Kỉ gia mạc danh kỳ diệu bị buộc tội, lại mạc danh kỳ diệu được tha, toàn bộ chuyện này cũng chỉ có thể dùng bốn chữ “mạc danh kỳ diệu” mà hình dung.
Gió thu tiễn bước những ngày hè nóng bức, mang đến không khí mát mẻ của tiết trời thu, suốt mấy ngày liền bầu trời đều trải dài một màu xanh lam trong vắt không một gợn mây.
Mở ra hai cánh cửa sổ gỗ khắc hoa, hít vào một ngụm khí thanh tân, Kỉ Ngâm Phong cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Nhìn đến hai thân ảnh tinh tế ngồi dưới tán cây táo phía xa xa, hắn không khỏi nở nụ cười. Nàng a, không biết lại đang làm cái gì nữa.
“Lãng Nguyệt thích ăn táo sao?” – Tô Doanh Tụ chỉ vào một quả táo hồng trên ngọn cây hỏi đứa con nằm trong lòng.
Kỉ Lãng Nguyệt chỉ biết ngây ngô cười, vung đôi tay nhỏ bé phấn nộn, tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy chúng ta cùng ăn.” – Trong mắt hiện lên một chút quỷ dị, tay áo vong lên, nhất lũ kình phong đánh thẳng vào tàng cây, lập tức hơn mười quả táo to rơi xuống. Ống tay áo nàng lại vung lên, hơn mười quả táo liền bay vọt đi chẳng khác nào phi tiêu.
“Rầm rầm” mấy tiếng, vài cái người giang hồ đã từ chỗ ẩn thân ngã nhào ra.
Đối với tình hình như vậy, hạ nhân Kỉ phủ đã là thấy nhưng không có ý kiến, trên cơ bản có thể làm như không thấy. Trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ có người bị dọa nhảy dựng lên thì những người còn lại đã không còn sợ hãi những cao thủ giang hồ đi tới đi lui này nữa. Trên thực tế, thiếu phu nhân nhà bọn họ cũng là cao thủ trong cao thủ. Cứ nhìn nhân số mỗi ngày một tăng là biết. Đương nhiên những người đó không phải người chết, chỉ là nhất thời không thể động đậy mà thôi.
“Tụ nhi!” – Kỉ Ngâm Phong bất đắc dĩ cười cười nhìn thê tử giơ chân trực tiếp đá bay người ta ra ngoài tường.
Tô Doanh Tụ trên mặt giãn ra nụ cười: “Kỉ Ngâm Phong, chàng không đọc sách sao?”
“Không đọc.” – Hắn đưa tay ôm lấy đứa con chơi đùa – “Hôm nay lại có người tới sao?”
“Phải a, bằng hữu nhiều lắm.” – Nàng cười tươi, một chút chột dạ cũng không có.
“Nàng thật là …” – Kỉ Ngâm Phong than nhẹ một tiếng. Từ khi nàng gả cho hắn tới khi định cư ở Tô Châu này, mỗi ngày đều có không ít giang hồ bằng hữu của nàng tới bái phỏng, nối liền không dứt. Đương nhiên, những người muốn trả thù cũng theo bốn phương tám hướng mà vọt tới.
Tô Doanh Tụ bĩu môi: “Ta nào có biện pháp gì chứ. Cha mẹ không hy vọng ta mang theo tôn tử của bọn họ chạy ngược chạy xuôi, mà ngươi chết sống cũng không chịu thành thật đãi ở nhà, ta chỉ còn cách xen vào chuyện người khác cho đỡ chán rồi chờ người ta tới cửa đá quán thôi.” Nàng cũng thực vô tội a.
Nói cũng đúng. Kỉ Ngâm Phong trên mặt thoáng phiếm hồng, hắn không ly khai thê tử, cha mẹ lại luyến tiếc tôn tử nên một người luôn luôn giống cánh chim bay tự do như nàng cũng chỉ có thể ở trong nhà chụp muỗi đùa cho vui --- mặc dù mấy con muỗi này hơi lớn một chút.
“Bản sự gây chuyện của nàng thật sự quá lớn.” – Hắn thở dài.
Tô Doanh Tụ vuốt tóc, không hé răng. Có đôi khi nàng cũng không muốn, nhưng bỏ mặc phiền toái tìm tới cửa không phải cá tính của nàng.
“Thật không ngờ nàng cư nhiên còn từng trộm ngọc tỷ.” – Đến bây giờ, mỗi khi nhớ tới chuyện này, hắn đều toát mồ hôi lạnh toàn thân.
“Ta chỉ tò mò thôi. Hơn nữa ta mượn tạm xem rồi trả lại ay, cái gì cũng không làm a.” – Nàng cảm thấy thực oan uổng. Vậy mà tên hoàng đến kia lại mượn chuyện này mà khai đao với người của Kỉ gia, thật sự rất không có nhân phẩm.
“Nhạc phụ nhạc mẫu thật sự sẽ đến Tô Châu sao?”
“Không biết được.” – Đối với bức thư mấy ngày trước nhận được, nàng căn bản không để ý tới.
“Nàng không nhớ bọn họ sao?”
“Ta chỉ nhớ rõ bọn họ từng đuổi giết ta khắp giang hồ.” Nghĩ đến là lại thấy giận, không phải chỉ là chuyện hôn nhân thôi sao, có đáng để họ đuổi giết nữ nhi của mình như thế không? Nếu không phải nàng võ công rất cao chỉ sợ đã sớm bị trói gô đưa đến Kỉ gia thành thân rồi. Tuy rằng kết quả giống như nhưng cảm giác thì khác biệt một trời một vực.
Kỉ Ngâm Phong cũng thấy buồn cười. Mỗi khi tưởng tượng lại cảnh bọn họ ngươi truy ta trốn là hắn lại muốn bật cười. Quả thực là cuộc truy đuổi đại khôi hài trong chốn giang hồ. Đến nay trên giang hồ vẫn còn truyền tai nhau chuyện này mà đàm tiếu, chẳng qua vẫn không có mấy người biết bọn họ kỳ thật là người một nhà, chẳng hề có thâm cừu đại hận gì cả.
Tô Doanh Tụ cũng có chút buồn bực. Loại sự tình này bị người ta đem ra chê cười, thật sự nàng cao hứng không nổi. Nàng năm đó còn đang lo lẩn trốn hôn sự, làm sao lại nghĩ đến việc làm ra nhiều trường hợp tức cười như thế.
“Tụ nhi, đằng trước hình như rất ầm ỹ.” – Đầu mày hơi nhíu, giương mắt nhìn về phía tiền đình, tựa hồ có chút động tĩnh khác thường.
“Quả là vậy.” – Tô Doanh Tụ biểu tình hứng trí.
“Có chuyện ta không biết sao?”
“Chuyện mà chàng không biết có nhiều lắm.” – Nàng tiếp nhận đứa nhỏ, xoay người đi vào trong phòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” – Hắn càng ngày càng hiếu kỳ.
“Nghe nói võ lâm đại hội sẽ tổ chức ở Tô Châu thành.” – Nàng bất đắc dĩ đưa ra đáp án.
Hắn nghiên cứu biểu tình của nàng, chần chờ mở miệng, “Nàng dường như không mấy cao hứng.” Bộ dáng có chút bực tức nữa là đằng khác.
Tô Doanh Tụ hừ một tiếng: “Nghe nói lần triệu tập này là bởi vì người giang hồ gần đây đều tụ hội ở Tô Châu thành nên đại hội mới quyết định cử hành ở Tô Châu, tránh cho các anh hùng phải bôn ba lặn lội đi lại.” Phiền phức của bọn họ giảm đi, nhưng phiền toái của nàng thì không nhỏ. Võ lâm đại hội a, mọi người sẽ từ tam sơn ngũ hải mà đến, nàng nhất định phải tìm một chỗ trốn đi mới được, tránh cho cảnh đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Kỉ Ngâm Phong rất muốn nhịn xuống, nhưng hắn phát hiện chuyện này thật miễn cưỡng nên không chút khách khí cười to ra tiếng. Chuyện này tuyệt đối là đại phiền toái với Tụ nhi, khó trách gần đây số giang hồ nhân sĩ đăng môn bái phỏng ngày càng nhiều.
“Này, chàng như vậy mà là trượng phu của ta sao? Vui sướng khi người gặp họa?” – Nàng mày liễu dựng đứng, khẩu khí rất là khó chịu.
“Ta muốn giải thích.”
“Không có thành ý.” Đảo mắt nhìn cái khóe miệng đang run rẩy như trúng gió của hắn, Tô Doanh Tụ liếc trắng mắt.
Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn quơ lung tung, ý đồ muốn đem mấy tấm vải dệt ngăn trở mình với “đồ ăn” quẳng ra một bên. (Quân: Bé Lãng Nguyệt mới được vài tuổi, mà “đồ ăn” với trẻ sơ sinh là gì? ^^)
“Lãng nhi đói bụng.” – Kỉ Ngâm Phong trừng mắt nhìn con. Tiểu tử này dám đem phúc lợi của hắn bóc lột bằng sạch, hắn thật sự cũng muốn làm trẻ con a.
“Nó tên là Lãng Nguyệt.” – Tô Doanh Tụ sửa lại.
“Gọi Nguyệt nhi nghe rất giống con gái.” – Hắn vẫn muốn đổi tên cho con mình nhưng “bức tường ngăn trở” quá mức hung hãn nên trước mắt chỉ mới dự định trong lòng mà chưa dám thực thi.
“Ta vẫn luôn muốn sinh nữ nhi a.” Người làm mẫu thân như Tô Doanh Tụ cũng rất oán giận. Nữ nhi trong veo như nước rất là đáng yêu a, chứ như tên tiểu tử này tương lai nhất định sẽ là họa thủy.
Hiển nhiên có người đã quên hồng nhan mới lắm họa thủy.
“Chúng ta sinh thêm một đứa là được.” – Kỉ Ngâm Phong thật ra một chút cũng không lo lắng đến vấn đề này.
“Chàng sinh sao?” – Nàng không chút khách khí đảo mắt liếc hắn một cái.
“Ta làm sao mà sinh được.”
“Cho nên, người đau không phải là chàng.” – Tô Doanh Tụ trừng mắt hắn – “Ta sẽ không sinh thêm lần nữa.” – Sinh đứa nhỏ rất khổ, một lần là được rồi.
Kỉ Ngâm Phong giương mi, không hé răng.
Nàng tiến vào nội thất, ngồi bên giường, kéo rộng cổ áo để lộ ra bầu ngực đầy đặn cho con bú.
Ánh mắt Kỉ Ngâm Phong đổi tới đổi lui trên đứa con đang liều mình bú sữa cùng bộ ngực tuyết trắng của thê tử, trong chốc lát nghiến răng nghiến lợi, trong chốc lát lại lộ ra vẻ mặt mơ màng, cũng là việc bất diệc nhạc hồ.
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ,miệng nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát ru, Tô Doanh Tụ chậm rãi đem đứa con đã ăn no dỗ vào mộng đẹp. Cẩn thận đem con đặt vào trong nôi, chưa kịp đứng dậy đã bị một đôi bàn tay to chặn ngang ôm lấy.
“Buông tay.” – Nàng nhẹ giọng nũng nịu.
“Tụ nhi --------“ – Trong thanh âm có vị tình dục khó nén.
“Giữa ban ngày … chàng quy củ cho ta một chút được không.” – Tô Doanh Tụ từ đầu tới chân đều như bị lửa nóng thiêu đốt.
“Lãng nhi ăn no, nhưng ta còn thấy đói.” – Kỉ Ngâm Phong có chút oán giận nói.
Nàng có chút dở khóc dở cười, nào có loại phụ thân ghen với con a.
“Đói chết cũng đáng.”
Trong giây lát, xiêm y rơi xuống đất, màn buông xuống, từ trên giường ngẫu nhiên lại truyền đến vài tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại như vui thích.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên nôi, ấu tử nằm bên trong vẫn ngủ say như cũ, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện ý cười thản nhiên, tựa hồ mơ thấy chuyện gì tốt lắm.
Cánh tay phấn bạch nhấc lên sa trướng, thăm dò nhìn ấu tử nằm trong nôi vẫn ngủ say như cũ thì lộ ra nụ cười an tâm. Đi hài vào, mặc quần áo chỉnh tề một lần nữa rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Chờ cho Tô Doanh Tụ bưng một khay đầy thức ăn bước vào phòng thì thấy Kỉ Ngâm Phong đang luống cuống tay chân làm gì đó.
“Làm sao vậy?”
“Lãng nhi đái dầm.” – Kỉ Ngâm Phong thở dài.
“Nó không phải là ngủ trong nôi sao?”
“Ta ôm nó lên giường ngủ với ta a.”
Trong mắt tràn ngập ý cười, bờ môi khẽ nhếch, nàng thanh thanh cổ họng nói: “Được rồi, để đó ta làm cho.”
Gọn gàng thay quần áo sạch sẽ cho con rồi lại để vào trong nôi, quay đầu đem sàng đan ướt đẫm nước tiểu hết thảy bỏ ra gian ngoài rồi kêu nha hoàn ôm đi giặt.
“Quả thật thư sinh là loại trăm việc chỉ dùng được một sao?” – Kỉ Ngâm Phong nhịn không được cảm thán.
“Gần như là vậy.” – Nàng cười nghễ liếc hắn một cái.
“Tụ nhi, nàng sao lại còn đả kích ta?”
“Rất vui!” – Nàng đúng lý hợp tình trả lời.
…
Kỉ gia vốn là dòng dõi thư hương gia truyền mấy ngày gần đây lại mở tiệc bày trăm bàn chiêu đãi khách giang hồ đến từ bốn phương tám hướng, nhất thời đã trở thành kỳ quan làm cho dân chúng Tô Châu thêm một đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Từ khi Kỉ gia cưới về một vị con dâu xinh đẹp như tiên nhân đến nay, có rất nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái đã xảy ra, ngay cả những chuyện nếu là ngày xưa cản bản không có khả năng xảy ra ở Kỉ gia nay cũng đã thành sự thật, hàng xóm xung quanh cứ phải gọi là nhìn không chớp mắt.
Tay trái ôm Lãng nhi, tay phải đốt vàng bạc, vẻ mặt thần thái rất vui tươi.
Kỉ Ngâm Phong từ ngoài đi vào khố phòng, nhìn đến đầu tiên chính là bộ dáng hạnh phúc khoái hoạt này của thê tử.
“Nàng thật sự thu phí tá túc của người ta a.” Không muốn thở dài, thật sự không muốn, nhưng … hắn vẫn thở dài.
“Vì sao lại không thu?” – Tô Doanh Tụ một chút cũng không cho rằng chuyện này là không nên.
“Tứ bể giai huynh đệ, không phải sao?”
“Huynh đệ ăn uống cũng cần đến tiền.” – Nàng giương đôi mắt thủy lượng lên nhìn hắn.
Kỉ Ngâm Phong bị câu này này của nàng làm á khẩu không trả lời được.
“Cho nên bắt bọn họ trả tiền trọ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Nhưng thu một ngày mười hai lượng có phải là quá đắt không?” – Hắn rốt cuộc cũng tìm lại được thanh âm của chính mình.
Tô Doanh Tụ dừng lại động tác, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nhưng nếu thật sự đắt tiền thì vì sao bọn có chết cũng không chịu đi, càng ở càng lâu?”
Nói cũng đúng, hắn lại không còn gì để chống đỡ.
“Cho nên, ta thấy dù có tăng thêm mười hai lượng cũng chưa chắc đã có người chịu đi.”
Kỉ Ngâm Phong chính thức cam bái hạ phong.
“Ta muốn đi, ta nhất định phải đi.” Rốt cuộc có người nghe không nổi nữa. Nếu tiếp tục ở lại hắn sẽ phá sản, có trở về Thiên Sơn được hay không cũng không biết.
Kỉ ngâm Phong giật mình nhìn trên đỉnh đầu, chưởng môn Thiên Sơn phái – Liễu Ti Thành thần tình kích động đang ngồi ở xà ngang trừng mắt nhìn người phía dưới tính chuyện kiếm tiền.
“Muốn đi thì đi, ta cũng có định giữ ngươi lại đâu.” – Nàng hướng hắn vẫy tay, thái độ như muốn nói ‘Thứ cho không tiễn xa được’.
Hắn tức giận nhảy xuống. “Này, làm người thì phải có lương tâm a.Tô đại cô nương, ngươi lúc trước ở Thiên Sơn của ta mấy tháng liền ăn ở không phải trả tiền, giờ ta đến Tô Châu ngươi cư nhiên lại thu phí tá túc của ta là sao?” Chỉ cần là người, hắn nhất định sẽ kháng nghị. Hắn có thể chịu đến giới hạn tăng tới hai mươi hai lượng mới lên tiếng đã là có điền phạm của thánh nhân lắm rồi.
Tô Doanh Tụ liếc mắt một cái, vân đạm phong khinh cười: “Nói cũng phải, nhưng nếu như ai cũng miễn phí như ngươi thì Kỉ gia chúng ta chẳng phải sẽ bị cánh hiệp khách bụng to các ngươi ăn đến tán gia bại sản sao?”
Liễu Ti Thành sửng sốt một chút. Ngẫm lại cũng đúng, nàng một người ăn không phải trả tiền còn được, nhưng mấy trăm người ăn không trả tiền thì dù là ai cũng không chịu nổi.
