“Em yêu, dậy đi thôi.” Tôi ngồi bên giường, khẽ vỗ vào tay cô ấy.
Cô ấy chẳng thèm để ý, vùi mặt sâu hơn trong chiếc gối.
“Đến lúc dậy nào.” Tôi vẫn nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Cô ấy càu nhàu giọng ngái ngủ: “Ngmà, xin anh đấy, mãi em mới có cái cảm giác được ngủ muộn thế này”.
“Anh biết phải trị cái chứng mất ngủ của em thế nào rồi, đảm bảo sau này ngày nào em cũng muốn ngủ muộn như thế.”
Cô ấy nhắm chặt mắt, dường như chẳng nghe thấy, nhưng khuôn mặt đỏ bừng thì đã bán đứng cô ấy rồi. Tôi không nhịn được cười một tiếng, xoa xoa khuôn mặt cô ấy, nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa”.
Cô ấy quay đầu sang hướng khác, nói giọng ngái ngủ: “Anh... thật đáng ghét”.
Tôi hôn nhẹ lên vành tai cô ấy: “Lần nào em ngượng, chỗ này cũng đỏ tới phát sốt cả lên, mà mồi lần tai đỏ như thế, anh lại muốn hôn lên đó”.
Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu mở mắt ra, tỏ vẻ rất rõ ràng rằng: Chẳng trách anh cứ thích làm phiền em thế này.
Tôi ghé sát vào cô ấy: “Đúng rồi, em xem em làm anh trở nên ‘biến thái’ thế này đây, nên em phải chịu trách nhiệm nhé”.
Cô ấy đành co người vào trong chăn thủ thế.
Tôi cười lớn: “Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, dậy đi thôi, chúng ta còn phải kịp giờ lên máy bay nữa”.
Cô ấy trở dậy làm vệ sinh, rồi về tiểu khu thu dọn hành lý đơn giản, sau đó lên xe tới sân bay, trông chẳng có chút tinh thần nào. Tôi nhìn mà cười thầm trong bụng, biết tỏng cái chứng lo sợ mơ hồ vô cớ của cô ấy lại phát tác rồi, cũng chỉ đành nắm chặt tay cô ấy an ủi lúc làm thủ tục lên máy bay.
Máy bay cất cánh, tôi thắt dây an toàn cho cô ấy, nói: “Được rồi, giờ không chạy được nữa nhé, nói cho anh biết, em lo lắng gì nào?”.
“Cái đó, bố mẹ anh biết anh đưa em về không?”
“Anh định cho họ một niềm vui bất ngờ.” Tôi nói nghiêm túc, “Thử nghĩ xem, họ giục anh kết hôn tới mức chẳng còn hy vọng gì vào điều đó rồi”. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không chút hy vọng, sau đó co người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy thế được, tôi ghé sát tai cô ấy, nói khẽ: “Mệt lắm hả? Là anh nói tối qua ấy”.
BỊ môi tôi chạm vào, nhiệt độ của vành tai lại lên cao bất thường. Cô ấy khẽ nghiêng người tránh đi, rồi lo lắng nhìn xung quanh với hy vọng không ai nhìn thấy mình trong bộ dạng ấy. Buổi sáng của kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, trên máy bay cũng khá nhiều h khách, cũng may chúng tôi ngồi trong khoang VIP, nên đỡ đông hơn một chút. Cô ấy khẽ thở phào, đưa tay nhéo tôi một cái. Nhưng tôi không có ý muốn rút lui, cứ để cho cô ấy nhéo. Chỉ nhéo được một lát, cô ấy lại khẽ xoa xoa, người con gái này quả thực chẳng nỡ nhẫn tâm làm điều gì.
“Hôm nay thần sắc của em đã tốt hơn nhiều rồi đấy, không tin soi gương xem.”
Cô ấy liếc xéo tôi một cái, vốn biết rằng cái liếc đó lại có một chút tình tứ khó nói nên lời, lòng tôi rộn cả lên.
Một lúc sau, cô ấy không nhịn được, hỏi: “Cái đó, bố mẹ anh có yêu cầu gì với bạn gái của anh không?”.
Tôi vui sướng, ngay lập tức thể hiện một khuôn mặt Quả nhiên là lo lắng điều này, tôi có chút không tin được.
