Thanh Đồng nhất thời sửng sốt, “Cái…cái gì hoàng cung.”
“Đầy đường đều là bức họa của ngươi, muốn ta đi lấy cho ngươi một tờ không.”
“… Ngươi biết từ lúc nào.”
” Ngày đầu tiên ngươi đến Mục Phong Bảo.”
“Ngày đầu tiên! Ngươi làm sao mà biết được!”
“Mục Phong Bảo nhiều người như vậy, nếu tùy tiện ai cũng có thể ngu ngốc xâm nhập vào, ta đây cái Đại đương gia cũng chỉ là hư danh rồi, huống chi bức họa Lục hoàng tử còn bay đầy trời.” Nghiêm Tín Triệt nói mà không có ngữ khí, lại để cho người khác trong lúc nhất thời đột nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Ngươi muốn đem ta giao cho Phùng Tự Thư?”
Nghiêm Tín Triệt lại châm một chén rượu, không nói chuyện.
“Vậy là ngươi, tức giận?” Thanh Đồng bắt đầu hỏi cẩn thận từng li từng tí. �
Ngửa đầu, cạn chén, vẫn không nói chuyện.
“Ngươi nói chuyện ah! Vội muốn chết.”
Nghiêm Tín Triệt giương mắt nhìn Thanh Đồng, đứng dậy đi đến trước bình phong hoa Lưu Ly, dùng sức chuyển một cái, trên tường mở ra một đạo cửa ngầm, lập tức phối hợp đi vào.
Thanh Đồng cũng vội vàng theo vào, trong mật thất đầy tường đều là bức họa một người.
“Tô Ngữ Đường…” Thanh Đồng kìm lòng không được đọc lên cái tên này. Nghiêng đầu sang không thể tin được nhìn Nghiêm Tín Triệt “Là ngươi!”
Cười khổ, là ta. Như vậy là ta thì như thế nào.