“Cuộc đời luôn đặc sắc hơn phim, bởi vì tình tiết trong phim có thể đoán trước được, còn cuộc đời thì không bao giờ. Cuộc đời luôn sầu thảm hơn phim, bởi vì bạn có thể lựa chọn vai nam chính trong phim, nhưng lại không thể lựa chọn người bên cạnh mình.”
[Trích lời Giả Thược]
Hai con người khốn khổ quay về nhà trong sự bảo vệ của một đám người. Khi Chân Lãng bước chân qua cửa, vẫn còn có thể nhìn thấy có mấy anh chàng to con đang khoanh tay trước ngực đứng bên ngoài.
Anh buồn bực lắc đầu, khoanh tay nói với bọn họ: “Các anh đừng có đứng ở đây như vậy, sẽ khiến cho người xung quanh sợ đấy, dưới kia có bảo vệ rồi.”
Mấy người đó lắc đầu một cách kiên định, khoanh tay trước ngực, đứng im ở đó.
“Tôi có thể yêu cầu các anh quay về không?” Chân Lãng vẫn nói với giọng hết sức hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ kiên định không gì có thể thay đổi.
“Anh Chân.” Một anh vệ sĩ tỏ vẻ khó xử nói: “Chú Tạ cũng đã có lời rồi, nếu chúng tôi để anh rời khỏi tầm quan sát, chúng tôi khỏi cần làm nữa luôn.”
“Không được để tôi rời khỏi tầm quan sát sao?” Chân Lãng có chút tức cười nói: “Vậy có phải là khi vợ chồng tôi ở bên nhau, các anh cũng muốn đứng bên cạnh xem không?”
“Ặc…” Mấy anh vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, há hốc miệng không nói ra được lời nào.
“Thế này đi, để tôi nói với chú Tạ, các anh không cần đứng đây canh gác nữa!” Chân Lãng khẽ lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi. Sau một cuộc giao tranh ngắn ngủi, mấy người đó nhanh chóng rút khỏi cửa, trả lại cho Chân Lãng và Giả Thược một không gian yên tĩnh tạm thời.
Giả Thược ngồi trên sofa, cái chân to bự gác lên chiếc bàn trà, nghiêng người dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn về phía Chân Lãng đang đứng ngoài cửa, cất giọng uể oải nói: “Bọn họ đi cả chưa?”
Chân Lãng gượng cười, lắc đầu: “Chưa, chỉ đổi sang chỗ khác, không còn dễ thấy như vừa nãy nữa mà thôi.”
“Ở dưới kia à?” Giả Thược trợn trừng mắt nói. “Vậy thà để bọn họ đứng ngoài cửa, như vậy cùng lắm chỉ dọa được mấy gia đình sát vách, còn đứng dưới kia sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người trong tòa nhà này đấy.”
“Chịu thôi.” Chân Lãng đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới tòa nhà. “Chú Tạ cứ nhất quyết yêu cầu như vậy, nếu anh không đồng ý, chuyện của chúng ta hôm nay sẽ được báo với người lớn ở nhà, sau đó em cứ chờ người tới áp giải chúng ta về đi.”
“Ôi…” Giả Thược buồn bực than vãn. “Vừa mới trốn được tới đây, tôi không muốn quay về đâu!”
“Anh cũng không muốn quay về.” Chân Lãng ngồi xuống bên cạnh Giả Thược, ánh mắt nhìn về phía cái chân cô. “Quay về chẳng phải là rất phiền phức sao?”
Sau khi vào nhà, Giả Thược thấy nóng nên cởi ngay chiếc áo vét của Chân Lãng ra, vứt qua một bên, cái chân gác lên bàn trà, chiếc váy đã bị tách thành hai nửa kia tự động trượt xuống, để lộ ra một mảng da thịt trắng ngần cùng cặp đùi thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt Chân Lãng có ý tán thưởng, nhìn đăm đăm vào làn da tràn đầy sức đàn hồi đó, khẽ cười.
“Chú Tạ sẽ không báo cáo về nhà chứ?” Giả Thược vô thức ghé đầu tới dựa vào vai Chân Lãng, nhưng vừa mới chạm vào liền đột nhiên giống như bị điện giật, lập tức rụt về ngay, rồi dựa vào sofa.
Chân Lãng đưa tay ra ôm cô nàng đang muốn tránh ra xa đó: “Cánh tay này của anh không việc gì.”
