Vừa qua cửa phòng, Kỉ Ngâm Phong đã bị người nào đó túm áo, kéo khuôn mặt như hoa như ngọc tới gần: “Này, ngươi vì sao không ở một mình một phòng?”
Kỉ Ngâm Phong tâm tình cực kỳ tốt nhìn đôi mắt nàng sáng ngời như lửa, vô tội nói: “Chúng ta cùng phòng không đồng giường, ta không có vi phạm ước định a.”
Quan trọng là nàng không muốn ở cùng phòng với hắn! Tô Doanh Tụ cắn răng trừng mắt hắn: “Ngươi biết rõ tâm tư của ta.”
“Ngươi thừa nhận chúng ta có tâm linh tương thông?” - Hắn cười dài hỏi.
Tuy hắn không có võ nhưng lúc này nàng cảm thấy mình đã bị hắn đánh thành nội thương, “Ta vì sao lại không giải trừ cái hôn ước này a.” Nàng giống như đang hỏi người khác, lại càng như hỏi mình.
“Bởi vì duyên phận a.” Hắn nghiêm trang nói, thuận tay sửa sang lại vạt áo cho chỉnh tề.
Duyên phận? Tô Doanh Tụ đột nhiên cảm thấy mình thật bi ai, nhất định là lão thiên gia thấy nàng làm hại giang hồ đã lâ mới quyết định đem cái tên thư sinh tay trói gà không chặt này làm trượng phu của nàng.
“Cốc cốc!” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Khách quan, đồ ăn các ngươi muốn tới rồi.”
“Vào đi.” Kỉ Ngâm Phong tiến lên mở cửa để tiểu nhị đem đồ ăn vào trong phòng.
“Khách quan dùng thư thả, có cái gì cần xin cứ nói.” Điếm tiểu nhị đặt đồ ăn lên bàn xong, rời khỏi phòng.
Tô Doanh Tụ ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa nhưng lại cảm thấy không có khẩu vị, trái lại Kỉ Ngâm Phong ngồi đối diện mình lại ăn rất ngon, trong lòng càng thấy bất bình.
“Nói thật, ta thật sự không hiểu nổi ngươi. Rõ ràng chỉ là người đọc sách, vậy mà lại cố tình không có chút tự giác của nho môn đệ tử gì cả.” Thậm chí nàng còn có cảm giác hắn giống như loại hoa hoa công tử lỗ mãng, ít nhất đối với nàng thì là thế. “Biết rõ ta muốn thoát khỏi hôn ước này vậy mà dù chết cũng không chịu buông tay. Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
“Ngươi rất đẹp.” Hắn dừng chiếc đũa nói.
Nàng gật đầu. Điều này thì không thể nghi ngờ, khắp giang hồ không có ai là không thừa nhận.
“Nhưng mỹ mạo của ngươi không đả động ta, bởi vì mĩ nhân nào đối với ta đều giống nhau, sau trăm tuổi đều là một đóa hoa khô héo mà thôi.”
Dám nói như vậy thì hắn thật sự phi thường đáng đánh đòn. Tô Doanh Tụ tay nắm chặt chiếc đũa, hung hắng trừng mắt hắn.
Kỉ Ngâm Phong lộ ra một nụ cười mị hoặc, “Ngươi giống như một cuốn sách, một cuốn sách tràn đầy thần bí. Ta thích cái cảm giác thần bí cùng nhẹ nhàng khoan khoái mà ngươi đem lại cho ta.”
Nàng mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nếu thích sách như vậy sao không trực tiếp lấy làm vợ đi, kéo ta xuống nước làm cái gì?” Nàng giống sách? Mười chín năm sống trên cõi đời này, đây là lần đầu tiên nàng nghe có người hình dung mình như vậy.
“Sách là vật chết, ngươi là sống a.” Kỉ Ngâm Phong trả lời như vậy.
Tô Doanh Tụ nhắm mắt lại một chút, tự nhủ mình phải nhẫn nại, sau đó mới chậm rãi mở hai tròng mắt, “Kỉ Ngâm Phong, lời nói đùa này chẳng vui chút nào.”
“Lời ta nói là thật.”
“Ta đây muốn đánh ngươi.” Đũa trúc trong tay bị bẻ làm hai đoạn, nàng vẻ mặt gió lốc nhìn hắn, chậm rãi buông tay .
Tay nàng còn chưa kịp hành động, tay hắn đã gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, hai phiến môi ấm áp gắt gao bắt lấy cánh môi anh đào hồng nhuận của nàng.
Thời gian trong khoảnh khắc đó thực tĩnh lặng, tựa như đang dừng lại ------
Ngọn nến bị gió thổi tắt, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập vang lên trong đêm tối.
Nàng rõ ràng cảm thấy tim hắn đập thật gấp gáp, cánh tay đang cởi vạt áo của mình còn phát run, không hiểu sao đột nhiên muốn cười. Nam tử như vậy nếu muốn yêu đương vụng trộm thì khó có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra cái loại nhiễu loạn gì.
Tô Doanh Tụ không nghĩ tới mình thật sự đã bật cười, muốn che dấu cũng không còn kịp.
Kỉ Ngâm Phong cảm giác bộ ngực nàng vì đang cười mà có chút dựng lên, không ngừng ma sát với thân thể mình, không khỏi càng thêm tâm viên ý mãn, tay run run tham nhập vào trong vạt áo của nàng ….
“Bốp” một tiếng vang thanh thúy, nàng chụp lấy cánh tay không thành thật của hắn, một cước đá hắn lên giường, lấy từ trong lòng ra một hòn đá lửa nhỏ thắp sáng ngọn nến, căn phòng nhất thời sáng lên.
“Tụ nhi …” Hắn bất mãn kêu, một lần nữa đi trở về bên cạnh bàn.
Tô Doanh Tụ một bộ biểu tình làm như không có việc gì, tựa hồ lúc nãy trong phòng tối cái gì cũng không có phát sinh, thản nhiên dùng cơm.
“Ăn sớm rồi nghỉ sớm một chút. Ngày mai chúng ta còn phải đi tiếp.” Nàng vùi đầu ăn cơm, cố che dấu nỗi lòng “thẳng thắn” đang nhiễu loạn.
Kỉ Ngâm Phong hít một tiếng, “Thì ra ngươi thật sự có việc muốn xử lý a.”
“Đương nhiên, mang theo tên thư sinh văn nhược như ngươi hành tẩu giang hồ tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất. Nếu không phải tất cả đều là bất đắc dĩ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ làm người đồng hành sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Doanh Tụ dừng đũa, nhìn hắn, “Còn nhớ rõ kiếm khách ngày đó ở hỉ đường không?”
“Nhớ rõ.” Chỉ sợ cả đời cũng khó quên.
Nàng lộ ra vẻ tươi cười vui sướng khi thấy người gặp họa, hắc hắc cười xấu xa hai tiếng, “Ta đang vội đi xem diễn a.”
Kỉ Ngâm Phong nhất thời không nói gì.
“Cái tên Vạn Sự Thông chết tiệt kia tiết lộ hành tung của ta cho hắn, ta cũng khiến hắn gà chó không yên. Hiện tại người của ‘Phi Nguyệt giáo’ cũng đã tham dự vào, náo nhiệt lần này nhất định là đặc biệt lớn, nếu bỏ qua không xem thì thật đáng tiếc.”
Hắn chỉ có thể không nói gì thở dài. Với cái tính này của nàng nhất định trêu chọc đến nhiều lắm thị phi, khó trách ngày thành thân lại có người tìm tới cửa đi nháo, “Ta nghĩ ngươi nên đi về trước xem nhạc phụ nhạc mẫu.”
“Gặp bọn họ làm gì?” - Tô Doanh Tụ vẻ mặt khó hiểu.
“Bọn họ là trưởng bối a.”
Nàng vẫy vẫy tay nói: “Không cần. Hiện tại ai cũng không biết họ đang ở nơi nào tiêu dao khoái hoạt, làm sao có thể tìm được.” Nếu không phải bọn họ đuổi giết nàng khắp giang hồ ép nàng đi hoàn thành cái hôn ước kia, nàng cũng sẽ không tự tìm xui xẻo chạy đến Tô Châu giải trừ hôn ước, cũng sẽ không rước lấy cho mình một trượng phu phiền toái cùng bao phiền não như bây giờ.
Kỉ Ngâm Phong rốt cuộc hiểu được vì sao mẫu thân năm đó thầm oán phụ thân định ra việc hôn nhân này. Một nữ nhân tìm không ra thân gia, vô luận là ai đều cảm thấy không thể tin.
“Ngươi từ nhỏ đã biết đến hôn ước này sao?”
“Làm sao có thể.” Nhắc tới điều này nàng lại căm tức, “Lúc ta mười tám tuổi bọn họ mới đột nhiên nói cho ta biết, ta còn có một vị hôn phu chưa bao giờ gặp mặt đang ở Tô Châu chờ ta tới thành thân.”
“Nhưng ngươi năm nay mới vừa tới Tô Châu.” Hắn có chút kỳ quái suốt một năm trước nàng làm cái gì.
“Ta bị bọn họ đuổi giết suốt một năm rưỡi, nếu không phải cuối cùng cũng đạt thành hiệp định, ta sẽ không chạy đến Tô Châu giải trừ hôn ước.” Có cha mẹ nào lại đuổi giết nữ nhi như đôi song thân dở hơi kia của nàng cơ chứ, làm cho cả giang hồ nghĩ bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nào biết bọn họ là người một nhà a!
