Hỏa Liệt Bối Y bước nhẹ tới bên giường, nhìn mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm, gọi nàng một tiếng hai tiếng cũng không thấy nàng thèm đáp trả hắn, nhịn không được cảm giác bất lực mà day nhẹ hai bên thùy dương của mình.
Đáng lý là hắn nên giận dỗi nàng, thế quái nào bây giờ nàng lại tức giận đùng đùng như vậy?
Biết hắn không phải nữ nhân, nàng thất vọng như vậy sao?
Hồ ly càng nghĩ mặt càng đen, chỉ thấy không lâu sau đó khóe miệng hắn nhẹ co rút, vẻ mặt như quyết định điều gì đó rất nghiêm trọng, mở miệng cũng không giấu được âm thanh run rẩy của bản thân.
"Nha đầu... nếu nàng thích nữ nhân... ta biến lại cho nàng là được..."
Mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm quả thật là do tức giận hồ ly, nhưng nằm một hồi nàng lại suy nghĩ thật nhiều, quả thật hồ ly dối nàng thân phận hại nàng xấu hổ muốn ngất nhưng là nàng làm sao ngu ngốc không nhận ra bản thân chính là mừng rỡ như điên khi biết hắn không phải nữ?
Cũng chính vì phát hiện bản thân thế nhưng lại có thể vì vậy mà vui vẻ, nàng liền sợ hãi đến phẫn nộ, liền quy hết tội lỗi lên đầu hồ ly, cho nên nàng hung hăng đánh hắn, cốt cũng là muốn che đi vẻ xấu hổ của mình.
Mỗ Tà vẫn là suy nghĩ đăm chiêu, sầu não khôn cùng, nghe Hỏa Liệt Bối Y gọi nàng cũng mặc kệ, nàng chỉ là sợ nếu lộ đầu ra nhìn hắn, sợ bản thân sẽ không nhịn được nhào qua ăn hắn sạch sẽ, hắn xinh đẹp như vậy, bảo nàng nhịn đi thì con mẹ nó nàng sẽ chửi tục!
Nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ lão gia gia!
Nhưng là sau đó khi mỗ Tà nghe tới âm thanh run rẩy của hồ ly, nghĩ hắn hiểu lầm con người nàng, nàng liền xù lông mà bật dậy gào thét theo quán tính, đến khi bừng tỉnh liền sầu não muốn khóc.
"Không phải vậy!"
Mỗ Tà nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hỏa Liệt Bối Y, thầm hận bản thân quá mức xúc động, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hồ ly, da mặt của mỗ Tà liền có xu hướng đổi màu hồng hồng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng liên tục hừ lạnh rồi liếc hắn, không hiểu nàng nghĩ cái gì, nhưng là không muốn nàng lại giận dỗi, liền ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu vén lên tóc mai rủ xuốngcủa nàng, nói.
"Nha đầu, nàng trước hết nghe ta nói được không?"
Mỗ Tà không tự chủ được mất hồn nhìn ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt của Hỏa Liệt Bối Y, nghe tới hắn ôn nhu âm thanh, lòng nàng liền mềm nhũn như nước, ngọt như mật, còn chó má hơn nữa là xuất hiện một vài tế bào xấu trong nàng treo cờ điên cuồng gào thét ăn hắn ăn hắn, cho nên nàng liền xấu hổ mà giả bộ khó chịu liếc hắn, nhịn xuống hừ hừ nói.
"Ngươi lừa ta thì còn muốn nói cái gì?"
Hỏa Liệt Bối Y nghe tiếng nàng hừ hừ đáp lại, còn không hiểu nàng mềm lòng hay sao? Cho nên hồ ly chính là hồ ly, dùng sắc dụ dỗ, sác xuất thành công có thể lên đến chín mươi chín phẩy mấy phần trăm. Chỉ có ai kia ngu ngốc, tự cho bản thân thông minh, giả bộ hung dữ mà nháo, cũng không để ý tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt của hồ ly.
Hỏa Liệt Bối Y làm ra bộ dạng đáng thương nhìn nàng, hai mắt xinh đẹp quấy đảo tam giới ánh lên thứ nước trong suốt, ẩn ẩn oan ức, còn làm ra vẻ khó xử nhìn nàng. Mỗ Tà từ nhỏ đến lớn chính là động lòng với hai thứ, một là vàng bạc óng ánh hai là những người xinh đẹp, lần này hồ ly còn là người đẹp đến mức có thể khiến người khác thở không kịp mà chết cho nên mỗ Tà giận dữ đều bị nàng đạp ra sau đầu vạn trượng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nhẹ giọng mà thốt.
"Tới đây tới đây."
Hỏa Liệt Bối Y giảo hoạt che đi ánh sáng trắng trong mắt, nhìn nàng hồ đồ hai mắt phát sáng xanh chói chói, thậm chí hắn còn cảm giác như phía sau nàng mọc ra cái đuôi nhỏ vui vẻ ngoe nguẩy, hồ ly nhịn xuống cảm giác muốn phì cười, cực kì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mỗ Tà bị sắc dụ đến hồ đồ, thậm chí còn không để ý tới hồ ly thế nào tự nhiên đưa tay nắm eo nhỏ của nàng, còn rất nghiêm túc mà hừ lạnh nói, bộ dạng không nghiêm cũng oai nhưng là hai mắt điên cuồng nhìn nhìn trên dưới hồ ly liền đập nát hình tượng mới xây củanàng. Hỏa Liệt Bối Y cũng mặc nàng nhìn thân thể hắn, thậm chí hắn còn có ý định muốn nàng nhìn nhiều một chút, để nàng nhận ra bổn hồ giá trị như thế nào.
