Uông Vân Phong đã từng tưởng tượng, nếu không có hạ nhân đứng đây, liệu Hạ Lệnh Mị có trực tiếp quất chết hắn bằng roi hay không. Nói vậy, hắn có thể nhân cơ hội này sử dụng thương tích để nhận được sự tha thứ của nàng. Trong nhận thức của hắn, Hạ Lệnh Mị là một nữ tử luôn thương tiếc kẻ yếu. Với một điều kiện, hắn phải nhận toàn bộ sự đau đớn da tróc thịt bong, vô cùng đau.
Hắn cũng muốn, nếu gặp nhau ở bên ngoài, nàng cũng sẽ giống hệt như lúc ở Hạ gia, ngoảnh mặt làm ngơ với hắn. Lúc thân thiện quá mức, nàng sẽ dùng 'ánh mắt lạnh lẽo giết người', đả kích tấm lòng yếu ớt nam nhân của hắn.
Hắn có thể chắc chắn, nghìn lần tưởng tượng, cũng chẳng ngờ rằng hắn sẽ bị huỷ dung bởi vật cưng của nàng.
Cơ thể phì phì của Phi Đao lao về phía mặt hắn, móng vuốt sắc nhọn túm chặt tóc của hắn, hai cánh vỗ mạnh vào da mặt của hắn, trên mắt, đôi cánh sắc nhọn quét qua da thịt khiến hắn đau đớn.
Cổ Lang bị dọa tới mức ngây người, bọn nha hoàn bà mụ bị doạ cho thét chói tai, Phi Đao hưng phấn kêu to, sau khi ngạc nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, đắc ý của Hạ Lệnh Mị truyền tới tai hắn.
Uông Vân Phong nhịn xuống sự đau đớn nơi khóe mắt, chờ nha hoàn hầu hạ buộc mũ quan chắc chắn cho hắn, phủi tay áo một lần nữa, lúc này mới ra khỏi sương phòng, chuyển hướng đi về phía sảnh trà.
Hạ Lệnh Mị ôm Phi Đao, vuốt ve lớp lông vũ ở trên đỉnh đầu nó, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ nhà, cười mà như không cười. Sáng sớm, tường viện phản xạ lại ánh nắng mặt trời, xuyên qua ao cá, vỡ vụn quanh người nàng, nổi bật lên khí chất đẹp đẽ, ung dung cao quý của nàng.
Ở trong mắt Cổ Lang, lúc này, nàng có chút xa lạ, dường như chớp mắt một cái ngắn ngủi, một nữ hiệp giang hồ không biết cố kỵ điều gì trở thành nữ nhân nơi nhà cao cửa rộng, đoan trang thanh tao lịch sự, nhìn người bằng nửa con mắt.
Cổ Lang xấu hổ ho khan một tiếng: "Uông đại nhân là bạn cũ của nàng à?"
Hạ Lệnh Mị nhíu mày, cười như không cười: "Hắn là nam tử, ta là nữ tử; hắn trong triều đình, ta ở giang hồ; hắn họ Uông, ta họ Hạ. Hai tiếng bạn cũ, từ đâu mà đến."
"Hắn biết nàng, khăng khăng muốn gặp nàng."
Hạ Lệnh Mị nâng ly trà, dụng nắp để hất lá trà, nói với dáng vẻ vô ý: "Cho nên, ngươi mời hắn vào trong này. Lần đầu tiên, ta được biết, nội viện của quan ngũ phẩm có thể trở thành kỹ viện, bất cứ nam tử xa lạ nào cũng có thể bước vào."
Cổ Lang cười khan: "Ta cũng có chuyện khó xử của ta."
Hạ Lệnh Mị nhíu mày, đối với sự khó xử của đối phương, nàng tỏ thái độ không sao cả.
Điều này khiến Cổ Lang vô cùng căm tức, hắn nói thầm: Phụ nhân chẳng biết gì.
Mặt trời chiếu vào lưng hắn, Uông Vân Phong thu sắc mặt của hai người kia vào đem trong mắt, đôi mắt âm u, không ai nhìn ra được vẻ mặt của hắn.
Hạ Lệnh Mị nheo mắt lại, nói với người đứng đối diện nàng ở ngoài cửa: "Ngươi định nghe lén tới khi nào?"
Uông Vân Phong hừ lạnh: "Từ trước tới nay, nàng vẫn thích vu oan cho ta."
Hạ Lệnh Mị cười nhạo: "Vu oan cho ngươi? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu."
Uông Vân Phong sải bước đến, ngồi đối diện nàng, ánh mắt khủng hoảng nhìn nàng không hề kiêng kỵ: "Ở bên ngoài nhiều năm, tính cách của nàng vẫn mạnh mẽ như thế. Những lời nàng nói với ta, ngược lại chẳng có chuyện gì, vừa muốn thay đổi người khác lại không muốn chịu thiệt."
Hạ Lệnh Mị túm chặt bộ lông của Phi Đao, cả chủ lẫn sủng vật đều nhe răng lòi lợi: "Ngươi quản nhiều thế."
Uông Vân Phong không nhìn nàng, chỉ gõ mặt bàn: "Pha trà."
Hạ Lệnh Mị trợn mắt: "Không phải trước mặt ngươi có một ly đấy à."
Uông Vân Phong cầm bã trà che mắt.
Chén trà là sứ trắng bình thường, không được trang trí vẽ hoa tý nào có, miệng chén khuyết mất một ít, nước trà đục ngầu, lá trà hạt hoàng dường như căng tròn mềm nhũn, nở trên mặt nước: "Trà Khổ Đinh." "Cạch" Đặt cái bát sang bên cạnh: "Đây là đạo đãi khách của Cổ gia hay sao? Trà Khổ Đinh mà nàng cũng có thể uống à?"
Hạ Lệnh Mị cười lạnh: "Ta có thể uống, vì sao ngươi lại không uống được? Nhập gia
tùy tục, ngươi có hiểu không, ra khỏi cửa, ở bên ngoài mà ngươi vẫn tỏ vẻ tự cao tự đại như thế."