“Thực may ngươi đến đây.” Hắn chậm rãi giương mày.
Tô Doanh Tụ số chết trừng mắt hắn, “Ngươi đang vui sướng khi người gặp họa sao?”
Kỉ Ngâm Phong cười lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Nếu ngươi không đXnương ta đã tính thay ta tìm mối cầu thân, chuyện đó mới chân chính đáng sợ.”
“Sao ngươi không nói sớm.” Nàng vẻ mặt ảo não, “Ta nếu sớm biết thì một năm rưỡi bị đuổi giết kia chuyện gì cũng không có a.” Làm sao có thể như vậy a, năm nay rõ ràng không phải năm bổn mạng của nàng.
Không thể phủ nhận, những lời này quả thật đả kích đến hắn. Tốt xấu gì Kỉ Ngâm Phong hắn cũng là đại tài tử nổi tiếng thiên hạ, bao nhiêu quan to quý nhân muốn đem nữ nhi gả cho hắn, nhưng thê tử đính hôn từ thưở nhỏ của hắn lại coi hắn như giày cũ muốn vứt bỏ, nói không chịu đả kích đến quỷ cũng chẳng tin!
“Ta không xứng với ngươi sao?” Hắn hỏi.
Tô Doanh Tụ nhìn hắn một cái, nhún nhún vai, “Không phải vấn đề xứng hay không xứng, mà là cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ mình lại có vị hôn phu đính ước từ thưở nhỏ. Cũng tại lão cha ta vì báo ân mới định liệu việc này, hắn nếu muốn báo ân sao không bán mình cho Kỉ gia làm nô bộc đi.”
Kỉ Ngâm Phong nhịn không được muốn cười. Có thể dạy dỗ ra một nữ nhi như vậy thì cha mẹ nhất định là người phi thường. Hắn có chút chờ mong muốn gặp nhạc phụ nhạc mẫu của mình.
“Huống hồ, ta có nằm mơ cũng chưa nghĩ tới mình phải gả cho một người không để ý đến chuyện bên ngoài, con mọt sách chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Trời mới biết ta ghét nhất là cái loại văn nhân này, vẫn là tận tình giang hồ, tiêu dao khoái hoạt thì hạnh phúc hơn.”
“Ngươi có thành kiến với người đọc sách.” Hắn khẳng định.
Lườm hắn một cái, Tô Doanh Tụ tức giận nói: “Cho dù không có thành kiến, các ngươi dòng dõi thư hương như vậy, lễ nghi quy củ khẳng định là nhiều đến mức thừa thãi. Một con ngựa hoang chốn giang hồ như ta làm sao có thể chịu nổi.”
“Nói vậy cũng có vài phần đạo lý.”
“Vốn dĩ đã rất có đạo lý.” Nàng cười khinh bỉ, tự phụ nói.
Kỉ Ngâm Phong cười cười, buông bát đũa đi đến trước giường mở bao hành lý lấy một quyển sách ra đọc.
Tô Doanh Tụ nháy mắt mấy cái, xác định hắn không cùng mình nói chuyện, rầu rĩ đầy bụng, gọi điếm tiểu nhị lên thu dọn chén bát.
Ngọn nến vàng lay động, hắn ngồi ở bên bàn cầm đuốc soi đêm đọc, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn lại có một loại yêu dã nói không nên lời, phảng phất như có lực hấp dẫn trí mạng, làm cho ánh mắt Tô Doanh Tụ gắt gao định trụ trên người hắn.
Hắn thực sự rất tuấn mỹ, cũng rất khí chất. Nếu không có những hành động vô lại như ngày thường, hắn thật sự chính là giai công tử trọc thế chỉ có một, tình lang trong mộng của các cô gái xuân khuê.
Hắn rất muốn chuyên tâm đọc sách, nhưng là bị lưỡng đạo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sáng quắc nhìn chằm chằm, hắn có cố mấy cũng không thể làm cho mình đình hạ tâm lai, chỉ có thể than nhẹ trong lòng một tiếng, chậm rãi đánh dấu trang sách, ngẩng đầu nhìn qua.
Khi không nói lời nào, Tô Doanh Tụ hoàn toàn là tiểu thư khuê các nhàn tĩnh điển hình, khí chất dịu dàng động lòng người, dẫu có là văn nhân thanh cao mặc khách cũng đều phải động tình. Nhưng bộ dáng cùng cá tính khi nàng nói chuyện cũng mang một phong vận khác, làm cho đôi mắt người ta không lúc nào rảnh thưởng thức phong tình hay thay đổi của nàng.
“Tụ nhi, ngươi nhìn ta như vậy ta làm sao đọc sách được?” Hắn không phải chỉ trích, mà là bất đắc dĩ. Hắn thật sự muốn tĩnh tâm.
Tô Doanh Tụ vô tội nháy mắt mấy cái, đầu hơi hơi nghiêng, nói: “Ta không quấy rầy ngươi a.”
“Ngươi đã quấy rầy ta rồi.”
“Lần đầu tiên phát hiện ngươi khi đọc sách lại có bộ dáng thực mê người, đây không phải là khí chất tài tử sao?” Nàng mặt mày vi loan nhìn hắn hỏi.
Kỉ Ngâm Phong trong lòng vừa động, cười nói: “Ngươi cho rằng ta có khí chất tài tử sao?”
“Có a.”
“Nhưng ngươi bình thường chẳng phải vẫn nói ta là ngụy quân tử sao?” Hắn cười hỏi lại.
Tô Doanh Tụ trừng hắn, “Này, ngươi ngày thường có biểu hiện giống tài tử sao?” Cả ngày đi theo nàng bám dính không rời, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của nàng, lại còn thường xuyên làm nàng nộ khí xung thiên, đó mà cũng được xem là nhân phẩm của tài tử ?
Hắn ý cười càng sâu, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập tình ý: “Đó là bởi vì tài tử muốn chiếm được phương tâm của giai nhân a. Ngươi sao lại không hiểu phong tình như thế ?”
“Ngươi mà giành phương tâm cái gì, ngươi căn bản là muốn chọc giận ta thì có.” Nàng căn bản không tin lý do thoái thác này của hắn.
Một tiếng cười khẽ dật ra từ trong cổ họng Kỉ Ngâm Phong. Cũng phải, vừa được hai mươi cái xuân xanh, hắn đây là lần đầu tiên ác liệt đối đãi với một cô nương mà mình yêu thích, khó trách nàng lại cho rằng như vậy.
Nghe được tiếng trống canh đánh ngoài cửa sổ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Kỉ Ngâm Phong cười nói: “Canh hai đã qua, chúng ta nên đi ngủ đi.”
Tô Doanh Tụ nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường cùng một bộ đệm chăn, lại nhìn xung quanh phòng một vòng, trừ bỏ một bàn hai ly trà, không có vật gì dư thừa, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn, “Cùng phòng bất đồng giường, hôm nay như thế nào ngủ?”
“Nếu chúng ta đã cùng giường mà không có chuyện gì phát sinh thì cứ tiếp tục như vậy đi.” Hắn vẻ mặt vân đạm phong khinh nói.
Tô Doanh Tụ mặt đanh lại, khẩu khí cũng trở nên lạnh buốt: “Kỉ Ngâm Phong, ngươi rất muốn bị ném ra ngoài cửa phải không?”
Hắn cầm tay ngọc của nàng, kéo đến trước ngực mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, ngữ khí dị thường chân thành tha thiết, “Tin tưởng ta được không?”
Có lẽ là vì ngữ khí hắn quá mức chân thành tha thiết, có lẽ là vì chúc quang quá mức mờ ảo, có lẽ là … Tóm lại, nàng gật đầu, điều này làm cho chính nàng cũng thấy ngoài ý muốn.
Kỉ Ngâm Phong động thủ bỏ đi ngoại sam, Tô Doanh Tụ nhíu mày, cái gì cũng chưa nói. Chờ khi hắn nằm xuống giường, nàng nhấc chăn bông bên ngoài giường nằm xuống, tay bắn ra một trận kình phong tắt nến.
Đầu mùa đông thời tiết vào đêm càng ngày càng lạnh, một chiếc giường đơn bạc và độc một cái chăn bông đối với hắn mà nói xem ra là không đủ. Nàng cảm thấy hắn phát run. Tâm tư vòng vo một hồi, nàng khẽ thở dài, “Kỉ Ngâm Phong, ngươi lại gần đây đi, trời lạnh.” Hắn dù sao cũng là đệ tử nhà giàu, chịu không nổi xóc nảy giang hồ cũng là chuyện bình thường.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy hắn dựa vào bên người, hơn nữa còn đưa tay vòng qua ôm lấy thắt lưng nàng, muốn tức giận nhưng cuối cùng cũng lại đè ép đi xuống.
Nghe tiếng gió lạnh xẹt qua cửa sổ, Tô Doanh Tụ bắt đầu sửa sang lại tâm tư của mình. Nàng hẳn là không chán ghét hắn, hắn mặc dù có khí chất sĩ tử nhưng tính tình lại tựa hồ không cổ hủ, điều này làm cho hắn có khi có vẻ đáng yêu lại khả khí. Trước mặt người khác hắn luôn giữ hình tượng công tử nhà giàu hào hoa phong nhã, ở trước mặt nàng lại bày ra mấy phần xấu xa cùng khôi hài, có khi thậm chí làm cho nàng buồn cười. Nàng nghĩ hắn khi đó mới thực sự là hắn, mà hắn tựa hồ cũng chỉ ở trước mặt mình mới thể hiện con người đó.
Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của hắn ngay tại bên người mình, không hiểu sao nàng cảm thấy an tâm, phiêu bạc giang hồ lâu như vậy, có lẽ cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Hai tay chậm rãi ôm lấy thân thể đơn bạc của hắn, Tô Doanh Tụ cười yếu ớt đi vào giấc ngủ, cảm thấy kỳ thật có một tướng công học phú ngũ xe cũng không phải chuyện gì xấu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỉ Ngâm Phong mở mắt ra nhìn đến chính mình lại ngủ mơ cởi xiêm y của người khác, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Phẩm hạnh như Liễu Hạ Huệ quả thực không phải ai cũng luyện được.”
Tô Doanh Tụ thấy hắn cư nhiên còn có thể trêu chọc mình như thế, không khỏi “phốc” cười ra tiếng, đem xiêm y chỉnh trang lại, trêu tức nhướng mày, “Ta nhớ rõ có người nào đó đem ‘quân tử không khi phòng tối’ làm câu cửa miệng kia mà, chẳng lẽ hết thảy đều thành gió bên tai, đọc qua liền quên sao?”
Hắn phát hiện nàng không có một chút dấu hiệu tức giận, không khỏi mở to mắt kinh ngạc, đáy lòng lặng lẽ dâng lên một chút nhảy nhót, điều này có phải chứng minh rằng nàng đang tiếp nhận hắn không?
“Tụ nhi …” Hắn kích động nắm chặt vai nàng.
“Nhanh mặc quần áo vào đi, chúng ta cần phải khởi hành.” Nàng không dấu vết gạt phắt tay hắn ra, đi giày, sửa sang lại bao quần áo.
Trong lòng hắn bây giờ đang mừng như điên, nàng thật sự không có tức giận!
Nhìn hai người vẻ mặt sung sướng tiêu sái đi xuống lầu, chưởng quầy khách điếm lộ ra nụ cười hiểu ý. Vợ chồng cãi nhau, qua một đêm là lại vui vẻ thôi.
Trước khi lên ngựa Tô Doanh Tụ thay hắn khoác lên một kiện áo choàng, “Vào mùa này ngươi thật sự không nên theo ta đi ra ngoài.”
“Ta yếu lắm sao?” Hắn hỏi lại.
Nàng mím môi cười cười, “Chỉ là thoạt nhìn có chút đơn bạc thôi.” Nàng phi thân lên ngựa, đội đấu lạp rồi lại vươn tay kéo hắn lên ngựa.
Giơ roi giục ngựa lao đi, còn lại phía sau là biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ nhiều không đếm được, đôi tiểu vợ chồng này thật sự là làm người ta cực kỳ hâm mộ a.
“Hôm nay nghĩ như thế nào mà lại đội đấu lạp?” Hắn nghĩ nhất định là có nguyên nhân.
“Ta không muốn rêu rao.”
Quả thật bộ dáng nàng thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của thế nhân. Nhớ rõ khi mới gặp mặt, trên đầu nàng cũng là một đấu lạp tuyết trắng, thì ra là vì tránh cho phiền toái.
“Nhưng ngươi ngày hôm qua không có mang.” Hắn nghi hoặc hỏi.
Tô Doanh Tụ cười nói: “Bởi vì ta muốn cho người khác biết ta đã rời đi Tô Châu thành a, nếu không chắc sẽ lại có người tới Kỉ gia tìm ta.”
Hắn trong lòng xẹt qua một tia cảm động, nàng kỳ thật là phi thường có nhân tâm.
Con ngựa chạy ước chừng được hai canh giờ thì dần dần chậm lại, Tô Doanh Tụ ghìm cương tùy ý con ngựa chậm rãi bước đi.
“Kỉ Ngâm Phong, hỏi ngươi một vấn đề được không?”
“Hỏi đi.”
“Ngươi không phải là ngay từ đầu đã không tính ba tháng sau sẽ đem phong hưu thư kia đưa cho ta?”Nàng mắt phượng vi mị nhìn về phía trước.
Kỉ Ngâm Phong theo yết hầu dật ra một tiếng cười khẽ, siết chặt vòng tay ôm lấy cái eo mảnh mai của nàng, “Thê tử như hoa như ngọc lại đáng yêu thế này, ta vì sao lại muốn chắp tay dâng cho người ta?”
Nàng lập tức không khách khí chụp lấy cánh tay không an phận của hắn, sẵng giọng: “Ngươi đọc thánh nhân thư bạch mà không đáng tin chút nào.”
“Thánh nhân cũng đã nói qua ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’, mà ta đây vốn là người đọc sách cũng rất tôn sùng tư tưởng này a.”
Tô Doanh Tụ đáp trả hắn một ngụm: “Có khi nhìn ngươi một bộ dạng người khiêm tốn, ta vừa đến bộ dáng đó của ngươi liền suy giảm, là ta nợ ngươi a.”
“Phải a, nói không chừng kiếp trước ngươi thiếu ân tình ta nên kiếp này mới phải đáp trả.” Hắn cười đáp lại.
“Cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi liền dám khai nhiễm phòng.” Nàng trợn trắng mắt.
“Đệ tử liền đa tạ nương tử ban ân.” Tay hắn chậm rãi di chuyển tới bộ ngực mềm mại của nàng.
“Này này …” Tô Doanh Tụ yếu ớt như muỗi kêu, quay đầu trừng hắn, “Thu hồi cái lộc sơn trảo của ngươi lại.”
Gần gũi thưởng thức cái cổ tuyết trắng của nàng từ từ phiếm hồng, nhiệt độ cơ thể đã cấp tốc lên cao, Kỉ Ngâm Phong thất thanh cười khẽ, “Nương tử, lưng ngựa xóc nảy thậm kịch, đệ tử cũng là không cố ý a.”
Có quỷ mới tin ngươi! Tô Doanh Tụ hung hăng trừng mắt hắn lại thả tay ôm lấy thắt lưng mình, “Không được ôm ta.”
“Nhưng đệ tử sẽ ngã xuống ngựa mất.”
“Ngã chết cũng đáng.” Nàng nhất thời không kịp ngăn cản mà thốt ra.
“A, nương tử, ngươi như vậy ngóng trông vi phu gặp chuyện không may a, chứ không phải là ngươi đối với hưu phu không hề cảm thấy hứng thú, lại chuyển qua chủ ý thủ tiết cả đời chứ?” Hắn rất kinh ngạc nói.
“Kỉ Ngâm Phong -----” Nàng đã muốn phát cuồng rồi. Hắn làm sao có thể là người khiêm tốn a, rõ ràng chính là vô lại.
Tiếng cười sang sảng của Kỉ Ngâm Phong vang vọng trên quan đạo, khiến người qua đường ai nấy đều ghé mắt, không biết đôi tiểu vợ chồng cưỡi chung một con ngựa này nói cái chuyện buồn cười gì mà làm cho trượng phu vui vẻ như thế.
Tô Doanh Tụ không dấu vết vụng trộm nhéo hắn một phen, thấp giọng cảnh cáo, “Còn cười nữa ta sẽ vứt ngươi xuống ngựa.”
Kỉ Ngâm Phong cố nén ý cười, đối với cái trừng mắt của tiểu thê tử không để ở trong lòng, hắn yêu cực kỳ cái bộ dáng ngây thơ của nàng vừa thẹn vừa giận lại không thể phát tác.
Hai tay kéo căng dây cương, con ngựa đỏ thẫm lập tức chạy vội lao đi.
“Tụ nhi, không phải nói không vội đi hay sao?”
“Cho cái miệng thối hay nói mát của ngươi thanh tỉnh một chút.” Thanh âm ẩn ẩn vẻ tốn hơi thừa lời truyền đến.
Kỉ Ngâm Phong lại cất tiếng cười to.
Phi điểu về rừng, ánh nắng chiều đỏ rực nơi chân trời, bao trùm khắp xung quanh là cảnh trí tịch dương tuyệt mỹ mà lãng mạn.
Bọn họ ở trước cửa thành liền xuống ngựa. Đây là một tòa trấn nhỏ, phạm vi không đến trăm dặm, nhưng lại là vùng phụ cận duy nhất có thể nghỉ trọ. Đêm nay bọn họ cũng chỉ có thể tìm nơi ngủ trọ tại cái trấn nhỏ này, đi tiếp về phía trước chỉ toàn là vùng hoang dã.
“Tịch dương vô hạn hảo, không cần phiền muộn gần hoàng hôn.” Đối mặt với chân trời sáng lạn, Kỉ Ngâm Phong chậm thanh ngâm.
Tô Doanh Tụ âm thầm bĩu môi, thẳng khiên mã đi về phía trấn nhỏ.
Vào cửa thành mới biết chỗ này nhỏ đến mức độ nào. Chỉ có linh tinh hơn mười hộ cư dân, trấn trên có một gian khách điếm, một chỗ tửu quán trà lâu, người ở trong này dù có núi vàng núi bạc cũng không có chỗ mà tiêu.