"Nha đầu, nàng còn nhớ khế tâm ước của hai chúng ta không?"
Hỏa Liệt Bối Y vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng vào hai mắt của mỗ Tà. Nàng trông thấy hắn như vậy nghiêm túc liền buông xuống công việc phân tích bộ dạng hồ ly, khẽ nghiêng đầu mà nghĩ.
Hắn hỏi nàng có nhớ khế tâm ước hay không, nàng tự hỏi khế tâm ước đó là cái nào nhỉ?
Khụ khụ, tha thứ cho nàng, không phải là trí nhớ nàng kém mà thực sự là rất kém, trình độ lưu trữ của não nàng, nếu nói quá có thể sánh ngang với cá vàng, cho nên những chuyện nàng không để tâm thì ba giây sau quên sạch là chuyện bình thường.
Bây giờ hồ ly lại như vậy ngưng trọng hỏi nàng, liền khiến nàng chật vật đổ mồ hôi lạnh như thác. Nàng dám nháo hắn như ban nãy là do đầu nàng nhất thời bị hỏng, còn bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, thì cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám. Nàng chính là không muốn bị treo ngược lên cây đâu...
Hỏa Liệt Bối Y tinh tường nhìn ra sự khác thường của nàng, thấy nàng chột dạ đảo mắt xung quanh, có đánh chết cũng không dám tiếp tục nhìn hắn, trong ngực liền cảm thấy không ổn, quả nhiên không bao lâu sau hồ ly vạn năm liền bị mỗ Tà đánh cho từ mặt trắng xuống mặt đen.
"Khụ, thật xin lỗi, tại hạ không nhớ rõ ha ha không nhớ rõ lắm."
Mỗ Tà cảm thấy muốn khóc, mẹ kiếp nhìn bản mặt trông thối như phân của hồ ly, nàng có thể đảm bảo bản thân sẽ lại bị treo ngược a!
Hỏa Liệt Bối Y nghiến răng nhẫn nhịn, hại cho gân xanh cũng muốn run bần bật theo cách đáng sợ. Chỉ thấy hắn đặt hai ngón tay trước trán của mỗ Tà, vòng sáng trắng kì lạ xuất hiện từ ngón tay hắn, bắn thẳng vào mi tâm của nàng.
Hành động của hồ ly rất nhanh, đợi đến khi mỗ Tà phát giác sợ hãi muốn la hét thì liền bị một đợt hình ảnh chạy lung tung trong đầu làm cho khiếp đảm đến ngây người.
"Lần này thì nhớ rồi chứ?"
Mỗ Tà nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt phân đen của hồ ly, gật đầu như mổ thóc.
Hắn bắn một đống hình ảnh lúc nàng xuất hiện lần đầu ở Thiên Nhai Vọng vào đầu nàng, bây giờ nàng dám kêu không thì kinh thành ban đêm nhất định xuất hiện cảnh tượng thiếu nữ xinh đẹp như nàng bị hồ ly xấu quăng đi bay lượn trên bầu trời mất.
Càng nghĩ nàng càng thấy ớn lạnh, vội xua đi suy nghĩ không hay, cực kì thức thời với mặt phân của hồ ly, ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn, bộ dạng xin lắng nghe câu chuyện của thiếu chủ liền được trưng ra.
Hỏa Liệt Bối Y cảm thấy khóe miệng co rút, nhịn không được mà thở hắt ra một cái, sau đó liền khôi phục tính cách lười biếng của họ hồ, ngả người ra phía sau gối mềm, dùng âm thanh không lạnh không nóng mà nói.
"Ta quên nói với nàng, khế ước tâm sau khi được hình thành sẽ dựa vào nhận thức củangười tạo khế, định ra thân phận của người kia. Chỉ có đêm trăng tròn mới được khôi phục thân phận thật sự."
Ôi chao?
Mỗ Tà hoàn toàn bàng hoàng, nàng thật sự không nghĩ được sẽ có những chuyện như vậy. Nếu vậy theo lời hắn nói, là do ban đầu nàng hiểu lầm hắn là nữ, cho nên khế ước liền biến hắn thành giống cái, hại hắn từ đực sang cái, từ nam nhi chân cao tám thước xuống cấp thành nữ nhi chui rúc lòng người khác?
"Cho nên ngươi là nam nhân......?"
Hỏa Liệt nhướng mày nhìn nàng lắp bắp nói, chỉ dùng âm thanh hừ mũi để đáp lại. Hành động này hoàn toàn làm cho mỗ Tà chúng ta sợ hãi đến phát khóc.
Quan trọng là nàng nhớ ra bản thân vừa mới đánh hắn vì hiểu lầm hắn thân phận, còn hung hăng chửi mắng, nội cái chuyện phía trước cũng đủ để hắn quăng nàng xuống đầm cá sấu rồi..
Mẹ kiếp, nàng hối hận nàng thật sự hối hận! Nếu không phải nghe theo lão già kia nói ra những từ xui xẻo đó, nàng cũng sẽ không chật vật như bây giờ a!
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng co rúm như con sâu róm nhỏ, còn không hiểu nàng nghĩ cái gì hay sao? Vốn còn muốn giáo huấn nàng một ít, nhưng nhìn tới nàng sợ hãi đến cắn rách khăn tay, hắn ngại nàng phát điên cho nên liền giục đi suy nghĩ ban đầu, một tay giựt đi đám vải rách trong tay nàng tiêu hủy đi, tay còn lại liền kéo nàng lại gần mình.