Giả Thược còn muốn giãy ra, nhưng khi ngẩng lên thì gặp ngay ánh mắt kiên định của Chân Lãng, liền để im cho anh ôm, rồi co người dựa vào lòng anh.
“Yên tâm đi, anh đã dặn dò chú Tạ rồi, chú ấy sẽ không nói gì đâu.” Chân Lãng cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng mình, ngón tau khều nhẹ mấy sợi tóc của cô. “Sẽ không có ai áp giải em về rồi nhốt em lại đâu.”
Giả Thược đưa mắt nhìn cái chân của mình, uể oải cất tiếng, trong giọng nói như mang theo vẻ ấm ức vô hạn: “Vậy còn tạm được.”
“Anh sẽ ở bên em.” Anh tựa cằm mình lên trán cô, dịu dàng nói. “Đảm bảo sẽ không để em cảm thấy buồn chán, được không?”
Giả Thược ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương: “Thật chứ?”
“Thật.” Chân Lãng khẽ hôn lên má cô. “Chúng ta không phải là Thiên Tàn, Địa Khuyết sao, sao có thể tách ra được chứ?”
“Có phải anh cảm thấy tôi rất vô dụng không?” Trên khuôn mặt đang ngẩng lên đó tràn đầy vẻ buồn bã, trong cặp mắt trong veo toàn là sự mất mát. “Tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại bị thua khi đánh nhau, cũng chưa từng nghĩ đến việc để anh bị thương ngay trước mặt tôi.”
Cô nhìn vào mắt Chân Lãng, hơi chớp chớp đôi mắt, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ như bị tổn thương, thậm chí đã ầng ậng nước: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn đánh thắng, lúc nhỏ tôi đã hứa là sẽ bảo vệ anh, còn ăn nhiều kẹo của anh như vậy, kết quả là…”
“Ha ha…” Chân Lãng bật cười. “Không sao, anh sẽ không truy cứu việc em không thực hiện lời hứa đâu, muốn ăn thì anh mua thêm cho em là được.”
“Tôi không ăn đồ ngọt nữa rồi.” Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng, phát hiện ánh mắt Chân Lãng luôn nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó.
Cô cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện anh cứ nhìn vào đùi mình hồi lâu mà chưa tưng rời ánh mắt đi chút nào, nét mặt vốn dịu dàng lập tức biến đổi hẳn, tựa như một con mèo lười nhác đột nhiên bị người ta giẫm phải đuôi, không những trợn tròn đôi mắt, mà lông lá toàn thân cũng đều dựng đứng cả lên.
“Anh nhìn cái gì đấy hả?” Cô đưa tay chụp lấy vạt áo trước ngực Chân Lãng. “Nói đi, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Nhìn ánh mắt như muốn phun lửa của Giả Thược, nụ cười của Chân Lãng lại càng rạng rỡ hơn, ngón tay cạ nhẹ một cái lên cằm cô: “Em không cảm thấy lúc này mình rất quyến rũ sao?”
“Quyến rũ?” Giả Thược trợn tròn mắt nhìn cái chân thạch cao màu trắng của mình, dáng dấp con mèo hoang lập tức hiện ra. “Tôi biết anh miệng chó không mọc được ngà voi mà, cười tôi xấu xí đúng không? Cười tôi bó thạch cao đúng không? Cười tôi không thể đi lại được đúng không?”
Giọng nói của cô càng lúc càng lớn, nắm đấm không ngừng khua khoắng trong không trung, nhưng lại không dám hạ xuống, đôi mắt hậm hực trừng lên nhìn cánh tay được băng bằng vải gạc của anh, rụt nắm đấm lại.
“Thật đấy.” Bàn tay anh vuốt dọc bờ eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bên dưới váy, cảm giác hết sức mịn màng, khiến người ta không nỡ rời tay.
Bàn tay anh âm ấm, vuốt ve rất nhẹ nhàng, cặp mắt nheo lại mang theo nét cười vui vẻ, tựa như đang thưởng thức điều gì đó. Còn Giả Thược thì nằm tựa vào lòng anh, mệt mỏi ngáp dài liên tục.
“Mệt rồi phải không?” Hôm nay phải bận rộn từ sáng sớm đến tận nửa đêm, Chân Lãng nhìn cơ thể đang dần dần trượt xuống của Giả Thược, dịu dàng hỏi: “Đã muốn đi ngủ chưa?”
