Giờ sửu canh ba, mây đen đã che kín vầng trăng không còn kẽ hở.
Trên đường phố yên tĩnh, cũng chẳng còn. Bóng tối sâu thẳm như hình với bóng lan tới nơi xa hơn, bí hiểm khiến lòng người thêm nặng nề.
Uông Vân Phong cảm thấy lồng ngực bị đè ép vô cùng khó chịu, hắn không còn sức lực, ho khan hai tiếng.
Quyển Thư giật chén rượi trong tay hắn: "Lão gia, nên về thôi."
Bạch Nghiên đứng trước cửa khách điếm, khoanh hai tay với nhau, cười nhạo: "Đừng về, trực tiếp thuê một gian phòng ở trong này, ôm mỹ nhân ở trong mộng nghỉ tạm là được rồi."
Uông Vân Phong hoảng hốt, lại nghĩ tới dáng vẻ của Hạ Lệnh Mị khi ở trong ngực mình, không biết trên mặt mình, trắng nhiều hơn hay là hồng nhiều hơn nữa.
Quyển Thư đứng ở bên cạnh, ưỡn ẹo hai lần: "Nếu lão gia không thích mỹ nữ, ôm Quyển Thư cũng được."
Bạch Nghiên bóp chặt bầu rượu ở trong tay, lôi cổ Quyển Thư, nói với ám vệ: "Đưa lão gia về phủ."
Uông Vân Phong nấc hai cái, toàn mùi rượu, mơ mơ màng màng, mở mắt, nhìn cầu thang ở nơi xa, nửa ngày mới nói: "Vài người theo ta về là được, những người còn lại, ở đây bảo vệ phu nhân."
Hai mắt Quyển Thư phóng lửa: "Ta sẽ đưa lão gia về phủ, Bạch Nghiên, ngươi ở đây bảo vệ phu nhân, á!"
Bạch Nghiên đánh một quyền vào đầu Quyển Thư, nói nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có muốn bảo vệ lão gia luôn ở trên giường không?"
Quyển Thư cười nói: "Ý kiến này cũng không tệ." Sau đó, hắn thổ lộ với dáng vẻ thẹn thùng, "Thật ra, ta thầm mến lão gia thật lâu rồi."
Theo bản năng, ám vệ đứng ngoài cửa xoa xoa da gà đang nổi lên khắp người.
Bạch Nghiên trực tiếp đạp một phát vào mông hắn, để cho đối phương đang đứng ở cửa lao xuống, cút dưới gầm xe ngựa: "Ngươi cứ ngồi mà nằm mơ, lão gia là của ta."
...... =))!!!!!
Mắt của ám vệ đứng ngoài cũng không nhịn được mà trợn trợn, tự động để lại một nửa tiếp tục bảo vệ Hạ Lệnh Mị, một nửa đỡ Uông Vân Phong đang nửa say tỉnh vào trong xe ngựa. Trong lúc Quyển Thư và Bạch Nghiên đang líu ríu 'tranh thủ tình cảm', xe ngựa đã chậm rãi chạy mất theo đường đêm, hướng về bóng tối.
"Cô nương, Uông đại nhân đi rồi." Chỉ chừa một khe cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài, Tụ Ngọc quay đầu lại, nói với Hạ Lệnh Mị đang nằm trên giường, nhắm mắt mà không ngủ.
Huỳnh Thạch đem cốc nến duy nhất đặt lên trên bàn nhỏ ở bên cạnh giường, thấy mí mắt Hạ Lệnh Mị kích động giật nhẹ, thở dài, dém chăn cho nàng: "Thời gian còn sớm, chờ Uông đại nhân đi xa một chút, sau đó chúng ta lại lên đường."
Hạ Lệnh Mị thở một hơi mong manh, coi như chấp nhận lý do của đối phương.
Lúc trưa, nàng phát hoả một trận thật lớn với Uông Vân Phong, mắng tới mức miệng đắng lưỡi khô, đánh tới mức gan bàn tay phát đau, đợi tới khi phát tiết xong, sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện Uông Vân Phong thương tích đầy mình, bộ dạng lung lay như sắp đổ. Trong thời gian ngắn, nàng không biết bản thân mình thấy sung sướng hay đau khổ nhiều hơn nữa. Hai người đối mặt với nhau, nặng nề ngồi với nhau một buổi chiều, không nói một câu.
Uông Vân Phong không tìm một lý do hợp lý nào giải thích cho sự quấn quít làm phiền của hắn, đối với sự nổi giận của bản thân, Hạ Lệnh Mị cũng không tìm lý do giải vây cho mình.
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi." Lúc hạ trường tiên xuống, nàng lẳng lặng nói: "Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào... Cuộc đời này, đến đây, một dao cắt đôi."
Ban đầu, là nàng cố gắng coi nhẹ sự đau đớn của hắn, ép hắn phải cưới nàng; năm đó, là nàng coi nhẹ sự tuyệt vọng của hắn, tự mình xoay người; lúc này, lại vẫn là nàng, coi thường sự thâm tình của hắn, tuyệt tình chặt đứt tất cả.
Lòng nàng đã không còn cảm giác, không còn cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào.
Nàng chỉ có thể trốn ở nơi tha hương nhỏ bé như khách điếm này, tự mình ôm chặt bản thân, dựa vào hai bàn tay ấm áp của mình, nuốt nước mắt vào trong.
Giờ dần, Hạ Lệnh Mị đứng dậy, tự mình mặc quần áo, chờ sau khi đồng hồ nước kêu vang khắp mọi nơi, mới nói khẽ: "Đi thôi."
Tụ Ngọc nói: "Có muốn Hắc Tử dụ ám vệ của Uông đại nhân tới nơi khác không ạ?"
"Không cần." Hạ Lệnh Mị nói, "Bây giờ, chúng ta sẽ đi ra ngoài một cách quang minh chính đại."
Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch liếc nhau nhìn nhau, cầm theo tai nải quý giá, đi theo Hạ Lệnh Mị ra cửa lớn. Đối với hành vi công khai chạy trốn lần này của nữ chủ nhân, ám vệ Uông gia tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ và lo lắng. Mấy năm nay, thủ lĩnh ám vệ vô cùng thân quen với Hắc Tử, hắn lặng yên không tiếng động nhảy tới bên cạnh Hắc Tử, kéo cánh tay đối phương, hỏi: "Lần này, phu nhân chuẩn bị chạy đi đâu?"
Hạ Lệnh Mị ngẩng đầu, quay người, nói với tên thủ lĩnh đang đứng ở dưới mái hiên: "Hơn một nửa lãnh thổ của vương triều Đại Nhạn ta cũng chạy qua rồi, Tiểu Bạch Tử có đề nghị gì mới không?"