Mỗ Tà hai mắt trợn như cá chết nhìn khăn tay hóa thành tro bụi trong tay hắn, không quá ba giây sau liền thấy nàng bật như lò xo, quỳ gập người vừa lạy vừa khóc thét.
"Bối Y đại nhân ta sai rồi! Hu hu ngài đại nhân đại lượng tha cho tại hạ một mạng, tại hạ còn mẹ già dưới quê, con nhỏ đầy đàn, dòng họ mấy trăm mạng người nương tựa tại hạ mà sống, tại hạ còn có hẹn với nhiều người đi trị bệnh kiếm bạc, hu hu ngài không cần để ý những lời ngu muội của tại hạ, cứ xem như tại hạ vừa bị chó điên cắn nên tâm trí mới hồ đồ như vậy hu hu!"
"Nàng làm cái gì vậy? Đứng lên cho ta!"
Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng hồ đồ hiểu lầm, cảm thấy bất lực muốn chết, nhưng là nhìn nàng hiểu lầm sợ đến phát ngôn cũng không suy nghĩ, ngoài bội phục tài năng miệng lưỡi trơn trucủa nàng, thì đau lòng chính là đau lòng. Bảo hắn để nàng khóc lóc sợ hãi như vậy, hắn làm không được, cũng không muốn làm.
Mỗ Tà làm sao hiểu được hắn nghĩ gì, chỉ biết nàng nhất định phải cứu cái mạng nhỏ này, cho nên liền như có như không nhéo đùi thật mạnh, ép nước mắt chảy ra như thác, mở miệng quạc quạc cạp cạp mà khóc.
" Đại nhân hu hu ngài tha cho ta, ta còn mẹ già, con cháu đầy đàn.."
Chưa kịp dứt lời liền bị hắn kéo ngồi thẳng vào lòng hắn, mỗ Tà hai mắt trợn to, nhìn Hỏa Liệt Bối Y hung hăng lau nước mắt trên mặt nàng, còn không ngại bẩn lau luôn nước mũi. Sau đó chỉ thấy hắn tiếc hận không thể rèn sắt nhìn nàng mà nghiến răng nói.
"Nàng điên sao? Là ai bảo ta sẽ thương tổn nàng? Ta có nói sao? Nhìn xem khóc đến hai mắt cũng sưng như vậy, nàng nói rốt cuộc ta có nên đánh nàng hay không?"
Ôi chao ôi chao?
Chuyện này là như thế nào?
Hắn nói sẽ không thương tổn nàng?
Còn có vì cái quái gì lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Cảm giác bản thân nàng giống cô vợ nhỏ hồ nháo của hắn vậy..
Mẹ kiếp! Mắt có bị đau bị hột cũng không nên nhìn nàng như vậy!
Mẹ kiếp! Cái thứ trong ngực nàng thế quái gì đập to tiếng như vậy?
Không tiền đồ! Không tiền đồ!
Không xong rồi, chắc chắn là do hắn quá đẹp, nàng lại là người bình thường, ảo giác nhất định là bị ảo giác rồi!
Cho nên mỗ Tà liền cực kì trung thực mà nói.
"Xin lỗi, làm phiền đại nhân ngài cách xa tại hạ một tí."
"Vì sao?" Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng đột ngột thay thái độ, hoàn toàn thắc mắc mà hỏi.
Nha đầu này lật mặt như lật sách vậy, nhanh không thể tưởng.
"Đại nhân, tại hạ là lo lắng cho ngài, ngài xinh đẹp như vậy, cách xa tại hạ mới tốt mới tốt."
Mỗ Tà chính là trung thực đến ngây thơ, Hỏa Liệt Bối Y nghe nàng nói, còn có bộ dạng nghiêm túc như lâm vào đại địch, liền vui vẻ đến cười ra tiếng.
Mỗ Tà kinh sợ nhìn hắn cười khuynh nước khuynh thành, như vạn hoa nở vào ngày xuân, chuông cảnh báo liền vang âm ỉ. Không nói hai lời liền lật đật lùi ra xa hai bước.
"Nha, nhưng là ta không lo lắng như vậy."
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng giương cao, đẹp đến phong hoa ghẹo nguyệt, hai mắt gian xảo như có như không nhìn nàng, sau đó chỉ thấy hắn khẽ ngồi dậy, vạt áo trước ngực như vô ý liền bật mở lộ rõ da thịt săn chắc câu hồn bên trong. Vạn tóc trắng rủ xuống bờ vai rộng, da thịt hồng hào trắng trắng, không hề yểu điệu mà lại khỏe mạnh săn chắc, yết hầu gợi cảm, xương quai xanh đẹp như điêu khắc, còn có dung nhan tuyệt diễm kinh sợ tam giới. Khí tức quyến rũ bắn khắp tứ phía.
Phụt.
Âm thanh nho nhỏ bật phát, sau đó chỉ thấy Hỏa Liệt Bối Y hai mắt đẹp trợn to kinh sợ nhìn cái người vẻ mặt mếu máo như khóc trước mặt, nổi bật hai dòng nước đỏ chảy ra từ lỗ mũicủa nàng.
Chỉ thấy mỗ Tà lần này là thật sự khóc ròng, ấm ức mếu máo.
"Đại nhân.. không cần quyến rũ ta hu hu..."
Sau đó khắp vương phủ ngập trong âm thanh cười giòn tan của hồ ly.
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
MễChương mười lăm: Phát hiện chân tướng của hồ ly [Phần 2]
Hỏa Liệt Bối Y bước nhẹ tới bên giường, nhìn mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm, gọi nàng một tiếng hai tiếng cũng không thấy nàng thèm đáp trả hắn, nhịn không được cảm giác bất lực mà day nhẹ hai bên thùy dương của mình.