Giả Thược nhào vào lòng anh, chậm rãi lắc đầu, nói: “Không mệt.”
Cô nằm co người trên sofa, gối hờ lên đùi anh, cơ thể cuộn lại tựa như một chú mèo lười nhác, nếu không có cái chân thạch cao kia thì quả thực là không khác chút nào. Bàn tay Chân Lãng lướt nhẹ trên cặp đùi thon dài trắng muốt của cô, nhiệt độ nơi lòng bàn tay chậm rãi truyền vào làn da cô.
m ấm, ngưa ngứa, còn hơi tê tê. Giả Thược phát hiện, gần đây Chân Lãng càng lúc càng thích ở cạnh cô, tiếp xúc da thịt với cô, không phải là vuốt ve khuôn mặt thì là véo nhẹ cánh tay, dường như cô là một món đồ chơi yêu quý của anh vậy.
“Thích lắm phải không?” Cô nhắm mắt, khẽ “hừ” một tiếng.
“Đúng vậy, da em cứ mềm mềm, khi vuốt ve cảm giác rất thoải mái.” Câu trả lời của anh mang theo mấy phần không đứng đắn, đồng thời cũng rất uể oải.
Giả Thược giống như một con thú cưng đang được chủ nhân vuốt ve, thỉnh thoảng lại cựa mình một chút, phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Bàn tay đang vuốt ve đùi cô đột nhiên dừng lại, cô ngọ nguậy một chút, rồi khẽ “hừ” một tiếng, dường như đang yêu cầu anh tiếp tục.
Anh cúi đầu, ghé đến gần khuôn mặt cô, bàn tay tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng. Cô nàng đang gối đầu lên đùi anh chu miệng, càng gần anh hơn.
Đôi môi anh lướt nhẹ qua bờ má cô, rồi nhẹ nhàng cất tiếng lẩm bẩm: “Vợ yêu, đêm tân hôn đầu tiên em đã đạp cho anh một cú, hôm nay có thể nói là đêm đầu tiên chúng ta ở riêng với nhau, phải kỷ niệm một chút mới được!”
Cô nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác để tìm kiếm môi anh, cho đến khi hai đôi môi chạm khẽ vào nhau, rồi khẽ cuốn lấy nhau một chút, cô khẽ cất tiếng rên, giọng uể oải: “Hôm nay cũng rất đáng để kỷ niệm đấy, ưm…”
Đúng thế, rất đáng để kỷ niệm…
Đôi môi Chân Lãng cứ vờn quanh đôi môi cô, không nỡ xa rời, còn cô cũng đáp lại trong vô thức, phối hợp với đôi môi ấm áp của anh.
Anh cứ hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi lại nhanh chóng tách ra. Cô thì hơi co rút người, đồng thời cất tiếng cười vang khanh khách.
“Tập trung một chút!” Chân Lãng có chút bất mãn, liền cắn nhẹ lên cánh môi cô.
Cô cũng cắn lại anh, hai người tựa như con bướm và nhụy hoa, đang giao tranh với nhau một cách thân mật vô cùng, hơi thở của hai người như hòa quyện, không ngừng đòi hỏi.
Ban đầu chỉ là vui đùa, rồi biến thành buông lỏng bản thân, sau đó nụ hôn của họ càng lúc càng sâu. Chân Lãng không ngừng khiêu khích đầu lưỡi của cô, còn cánh tay cô cũng không kìm được vòng qua cổ anh, hơi nhổm người lên một chút.
Bàn tay Chân Lãng vén mép váy cô lên, sau đó lại luồn lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon thả.
Cô ngọ nguậy một cách bất an, nhưng lại khiến động tác của anh càng thêm mạnh mẽ. Nhịp thở của hai người trở nên nặng nề, xen lẫn với tiếng gió vù vù phát ra từ chiếc điều hòa trong phòng.
Đôi môi Chân Lãng di chuyển xuống dưới dọc theo bờ má Giả Thược, hôn khắp khuôn mặt cô, sau đó dừng lại ở cổ.
Nơi được anh hôn hiện lên những vết màu đỏ, còn lấp loáng nước, trông có vẻ quyến rũ vô cùng.
Hơi thở của Giả Thược càng lúc càng dồn dập, cô ôm chặt cổ Chân Lãng, cảm nhận sự tồn tại của những bông hoa lửa mà anh đốt lên trên cơ thể mình. Một cảm giác quái lạ khiến cô có chút lúng túng, chỉ biết ôm chặt lấy anh, không ngừng thở dốc.
