Đã ba ngày trôi qua bánh quy nhỏ cũng đã hết sốt về nhà vời ông bà, bố mẹ Tiểu Nhu đã đưa cô ta về Mĩ mọi coi như đã ổn thoả chỉ có điều cô vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Ba ngày nay anh chưa từng rơi khỏi cô nửa bước ngay cả cơm cũng không muốn ăn. Đáng lẽ ra anh lên hiểu một điều đánh rơi có thể nhặt lại được lại, vất đi rồi cũng có thể nhặt được lại nhưng mãi mãi thứ được nhặt sẽ không bao giờ trở lại như lúc ban đầu, và một ngày nào đó nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh không cách nào nhặt được lại.Là anh đã trái tim cô quá mệt mỏi quá tôn thương lên ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có. Trương Hàn đi vào phòng nhìn khuôn mặt hao gầy của anh khó mở miệng nói
* "Anh Thần, chuyện.........chị dâu có thai đã nói vời anh chưa"
* "Rồi " giọng anh lạnh lùng nhưng trái tim lại không ngừng co bóp đau đớn
* "Anh Thần, em chỉ nói nếu như thôi nhé " Trương Hàn cảm thấy vô cùng áp lực
* " chuyện gì " anh đưa đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn Trương Hàn
* "Nếu như chị dâu trong vòng ba ngày nữa vẫn không tỉnh lại thì........thì..........chúng ta phải bỏ đứa bé " giong Trương Hàn nhỏ lại ,tay trong túi áo nắm chặt chiếc kim tiêm chứa thuốc an thần chuẩn bị từ trước
* "Nếu không "
* "Sẽ............... Sẽ không giữa được cả mẹ lẫn con " Trương Hàn càng sợ hãi lùi lại mấy bước chân đến khi chạm tường mời nói ra
* " ra ngoài " anh vẫn ngồi im hét
Trương Hàn lập tức chạy ra ngoài đóng cửa lại dựa lưng và cánh cửa thở dốc, thà rằng bắt Trương Hàn xuống 18 tầng địa ngục còn hơn làm chuyện này lần hai.
Trong phòng anh nhìn cô vẫn không có bất kì động tĩnh gì,anh cúi xuống ôm lấy cổ cô nhắm mắt lại những giọt nước mắt rơi xuống gối của cô, mọi thứ đểu yên tĩnh nào ai có biết trong con người anh nổi cơn bão càn quét rất cả phả huỷ mọi thứ, anh chính là đang cầu xin thần thánh hãy giết chết chính bản thân mình đi.
* " Lộ Lộ em lười quá đừng ngủ nữa có được không nếu không chúng ta sẽ không giữa được đừa bé nữa đâu " anh đặt tay mình lên bụng cô
Ba ngày sau, cô vẫn năm im trên giường không lấy một động tĩnh nào, chả ai có thể hiểu được trái tim người con gái kia có đau đớn gì không nhưng tất mọi người đang chịu áp lực rất lớn. Trương Hàn một lần nữa bước vào phòng, trách nghiệm một bác sĩ không cho phép anh chạy trốn, nếu cứu được một người nhất định sẽ cứu không thể để mất cả hai mặc dù Trương Hàn hiểu khi cô tỉnh dậy nhất định đau đớn vô cùng. Trường Hàn không nói gì chỉ đưa trước mặt anh một bảng giấy " cam kết tự nguyện phá thai." Anh cằm lấy bảng giấy nhìn từng chữ trên tờ giấy cuối cùng nhìn chỗ kĩ tên. Cuộc đời anh không biết đã kỹ bao nhiêu chữ kỹ lấy đi bao nhiêu tính mạng con người, những đây chính là chữ kỹ cay đắng nhất cuộc đời anh, chính tay anh giờ phút này sẽ lấy đi sinh mạng giọt màu của chính mình , anh có lỗi vời cô có lỗi vời nó . Anh đặt bút kí một chữ đồng thời giọt nước mắt không ngăn được lại rơi xuống chỗ kỹ nhoè đi. Trương Hàn nhận lại bảng giấy nhìn chữ kì liền bước ra ngoài .