Đáng lý là hắn nên giận dỗi nàng, thế quái nào bây giờ nàng lại tức giận đùng đùng như vậy?
Biết hắn không phải nữ nhân, nàng thất vọng như vậy sao?
Hồ ly càng nghĩ mặt càng đen, chỉ thấy không lâu sau đó khóe miệng hắn nhẹ co rút, vẻ mặt như quyết định điều gì đó rất nghiêm trọng, mở miệng cũng không giấu được âm thanh run rẩy của bản thân.
"Nha đầu... nếu nàng thích nữ nhân... ta biến lại cho nàng là được..."
Mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm quả thật là do tức giận hồ ly, nhưng nằm một hồi nàng lại suy nghĩ thật nhiều, quả thật hồ ly dối nàng thân phận hại nàng xấu hổ muốn ngất nhưng là nàng làm sao ngu ngốc không nhận ra bản thân chính là mừng rỡ như điên khi biết hắn không phải nữ?
Cũng chính vì phát hiện bản thân thế nhưng lại có thể vì vậy mà vui vẻ, nàng liền sợ hãi đến phẫn nộ, liền quy hết tội lỗi lên đầu hồ ly, cho nên nàng hung hăng đánh hắn, cốt cũng là muốn che đi vẻ xấu hổ của mình.
Mỗ Tà vẫn là suy nghĩ đăm chiêu, sầu não khôn cùng, nghe Hỏa Liệt Bối Y gọi nàng cũng mặc kệ, nàng chỉ là sợ nếu lộ đầu ra nhìn hắn, sợ bản thân sẽ không nhịn được nhào qua ăn hắn sạch sẽ, hắn xinh đẹp như vậy, bảo nàng nhịn đi thì con mẹ nó nàng sẽ chửi tục!
Nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ lão gia gia!
Nhưng là sau đó khi mỗ Tà nghe tới âm thanh run rẩy của hồ ly, nghĩ hắn hiểu lầm con người nàng, nàng liền xù lông mà bật dậy gào thét theo quán tính, đến khi bừng tỉnh liền sầu não muốn khóc.
"Không phải vậy!"
Mỗ Tà nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hỏa Liệt Bối Y, thầm hận bản thân quá mức xúc động, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hồ ly, da mặt của mỗ Tà liền có xu hướng đổi màu hồng hồng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng liên tục hừ lạnh rồi liếc hắn, không hiểu nàng nghĩ cái gì, nhưng là không muốn nàng lại giận dỗi, liền ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu vén lên tóc mai rủ xuốngcủa nàng, nói.
"Nha đầu, nàng trước hết nghe ta nói được không?"
Mỗ Tà không tự chủ được mất hồn nhìn ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt của Hỏa Liệt Bối Y, nghe tới hắn ôn nhu âm thanh, lòng nàng liền mềm nhũn như nước, ngọt như mật, còn chó má hơn nữa là xuất hiện một vài tế bào xấu trong nàng treo cờ điên cuồng gào thét ăn hắn ăn hắn, cho nên nàng liền xấu hổ mà giả bộ khó chịu liếc hắn, nhịn xuống hừ hừ nói.
"Ngươi lừa ta thì còn muốn nói cái gì?"
Hỏa Liệt Bối Y nghe tiếng nàng hừ hừ đáp lại, còn không hiểu nàng mềm lòng hay sao? Cho nên hồ ly chính là hồ ly, dùng sắc dụ dỗ, sác xuất thành công có thể lên đến chín mươi chín phẩy mấy phần trăm. Chỉ có ai kia ngu ngốc, tự cho bản thân thông minh, giả bộ hung dữ mà nháo, cũng không để ý tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt của hồ ly.
Hỏa Liệt Bối Y làm ra bộ dạng đáng thương nhìn nàng, hai mắt xinh đẹp quấy đảo tam giới ánh lên thứ nước trong suốt, ẩn ẩn oan ức, còn làm ra vẻ khó xử nhìn nàng. Mỗ Tà từ nhỏ đến lớn chính là động lòng với hai thứ, một là vàng bạc óng ánh hai là những người xinh đẹp, lần này hồ ly còn là người đẹp đến mức có thể khiến người khác thở không kịp mà chết cho nên mỗ Tà giận dữ đều bị nàng đạp ra sau đầu vạn trượng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nhẹ giọng mà thốt.
"Tới đây tới đây."
Hỏa Liệt Bối Y giảo hoạt che đi ánh sáng trắng trong mắt, nhìn nàng hồ đồ hai mắt phát sáng xanh chói chói, thậm chí hắn còn cảm giác như phía sau nàng mọc ra cái đuôi nhỏ vui vẻ ngoe nguẩy, hồ ly nhịn xuống cảm giác muốn phì cười, cực kì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mỗ Tà bị sắc dụ đến hồ đồ, thậm chí còn không để ý tới hồ ly thế nào tự nhiên đưa tay nắm eo nhỏ của nàng, còn rất nghiêm túc mà hừ lạnh nói, bộ dạng không nghiêm cũng oai nhưng là hai mắt điên cuồng nhìn nhìn trên dưới hồ ly liền đập nát hình tượng mới xây củanàng. Hỏa Liệt Bối Y cũng mặc nàng nhìn thân thể hắn, thậm chí hắn còn có ý định muốn nàng nhìn nhiều một chút, để nàng nhận ra bổn hồ giá trị như thế nào.
"Nha đầu, nàng còn nhớ khế tâm ước của hai chúng ta không?"