Thủ lĩnh ám vệ - - Bạch Tử, gãi gãi đầu: "Đề nghị thì không thể nói rõ, nhưng người đừng chạy nơi đến không có tiền trang là được. Nếu không tiền tiêu vặt hàng tháng không có cách nào tới tay chúng ta đúng hạn được đâu, thuộc hạ sẽ lười biếng."
Hạ Lệnh Mị vô ý hỏi: "Nhiều năm như vậy, tiền tiêu vặt hàng tháng của các ngươi có tăng không?"
Bạch Tử lập tức tỏ vẻ uất ức: "Không có. Đại nhân bận rộn nhiều việc, chắc quên luôn rồi."
"Ừ, nhưng mà ngược lại, tiền tiêu vặt hàng tháng của Hắc Tử lại tăng không ít, vài năm nữa chắc cũng nên tăng thôi."
Hắc Tử tựa vào Bạch Tử, vỗ vai an ủi hắn: "Huynh đệ, các ngươi làm việc bán
mạng, nhớ phải moi thêm tiền tiêu vặt hàng tháng chứ."
"Không phải!" Bạch Tử kêu đau, "Vậy, chúng ta muốn đi trước, bàn bạc về chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng với đại nhân một lúc, sau đó quay lại bảo vệ phu nhân, được không?"
Hắc Tử rộng lượng vỗ vào vai đối phương: "Đi đi, kiểu gì ta cũng để lại dấu hiệu cho ngươi mà. Khi tiền tiêu vặt hàng tháng được tăng lên, nhớ nhanh chóng đuổi theo, mời các huynh đệ uống rượu."
Thiện lương, đầy nghĩa khí, đám anh em ảnh vệ Hạ gia vẫy tay, nhìn từng ám vệ Uông gia chạy vào bóng tối, nhanh chóng hướng tới con đường mà chủ nhân của bọn họ vừa đi để đòi tăng lương, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, vô cùng thuần lương.
Hạ Lệnh Mị xoa trán: "Bạch Tử vẫn trong sáng như hồi bé mà Hắc Tử nhà chúng ta vẫn đen tối như cũ." Hắc Tử xấu hổ, Hạ Lệnh Mị tiếp tục nói: "Giờ ta mới biết, nhiều năm nay, ta chưa từng thoát khỏi ám vệ của Uông gia, nguyên nhân là do có nội gián."
Hắc Tử cười ngây ngô: "Cô nương tha mạng. Nếu Tiểu Bạch không đi theo chúng ta, sớm hay muộn cũng bị những người giang hồ gian trá ăn tới mức xương cốt cũng không còn."
Nói đùa một hồi, cuối cùng, tâm trạng của Hạ Lệnh Mị cũng thoải mái hơn một chút, nhanh chóng cưỡi lên con ngựa đã được chuẩn bị từ trước, đi về hướng ngược lại với hướng Tiểu Bạch vừa đi.
Nửa đêm, trên đường phố, ngoại trừ hai ngọn đèn được treo trên cửa của những gia đình lớn, nhìn tới đâu cũng chỉ còn màu đen. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những con chuột giống như những quả cầu chạy trên ngã tư, sau đó là tiếng mèo kêu meo..meo, tiếng chó sủa gâu gâu, cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc gõ trên nền đá xanh, giống như âm thanh nơi địa ngục, khiến người ta cảm thấy tiêu điều và rùng mình.
Nằm ở trong lòng nàng, thỉnh thoảng, chú chó ngao Tây Tạng bé bỏng lại vươn đầu ra nhìn trái nhìn phải, cái mũi ươn ướt ngửi tới ngửi lui, thỉnh thoảng gầm gừ, uy hiếp vài tiếng với con chuột đang bận rộn, sau đó lại ru rú ở trong lòng chủ nhân, làm nũng đòi khen ngợi.
Bây giờ không cần trốn chỗ nọ chỗ kia như trước, cho nên đội ngũ đi không nhanh không chậm, mãi đến kia Hắc Tử đi phía trước mở đường bất ngờ ngừng lại.
Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch đi lên trước hai bước, chia nhau, đem Hạ Lệnh Mị kẹp vào giữa để bảo vệ, nàng hỏi nhẹ nhàng: "Sao vậy?"
"Có xe ngựa ở phía trước."
Hạ Lệnh Mị giật giật: "Nhà ai?"
Ảnh vệ giục ngựa tiến lên phía trước nhìn nhìn, nhanh chóng đi vòng về, trong đêm tối, vẻ mặt dường như hiện lên ánh sáng mà xanh nhạt, hơi dọa người. Hắc Tử nói với đối phương vài câu, sau đó Hắc Tử nói với Hạ Lệnh Mị: "Chúng ta đổi đường khác thôi."
Không nói là nhà của ai, cũng không nói đối phương có bao nhiêu người, vô cùng kỳ lạ.
Qua vai mọi người, từ phía xa, Hạ Lệnh Mị quay đầu nhìn lại, cảm thấy hình dạng của chiếc xe ngựa rất kỳ lạ, đèn treo trên xe cũng không giống treo một bên, ngược lại giống như ngôi mộ bốc lên ngọn lửa âm ty, lóe sáng yếu ớt, lúc sáng lúc tối. Gió đêm thổi tới, mọi người chỉ cảm thấy lạnh da đầu, dường như ngửi thấy mùi máu tanh.
Hắc Tử biết Hạ Lệnh Mị nghĩ nhiều, chỉ giải thích: "Chắc là trả thù, chúng ta tránh đi thì tốt hơn."
Báo thù cũng có rất nhiều loại. Hạ Lệnh Mị tiếp xúc với rất nhiều vụ ám sát ở trong cung, còn có những nhà quan lại dùng quyền thế để chèn ép, mấy năm nay đi lại trên giang hồ, ngược lại, lại nhìn thấy nhiều chuyện trả thù trên giang hồ. Phần lớn là bọn họ chọn cách né tránh, không muốn rước họa vào thân.
Mọi người quay đầu ngựa, Hắc Tử đi trước mở đường, mở ra một nhánh đường mới, Hạ Lệnh Mị được mọi người bảo vệ ở bên trong, toàn bộ yên lặng tới mức vô cùng quỷ dị, chỉ có chú chó ngao nhỏ Tây Tạng bất an ngọ nguậy.
Hạ Lệnh Mị ôm chặt nó, nghe thấy tiếng sủa non nớt vang lên, một lát sau, dường như có tiếng mèo kêu mềm mại từ xa truyền tới.
Nhóm ảnh vệ bắt đầu chia làm mấy vòng, vòng ngoài chia nhỏ ra để ảnh vệ quan sát, người ở vòng trong thì tập trung khấ nhiều, đứng không nhúc nhích, canh giữ bên cậnh Hạ Lệnh Mị, Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch rút trường kiếm ra.