"Vậy cũng không thể tự bạc đãi mình chứ." Uông Vân Phong nói lạnh lùng, "Một tiểu viện chỉ có ba người ở. Sương phòng để tiếp khách cũng không có, không có thư phòng, cũng không có phòng đánh đàn, ngay cả đình ngắm hoa cũng không có cái nào; vôi quét trên tường còn nhìn thấy cả hạt cát, đồ gỗ trong phòng thì không được quét nước sơn, chén pha trà bằng sứ trắng thì bị hổng, trong bình hoa chỉ có một đó hoa dại một đóa, trong phòng nàng, chắc bình phong không phải được làm bằng mấy cây trúc đỡ cái giá đấy chứ?" Hắn ngắm đồ trang sức củ đối phương đầy ghét bỏ, "Đây không phải là cây trâm lạ mắt làm bằng gốc cây năm năm trước hay sao, quần áo bằng vải bố, sợi to như sợi lông, giày nàng đi được bao lâu rồi? Nhìn thần sắc của nàng, rốt cuộc, ở Cổ gia, nàng có ăn tốt không, hai mắt xanh xao, vàng vọt, vô thần, nói chuyện thì ỉu xìu..."
Cổ Lang nghẹn họng nhìn trân trối, nghe Uông đại nhân lôi sân của Cổ gia, mắng đến từng bông hoa, ngọn cỏ, soi mói từ quần áo, trang sức của Hạ Lệnh Mị đến khinh bỉ nha hoàn nhà hắn xấu xí không chịu nổi. Cái bàn, ghế dựa, trà, điểm tâm bức họa trên tường, ao cá, hoa cỏ chim tước, thậm chí ngay cả một vùng trời trên đỉnh đầu bọn họ cũng bị phủ đầy tro bụi vào mặt. Ngoại trừ Cổ Lang, tất cả đều bị hắn ghét bỏ giống như nhìn thấy lũ ăn xin, thứ hắn ghét bỏ nhất là con chim cắt ở trong tay Hạ cô nương.
Hắn phê phán một con chim cắt thành loại con chuột béo phì, người gặp người ghét.
!!!!!!!!!!
"Quả nhiên Ngự sử đại nhân là người căm ghét thế tục, răng bén lưỡi nhọn." Gặp gỡ ngắn ngủn, trong lòng mỗi người cũng phải kết luận ra như thế.
"Câm miệng cho ta." Không thể nhịn được nữa, Hạ Lệnh Mị đã nhịn đến cực hạn, tức giận đến mức cả người phát run.
Đã lâu rồi, không ai quan tâm nàng có tốt hay không, có ăn thật no mặc thật ấm hay không, có bị người ác ý gâu khó dễ hay không. Trong mắt tất cả mọi người, Hạ Lệnh Mị có khả năng chăm sóc bản thân thật tốt, nàng không chỉ độc lập, kiêu ngạo mà còn vô cùng khoẻ mạnh. Chẳng những nàng có thể đối xử tử tế đối những người đối tốt với nàng, có thể trừng phạt những người độc ác với nàng. Nàng mang theo hai người nha hoàn phiêu dạt bên ngoài, gió táp mưa sa dầm mưa dãi nắng còn không sợ. Đây chính là con đường nàng lựa chọn, vì thế nàng phải thỏa mãn, phải cao hứng, phải cảm ơn.
Trở lại Hạ gia, khi tỷ muội biết rõ chuyện, các nàng ước ao có được tự do như nàng, thoát khỏi nhà giam, tự do bay lượn.
Đứng cạnh người thân, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng vẫn kiêu ngạo như cũ, đối với trần thế bất công, khí chất của nàng lại càng thêm khoan dung. Nàng ngửa đầu, kiêu ngạo nói cho mọi người biết, nàng rất tốt.
Chỉ có hắn, năm nào cũng vậy, có một khoảng thời gian ngắn, hắn đi theo nàng như hình với bóng, lặng yên thở dài, yên lặng nhìn kỹ, câu nói đầu tiên hắn nói luôn là 'quá khổ thì về đi', nàng sẽ cãi lại cực kỳ hung ác "Ta rất tốt, vĩnh viễn không quay về' . Hắn trầm mặc, nàng tỏ ra vô cùng hiên ngang, giống như bản thân không cần bất cứ ai lo lắng.
Nhưng sự kiên cường chống đỡ và kiêu ngạo lại bị hắn đâm thủng không chút do dự, nàng xấu hổ vô cùng. Sự hung hãn của nàng khiến nàng giấu đầu hở đuôi, che đậy sự khổ sợ mà bản thân phải chịu đựng.
Cổ Lang thấy sự điêu ngoa của Hạ cô nương tan vỡ trong khoảnh khắc, người không biết còn tưởng Uông đại nhân lợi hại. Xem ra, bọn họ cũng không phải người xa lạ như lời Hạ Lệnh Mị đã nói, mà là bạn cũ vô cùng thân thuộc rồi. Khuôn mặt hắn nóng lên, có phần hối hận khi biết lão phu nhân thất lễ với Hạ Lệnh Mị. Tuy nhiên tiểu viện cũng chẳng đơn sơ không chịu nổi như Uông đại nhân nói, nhưng thật sự thì đây chính là tiểu viện xa xôi và hoang vu nhất của Cổ gia, thật sự không phải nơi ân nhân cứu mạng nên ở.
Hạ Lệnh Mị cố chấp hất đầu: "Ngươi dạy xong rồi, đi được chưa?"
Uông Vân Phong lại vén vạt áo ngồi xuống, bưng chén khổ trà hổng lên uống. Nửa ngày, nói: "Nàng không thích hợp ở nơi này. Theo ta về phủ đi, ta sẽ chăm sóc cho nàng."
Hạ Lệnh Mị xuỳ một tiếng, giọng nói bén nhọn, chứa đựng sự không tin nổi: "Ngươi chăm sóc ta? Trên thế gian này, người không có tư cách nói chăm sóc ta nhất chính là ngươi đấy."
Uông Vân Phong nhếch môi mỏng, đường cong nơi khóe miệng đường cong đủ chứng minh sự kiên cường và không cho người khác kháng cự: "Nếu nàng không theo ta về, ta sẽ khiến người Hạ gia tới đưa nàng đi. Ta không thể để cho nàng chịu uất ức như thế, Cổ gia không phải là nơi nàng có thể ngây ngốc." Hắn lườm Cổ Lang một cái, nói cực kỳ thẳng thắn, thành khẩn: "Cổ đại nhân cũng không phải phu quân của nàng."
Hạ Lệnh Mị thẹn quá hoá giận: "Hắn không phải, chẳng lẽ là ngươi à?"
Cổ Lang không xứng với nàng, chẳng lẽ Uông Vân Phong hắn có thể lấy nàng? Nhiều năm trước, sự thật đã chứng minh hắn không thích nàng. Nàng thu lại tính nết dữ dằn của bản thân, rụt rè, đoan trang đứng sau lưng hắn, cố gắng làm tốt vai trỏ chủ mẫu trong nhà, làm thê tử dịu dàng. Nhưng hắn chưa bao giờ liếc nàng, nhìn nàng một cái, đối với tình yêu say đắm của nàng, hắn coi như không thấy, hắn cõng nàng...