Hỏa Liệt Bối Y vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng vào hai mắt của mỗ Tà. Nàng trông thấy hắn như vậy nghiêm túc liền buông xuống công việc phân tích bộ dạng hồ ly, khẽ nghiêng đầu mà nghĩ.
Hắn hỏi nàng có nhớ khế tâm ước hay không, nàng tự hỏi khế tâm ước đó là cái nào nhỉ?
Khụ khụ, tha thứ cho nàng, không phải là trí nhớ nàng kém mà thực sự là rất kém, trình độ lưu trữ của não nàng, nếu nói quá có thể sánh ngang với cá vàng, cho nên những chuyện nàng không để tâm thì ba giây sau quên sạch là chuyện bình thường.
Bây giờ hồ ly lại như vậy ngưng trọng hỏi nàng, liền khiến nàng chật vật đổ mồ hôi lạnh như thác. Nàng dám nháo hắn như ban nãy là do đầu nàng nhất thời bị hỏng, còn bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, thì cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám. Nàng chính là không muốn bị treo ngược lên cây đâu...
Hỏa Liệt Bối Y tinh tường nhìn ra sự khác thường của nàng, thấy nàng chột dạ đảo mắt xung quanh, có đánh chết cũng không dám tiếp tục nhìn hắn, trong ngực liền cảm thấy không ổn, quả nhiên không bao lâu sau hồ ly vạn năm liền bị mỗ Tà đánh cho từ mặt trắng xuống mặt đen.
"Khụ, thật xin lỗi, tại hạ không nhớ rõ ha ha không nhớ rõ lắm."
Mỗ Tà cảm thấy muốn khóc, mẹ kiếp nhìn bản mặt trông thối như phân của hồ ly, nàng có thể đảm bảo bản thân sẽ lại bị treo ngược a!
Hỏa Liệt Bối Y nghiến răng nhẫn nhịn, hại cho gân xanh cũng muốn run bần bật theo cách đáng sợ. Chỉ thấy hắn đặt hai ngón tay trước trán của mỗ Tà, vòng sáng trắng kì lạ xuất hiện từ ngón tay hắn, bắn thẳng vào mi tâm của nàng.
Hành động của hồ ly rất nhanh, đợi đến khi mỗ Tà phát giác sợ hãi muốn la hét thì liền bị một đợt hình ảnh chạy lung tung trong đầu làm cho khiếp đảm đến ngây người.
"Lần này thì nhớ rồi chứ?"
Mỗ Tà nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt phân đen của hồ ly, gật đầu như mổ thóc.
Hắn bắn một đống hình ảnh lúc nàng xuất hiện lần đầu ở Thiên Nhai Vọng vào đầu nàng, bây giờ nàng dám kêu không thì kinh thành ban đêm nhất định xuất hiện cảnh tượng thiếu nữ xinh đẹp như nàng bị hồ ly xấu quăng đi bay lượn trên bầu trời mất.
Càng nghĩ nàng càng thấy ớn lạnh, vội xua đi suy nghĩ không hay, cực kì thức thời với mặt phân của hồ ly, ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn, bộ dạng xin lắng nghe câu chuyện của thiếu chủ liền được trưng ra.
Hỏa Liệt Bối Y cảm thấy khóe miệng co rút, nhịn không được mà thở hắt ra một cái, sau đó liền khôi phục tính cách lười biếng của họ hồ, ngả người ra phía sau gối mềm, dùng âm thanh không lạnh không nóng mà nói.
"Ta quên nói với nàng, khế ước tâm sau khi được hình thành sẽ dựa vào nhận thức củangười tạo khế, định ra thân phận của người kia. Chỉ có đêm trăng tròn mới được khôi phục thân phận thật sự."
Ôi chao?
Mỗ Tà hoàn toàn bàng hoàng, nàng thật sự không nghĩ được sẽ có những chuyện như vậy. Nếu vậy theo lời hắn nói, là do ban đầu nàng hiểu lầm hắn là nữ, cho nên khế ước liền biến hắn thành giống cái, hại hắn từ đực sang cái, từ nam nhi chân cao tám thước xuống cấp thành nữ nhi chui rúc lòng người khác?
"Cho nên ngươi là nam nhân......?"
Hỏa Liệt nhướng mày nhìn nàng lắp bắp nói, chỉ dùng âm thanh hừ mũi để đáp lại. Hành động này hoàn toàn làm cho mỗ Tà chúng ta sợ hãi đến phát khóc.
Quan trọng là nàng nhớ ra bản thân vừa mới đánh hắn vì hiểu lầm hắn thân phận, còn hung hăng chửi mắng, nội cái chuyện phía trước cũng đủ để hắn quăng nàng xuống đầm cá sấu rồi..
Mẹ kiếp, nàng hối hận nàng thật sự hối hận! Nếu không phải nghe theo lão già kia nói ra những từ xui xẻo đó, nàng cũng sẽ không chật vật như bây giờ a!
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng co rúm như con sâu róm nhỏ, còn không hiểu nàng nghĩ cái gì hay sao? Vốn còn muốn giáo huấn nàng một ít, nhưng nhìn tới nàng sợ hãi đến cắn rách khăn tay, hắn ngại nàng phát điên cho nên liền giục đi suy nghĩ ban đầu, một tay giựt đi đám vải rách trong tay nàng tiêu hủy đi, tay còn lại liền kéo nàng lại gần mình.
Mỗ Tà hai mắt trợn như cá chết nhìn khăn tay hóa thành tro bụi trong tay hắn, không quá ba giây sau liền thấy nàng bật như lò xo, quỳ gập người vừa lạy vừa khóc thét.