“Giống Như Băng đấy thôi. Vừa rồi trước khi lên máy bay em gọi cho cô ấy, cô ấy nói lần đầu tiên tới nhà Quách Minh, mẹ Quách Minh đã bắt cô ấy làm cơm, nói sau này cần cô ấy nấu không là một chuyện, nhưng biết nấu hay không lại là một chuyện khác, nhất định phải tỏ chút thành ý nấu cơm.”
Tôi làm ra vẻ suy nghĩ: “Cũng khó nói, có điều bố mẹ anh đều là người Sơn Đông, rất thích ăn mỳ ống. Định cư ở miền Nam lâu rồi, các món ở đây họ cũng thích”.
Biểu cảm của cô ấy thực sự có chút thay đổi, chắc chắn lại đang nghĩ khẩu vị hai miền Nam Bắc kết hợp thì nên làm thế nào. Tôi lật báo, cố gắng nhịn cười.
“Chả trách đến giờ vẫn chưa lấy vợ.” Cô ấy lạnh lùng đưa ra kết luận.
Tôi khẽ vê cằm, vốn vẫn đang lo mình trêu cô ấy ác quá, làm con người dễ bối rối như cô ấy phải nghĩ ngợi thêm, không ngờ lại được trả lời bằng một câu như thế này.
“Anh biết không, cái thói hay trêu người khác của anh thể hiện rõ nhất lúc anh cố nhịn cười như thế này đấy.” chưa nói câu nào đã thuyết phục được bố mẹ anh rồi”.
Cô ấy có vẻ không căng thẳng nữa, quay đầu nhìn tôi, nói: “Chả làm thế nào được, ai bảo em có khuôn mặt của một cô dâu thảo. Lần trước ở Đại hội nhân duyên, toàn là các bậc phụ huynh thay mặt con trai ra gặp em”.
Tôi dở khóc dở cười: “Em đang châm chọc khẩu vị của anh đấy à?”.
Cô ấy tủm tỉm cười không nói gì.
Thôi được, bị cô ấy đánh bại rồi. Nhưng cái bộ dạng đ liếc xéo thế kia của cô ấy trước mắt mình, làm sao có thể coi là khuôn mặt của một “nàng dâu thảo” được.
Tôi kéo cô ấy vào lòng, nói: “Nào, nói xem, em định quản anh thế nào đây?”.
“Quản anh ăn uống, tiêu tiền của anh, thế đã được chưa nào?”
“Ôi, ít ra em cũng phải nói đến mặt tinh thần một chút chứ?”
Cô ấy đưa tay áp vào ngực tôi, nói: “Quản trái tim anh sao?”.
Tôi đặt tay lên bàn tay cô ấy, nói: “Đương nhiên rồi, và giống như thế, anh cũng sẽ quản chặt trái tim em. Anh ngoài, sau này chả có cô nào chịu nhòm ngó đến anh nữa”.
“Cũng đúng, nếu bị anh thu nhận rồi, em đoán sau này chắc ngay cả đến gặp mặt anh trưởng phòng góa vợ kia, e rằng em cũng chẳng đủ tư cách nữa rồi.”
“Anh đã nói rồi mà, anh hấp dẫn hơn nhiều so với anh chàng trưởng phòng đó chứ.”
Cô ấy nghịch chiếc cúc áo sơ mi của tôi, nói: “Nghe nói những người đàn ông biết kiểm soát bản thân không thích bị người khác giật dây, em cho anh cơ hội đấy”.
“Thế thì anh quyết định thu hồi khả năng tự kiểm soát của anh, thử xem cảm giác bị em khống chế như thế nào.”
Cô ấy cắn môi vẻ suy nghĩ: “Được”, rồi nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng long lanh, in bóng tôi đang phiêu diêu trong đó. Cô ấy nói: “Kết hôn với em nhé, Mục Thành, em muốn sống cùng anh”.
Tôi vốn cho rằng cô ấy sẽ ngập ngừng bối rối, lắp ba lắp bắp như thói quen cũ, nào ngờ lại thẳng thắn đến nhường ấy. Cô ấy nói đúng, tôi không nên để cô ấy giật dây, chỉ có thể dùng một nụ hôn say đắm để bù đắp lại. Một người con gái luôn bối rối rụt rè như thế này lại dám chủ động cầu hôn, thật khiến tôi không thể không rung động.
