Nam Cung Phi Vũ hướng mắt về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn thư sinh nhưng một thân uy vũ kia, khẽ cúi người hành lễ :
“ Vương gia an khang “
Đông Phương Diệp Thần liếc qua phía Nam Cung Phi Vũ rồi đi đến trước mặt nàng, mà nàng thì vẫn đứng im như tượng, chẳng thèm chào một tiếng , ánh mắt thì tràn đầy phẫn nộ, cơ hồ sắp ăn tươi nuốt sống hắn.
Nam Cung Phi Vũ nhìn nàng rồi quay người ra ngoài để hai người nói chuyện, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng đành nuốt xuống, hắn thầm tự nhủ, đây chẳng qua chỉ là rung động bình thường mà thôi, hắn có thể quên nàng, nàng không thuộc về hắn.
Diệp Thần ngắm nữ tử đẹp tựa tiên hạ phàm chỉ cao đến ngực hắn trước mắt mà tràn đầy kích động, hiện tại hắn thực sự chỉ muốn ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt…
Thấy nàng vẫn nhìn mà chẳng nói lời nào, hắn chủ động nắm cằm nàng, tay hơi dùng lực, siết nhẹ :
“ Ái phi, nàng không nhớ ta sao?Bổn vương rất … nhớ nàng”
Ngữ vừa dứt là sắc mặt nàng càng trầm xuống, nàng vung tay hất tay của hắn ra, gần như là hét lên :
“ Tránh xa ta ra,Đông Phương Diệp Thần, ngươi thân là vương gia chính nhân quân tử, há có thể đi cưỡng cầu một cô nương? Còn nhiều vị thiên kim tiểu thư khác tốt hơn ta, ngươi có thể đi lấy họ!”
“ Ta chưa từng nói, ta là chính nhân quân tử . Hơn nữa, bản vương là vương gia, đến cả hoàng thượng cũng phải nể mấy phần, muốn gì mà chẳng được? Huống gì, lại là một nữ nhân?”Hắn bỡn cợt xoa nhẹ khuôn mặt thanh tú của nàng, ánh mắt đầy ma mị.
Nàng có chút rùng mình. Hắn xưng là “bản vương”… hắn đang dùng quyền lực để ép nàng. Vương gia, vương gia thì sao?Nàng không cần biết và cũng chẳng quan tâm!
Chẳng lẽ được gả cho người mình yêu là sai sao? Tại sao lại bất công như thế? Tại sao hôn sự phải do phụ thân và mẫu thân quyết định?
Chỉ cần nghĩ tới nàng là vương phi của hắn thôi, nàng đã muốn đi chết rồi!Tên yêu nghiệt đại ma vương này, nàng không thích!Bất kể là tại sao hắn yêu thích nàng, nàng cũng không yêu hắn!
“ Vương gia, cho dù người có lấy được ta, nhưng chỉ được cái vỏ ngoài thôi, như vậy, người cũng chấp nhận sao?Lấy một người không yêu mình, đối với người không hạnh phúc “
“ Xưa đến nay, đa phần nữ tử gả đi đều là không có tình yêu, nàng sao phải nói những câu dư thừa? Hơn nữa, chỉ cần một mình ta yêu nàng thôi cũng đủ rồi” Hắn dịu dàng nói, tay nâng nhẹ mặt nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, bất thình lình đầu cúi xuống, đặt một nụ hôn ôn nhu nhất xuống đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê hoặc lòng người của nàng, tùy ý mút mát, tùy ý hưởng thụ.
Nàng lúc đầu có chút ngẩn ra, sau đó hai tay đặt lên ngực hắn, sống chết đẩy hắn ra. Nhưng sức một nữ tử như nàng làm sao có thể bì được với nam tử nhiều năm luyện võ cùng thân thể cứng rắn của hắn?Cho nên nàng dãy kiểu gì, cũng không thoát được , nên đành mặc hắn .
Đến khi nàng sắp không thở được nữa thì hắn mới chịu thả nàng ra, hài lòng nhìn đôi môi đỏ mọng gần như muốn sưng lên của Hoa Nguyệt Nhi.