Không khí trong căn phòng dần trở nên ướt át, hai con người trên sofa quấn chặt lấy nhau…
“Kính coong!” Tiếng chuông cửa vang lên tựa như một gáo nước lạnh giội xuống, làm tan đi ngọn lửa nóng bỏng trong lòng hai người lúc này.
Chân Lãng ngẩng lên, cất giọng khàn khàn hỏi: “Ai đấy?”
Tiếng chuông cửa liền dừng lại, phía bên ngoài vang lên một giọng nói khô khan: “Anh Chân, chú Tạ bảo chúng tôi đưa đồ ăn đêm đến cho anh, còn cả đồ tẩm bổ nữa.”
Chân Lãng vỗ nhẹ lên má Giả Thược một cái, rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Giả Thược nằm cuộn người trên sofa, hai mắt như vô hồn, hoàn toàn ở trong trạng thái hồn rời khỏi xác.
Một đám người bưng theo đĩa lớn đĩa nhỏ liên tục đi vào, đặt xuống trước mặt Giả Thược một hàng dài đồ ăn, sau đó lại khom người chào Chân Lãng rồi bước ra ngoài.
Chân Lãng kéo Giả Thược đang nằm đờ đẫn trên sofa dậy: “Đồ háu ăn, đói chưa? Dậy ăn chút gì đi nào!”
Cô hơi hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì cái bụng đã phát biểu rồi. Chân Lãng liền véo nhẹ mũi của cô một cái: “Mau ăn đi!”
Mùi thơm đã khơi dậy lòng ham ăn của cô, cô liền cầm đôi đũa gắp thức ăn đưa đến bên miệng, nhưng vừa mới há miệng ra thì thấy Chân Lãng đứng ngay bên cạnh, miếng thức ăn đó không làm sao mà nhét vào miệng được nữa.
Một bàn tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, Chân Lãng cười nói: “Mau ăn đi, không phải đói rồi sao?”
Cô suy nghĩ một chút, rồi đưa tay kéo Chân Lãng xuống, đưa miếng thức ăn đến bên miệng anh: “Cùng ăn!”
Chân Lãng ngồi xuống ngay sát bên cạnh cô, đón lấy miếng thức ăn mà cô đưa tới: “Không phải em đói rồi sao, em ăn trước đi!”
Giả Thược khẽ lắc đầu, lại xúc cơm đưa đến bên miệng anh: “Tôi đã đồng ý là sẽ giúp anh, bây giờ tay trái anh không cầm đũa được, để tôi bón cho anh ăn.”
“Vậy cùng ăn nhé?” Chân Lãng đưa tay vòng qua eo Giả Thược, kéo nhẹ một cái rồi bế cô ngồi lên đùi mình.
Giả Thược bưng bát cơm, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt anh, rồi đưa cơm đến bên miệng anh một cách vụng về. Bàn tay cô tuy đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn lập cập run rẩy, bát cơm vốn đã không nhiều hầu như đều rơi xuống người Chân Lãng.
Rồi Giả Thược lại cầm thìa múc canh bón cho anh, cười ngô nghê nói: “Canh gà đấy, uống nhiều một chút cho vết thương mau lành!”
“Em cũng uống đi!” Cánh tay duy nhất có thể cử động của Chân Lãng ôm lấy Giả Thược, âu yếm nhìn cô cứ uống một hớp rồi lại bón cho anh một hớp, thỉnh thoảng còn kêu toáng lên.
“A, lại vãi ra rồi.”
“Đừng động đậy, đừng động đậy!”
“May mà canh gà chỉ ấm chứ không nóng đấy.”
“Úi, thức ăn lại rơi rồi.”
Bất kể cô gắp cái gì Chân Lãng đều tươi cười ăn hết, đáng thương thay cho chiếc áo sơ mi cao cấp của anh, dính đầy các vết dầu mỡ rất nhiều cơm và cơ man các loại thức ăn, trông cứ xanh xanh đỏ đỏ bắt mắt vô cùng.
Hai người vừa ăn cơm vừa vui đùa, thỉnh thoảng Chân Lãng lại hút lấy một ngụm canh gà từ trong miệng Giả Thược, cô cũng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, một bữa cơm không biết phải ăn bao lâu mới xong.