Khách điếm duy nhất tạo lạc tại ngã tư đường, chủ quán là một đôi vợ chồng thành thật hồn hậu, mặt tiền cửa hàng tuy nhỏ, nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, làm người ta xem ở trong mắt cũng thấy ấm lòng. Đó là một loại hương vị của gia đình, thực dễ dàng làm cho du khách tha hương an tâm vào ở.
Hai người liếc nhau, đều thấy trong mắt nhau ánh lên ý cười.
“Chủ quán, còn phòng trống không?”
“Có có, đương nhiên là có.”
“Một gian thượng phòng.”
“Hai gian.”
Vợ chồng chủ quán hai mắt nhìn nhau rồi nhìn đôi tiểu vợ chồng trước mắt này, nhất thời không biết nên nghe ai.
“Nương tử …….” Kỉ Ngâm Phong hơi hơi nhíu mi.
“Ta muốn tắm rửa.”
“Một gian thượng phòng.” Hắn quay đầu phân phó chủ quán như chém đinh chặt sắt.
Tô Doanh Tụ trừng mắt hắn, âm thầm cắn chặt khớp hàm.
Chủ quán đánh giá một chút vẻ mặt của nàng, “à” một tiếng ra vẻ đã hiểu.
Dùng qua cơm chiều, chủ quán rất nhanh liền đem nước tắm Tô Doanh Tụ muốn đưa tới phòng.
“Ngươi, đi ra ngoài.” Nàng chỉ ngón tay trắng nõn về phía cửa phòng, trừng mắt hắn.
“Bên ngoài đêm đã buông xuống rồi, nhiệt độ cũng giảm, ngươi thực nhẫn tâm bắt ta đi ra ngoài chịu đông lạnh sao?” Hắn cười khẽ.
“Ta muốn tắm rửa.” Nàng khẽ gọi, khuôn mặt thẹn thùng dần dần phiếm hồng.
“Ta xem sách, sẽ không quấy rầy ngươi.” Hắn nghiêm trang dương dương tự đắc cầm quyển sách trên tay, cứ việc tâm luật đã muốn bắt đầu không xong, nhưng thanh âm vẫn như cũ duy trì vững vàng.
“Thật sự?” Nàng hoài nghi xem xét hắn. Không phải nàng đa tâm, mà là nam nhân này đã không đáng giá để nàng tin tưởng.
“Thật sự, quân tử không khi phòng tối.” Lời này nói với thê tử của mình tựa hồ có chút là lạ.
Tô Doanh Tụ tựau phi tiếu liếc mắt hắn một cái, chậm rãi đi ra phía sau bình phong.
Quần áo cứ một kiện lại một kiện vắt trên bình phong, tay cầm sách của Kỉ Ngâm Phong cũng từ từ siết chặt, thấy cuối cùng là một chiếc yếm đạm tử sắc vắt trên bình phong, nhiệt khí đã bắt đầu lan tràn khắp cơ thể.
Sau bình phòng hơi nước bốc cao như khí trời, trong sương mù mơ mơ màng màng có thể thấy được dáng người mạn diệu đang chơi đùa trong bồn tắm.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nước làm Kỉ Ngâm Phong ngồi ở bên cửa sổ đọc sách thủy chung không thể thu liễm tâm trí, ánh mắt mỗi khi lơ đãng lại hướng về phía cảnh xuân vô hạn sau bình phong.
Vụ lý xem hoa, hoa phi hoa, ý mê người.
Nghe tiếng bước chân đi gần tới bình phong, Tô Doanh Tụ mãy liễu nhíu lại, bạc môi phiếm một tầng ý cười quyến rũ, “Tướng công, ngươi cũng muốn tắm một chút sao?”
Tiếng sách vở rơi xuống đất truyền đến, cước bộ nhất thời hỗn loạn, nàng thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt quẫn bách của Kỉ Ngâm Phong lúc này, không nhịn được liền “phốc” bật cười ra tiếng.
“Tụ nhi ----“ Hắn buồn bực gầm nhẹ một tiếng.
“Ngươi là quân tử, môn đồ của Khổng thánh nhân, nhớ lấy, nhớ lấy.”
Vô luận Kỉ Ngâm Phong nghe như thế nào cũng thấy được ý cười cùng trêu chọc hàm xúc trong đó, hắn chẳng biết làm gì khác hơn là cười khổ.
Một lần nữa đi trở về bên cửa sổ ngồi xuống, nương theo ánh nến tiếp tục đọc sách. Tuy rằng nỗi lòng bay tán loạn, tiêu cự không thể tập trung, nhưng hắn cố hết sức làm cho lực chú ý của mình tập trung đến cuốn sách.
Chậm rãi thu liễm tâm thần, chuyên chú đọc cuốn sách trên tay.
Nghiêng tai lắng nghe tiếng hắn hít thở dần dần vững vàng, Tô Doanh Tụ thản nhiên cười, vốc nước tẩy đi phong trần trên người.
Mùi thơm xử nữ thản nhiên vấn vít trên mũi, Kỉ Ngâm Phong kinh ngạc ngẩng đầu …
Mỹ nhân mới tắm xong như hoa sen sau mưa càng hiển tươi mát, trên người vẫn còn dấu tích bọt nước đọng lại, ngọc diện mang theo ý cười nhạt nhẽo lại có một tư vị khác thường.
Tô Doanh Tụ một bên cầm lấy bố khăn khô ráo lau mái tóc dài ẩm ướt, một bên ngồi xuống cạnh cái bàn.
“Ngươi không tắm một chút sao?”
Hắn nhướng mày, có chút đăm chiêu nhìn về phía bình phong, bên môi nổi lên một nụ cười tà tứ, “Dùng nước ngươi tắm qua?”
Chạm tới ánh mắt nghiền ngẫm của hắn, mặt nàng không khỏi nóng lên, đem ánh mắt dời đi nơi khác, “Bảo chủ quán đến đổi là được rồi.”
“Không cần, nước nương tử tắm qua cũng lưu hương a.” Hắn trêu tức nhìn cái cổ đang từ từ phiếm hồng của nàng.
“Kỉ Ngâm Phong ------“ Nàng trừng mắt hắn.
Kỉ Ngâm Phong kề sát vào nàng, “Thật sự rất thơm a, đây phải chăng chính là cái gọi là mùi thơm xử nữ?”
Tô Doanh Tụ nâng tay liền đánh, liền mắng: “Ngươi cái đồ ngụy quân tử, cả đầu toàn kiều diễm phong tình, đáng đánh a.”
Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, cười nói: “Đối với nương tử của mình thất hồn lạc phách là chuyện bình thường.”
“Bình thường cái quỷ.” Nàng vung tay trái hung hăng đánh hắn một phen, ngược lại còn làm cho hắn cười càng thêm vui thích.
Trong tiếng cười, hắn buông quyển sách trên tay xuống, đi tới phía sau bình phong thoát y tắm rửa.
Tô Doanh Tụ tiếp tục chà lau mái tóc, một bên thì thào tự nói. “Người có tính cách ác liệt như vậy mà sao truyền ra ngoài lại tốt thế chứ, không có đạo lý.”
“Nương tử đang nói cái gì vậy?”
“Tập trung vào chuyên môn đi.” Nàng tức giận nói.
“Giúp ta kì lưng.”
Tô Doanh Tụ con ngươi hỏa diễm bừng bừng nhìn về phía bình phong, gằn từng chữ “Tự mình làm.” Hắn hiện tại không có mảnh vải che thân, nàng đi vào không phải là cái gì cũng nhìn thấy sao? Người kia tuyệt đối là cái đồ bại hoại trong thánh nhân môn.
“Chúng ta là vợ chồng a, giúp ta kì một chút đi mà.” Hắn bất khuất tiếp tục yêu cầu.
“Không kì.” Nàng từ chối.
“Ta đây liền đi ra ngoài.” Hắn cười, phía sau bình phong vang lên tiếng xuất thủy.
“Không cần.” Tô Doanh Tụ hổn hển mệnh lệnh cho hắn.
“Vậy ngươi tiến vào giúp ta kì.”
Mặt của nàng nháy mắt đỏ bừng, môi dưới khẽ cắn, do dự một lát rốt cuộc đứng đậy hướng bình phong đi đến.
Nhìn nàng nhắm mắt lại đi đến gần bồn tắm, Kỉ ngâm Phong ý cười xấu xa, thân thủ đem nàng kéo tới gần.
“A!” Nàng cả kinh mở mắt, đập vào mắt chính là trượng phu da thịt quang lõa, làm mặt nàng nổi lên hai rặng mây đỏ, ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, “Kỉ Ngâm Phong, ngươi … ngươi …”
“Giúp ta kì lưng a.” Hắn cười khẽ, đưa bố khăn cho nàng.
Tô Doanh Tụ đi qua, tiếp nhận bố khăn, chuyển ra phía sau thay hắn kì lưng.
“Nương tử chưa từng xem qua nam nhân tắm rửa sao?”
“Ngươi muốn bị quang thân ném ra ngoài sao?” Nàng cắn răng.
“Coi như ta chưa nói.” Kỉ Ngâm Phong mất mặt sờ sờ cái mũi. Thời tiết rét lạnh như vậy, hắn cũng không muốn chịu cảnh không mảnh vải che thân bị ném ra ngoài, không cảm mạo thì cũng bị phong hóa.