Lại thêm tiếng mèo kêu, một nhóm bóng đen nho nhỏ ngã từ trên cây xuống. Tiếng ngựa hí vang lên, dưới ánh trăng, đao kiếm loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Chó ngao Tây Tạng bé nhỏ dường như đáp lại tiếng mèo kêu meo meo, tiếng sau nguy cấp hơn tiếng trước, ngẫu nhiên run rẩy khóc hu hu.
Ảnh vệ dùng trường thương lôi con mèo nhỏ tới gần, đưa tới trước mặt Hắc Tử. Mèo con rất nhỏ, mới hơn ba tháng, trên bốn bàn chân có một vòng lông trắng, cái đuôi dài lắc lắc, lông ở đỉnh mũi cong cong khiến mọi người chú ý, nhìn hơi quen thuộc.
"Là con mèo con của Uông đại nhân." Tụ Ngọc nói.
"Bảo vệ cô nương quan trọng hơn, chúng ta quay lại khách điếm thôi."
Vừa mới thoát được, sao có thể trở về. Tất cả mọi người đều có thắc mắc, nhưng cuộc sống ảnh vệ nhiều năm khiến họ biết cái gì mới là quan trọng nhất. Lúc này, ngay cả Hạ Lệnh Mị cũng hiểu rằng ra khỏi thành không an toàn. Bên ngoài tường thành cao vút này là nơi hoang dã, đối với người trong võ lâm mà nói nó là nơi dễ dàng ẩn thân để đánh lén, còn không bằng ở trong khách điếm, lấy tĩnh để chế động.
"Xe ngựa của ai?" Hạ Lệnh Mị hỏi Hắc Tử.
Chắc đối phương không dám lừa gạt nàng, nhiều lắm là im lặng.
"Là Uông Vân Phong, đúng không?"
"Trong xe ngựa chỉ có thi thể của người đánh xe ngựa và người cầm đèn, không thấy Uông đại nhân." Hắc Tử dừng một chút, "Uông đại nhân có người bảo vệ, chắc đã thoát khỏi nguy hiểm từ lâu rồi."
Như vậy coi như đã gián tiếp trả lời vấn đề của Hạ Lệnh Mị.
Nàng do dự hai lần, ngựa đen nôn nóng, bốn chân của nó chao một vòng, phì phì tung hơi thở.
"Con đường không thông tới Uông phủ."
"Chắc là tới nha môn. Uông đại nhân về muộn, chắc là sợ muộn giờ mão ngày mai, nên trực tiếp tới nha môn."
Mấy ngày nay, Hạ Lệnh Mị bị Uông Vân Phong làm phiền tới mức không chịu được, chỉ biết rằng trợn mắt nhắm mắt cũng đều không muốn thấy hắn lượn trước mặt mình, đuổi mà cũng không đuổi được, còn tưởng rằng Uông Vân Phong không có chuyện để làm, thì ra tin tức đã được đưa tới nha môn từ trước rồi. Nàng cũng không biết, bình thường, những chuyện quan trọng trong ngày, hắn xử lý thế nào.
Đúng lúc đang định quay đầu ngựa, mặt đất bắt đầu rung chuyển, có rất nhiều ngựa đang lao nhanh, chạy tới đây, chú mèo nhỏ sợ tới mức người lạnh lẽo, núp dưới bụng chó ngao Tây Tạng run cầm cập.
Hắc Tử gương mẫu lao lên phía trước, đổi trường kiếm thành trường thương, đứng chặn ở giữa đường.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, như gió bão cuốn sóng biển, tiếng động thật dọa người.
Người đứng đầu ở phía đối diện lao thẳng về phía trước, nói với Hắc Tử đứng cách đó không xa: "Giao đại nhân nhà chúng ta ra đây!"
Hắc Tử sửng sốt: "Bạch Tử?"
"Lão Hắc?"
Bạch Tử thở hồng hộc: "Nhìn thấy đại nhân nhà chúng ta không?"
"Không phải người về Uông phủ hay sao?"
"Ta đi nhầm đường, nửa đường bỗng nhận được tin cầu cứu, lúc đó, ta mới biết Uông đại nhân tới nha môn."
Tụ Ngọc đã chạy tới: "Lấy tin ra nhìn đi." Bạch Tử lưỡng lự một lúc, lấy từ trong ống tay áo một tờ giấy.
Tụ Ngọc đưa cho Hạ Lệnh Mị, trên đó chỉ có một chữ 'Ba' .
Hạ Lệnh Mị sờ chữ, đầu ngón tay đặt lên trên chóp mũi để ngửi: "Dụng máu viết."
Mấy người biến sắc, Tiểu Bạch nói: "Đây là tin tức của nhóm thứ ba, còn hai nhóm kia, cho đến lúc này vẫn chưa có tin tức."
"Xem ra, Uông Vân Phong được nhóm người đó bảo vệ." Hạ Lệnh Mị cầm tờ giấy, tay run lẩy bẩy, nhìn chữ bằng máu ngưng kết lại mà không nói lên nổi những lời nguy hiểm: "Hắn đi một canh giờ, lúc này, nói không chừng..."
Tiểu Bạch gào lên một tiếng: "Ta muốn đi cứu lão gia." Dứt lời, giục ngựa chạy như điên, ở phía sau, ám vệ của Uông gia vẫn luôn đi theo.
Hạ Lệnh Mị nhìn đường phố đã khôi phục lại sự yên tĩnh, trầm mặc không nói.
"Cô nương, chúng ta đi trước đi." Mặc kệ Uông đại nhân.
Hạ Lệnh Mị nhìn thấy Uông Vân Phong, lại nhìn thấy Hái Hoa Tặc dưới chân, liền tỉnh ngộ: “Hai người các ngươi liên hợp tính kế ta.”
Trang Sinh khóc kêu to: "Hạ đại hiệp, Hạ Mỹ nữ, tiểu sinh oan uổng. . ."
Hạ Lệnh Mị dùng sức dưới chân, Trang Sinh thiếu chút nữa sùi bọt mép.
Uông Vân Phong cũng không nhìn Trang Sinh đang đau khổ, một đôi mắt lạnh lẽo chỉ đặt trên người Hạ Lệnh Mị. Một tay Hạ Lệnh Mị nắm trường tiên, một tay chống bên hông, bộ dạng người đàn bà đanh đá hết mười phần. Hai người đối diện, không chớp mắt, loáng một cái, một nén nhang.
Người vây xem thấy hai người đã lâu không có hành động gì tiếp theo, ồn ào đoán.
"Bọn hắn trúng gió rồi hả ?"
"Có lẽ là trúng tà rồi."
"Hẳn là trúng ám khí."
"Uy!" Trang Sinh thống khổ khóc thét, "Uông đại nhân, người rộng lượng, Uông công tử, phiền phức, ngươi trăm phương nghìn kế để ta dẫn vị cô nương này ra, không phải là để chơi gà chọi đó chú?”
Hạ Lệnh Mị hừ lạnh: "Ngươi sai rồi, vị Uông đại nhân này có tiếng là mắt ở trên cao, có mắt không tròng.”