“Cho nên nếu ngươi không chịu được thì có thể tới khách điếm mà ở.” – Nàng mỉm cười nói.
“Ta hôm nay sẽ chuyển, tiền trọ hôm nay ngươi không được tính a.” – Hắn vừa ra đến cửa lại bổ sung thêm một câu.
“Không thành vấn đề.” – Tô Doanh Tụ cười đến là vui vẻ.
Nhìn theo thân ảnh Liễu Ti Thành biến mất ở ngoài cửa, Kỉ Ngâm Phong nhíu mày: “Hắn vẫn luôn ở trong khố phòng sao?”
“Vừa tới trong chốc lát.” – nàng đáp.
“Cô nam quả nữ như vậy, hắn không thấy ngại sao?” – Càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
Tô Doanh Tụ cúi đầu nở nụ cười: “Đó là bởi vì ngươi không biết bên ngoài có ít nhất mười người đang nhìn chằm chằm ta.”
A …
Kỉ Ngâm Phong đột nhiên bổ nhào về phía cửa sổ, “bang bang phanh” đem cửa sổ đóng chặt lại.
Tô Doanh Tụ đầu tiên là giật mình ngây ngốc, sau đó thì phát ra tiếng cười thanh thanh như chuông bạc. Tướng công của nàng thực đáng yêu a, nếu làm vậy mà có thể ngăn trở hiệp khách giang hồ thân thủ bất phầm thì cũng quá coi thường bọn họ rồi.
“Không sao, có nhiều người giúp ta trông bạc như vậy cũng tốt. Nếu ngay cả việc này mà cũng không làm được thì chỉ có thể nói bọn họ thật sự không có thực lực gì.”
Kỉ Ngâm Phong lắc đầu thở dài. Có đôi khi hắn thật không hiểu nổi thê tử, nhưng hắn có thể xác định rằng mình yêu nàng.
“Đây rõ ràng là miệt thị a.” – Bên ngoài có người phát ra tiếng nói bất bình.
Kỉ Ngâm Phong cẩn thận nghe một chút, hồ nghi nhìn về phía thê tử: “Thật sự có mười người sao?”
“Chỉ hơn chứ không kém.” - Nàng trả lời như vậy rồi một cước đem rương bạc đá ra ngoài.
“Tô đại cô nương, ngươi liều mình vơ vét của cải như vậy, chờ khi võ lâm đại hội kết thúc ngươi nhất định sẽ thành người giàu có.” – Có người chua xót nói.
“Vậy lần sau bảo võ lâm đại hội tổ chức ở nhà ngươi, ngươi liền phát tài a.” – Tô Doanh Tụ đưa ra đề nghị.
“Làm sao có thể, mọi người ở lại chỗ này là vì xem diễn a.”
“Phải phải, chúng ta cũng không có nhiều ân nhân kẻ thù tìm tới cửa như vậy, vừa báo ân vừa báo thù, trình diễn đủ các kiểu kỹ năng phản biện đối chiến.”
Kỉ Ngâm Phong hoàn toàn không nói gì. Khó trách Tụ nhi lại lấy tiền trọ cao như vậy, hắn hiện tại cũng muốn tăng tới ba mươi hai lượng một ngày.
“Không nói hai lời, lập tức tăng tiền.” – Tô Doanh Tụ nói rồi rời đi khố phòng.
“Tô đại cô nương thực tham tiền a.”
“Chẳng lẽ nữ nhân lập gia đình rồi đều như vậy sao?”
“Nếu nói vậy thì ta cũng muốn cưới vợ, thuận tiện giúp ta để ý quản lý tài sản luôn. Ta sắp điên với vụ này rồi đây.”
“Cái gì? Ngươi cưới vợ là vì muốn có người quản lý tài sản? Đá chết ngươi.”
“…”
Thân ảnh của Kỉ thị vợ chồng dần đi xa.
Soạt soạt … Hai bóng người một xanh một xám xuất hiện trước mặt hai vợ chồng.
Kỉ Ngâm Phong nhìn thê tử vẫn đang chậm rãi chơi đùa với con, lại nhìn gương mặt hai người kia, cảm giác như đã từng quen biết.
“Thánh nữ của chúng ta năm đó căn bản không chết, là ngươi cứu.”
Ra vậy! Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là người của Phi Nguyệt giáo, một năm trước đã từng tới đây. Khó trách hắn lại thấy quen mắt như vậy!
“Không phải ta.” – Tô Doanh Tụ không thừa nhận.
“Rõ ràng chính là ngươi.”
“Là Trầm Thất Xảo cứu nàng. Các ngươi cho rằng ta có y thuật cao siêu lắm sao?” – Tô Doanh Tụ nhướn mày – “Ta chỉ cứu nàng từ dưới vách núi đen lên mà thôi. Nàng khi ấy một thân nội thương lẫn ngoại thương, ta có tâm mà không đủ tài cán để chữa cho nàng.”
“Nhưng ngươi lại tới dự lễ tang của thánh nữ.”
“Các ngươi đưa bái thiếp đến, ta không đi cũng không được. Huống hồ lúc ấy Trầm Thất Xảo nói cũng chưa nắm chắc rằng có cứu được hay không.”
“Nếu chúng ta không nhận được thiếp cưới của Âm U môn, thì tới bây giờ vẫn còn không biết thánh nữ cư nhiên lại lập gia đình.”
A, thì ra là cái tên Âm U môn chủ kia giở trò sau lưng ta. Tô Doanh Tụ lưu chuyển đôi mắt đẹp, tựa cười mà như không cười nhìn bọn họ: “Nhưng không có người đưa ta thiếp cưới a, biết đâu Âm U môn chủ vì muốn khích bác người của Phi Nguyệt giáo các ngươi nên cố ý làm ra thiếp cưới giả thì sao?”
Chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không thể! Hai người bắt đầu dao động.
“Huống hồ cho dù muội muội thật sự thành thân, ta là tỷ tỷ kết bái của nàng chung quy cũng phải được thông tri một tiếng chứ. Đằng này lại chẳng có chút tin tức nào, cho nên nhất định là kế ly gián của Âm U môn chủ rồi. Các ngươi trăm ngàn lần đừng để mắc sai lầm.” – Tô Doanh Tụ không ngừng cố gắng, tiếp tục thuyết phục.
Nhìn đám người kia lại phi thân mà đi, Kỉ Ngâm Phong thản nhiên thở dài: “Bọn họ bị nàng lừa nhiều lần như vậy, về sau khẳng định sẽ không tin nàng nữa.”
“Sẽ không a.” – Nàng lại không cho là như vậy – “Những trường hợp này trong vòng ba năm gần đây đã có vô số lần, bọn họ lần nào cũng tin.”
Kỉ Ngâm Phong nhìn chằm chằm nàng một lát, rốt cuộc rút ra kết luận: “Chỉ trách ông trời cho nàng một tướng mạo thành thực đáng tin.” Nàng cho dù có giáp mặt nói láo thì thế nhân cũng sẽ tin tưởng đó là lời phát ra từ tâm can phế phổi.
“Ông trời đối với ta thật là bất công, có phải hay không Lãng Nguyệt?” – Nàng hướng về phía con nháy mắt, Kỉ Lãng Nguyệt liền phát ra tiếng cười ‘khanh khách’.
Kỉ Ngâm Phong nhìn một đôi mẫu tử bên người, trong lòng dật ra tiếng than thở thỏa mãn. Kỳ thật canh giữ ở bên người họ chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của hắn.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo giữa không trung, Tô Doanh Tụ có chút đăm chiêu.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
“Ngày kia chính là ngày khai mạc đại hội võ lâm. Không biết đến cuối cùng ai sẽ ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ đây.” – Nàng có chút tò mò.
“Tóm lại sẽ không phải là nàng.” – Hắn cười. Hắn cũng không hy vọng nàng ngồi lên vị trí đó, nếu không sẽ trở thành nỗi bất hạnh của võ lâm thiên hạ.
“Vì sao không thể là ta?” – Tô Doanh Tụ không phục, một đôi mắt phượng bừng lên hỏa diễm trừng trừng nhìn hắn – “Ta ngày kia phải đi tham gia.”
Không phải chứ? Kỉ Ngâm Phong há hốc mồm, bổn ý của hắn cũng không phải là muốn mọi chuyện đi tới kết quả này a.
…
Dù Kỉ Ngâm Phong ngàn lần vạn lần không tình nguyện nhưng vẫn như trước không thể ngăn cản nổi quyết tâm của thê tử, cuối cùng chỉ có thể ngồi trông chờ nàng ôm con đi lên lôi đài vô giúp vui --- nàng chính là đi giúp vui mà thôi, nàng đối với quyền lực trước nay vẫn luôn không có hứng thú gì.
Đúng vậy, thời điểm Tô Doanh Tụ phi thân thượng lôi đài trong lòng vẫn ôm theo đứa con.