* "Lộ Lộ em thực sự mong muốn thế này sao "
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét đau đơn của anh, lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận sự nhỏ bé và bất lực của bản thân, từ lúc cô ở bên anh hạnh phúc được bao nhiêu mà nỗi đau lại chồng chất thế này
Ánh đèn phòng mổ một lần nữa sáng lên, ngoài hành lang một mình thân hình cao lớn bị bao bọc nỗi cô đơn và sợ hãi. Sự im lặng đang giết chết chính con người này, tiếng bước chân vang vong chạy ngoài hành lang ,cơ thể Tiểu Hoa nhỏ bé lao đến đấm một phát vào mặt anh, túm lấy cổ anh gào
* " Rốt cuộc thì chị ấy đã sai ở đâu sao ngài lại làm vậy ngài nói đi ngài mau nói cho tôi biết tại sao chứ, chị ấy chỉ yêu ngài thôi thì có lỗi lầm gì, không phải cũng yêu chị ấy sao, tại sao người tổn thương cuối cùng vẫn là chị ấy "
Đúng vậy, cô có lỗi lầm gì chứ có sai trái gì, cô đâu có độc ác như anh, đâu có tội lỗi như anh, tay cũng đâu có nhuộm máu người như anh nhưng tại sao luôn chịu đau khổ , nếu có thì chính là cô đã yêu anh, yêu một con ác quỷ như anh
* "98579, nhiệm vụ cuối cùng của cô là giết chết tôi đi " anh thẫn thờ nói
* "Ha ha ha ha,giết chết ngài sao, giết chết ngài thì chị ấy sẽ tỉnh lại sao, giết chết ngài có thể giữa lại đứa bé sao, giết ngài rồi bánh quy phải làm sao " Tiểu Hoa buôn tay ra lùi lại mấy bước cười vang nói
Đúng vậy ngay cả cái chết anh cũng không xứng đáng để nhận nó.
Đồng thời lúc đó trong phòng mổ
Trương Hàn run rẩy đeo khăn tay, cả cuộc đời mình Trương Hàn dùng hai bàn tay này đánh nhau thần chết cứu đi bao nhiêu người nhưng giờ phút này cũng chính bàn tay này tự nguyện dân hiếm một đừa bé chưa thành hình cho thần chết hỏi sao không run sao mà không sợ hãi cho được
Đã ba ngày trôi qua bánh quy nhỏ cũng đã hết sốt về nhà vời ông bà, bố mẹ Tiểu Nhu đã đưa cô ta về Mĩ mọi coi như đã ổn thoả chỉ có điều cô vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Ba ngày nay anh chưa từng rơi khỏi cô nửa bước ngay cả cơm cũng không muốn ăn. Đáng lẽ ra anh lên hiểu một điều đánh rơi có thể nhặt lại được lại, vất đi rồi cũng có thể nhặt được lại nhưng mãi mãi thứ được nhặt sẽ không bao giờ trở lại như lúc ban đầu, và một ngày nào đó nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh không cách nào nhặt được lại.Là anh đã trái tim cô quá mệt mỏi quá tôn thương lên ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có. Trương Hàn đi vào phòng nhìn khuôn mặt hao gầy của anh khó mở miệng nói
"Anh Thần, chuyện.........chị dâu có thai đã nói vời anh chưa"
"Rồi " giọng anh lạnh lùng nhưng trái tim lại không ngừng co bóp đau đớn
"Anh Thần, em chỉ nói nếu như thôi nhé " Trương Hàn cảm thấy vô cùng áp lực
" chuyện gì " anh đưa đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn Trương Hàn
"Nếu như chị dâu trong vòng ba ngày nữa vẫn không tỉnh lại thì........thì..........chúng ta phải bỏ đứa bé " giong Trương Hàn nhỏ lại ,tay trong túi áo nắm chặt chiếc kim tiêm chứa thuốc an thần chuẩn bị từ trước
"Nếu không "
"Sẽ............... Sẽ không giữa được cả mẹ lẫn con " Trương Hàn càng sợ hãi lùi lại mấy bước chân đến khi chạm tường mời nói ra
" ra ngoài " anh vẫn ngồi im hét
Trương Hàn lập tức chạy ra ngoài đóng cửa lại dựa lưng và cánh cửa thở dốc, thà rằng bắt Trương Hàn xuống tầng địa ngục còn hơn làm chuyện này lần hai.