Uông Vân Phong nhìn không dời mắt.
"Đúng rồi, hắn vẫn là có tiếng là mặt cương thi."
Uông Vân Phong mặt không biểu cảm.
"Hắn sở trường nhất chính là tự mình đa tình, tự cho là đúng, cảm thấy trên đời này bản thân mình là tốt nhất, sâu nặng nhất, nam tử đa tình vô tội nhất."
Trang Sinh không còn sức lực: "Hạ cô nương, nhất định trước kia hắn đã đắc tội ngươi.” Trang Sinh hắn chính là vạch tràn thân phận của Hạ Lệnh Mị, phải có một trận roi, , cho nên mới sẽ bị Hạ Lệnh Mị ghi hận đến nông nỗi như thế này, chậc chậc.
Hạ Lệnh Mị mím môi, nàng không nghĩ sẽ nhớ lại những năm thống khổ đó
"Thực xin lỗi." Uông Vân Phong nói.
Mày Hạ Lệnh Mị nhảy dựng lên. Hóa ra nên đau lòng, vốn nên xót xa, vốn nên rơi lệ đầy mặt, nàng lại không thể nào nghẹn ngào.
"Những lời này ngươi nói quá muộn rồi." Nàng nói, phất tay: "Nếu ngươi chỉ là vì một câu này mới làm cho ta rời khỏi Cổ gia, không khỏi là chuyện bé xé ra to."
Uông Vân Phong nặng nề: "Cổ gia không phải là nơi ngươi nên ở."
Hạ Lệnh Mị hở ra khóe miệng: "Nhà hắn không phải, nhà ngươi là được? Ta mới biết được, Uông đại nhân tài cao thế lớn, cư nhiên đã mua một điền trang ở Thần Châu nho nhỏ này. Ngươi không nên đắc tội với người không nên đắc tội, bị giáng xuống đây tham sống sợ chết.”
Vốn là nàng nói dỗi. Màn đêm buông xuống nàng nhìn thấy cửa lớn Uông gia là lúc đột nhiên sinh ra một loại dũng khí. Phải biết rằng là danh hiệu danh môn được xếp cao trong triều đại, theo triều cục lên xuống hơn trăm năm, cho dù là thật sự mua ở Thần Châu, ông chủ cũng sẽ không đi vào ở. Hiện trạng cũng là, Uông Vân Phong lặng yên không một tiếng động đến đây, còn bỗng nhiên bố trí dài hạn. Không phải là nói nơi này sắp có biến cố sao.
Ánh mắt Uông Vân Phong sang ngời, giây lát lướt qua. Hắn lại ngậm chặt miệng, không nói chuyện rồi.
Mấy năm nay Hạ Lệnh Mị gặp hắn vịt chết còn cứng mỏ, trước kia phần lớn không nhìn, bây giờ vẻ mặt nàng còn bày ra như chuyện không liên qua đến mình:"Ngươi và ta sớm đã không có quan hệ. Bây giờ ngươi cũng thấy, nên cũng nói. Ngươi đi đi.”
Uông Vân Phong vẫn không nhúc nhích.
Trang Sinh ngửa đầu nhìn Hạ Lệnh Mị đang lên mặt bắt nạt người, thấy Uông Vân Phong lại giống như cọc gỗ, nhịn không được thở dài:"Kỳ thực, Hạ cô nương, ngụ ý của Uông đại nhân là, ngươi ở lại Cổ gia không đươc, ở lại Uông gia thì được.”
Hạ Lệnh Mị hỏi Uông Vân Phong: "Ngươi muốn ta ở nhà ngươi?"
"Gâu!" Chú chó ngao Tây Tạng liều mạng phì móng vuốt ở vai Hạ Lệnh Mị, le lưởi, sửa to với Uông Vân Phong.
Hạ Lệnh Mị tới gần phía trước, híp mắt, mặt đối mặt cùng Uông Vân Phong: "Ngươi không sợ ta nửa đêm leo vào phòng ngươi, đột nhiên làm thịt ngươi?"
"Gâu gâu!" chú chó nhở dung sức lắc lắc đuôi.
Uông Vân Phong một mặt thành khẩn: "Trong phủ ta an toàn."
Hạ Lệnh Mị lên tiếng: "Không đi."
"Gâu gâu gâu!" Chú chó nhỏ sử dụng bốn chân trò lên vai Hạ Lệnh Mị.
Uông Vân Phong buồn chán nhìn liếc mắt nhìn chú chó nhỏ một cái: “Ở Uông phủ ngươi không cần nhìn sắc mặt người khác, có thể coi nó như nhà của mình.” Căn bản Cổ lão phu nhân sẽ không xuất hiện.
Hạ Lệnh Mị lí đều mặc kệ hắn.
"Ngươi có thể tùy ý ra vào, không ai dám chất vấn ngươi đi đâu, càng không có người đàn ông nào bụng dạ khó lường sinh ra ý nghĩ không an phận với ngươi.” Gióng như cái tên Cổ Lang kia khờ dại không có mắt nhìn.
Hạ Lệnh Mị cười nhạo.
"Trong phủ đề phòng nghiêm ngặt, có thể ngăn chặn được Hái Hoa Tặc."
Hạ Lệnh Mị dừng một chút, Trang Sinh nóng nảy: "Uy, ngươi là người vong ân phụ nghĩa, ngươi đối đãi như thế hợp long người à?"
Uông Vân Phong một cước dẫm nát bờ vai Trang Sinh, chuyên tâm nói: "Việc chính là, ta có thể chiếu cố ngươi."
Rõ rang hai chân Hạ Lệnh Mị nhảy dựng lên, cùng với Trang Sinh khóc thét, cũng không quay đầu lại, đi rồi.
Sau ngày này tương đối náo nhiệt.
Uông Vân Phong dường như thành một chú chó săn tìm chủ. Hạ Lệnh Mị đi tới chỗ nào hắn cũng đi theo tới chỗ đó.
Nàng ở quán trà nghe thư, hắn đã kêu một ấm trà, ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm nàng vẫn không nhúc nhích. Nàng ôm chó nhỏ đi dạo phố, Uông Vân Phong liền mua một con mèo ôm trong tay đi theo nàng phía sau, đem theo hai người hầu đi , mang theo hai cái người hầu không xa không gần đi theo.
Nàng đi đến thợ may chọn xiêm y, hắn liền ở một bên khoa tay múa chân. Nàng nói màu hồng nhìn được, diễm lệ. Hắn liền gật đầu, nói màu đỏ thích hợp chính thê. Nàng nói màu lục tươi mát, hắn đã nói lục sắc có vẻ hoạt bát. Nàng nói màu đen thích hợp trèo tường, hắn đã nói không có việc gì, ngươi leo tường nhà của ta đi.