"Bối Y đại nhân ta sai rồi! Hu hu ngài đại nhân đại lượng tha cho tại hạ một mạng, tại hạ còn mẹ già dưới quê, con nhỏ đầy đàn, dòng họ mấy trăm mạng người nương tựa tại hạ mà sống, tại hạ còn có hẹn với nhiều người đi trị bệnh kiếm bạc, hu hu ngài không cần để ý những lời ngu muội của tại hạ, cứ xem như tại hạ vừa bị chó điên cắn nên tâm trí mới hồ đồ như vậy hu hu!"
"Nàng làm cái gì vậy? Đứng lên cho ta!"
Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng hồ đồ hiểu lầm, cảm thấy bất lực muốn chết, nhưng là nhìn nàng hiểu lầm sợ đến phát ngôn cũng không suy nghĩ, ngoài bội phục tài năng miệng lưỡi trơn trucủa nàng, thì đau lòng chính là đau lòng. Bảo hắn để nàng khóc lóc sợ hãi như vậy, hắn làm không được, cũng không muốn làm.
Mỗ Tà làm sao hiểu được hắn nghĩ gì, chỉ biết nàng nhất định phải cứu cái mạng nhỏ này, cho nên liền như có như không nhéo đùi thật mạnh, ép nước mắt chảy ra như thác, mở miệng quạc quạc cạp cạp mà khóc.
" Đại nhân hu hu ngài tha cho ta, ta còn mẹ già, con cháu đầy đàn.."
Chưa kịp dứt lời liền bị hắn kéo ngồi thẳng vào lòng hắn, mỗ Tà hai mắt trợn to, nhìn Hỏa Liệt Bối Y hung hăng lau nước mắt trên mặt nàng, còn không ngại bẩn lau luôn nước mũi. Sau đó chỉ thấy hắn tiếc hận không thể rèn sắt nhìn nàng mà nghiến răng nói.
"Nàng điên sao? Là ai bảo ta sẽ thương tổn nàng? Ta có nói sao? Nhìn xem khóc đến hai mắt cũng sưng như vậy, nàng nói rốt cuộc ta có nên đánh nàng hay không?"
Ôi chao ôi chao?
Chuyện này là như thế nào?
Hắn nói sẽ không thương tổn nàng?
Còn có vì cái quái gì lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Cảm giác bản thân nàng giống cô vợ nhỏ hồ nháo của hắn vậy..
Mẹ kiếp! Mắt có bị đau bị hột cũng không nên nhìn nàng như vậy!
Mẹ kiếp! Cái thứ trong ngực nàng thế quái gì đập to tiếng như vậy?
Không tiền đồ! Không tiền đồ!
Không xong rồi, chắc chắn là do hắn quá đẹp, nàng lại là người bình thường, ảo giác nhất định là bị ảo giác rồi!
Cho nên mỗ Tà liền cực kì trung thực mà nói.
"Xin lỗi, làm phiền đại nhân ngài cách xa tại hạ một tí."
"Vì sao?" Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng đột ngột thay thái độ, hoàn toàn thắc mắc mà hỏi.
Nha đầu này lật mặt như lật sách vậy, nhanh không thể tưởng.
"Đại nhân, tại hạ là lo lắng cho ngài, ngài xinh đẹp như vậy, cách xa tại hạ mới tốt mới tốt."
Mỗ Tà chính là trung thực đến ngây thơ, Hỏa Liệt Bối Y nghe nàng nói, còn có bộ dạng nghiêm túc như lâm vào đại địch, liền vui vẻ đến cười ra tiếng.
Mỗ Tà kinh sợ nhìn hắn cười khuynh nước khuynh thành, như vạn hoa nở vào ngày xuân, chuông cảnh báo liền vang âm ỉ. Không nói hai lời liền lật đật lùi ra xa hai bước.
"Nha, nhưng là ta không lo lắng như vậy."
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng giương cao, đẹp đến phong hoa ghẹo nguyệt, hai mắt gian xảo như có như không nhìn nàng, sau đó chỉ thấy hắn khẽ ngồi dậy, vạt áo trước ngực như vô ý liền bật mở lộ rõ da thịt săn chắc câu hồn bên trong. Vạn tóc trắng rủ xuống bờ vai rộng, da thịt hồng hào trắng trắng, không hề yểu điệu mà lại khỏe mạnh săn chắc, yết hầu gợi cảm, xương quai xanh đẹp như điêu khắc, còn có dung nhan tuyệt diễm kinh sợ tam giới. Khí tức quyến rũ bắn khắp tứ phía.
Phụt.
Âm thanh nho nhỏ bật phát, sau đó chỉ thấy Hỏa Liệt Bối Y hai mắt đẹp trợn to kinh sợ nhìn cái người vẻ mặt mếu máo như khóc trước mặt, nổi bật hai dòng nước đỏ chảy ra từ lỗ mũicủa nàng.
Chỉ thấy mỗ Tà lần này là thật sự khóc ròng, ấm ức mếu máo.
"Đại nhân.. không cần quyến rũ ta hu hu..."
Sau đó khắp vương phủ ngập trong âm thanh cười giòn tan của hồ ly.
Đáng lý là hắn nên giận dỗi nàng, thế quái nào bây giờ nàng lại tức giận đùng đùng như vậy?
Biết hắn không phải nữ nhân, nàng thất vọng như vậy sao?
Hồ ly càng nghĩ mặt càng đen, chỉ thấy không lâu sau đó khóe miệng hắn nhẹ co rút, vẻ mặt như quyết định điều gì đó rất nghiêm trọng, mở miệng cũng không giấu được âm thanh run rẩy của bản thân.