“Cuộc đời luôn đặc sắc hơn phim, bởi vì tình tiết trong phim có thể đoán trước được, còn cuộc đời thì không bao giờ. Cuộc đời luôn sầu thảm hơn phim, bởi vì bạn có thể lựa chọn vai nam chính trong phim, nhưng lại không thể lựa chọn người bên cạnh mình.”
[Trích lời Giả Thược]
Hai con người khốn khổ quay về nhà trong sự bảo vệ của một đám người. Khi Chân Lãng bước chân qua cửa, vẫn còn có thể nhìn thấy có mấy anh chàng to con đang khoanh tay trước ngực đứng bên ngoài.
Anh buồn bực lắc đầu, khoanh tay nói với bọn họ: “Các anh đừng có đứng ở đây như vậy, sẽ khiến cho người xung quanh sợ đấy, dưới kia có bảo vệ rồi.”
Mấy người đó lắc đầu một cách kiên định, khoanh tay trước ngực, đứng im ở đó.
“Tôi có thể yêu cầu các anh quay về không?” Chân Lãng vẫn nói với giọng hết sức hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ kiên định không gì có thể thay đổi.
“Anh Chân.” Một anh vệ sĩ tỏ vẻ khó xử nói: “Chú Tạ cũng đã có lời rồi, nếu chúng tôi để anh rời khỏi tầm quan sát, chúng tôi khỏi cần làm nữa luôn.”
“Không được để tôi rời khỏi tầm quan sát sao?” Chân Lãng có chút tức cười nói: “Vậy có phải là khi vợ chồng tôi ở bên nhau, các anh cũng muốn đứng bên cạnh xem không?”
“Ặc…” Mấy anh vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, há hốc miệng không nói ra được lời nào.
“Thế này đi, để tôi nói với chú Tạ, các anh không cần đứng đây canh gác nữa!” Chân Lãng khẽ lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi. Sau một cuộc giao tranh ngắn ngủi, mấy người đó nhanh chóng rút khỏi cửa, trả lại cho Chân Lãng và Giả Thược một không gian yên tĩnh tạm thời.
Giả Thược ngồi trên sofa, cái chân to bự gác lên chiếc bàn trà, nghiêng người dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn về phía Chân Lãng đang đứng ngoài cửa, cất giọng uể oải nói: “Bọn họ đi cả chưa?”
Chân Lãng gượng cười, lắc đầu: “Chưa, chỉ đổi sang chỗ khác, không còn dễ thấy như vừa nãy nữa mà thôi.”
“Ở dưới kia à?” Giả Thược trợn trừng mắt nói. “Vậy thà để bọn họ đứng ngoài cửa, như vậy cùng lắm chỉ dọa được mấy gia đình sát vách, còn đứng dưới kia sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người trong tòa nhà này đấy.”
“Chịu thôi.” Chân Lãng đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới tòa nhà. “Chú Tạ cứ nhất quyết yêu cầu như vậy, nếu anh không đồng ý, chuyện của chúng ta hôm nay sẽ được báo với người lớn ở nhà, sau đó em cứ chờ người tới áp giải chúng ta về đi.”
“Ôi…” Giả Thược buồn bực than vãn. “Vừa mới trốn được tới đây, tôi không muốn quay về đâu!”
“Anh cũng không muốn quay về.” Chân Lãng ngồi xuống bên cạnh Giả Thược, ánh mắt nhìn về phía cái chân cô. “Quay về chẳng phải là rất phiền phức sao?”
Sau khi vào nhà, Giả Thược thấy nóng nên cởi ngay chiếc áo vét của Chân Lãng ra, vứt qua một bên, cái chân gác lên bàn trà, chiếc váy đã bị tách thành hai nửa kia tự động trượt xuống, để lộ ra một mảng da thịt trắng ngần cùng cặp đùi thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt Chân Lãng có ý tán thưởng, nhìn đăm đăm vào làn da tràn đầy sức đàn hồi đó, khẽ cười.
“Chú Tạ sẽ không báo cáo về nhà chứ?” Giả Thược vô thức ghé đầu tới dựa vào vai Chân Lãng, nhưng vừa mới chạm vào liền đột nhiên giống như bị điện giật, lập tức rụt về ngay, rồi dựa vào sofa.
Chân Lãng đưa tay ra ôm cô nàng đang muốn tránh ra xa đó: “Cánh tay này của anh không việc gì.”