Nàng chơi đùa mệt mỏi, ở quán cơm ăn cơm, goi món ăn hắn liền đưa ra nhiều yêu cầu. Không cho cay quá, sẽ đau yết hầu; không cho nhiều đạm, nàng sẽ không ăn nhiều; không cho ăn nhiều món ăn thôn quê, sẽ ảnh hưởng hệ tiêu hóa của nàng. Chỉ có thể ăn thức ăn chay, hoa quả phải là mới hai từ sang sớm, chỉ được uống một chén canh thơm ngon ngào ngạt này
Hạ Lệnh Mị ở ngoài tiêu diêu tự tại, cũng không phải ăn nhờ ở đậu, tự nhiên mà vậy sẽ không đi soi mói. Uông Vân Phong nói dai như giẻ rách chất thành đống lớn, làm cho nàng cảm thấy tay chân bị trói buột, cắn răng, chỉ vào chú chó Tây Tạng nhỏ nói với bọn nha hoàn của mình tiể: "Sau này, gọi nó là Uông Uông."
Mọi người không nói gì, vụng trộm nhìn sắc mặt Uông Vân Phong.
Giống như bình thường, chỉ cần đối mặt Hạ Lệnh Mị, Uông Vân Phong có thể khoa chân múa tay những việc nhỏ đối với nàng, nhưng chuyện lớn cũng không làm cho đối phương mảy may rung động.
Ân, chuyện đặt tên cho sủng vật này, hẳn là đại sự. . . Đi?
"Uông Uông, nhào lộn một cái nào."
"Gâu."
"Uông Uông, đi cắn mâm trở về."
"Gâu."
"Uông Uông, đuổi người đàn ông này đi ra cho ta."
"Gâu. . . Ngô "
Uông Vân Phong dẫn theo chú chó nhỏ, cùng đối diện với cặp mắt tối đen như mực kia, thở dài: "Ngươi có tinh thần làm càn với ta thì tốt rồi, khi dễ nó làm cái gì."
Hạ Lệnh Mị một tay túm lấy con chó nhỏ, đem nó áp ngủ yên trên người, không ngừng nhu ngược: "Sủng vật của ta, ngươi quản được sao." Uông Vân Phong tự nhiên không xen vào, hắn cũng không dám quản, thật sự chọc giận Hạ Lệnh Mị, nói không chừng nàng sẽ đánh hắn một chút.
Đầu giờ mão mỗi ngày Uông Vân Phong sẽ đến nhìn người, ban đêm giờ tý canh ba mới đi. Hạ Lệnh Mị tìm biện pháp đánh hắn, đối phương lại không có tính tình giống như Bồ Tát, tùy ý nàng cứng mềm đều không rời bỏ. Ép buộc mất ngày như thế, Hạ Lệnh Mị cũng mệt mỏi. Mọi nơi chơi đùa ở Thần Châu đều chơi, nên ăn gì cũng đã ăn, không lâu liền không chịu nổi tính tình muốn đổi đi nơi khác.
Nàng ngầm chạy trốn vài lần. Mặc kệ là ban ngày lúc ở bên ngoài đi dạo tao cố lẻn đi, vẫn là nửa đêm chờ Uông Vân Phong đi rồi sau khi lại hoá trang ra khỏi thành, Đều là thất bại chấm dứt.
Hai người giằng co nhiều năm, Uông Vân Phong sớm đã biết nàng cong quẹo như thế nào, lại có ý định muốn vây nàng, sau khi nháo một lần, đối với mọi thứ xung quanh tự nhiên sẽ không có chút lơ là nào.
Hạ Lệnh Mị châm chọc khiêu khích, nói hắn là đại nam tử theo chủ nghĩa bá quyền, còn tuyên bố muốn lên cáo quan phủ, thậm chí còn viết thư cho thân tộc Hạ gia, cầu người đem Uông Vân Phong bên cạnh nàng tha đi. Người Hạ gia so ra càng tinh quái, biết được hai người ép buộc đã nhiều năm, ước gì Uông Vân Phong có thể thu thập được nữ tử lêu long bên ngoài không biết đường trở về nhà, cho nên nhận được thư của Hạ Lệnh Mị, hồi âm cũng là gởi cho Uông Vân Phong. Uông Vân Phong bụng dạ khó lường, trực tiếp đem bức thư ngắn ngủ này đưa cho Hạ Lệnh Mị đọc, nàng tức giận xé tan từng mảnh
Tính khí Hạ Lệnh Mị ngày càng táo bạo, động một cái liền phát giận. Uông Vân Phong nhường nhịn mọi cách, đối với tất cả cũng không trách mắng.
Đến Trang Sinh cũng không nhịn được, nói thầm: "Sư tử cái như vậy, ai cưới nàng khẳng định là mắt chó bị mù rồi.”
Hạ Lệnh Mị run run cánh môi: "Đúng. Người cưới nàng khẳng định là mắt bị mù, còn mù tâm, bị nàng hành hạ không ít, khiến hắn trở thành người quỷ không ra quỷ. Còn biến thành một nhà hoàn hảo, cha mất mẹ không còn, đểu lại hắn một mình nhận hết sự nhạo báng của thân tộc.”
Ngực Uông Vân Phong đau xót, sắc mặt tái nhợt.
"Nàng không thuận cha mẹ, vô tử, ghen tị, thả lưỡi dài nhiều lời, đi ra ngoài phạm vào từ điều. Nàng xứng đáng bị yếm khí, bị nhục nhã. Nàng khiến hăn đau không sống yên nơi nào, khiến hắn buồn bực không vui, khiến hắn có thể sống yên ở giữa trời đất làm một người nam nhi tốt chân chính.”
"Nữ tử như vậy, dựa vào cái gì được sự trân trọng của hắn. Nàng nên bị hắn thiên đao vạn quả. . ."
"Đủ!" Uông Vân Phong quát lạnh, trong mắt có núi lửa ở phun trào: "Không cần nói bản thân như vậy."
Hạ Lệnh Mị cười nói: "Ta đã làm, tự nhiên là có thể nói. Không chỉ ta có thể nói, ta còn có thể nghe người khác như thế nói. Ngàn người chỉ trỏ, không cái gì đáng sợ, bởi vì ta vốn là nữ tử tâm địa bò cạp."
"Lệnh Mị. . ."
"Câm miệng." Nàng cực lực hấp lãnh khí, "Ta đã sớm chịu ngươi đủ rồi, ngươi cũng không đáng ở trước mặt ta làm ra bộ dáng thâm tình, ta không tin ngươi, giống như ngươi không thương ta. Ngươi đừng quên, ngươi đã hưu ta!"
"Ta không có." Lần đầu tiên, từ lúc gặp nhau đến bây giờ, Uông Vân Phong chân chính giận tím mặt: "Ngươi luôn là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng."
