.
Đúng lúc này, theo tiếng bước chân vội vã vang lên, một người bước vào cửa, sau đó nhanh chóng đi tới bên giường, nắm lấy cánh tay Tần Phong.
Quay đầu lại nhìn, người đến mặc một chiến bào màu đen, tướng mạo tuấn tú, ước chừng mười tám, mười chín tuổi, ánh mắt sáng có thần, khiến cho người nhìn không khỏi rung động.
Tần Phong sửng sốt trong giây lát, sắc mặt hơi ửng hồng, rút tay ra nói: “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy tự trọng”.
Nói đến đây trong lòng không khỏi vui như nở hoa, hiếm thấy mỹ nhân nào đường nét khuôn mặt lại rõ ràng như vậy, nàng ta với ta rốt cuộc có quan hệ gì, chẳng lẽ là vị hôn thê sao? Nhưng trong ký ức lại không có a.
Nghe vậy, người áo đen nhăn mày, quay đầu lại hỏi: “Tống đại phu, ca của ta làm sao vậy, miệng nói nhảm, đến ta cũng không nhận ra?” “Nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ đại công tử đã bị dọa sợ, ba hồn bảy vía xảy ra vấn đề, có lẽ cần phải mời người của Trảm Yêu Ty tới kiểm tra”.
Sau khi cân nhắc một lúc, một ông già với mai tóc hoa dâm trả lời.
Tần Phong nghe vậy kinh ngạc nhìn người áo đen, người này cư nhiên gọi ta là ca ca? Nhưng Tần gia chỉ có hai vị thiếu gia, vậy có nghĩa là...! Hắn là nhị đệ của ta, Tần An?! Nguyên chủ trước mặt người này luôn không ngẩng đầu lên được, cho nên hình như trí nhớ của hắn cố ý không muốn nhớ tới người này, đối với người này tướng mạo ấn tượng cực kỳ mơ hồ.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, tướng mạo thanh tú như vậy nếu khoác lên quần áo của nữ nhân ...! Xí, ta đang nghĩ cái gì vậy.
Trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ ngoài cửa lại vang lên tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ: “Ngay từ đầu khi rời khỏi Tần Thiên Thành, ta đã không đồng ý, thời thế loạn lạc như vậy, ma quỷ hoành hành, trong Đại Càn này, có nơi nào an toàn như Đế Đô chứ, nhưng lão gia lại không chịu nghe cứ khăng khăng muốn đến nơi xa xôi này.
Bây giờ thì tốt rồi, nếu như Phong Nhi có mệnh hệ gì, ta biết giải thích thế nào với người tỷ tỷ đã mất.” “Phu nhân đừng khóc, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, lát nữa ta sẽ di tìm Trảm Yêu Ty người Bách Quỷ Đạo để bọn họ nhìn xem hồn phách của nhi tử có bị tổn hại hay không” Tần Phong nhìn theo nơi giọng nói phát ra, liền thấy người đang khóc là một phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, được chăm sóc rất cẩn thận, thân hình cân đối, dáng người đầy đặn, dung mạo ưa nhìn, đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên, có một khuôn mặt kiên quyết tuấn lãng.
Theo trí nhớ một trong hai người là Mạnh Tuyết, nhị nương của nguyên chủ, người còn lại là phụ thân của nguyên chủ, Tần Kiến An.
Nhưng theo tình hình hiện tại luôn cảm thấy hơi khác so với những suy nghĩ ban đầu.
Còn về người mẹ kế độc ác và người đệ đệ muốn giết nguyên chủ, họ vậy mà lại rất quan tâm đ ến mình, tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào đây?.