Mộc An Nhiên thấy cô ta đần thối ra thì cười như địa chủ được mùa trong lòng, mặt thì tỏ vẻ hớn hởn dâm tà ghé sát vào tai Mạc Từ Vy tỏ vè thuần bí nói nhỏ chỉ cô và cô ta nghe thôi nhưng thực ra nói rất chi là to cả đám người đứng cạnh cũng nghe thấy:
- Tiểu Bạch, a~ ta không ngờ khẩu vị của muộn cũng mạnh đó nha. Nhưng thôi, vì người em muốn ân ái cùng là ta nên ta cũng đành chiều theo vậy nha. Thế nào:3? Tối nay qua phòng ta chứ hả? Em muốn lên đỉnh hay là lâng lâng?
- Chị...chị ăn nói bậy bạ cái gì vậy chứ?
Mạc Từ Vy nghe xong mặt đỏ bùng không biết vì quá tức giận hay xấu hổ nữa. Ài mà cô ta có dây thần kinh xấu hổ đâu mà. Còn đám người đứng bên cạnh khi nghe xong cô nói như vậy thì đám quạ đen bay qua đầu họ không biết hôm nay con ( Mộc An Nhiên) ăn nhầm bả có hay sao mà nhây vậy ta, riêng chỉ có mẹ cô với ba cô một người cười rộ lên còn một người thì nhìn cô giơ ngón cái lên tán thưởng, ánh mắt ánh lên vẻ cưng chiều: " Hê hê bảo bối, không ngờ con sắc bén như vậy đó. Không hổ danh con gái rượu của ba/mẹ nha~ "
Còn Triệu Hàn Phong thì nhìn cô với vẻ mặt trầm tư hơn một xíu thầm nghĩ: " Con nhỏ ngốc này hôm nay cứ lạ lạ làm sao ấy nhỉ? Mọi lần thấy mình là xoắn xuýt chạy lại níu tay níu chân mình cơ mà? Thấy mình đi với Mạc Từ Vy thì sẽ tức giận chứ? Sao hôm nay đến nhìn cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, ánh mắt còn tỏ vẻ chán ghét mình đến lạ? Có hay không là cô ta đã thay đổi? Nực cười, cô ta lại đang mưu kế gì đây, tính lạt mềm buộc chặt á? Xin lỗi đê...ta chỉ yêu mình Mạc Từ Vy thôi. " Hàng chục dấu hỏi to đùng đập thẳng vào tấm thân anh dũng của anh ta.
Má, lão này ảo tưởng quá rồi nếu Mộc An Nhiên mà biết lão đang nghĩ như thế này chắc tiễn lão một đoạn xa tới gặp ông bà tổ tiên đánh cờ ăn tết quá. Mà may cho lão vì cô không quan tâm đến lão mà chỉ đang hớn hở quan tâm đến khuôn mặt đang đổi màu như tắc kè hoa của Mạc Từ Vy thôi há há há.
[ Mộc An Nhiên: Nam nhân này chính thức vào lãnh cung chơi với chuột.
Triệu Hàn Phong: Phu nhân đừng mà a~ ư~ a~ ]
Mạc Từ Vy định níu tay Triệu Hàn Phòng cầu cứu, ủy khuất với anh thì thấy anh đang suy tư nhìn bà chị mình nét mặt hiện vẻ đăm chiêu.: "Hừ không nhờ tên này nữa thì nhờ mẹ với bác cả vậy. Đúng là đồ vô tích sự. " Nghĩ đoạn cô ả quay sang nhìn mẹ mình nháy mắt, mẹ cô ả hiểu ý gật đầu. Chớp mặt một cái, trên khóe mắt Mạc Từ Vy những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống ( nước tiểu nhện thì có -.-), nhìn rất đáng thương. Mạc Từ Vy khóc nấc lên nói với ba mẹ mình và ông bác cả:
- Mẹ, ba, bác cả, bác hai à. Chị Nhiên nói vậy là có ý gì thế ạ huhuhu. Chị ấy xem cháu như vậy sao ô ô ô. Sao chị có thể nói, nghĩ ra những việc như vậy chứ?
Trội ôi, nai quá quá nai má ôi cíu vớt linh hồn kinh hãi tha hóa lãng xẹt của con bé đó hộ chúng sinh cái đi. Mạc Tuân thì cười khổ không biết nên nói như thế nào, Mộc Yến Yến thì chỉ đợi có vậy nhảy vào mắc cô nước bọt bắn tứ tung bốn phương trời mời phương phật:
- Thôi đừng chấp con bé đó làm gì cả con gái. Nó là chị nhưng có khi nó nghĩ còn chưa bằng con đâu, với lại chị con nó cũng mới đập đầu tự tử nên là chắc đầu cũng hơi có vấn đề đang hỏng hóc ở đâu đó thôi.
- Đúng đấy Vy nhi, đừng chấp chị cháu lằm gì. Chị cháu xưa đến này đều nói mà không suy nghĩ, nên đừng tức giận hahaa.__Lão bụng bự bác cả nói cười tặc tặc. Thiến lão này phải thiến -.-
Tạ Vân nghe mấy lời chói tai ấy, mặt đanh lại hàn khí tỏa ra không rét run mà những người có mặt ở đây đều răng lợi tay chân run lập cập. Aizzz, Mộc Hồng Tang và Mộc An Nhiên kêu gào trong lòng: " Thôi xong, xác định cho đám người này rồi. Amen, ra đi thanh thản. Chúng tôi không giữ, vĩnh biệt. Là các người chọc cho bà cô già này nổi tính giết người thôi chứ hem phải chúng tôi chọc à nha~. Gớt lắc, èn si ziu ơ gên ".