“Em yêu, dậy đi thôi.” Tôi ngồi bên giường, khẽ vỗ vào tay cô ấy.
Cô ấy chẳng thèm để ý, vùi mặt sâu hơn trong chiếc gối.
“Đến lúc dậy nào.” Tôi vẫn nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Cô ấy càu nhàu giọng ngái ngủ: “Ngmà, xin anh đấy, mãi em mới có cái cảm giác được ngủ muộn thế này”.
“Anh biết phải trị cái chứng mất ngủ của em thế nào rồi, đảm bảo sau này ngày nào em cũng muốn ngủ muộn như thế.”
Cô ấy nhắm chặt mắt, dường như chẳng nghe thấy, nhưng khuôn mặt đỏ bừng thì đã bán đứng cô ấy rồi. Tôi không nhịn được cười một tiếng, xoa xoa khuôn mặt cô ấy, nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa”.
Cô ấy quay đầu sang hướng khác, nói giọng ngái ngủ: “Anh... thật đáng ghét”.
Tôi hôn nhẹ lên vành tai cô ấy: “Lần nào em ngượng, chỗ này cũng đỏ tới phát sốt cả lên, mà mồi lần tai đỏ như thế, anh lại muốn hôn lên đó”.
Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu mở mắt ra, tỏ vẻ rất rõ ràng rằng: Chẳng trách anh cứ thích làm phiền em thế này.
Tôi ghé sát vào cô ấy: “Đúng rồi, em xem em làm anh trở nên ‘biến thái’ thế này đây, nên em phải chịu trách nhiệm nhé”.
Cô ấy đành co người vào trong chăn thủ thế.
Tôi cười lớn: “Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, dậy đi thôi, chúng ta còn phải kịp giờ lên máy bay nữa”.
Cô ấy trở dậy làm vệ sinh, rồi về tiểu khu thu dọn hành lý đơn giản, sau đó lên xe tới sân bay, trông chẳng có chút tinh thần nào. Tôi nhìn mà cười thầm trong bụng, biết tỏng cái chứng lo sợ mơ hồ vô cớ của cô ấy lại phát tác rồi, cũng chỉ đành nắm chặt tay cô ấy an ủi lúc làm thủ tục lên máy bay.
Máy bay cất cánh, tôi thắt dây an toàn cho cô ấy, nói: “Được rồi, giờ không chạy được nữa nhé, nói cho anh biết, em lo lắng gì nào?”.
“Cái đó, bố mẹ anh biết anh đưa em về không?”
“Anh định cho họ một niềm vui bất ngờ.” Tôi nói nghiêm túc, “Thử nghĩ xem, họ giục anh kết hôn tới mức chẳng còn hy vọng gì vào điều đó rồi”. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không chút hy vọng, sau đó co người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy thế được, tôi ghé sát tai cô ấy, nói khẽ: “Mệt lắm hả? Là anh nói tối qua ấy”.
BỊ môi tôi chạm vào, nhiệt độ của vành tai lại lên cao bất thường. Cô ấy khẽ nghiêng người tránh đi, rồi lo lắng nhìn xung quanh với hy vọng không ai nhìn thấy mình trong bộ dạng ấy. Buổi sáng của kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, trên máy bay cũng khá nhiều h khách, cũng may chúng tôi ngồi trong khoang VIP, nên đỡ đông hơn một chút. Cô ấy khẽ thở phào, đưa tay nhéo tôi một cái. Nhưng tôi không có ý muốn rút lui, cứ để cho cô ấy nhéo. Chỉ nhéo được một lát, cô ấy lại khẽ xoa xoa, người con gái này quả thực chẳng nỡ nhẫn tâm làm điều gì.
“Hôm nay thần sắc của em đã tốt hơn nhiều rồi đấy, không tin soi gương xem.”
Cô ấy liếc xéo tôi một cái, vốn biết rằng cái liếc đó lại có một chút tình tứ khó nói nên lời, lòng tôi rộn cả lên.
Một lúc sau, cô ấy không nhịn được, hỏi: “Cái đó, bố mẹ anh có yêu cầu gì với bạn gái của anh không?”.
Tôi vui sướng, ngay lập tức thể hiện một khuôn mặt Quả nhiên là lo lắng điều này, tôi có chút không tin được.