Giả Thược còn muốn giãy ra, nhưng khi ngẩng lên thì gặp ngay ánh mắt kiên định của Chân Lãng, liền để im cho anh ôm, rồi co người dựa vào lòng anh.
“Yên tâm đi, anh đã dặn dò chú Tạ rồi, chú ấy sẽ không nói gì đâu.” Chân Lãng cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng mình, ngón tau khều nhẹ mấy sợi tóc của cô. “Sẽ không có ai áp giải em về rồi nhốt em lại đâu.”
Giả Thược đưa mắt nhìn cái chân của mình, uể oải cất tiếng, trong giọng nói như mang theo vẻ ấm ức vô hạn: “Vậy còn tạm được.”
“Anh sẽ ở bên em.” Anh tựa cằm mình lên trán cô, dịu dàng nói. “Đảm bảo sẽ không để em cảm thấy buồn chán, được không?”
Giả Thược ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương: “Thật chứ?”
“Thật.” Chân Lãng khẽ hôn lên má cô. “Chúng ta không phải là Thiên Tàn, Địa Khuyết sao, sao có thể tách ra được chứ?”
“Có phải anh cảm thấy tôi rất vô dụng không?” Trên khuôn mặt đang ngẩng lên đó tràn đầy vẻ buồn bã, trong cặp mắt trong veo toàn là sự mất mát. “Tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại bị thua khi đánh nhau, cũng chưa từng nghĩ đến việc để anh bị thương ngay trước mặt tôi.”
Cô nhìn vào mắt Chân Lãng, hơi chớp chớp đôi mắt, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ như bị tổn thương, thậm chí đã ầng ậng nước: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn đánh thắng, lúc nhỏ tôi đã hứa là sẽ bảo vệ anh, còn ăn nhiều kẹo của anh như vậy, kết quả là…”
“Ha ha…” Chân Lãng bật cười. “Không sao, anh sẽ không truy cứu việc em không thực hiện lời hứa đâu, muốn ăn thì anh mua thêm cho em là được.”
“Tôi không ăn đồ ngọt nữa rồi.” Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng, phát hiện ánh mắt Chân Lãng luôn nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó.
Cô cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện anh cứ nhìn vào đùi mình hồi lâu mà chưa tưng rời ánh mắt đi chút nào, nét mặt vốn dịu dàng lập tức biến đổi hẳn, tựa như một con mèo lười nhác đột nhiên bị người ta giẫm phải đuôi, không những trợn tròn đôi mắt, mà lông lá toàn thân cũng đều dựng đứng cả lên.
“Anh nhìn cái gì đấy hả?” Cô đưa tay chụp lấy vạt áo trước ngực Chân Lãng. “Nói đi, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Nhìn ánh mắt như muốn phun lửa của Giả Thược, nụ cười của Chân Lãng lại càng rạng rỡ hơn, ngón tay cạ nhẹ một cái lên cằm cô: “Em không cảm thấy lúc này mình rất quyến rũ sao?”
“Quyến rũ?” Giả Thược trợn tròn mắt nhìn cái chân thạch cao màu trắng của mình, dáng dấp con mèo hoang lập tức hiện ra. “Tôi biết anh miệng chó không mọc được ngà voi mà, cười tôi xấu xí đúng không? Cười tôi bó thạch cao đúng không? Cười tôi không thể đi lại được đúng không?”
Giọng nói của cô càng lúc càng lớn, nắm đấm không ngừng khua khoắng trong không trung, nhưng lại không dám hạ xuống, đôi mắt hậm hực trừng lên nhìn cánh tay được băng bằng vải gạc của anh, rụt nắm đấm lại.
“Thật đấy.” Bàn tay anh vuốt dọc bờ eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bên dưới váy, cảm giác hết sức mịn màng, khiến người ta không nỡ rời tay.
Bàn tay anh âm ấm, vuốt ve rất nhẹ nhàng, cặp mắt nheo lại mang theo nét cười vui vẻ, tựa như đang thưởng thức điều gì đó. Còn Giả Thược thì nằm tựa vào lòng anh, mệt mỏi ngáp dài liên tục.
“Mệt rồi phải không?” Hôm nay phải bận rộn từ sáng sớm đến tận nửa đêm, Chân Lãng nhìn cơ thể đang dần dần trượt xuống của Giả Thược, dịu dàng hỏi: “Đã muốn đi ngủ chưa?”