"Ngươi, " Hạ Lệnh Mị quá sợ hãi, cả người run lên, rõ ràng là ngồi trong tiểu sảnh khách điếm, lại cảm giác rơi vào hàn băng vạn năm.
Uông Vân Phong gắt gao nắm chặt hai nắm đấm trên đùi, thần sắc sớm đã lộ ra nỗi lo sợ bất an
Đột nhiên, Hạ Lệnh Mị bạo lên, mảnh vai đỏ chợt động, Uông Vân Phong cảm thấy đau bừng ở ngực. Hắn theo bản năng bắn lên, Hạ Lệnh Mị lần thứ hai lại vung trường tiên, không chút do dự đánh ở trên người hắn.
Uông Vân Phong không có trốn. Hắn rất đau, nhưng mà, hắn biết trong lòng nàng so với bản thân càng hơn.
Nàng đau như thế nhiều năm, đã ôm đau đớn này trong lòng.
Hắn chỉ yêu thương nàng. Nếu, một chút roi có thể khiến nàng đem sự đau khổ phát tiết ra, hắn sẽ vui sướng, hơn nữa còn chấp nhận.
Trường tiên quật ở trên thân hắn, quần áo bị phá thành mảnh nhỏ, da thịt bị đánh đỏ lên, hắn cắn răng gắng gượng, thật sự đau đớn mới kêu rên một tiếng, mà vẫn tiếp tục nhận sự phẫn nộ của nàng
"Ta hận ngươi." Nàng nói.
Lúc trước đến cùng thương hắn bao nhiêu, bây giờ liền hận hắn bấy nhiêu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giờ sửu canh ba, mây đen đã che kín vầng trăng không còn kẽ hở.
Trên đường phố yên tĩnh, cũng chẳng còn. Bóng tối sâu thẳm như hình với bóng lan tới nơi xa hơn, bí hiểm khiến lòng người thêm nặng nề.
Uông Vân Phong cảm thấy lồng ngực bị đè ép vô cùng khó chịu, hắn không còn sức lực, ho khan hai tiếng.
Quyển Thư giật chén rượi trong tay hắn: "Lão gia, nên về thôi."
Bạch Nghiên đứng trước cửa khách điếm, khoanh hai tay với nhau, cười nhạo: "Đừng về, trực tiếp thuê một gian phòng ở trong này, ôm mỹ nhân ở trong mộng nghỉ tạm là được rồi."
Uông Vân Phong hoảng hốt, lại nghĩ tới dáng vẻ của Hạ Lệnh Mị khi ở trong ngực mình, không biết trên mặt mình, trắng nhiều hơn hay là hồng nhiều hơn nữa.
Quyển Thư đứng ở bên cạnh, ưỡn ẹo hai lần: "Nếu lão gia không thích mỹ nữ, ôm Quyển Thư cũng được."
Bạch Nghiên bóp chặt bầu rượu ở trong tay, lôi cổ Quyển Thư, nói với ám vệ: "Đưa lão gia về phủ."
Uông Vân Phong nấc hai cái, toàn mùi rượu, mơ mơ màng màng, mở mắt, nhìn cầu thang ở nơi xa, nửa ngày mới nói: "Vài người theo ta về là được, những người còn lại, ở đây bảo vệ phu nhân."
Hai mắt Quyển Thư phóng lửa: "Ta sẽ đưa lão gia về phủ, Bạch Nghiên, ngươi ở đây bảo vệ phu nhân, á!"
Bạch Nghiên đánh một quyền vào đầu Quyển Thư, nói nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có muốn bảo vệ lão gia luôn ở trên giường không?"
Quyển Thư cười nói: "Ý kiến này cũng không tệ." Sau đó, hắn thổ lộ với dáng vẻ thẹn thùng, "Thật ra, ta thầm mến lão gia thật lâu rồi."
Theo bản năng, ám vệ đứng ngoài cửa xoa xoa da gà đang nổi lên khắp người.
Bạch Nghiên trực tiếp đạp một phát vào mông hắn, để cho đối phương đang đứng ở cửa lao xuống, cút dưới gầm xe ngựa: "Ngươi cứ ngồi mà nằm mơ, lão gia là của ta."
...... =))!!!!!
Mắt của ám vệ đứng ngoài cũng không nhịn được mà trợn trợn, tự động để lại một nửa tiếp tục bảo vệ Hạ Lệnh Mị, một nửa đỡ Uông Vân Phong đang nửa say tỉnh vào trong xe ngựa. Trong lúc Quyển Thư và Bạch Nghiên đang líu ríu 'tranh thủ tình cảm', xe ngựa đã chậm rãi chạy mất theo đường đêm, hướng về bóng tối.
"Cô nương, Uông đại nhân đi rồi." Chỉ chừa một khe cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài, Tụ Ngọc quay đầu lại, nói với Hạ Lệnh Mị đang nằm trên giường, nhắm mắt mà không ngủ.
Huỳnh Thạch đem cốc nến duy nhất đặt lên trên bàn nhỏ ở bên cạnh giường, thấy mí mắt Hạ Lệnh Mị kích động giật nhẹ, thở dài, dém chăn cho nàng: "Thời gian còn sớm, chờ Uông đại nhân đi xa một chút, sau đó chúng ta lại lên đường."
Hạ Lệnh Mị thở một hơi mong manh, coi như chấp nhận lý do của đối phương.
Lúc trưa, nàng phát hoả một trận thật lớn với Uông Vân Phong, mắng tới mức miệng đắng lưỡi khô, đánh tới mức gan bàn tay phát đau, đợi tới khi phát tiết xong, sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện Uông Vân Phong thương tích đầy mình, bộ dạng lung lay như sắp đổ. Trong thời gian ngắn, nàng không biết bản thân mình thấy sung sướng hay đau khổ nhiều hơn nữa. Hai người đối mặt với nhau, nặng nề ngồi với nhau một buổi chiều, không nói một câu.
Uông Vân Phong không tìm một lý do hợp lý nào giải thích cho sự quấn quít làm phiền của hắn, đối với sự nổi giận của bản thân, Hạ Lệnh Mị cũng không tìm lý do giải vây cho mình.
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi." Lúc hạ trường tiên xuống, nàng lẳng lặng nói: "Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào... Cuộc đời này, đến đây, một dao cắt đôi."
Ban đầu, là nàng cố gắng coi nhẹ sự đau đớn của hắn, ép hắn phải cưới nàng; năm đó, là nàng coi nhẹ sự tuyệt vọng của hắn, tự mình xoay người; lúc này, lại vẫn là nàng, coi thường sự thâm tình của hắn, tuyệt tình chặt đứt tất cả.
Lòng nàng đã không còn cảm giác, không còn cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào.
Nàng chỉ có thể trốn ở nơi tha hương nhỏ bé như khách điếm này, tự mình ôm chặt bản thân, dựa vào hai bàn tay ấm áp của mình, nuốt nước mắt vào trong.