Vừa qua cửa phòng, Kỉ Ngâm Phong đã bị người nào đó túm áo, kéo khuôn mặt như hoa như ngọc tới gần: “Này, ngươi vì sao không ở một mình một phòng?”
Kỉ Ngâm Phong tâm tình cực kỳ tốt nhìn đôi mắt nàng sáng ngời như lửa, vô tội nói: “Chúng ta cùng phòng không đồng giường, ta không có vi phạm ước định a.”
Quan trọng là nàng không muốn ở cùng phòng với hắn! Tô Doanh Tụ cắn răng trừng mắt hắn: “Ngươi biết rõ tâm tư của ta.”
“Ngươi thừa nhận chúng ta có tâm linh tương thông?” - Hắn cười dài hỏi.
Tuy hắn không có võ nhưng lúc này nàng cảm thấy mình đã bị hắn đánh thành nội thương, “Ta vì sao lại không giải trừ cái hôn ước này a.” Nàng giống như đang hỏi người khác, lại càng như hỏi mình.
“Bởi vì duyên phận a.” Hắn nghiêm trang nói, thuận tay sửa sang lại vạt áo cho chỉnh tề.
Duyên phận? Tô Doanh Tụ đột nhiên cảm thấy mình thật bi ai, nhất định là lão thiên gia thấy nàng làm hại giang hồ đã lâ mới quyết định đem cái tên thư sinh tay trói gà không chặt này làm trượng phu của nàng.
“Cốc cốc!” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Khách quan, đồ ăn các ngươi muốn tới rồi.”
“Vào đi.” Kỉ Ngâm Phong tiến lên mở cửa để tiểu nhị đem đồ ăn vào trong phòng.
“Khách quan dùng thư thả, có cái gì cần xin cứ nói.” Điếm tiểu nhị đặt đồ ăn lên bàn xong, rời khỏi phòng.
Tô Doanh Tụ ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa nhưng lại cảm thấy không có khẩu vị, trái lại Kỉ Ngâm Phong ngồi đối diện mình lại ăn rất ngon, trong lòng càng thấy bất bình.
“Nói thật, ta thật sự không hiểu nổi ngươi. Rõ ràng chỉ là người đọc sách, vậy mà lại cố tình không có chút tự giác của nho môn đệ tử gì cả.” Thậm chí nàng còn có cảm giác hắn giống như loại hoa hoa công tử lỗ mãng, ít nhất đối với nàng thì là thế. “Biết rõ ta muốn thoát khỏi hôn ước này vậy mà dù chết cũng không chịu buông tay. Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
“Ngươi rất đẹp.” Hắn dừng chiếc đũa nói.
Nàng gật đầu. Điều này thì không thể nghi ngờ, khắp giang hồ không có ai là không thừa nhận.
“Nhưng mỹ mạo của ngươi không đả động ta, bởi vì mĩ nhân nào đối với ta đều giống nhau, sau trăm tuổi đều là một đóa hoa khô héo mà thôi.”
Dám nói như vậy thì hắn thật sự phi thường đáng đánh đòn. Tô Doanh Tụ tay nắm chặt chiếc đũa, hung hắng trừng mắt hắn.
Kỉ Ngâm Phong lộ ra một nụ cười mị hoặc, “Ngươi giống như một cuốn sách, một cuốn sách tràn đầy thần bí. Ta thích cái cảm giác thần bí cùng nhẹ nhàng khoan khoái mà ngươi đem lại cho ta.”
Nàng mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nếu thích sách như vậy sao không trực tiếp lấy làm vợ đi, kéo ta xuống nước làm cái gì?” Nàng giống sách? Mười chín năm sống trên cõi đời này, đây là lần đầu tiên nàng nghe có người hình dung mình như vậy.
“Sách là vật chết, ngươi là sống a.” Kỉ Ngâm Phong trả lời như vậy.
Tô Doanh Tụ nhắm mắt lại một chút, tự nhủ mình phải nhẫn nại, sau đó mới chậm rãi mở hai tròng mắt, “Kỉ Ngâm Phong, lời nói đùa này chẳng vui chút nào.”
“Lời ta nói là thật.”
“Ta đây muốn đánh ngươi.” Đũa trúc trong tay bị bẻ làm hai đoạn, nàng vẻ mặt gió lốc nhìn hắn, chậm rãi buông tay .
Tay nàng còn chưa kịp hành động, tay hắn đã gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, hai phiến môi ấm áp gắt gao bắt lấy cánh môi anh đào hồng nhuận của nàng.
Thời gian trong khoảnh khắc đó thực tĩnh lặng, tựa như đang dừng lại ------
Ngọn nến bị gió thổi tắt, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập vang lên trong đêm tối.
Nàng rõ ràng cảm thấy tim hắn đập thật gấp gáp, cánh tay đang cởi vạt áo của mình còn phát run, không hiểu sao đột nhiên muốn cười. Nam tử như vậy nếu muốn yêu đương vụng trộm thì khó có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra cái loại nhiễu loạn gì.
Tô Doanh Tụ không nghĩ tới mình thật sự đã bật cười, muốn che dấu cũng không còn kịp.
Kỉ Ngâm Phong cảm giác bộ ngực nàng vì đang cười mà có chút dựng lên, không ngừng ma sát với thân thể mình, không khỏi càng thêm tâm viên ý mãn, tay run run tham nhập vào trong vạt áo của nàng ….
“Bốp” một tiếng vang thanh thúy, nàng chụp lấy cánh tay không thành thật của hắn, một cước đá hắn lên giường, lấy từ trong lòng ra một hòn đá lửa nhỏ thắp sáng ngọn nến, căn phòng nhất thời sáng lên.
“Tụ nhi …” Hắn bất mãn kêu, một lần nữa đi trở về bên cạnh bàn.
Tô Doanh Tụ một bộ biểu tình làm như không có việc gì, tựa hồ lúc nãy trong phòng tối cái gì cũng không có phát sinh, thản nhiên dùng cơm.
“Ăn sớm rồi nghỉ sớm một chút. Ngày mai chúng ta còn phải đi tiếp.” Nàng vùi đầu ăn cơm, cố che dấu nỗi lòng “thẳng thắn” đang nhiễu loạn.
Kỉ Ngâm Phong hít một tiếng, “Thì ra ngươi thật sự có việc muốn xử lý a.”
“Đương nhiên, mang theo tên thư sinh văn nhược như ngươi hành tẩu giang hồ tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất. Nếu không phải tất cả đều là bất đắc dĩ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ làm người đồng hành sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Doanh Tụ dừng đũa, nhìn hắn, “Còn nhớ rõ kiếm khách ngày đó ở hỉ đường không?”
“Nhớ rõ.” Chỉ sợ cả đời cũng khó quên.
Nàng lộ ra vẻ tươi cười vui sướng khi thấy người gặp họa, hắc hắc cười xấu xa hai tiếng, “Ta đang vội đi xem diễn a.”
Kỉ Ngâm Phong nhất thời không nói gì.
“Cái tên Vạn Sự Thông chết tiệt kia tiết lộ hành tung của ta cho hắn, ta cũng khiến hắn gà chó không yên. Hiện tại người của ‘Phi Nguyệt giáo’ cũng đã tham dự vào, náo nhiệt lần này nhất định là đặc biệt lớn, nếu bỏ qua không xem thì thật đáng tiếc.”
Hắn chỉ có thể không nói gì thở dài. Với cái tính này của nàng nhất định trêu chọc đến nhiều lắm thị phi, khó trách ngày thành thân lại có người tìm tới cửa đi nháo, “Ta nghĩ ngươi nên đi về trước xem nhạc phụ nhạc mẫu.”
“Gặp bọn họ làm gì?” - Tô Doanh Tụ vẻ mặt khó hiểu.
“Bọn họ là trưởng bối a.”
Nàng vẫy vẫy tay nói: “Không cần. Hiện tại ai cũng không biết họ đang ở nơi nào tiêu dao khoái hoạt, làm sao có thể tìm được.” Nếu không phải bọn họ đuổi giết nàng khắp giang hồ ép nàng đi hoàn thành cái hôn ước kia, nàng cũng sẽ không tự tìm xui xẻo chạy đến Tô Châu giải trừ hôn ước, cũng sẽ không rước lấy cho mình một trượng phu phiền toái cùng bao phiền não như bây giờ.
Kỉ Ngâm Phong rốt cuộc hiểu được vì sao mẫu thân năm đó thầm oán phụ thân định ra việc hôn nhân này. Một nữ nhân tìm không ra thân gia, vô luận là ai đều cảm thấy không thể tin.
“Ngươi từ nhỏ đã biết đến hôn ước này sao?”
“Làm sao có thể.” Nhắc tới điều này nàng lại căm tức, “Lúc ta mười tám tuổi bọn họ mới đột nhiên nói cho ta biết, ta còn có một vị hôn phu chưa bao giờ gặp mặt đang ở Tô Châu chờ ta tới thành thân.”
“Nhưng ngươi năm nay mới vừa tới Tô Châu.” Hắn có chút kỳ quái suốt một năm trước nàng làm cái gì.
“Ta bị bọn họ đuổi giết suốt một năm rưỡi, nếu không phải cuối cùng cũng đạt thành hiệp định, ta sẽ không chạy đến Tô Châu giải trừ hôn ước.” Có cha mẹ nào lại đuổi giết nữ nhi như đôi song thân dở hơi kia của nàng cơ chứ, làm cho cả giang hồ nghĩ bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nào biết bọn họ là người một nhà a!