Giả Thược nhào vào lòng anh, chậm rãi lắc đầu, nói: “Không mệt.”
Cô nằm co người trên sofa, gối hờ lên đùi anh, cơ thể cuộn lại tựa như một chú mèo lười nhác, nếu không có cái chân thạch cao kia thì quả thực là không khác chút nào. Bàn tay Chân Lãng lướt nhẹ trên cặp đùi thon dài trắng muốt của cô, nhiệt độ nơi lòng bàn tay chậm rãi truyền vào làn da cô.
m ấm, ngưa ngứa, còn hơi tê tê. Giả Thược phát hiện, gần đây Chân Lãng càng lúc càng thích ở cạnh cô, tiếp xúc da thịt với cô, không phải là vuốt ve khuôn mặt thì là véo nhẹ cánh tay, dường như cô là một món đồ chơi yêu quý của anh vậy.
“Thích lắm phải không?” Cô nhắm mắt, khẽ “hừ” một tiếng.
“Đúng vậy, da em cứ mềm mềm, khi vuốt ve cảm giác rất thoải mái.” Câu trả lời của anh mang theo mấy phần không đứng đắn, đồng thời cũng rất uể oải.
Giả Thược giống như một con thú cưng đang được chủ nhân vuốt ve, thỉnh thoảng lại cựa mình một chút, phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Bàn tay đang vuốt ve đùi cô đột nhiên dừng lại, cô ngọ nguậy một chút, rồi khẽ “hừ” một tiếng, dường như đang yêu cầu anh tiếp tục.
Anh cúi đầu, ghé đến gần khuôn mặt cô, bàn tay tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng. Cô nàng đang gối đầu lên đùi anh chu miệng, càng gần anh hơn.
Đôi môi anh lướt nhẹ qua bờ má cô, rồi nhẹ nhàng cất tiếng lẩm bẩm: “Vợ yêu, đêm tân hôn đầu tiên em đã đạp cho anh một cú, hôm nay có thể nói là đêm đầu tiên chúng ta ở riêng với nhau, phải kỷ niệm một chút mới được!”
Cô nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác để tìm kiếm môi anh, cho đến khi hai đôi môi chạm khẽ vào nhau, rồi khẽ cuốn lấy nhau một chút, cô khẽ cất tiếng rên, giọng uể oải: “Hôm nay cũng rất đáng để kỷ niệm đấy, ưm…”
Đúng thế, rất đáng để kỷ niệm…
Đôi môi Chân Lãng cứ vờn quanh đôi môi cô, không nỡ xa rời, còn cô cũng đáp lại trong vô thức, phối hợp với đôi môi ấm áp của anh.
Anh cứ hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi lại nhanh chóng tách ra. Cô thì hơi co rút người, đồng thời cất tiếng cười vang khanh khách.
“Tập trung một chút!” Chân Lãng có chút bất mãn, liền cắn nhẹ lên cánh môi cô.
Cô cũng cắn lại anh, hai người tựa như con bướm và nhụy hoa, đang giao tranh với nhau một cách thân mật vô cùng, hơi thở của hai người như hòa quyện, không ngừng đòi hỏi.
Ban đầu chỉ là vui đùa, rồi biến thành buông lỏng bản thân, sau đó nụ hôn của họ càng lúc càng sâu. Chân Lãng không ngừng khiêu khích đầu lưỡi của cô, còn cánh tay cô cũng không kìm được vòng qua cổ anh, hơi nhổm người lên một chút.
Bàn tay Chân Lãng vén mép váy cô lên, sau đó lại luồn lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon thả.
Cô ngọ nguậy một cách bất an, nhưng lại khiến động tác của anh càng thêm mạnh mẽ. Nhịp thở của hai người trở nên nặng nề, xen lẫn với tiếng gió vù vù phát ra từ chiếc điều hòa trong phòng.
Đôi môi Chân Lãng di chuyển xuống dưới dọc theo bờ má Giả Thược, hôn khắp khuôn mặt cô, sau đó dừng lại ở cổ.
Nơi được anh hôn hiện lên những vết màu đỏ, còn lấp loáng nước, trông có vẻ quyến rũ vô cùng.
Hơi thở của Giả Thược càng lúc càng dồn dập, cô ôm chặt cổ Chân Lãng, cảm nhận sự tồn tại của những bông hoa lửa mà anh đốt lên trên cơ thể mình. Một cảm giác quái lạ khiến cô có chút lúng túng, chỉ biết ôm chặt lấy anh, không ngừng thở dốc.