_______________________________________________________________________________________________________
Nô đừng đụng vào em, nay em viết ngắn zậy hoy ớ:(( vì chẳng mấy ai tương tác với em cả. Người lạ ơi....xin cho em mượn vài com mèn:(( Mượn rồi em rep đừng lặng im thế.
- Tiểu Bạch, a~ ta không ngờ khẩu vị của muộn cũng mạnh đó nha. Nhưng thôi, vì người em muốn ân ái cùng là ta nên ta cũng đành chiều theo vậy nha. Thế nào:3? Tối nay qua phòng ta chứ hả? Em muốn lên đỉnh hay là lâng lâng?
- Chị...chị ăn nói bậy bạ cái gì vậy chứ?
Mạc Từ Vy nghe xong mặt đỏ bùng không biết vì quá tức giận hay xấu hổ nữa. Ài mà cô ta có dây thần kinh xấu hổ đâu mà. Còn đám người đứng bên cạnh khi nghe xong cô nói như vậy thì đám quạ đen bay qua đầu họ không biết hôm nay con ( Mộc An Nhiên) ăn nhầm bả có hay sao mà nhây vậy ta, riêng chỉ có mẹ cô với ba cô một người cười rộ lên còn một người thì nhìn cô giơ ngón cái lên tán thưởng, ánh mắt ánh lên vẻ cưng chiều: " Hê hê bảo bối, không ngờ con sắc bén như vậy đó. Không hổ danh con gái rượu của ba/mẹ nha~ "
Còn Triệu Hàn Phong thì nhìn cô với vẻ mặt trầm tư hơn một xíu thầm nghĩ: " Con nhỏ ngốc này hôm nay cứ lạ lạ làm sao ấy nhỉ? Mọi lần thấy mình là xoắn xuýt chạy lại níu tay níu chân mình cơ mà? Thấy mình đi với Mạc Từ Vy thì sẽ tức giận chứ? Sao hôm nay đến nhìn cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, ánh mắt còn tỏ vẻ chán ghét mình đến lạ? Có hay không là cô ta đã thay đổi? Nực cười, cô ta lại đang mưu kế gì đây, tính lạt mềm buộc chặt á? Xin lỗi đê...ta chỉ yêu mình Mạc Từ Vy thôi. " Hàng chục dấu hỏi to đùng đập thẳng vào tấm thân anh dũng của anh ta.
Má, lão này ảo tưởng quá rồi nếu Mộc An Nhiên mà biết lão đang nghĩ như thế này chắc tiễn lão một đoạn xa tới gặp ông bà tổ tiên đánh cờ ăn tết quá. Mà may cho lão vì cô không quan tâm đến lão mà chỉ đang hớn hở quan tâm đến khuôn mặt đang đổi màu như tắc kè hoa của Mạc Từ Vy thôi há há há.
[ Mộc An Nhiên: Nam nhân này chính thức vào lãnh cung chơi với chuột.
Triệu Hàn Phong: Phu nhân đừng mà a~ ư~ a~ ]
Mạc Từ Vy định níu tay Triệu Hàn Phòng cầu cứu, ủy khuất với anh thì thấy anh đang suy tư nhìn bà chị mình nét mặt hiện vẻ đăm chiêu.: "Hừ không nhờ tên này nữa thì nhờ mẹ với bác cả vậy. Đúng là đồ vô tích sự. " Nghĩ đoạn cô ả quay sang nhìn mẹ mình nháy mắt, mẹ cô ả hiểu ý gật đầu. Chớp mặt một cái, trên khóe mắt Mạc Từ Vy những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống ( nước tiểu nhện thì có -.-), nhìn rất đáng thương. Mạc Từ Vy khóc nấc lên nói với ba mẹ mình và ông bác cả:
- Mẹ, ba, bác cả, bác hai à. Chị Nhiên nói vậy là có ý gì thế ạ huhuhu. Chị ấy xem cháu như vậy sao ô ô ô. Sao chị có thể nói, nghĩ ra những việc như vậy chứ?
Trội ôi, nai quá quá nai má ôi cíu vớt linh hồn kinh hãi tha hóa lãng xẹt của con bé đó hộ chúng sinh cái đi. Mạc Tuân thì cười khổ không biết nên nói như thế nào, Mộc Yến Yến thì chỉ đợi có vậy nhảy vào mắc cô nước bọt bắn tứ tung bốn phương trời mời phương phật:
- Thôi đừng chấp con bé đó làm gì cả con gái. Nó là chị nhưng có khi nó nghĩ còn chưa bằng con đâu, với lại chị con nó cũng mới đập đầu tự tử nên là chắc đầu cũng hơi có vấn đề đang hỏng hóc ở đâu đó thôi.
- Đúng đấy Vy nhi, đừng chấp chị cháu lằm gì. Chị cháu xưa đến này đều nói mà không suy nghĩ, nên đừng tức giận hahaa.__Lão bụng bự bác cả nói cười tặc tặc. Thiến lão này phải thiến -.-
Tạ Vân nghe mấy lời chói tai ấy, mặt đanh lại hàn khí tỏa ra không rét run mà những người có mặt ở đây đều răng lợi tay chân run lập cập. Aizzz, Mộc Hồng Tang và Mộc An Nhiên kêu gào trong lòng: " Thôi xong, xác định cho đám người này rồi. Amen, ra đi thanh thản. Chúng tôi không giữ, vĩnh biệt. Là các người chọc cho bà cô già này nổi tính giết người thôi chứ hem phải chúng tôi chọc à nha~. Gớt lắc, èn si ziu ơ gên ".
_______________________________________________________________________________________________________
Nô đừng đụng vào em, nay em viết ngắn zậy hoy ớ:(( vì chẳng mấy ai tương tác với em cả. Người lạ ơi....xin cho em mượn vài com mèn:(( Mượn rồi em rep đừng lặng im thế.