Hạ Lệnh Mị rút trường tiên từ sau lưng, hếch cằm, lại thành luỹ kiên cường thêm lần nữa: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Bây giờ, ngay lập tức, cút khỏi tầm mắt ta ngay lập tức. Nếu không, ta sẽ cho
ngươi nếm thử mùi vị của roi san hô." Một tay chống nạnh, Hạ Lệnh Mị cười cười, "Trước kia rất lâu, ta đã muốn lôi ngươi ra, đánh cho một trận rồi."
Cuối cùng, trường tiên của Hạ Lệnh Mị cũng không có chỗ để sử dụng. Sau khi đối nghịch với nàng nửa nén hương, Uông Vân Phong tiếc nuối rời đi.
Lúc đưa hắn ra cửa, Cổ Lang xấu hổ giải thích: "Ta sẽ chăm sóc Hạ cô nương thật tốt."
Không, Uông Vân Phong không muốn người khác chăm sóc cho Hạ Lệnh Mị một chút nào. Có thù tất báo, người lòng dạ hẹp hòi như Ngự Sử đại nhân quyết định đối tượng tiếp theo mà hắn tấu lên sẽ là Cổ Lang-vị Hộ bộ lang trung mới nhận chức.
Uông Vân Phong đi chân trước thì chân sau, Cổ Lang đã sai người thu dọn lại sân phía đông, tự mình đi mời Hạ Lệnh Mị tới thăm đình viện mời. Ờ, cho ân nhân cứu mạng ở trong đại viện, buông tha bức tường vây là viện lớn của Cổ gia, của Cổ đại nhân, người có tim 7 lỗ.
Đối với môi trường sống, Hạ Lệnh Mị căn bản không hề soi mói, cảm xúc thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Với thái độ ân cần, khác thường của Cổ Lang, từ cung kính đến a dua, đón ý, hùa theo lấy lòng, điều đó cũng chẳng khiến nàng thấy chút cảm động chút nào.
"Thật ra, ta rất thích tiểu viện lúc đầu. Đầy đủ mà yên tĩnh, hẻo lánh, có thể phòng được sát thủ, kẻ trộm, lúc xảy ra hoả hoạn thì có đường vòng, thao hồ mà chạy trốn."
Cổ Lang cười gượng, định trả lời: "Có ta ở đây, tất cả mọi chuyện không cần lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nàng."
Đối với chuyện này, từ đầu tới giờ Hạ Lệnh Mị cũng không để trong lòng. Loại thư sinh như Cổ Lang, bắt con gà cũng không xong chứ đừng nói tới chuyện bảo vệ một nữ tử.
Nhưng vị thư sinh tay trói gà không chặt này lại bất ngờ xoay người, gia tăng không ít tình yêu thương đối với Hạ Lệnh Mị. Cả một ngày loay hoay dọn viện mới cho nàng ở, trồng loại hoa tươi đang được ưa chuộng, vẽ lên bước trang cung nữ xinh đẹp thanh tú, đồ sứ Cảnh Thái Lam màu hồng đẹp tươi toả ra ánh hào quang loá mắt, cá chép thường nhảy trên mặt nước cùng vui vẻ với mọi người. Tăng số lượng nha hoàn thô sử lên bốn người, hai quản sự, bà mụ, sau buổi trưa, không ít chủ tiệm trang sức và tơ lụa tới đây, nói là muốn đặt mua cho Hạ Lệnh Mị mấy bộ quần áo, trang sức từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Cổ lão phu nhân đứng trên lầu cao nhất nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái sân ở cách đó không xa, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, muốn lôi Cổ đại nhân lên mắng cho một trận. Đến buổi chiều, Cổ lão phu nhân phá lệ gọi Hạ Lệnh Mị đến ăn cơm chiều, không có món mặn, chỉ có thức ăn chay, vài đĩa đậu chiên xào. Hạ Lệnh Mị không để bụng, cổ họng không nóng không lạnh ngồi ăn cơm, rửa tay, quay đầu về phòng nghỉ ngơi. Vốn dĩ định bàn bạc một tý với mỹ nhân về việc Cổ đại nhân báo ân, đành phải cho người ta chọn mùi hương, tự mình ôm đàn cổ ra sân ngồi, gảy khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》 suốt đêm, khiến Hạ Lệnh Mị trở thành dạ khúc, hôn mê bất tỉnh ngủ say.
Đợi tới lúc khuya khoắt, vị Hạ cô nương ngủ sớm bỗng thức dậy, vội vàng thu xếp chăn chiếu, thu dọn đồ nữ trang, bò qua cửa sổ, mang theo hai nha hoàn thân thuộc bên người, chạy trốn.
Hạ Lệnh Mị Cơn tức Hạ Lệnh Mị rất lớn, bọn nha hoàn giống như biết rõ tính khí của nàng lúc này nên giả bộ làm cọc gỗ, không nghe không thấy không nói, tùy nàng phát ra cơn tức là tốt rồi.
Ngày hôm qua Cổ Lang nói những lời này sau đó có chút chột dạ, lại để người đem xiêm y đến cho nàng, lại đưa thuốc bổ, bị Cổ lão phu nhân biết được, nhéo lỗ tai một trận lãi nhãi: "Ngươi tên phá của này, lão nương nuôi không ngươi. Xiêm y này tiêu bao nhiêu bạc, thuốc bổ này bản thân lão nương cũng không dám ăn, ngươi lại đem toàn bộ cho người ngoài. Ngươi nói, cuối cùng ngươi có phải là con cháu của Cổ gia không?
Lão thái thái biết rõ biện pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ, ở hậu viện trong đại sảnh ngoài mặt gây sức ép một chút, Hạ Lệnh Mị liền cho người đem thuốc bổ cùng xiêm y còn nguyên vẹn trở về, còn tặng thêm một đôi vòng vàng. Vòng tay không lớn, chính là mặt trên điêu khắc con cháu đầy đàn thật rất tinh tế, tiền công phu điêu khác này so với vàng bạc càng quý hơn rồi.
Cổ Lang cười hề hề: "Nương, nhìn xem Hạ cô nương tặng quà rất nhiều."