Không khí trong căn phòng dần trở nên ướt át, hai con người trên sofa quấn chặt lấy nhau…
“Kính coong!” Tiếng chuông cửa vang lên tựa như một gáo nước lạnh giội xuống, làm tan đi ngọn lửa nóng bỏng trong lòng hai người lúc này.
Chân Lãng ngẩng lên, cất giọng khàn khàn hỏi: “Ai đấy?”
Tiếng chuông cửa liền dừng lại, phía bên ngoài vang lên một giọng nói khô khan: “Anh Chân, chú Tạ bảo chúng tôi đưa đồ ăn đêm đến cho anh, còn cả đồ tẩm bổ nữa.”
Chân Lãng vỗ nhẹ lên má Giả Thược một cái, rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Giả Thược nằm cuộn người trên sofa, hai mắt như vô hồn, hoàn toàn ở trong trạng thái hồn rời khỏi xác.
Một đám người bưng theo đĩa lớn đĩa nhỏ liên tục đi vào, đặt xuống trước mặt Giả Thược một hàng dài đồ ăn, sau đó lại khom người chào Chân Lãng rồi bước ra ngoài.
Chân Lãng kéo Giả Thược đang nằm đờ đẫn trên sofa dậy: “Đồ háu ăn, đói chưa? Dậy ăn chút gì đi nào!”
Cô hơi hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì cái bụng đã phát biểu rồi. Chân Lãng liền véo nhẹ mũi của cô một cái: “Mau ăn đi!”
Mùi thơm đã khơi dậy lòng ham ăn của cô, cô liền cầm đôi đũa gắp thức ăn đưa đến bên miệng, nhưng vừa mới há miệng ra thì thấy Chân Lãng đứng ngay bên cạnh, miếng thức ăn đó không làm sao mà nhét vào miệng được nữa.
Một bàn tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, Chân Lãng cười nói: “Mau ăn đi, không phải đói rồi sao?”
Cô suy nghĩ một chút, rồi đưa tay kéo Chân Lãng xuống, đưa miếng thức ăn đến bên miệng anh: “Cùng ăn!”
Chân Lãng ngồi xuống ngay sát bên cạnh cô, đón lấy miếng thức ăn mà cô đưa tới: “Không phải em đói rồi sao, em ăn trước đi!”
Giả Thược khẽ lắc đầu, lại xúc cơm đưa đến bên miệng anh: “Tôi đã đồng ý là sẽ giúp anh, bây giờ tay trái anh không cầm đũa được, để tôi bón cho anh ăn.”
“Vậy cùng ăn nhé?” Chân Lãng đưa tay vòng qua eo Giả Thược, kéo nhẹ một cái rồi bế cô ngồi lên đùi mình.
Giả Thược bưng bát cơm, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt anh, rồi đưa cơm đến bên miệng anh một cách vụng về. Bàn tay cô tuy đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn lập cập run rẩy, bát cơm vốn đã không nhiều hầu như đều rơi xuống người Chân Lãng.
Rồi Giả Thược lại cầm thìa múc canh bón cho anh, cười ngô nghê nói: “Canh gà đấy, uống nhiều một chút cho vết thương mau lành!”
“Em cũng uống đi!” Cánh tay duy nhất có thể cử động của Chân Lãng ôm lấy Giả Thược, âu yếm nhìn cô cứ uống một hớp rồi lại bón cho anh một hớp, thỉnh thoảng còn kêu toáng lên.
“A, lại vãi ra rồi.”
“Đừng động đậy, đừng động đậy!”
“May mà canh gà chỉ ấm chứ không nóng đấy.”
“Úi, thức ăn lại rơi rồi.”
Bất kể cô gắp cái gì Chân Lãng đều tươi cười ăn hết, đáng thương thay cho chiếc áo sơ mi cao cấp của anh, dính đầy các vết dầu mỡ rất nhiều cơm và cơ man các loại thức ăn, trông cứ xanh xanh đỏ đỏ bắt mắt vô cùng.
Hai người vừa ăn cơm vừa vui đùa, thỉnh thoảng Chân Lãng lại hút lấy một ngụm canh gà từ trong miệng Giả Thược, cô cũng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, một bữa cơm không biết phải ăn bao lâu mới xong.