Cảm thấy chưa đủ, hắn lại ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng :
“ Nguyệt Nhi, ta yêu nàng…. Nguyệt Nhi, nàng làm vương phi của ta nhé!”
Nàng giật mình, hắn đang thổ lộ với nàng ư? Nàng không biết trước kia hắn đã nói yêu nàng chưa, nhưng có lẽ… đây là lần đầu tiên hắn nói với giọng chân thành như vậy. Rõ ràng là không yêu, nhưng tại sao nghe hắn nói, nàng lại cảm thấy xúc động, cũng muốn nói nàng yêu hắn như thế??
Nhưng còn sư phụ thì sao? Đối với Phong Vô Nguyệt, nàng thực sự, thực sự có một chút tình cảm không thể nói rõ được.
Giữa hai người này, nàng nên chọn ai đây?
Tuy là không thể chấp nhận nhưng nàng vẫn bị hắn nhốt trong vương phủ, cấm không cho bước ra ngoài nửa bước. Mà hắn còn cho mời cha nương nàng đến , được một trận khóc um lên, mẫu thân nàng khóc đến nửa ngày mới nín , phụ thân nàng thì ra sức an ủi, đến mức nàng không dám ra khỏi đây .
Hơn nữa , ở vương phủ này, nàng được đối đãi hết sức chu đáo. Từ thức ăn đến y phục, đều là đồ thượng hạng. Thức ăn của nàng là sơn hào hải vị, ngon không kể siết, còn y phục thì toàn là đồ thượng hạng, có nhiều bộ còn làm từ tơ tằm rất mát mẻ.
A hoàn thì nhiều không kể được.Nhưng đến cuối cùng, thì vẫn là Tiểu Ngọc, a hoàn tâm phúc vẫn luôn theo hầu nàng từ nhỏ vẫn là tốt nhất. Khi trở về vương phủ, Đông Phương Diệp Thần đã đưa Tiểu Ngọc đến để chăm sóc nàng.
Về chuyện hôn lễ giữa nàng là hắn, hiện tại sẽ được tiến hành vào tháng sau. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, nàng thực sự là không tránh khỏi thở dài.
Nam Cung Phi Vũ hướng mắt về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn thư sinh nhưng một thân uy vũ kia, khẽ cúi người hành lễ :
“ Vương gia an khang “
Đông Phương Diệp Thần liếc qua phía Nam Cung Phi Vũ rồi đi đến trước mặt nàng, mà nàng thì vẫn đứng im như tượng, chẳng thèm chào một tiếng , ánh mắt thì tràn đầy phẫn nộ, cơ hồ sắp ăn tươi nuốt sống hắn.
Nam Cung Phi Vũ nhìn nàng rồi quay người ra ngoài để hai người nói chuyện, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng đành nuốt xuống, hắn thầm tự nhủ, đây chẳng qua chỉ là rung động bình thường mà thôi, hắn có thể quên nàng, nàng không thuộc về hắn.
Diệp Thần ngắm nữ tử đẹp tựa tiên hạ phàm chỉ cao đến ngực hắn trước mắt mà tràn đầy kích động, hiện tại hắn thực sự chỉ muốn ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt…
Thấy nàng vẫn nhìn mà chẳng nói lời nào, hắn chủ động nắm cằm nàng, tay hơi dùng lực, siết nhẹ :
“ Ái phi, nàng không nhớ ta sao?Bổn vương rất … nhớ nàng”
Ngữ vừa dứt là sắc mặt nàng càng trầm xuống, nàng vung tay hất tay của hắn ra, gần như là hét lên :
“ Tránh xa ta ra,Đông Phương Diệp Thần, ngươi thân là vương gia chính nhân quân tử, há có thể đi cưỡng cầu một cô nương? Còn nhiều vị thiên kim tiểu thư khác tốt hơn ta, ngươi có thể đi lấy họ!”
“ Ta chưa từng nói, ta là chính nhân quân tử . Hơn nữa, bản vương là vương gia, đến cả hoàng thượng cũng phải nể mấy phần, muốn gì mà chẳng được? Huống gì, lại là một nữ nhân?”Hắn bỡn cợt xoa nhẹ khuôn mặt thanh tú của nàng, ánh mắt đầy ma mị.