Lão thái thái hừ hắn một tiếng, xiêm y để cho tiểu nha đầu đem vào phòng, lúc này đem thuốc bổ đi nấu canh, lúc này cái vòng vàng được đeo trên tay lão nhân gia, ngó trái ngó phải yêu thích không buông, trong miệng vẫn ghét bỏ như cũ: "Cái thứ này lão nương không thấy lạ. Nhìn xem vòng nàng còn không dày bằng vòng ngọc ta đang đeo, đeo trên cổ tay của ta không có một chút giá trị nào, quá trống trải.”
"Lúc nào đó con sẽ mua cho lão ngài một đôi?"
Một bàn tay của lão thái thái vung qua, Cổ Lang làm bộ uống trà, khó khăn tránh thoát.
"Ta nói ngươi là tên phá của còn không nghe, ngươi có bạc làm chi không để lại cưới vợ. Lão nương nói cho ngươi, đừng tưởng rằng dựa vào đôi vòng này đã muốn chuột ta. Con dâu, phi, ít nhất con dâu của Cổ gia chúng ta cũng phải làm con gái của quan ngũ phẩm."
Đôi mắt Cổ Lang còn quay tròn nhìn cái vòng vàng này. Hạ Lệnh Mị tùy ý là có thể đưa ra trang sức như vậy, này không phải lý giải rằng của cải của nàng rất giàu có sao? Mà ngày thường cũng không thấy nàng mua này nọ, nàng theo mình đến Cổ gia, cũng không mang theo mấy cái gương nào. Vậy cuối cùng bạc đó từ nơi nào đến?
Đang nói, người đầy tớ liền chuyển đến một cái thiệp vàng, vừa thấy ký tên lại là Ngự Sử Đại Phu Uông đại nhân.
Ví như đem sự to lớn về nhà cao cửa rộng của chín cấp độ phẩm chất quan lại ngày xưa, Cửu Phẩm này là biết được cánh cửa nhà đại viện số nào, Thất phẩm là bước trên đại viện một bậc thềm nhỏ, Ngũ Phẩm là cánh cửa, Tứ Phẩm là đi ở bên ngoài viện, Tam Phẩm có thể là ở phòng nghị sự, Nhị PHẩm là đứng ở thư phòng, Nhất Phẩm Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo, Thái Úy, Tư Đồ, Tư Không là ngồi cùng Hoàng Đến bàn chuyện quốc gia đại sự.
Ngự Sử đại phu là quan Tam Phẩm, thuộc về có tiếng nói ở phòng nghị sự, có thể tham gia tấu về sống chết của một quan viên. Lại nói nha môn của Ngự Sử này nói ra thật sự làm cho ngươi ta yêu cũng không được, hận cũng hận không thể. Ngươi yêu nó quá sâu, các quan khác hận ngươi, ngươi hận nó quá sâu, những quan viên bên trong càng hận ngươi. Ngươi không thể cười phóng túng đối với người của nha môn này, bằng không bọn họ sẽ cho rằng chính mình là quan – kỹ nữ, ngươi nguyện ý chơi gái - khách, bọn họ cũng không nguyện ý sẽ mở cửa tiếp khách; ngươi cũng không thể châm chọc khiêu khích đối bọn họ, nói bọn họ đầu đường ác bá, há mồm ngậm miệng khiến cho gia đình nhà người ta táng gia bại sản vợ con chê trach, nếu không nghe lời, bọn họ sẽ làm ngươi thử một chút cái tư vị thế nào là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Cổ lang vừa lên làm quan không bao lâu, nịnh hót hắn người ta sẽ nói hắn Ngũ Phẩm quan to “, miệt thị hắn người ta nói “theo Ngũ Phẩm Tiểu Quan.”. Loại cấp bậc này ở thành bắc định vừa nắm một bó to. Một ván bài mười người thì có đến tám người sẽ đập đầu xin làm thiếp với hắn. Nên chỗ này là Thần Châu, quan viên lớn nhất là Tứ Phẩm Thứ Sử Hoa đại nhân, những mà biểu muội. Ngự Sử Đại Phu đến đây như vậy, cũng là cho Hoa gia , cũng làm cho Hoa gia không xong, tự nhiên Cổ Lang cũng nhúc nhích không được.
Bất quá ngoài mặt vẫn là khách đến thăm, Cổ Lang đày nhiệt tình đưa Uông Vân Phong đi vào, vừa mới dâng trà, Uông Vân Phong liền nói thẳng ý đồ đến đây.
"Lần này ta đến là vì việc tư. Không biết quý phủ Cổ đại nhân có một vị là Hạ cô nương phải không."
Cổ Lang ngẩn người. Hạ Lệnh Mị nói dễ nghe là ân nhân cứu mạng của hắn, nên cuối cùng không có nói cho người ngoài biết. Một quan Ngũ Phẩm trên đường đi nhậm chức được một nữ tử giang hồ cứu giúp, nói ra sẽ bị người chê cười. Cổ đại nhân ông cũng sẽ uất ức, người khác là anh hùng cứu mỹ nhân, người ta khen ngược lại, mỹ nữ cứu anh hùng, còn bị mỹ nữ đùa giỡn một phen muốn lấy thân báo đáp, chặc, nói ra thật sự là đã đánh mất hình tượng đại trượng phu rồi.
Hắn cười hắc hắc nói: "Đây là Cổ phủ, bên trong phủ chỉ có người nhà và tôi tớ Cổ gia ta, nào cô gái họ Hạ nào." Hắn tiếp sát vào Uông Vân Phong, "Chẳng lẽ phủ Uông đại nhân lại lạc mất người nào?”
Uông Vân Phong đã sớm dự đoán được đối phương sẽ không chịu nói thật, vẫy tay, Quyển Thư lập tức đưa ra một cái hộp gỗ Đàn dài, bên trong có một bức vẽ tinh xảo. Cao lớn tuấn mã, tranh mỹ nữ diễm lệ đẫy đà nháy mắt chiếm lấy tầm mắt người, bút họa sinh động, màu sắc tươi đẹp, làm cho người ta hoa mắt mê thần, đúng là thiên kim tiểu thư.
Ánh mắt Cổ Lang sáng ngời, đang chuẩn bị vươn tay cẩn thận nghiên cứu một chút, Quyển Thư nhanh nhẹn thu lại, Uông Vân Phong uống trà: "Cổ đại nhân..."
Cổ Lang ảo nảo, ngón tay run lẩy bẩy : "Ha ha, trong phủ đích xác có một vị Hạ cô nương."
Uông Vân Phong gật gật đầu: "Phiền toái mời nàng ra gặp một lần."
Cổ Lang do dự.
Uông Vân Phong đặt cốc trà xuống: "Có chút không tiện sao?"