Quần hùng phía dưới vừa thấy bóng người lên đài ngay lập tức một trận xôn xao. Có thể thấy được số người nhận thức nàng cũng không ít, hơn nữa mấy vị đại chưởng môn trên mặt còn mang đủ loại màu sắc, như trăm hoa đua nở muôn màu muôn vẻ.
“Tô đại cô nương muốn đánh nhau?” – Vài vị võ lâm tinh tú đức cao vọng trọng đồng thời hỏi ra miệng, xem biểu tình của bọn họ thì có thể thấy rằng bọn họ thật sự không tin nàng sẽ tới võ đài.
Nàng rốt cuộc muốn đùa đến khi nào a? Làm mẹ người ta rồi mà sao một chút ổn trọng cũng không có chứ.
“Ngươi sao không nói thẳng ngươi muốn làm võ lâm minh chủ?” – Có người to gan đề nghị.
“Ta chỉ muốn đánh nhau thôi a.” – Tô Doanh Tụ nháy mắt, giống như cũng thực buồn rầu.
Chuyện này …
“Tô đại cô nương, đến đây, ngồi bên này, uống một ngụm trà đi a.” – Một vị lão ni áo xanh bộ mặt hòa ái dễ gần hướng nàng ngoắc tay, nhiệt tình mời.
Tô Doanh Tụ nhìn quanh phía dưới đài chỉ thấy đám đông nghìn nghịt, có một người lăng không đứng ra. Nàng đành phải mất mặt gãi gãi đầu, chậm rãi đi tới bên người lão ni, vừa đi, miệng vừa lẩm bẩm: “Thật không có tình người a, ta muốn đánh một chút cho nóng người cũng không cho. Vẫn là Cửu Hoa thần ni tiền bối có lương tâm, nhớ thương đến ta.”
Vài vị ở một bên vẻ mặt cười khổ. Ai, đây chính là Tô Doanh Tụ - Tô đại cô nương luôn khiến người ta đau đầu a.
Kỉ Ngâm Phong thật sự không hiểu, tại sao mọi người đều biết Tô Doanh Tụ đã thành thân, đứa nhỏ cũng ôm ở trong lòng, vậy mà vẫn không chịu sửa miệng, cố ý kêu cái gì mà Tô đại cô nương, thật sự là càng nghe càng buồn bực.
“Nghe vậy thấy không thoải mái phải không?”
Hả? Kỉ Ngâm Phong xoay người, thế này mới phát hiện ra không biết từ khi nào bên người mình đã có một khất cái mặc bách gia y ngồi – Phong Thần Ngọc.
“Ngươi …”
“Muốn hỏi ta vì sao cũng ở chỗ này phải không?” – Phong Thần Ngọc mang vẻ mặt ‘ta hiểu’ nói – “Ta cũng buồn bực lắm a.”
Đường đường là bang chủ thiên hạ đệ nhất bang thì có cái chuyện gì mà buồn bực? Kỉ ngâm Phong vẻ mặt hồ nghi.
Phong Thần Ngọc cảm khái vỗ vỗ vai hắn, lấy giọng điệu của người từng trải mà nói: “Thất Xảo nhà ta cũng giống vậy, mọi người chỉ nhớ rõ nàng là Thất Xảo thần y danh mãn giang hồ, lại đem thân phận Phong phu nhân của nàng quên bằng sạch, cả ngày cứ Trầm cô nương này Trầm cô nương nọ. Trầm cô nương? Tiểu Lại nhà ta lớn như vậy rồi, chẳng lẽ bọn họ nhìn không thấy sao?”
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, đồng bệnh tương lân a.
“Tẩu tử cũng đến đây sao?” – Kỉ Ngâm Phong bắt đầu quét mắt nhìn khắp mọi nơi.
Phong Thần Ngọc hữu khí vô lực nói: “Đừng tìm! Ta cũng là vì không biết bộ dáng nàng sau khi dịch dung thế nào mà tìm nên mới ở trong này thở dài.” Thì ra nhạc phụ đại nhân vẫn còn giấu tài, hắn hiện tại đã hiểu vì sao lúc trước mỗi lần mình dịch dung, vô luận là thành bộ dáng nào cũng bị Thất Xảo nhận ra.
Tô Doanh Tụ ngồi trên khán đài, ánh mắt lơ đãng nhìn về một góc, sau đó ánh mắt hơi hơi mị lên. Hai nam nhân kia đang cùng nhau nói nhỏ cái gì a?
“Có muốn đi xem bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì không?”
Tô Doanh Tụ lạnh nhạt liếc mắt nhìn thần ni ngồi bên cạnh: “Trầm Thất Xảo tài trí vô song chẳng lẽ cũng không đoán ra bọn họ đang nói cái gì sao?”
Thần ni kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng – “Ngươi cư nhiên nhận ra ta!” Nàng vẫn luôn kiêu ngạo với thuật dịch dung của mình a.
“Ngưoi giả ai không giả, lại cố tình giả thành Cửu Hoa thần ni. Nàng mà gặp ta nhất định sẽ quắc mắt nhìn trừng trừng, chưa từng hòa ái dễ gần như vậy bao giờ.” – Đáp án kỳ thật đơn giản tới mức phi thường.
“Cũng vì nhân duyên của ngươi kém nên bây giờ mới vô cùng thê thảm a.” – Trầm Thất Xảo thẳng thắn nhận xét.
“Ai nói?” – Tô Doanh Tụ cảm thấy nhân cách của mình đang bị vũ nhục.
“Ngay cả thần ni mà khi nhìn thấy ngươi cũng phải quắc mắt nhìn trừng trừng chống đỡ, ngươi nói xem ngươi đã bị người người oán trách tới cái trình độ gì rồi?”
Tô Doanh Tụ tự hỏi một chút, rồi sau đó thực xác định nói với nàng: “Hiện tại ta xác định ngươi cũng giống ta nhân duyên rất kém cỏi.” Nhìn thần ni vẻ mặt hoang mang, nàng không chút keo kiệt giải thích: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, mọi người đều biết a.”
…
Muốn biết bọn họ nói gì, kỳ thật rất đơn giản.
“Các ngươi vừa rồi nói cái gì?” – Tô Doanh Tụ gọn gàng dứt khoát hỏi người trong cuộc thứ nhất – Kỉ Ngâm Phong.
Trầm Thất Xảo ở một bên bĩu môi: “Ngươi cũng nên cho có ta cơ hội thử xem ‘thành thực phấn’ ta mới nghiên cứu chế tạo có linh hay không linh chứ.”
Phong Thần Ngọc ở một bên vẻ mặt nhăn nhó, Kỉ Ngâm Phong thì vẻ mặt mờ mịt.
Tô Doanh Tụ nói phi thường rõ ràng: “Tướng công của ta không phải người thử thuốc cho ngươi. Đương nhiên, ta không ngại nếu ngươi đem Phong bang chủ ra làm vật thí nghiệm, xin mời.”
“Muốn thử cũng phải thử với tướng công của ngươi a.” – Trầm Thất Xảo không yếu thế chút nào.
“Thứ cho ta không phụng bồi.” Tô Doanh Tụ không khách khí kéo trượng phu rời khỏi lôi đài, kiên quyết bảo trì khoảng cách an toàn với nhân vật nguy hiểm kia.
Chẳng qua, giang hồ thiếu đi một hào khách ồn ào nhưng Tô phủ cũng không phải là nơi im lặng.
Vừa mới cất bước tiến vào cửa trước, chợt nghe đến một trận tiếng cười tình cảm thân thiết mà ẩn ẩn lửa giận.
“Làm sao vậy?” – Kỉ Ngâm Phong hồ nghi nhìn thê tử dừng lại cước bộ, vẻ mặt do dự như đang lưỡng lự không muốn đi tiếp.
“Chúng ta đi chu du thiên hạ được không?” – Nàng đề nghị.
“Tại sao?”
“Ngươi không đi thì ta đi.” – Nàng khó chịu quay đầu đi ra ngoài.
“Tụ nhi ….” – Hắn đương nhiên không chịu để một mình nàng rời đi, vội vàng chạy theo.
Lúc này, trong Tô phủ đột nhiên vang lên một thanh âm bất mãn: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi tính cả đời này không gặp lại cha mẹ ngươi sao?”
“Gặp lại không bằng hoài niệm, cha mẹ, ta vẫn sẽ hoài niệm các ngươi.” – Thanh âm mang theo ý cười bướng bỉnh của Tô Doanh Tụ từ xa xa vọng lại.
Thì ra nhạc phụ nhạc nhạc mẫu đại nhân đến rồi! Kỉ Ngâm Phong trong lòng giật mình, đáng tiếc, chỉ đành lần sau lại bái kiến vậy.
Núi xanh còn đó, dòng nước vẫn trôi, gặp lại … không bằng hoài niệm.