“Thực may ngươi đến đây.” Hắn chậm rãi giương mày.
Tô Doanh Tụ số chết trừng mắt hắn, “Ngươi đang vui sướng khi người gặp họa sao?”
Kỉ Ngâm Phong cười lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Nếu ngươi không đXnương ta đã tính thay ta tìm mối cầu thân, chuyện đó mới chân chính đáng sợ.”
“Sao ngươi không nói sớm.” Nàng vẻ mặt ảo não, “Ta nếu sớm biết thì một năm rưỡi bị đuổi giết kia chuyện gì cũng không có a.” Làm sao có thể như vậy a, năm nay rõ ràng không phải năm bổn mạng của nàng.
Không thể phủ nhận, những lời này quả thật đả kích đến hắn. Tốt xấu gì Kỉ Ngâm Phong hắn cũng là đại tài tử nổi tiếng thiên hạ, bao nhiêu quan to quý nhân muốn đem nữ nhi gả cho hắn, nhưng thê tử đính hôn từ thưở nhỏ của hắn lại coi hắn như giày cũ muốn vứt bỏ, nói không chịu đả kích đến quỷ cũng chẳng tin!
“Ta không xứng với ngươi sao?” Hắn hỏi.
Tô Doanh Tụ nhìn hắn một cái, nhún nhún vai, “Không phải vấn đề xứng hay không xứng, mà là cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ mình lại có vị hôn phu đính ước từ thưở nhỏ. Cũng tại lão cha ta vì báo ân mới định liệu việc này, hắn nếu muốn báo ân sao không bán mình cho Kỉ gia làm nô bộc đi.”
Kỉ Ngâm Phong nhịn không được muốn cười. Có thể dạy dỗ ra một nữ nhi như vậy thì cha mẹ nhất định là người phi thường. Hắn có chút chờ mong muốn gặp nhạc phụ nhạc mẫu của mình.
“Huống hồ, ta có nằm mơ cũng chưa nghĩ tới mình phải gả cho một người không để ý đến chuyện bên ngoài, con mọt sách chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Trời mới biết ta ghét nhất là cái loại văn nhân này, vẫn là tận tình giang hồ, tiêu dao khoái hoạt thì hạnh phúc hơn.”
“Ngươi có thành kiến với người đọc sách.” Hắn khẳng định.
Lườm hắn một cái, Tô Doanh Tụ tức giận nói: “Cho dù không có thành kiến, các ngươi dòng dõi thư hương như vậy, lễ nghi quy củ khẳng định là nhiều đến mức thừa thãi. Một con ngựa hoang chốn giang hồ như ta làm sao có thể chịu nổi.”
“Nói vậy cũng có vài phần đạo lý.”
“Vốn dĩ đã rất có đạo lý.” Nàng cười khinh bỉ, tự phụ nói.
Kỉ Ngâm Phong cười cười, buông bát đũa đi đến trước giường mở bao hành lý lấy một quyển sách ra đọc.
Tô Doanh Tụ nháy mắt mấy cái, xác định hắn không cùng mình nói chuyện, rầu rĩ đầy bụng, gọi điếm tiểu nhị lên thu dọn chén bát.
Ngọn nến vàng lay động, hắn ngồi ở bên bàn cầm đuốc soi đêm đọc, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn lại có một loại yêu dã nói không nên lời, phảng phất như có lực hấp dẫn trí mạng, làm cho ánh mắt Tô Doanh Tụ gắt gao định trụ trên người hắn.
Hắn thực sự rất tuấn mỹ, cũng rất khí chất. Nếu không có những hành động vô lại như ngày thường, hắn thật sự chính là giai công tử trọc thế chỉ có một, tình lang trong mộng của các cô gái xuân khuê.
Hắn rất muốn chuyên tâm đọc sách, nhưng là bị lưỡng đạo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sáng quắc nhìn chằm chằm, hắn có cố mấy cũng không thể làm cho mình đình hạ tâm lai, chỉ có thể than nhẹ trong lòng một tiếng, chậm rãi đánh dấu trang sách, ngẩng đầu nhìn qua.
Khi không nói lời nào, Tô Doanh Tụ hoàn toàn là tiểu thư khuê các nhàn tĩnh điển hình, khí chất dịu dàng động lòng người, dẫu có là văn nhân thanh cao mặc khách cũng đều phải động tình. Nhưng bộ dáng cùng cá tính khi nàng nói chuyện cũng mang một phong vận khác, làm cho đôi mắt người ta không lúc nào rảnh thưởng thức phong tình hay thay đổi của nàng.
“Tụ nhi, ngươi nhìn ta như vậy ta làm sao đọc sách được?” Hắn không phải chỉ trích, mà là bất đắc dĩ. Hắn thật sự muốn tĩnh tâm.
Tô Doanh Tụ vô tội nháy mắt mấy cái, đầu hơi hơi nghiêng, nói: “Ta không quấy rầy ngươi a.”
“Ngươi đã quấy rầy ta rồi.”
“Lần đầu tiên phát hiện ngươi khi đọc sách lại có bộ dáng thực mê người, đây không phải là khí chất tài tử sao?” Nàng mặt mày vi loan nhìn hắn hỏi.
Kỉ Ngâm Phong trong lòng vừa động, cười nói: “Ngươi cho rằng ta có khí chất tài tử sao?”
“Có a.”
“Nhưng ngươi bình thường chẳng phải vẫn nói ta là ngụy quân tử sao?” Hắn cười hỏi lại.
Tô Doanh Tụ trừng hắn, “Này, ngươi ngày thường có biểu hiện giống tài tử sao?” Cả ngày đi theo nàng bám dính không rời, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của nàng, lại còn thường xuyên làm nàng nộ khí xung thiên, đó mà cũng được xem là nhân phẩm của tài tử ?
Hắn ý cười càng sâu, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập tình ý: “Đó là bởi vì tài tử muốn chiếm được phương tâm của giai nhân a. Ngươi sao lại không hiểu phong tình như thế ?”
“Ngươi mà giành phương tâm cái gì, ngươi căn bản là muốn chọc giận ta thì có.” Nàng căn bản không tin lý do thoái thác này của hắn.
Một tiếng cười khẽ dật ra từ trong cổ họng Kỉ Ngâm Phong. Cũng phải, vừa được hai mươi cái xuân xanh, hắn đây là lần đầu tiên ác liệt đối đãi với một cô nương mà mình yêu thích, khó trách nàng lại cho rằng như vậy.
Nghe được tiếng trống canh đánh ngoài cửa sổ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Kỉ Ngâm Phong cười nói: “Canh hai đã qua, chúng ta nên đi ngủ đi.”
Tô Doanh Tụ nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường cùng một bộ đệm chăn, lại nhìn xung quanh phòng một vòng, trừ bỏ một bàn hai ly trà, không có vật gì dư thừa, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn, “Cùng phòng bất đồng giường, hôm nay như thế nào ngủ?”
“Nếu chúng ta đã cùng giường mà không có chuyện gì phát sinh thì cứ tiếp tục như vậy đi.” Hắn vẻ mặt vân đạm phong khinh nói.
Tô Doanh Tụ mặt đanh lại, khẩu khí cũng trở nên lạnh buốt: “Kỉ Ngâm Phong, ngươi rất muốn bị ném ra ngoài cửa phải không?”
Hắn cầm tay ngọc của nàng, kéo đến trước ngực mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, ngữ khí dị thường chân thành tha thiết, “Tin tưởng ta được không?”
Có lẽ là vì ngữ khí hắn quá mức chân thành tha thiết, có lẽ là vì chúc quang quá mức mờ ảo, có lẽ là … Tóm lại, nàng gật đầu, điều này làm cho chính nàng cũng thấy ngoài ý muốn.
Kỉ Ngâm Phong động thủ bỏ đi ngoại sam, Tô Doanh Tụ nhíu mày, cái gì cũng chưa nói. Chờ khi hắn nằm xuống giường, nàng nhấc chăn bông bên ngoài giường nằm xuống, tay bắn ra một trận kình phong tắt nến.
Đầu mùa đông thời tiết vào đêm càng ngày càng lạnh, một chiếc giường đơn bạc và độc một cái chăn bông đối với hắn mà nói xem ra là không đủ. Nàng cảm thấy hắn phát run. Tâm tư vòng vo một hồi, nàng khẽ thở dài, “Kỉ Ngâm Phong, ngươi lại gần đây đi, trời lạnh.” Hắn dù sao cũng là đệ tử nhà giàu, chịu không nổi xóc nảy giang hồ cũng là chuyện bình thường.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy hắn dựa vào bên người, hơn nữa còn đưa tay vòng qua ôm lấy thắt lưng nàng, muốn tức giận nhưng cuối cùng cũng lại đè ép đi xuống.
Nghe tiếng gió lạnh xẹt qua cửa sổ, Tô Doanh Tụ bắt đầu sửa sang lại tâm tư của mình. Nàng hẳn là không chán ghét hắn, hắn mặc dù có khí chất sĩ tử nhưng tính tình lại tựa hồ không cổ hủ, điều này làm cho hắn có khi có vẻ đáng yêu lại khả khí. Trước mặt người khác hắn luôn giữ hình tượng công tử nhà giàu hào hoa phong nhã, ở trước mặt nàng lại bày ra mấy phần xấu xa cùng khôi hài, có khi thậm chí làm cho nàng buồn cười. Nàng nghĩ hắn khi đó mới thực sự là hắn, mà hắn tựa hồ cũng chỉ ở trước mặt mình mới thể hiện con người đó.
Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của hắn ngay tại bên người mình, không hiểu sao nàng cảm thấy an tâm, phiêu bạc giang hồ lâu như vậy, có lẽ cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Hai tay chậm rãi ôm lấy thân thể đơn bạc của hắn, Tô Doanh Tụ cười yếu ớt đi vào giấc ngủ, cảm thấy kỳ thật có một tướng công học phú ngũ xe cũng không phải chuyện gì xấu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỉ Ngâm Phong mở mắt ra nhìn đến chính mình lại ngủ mơ cởi xiêm y của người khác, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Phẩm hạnh như Liễu Hạ Huệ quả thực không phải ai cũng luyện được.”
Tô Doanh Tụ thấy hắn cư nhiên còn có thể trêu chọc mình như thế, không khỏi “phốc” cười ra tiếng, đem xiêm y chỉnh trang lại, trêu tức nhướng mày, “Ta nhớ rõ có người nào đó đem ‘quân tử không khi phòng tối’ làm câu cửa miệng kia mà, chẳng lẽ hết thảy đều thành gió bên tai, đọc qua liền quên sao?”
Hắn phát hiện nàng không có một chút dấu hiệu tức giận, không khỏi mở to mắt kinh ngạc, đáy lòng lặng lẽ dâng lên một chút nhảy nhót, điều này có phải chứng minh rằng nàng đang tiếp nhận hắn không?
“Tụ nhi …” Hắn kích động nắm chặt vai nàng.
“Nhanh mặc quần áo vào đi, chúng ta cần phải khởi hành.” Nàng không dấu vết gạt phắt tay hắn ra, đi giày, sửa sang lại bao quần áo.
Trong lòng hắn bây giờ đang mừng như điên, nàng thật sự không có tức giận!
Nhìn hai người vẻ mặt sung sướng tiêu sái đi xuống lầu, chưởng quầy khách điếm lộ ra nụ cười hiểu ý. Vợ chồng cãi nhau, qua một đêm là lại vui vẻ thôi.
Trước khi lên ngựa Tô Doanh Tụ thay hắn khoác lên một kiện áo choàng, “Vào mùa này ngươi thật sự không nên theo ta đi ra ngoài.”
“Ta yếu lắm sao?” Hắn hỏi lại.
Nàng mím môi cười cười, “Chỉ là thoạt nhìn có chút đơn bạc thôi.” Nàng phi thân lên ngựa, đội đấu lạp rồi lại vươn tay kéo hắn lên ngựa.
Giơ roi giục ngựa lao đi, còn lại phía sau là biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ nhiều không đếm được, đôi tiểu vợ chồng này thật sự là làm người ta cực kỳ hâm mộ a.
“Hôm nay nghĩ như thế nào mà lại đội đấu lạp?” Hắn nghĩ nhất định là có nguyên nhân.
“Ta không muốn rêu rao.”
Quả thật bộ dáng nàng thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của thế nhân. Nhớ rõ khi mới gặp mặt, trên đầu nàng cũng là một đấu lạp tuyết trắng, thì ra là vì tránh cho phiền toái.
“Nhưng ngươi ngày hôm qua không có mang.” Hắn nghi hoặc hỏi.
Tô Doanh Tụ cười nói: “Bởi vì ta muốn cho người khác biết ta đã rời đi Tô Châu thành a, nếu không chắc sẽ lại có người tới Kỉ gia tìm ta.”
Hắn trong lòng xẹt qua một tia cảm động, nàng kỳ thật là phi thường có nhân tâm.
Con ngựa chạy ước chừng được hai canh giờ thì dần dần chậm lại, Tô Doanh Tụ ghìm cương tùy ý con ngựa chậm rãi bước đi.
“Kỉ Ngâm Phong, hỏi ngươi một vấn đề được không?”
“Hỏi đi.”
“Ngươi không phải là ngay từ đầu đã không tính ba tháng sau sẽ đem phong hưu thư kia đưa cho ta?”Nàng mắt phượng vi mị nhìn về phía trước.
Kỉ Ngâm Phong theo yết hầu dật ra một tiếng cười khẽ, siết chặt vòng tay ôm lấy cái eo mảnh mai của nàng, “Thê tử như hoa như ngọc lại đáng yêu thế này, ta vì sao lại muốn chắp tay dâng cho người ta?”
Nàng lập tức không khách khí chụp lấy cánh tay không an phận của hắn, sẵng giọng: “Ngươi đọc thánh nhân thư bạch mà không đáng tin chút nào.”
“Thánh nhân cũng đã nói qua ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’, mà ta đây vốn là người đọc sách cũng rất tôn sùng tư tưởng này a.”
Tô Doanh Tụ đáp trả hắn một ngụm: “Có khi nhìn ngươi một bộ dạng người khiêm tốn, ta vừa đến bộ dáng đó của ngươi liền suy giảm, là ta nợ ngươi a.”
“Phải a, nói không chừng kiếp trước ngươi thiếu ân tình ta nên kiếp này mới phải đáp trả.” Hắn cười đáp lại.
“Cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi liền dám khai nhiễm phòng.” Nàng trợn trắng mắt.
“Đệ tử liền đa tạ nương tử ban ân.” Tay hắn chậm rãi di chuyển tới bộ ngực mềm mại của nàng.
“Này này …” Tô Doanh Tụ yếu ớt như muỗi kêu, quay đầu trừng hắn, “Thu hồi cái lộc sơn trảo của ngươi lại.”
Gần gũi thưởng thức cái cổ tuyết trắng của nàng từ từ phiếm hồng, nhiệt độ cơ thể đã cấp tốc lên cao, Kỉ Ngâm Phong thất thanh cười khẽ, “Nương tử, lưng ngựa xóc nảy thậm kịch, đệ tử cũng là không cố ý a.”
Có quỷ mới tin ngươi! Tô Doanh Tụ hung hăng trừng mắt hắn lại thả tay ôm lấy thắt lưng mình, “Không được ôm ta.”
“Nhưng đệ tử sẽ ngã xuống ngựa mất.”
“Ngã chết cũng đáng.” Nàng nhất thời không kịp ngăn cản mà thốt ra.
“A, nương tử, ngươi như vậy ngóng trông vi phu gặp chuyện không may a, chứ không phải là ngươi đối với hưu phu không hề cảm thấy hứng thú, lại chuyển qua chủ ý thủ tiết cả đời chứ?” Hắn rất kinh ngạc nói.
“Kỉ Ngâm Phong -----” Nàng đã muốn phát cuồng rồi. Hắn làm sao có thể là người khiêm tốn a, rõ ràng chính là vô lại.
Tiếng cười sang sảng của Kỉ Ngâm Phong vang vọng trên quan đạo, khiến người qua đường ai nấy đều ghé mắt, không biết đôi tiểu vợ chồng cưỡi chung một con ngựa này nói cái chuyện buồn cười gì mà làm cho trượng phu vui vẻ như thế.
Tô Doanh Tụ không dấu vết vụng trộm nhéo hắn một phen, thấp giọng cảnh cáo, “Còn cười nữa ta sẽ vứt ngươi xuống ngựa.”
Kỉ Ngâm Phong cố nén ý cười, đối với cái trừng mắt của tiểu thê tử không để ở trong lòng, hắn yêu cực kỳ cái bộ dáng ngây thơ của nàng vừa thẹn vừa giận lại không thể phát tác.
Hai tay kéo căng dây cương, con ngựa đỏ thẫm lập tức chạy vội lao đi.
“Tụ nhi, không phải nói không vội đi hay sao?”
“Cho cái miệng thối hay nói mát của ngươi thanh tỉnh một chút.” Thanh âm ẩn ẩn vẻ tốn hơi thừa lời truyền đến.
Kỉ Ngâm Phong lại cất tiếng cười to.
Phi điểu về rừng, ánh nắng chiều đỏ rực nơi chân trời, bao trùm khắp xung quanh là cảnh trí tịch dương tuyệt mỹ mà lãng mạn.
Bọn họ ở trước cửa thành liền xuống ngựa. Đây là một tòa trấn nhỏ, phạm vi không đến trăm dặm, nhưng lại là vùng phụ cận duy nhất có thể nghỉ trọ. Đêm nay bọn họ cũng chỉ có thể tìm nơi ngủ trọ tại cái trấn nhỏ này, đi tiếp về phía trước chỉ toàn là vùng hoang dã.
“Tịch dương vô hạn hảo, không cần phiền muộn gần hoàng hôn.” Đối mặt với chân trời sáng lạn, Kỉ Ngâm Phong chậm thanh ngâm.
Tô Doanh Tụ âm thầm bĩu môi, thẳng khiên mã đi về phía trấn nhỏ.
Vào cửa thành mới biết chỗ này nhỏ đến mức độ nào. Chỉ có linh tinh hơn mười hộ cư dân, trấn trên có một gian khách điếm, một chỗ tửu quán trà lâu, người ở trong này dù có núi vàng núi bạc cũng không có chỗ mà tiêu.