Quyển Thư đem cuốn tranh lại, Cổ Lang: "Tiện, dĩ nhiên tiện." Gặp một lần mà thôi, dù sao là ở Cổ gia, Uông Vân Phong cũng không thể làm gì hăn. Hơn nữa, nhìn tư thế này của Hắn là tìm phiền toái cho Hạ Lệnh Mị, Cổ Lang không thay người chịu tiếng xấu làm lý tưởng cao cả, để hắn gặp Hạ Lệnh Mị một lần, bản thân có thể được một bức tranh cổ, vì sao mà không làm.
Lúc nha hoàn đến tiểu viện Hạ Lệnh Mị, chính là gặp chủ tớ các nàng đang dạy bảo nhau.
Cái chim yến danh là Phi Dao đứng trên mặt đất, trước mặt nó là lan can, là phi đao cái kia yến chim cắt đứng trên mặt đất, nó trước mặt có vài bậc lan can, mỗi bậc cáo hơn, bậc cuối cùng là cái song sắt, mặt trên quấn quanh một vòng vải dầu, điểm bắt đầu bị đốt lửa bốc cháy, nối một giỏ trúc đóng bửa bên trong có mấy con chim sẽ. Có lẻ lửa cháy lớn quá, các Tiểu Tước líu ríu không ngừng, có con đạp nước muốn bay ra ngoài, cso cọn bị chim Yến đối diện đứng oai hùng bị dọa làm cho choáng váng, có con trực tiếp bổ nhào giả chết muốn tráng được kiếp nạn này.
Phi đao ủy khuất lui vào bên trong bả vai, bất chợt nhìn xem công việc thực sự ở xa mà nuốt nước miếng, bất chợt tối tăm nhìn chằm chằm vào lửa cháy trên lan can than thở.
Hạ Lệnh Mị ngồi trên ghế dựa Thanh Đằng, đong đưa qua lại, đợi đến lửa trên lan can cháy càng lúc càng mạnh, liền vươn roi San Hô đánh vào mông Phi Đao: “Nhảy.”
Phi đao ủy khuất, kêu hai tiếng đối với chủ nhân của mình.
Hạ Lệnh Mị hừ: "Cho ngươi tìm thức ăn hoang dã, ăn như thế mập ra đến bay cũng không xong." Một cây roi vút vừa xong, vừa vặn gần cánh Phi Đao, Phi Đao sợ tới mức đạp đạp cánh tại chổ lại bật nhảy đạp nước không bay lên.
Nha hoàn tiến đến bên cạnh Tụ Ngọc, nhỏ giọng hỏi: "Hạ cô nương đang làm cái gì?"
Tụ Ngọc lườm nàng một cái: "Giảm béo."
"A?"
"Ba tháng ngắn ngũn Phi Đao liền mập lên năm chân, cô nương sợ nó béo tìm không được người trong sạch xuất giá, hiện tại chính là giảm béo cho nó."
Nha hoàn nghi hoặc: "Này chim chóc cũng muốn xuất giá?"
Tụ Ngọc khinh bỉ: "Ngươi đều phải lập gia đình, nó tại sao không thể gả. Phi Đao nhà chung tôi là chim Yến có tiếng là mỹ nhân trong tộc.” Nàng xoay người nhìn nhìn đối phương, hỏi: "Tìm cô nương có việc?"
Nha hoàn nhanh chóng giải thích lý do. Tụ Ngọc hỏi đối phương người tới họ là ai, nha hoàn lắc đầu; Tụ Ngọc hỏi lại ý đồ của đối phương đến đây, nha hoàn cũng lắc đầu; Tụ Ngọc hỏi: "Ngươi có biết cái gì?"
Nha hoàn vô tội nháy mắt: "Ta chỉ biết là đại nhân nhà ta để cho Hạ cô nương đi gặp khách"
Tụ ngọc hận không thể dùng Phi Đao đè chết nàng.
Người cổ đại xem tiểu thư nhà nàng là nha hoàn sao, có thể tùy tiện sao bảo. Còn lúc gặp khách, có cô nương nhà nào lại tùy tiện đi gặp người ngoài chứ. Cô nương nhà nàng là hành tẩu giang hồ, phần lớn thời gian cũng đều đọi mũ ô sa, ngồi trong xe ngựa, nhiều nhất là đến nơi núi hoang vắng mới tự mình cởi ngựa. Người Cổ gia này cũng không hiểu nhiều quy củ, hoặc là từ lúc đầu bọn họ đã không tôn trọng cô nương nhà nàng rồi.
Tụ Ngọc đè nặng không vui, tiến đến bên cạnh Hạ Lệnh Mị thưa chuyện, quả nhiên, Hạ Lệnh Mị không đồng ý gặp người xa lạ. Nha hoàn chu mỏ, cảm thấy Hạ cô nương này làm giá quá lớn, bất quá chính vì cái cao ngạo này mới không làm lão phu nhân thích. Lão phu nhân không thích, các nàng nha hoàn tự nhiên cũng không chịu tốn nhiều tâm tư, vui vẻ chạy tới chạy lui nói chuyện.
Không lâu sao, lại thêm một mụ già đến mời Hạ Lệnh Mị, chỉ nói là có vị Đại Quan Nhân muốn gặp nàng.
Hạ Lệnh Mị đã đứng lên vung roi ép Phi Đao luyện nhảy lên, nhảy qua một cái lan can liền cho một viên đậu, nhảy không qua liền đánh một roi. Phi Đao vừa ăn no chán chê vừa giảy dụa trong địa ngục nóng bỏng, nhảy qua một cái lan can liền đau khổ la lên một tiếng, Roi Hạ Lệnh Mị rung lên uy hiếp một chút, Phi Đao cũng chỉ có thể cất giữ vẻ mặt bên trong tiếp tục kế hoạch giảm béo.
Lão mụ tử bị trường tiên của Hạ Lệnh Mị dọa sửng sốt, tâm can phèo phổi đều muốn trào ra ngoài, ánh mắt mọc trên đầu phát biểu với nàng ăn nhờ ở đậu phải biết đúng mực: “Cô nương, ngươi đến cùng là ở tại trong nhà đại nhân của chúng tôi, đại nhân nói cái gì dù là ý kiến to lớn cô nương cũng phải nghe theo, đi làm đàng hoàng tử tế. Ngươi cho Cổ gia thể diện, Cổ gia cũng sẽ nhớ tới ý tốt của ngươi, cho ngươi ở nơi này yên ổn thoải mái.” Nhiều năm là người hầu tôi tớ cho Lão phu nhân, bọn họ nhìn không quen mắt hồ ly tinh yêu khí mãnh liệt tác quái, cho rằng cứu Cổ đại nhân một mạng là có thể ở Cổ phủ tác oai tác quái mượn oai hùm. Trong ngày thường thì thôi đi, bây giờ Cổ đại nhân muốn nàng đi gặp khách còn muốn tam thôi tứ thỉnh, còn gì là đức hạnh.
