.... Tưởng là mãi mãi... Nhưng rồi cũng chia tay
Có những tình cảm... Tưởng là khăng khít, bền chặt...Nhưng rồi cũng quay lưng lại với nhau.
Có những lời hứa tưởng là chắc chắn lắm... Nhưng rồi lại thất hứa, mà không hề biết người được hứa sẽ đau như thế nào.
Có những ký ức, khi nhớ lại thì cười....
Những khi nghĩ về hiện tại thì lại thấy trống vắng...
Vì không bao giờ có thể tìm lại được nữa.
Có những giọt nước mắt, cố gắng để nó đừng rơi ra...
Nhưng những giọt nước mắt ấy lại xoa dịu nỗi đau rất nhiều.
Có những chờ đợi, không biết là vì cái gì. Nhưng vẫn cứ chờ...trong vô vọng.
Có những nụ cười, dù là rất bình thường... Nhưng có thể đó là niềm hạnh phúc mà cả đời người không có được.
Có những lời nói tưởng là vu vơ...
Nhưng có thể làm người ta nhớ mãi...
****
Kun nắm lấy bàn tay nó...
-Em có anh, anh sẽ không còn cô độc nữa
-Cám ơn, nhưng tôi không muốn dựa vào ai, cuộc sống của tôi số phận của tôi, tôi sẽ tự lắm bắt
-Anh sẽ đợi đến khi em mở lòng. Mong là em không làm anh thất vọng
Kun mỉm cười, anh chưa từng gặp người nào như nó
Nó, người con gái duy nhất khiến anh can tâm tình nguyện đợi chờ
-...
Nó im thin thít
Điện thoại nó đổ chuông. Dãy số quen thuộc hiện nên khiến nó rung động
Nhấn nút nghe giọng người con trai vang lên ấm áp
Giọng nói này nó rất nhớ
-"Hi Hi, cậu dạo này có khỏe không? "
-Tuấn! Tên đểu cáng , sao giờ mới gọi điện cho tớ... huhu... tên đần có biết tớ nhớ cậu lắm không hả!
-"Hi, ngố. Tớ cũng nhớ cậu, anh ta có đối sử tốt với cậu không? ''
-Tốt, cậu khỏe chứ?
-"Tớ, khỏe.... bên này tuyệt lắm, phong cảnh rất đẹp. Còn có tuyết!"
-Thích thật đấy.
-"Nghỉ dài thì sang đây, tớ dẫn cậu đi chơi"
-Lâu quá rồi, tớ sợ không nhận ra cậu luôn
Nó cười.
-"Cậu làm tớ đau lòng đấy, chờ một chút tớ có điện thoại tới nói chuyện với cậu sau nhé "
-Ừ, bye
Tuấn cúp máy đôi môi khẽ cười
Chỉ cần em vui vẻ là đủ rồi
Nó cất di động vào túi
-Về thôi, tôi mệt rồi
Trong bóng tối rất những ánh nhìn cay độc nhìn về phía hai người
**************
Sáng hôm sau
Kun và nó cùng nhau đến lớp, đi ngang qua lớp Ái Mỹ , anh dừng lại nhìn ả cười
-Này cô người mẫu. Chúng tôi cám ơn món quà to bự của cô nhé. Hẳn 20 người cơ mà...
Mỹ nhíu mày, tên ca sĩ thối dám nói nhăng nói cuội
-Đây là một chút tiền an dưỡng gửi cô, cầm nó mua chút gì đó tẩm bổ cho mấy gã kia.... hôm qua tôi ra tay có hơi nặng . Thật ái ngại quá
Kun nói giọng kinh miệt thấy rõ
Nhìn sấp tiền, mặt Ái Mỹ đỏ bừng giận giữ .
Ít người biết ngoài là một ca sĩ, người mẫu teen Kun còn là một tay quyền anh sở hữu nhiều giải thưởng tầm cỡ muốn đánh bại anh ? Xem ra Dương Ái Mỹ đã quá tự đề cao bản thân
-Kun , có phải cậu đã hiểu lầm gì không? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì!
Mỹ nheo nheo mày làm như mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra
-...cô...
-Tự trong lòng người ta hiểu không cần phí lời . Chúng ta đi thôi
Nó nói đôi mắt nâu khói mơ màng không chút cảm xúc
Kun định nói thêm gì đó nhưng nó vội cắt lời. Anh không nên can thiệp quá sâu vào chuyện của nó, cuộc đời Phạm Băng Hi quyết định không dựa dẫm vào ai.
Kun im lặng lập tức đi theo nó, cái con người này thật khó hiểu
Bước sau nhìn bóng dáng cô độc của nó anh bỗng thấy sót xa
Phải làm thế nào để em mở lòng với anh!
*****
Từ sau vụ bị loại khỏi đội hình trong bộ sưu tập hè sắp tới của nó ,Dương Ái Mỹ nhiều lần gây khó dễ cho nó trong công việc. Nó không để tâm kẻ bụng dạ hẹp hòi
Nhưng .... Dương Ái Mỹ đã ngu ngốc khi động đến người quan nhất với nó.
Chạm đến sự thịnh nộ của con quỷ trong lòng nó...
Ngày hôm đó
Tuấn Anh ( bé Gấu ) mất tích....
Nó bỏ cả buổi lễ thời trang trẻ để đi tìm thằng bé. Trái tim yếu đuối khẽ run rẩy
Nếu không phải người quen biết thằng bé sẽ không đi theo .... vậy có thể là ai được chứ là ai được chứ?
Trong phút quẫn bách, trong đầu nó hiện nên một cái tên
.....cô ta dám đụng đến tâm can của nó.... nó sẽ giết cô ta