Khách điếm duy nhất tạo lạc tại ngã tư đường, chủ quán là một đôi vợ chồng thành thật hồn hậu, mặt tiền cửa hàng tuy nhỏ, nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, làm người ta xem ở trong mắt cũng thấy ấm lòng. Đó là một loại hương vị của gia đình, thực dễ dàng làm cho du khách tha hương an tâm vào ở.
Hai người liếc nhau, đều thấy trong mắt nhau ánh lên ý cười.
“Chủ quán, còn phòng trống không?”
“Có có, đương nhiên là có.”
“Một gian thượng phòng.”
“Hai gian.”
Vợ chồng chủ quán hai mắt nhìn nhau rồi nhìn đôi tiểu vợ chồng trước mắt này, nhất thời không biết nên nghe ai.
“Nương tử …….” Kỉ Ngâm Phong hơi hơi nhíu mi.
“Ta muốn tắm rửa.”
“Một gian thượng phòng.” Hắn quay đầu phân phó chủ quán như chém đinh chặt sắt.
Tô Doanh Tụ trừng mắt hắn, âm thầm cắn chặt khớp hàm.
Chủ quán đánh giá một chút vẻ mặt của nàng, “à” một tiếng ra vẻ đã hiểu.
Dùng qua cơm chiều, chủ quán rất nhanh liền đem nước tắm Tô Doanh Tụ muốn đưa tới phòng.
“Ngươi, đi ra ngoài.” Nàng chỉ ngón tay trắng nõn về phía cửa phòng, trừng mắt hắn.
“Bên ngoài đêm đã buông xuống rồi, nhiệt độ cũng giảm, ngươi thực nhẫn tâm bắt ta đi ra ngoài chịu đông lạnh sao?” Hắn cười khẽ.
“Ta muốn tắm rửa.” Nàng khẽ gọi, khuôn mặt thẹn thùng dần dần phiếm hồng.
“Ta xem sách, sẽ không quấy rầy ngươi.” Hắn nghiêm trang dương dương tự đắc cầm quyển sách trên tay, cứ việc tâm luật đã muốn bắt đầu không xong, nhưng thanh âm vẫn như cũ duy trì vững vàng.
“Thật sự?” Nàng hoài nghi xem xét hắn. Không phải nàng đa tâm, mà là nam nhân này đã không đáng giá để nàng tin tưởng.
“Thật sự, quân tử không khi phòng tối.” Lời này nói với thê tử của mình tựa hồ có chút là lạ.
Tô Doanh Tụ tựau phi tiếu liếc mắt hắn một cái, chậm rãi đi ra phía sau bình phong.
Quần áo cứ một kiện lại một kiện vắt trên bình phong, tay cầm sách của Kỉ Ngâm Phong cũng từ từ siết chặt, thấy cuối cùng là một chiếc yếm đạm tử sắc vắt trên bình phong, nhiệt khí đã bắt đầu lan tràn khắp cơ thể.
Sau bình phòng hơi nước bốc cao như khí trời, trong sương mù mơ mơ màng màng có thể thấy được dáng người mạn diệu đang chơi đùa trong bồn tắm.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nước làm Kỉ Ngâm Phong ngồi ở bên cửa sổ đọc sách thủy chung không thể thu liễm tâm trí, ánh mắt mỗi khi lơ đãng lại hướng về phía cảnh xuân vô hạn sau bình phong.
Vụ lý xem hoa, hoa phi hoa, ý mê người.
Nghe tiếng bước chân đi gần tới bình phong, Tô Doanh Tụ mãy liễu nhíu lại, bạc môi phiếm một tầng ý cười quyến rũ, “Tướng công, ngươi cũng muốn tắm một chút sao?”
Tiếng sách vở rơi xuống đất truyền đến, cước bộ nhất thời hỗn loạn, nàng thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt quẫn bách của Kỉ Ngâm Phong lúc này, không nhịn được liền “phốc” bật cười ra tiếng.
“Tụ nhi ----“ Hắn buồn bực gầm nhẹ một tiếng.
“Ngươi là quân tử, môn đồ của Khổng thánh nhân, nhớ lấy, nhớ lấy.”
Vô luận Kỉ Ngâm Phong nghe như thế nào cũng thấy được ý cười cùng trêu chọc hàm xúc trong đó, hắn chẳng biết làm gì khác hơn là cười khổ.
Một lần nữa đi trở về bên cửa sổ ngồi xuống, nương theo ánh nến tiếp tục đọc sách. Tuy rằng nỗi lòng bay tán loạn, tiêu cự không thể tập trung, nhưng hắn cố hết sức làm cho lực chú ý của mình tập trung đến cuốn sách.
Chậm rãi thu liễm tâm thần, chuyên chú đọc cuốn sách trên tay.
Nghiêng tai lắng nghe tiếng hắn hít thở dần dần vững vàng, Tô Doanh Tụ thản nhiên cười, vốc nước tẩy đi phong trần trên người.
Mùi thơm xử nữ thản nhiên vấn vít trên mũi, Kỉ Ngâm Phong kinh ngạc ngẩng đầu …
Mỹ nhân mới tắm xong như hoa sen sau mưa càng hiển tươi mát, trên người vẫn còn dấu tích bọt nước đọng lại, ngọc diện mang theo ý cười nhạt nhẽo lại có một tư vị khác thường.
Tô Doanh Tụ một bên cầm lấy bố khăn khô ráo lau mái tóc dài ẩm ướt, một bên ngồi xuống cạnh cái bàn.
“Ngươi không tắm một chút sao?”
Hắn nhướng mày, có chút đăm chiêu nhìn về phía bình phong, bên môi nổi lên một nụ cười tà tứ, “Dùng nước ngươi tắm qua?”
Chạm tới ánh mắt nghiền ngẫm của hắn, mặt nàng không khỏi nóng lên, đem ánh mắt dời đi nơi khác, “Bảo chủ quán đến đổi là được rồi.”
“Không cần, nước nương tử tắm qua cũng lưu hương a.” Hắn trêu tức nhìn cái cổ đang từ từ phiếm hồng của nàng.
“Kỉ Ngâm Phong ------“ Nàng trừng mắt hắn.
Kỉ Ngâm Phong kề sát vào nàng, “Thật sự rất thơm a, đây phải chăng chính là cái gọi là mùi thơm xử nữ?”
Tô Doanh Tụ nâng tay liền đánh, liền mắng: “Ngươi cái đồ ngụy quân tử, cả đầu toàn kiều diễm phong tình, đáng đánh a.”
Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, cười nói: “Đối với nương tử của mình thất hồn lạc phách là chuyện bình thường.”
“Bình thường cái quỷ.” Nàng vung tay trái hung hăng đánh hắn một phen, ngược lại còn làm cho hắn cười càng thêm vui thích.
Trong tiếng cười, hắn buông quyển sách trên tay xuống, đi tới phía sau bình phong thoát y tắm rửa.
Tô Doanh Tụ tiếp tục chà lau mái tóc, một bên thì thào tự nói. “Người có tính cách ác liệt như vậy mà sao truyền ra ngoài lại tốt thế chứ, không có đạo lý.”
“Nương tử đang nói cái gì vậy?”
“Tập trung vào chuyên môn đi.” Nàng tức giận nói.
“Giúp ta kì lưng.”
Tô Doanh Tụ con ngươi hỏa diễm bừng bừng nhìn về phía bình phong, gằn từng chữ “Tự mình làm.” Hắn hiện tại không có mảnh vải che thân, nàng đi vào không phải là cái gì cũng nhìn thấy sao? Người kia tuyệt đối là cái đồ bại hoại trong thánh nhân môn.
“Chúng ta là vợ chồng a, giúp ta kì một chút đi mà.” Hắn bất khuất tiếp tục yêu cầu.
“Không kì.” Nàng từ chối.
“Ta đây liền đi ra ngoài.” Hắn cười, phía sau bình phong vang lên tiếng xuất thủy.
“Không cần.” Tô Doanh Tụ hổn hển mệnh lệnh cho hắn.
“Vậy ngươi tiến vào giúp ta kì.”
Mặt của nàng nháy mắt đỏ bừng, môi dưới khẽ cắn, do dự một lát rốt cuộc đứng đậy hướng bình phong đi đến.
Nhìn nàng nhắm mắt lại đi đến gần bồn tắm, Kỉ ngâm Phong ý cười xấu xa, thân thủ đem nàng kéo tới gần.
“A!” Nàng cả kinh mở mắt, đập vào mắt chính là trượng phu da thịt quang lõa, làm mặt nàng nổi lên hai rặng mây đỏ, ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, “Kỉ Ngâm Phong, ngươi … ngươi …”
“Giúp ta kì lưng a.” Hắn cười khẽ, đưa bố khăn cho nàng.
Tô Doanh Tụ đi qua, tiếp nhận bố khăn, chuyển ra phía sau thay hắn kì lưng.
“Nương tử chưa từng xem qua nam nhân tắm rửa sao?”
“Ngươi muốn bị quang thân ném ra ngoài sao?” Nàng cắn răng.
“Coi như ta chưa nói.” Kỉ Ngâm Phong mất mặt sờ sờ cái mũi. Thời tiết rét lạnh như vậy, hắn cũng không muốn chịu cảnh không mảnh vải che thân bị ném ra ngoài, không cảm mạo thì cũng bị phong hóa.