"Nha đầu... nếu nàng thích nữ nhân... ta biến lại cho nàng là được..."
Mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm quả thật là do tức giận hồ ly, nhưng nằm một hồi nàng lại suy nghĩ thật nhiều, quả thật hồ ly dối nàng thân phận hại nàng xấu hổ muốn ngất nhưng là nàng làm sao ngu ngốc không nhận ra bản thân chính là mừng rỡ như điên khi biết hắn không phải nữ?
Cũng chính vì phát hiện bản thân thế nhưng lại có thể vì vậy mà vui vẻ, nàng liền sợ hãi đến phẫn nộ, liền quy hết tội lỗi lên đầu hồ ly, cho nên nàng hung hăng đánh hắn, cốt cũng là muốn che đi vẻ xấu hổ của mình.
Mỗ Tà vẫn là suy nghĩ đăm chiêu, sầu não khôn cùng, nghe Hỏa Liệt Bối Y gọi nàng cũng mặc kệ, nàng chỉ là sợ nếu lộ đầu ra nhìn hắn, sợ bản thân sẽ không nhịn được nhào qua ăn hắn sạch sẽ, hắn xinh đẹp như vậy, bảo nàng nhịn đi thì con mẹ nó nàng sẽ chửi tục!
Nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ lão gia gia!
Nhưng là sau đó khi mỗ Tà nghe tới âm thanh run rẩy của hồ ly, nghĩ hắn hiểu lầm con người nàng, nàng liền xù lông mà bật dậy gào thét theo quán tính, đến khi bừng tỉnh liền sầu não muốn khóc.
"Không phải vậy!"
Mỗ Tà nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hỏa Liệt Bối Y, thầm hận bản thân quá mức xúc động, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hồ ly, da mặt của mỗ Tà liền có xu hướng đổi màu hồng hồng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng liên tục hừ lạnh rồi liếc hắn, không hiểu nàng nghĩ cái gì, nhưng là không muốn nàng lại giận dỗi, liền ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu vén lên tóc mai rủ xuốngcủa nàng, nói.
"Nha đầu, nàng trước hết nghe ta nói được không?"
Mỗ Tà không tự chủ được mất hồn nhìn ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt của Hỏa Liệt Bối Y, nghe tới hắn ôn nhu âm thanh, lòng nàng liền mềm nhũn như nước, ngọt như mật, còn chó má hơn nữa là xuất hiện một vài tế bào xấu trong nàng treo cờ điên cuồng gào thét ăn hắn ăn hắn, cho nên nàng liền xấu hổ mà giả bộ khó chịu liếc hắn, nhịn xuống hừ hừ nói.
"Ngươi lừa ta thì còn muốn nói cái gì?"
Hỏa Liệt Bối Y nghe tiếng nàng hừ hừ đáp lại, còn không hiểu nàng mềm lòng hay sao? Cho nên hồ ly chính là hồ ly, dùng sắc dụ dỗ, sác xuất thành công có thể lên đến chín mươi chín phẩy mấy phần trăm. Chỉ có ai kia ngu ngốc, tự cho bản thân thông minh, giả bộ hung dữ mà nháo, cũng không để ý tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt của hồ ly.
Hỏa Liệt Bối Y làm ra bộ dạng đáng thương nhìn nàng, hai mắt xinh đẹp quấy đảo tam giới ánh lên thứ nước trong suốt, ẩn ẩn oan ức, còn làm ra vẻ khó xử nhìn nàng. Mỗ Tà từ nhỏ đến lớn chính là động lòng với hai thứ, một là vàng bạc óng ánh hai là những người xinh đẹp, lần này hồ ly còn là người đẹp đến mức có thể khiến người khác thở không kịp mà chết cho nên mỗ Tà giận dữ đều bị nàng đạp ra sau đầu vạn trượng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nhẹ giọng mà thốt.
"Tới đây tới đây."
Hỏa Liệt Bối Y giảo hoạt che đi ánh sáng trắng trong mắt, nhìn nàng hồ đồ hai mắt phát sáng xanh chói chói, thậm chí hắn còn cảm giác như phía sau nàng mọc ra cái đuôi nhỏ vui vẻ ngoe nguẩy, hồ ly nhịn xuống cảm giác muốn phì cười, cực kì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mỗ Tà bị sắc dụ đến hồ đồ, thậm chí còn không để ý tới hồ ly thế nào tự nhiên đưa tay nắm eo nhỏ của nàng, còn rất nghiêm túc mà hừ lạnh nói, bộ dạng không nghiêm cũng oai nhưng là hai mắt điên cuồng nhìn nhìn trên dưới hồ ly liền đập nát hình tượng mới xây củanàng. Hỏa Liệt Bối Y cũng mặc nàng nhìn thân thể hắn, thậm chí hắn còn có ý định muốn nàng nhìn nhiều một chút, để nàng nhận ra bổn hồ giá trị như thế nào.
"Nha đầu, nàng còn nhớ khế tâm ước của hai chúng ta không?"
Hỏa Liệt Bối Y vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng vào hai mắt của mỗ Tà. Nàng trông thấy hắn như vậy nghiêm túc liền buông xuống công việc phân tích bộ dạng hồ ly, khẽ nghiêng đầu mà nghĩ.
Hắn hỏi nàng có nhớ khế tâm ước hay không, nàng tự hỏi khế tâm ước đó là cái nào nhỉ?