Hạ Lệnh Mị tựa hồ là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ quá đáng của người ở Cổ gia đối với bản thân mình, đương nhiên, có lẽ trước kia đã rất nhiều lần, bất quá đều bị hai nha hoàn của mình gánh chịu thay.
Nàng cười khẽ hai tiếng, từ nhỏ đã được dạy dỗ khiến cho nàng không đi so đo với tôi tớ, huống chi là đi tranh luận.
Nàng bảo Tụ Ngọc "Ngươi đi theo nhìn một cái." Nói xong, lại cầm một viên đậu ném vào trên người Phi Đạo đang nhân cơ hội lười biếng: "Đừng ngừng, chim mập."
Tụ Ngọc đi khoảng một ly trà, lúc đi là một người, tới bây giờ lại là ba người. Người dẫn đường đầu tiên là Cổ Lang, người đi giữa kia sao mà quen thuộc như vậy, cư nhiên là….
"Uông Vân Phong!" Hạ Lệnh Mị trừng to mắt.
Cách đó không xa Phi Đao giống như bị kim châm, rồi đột nhiên thét chói tai, quạt cánh rộng, liên tiếp năm sáu lần mới bay lên, xông tới hướng Uông Vân Phong đang đi đến.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Uông Vân Phong đã từng tưởng tượng, nếu không có hạ nhân đứng đây, liệu Hạ Lệnh Mị có trực tiếp quất chết hắn bằng roi hay không. Nói vậy, hắn có thể nhân cơ hội này sử dụng thương tích để nhận được sự tha thứ của nàng. Trong nhận thức của hắn, Hạ Lệnh Mị là một nữ tử luôn thương tiếc kẻ yếu. Với một điều kiện, hắn phải nhận toàn bộ sự đau đớn da tróc thịt bong, vô cùng đau.
Hắn cũng muốn, nếu gặp nhau ở bên ngoài, nàng cũng sẽ giống hệt như lúc ở Hạ gia, ngoảnh mặt làm ngơ với hắn. Lúc thân thiện quá mức, nàng sẽ dùng 'ánh mắt lạnh lẽo giết người', đả kích tấm lòng yếu ớt nam nhân của hắn.
Hắn có thể chắc chắn, nghìn lần tưởng tượng, cũng chẳng ngờ rằng hắn sẽ bị huỷ dung bởi vật cưng của nàng.
Cơ thể phì phì của Phi Đao lao về phía mặt hắn, móng vuốt sắc nhọn túm chặt tóc của hắn, hai cánh vỗ mạnh vào da mặt của hắn, trên mắt, đôi cánh sắc nhọn quét qua da thịt khiến hắn đau đớn.
Cổ Lang bị dọa tới mức ngây người, bọn nha hoàn bà mụ bị doạ cho thét chói tai, Phi Đao hưng phấn kêu to, sau khi ngạc nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, đắc ý của Hạ Lệnh Mị truyền tới tai hắn.
Uông Vân Phong nhịn xuống sự đau đớn nơi khóe mắt, chờ nha hoàn hầu hạ buộc mũ quan chắc chắn cho hắn, phủi tay áo một lần nữa, lúc này mới ra khỏi sương phòng, chuyển hướng đi về phía sảnh trà.
Hạ Lệnh Mị ôm Phi Đao, vuốt ve lớp lông vũ ở trên đỉnh đầu nó, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ nhà, cười mà như không cười. Sáng sớm, tường viện phản xạ lại ánh nắng mặt trời, xuyên qua ao cá, vỡ vụn quanh người nàng, nổi bật lên khí chất đẹp đẽ, ung dung cao quý của nàng.
Ở trong mắt Cổ Lang, lúc này, nàng có chút xa lạ, dường như chớp mắt một cái ngắn ngủi, một nữ hiệp giang hồ không biết cố kỵ điều gì trở thành nữ nhân nơi nhà cao cửa rộng, đoan trang thanh tao lịch sự, nhìn người bằng nửa con mắt.
Cổ Lang xấu hổ ho khan một tiếng: "Uông đại nhân là bạn cũ của nàng à?"
Hạ Lệnh Mị nhíu mày, cười như không cười: "Hắn là nam tử, ta là nữ tử; hắn trong triều đình, ta ở giang hồ; hắn họ Uông, ta họ Hạ. Hai tiếng bạn cũ, từ đâu mà đến."
"Hắn biết nàng, khăng khăng muốn gặp nàng."
Hạ Lệnh Mị nâng ly trà, dụng nắp để hất lá trà, nói với dáng vẻ vô ý: "Cho nên, ngươi mời hắn vào trong này. Lần đầu tiên, ta được biết, nội viện của quan ngũ phẩm có thể trở thành kỹ viện, bất cứ nam tử xa lạ nào cũng có thể bước vào."
Cổ Lang cười khan: "Ta cũng có chuyện khó xử của ta."
Hạ Lệnh Mị nhíu mày, đối với sự khó xử của đối phương, nàng tỏ thái độ không sao cả.
Điều này khiến Cổ Lang vô cùng căm tức, hắn nói thầm: Phụ nhân chẳng biết gì.
Mặt trời chiếu vào lưng hắn, Uông Vân Phong thu sắc mặt của hai người kia vào đem trong mắt, đôi mắt âm u, không ai nhìn ra được vẻ mặt của hắn.
Hạ Lệnh Mị nheo mắt lại, nói với người đứng đối diện nàng ở ngoài cửa: "Ngươi định nghe lén tới khi nào?"
Uông Vân Phong hừ lạnh: "Từ trước tới nay, nàng vẫn thích vu oan cho ta."
Hạ Lệnh Mị cười nhạo: "Vu oan cho ngươi? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu."
Uông Vân Phong sải bước đến, ngồi đối diện nàng, ánh mắt khủng hoảng nhìn nàng không hề kiêng kỵ: "Ở bên ngoài nhiều năm, tính cách của nàng vẫn mạnh mẽ như thế. Những lời nàng nói với ta, ngược lại chẳng có chuyện gì, vừa muốn thay đổi người khác lại không muốn chịu thiệt."