Kỉ gia mạc danh kỳ diệu bị buộc tội, lại mạc danh kỳ diệu được tha, toàn bộ chuyện này cũng chỉ có thể dùng bốn chữ “mạc danh kỳ diệu” mà hình dung.
Gió thu tiễn bước những ngày hè nóng bức, mang đến không khí mát mẻ của tiết trời thu, suốt mấy ngày liền bầu trời đều trải dài một màu xanh lam trong vắt không một gợn mây.
Mở ra hai cánh cửa sổ gỗ khắc hoa, hít vào một ngụm khí thanh tân, Kỉ Ngâm Phong cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Nhìn đến hai thân ảnh tinh tế ngồi dưới tán cây táo phía xa xa, hắn không khỏi nở nụ cười. Nàng a, không biết lại đang làm cái gì nữa.
“Lãng Nguyệt thích ăn táo sao?” – Tô Doanh Tụ chỉ vào một quả táo hồng trên ngọn cây hỏi đứa con nằm trong lòng.
Kỉ Lãng Nguyệt chỉ biết ngây ngô cười, vung đôi tay nhỏ bé phấn nộn, tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy chúng ta cùng ăn.” – Trong mắt hiện lên một chút quỷ dị, tay áo vong lên, nhất lũ kình phong đánh thẳng vào tàng cây, lập tức hơn mười quả táo to rơi xuống. Ống tay áo nàng lại vung lên, hơn mười quả táo liền bay vọt đi chẳng khác nào phi tiêu.
“Rầm rầm” mấy tiếng, vài cái người giang hồ đã từ chỗ ẩn thân ngã nhào ra.
Đối với tình hình như vậy, hạ nhân Kỉ phủ đã là thấy nhưng không có ý kiến, trên cơ bản có thể làm như không thấy. Trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ có người bị dọa nhảy dựng lên thì những người còn lại đã không còn sợ hãi những cao thủ giang hồ đi tới đi lui này nữa. Trên thực tế, thiếu phu nhân nhà bọn họ cũng là cao thủ trong cao thủ. Cứ nhìn nhân số mỗi ngày một tăng là biết. Đương nhiên những người đó không phải người chết, chỉ là nhất thời không thể động đậy mà thôi.
“Tụ nhi!” – Kỉ Ngâm Phong bất đắc dĩ cười cười nhìn thê tử giơ chân trực tiếp đá bay người ta ra ngoài tường.
Tô Doanh Tụ trên mặt giãn ra nụ cười: “Kỉ Ngâm Phong, chàng không đọc sách sao?”
“Không đọc.” – Hắn đưa tay ôm lấy đứa con chơi đùa – “Hôm nay lại có người tới sao?”
“Phải a, bằng hữu nhiều lắm.” – Nàng cười tươi, một chút chột dạ cũng không có.
“Nàng thật là …” – Kỉ Ngâm Phong than nhẹ một tiếng. Từ khi nàng gả cho hắn tới khi định cư ở Tô Châu này, mỗi ngày đều có không ít giang hồ bằng hữu của nàng tới bái phỏng, nối liền không dứt. Đương nhiên, những người muốn trả thù cũng theo bốn phương tám hướng mà vọt tới.
Tô Doanh Tụ bĩu môi: “Ta nào có biện pháp gì chứ. Cha mẹ không hy vọng ta mang theo tôn tử của bọn họ chạy ngược chạy xuôi, mà ngươi chết sống cũng không chịu thành thật đãi ở nhà, ta chỉ còn cách xen vào chuyện người khác cho đỡ chán rồi chờ người ta tới cửa đá quán thôi.” Nàng cũng thực vô tội a.
Nói cũng đúng. Kỉ Ngâm Phong trên mặt thoáng phiếm hồng, hắn không ly khai thê tử, cha mẹ lại luyến tiếc tôn tử nên một người luôn luôn giống cánh chim bay tự do như nàng cũng chỉ có thể ở trong nhà chụp muỗi đùa cho vui --- mặc dù mấy con muỗi này hơi lớn một chút.
“Bản sự gây chuyện của nàng thật sự quá lớn.” – Hắn thở dài.
Tô Doanh Tụ vuốt tóc, không hé răng. Có đôi khi nàng cũng không muốn, nhưng bỏ mặc phiền toái tìm tới cửa không phải cá tính của nàng.
“Thật không ngờ nàng cư nhiên còn từng trộm ngọc tỷ.” – Đến bây giờ, mỗi khi nhớ tới chuyện này, hắn đều toát mồ hôi lạnh toàn thân.
“Ta chỉ tò mò thôi. Hơn nữa ta mượn tạm xem rồi trả lại ay, cái gì cũng không làm a.” – Nàng cảm thấy thực oan uổng. Vậy mà tên hoàng đến kia lại mượn chuyện này mà khai đao với người của Kỉ gia, thật sự rất không có nhân phẩm.
“Nhạc phụ nhạc mẫu thật sự sẽ đến Tô Châu sao?”
“Không biết được.” – Đối với bức thư mấy ngày trước nhận được, nàng căn bản không để ý tới.
“Nàng không nhớ bọn họ sao?”
“Ta chỉ nhớ rõ bọn họ từng đuổi giết ta khắp giang hồ.” Nghĩ đến là lại thấy giận, không phải chỉ là chuyện hôn nhân thôi sao, có đáng để họ đuổi giết nữ nhi của mình như thế không? Nếu không phải nàng võ công rất cao chỉ sợ đã sớm bị trói gô đưa đến Kỉ gia thành thân rồi. Tuy rằng kết quả giống như nhưng cảm giác thì khác biệt một trời một vực.
Kỉ Ngâm Phong cũng thấy buồn cười. Mỗi khi tưởng tượng lại cảnh bọn họ ngươi truy ta trốn là hắn lại muốn bật cười. Quả thực là cuộc truy đuổi đại khôi hài trong chốn giang hồ. Đến nay trên giang hồ vẫn còn truyền tai nhau chuyện này mà đàm tiếu, chẳng qua vẫn không có mấy người biết bọn họ kỳ thật là người một nhà, chẳng hề có thâm cừu đại hận gì cả.
Tô Doanh Tụ cũng có chút buồn bực. Loại sự tình này bị người ta đem ra chê cười, thật sự nàng cao hứng không nổi. Nàng năm đó còn đang lo lẩn trốn hôn sự, làm sao lại nghĩ đến việc làm ra nhiều trường hợp tức cười như thế.
“Tụ nhi, đằng trước hình như rất ầm ỹ.” – Đầu mày hơi nhíu, giương mắt nhìn về phía tiền đình, tựa hồ có chút động tĩnh khác thường.
“Quả là vậy.” – Tô Doanh Tụ biểu tình hứng trí.
“Có chuyện ta không biết sao?”
“Chuyện mà chàng không biết có nhiều lắm.” – Nàng tiếp nhận đứa nhỏ, xoay người đi vào trong phòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” – Hắn càng ngày càng hiếu kỳ.
“Nghe nói võ lâm đại hội sẽ tổ chức ở Tô Châu thành.” – Nàng bất đắc dĩ đưa ra đáp án.
Hắn nghiên cứu biểu tình của nàng, chần chờ mở miệng, “Nàng dường như không mấy cao hứng.” Bộ dáng có chút bực tức nữa là đằng khác.
Tô Doanh Tụ hừ một tiếng: “Nghe nói lần triệu tập này là bởi vì người giang hồ gần đây đều tụ hội ở Tô Châu thành nên đại hội mới quyết định cử hành ở Tô Châu, tránh cho các anh hùng phải bôn ba lặn lội đi lại.” Phiền phức của bọn họ giảm đi, nhưng phiền toái của nàng thì không nhỏ. Võ lâm đại hội a, mọi người sẽ từ tam sơn ngũ hải mà đến, nàng nhất định phải tìm một chỗ trốn đi mới được, tránh cho cảnh đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Kỉ Ngâm Phong rất muốn nhịn xuống, nhưng hắn phát hiện chuyện này thật miễn cưỡng nên không chút khách khí cười to ra tiếng. Chuyện này tuyệt đối là đại phiền toái với Tụ nhi, khó trách gần đây số giang hồ nhân sĩ đăng môn bái phỏng ngày càng nhiều.
“Này, chàng như vậy mà là trượng phu của ta sao? Vui sướng khi người gặp họa?” – Nàng mày liễu dựng đứng, khẩu khí rất là khó chịu.
“Ta muốn giải thích.”
“Không có thành ý.” Đảo mắt nhìn cái khóe miệng đang run rẩy như trúng gió của hắn, Tô Doanh Tụ liếc trắng mắt.
Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn quơ lung tung, ý đồ muốn đem mấy tấm vải dệt ngăn trở mình với “đồ ăn” quẳng ra một bên. (Quân: Bé Lãng Nguyệt mới được vài tuổi, mà “đồ ăn” với trẻ sơ sinh là gì? ^^)
“Lãng nhi đói bụng.” – Kỉ Ngâm Phong trừng mắt nhìn con. Tiểu tử này dám đem phúc lợi của hắn bóc lột bằng sạch, hắn thật sự cũng muốn làm trẻ con a.
“Nó tên là Lãng Nguyệt.” – Tô Doanh Tụ sửa lại.
“Gọi Nguyệt nhi nghe rất giống con gái.” – Hắn vẫn muốn đổi tên cho con mình nhưng “bức tường ngăn trở” quá mức hung hãn nên trước mắt chỉ mới dự định trong lòng mà chưa dám thực thi.
“Ta vẫn luôn muốn sinh nữ nhi a.” Người làm mẫu thân như Tô Doanh Tụ cũng rất oán giận. Nữ nhi trong veo như nước rất là đáng yêu a, chứ như tên tiểu tử này tương lai nhất định sẽ là họa thủy.
Hiển nhiên có người đã quên hồng nhan mới lắm họa thủy.
“Chúng ta sinh thêm một đứa là được.” – Kỉ Ngâm Phong thật ra một chút cũng không lo lắng đến vấn đề này.
“Chàng sinh sao?” – Nàng không chút khách khí đảo mắt liếc hắn một cái.
“Ta làm sao mà sinh được.”
“Cho nên, người đau không phải là chàng.” – Tô Doanh Tụ trừng mắt hắn – “Ta sẽ không sinh thêm lần nữa.” – Sinh đứa nhỏ rất khổ, một lần là được rồi.
Kỉ Ngâm Phong giương mi, không hé răng.
Nàng tiến vào nội thất, ngồi bên giường, kéo rộng cổ áo để lộ ra bầu ngực đầy đặn cho con bú.
Ánh mắt Kỉ Ngâm Phong đổi tới đổi lui trên đứa con đang liều mình bú sữa cùng bộ ngực tuyết trắng của thê tử, trong chốc lát nghiến răng nghiến lợi, trong chốc lát lại lộ ra vẻ mặt mơ màng, cũng là việc bất diệc nhạc hồ.
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ,miệng nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát ru, Tô Doanh Tụ chậm rãi đem đứa con đã ăn no dỗ vào mộng đẹp. Cẩn thận đem con đặt vào trong nôi, chưa kịp đứng dậy đã bị một đôi bàn tay to chặn ngang ôm lấy.
“Buông tay.” – Nàng nhẹ giọng nũng nịu.
“Tụ nhi --------“ – Trong thanh âm có vị tình dục khó nén.
“Giữa ban ngày … chàng quy củ cho ta một chút được không.” – Tô Doanh Tụ từ đầu tới chân đều như bị lửa nóng thiêu đốt.
“Lãng nhi ăn no, nhưng ta còn thấy đói.” – Kỉ Ngâm Phong có chút oán giận nói.
Nàng có chút dở khóc dở cười, nào có loại phụ thân ghen với con a.
“Đói chết cũng đáng.”
Trong giây lát, xiêm y rơi xuống đất, màn buông xuống, từ trên giường ngẫu nhiên lại truyền đến vài tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại như vui thích.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên nôi, ấu tử nằm bên trong vẫn ngủ say như cũ, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện ý cười thản nhiên, tựa hồ mơ thấy chuyện gì tốt lắm.
Cánh tay phấn bạch nhấc lên sa trướng, thăm dò nhìn ấu tử nằm trong nôi vẫn ngủ say như cũ thì lộ ra nụ cười an tâm. Đi hài vào, mặc quần áo chỉnh tề một lần nữa rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Chờ cho Tô Doanh Tụ bưng một khay đầy thức ăn bước vào phòng thì thấy Kỉ Ngâm Phong đang luống cuống tay chân làm gì đó.
“Làm sao vậy?”
“Lãng nhi đái dầm.” – Kỉ Ngâm Phong thở dài.
“Nó không phải là ngủ trong nôi sao?”
“Ta ôm nó lên giường ngủ với ta a.”
Trong mắt tràn ngập ý cười, bờ môi khẽ nhếch, nàng thanh thanh cổ họng nói: “Được rồi, để đó ta làm cho.”
Gọn gàng thay quần áo sạch sẽ cho con rồi lại để vào trong nôi, quay đầu đem sàng đan ướt đẫm nước tiểu hết thảy bỏ ra gian ngoài rồi kêu nha hoàn ôm đi giặt.
“Quả thật thư sinh là loại trăm việc chỉ dùng được một sao?” – Kỉ Ngâm Phong nhịn không được cảm thán.
“Gần như là vậy.” – Nàng cười nghễ liếc hắn một cái.
“Tụ nhi, nàng sao lại còn đả kích ta?”
“Rất vui!” – Nàng đúng lý hợp tình trả lời.
…
Kỉ gia vốn là dòng dõi thư hương gia truyền mấy ngày gần đây lại mở tiệc bày trăm bàn chiêu đãi khách giang hồ đến từ bốn phương tám hướng, nhất thời đã trở thành kỳ quan làm cho dân chúng Tô Châu thêm một đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Từ khi Kỉ gia cưới về một vị con dâu xinh đẹp như tiên nhân đến nay, có rất nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái đã xảy ra, ngay cả những chuyện nếu là ngày xưa cản bản không có khả năng xảy ra ở Kỉ gia nay cũng đã thành sự thật, hàng xóm xung quanh cứ phải gọi là nhìn không chớp mắt.
Tay trái ôm Lãng nhi, tay phải đốt vàng bạc, vẻ mặt thần thái rất vui tươi.
Kỉ Ngâm Phong từ ngoài đi vào khố phòng, nhìn đến đầu tiên chính là bộ dáng hạnh phúc khoái hoạt này của thê tử.
“Nàng thật sự thu phí tá túc của người ta a.” Không muốn thở dài, thật sự không muốn, nhưng … hắn vẫn thở dài.
“Vì sao lại không thu?” – Tô Doanh Tụ một chút cũng không cho rằng chuyện này là không nên.
“Tứ bể giai huynh đệ, không phải sao?”
“Huynh đệ ăn uống cũng cần đến tiền.” – Nàng giương đôi mắt thủy lượng lên nhìn hắn.
Kỉ Ngâm Phong bị câu này này của nàng làm á khẩu không trả lời được.
“Cho nên bắt bọn họ trả tiền trọ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Nhưng thu một ngày mười hai lượng có phải là quá đắt không?” – Hắn rốt cuộc cũng tìm lại được thanh âm của chính mình.
Tô Doanh Tụ dừng lại động tác, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nhưng nếu thật sự đắt tiền thì vì sao bọn có chết cũng không chịu đi, càng ở càng lâu?”
Nói cũng đúng, hắn lại không còn gì để chống đỡ.
“Cho nên, ta thấy dù có tăng thêm mười hai lượng cũng chưa chắc đã có người chịu đi.”
Kỉ Ngâm Phong chính thức cam bái hạ phong.
“Ta muốn đi, ta nhất định phải đi.” Rốt cuộc có người nghe không nổi nữa. Nếu tiếp tục ở lại hắn sẽ phá sản, có trở về Thiên Sơn được hay không cũng không biết.
Kỉ ngâm Phong giật mình nhìn trên đỉnh đầu, chưởng môn Thiên Sơn phái – Liễu Ti Thành thần tình kích động đang ngồi ở xà ngang trừng mắt nhìn người phía dưới tính chuyện kiếm tiền.
“Muốn đi thì đi, ta cũng có định giữ ngươi lại đâu.” – Nàng hướng hắn vẫy tay, thái độ như muốn nói ‘Thứ cho không tiễn xa được’.
Hắn tức giận nhảy xuống. “Này, làm người thì phải có lương tâm a.Tô đại cô nương, ngươi lúc trước ở Thiên Sơn của ta mấy tháng liền ăn ở không phải trả tiền, giờ ta đến Tô Châu ngươi cư nhiên lại thu phí tá túc của ta là sao?” Chỉ cần là người, hắn nhất định sẽ kháng nghị. Hắn có thể chịu đến giới hạn tăng tới hai mươi hai lượng mới lên tiếng đã là có điền phạm của thánh nhân lắm rồi.
Tô Doanh Tụ liếc mắt một cái, vân đạm phong khinh cười: “Nói cũng phải, nhưng nếu như ai cũng miễn phí như ngươi thì Kỉ gia chúng ta chẳng phải sẽ bị cánh hiệp khách bụng to các ngươi ăn đến tán gia bại sản sao?”
Liễu Ti Thành sửng sốt một chút. Ngẫm lại cũng đúng, nàng một người ăn không phải trả tiền còn được, nhưng mấy trăm người ăn không trả tiền thì dù là ai cũng không chịu nổi.