Giờ dần, Hạ Lệnh Mị đứng dậy, tự mình mặc quần áo, chờ sau khi đồng hồ nước kêu vang khắp mọi nơi, mới nói khẽ: "Đi thôi."
Tụ Ngọc nói: "Có muốn Hắc Tử dụ ám vệ của Uông đại nhân tới nơi khác không ạ?"
"Không cần." Hạ Lệnh Mị nói, "Bây giờ, chúng ta sẽ đi ra ngoài một cách quang minh chính đại."
Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch liếc nhau nhìn nhau, cầm theo tai nải quý giá, đi theo Hạ Lệnh Mị ra cửa lớn. Đối với hành vi công khai chạy trốn lần này của nữ chủ nhân, ám vệ Uông gia tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ và lo lắng. Mấy năm nay, thủ lĩnh ám vệ vô cùng thân quen với Hắc Tử, hắn lặng yên không tiếng động nhảy tới bên cạnh Hắc Tử, kéo cánh tay đối phương, hỏi: "Lần này, phu nhân chuẩn bị chạy đi đâu?"
Hạ Lệnh Mị ngẩng đầu, quay người, nói với tên thủ lĩnh đang đứng ở dưới mái hiên: "Hơn một nửa lãnh thổ của vương triều Đại Nhạn ta cũng chạy qua rồi, Tiểu Bạch Tử có đề nghị gì mới không?"
Thủ lĩnh ám vệ - - Bạch Tử, gãi gãi đầu: "Đề nghị thì không thể nói rõ, nhưng người đừng chạy nơi đến không có tiền trang là được. Nếu không tiền tiêu vặt hàng tháng không có cách nào tới tay chúng ta đúng hạn được đâu, thuộc hạ sẽ lười biếng."
Hạ Lệnh Mị vô ý hỏi: "Nhiều năm như vậy, tiền tiêu vặt hàng tháng của các ngươi có tăng không?"
Bạch Tử lập tức tỏ vẻ uất ức: "Không có. Đại nhân bận rộn nhiều việc, chắc quên luôn rồi."
"Ừ, nhưng mà ngược lại, tiền tiêu vặt hàng tháng của Hắc Tử lại tăng không ít, vài năm nữa chắc cũng nên tăng thôi."
Hắc Tử tựa vào Bạch Tử, vỗ vai an ủi hắn: "Huynh đệ, các ngươi làm việc bán
mạng, nhớ phải moi thêm tiền tiêu vặt hàng tháng chứ."
"Không phải!" Bạch Tử kêu đau, "Vậy, chúng ta muốn đi trước, bàn bạc về chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng với đại nhân một lúc, sau đó quay lại bảo vệ phu nhân, được không?"
Hắc Tử rộng lượng vỗ vào vai đối phương: "Đi đi, kiểu gì ta cũng để lại dấu hiệu cho ngươi mà. Khi tiền tiêu vặt hàng tháng được tăng lên, nhớ nhanh chóng đuổi theo, mời các huynh đệ uống rượu."
Thiện lương, đầy nghĩa khí, đám anh em ảnh vệ Hạ gia vẫy tay, nhìn từng ám vệ Uông gia chạy vào bóng tối, nhanh chóng hướng tới con đường mà chủ nhân của bọn họ vừa đi để đòi tăng lương, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, vô cùng thuần lương.
Hạ Lệnh Mị xoa trán: "Bạch Tử vẫn trong sáng như hồi bé mà Hắc Tử nhà chúng ta vẫn đen tối như cũ." Hắc Tử xấu hổ, Hạ Lệnh Mị tiếp tục nói: "Giờ ta mới biết, nhiều năm nay, ta chưa từng thoát khỏi ám vệ của Uông gia, nguyên nhân là do có nội gián."
Hắc Tử cười ngây ngô: "Cô nương tha mạng. Nếu Tiểu Bạch không đi theo chúng ta, sớm hay muộn cũng bị những người giang hồ gian trá ăn tới mức xương cốt cũng không còn."
Nói đùa một hồi, cuối cùng, tâm trạng của Hạ Lệnh Mị cũng thoải mái hơn một chút, nhanh chóng cưỡi lên con ngựa đã được chuẩn bị từ trước, đi về hướng ngược lại với hướng Tiểu Bạch vừa đi.
Nửa đêm, trên đường phố, ngoại trừ hai ngọn đèn được treo trên cửa của những gia đình lớn, nhìn tới đâu cũng chỉ còn màu đen. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những con chuột giống như những quả cầu chạy trên ngã tư, sau đó là tiếng mèo kêu meo..meo, tiếng chó sủa gâu gâu, cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc gõ trên nền đá xanh, giống như âm thanh nơi địa ngục, khiến người ta cảm thấy tiêu điều và rùng mình.
Nằm ở trong lòng nàng, thỉnh thoảng, chú chó ngao Tây Tạng bé bỏng lại vươn đầu ra nhìn trái nhìn phải, cái mũi ươn ướt ngửi tới ngửi lui, thỉnh thoảng gầm gừ, uy hiếp vài tiếng với con chuột đang bận rộn, sau đó lại ru rú ở trong lòng chủ nhân, làm nũng đòi khen ngợi.
Bây giờ không cần trốn chỗ nọ chỗ kia như trước, cho nên đội ngũ đi không nhanh không chậm, mãi đến kia Hắc Tử đi phía trước mở đường bất ngờ ngừng lại.
Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch đi lên trước hai bước, chia nhau, đem Hạ Lệnh Mị kẹp vào giữa để bảo vệ, nàng hỏi nhẹ nhàng: "Sao vậy?"
"Có xe ngựa ở phía trước."
Hạ Lệnh Mị giật giật: "Nhà ai?"
Ảnh vệ giục ngựa tiến lên phía trước nhìn nhìn, nhanh chóng đi vòng về, trong đêm tối, vẻ mặt dường như hiện lên ánh sáng mà xanh nhạt, hơi dọa người. Hắc Tử nói với đối phương vài câu, sau đó Hắc Tử nói với Hạ Lệnh Mị: "Chúng ta đổi đường khác thôi."
Không nói là nhà của ai, cũng không nói đối phương có bao nhiêu người, vô cùng kỳ lạ.
Qua vai mọi người, từ phía xa, Hạ Lệnh Mị quay đầu nhìn lại, cảm thấy hình dạng của chiếc xe ngựa rất kỳ lạ, đèn treo trên xe cũng không giống treo một bên, ngược lại giống như ngôi mộ bốc lên ngọn lửa âm ty, lóe sáng yếu ớt, lúc sáng lúc tối. Gió đêm thổi tới, mọi người chỉ cảm thấy lạnh da đầu, dường như ngửi thấy mùi máu tanh.
Hắc Tử biết Hạ Lệnh Mị nghĩ nhiều, chỉ giải thích: "Chắc là trả thù, chúng ta tránh đi thì tốt hơn."