Trong phòng anh nhìn cô vẫn không có bất kì động tĩnh gì,anh cúi xuống ôm lấy cổ cô nhắm mắt lại những giọt nước mắt rơi xuống gối của cô, mọi thứ đểu yên tĩnh nào ai có biết trong con người anh nổi cơn bão càn quét rất cả phả huỷ mọi thứ, anh chính là đang cầu xin thần thánh hãy giết chết chính bản thân mình đi.
" Lộ Lộ em lười quá đừng ngủ nữa có được không nếu không chúng ta sẽ không giữa được đừa bé nữa đâu " anh đặt tay mình lên bụng cô
Ba ngày sau, cô vẫn năm im trên giường không lấy một động tĩnh nào, chả ai có thể hiểu được trái tim người con gái kia có đau đớn gì không nhưng tất mọi người đang chịu áp lực rất lớn. Trương Hàn một lần nữa bước vào phòng, trách nghiệm một bác sĩ không cho phép anh chạy trốn, nếu cứu được một người nhất định sẽ cứu không thể để mất cả hai mặc dù Trương Hàn hiểu khi cô tỉnh dậy nhất định đau đớn vô cùng. Trường Hàn không nói gì chỉ đưa trước mặt anh một bảng giấy " cam kết tự nguyện phá thai." Anh cằm lấy bảng giấy nhìn từng chữ trên tờ giấy cuối cùng nhìn chỗ kĩ tên. Cuộc đời anh không biết đã kỹ bao nhiêu chữ kỹ lấy đi bao nhiêu tính mạng con người, những đây chính là chữ kỹ cay đắng nhất cuộc đời anh, chính tay anh giờ phút này sẽ lấy đi sinh mạng giọt màu của chính mình , anh có lỗi vời cô có lỗi vời nó . Anh đặt bút kí một chữ đồng thời giọt nước mắt không ngăn được lại rơi xuống chỗ kỹ nhoè đi. Trương Hàn nhận lại bảng giấy nhìn chữ kì liền bước ra ngoài .
"Lộ Lộ em thực sự mong muốn thế này sao "
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét đau đơn của anh, lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận sự nhỏ bé và bất lực của bản thân, từ lúc cô ở bên anh hạnh phúc được bao nhiêu mà nỗi đau lại chồng chất thế này
Ánh đèn phòng mổ một lần nữa sáng lên, ngoài hành lang một mình thân hình cao lớn bị bao bọc nỗi cô đơn và sợ hãi. Sự im lặng đang giết chết chính con người này, tiếng bước chân vang vong chạy ngoài hành lang ,cơ thể Tiểu Hoa nhỏ bé lao đến đấm một phát vào mặt anh, túm lấy cổ anh gào
" Rốt cuộc thì chị ấy đã sai ở đâu sao ngài lại làm vậy ngài nói đi ngài mau nói cho tôi biết tại sao chứ, chị ấy chỉ yêu ngài thôi thì có lỗi lầm gì, không phải cũng yêu chị ấy sao, tại sao người tổn thương cuối cùng vẫn là chị ấy "
Đúng vậy, cô có lỗi lầm gì chứ có sai trái gì, cô đâu có độc ác như anh, đâu có tội lỗi như anh, tay cũng đâu có nhuộm máu người như anh nhưng tại sao luôn chịu đau khổ , nếu có thì chính là cô đã yêu anh, yêu một con ác quỷ như anh
", nhiệm vụ cuối cùng của cô là giết chết tôi đi " anh thẫn thờ nói
"Ha ha ha ha,giết chết ngài sao, giết chết ngài thì chị ấy sẽ tỉnh lại sao, giết chết ngài có thể giữa lại đứa bé sao, giết ngài rồi bánh quy phải làm sao " Tiểu Hoa buôn tay ra lùi lại mấy bước cười vang nói
Đúng vậy ngay cả cái chết anh cũng không xứng đáng để nhận nó.
Đồng thời lúc đó trong phòng mổ
Trương Hàn run rẩy đeo khăn tay, cả cuộc đời mình Trương Hàn dùng hai bàn tay này đánh nhau thần chết cứu đi bao nhiêu người nhưng giờ phút này cũng chính bàn tay này tự nguyện dân hiếm một đừa bé chưa thành hình cho thần chết hỏi sao không run sao mà không sợ hãi cho được