“Cho nên nếu ngươi không chịu được thì có thể tới khách điếm mà ở.” – Nàng mỉm cười nói.
“Ta hôm nay sẽ chuyển, tiền trọ hôm nay ngươi không được tính a.” – Hắn vừa ra đến cửa lại bổ sung thêm một câu.
“Không thành vấn đề.” – Tô Doanh Tụ cười đến là vui vẻ.
Nhìn theo thân ảnh Liễu Ti Thành biến mất ở ngoài cửa, Kỉ Ngâm Phong nhíu mày: “Hắn vẫn luôn ở trong khố phòng sao?”
“Vừa tới trong chốc lát.” – nàng đáp.
“Cô nam quả nữ như vậy, hắn không thấy ngại sao?” – Càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
Tô Doanh Tụ cúi đầu nở nụ cười: “Đó là bởi vì ngươi không biết bên ngoài có ít nhất mười người đang nhìn chằm chằm ta.”
A …
Kỉ Ngâm Phong đột nhiên bổ nhào về phía cửa sổ, “bang bang phanh” đem cửa sổ đóng chặt lại.
Tô Doanh Tụ đầu tiên là giật mình ngây ngốc, sau đó thì phát ra tiếng cười thanh thanh như chuông bạc. Tướng công của nàng thực đáng yêu a, nếu làm vậy mà có thể ngăn trở hiệp khách giang hồ thân thủ bất phầm thì cũng quá coi thường bọn họ rồi.
“Không sao, có nhiều người giúp ta trông bạc như vậy cũng tốt. Nếu ngay cả việc này mà cũng không làm được thì chỉ có thể nói bọn họ thật sự không có thực lực gì.”
Kỉ Ngâm Phong lắc đầu thở dài. Có đôi khi hắn thật không hiểu nổi thê tử, nhưng hắn có thể xác định rằng mình yêu nàng.
“Đây rõ ràng là miệt thị a.” – Bên ngoài có người phát ra tiếng nói bất bình.
Kỉ Ngâm Phong cẩn thận nghe một chút, hồ nghi nhìn về phía thê tử: “Thật sự có mười người sao?”
“Chỉ hơn chứ không kém.” - Nàng trả lời như vậy rồi một cước đem rương bạc đá ra ngoài.
“Tô đại cô nương, ngươi liều mình vơ vét của cải như vậy, chờ khi võ lâm đại hội kết thúc ngươi nhất định sẽ thành người giàu có.” – Có người chua xót nói.
“Vậy lần sau bảo võ lâm đại hội tổ chức ở nhà ngươi, ngươi liền phát tài a.” – Tô Doanh Tụ đưa ra đề nghị.
“Làm sao có thể, mọi người ở lại chỗ này là vì xem diễn a.”
“Phải phải, chúng ta cũng không có nhiều ân nhân kẻ thù tìm tới cửa như vậy, vừa báo ân vừa báo thù, trình diễn đủ các kiểu kỹ năng phản biện đối chiến.”
Kỉ Ngâm Phong hoàn toàn không nói gì. Khó trách Tụ nhi lại lấy tiền trọ cao như vậy, hắn hiện tại cũng muốn tăng tới ba mươi hai lượng một ngày.
“Không nói hai lời, lập tức tăng tiền.” – Tô Doanh Tụ nói rồi rời đi khố phòng.
“Tô đại cô nương thực tham tiền a.”
“Chẳng lẽ nữ nhân lập gia đình rồi đều như vậy sao?”
“Nếu nói vậy thì ta cũng muốn cưới vợ, thuận tiện giúp ta để ý quản lý tài sản luôn. Ta sắp điên với vụ này rồi đây.”
“Cái gì? Ngươi cưới vợ là vì muốn có người quản lý tài sản? Đá chết ngươi.”
“…”
Thân ảnh của Kỉ thị vợ chồng dần đi xa.
Soạt soạt … Hai bóng người một xanh một xám xuất hiện trước mặt hai vợ chồng.
Kỉ Ngâm Phong nhìn thê tử vẫn đang chậm rãi chơi đùa với con, lại nhìn gương mặt hai người kia, cảm giác như đã từng quen biết.
“Thánh nữ của chúng ta năm đó căn bản không chết, là ngươi cứu.”
Ra vậy! Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là người của Phi Nguyệt giáo, một năm trước đã từng tới đây. Khó trách hắn lại thấy quen mắt như vậy!
“Không phải ta.” – Tô Doanh Tụ không thừa nhận.
“Rõ ràng chính là ngươi.”
“Là Trầm Thất Xảo cứu nàng. Các ngươi cho rằng ta có y thuật cao siêu lắm sao?” – Tô Doanh Tụ nhướn mày – “Ta chỉ cứu nàng từ dưới vách núi đen lên mà thôi. Nàng khi ấy một thân nội thương lẫn ngoại thương, ta có tâm mà không đủ tài cán để chữa cho nàng.”
“Nhưng ngươi lại tới dự lễ tang của thánh nữ.”
“Các ngươi đưa bái thiếp đến, ta không đi cũng không được. Huống hồ lúc ấy Trầm Thất Xảo nói cũng chưa nắm chắc rằng có cứu được hay không.”
“Nếu chúng ta không nhận được thiếp cưới của Âm U môn, thì tới bây giờ vẫn còn không biết thánh nữ cư nhiên lại lập gia đình.”
A, thì ra là cái tên Âm U môn chủ kia giở trò sau lưng ta. Tô Doanh Tụ lưu chuyển đôi mắt đẹp, tựa cười mà như không cười nhìn bọn họ: “Nhưng không có người đưa ta thiếp cưới a, biết đâu Âm U môn chủ vì muốn khích bác người của Phi Nguyệt giáo các ngươi nên cố ý làm ra thiếp cưới giả thì sao?”
Chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không thể! Hai người bắt đầu dao động.
“Huống hồ cho dù muội muội thật sự thành thân, ta là tỷ tỷ kết bái của nàng chung quy cũng phải được thông tri một tiếng chứ. Đằng này lại chẳng có chút tin tức nào, cho nên nhất định là kế ly gián của Âm U môn chủ rồi. Các ngươi trăm ngàn lần đừng để mắc sai lầm.” – Tô Doanh Tụ không ngừng cố gắng, tiếp tục thuyết phục.
Nhìn đám người kia lại phi thân mà đi, Kỉ Ngâm Phong thản nhiên thở dài: “Bọn họ bị nàng lừa nhiều lần như vậy, về sau khẳng định sẽ không tin nàng nữa.”
“Sẽ không a.” – Nàng lại không cho là như vậy – “Những trường hợp này trong vòng ba năm gần đây đã có vô số lần, bọn họ lần nào cũng tin.”
Kỉ Ngâm Phong nhìn chằm chằm nàng một lát, rốt cuộc rút ra kết luận: “Chỉ trách ông trời cho nàng một tướng mạo thành thực đáng tin.” Nàng cho dù có giáp mặt nói láo thì thế nhân cũng sẽ tin tưởng đó là lời phát ra từ tâm can phế phổi.
“Ông trời đối với ta thật là bất công, có phải hay không Lãng Nguyệt?” – Nàng hướng về phía con nháy mắt, Kỉ Lãng Nguyệt liền phát ra tiếng cười ‘khanh khách’.
Kỉ Ngâm Phong nhìn một đôi mẫu tử bên người, trong lòng dật ra tiếng than thở thỏa mãn. Kỳ thật canh giữ ở bên người họ chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của hắn.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo giữa không trung, Tô Doanh Tụ có chút đăm chiêu.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
“Ngày kia chính là ngày khai mạc đại hội võ lâm. Không biết đến cuối cùng ai sẽ ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ đây.” – Nàng có chút tò mò.
“Tóm lại sẽ không phải là nàng.” – Hắn cười. Hắn cũng không hy vọng nàng ngồi lên vị trí đó, nếu không sẽ trở thành nỗi bất hạnh của võ lâm thiên hạ.
“Vì sao không thể là ta?” – Tô Doanh Tụ không phục, một đôi mắt phượng bừng lên hỏa diễm trừng trừng nhìn hắn – “Ta ngày kia phải đi tham gia.”
Không phải chứ? Kỉ Ngâm Phong há hốc mồm, bổn ý của hắn cũng không phải là muốn mọi chuyện đi tới kết quả này a.
…
Dù Kỉ Ngâm Phong ngàn lần vạn lần không tình nguyện nhưng vẫn như trước không thể ngăn cản nổi quyết tâm của thê tử, cuối cùng chỉ có thể ngồi trông chờ nàng ôm con đi lên lôi đài vô giúp vui --- nàng chính là đi giúp vui mà thôi, nàng đối với quyền lực trước nay vẫn luôn không có hứng thú gì.
Đúng vậy, thời điểm Tô Doanh Tụ phi thân thượng lôi đài trong lòng vẫn ôm theo đứa con.