Hạ Lệnh Mị túm chặt bộ lông của Phi Đao, cả chủ lẫn sủng vật đều nhe răng lòi lợi: "Ngươi quản nhiều thế."
Uông Vân Phong không nhìn nàng, chỉ gõ mặt bàn: "Pha trà."
Hạ Lệnh Mị trợn mắt: "Không phải trước mặt ngươi có một ly đấy à."
Uông Vân Phong cầm bã trà che mắt.
Chén trà là sứ trắng bình thường, không được trang trí vẽ hoa tý nào có, miệng chén khuyết mất một ít, nước trà đục ngầu, lá trà hạt hoàng dường như căng tròn mềm nhũn, nở trên mặt nước: "Trà Khổ Đinh." "Cạch" Đặt cái bát sang bên cạnh: "Đây là đạo đãi khách của Cổ gia hay sao? Trà Khổ Đinh mà nàng cũng có thể uống à?"
Hạ Lệnh Mị cười lạnh: "Ta có thể uống, vì sao ngươi lại không uống được? Nhập gia
tùy tục, ngươi có hiểu không, ra khỏi cửa, ở bên ngoài mà ngươi vẫn tỏ vẻ tự cao tự đại như thế."
"Vậy cũng không thể tự bạc đãi mình chứ." Uông Vân Phong nói lạnh lùng, "Một tiểu viện chỉ có ba người ở. Sương phòng để tiếp khách cũng không có, không có thư phòng, cũng không có phòng đánh đàn, ngay cả đình ngắm hoa cũng không có cái nào; vôi quét trên tường còn nhìn thấy cả hạt cát, đồ gỗ trong phòng thì không được quét nước sơn, chén pha trà bằng sứ trắng thì bị hổng, trong bình hoa chỉ có một đó hoa dại một đóa, trong phòng nàng, chắc bình phong không phải được làm bằng mấy cây trúc đỡ cái giá đấy chứ?" Hắn ngắm đồ trang sức củ đối phương đầy ghét bỏ, "Đây không phải là cây trâm lạ mắt làm bằng gốc cây năm năm trước hay sao, quần áo bằng vải bố, sợi to như sợi lông, giày nàng đi được bao lâu rồi? Nhìn thần sắc của nàng, rốt cuộc, ở Cổ gia, nàng có ăn tốt không, hai mắt xanh xao, vàng vọt, vô thần, nói chuyện thì ỉu xìu..."
Cổ Lang nghẹn họng nhìn trân trối, nghe Uông đại nhân lôi sân của Cổ gia, mắng đến từng bông hoa, ngọn cỏ, soi mói từ quần áo, trang sức của Hạ Lệnh Mị đến khinh bỉ nha hoàn nhà hắn xấu xí không chịu nổi. Cái bàn, ghế dựa, trà, điểm tâm bức họa trên tường, ao cá, hoa cỏ chim tước, thậm chí ngay cả một vùng trời trên đỉnh đầu bọn họ cũng bị phủ đầy tro bụi vào mặt. Ngoại trừ Cổ Lang, tất cả đều bị hắn ghét bỏ giống như nhìn thấy lũ ăn xin, thứ hắn ghét bỏ nhất là con chim cắt ở trong tay Hạ cô nương.
Hắn phê phán một con chim cắt thành loại con chuột béo phì, người gặp người ghét.
!!!!!!!!!!
"Quả nhiên Ngự sử đại nhân là người căm ghét thế tục, răng bén lưỡi nhọn." Gặp gỡ ngắn ngủn, trong lòng mỗi người cũng phải kết luận ra như thế.
"Câm miệng cho ta." Không thể nhịn được nữa, Hạ Lệnh Mị đã nhịn đến cực hạn, tức giận đến mức cả người phát run.
Đã lâu rồi, không ai quan tâm nàng có tốt hay không, có ăn thật no mặc thật ấm hay không, có bị người ác ý gâu khó dễ hay không. Trong mắt tất cả mọi người, Hạ Lệnh Mị có khả năng chăm sóc bản thân thật tốt, nàng không chỉ độc lập, kiêu ngạo mà còn vô cùng khoẻ mạnh. Chẳng những nàng có thể đối xử tử tế đối những người đối tốt với nàng, có thể trừng phạt những người độc ác với nàng. Nàng mang theo hai người nha hoàn phiêu dạt bên ngoài, gió táp mưa sa dầm mưa dãi nắng còn không sợ. Đây chính là con đường nàng lựa chọn, vì thế nàng phải thỏa mãn, phải cao hứng, phải cảm ơn.
Trở lại Hạ gia, khi tỷ muội biết rõ chuyện, các nàng ước ao có được tự do như nàng, thoát khỏi nhà giam, tự do bay lượn.
Đứng cạnh người thân, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng vẫn kiêu ngạo như cũ, đối với trần thế bất công, khí chất của nàng lại càng thêm khoan dung. Nàng ngửa đầu, kiêu ngạo nói cho mọi người biết, nàng rất tốt.
Chỉ có hắn, năm nào cũng vậy, có một khoảng thời gian ngắn, hắn đi theo nàng như hình với bóng, lặng yên thở dài, yên lặng nhìn kỹ, câu nói đầu tiên hắn nói luôn là 'quá khổ thì về đi', nàng sẽ cãi lại cực kỳ hung ác "Ta rất tốt, vĩnh viễn không quay về' . Hắn trầm mặc, nàng tỏ ra vô cùng hiên ngang, giống như bản thân không cần bất cứ ai lo lắng.
Nhưng sự kiên cường chống đỡ và kiêu ngạo lại bị hắn đâm thủng không chút do dự, nàng xấu hổ vô cùng. Sự hung hãn của nàng khiến nàng giấu đầu hở đuôi, che đậy sự khổ sợ mà bản thân phải chịu đựng.
Cổ Lang thấy sự điêu ngoa của Hạ cô nương tan vỡ trong khoảnh khắc, người không biết còn tưởng Uông đại nhân lợi hại. Xem ra, bọn họ cũng không phải người xa lạ như lời Hạ Lệnh Mị đã nói, mà là bạn cũ vô cùng thân thuộc rồi. Khuôn mặt hắn nóng lên, có phần hối hận khi biết lão phu nhân thất lễ với Hạ Lệnh Mị. Tuy nhiên tiểu viện cũng chẳng đơn sơ không chịu nổi như Uông đại nhân nói, nhưng thật sự thì đây chính là tiểu viện xa xôi và hoang vu nhất của Cổ gia, thật sự không phải nơi ân nhân cứu mạng nên ở.