Nàng có chút rùng mình. Hắn xưng là “bản vương”… hắn đang dùng quyền lực để ép nàng. Vương gia, vương gia thì sao?Nàng không cần biết và cũng chẳng quan tâm!
Chẳng lẽ được gả cho người mình yêu là sai sao? Tại sao lại bất công như thế? Tại sao hôn sự phải do phụ thân và mẫu thân quyết định?
Chỉ cần nghĩ tới nàng là vương phi của hắn thôi, nàng đã muốn đi chết rồi!Tên yêu nghiệt đại ma vương này, nàng không thích!Bất kể là tại sao hắn yêu thích nàng, nàng cũng không yêu hắn!
“ Vương gia, cho dù người có lấy được ta, nhưng chỉ được cái vỏ ngoài thôi, như vậy, người cũng chấp nhận sao?Lấy một người không yêu mình, đối với người không hạnh phúc “
“ Xưa đến nay, đa phần nữ tử gả đi đều là không có tình yêu, nàng sao phải nói những câu dư thừa? Hơn nữa, chỉ cần một mình ta yêu nàng thôi cũng đủ rồi” Hắn dịu dàng nói, tay nâng nhẹ mặt nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, bất thình lình đầu cúi xuống, đặt một nụ hôn ôn nhu nhất xuống đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê hoặc lòng người của nàng, tùy ý mút mát, tùy ý hưởng thụ.
Nàng lúc đầu có chút ngẩn ra, sau đó hai tay đặt lên ngực hắn, sống chết đẩy hắn ra. Nhưng sức một nữ tử như nàng làm sao có thể bì được với nam tử nhiều năm luyện võ cùng thân thể cứng rắn của hắn?Cho nên nàng dãy kiểu gì, cũng không thoát được , nên đành mặc hắn .
Đến khi nàng sắp không thở được nữa thì hắn mới chịu thả nàng ra, hài lòng nhìn đôi môi đỏ mọng gần như muốn sưng lên của Hoa Nguyệt Nhi.
Cảm thấy chưa đủ, hắn lại ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng :
“ Nguyệt Nhi, ta yêu nàng…. Nguyệt Nhi, nàng làm vương phi của ta nhé!”
Nàng giật mình, hắn đang thổ lộ với nàng ư? Nàng không biết trước kia hắn đã nói yêu nàng chưa, nhưng có lẽ… đây là lần đầu tiên hắn nói với giọng chân thành như vậy. Rõ ràng là không yêu, nhưng tại sao nghe hắn nói, nàng lại cảm thấy xúc động, cũng muốn nói nàng yêu hắn như thế??
Nhưng còn sư phụ thì sao? Đối với Phong Vô Nguyệt, nàng thực sự, thực sự có một chút tình cảm không thể nói rõ được.
Giữa hai người này, nàng nên chọn ai đây?
Tuy là không thể chấp nhận nhưng nàng vẫn bị hắn nhốt trong vương phủ, cấm không cho bước ra ngoài nửa bước. Mà hắn còn cho mời cha nương nàng đến , được một trận khóc um lên, mẫu thân nàng khóc đến nửa ngày mới nín , phụ thân nàng thì ra sức an ủi, đến mức nàng không dám ra khỏi đây .
Hơn nữa , ở vương phủ này, nàng được đối đãi hết sức chu đáo. Từ thức ăn đến y phục, đều là đồ thượng hạng. Thức ăn của nàng là sơn hào hải vị, ngon không kể siết, còn y phục thì toàn là đồ thượng hạng, có nhiều bộ còn làm từ tơ tằm rất mát mẻ.
A hoàn thì nhiều không kể được.Nhưng đến cuối cùng, thì vẫn là Tiểu Ngọc, a hoàn tâm phúc vẫn luôn theo hầu nàng từ nhỏ vẫn là tốt nhất. Khi trở về vương phủ, Đông Phương Diệp Thần đã đưa Tiểu Ngọc đến để chăm sóc nàng.
Về chuyện hôn lễ giữa nàng là hắn, hiện tại sẽ được tiến hành vào tháng sau. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, nàng thực sự là không tránh khỏi thở dài.