Báo thù cũng có rất nhiều loại. Hạ Lệnh Mị tiếp xúc với rất nhiều vụ ám sát ở trong cung, còn có những nhà quan lại dùng quyền thế để chèn ép, mấy năm nay đi lại trên giang hồ, ngược lại, lại nhìn thấy nhiều chuyện trả thù trên giang hồ. Phần lớn là bọn họ chọn cách né tránh, không muốn rước họa vào thân.
Mọi người quay đầu ngựa, Hắc Tử đi trước mở đường, mở ra một nhánh đường mới, Hạ Lệnh Mị được mọi người bảo vệ ở bên trong, toàn bộ yên lặng tới mức vô cùng quỷ dị, chỉ có chú chó ngao nhỏ Tây Tạng bất an ngọ nguậy.
Hạ Lệnh Mị ôm chặt nó, nghe thấy tiếng sủa non nớt vang lên, một lát sau, dường như có tiếng mèo kêu mềm mại từ xa truyền tới.
Nhóm ảnh vệ bắt đầu chia làm mấy vòng, vòng ngoài chia nhỏ ra để ảnh vệ quan sát, người ở vòng trong thì tập trung khấ nhiều, đứng không nhúc nhích, canh giữ bên cậnh Hạ Lệnh Mị, Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch rút trường kiếm ra.
Lại thêm tiếng mèo kêu, một nhóm bóng đen nho nhỏ ngã từ trên cây xuống. Tiếng ngựa hí vang lên, dưới ánh trăng, đao kiếm loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Chó ngao Tây Tạng bé nhỏ dường như đáp lại tiếng mèo kêu meo meo, tiếng sau nguy cấp hơn tiếng trước, ngẫu nhiên run rẩy khóc hu hu.
Ảnh vệ dùng trường thương lôi con mèo nhỏ tới gần, đưa tới trước mặt Hắc Tử. Mèo con rất nhỏ, mới hơn ba tháng, trên bốn bàn chân có một vòng lông trắng, cái đuôi dài lắc lắc, lông ở đỉnh mũi cong cong khiến mọi người chú ý, nhìn hơi quen thuộc.
"Là con mèo con của Uông đại nhân." Tụ Ngọc nói.
"Bảo vệ cô nương quan trọng hơn, chúng ta quay lại khách điếm thôi."
Vừa mới thoát được, sao có thể trở về. Tất cả mọi người đều có thắc mắc, nhưng cuộc sống ảnh vệ nhiều năm khiến họ biết cái gì mới là quan trọng nhất. Lúc này, ngay cả Hạ Lệnh Mị cũng hiểu rằng ra khỏi thành không an toàn. Bên ngoài tường thành cao vút này là nơi hoang dã, đối với người trong võ lâm mà nói nó là nơi dễ dàng ẩn thân để đánh lén, còn không bằng ở trong khách điếm, lấy tĩnh để chế động.
"Xe ngựa của ai?" Hạ Lệnh Mị hỏi Hắc Tử.
Chắc đối phương không dám lừa gạt nàng, nhiều lắm là im lặng.
"Là Uông Vân Phong, đúng không?"
"Trong xe ngựa chỉ có thi thể của người đánh xe ngựa và người cầm đèn, không thấy Uông đại nhân." Hắc Tử dừng một chút, "Uông đại nhân có người bảo vệ, chắc đã thoát khỏi nguy hiểm từ lâu rồi."
Như vậy coi như đã gián tiếp trả lời vấn đề của Hạ Lệnh Mị.
Nàng do dự hai lần, ngựa đen nôn nóng, bốn chân của nó chao một vòng, phì phì tung hơi thở.
"Con đường không thông tới Uông phủ."
"Chắc là tới nha môn. Uông đại nhân về muộn, chắc là sợ muộn giờ mão ngày mai, nên trực tiếp tới nha môn."
Mấy ngày nay, Hạ Lệnh Mị bị Uông Vân Phong làm phiền tới mức không chịu được, chỉ biết rằng trợn mắt nhắm mắt cũng đều không muốn thấy hắn lượn trước mặt mình, đuổi mà cũng không đuổi được, còn tưởng rằng Uông Vân Phong không có chuyện để làm, thì ra tin tức đã được đưa tới nha môn từ trước rồi. Nàng cũng không biết, bình thường, những chuyện quan trọng trong ngày, hắn xử lý thế nào.
Đúng lúc đang định quay đầu ngựa, mặt đất bắt đầu rung chuyển, có rất nhiều ngựa đang lao nhanh, chạy tới đây, chú mèo nhỏ sợ tới mức người lạnh lẽo, núp dưới bụng chó ngao Tây Tạng run cầm cập.
Hắc Tử gương mẫu lao lên phía trước, đổi trường kiếm thành trường thương, đứng chặn ở giữa đường.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, như gió bão cuốn sóng biển, tiếng động thật dọa người.
Người đứng đầu ở phía đối diện lao thẳng về phía trước, nói với Hắc Tử đứng cách đó không xa: "Giao đại nhân nhà chúng ta ra đây!"
Hắc Tử sửng sốt: "Bạch Tử?"
"Lão Hắc?"
Bạch Tử thở hồng hộc: "Nhìn thấy đại nhân nhà chúng ta không?"
"Không phải người về Uông phủ hay sao?"
"Ta đi nhầm đường, nửa đường bỗng nhận được tin cầu cứu, lúc đó, ta mới biết Uông đại nhân tới nha môn."
Tụ Ngọc đã chạy tới: "Lấy tin ra nhìn đi." Bạch Tử lưỡng lự một lúc, lấy từ trong ống tay áo một tờ giấy.
Tụ Ngọc đưa cho Hạ Lệnh Mị, trên đó chỉ có một chữ 'Ba' .
Hạ Lệnh Mị sờ chữ, đầu ngón tay đặt lên trên chóp mũi để ngửi: "Dụng máu viết."
Mấy người biến sắc, Tiểu Bạch nói: "Đây là tin tức của nhóm thứ ba, còn hai nhóm kia, cho đến lúc này vẫn chưa có tin tức."
"Xem ra, Uông Vân Phong được nhóm người đó bảo vệ." Hạ Lệnh Mị cầm tờ giấy, tay run lẩy bẩy, nhìn chữ bằng máu ngưng kết lại mà không nói lên nổi những lời nguy hiểm: "Hắn đi một canh giờ, lúc này, nói không chừng..."
Tiểu Bạch gào lên một tiếng: "Ta muốn đi cứu lão gia." Dứt lời, giục ngựa chạy như điên, ở phía sau, ám vệ của Uông gia vẫn luôn đi theo.
Hạ Lệnh Mị nhìn đường phố đã khôi phục lại sự yên tĩnh, trầm mặc không nói.
"Cô nương, chúng ta đi trước đi." Mặc kệ Uông đại nhân.