Hạ Lệnh Mị cố chấp hất đầu: "Ngươi dạy xong rồi, đi được chưa?"
Uông Vân Phong lại vén vạt áo ngồi xuống, bưng chén khổ trà hổng lên uống. Nửa ngày, nói: "Nàng không thích hợp ở nơi này. Theo ta về phủ đi, ta sẽ chăm sóc cho nàng."
Hạ Lệnh Mị xuỳ một tiếng, giọng nói bén nhọn, chứa đựng sự không tin nổi: "Ngươi chăm sóc ta? Trên thế gian này, người không có tư cách nói chăm sóc ta nhất chính là ngươi đấy."
Uông Vân Phong nhếch môi mỏng, đường cong nơi khóe miệng đường cong đủ chứng minh sự kiên cường và không cho người khác kháng cự: "Nếu nàng không theo ta về, ta sẽ khiến người Hạ gia tới đưa nàng đi. Ta không thể để cho nàng chịu uất ức như thế, Cổ gia không phải là nơi nàng có thể ngây ngốc." Hắn lườm Cổ Lang một cái, nói cực kỳ thẳng thắn, thành khẩn: "Cổ đại nhân cũng không phải phu quân của nàng."
Hạ Lệnh Mị thẹn quá hoá giận: "Hắn không phải, chẳng lẽ là ngươi à?"
Cổ Lang không xứng với nàng, chẳng lẽ Uông Vân Phong hắn có thể lấy nàng? Nhiều năm trước, sự thật đã chứng minh hắn không thích nàng. Nàng thu lại tính nết dữ dằn của bản thân, rụt rè, đoan trang đứng sau lưng hắn, cố gắng làm tốt vai trỏ chủ mẫu trong nhà, làm thê tử dịu dàng. Nhưng hắn chưa bao giờ liếc nàng, nhìn nàng một cái, đối với tình yêu say đắm của nàng, hắn coi như không thấy, hắn cõng nàng...
Hạ Lệnh Mị rút trường tiên từ sau lưng, hếch cằm, lại thành luỹ kiên cường thêm lần nữa: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Bây giờ, ngay lập tức, cút khỏi tầm mắt ta ngay lập tức. Nếu không, ta sẽ cho
ngươi nếm thử mùi vị của roi san hô." Một tay chống nạnh, Hạ Lệnh Mị cười cười, "Trước kia rất lâu, ta đã muốn lôi ngươi ra, đánh cho một trận rồi."
Cuối cùng, trường tiên của Hạ Lệnh Mị cũng không có chỗ để sử dụng. Sau khi đối nghịch với nàng nửa nén hương, Uông Vân Phong tiếc nuối rời đi.
Lúc đưa hắn ra cửa, Cổ Lang xấu hổ giải thích: "Ta sẽ chăm sóc Hạ cô nương thật tốt."
Không, Uông Vân Phong không muốn người khác chăm sóc cho Hạ Lệnh Mị một chút nào. Có thù tất báo, người lòng dạ hẹp hòi như Ngự Sử đại nhân quyết định đối tượng tiếp theo mà hắn tấu lên sẽ là Cổ Lang-vị Hộ bộ lang trung mới nhận chức.
Uông Vân Phong đi chân trước thì chân sau, Cổ Lang đã sai người thu dọn lại sân phía đông, tự mình đi mời Hạ Lệnh Mị tới thăm đình viện mời. Ờ, cho ân nhân cứu mạng ở trong đại viện, buông tha bức tường vây là viện lớn của Cổ gia, của Cổ đại nhân, người có tim 7 lỗ.
Đối với môi trường sống, Hạ Lệnh Mị căn bản không hề soi mói, cảm xúc thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Với thái độ ân cần, khác thường của Cổ Lang, từ cung kính đến a dua, đón ý, hùa theo lấy lòng, điều đó cũng chẳng khiến nàng thấy chút cảm động chút nào.
"Thật ra, ta rất thích tiểu viện lúc đầu. Đầy đủ mà yên tĩnh, hẻo lánh, có thể phòng được sát thủ, kẻ trộm, lúc xảy ra hoả hoạn thì có đường vòng, thao hồ mà chạy trốn."
Cổ Lang cười gượng, định trả lời: "Có ta ở đây, tất cả mọi chuyện không cần lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nàng."
Đối với chuyện này, từ đầu tới giờ Hạ Lệnh Mị cũng không để trong lòng. Loại thư sinh như Cổ Lang, bắt con gà cũng không xong chứ đừng nói tới chuyện bảo vệ một nữ tử.
Nhưng vị thư sinh tay trói gà không chặt này lại bất ngờ xoay người, gia tăng không ít tình yêu thương đối với Hạ Lệnh Mị. Cả một ngày loay hoay dọn viện mới cho nàng ở, trồng loại hoa tươi đang được ưa chuộng, vẽ lên bước trang cung nữ xinh đẹp thanh tú, đồ sứ Cảnh Thái Lam màu hồng đẹp tươi toả ra ánh hào quang loá mắt, cá chép thường nhảy trên mặt nước cùng vui vẻ với mọi người. Tăng số lượng nha hoàn thô sử lên bốn người, hai quản sự, bà mụ, sau buổi trưa, không ít chủ tiệm trang sức và tơ lụa tới đây, nói là muốn đặt mua cho Hạ Lệnh Mị mấy bộ quần áo, trang sức từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Cổ lão phu nhân đứng trên lầu cao nhất nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái sân ở cách đó không xa, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, muốn lôi Cổ đại nhân lên mắng cho một trận. Đến buổi chiều, Cổ lão phu nhân phá lệ gọi Hạ Lệnh Mị đến ăn cơm chiều, không có món mặn, chỉ có thức ăn chay, vài đĩa đậu chiên xào. Hạ Lệnh Mị không để bụng, cổ họng không nóng không lạnh ngồi ăn cơm, rửa tay, quay đầu về phòng nghỉ ngơi. Vốn dĩ định bàn bạc một tý với mỹ nhân về việc Cổ đại nhân báo ân, đành phải cho người ta chọn mùi hương, tự mình ôm đàn cổ ra sân ngồi, gảy khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》 suốt đêm, khiến Hạ Lệnh Mị trở thành dạ khúc, hôn mê bất tỉnh ngủ say.
Đợi tới lúc khuya khoắt, vị Hạ cô nương ngủ sớm bỗng thức dậy, vội vàng thu xếp chăn chiếu, thu dọn đồ nữ trang, bò qua cửa sổ, mang theo hai nha hoàn thân thuộc bên người, chạy trốn.