Quần hùng phía dưới vừa thấy bóng người lên đài ngay lập tức một trận xôn xao. Có thể thấy được số người nhận thức nàng cũng không ít, hơn nữa mấy vị đại chưởng môn trên mặt còn mang đủ loại màu sắc, như trăm hoa đua nở muôn màu muôn vẻ.
“Tô đại cô nương muốn đánh nhau?” – Vài vị võ lâm tinh tú đức cao vọng trọng đồng thời hỏi ra miệng, xem biểu tình của bọn họ thì có thể thấy rằng bọn họ thật sự không tin nàng sẽ tới võ đài.
Nàng rốt cuộc muốn đùa đến khi nào a? Làm mẹ người ta rồi mà sao một chút ổn trọng cũng không có chứ.
“Ngươi sao không nói thẳng ngươi muốn làm võ lâm minh chủ?” – Có người to gan đề nghị.
“Ta chỉ muốn đánh nhau thôi a.” – Tô Doanh Tụ nháy mắt, giống như cũng thực buồn rầu.
Chuyện này …
“Tô đại cô nương, đến đây, ngồi bên này, uống một ngụm trà đi a.” – Một vị lão ni áo xanh bộ mặt hòa ái dễ gần hướng nàng ngoắc tay, nhiệt tình mời.
Tô Doanh Tụ nhìn quanh phía dưới đài chỉ thấy đám đông nghìn nghịt, có một người lăng không đứng ra. Nàng đành phải mất mặt gãi gãi đầu, chậm rãi đi tới bên người lão ni, vừa đi, miệng vừa lẩm bẩm: “Thật không có tình người a, ta muốn đánh một chút cho nóng người cũng không cho. Vẫn là Cửu Hoa thần ni tiền bối có lương tâm, nhớ thương đến ta.”
Vài vị ở một bên vẻ mặt cười khổ. Ai, đây chính là Tô Doanh Tụ - Tô đại cô nương luôn khiến người ta đau đầu a.
Kỉ Ngâm Phong thật sự không hiểu, tại sao mọi người đều biết Tô Doanh Tụ đã thành thân, đứa nhỏ cũng ôm ở trong lòng, vậy mà vẫn không chịu sửa miệng, cố ý kêu cái gì mà Tô đại cô nương, thật sự là càng nghe càng buồn bực.
“Nghe vậy thấy không thoải mái phải không?”
Hả? Kỉ Ngâm Phong xoay người, thế này mới phát hiện ra không biết từ khi nào bên người mình đã có một khất cái mặc bách gia y ngồi – Phong Thần Ngọc.
“Ngươi …”
“Muốn hỏi ta vì sao cũng ở chỗ này phải không?” – Phong Thần Ngọc mang vẻ mặt ‘ta hiểu’ nói – “Ta cũng buồn bực lắm a.”
Đường đường là bang chủ thiên hạ đệ nhất bang thì có cái chuyện gì mà buồn bực? Kỉ ngâm Phong vẻ mặt hồ nghi.
Phong Thần Ngọc cảm khái vỗ vỗ vai hắn, lấy giọng điệu của người từng trải mà nói: “Thất Xảo nhà ta cũng giống vậy, mọi người chỉ nhớ rõ nàng là Thất Xảo thần y danh mãn giang hồ, lại đem thân phận Phong phu nhân của nàng quên bằng sạch, cả ngày cứ Trầm cô nương này Trầm cô nương nọ. Trầm cô nương? Tiểu Lại nhà ta lớn như vậy rồi, chẳng lẽ bọn họ nhìn không thấy sao?”
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, đồng bệnh tương lân a.
“Tẩu tử cũng đến đây sao?” – Kỉ Ngâm Phong bắt đầu quét mắt nhìn khắp mọi nơi.
Phong Thần Ngọc hữu khí vô lực nói: “Đừng tìm! Ta cũng là vì không biết bộ dáng nàng sau khi dịch dung thế nào mà tìm nên mới ở trong này thở dài.” Thì ra nhạc phụ đại nhân vẫn còn giấu tài, hắn hiện tại đã hiểu vì sao lúc trước mỗi lần mình dịch dung, vô luận là thành bộ dáng nào cũng bị Thất Xảo nhận ra.
Tô Doanh Tụ ngồi trên khán đài, ánh mắt lơ đãng nhìn về một góc, sau đó ánh mắt hơi hơi mị lên. Hai nam nhân kia đang cùng nhau nói nhỏ cái gì a?
“Có muốn đi xem bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì không?”
Tô Doanh Tụ lạnh nhạt liếc mắt nhìn thần ni ngồi bên cạnh: “Trầm Thất Xảo tài trí vô song chẳng lẽ cũng không đoán ra bọn họ đang nói cái gì sao?”
Thần ni kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng – “Ngươi cư nhiên nhận ra ta!” Nàng vẫn luôn kiêu ngạo với thuật dịch dung của mình a.
“Ngưoi giả ai không giả, lại cố tình giả thành Cửu Hoa thần ni. Nàng mà gặp ta nhất định sẽ quắc mắt nhìn trừng trừng, chưa từng hòa ái dễ gần như vậy bao giờ.” – Đáp án kỳ thật đơn giản tới mức phi thường.
“Cũng vì nhân duyên của ngươi kém nên bây giờ mới vô cùng thê thảm a.” – Trầm Thất Xảo thẳng thắn nhận xét.
“Ai nói?” – Tô Doanh Tụ cảm thấy nhân cách của mình đang bị vũ nhục.
“Ngay cả thần ni mà khi nhìn thấy ngươi cũng phải quắc mắt nhìn trừng trừng chống đỡ, ngươi nói xem ngươi đã bị người người oán trách tới cái trình độ gì rồi?”
Tô Doanh Tụ tự hỏi một chút, rồi sau đó thực xác định nói với nàng: “Hiện tại ta xác định ngươi cũng giống ta nhân duyên rất kém cỏi.” Nhìn thần ni vẻ mặt hoang mang, nàng không chút keo kiệt giải thích: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, mọi người đều biết a.”
…
Muốn biết bọn họ nói gì, kỳ thật rất đơn giản.
“Các ngươi vừa rồi nói cái gì?” – Tô Doanh Tụ gọn gàng dứt khoát hỏi người trong cuộc thứ nhất – Kỉ Ngâm Phong.
Trầm Thất Xảo ở một bên bĩu môi: “Ngươi cũng nên cho có ta cơ hội thử xem ‘thành thực phấn’ ta mới nghiên cứu chế tạo có linh hay không linh chứ.”
Phong Thần Ngọc ở một bên vẻ mặt nhăn nhó, Kỉ Ngâm Phong thì vẻ mặt mờ mịt.
Tô Doanh Tụ nói phi thường rõ ràng: “Tướng công của ta không phải người thử thuốc cho ngươi. Đương nhiên, ta không ngại nếu ngươi đem Phong bang chủ ra làm vật thí nghiệm, xin mời.”
“Muốn thử cũng phải thử với tướng công của ngươi a.” – Trầm Thất Xảo không yếu thế chút nào.
“Thứ cho ta không phụng bồi.” Tô Doanh Tụ không khách khí kéo trượng phu rời khỏi lôi đài, kiên quyết bảo trì khoảng cách an toàn với nhân vật nguy hiểm kia.
Chẳng qua, giang hồ thiếu đi một hào khách ồn ào nhưng Tô phủ cũng không phải là nơi im lặng.
Vừa mới cất bước tiến vào cửa trước, chợt nghe đến một trận tiếng cười tình cảm thân thiết mà ẩn ẩn lửa giận.
“Làm sao vậy?” – Kỉ Ngâm Phong hồ nghi nhìn thê tử dừng lại cước bộ, vẻ mặt do dự như đang lưỡng lự không muốn đi tiếp.
“Chúng ta đi chu du thiên hạ được không?” – Nàng đề nghị.
“Tại sao?”
“Ngươi không đi thì ta đi.” – Nàng khó chịu quay đầu đi ra ngoài.
“Tụ nhi ….” – Hắn đương nhiên không chịu để một mình nàng rời đi, vội vàng chạy theo.
Lúc này, trong Tô phủ đột nhiên vang lên một thanh âm bất mãn: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi tính cả đời này không gặp lại cha mẹ ngươi sao?”
“Gặp lại không bằng hoài niệm, cha mẹ, ta vẫn sẽ hoài niệm các ngươi.” – Thanh âm mang theo ý cười bướng bỉnh của Tô Doanh Tụ từ xa xa vọng lại.
Thì ra nhạc phụ nhạc nhạc mẫu đại nhân đến rồi! Kỉ Ngâm Phong trong lòng giật mình, đáng tiếc, chỉ đành lần sau lại bái kiến vậy.
Núi xanh còn đó, dòng nước vẫn trôi, gặp lại … không bằng hoài niệm.