“Giống Như Băng đấy thôi. Vừa rồi trước khi lên máy bay em gọi cho cô ấy, cô ấy nói lần đầu tiên tới nhà Quách Minh, mẹ Quách Minh đã bắt cô ấy làm cơm, nói sau này cần cô ấy nấu không là một chuyện, nhưng biết nấu hay không lại là một chuyện khác, nhất định phải tỏ chút thành ý nấu cơm.”
Tôi làm ra vẻ suy nghĩ: “Cũng khó nói, có điều bố mẹ anh đều là người Sơn Đông, rất thích ăn mỳ ống. Định cư ở miền Nam lâu rồi, các món ở đây họ cũng thích”.
Biểu cảm của cô ấy thực sự có chút thay đổi, chắc chắn lại đang nghĩ khẩu vị hai miền Nam Bắc kết hợp thì nên làm thế nào. Tôi lật báo, cố gắng nhịn cười.
“Chả trách đến giờ vẫn chưa lấy vợ.” Cô ấy lạnh lùng đưa ra kết luận.
Tôi khẽ vê cằm, vốn vẫn đang lo mình trêu cô ấy ác quá, làm con người dễ bối rối như cô ấy phải nghĩ ngợi thêm, không ngờ lại được trả lời bằng một câu như thế này.
“Anh biết không, cái thói hay trêu người khác của anh thể hiện rõ nhất lúc anh cố nhịn cười như thế này đấy.” chưa nói câu nào đã thuyết phục được bố mẹ anh rồi”.
Cô ấy có vẻ không căng thẳng nữa, quay đầu nhìn tôi, nói: “Chả làm thế nào được, ai bảo em có khuôn mặt của một cô dâu thảo. Lần trước ở Đại hội nhân duyên, toàn là các bậc phụ huynh thay mặt con trai ra gặp em”.
Tôi dở khóc dở cười: “Em đang châm chọc khẩu vị của anh đấy à?”.
Cô ấy tủm tỉm cười không nói gì.
Thôi được, bị cô ấy đánh bại rồi. Nhưng cái bộ dạng đ liếc xéo thế kia của cô ấy trước mắt mình, làm sao có thể coi là khuôn mặt của một “nàng dâu thảo” được.
Tôi kéo cô ấy vào lòng, nói: “Nào, nói xem, em định quản anh thế nào đây?”.
“Quản anh ăn uống, tiêu tiền của anh, thế đã được chưa nào?”
“Ôi, ít ra em cũng phải nói đến mặt tinh thần một chút chứ?”
Cô ấy đưa tay áp vào ngực tôi, nói: “Quản trái tim anh sao?”.
Tôi đặt tay lên bàn tay cô ấy, nói: “Đương nhiên rồi, và giống như thế, anh cũng sẽ quản chặt trái tim em. Anh ngoài, sau này chả có cô nào chịu nhòm ngó đến anh nữa”.
“Cũng đúng, nếu bị anh thu nhận rồi, em đoán sau này chắc ngay cả đến gặp mặt anh trưởng phòng góa vợ kia, e rằng em cũng chẳng đủ tư cách nữa rồi.”
“Anh đã nói rồi mà, anh hấp dẫn hơn nhiều so với anh chàng trưởng phòng đó chứ.”
Cô ấy nghịch chiếc cúc áo sơ mi của tôi, nói: “Nghe nói những người đàn ông biết kiểm soát bản thân không thích bị người khác giật dây, em cho anh cơ hội đấy”.
“Thế thì anh quyết định thu hồi khả năng tự kiểm soát của anh, thử xem cảm giác bị em khống chế như thế nào.”
Cô ấy cắn môi vẻ suy nghĩ: “Được”, rồi nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng long lanh, in bóng tôi đang phiêu diêu trong đó. Cô ấy nói: “Kết hôn với em nhé, Mục Thành, em muốn sống cùng anh”.
Tôi vốn cho rằng cô ấy sẽ ngập ngừng bối rối, lắp ba lắp bắp như thói quen cũ, nào ngờ lại thẳng thắn đến nhường ấy. Cô ấy nói đúng, tôi không nên để cô ấy giật dây, chỉ có thể dùng một nụ hôn say đắm để bù đắp lại. Một người con gái luôn bối rối rụt rè như thế này lại dám chủ động cầu hôn, thật khiến tôi không thể không rung động.