Khụ khụ, tha thứ cho nàng, không phải là trí nhớ nàng kém mà thực sự là rất kém, trình độ lưu trữ của não nàng, nếu nói quá có thể sánh ngang với cá vàng, cho nên những chuyện nàng không để tâm thì ba giây sau quên sạch là chuyện bình thường.
Bây giờ hồ ly lại như vậy ngưng trọng hỏi nàng, liền khiến nàng chật vật đổ mồ hôi lạnh như thác. Nàng dám nháo hắn như ban nãy là do đầu nàng nhất thời bị hỏng, còn bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, thì cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám. Nàng chính là không muốn bị treo ngược lên cây đâu...
Hỏa Liệt Bối Y tinh tường nhìn ra sự khác thường của nàng, thấy nàng chột dạ đảo mắt xung quanh, có đánh chết cũng không dám tiếp tục nhìn hắn, trong ngực liền cảm thấy không ổn, quả nhiên không bao lâu sau hồ ly vạn năm liền bị mỗ Tà đánh cho từ mặt trắng xuống mặt đen.
"Khụ, thật xin lỗi, tại hạ không nhớ rõ ha ha không nhớ rõ lắm."
Mỗ Tà cảm thấy muốn khóc, mẹ kiếp nhìn bản mặt trông thối như phân của hồ ly, nàng có thể đảm bảo bản thân sẽ lại bị treo ngược a!
Hỏa Liệt Bối Y nghiến răng nhẫn nhịn, hại cho gân xanh cũng muốn run bần bật theo cách đáng sợ. Chỉ thấy hắn đặt hai ngón tay trước trán của mỗ Tà, vòng sáng trắng kì lạ xuất hiện từ ngón tay hắn, bắn thẳng vào mi tâm của nàng.
Hành động của hồ ly rất nhanh, đợi đến khi mỗ Tà phát giác sợ hãi muốn la hét thì liền bị một đợt hình ảnh chạy lung tung trong đầu làm cho khiếp đảm đến ngây người.
"Lần này thì nhớ rồi chứ?"
Mỗ Tà nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt phân đen của hồ ly, gật đầu như mổ thóc.
Hắn bắn một đống hình ảnh lúc nàng xuất hiện lần đầu ở Thiên Nhai Vọng vào đầu nàng, bây giờ nàng dám kêu không thì kinh thành ban đêm nhất định xuất hiện cảnh tượng thiếu nữ xinh đẹp như nàng bị hồ ly xấu quăng đi bay lượn trên bầu trời mất.
Càng nghĩ nàng càng thấy ớn lạnh, vội xua đi suy nghĩ không hay, cực kì thức thời với mặt phân của hồ ly, ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn, bộ dạng xin lắng nghe câu chuyện của thiếu chủ liền được trưng ra.
Hỏa Liệt Bối Y cảm thấy khóe miệng co rút, nhịn không được mà thở hắt ra một cái, sau đó liền khôi phục tính cách lười biếng của họ hồ, ngả người ra phía sau gối mềm, dùng âm thanh không lạnh không nóng mà nói.
"Ta quên nói với nàng, khế ước tâm sau khi được hình thành sẽ dựa vào nhận thức củangười tạo khế, định ra thân phận của người kia. Chỉ có đêm trăng tròn mới được khôi phục thân phận thật sự."
Ôi chao?
Mỗ Tà hoàn toàn bàng hoàng, nàng thật sự không nghĩ được sẽ có những chuyện như vậy. Nếu vậy theo lời hắn nói, là do ban đầu nàng hiểu lầm hắn là nữ, cho nên khế ước liền biến hắn thành giống cái, hại hắn từ đực sang cái, từ nam nhi chân cao tám thước xuống cấp thành nữ nhi chui rúc lòng người khác?
"Cho nên ngươi là nam nhân......?"
Hỏa Liệt nhướng mày nhìn nàng lắp bắp nói, chỉ dùng âm thanh hừ mũi để đáp lại. Hành động này hoàn toàn làm cho mỗ Tà chúng ta sợ hãi đến phát khóc.
Quan trọng là nàng nhớ ra bản thân vừa mới đánh hắn vì hiểu lầm hắn thân phận, còn hung hăng chửi mắng, nội cái chuyện phía trước cũng đủ để hắn quăng nàng xuống đầm cá sấu rồi..
Mẹ kiếp, nàng hối hận nàng thật sự hối hận! Nếu không phải nghe theo lão già kia nói ra những từ xui xẻo đó, nàng cũng sẽ không chật vật như bây giờ a!
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng co rúm như con sâu róm nhỏ, còn không hiểu nàng nghĩ cái gì hay sao? Vốn còn muốn giáo huấn nàng một ít, nhưng nhìn tới nàng sợ hãi đến cắn rách khăn tay, hắn ngại nàng phát điên cho nên liền giục đi suy nghĩ ban đầu, một tay giựt đi đám vải rách trong tay nàng tiêu hủy đi, tay còn lại liền kéo nàng lại gần mình.
Mỗ Tà hai mắt trợn như cá chết nhìn khăn tay hóa thành tro bụi trong tay hắn, không quá ba giây sau liền thấy nàng bật như lò xo, quỳ gập người vừa lạy vừa khóc thét.
"Bối Y đại nhân ta sai rồi! Hu hu ngài đại nhân đại lượng tha cho tại hạ một mạng, tại hạ còn mẹ già dưới quê, con nhỏ đầy đàn, dòng họ mấy trăm mạng người nương tựa tại hạ mà sống, tại hạ còn có hẹn với nhiều người đi trị bệnh kiếm bạc, hu hu ngài không cần để ý những lời ngu muội của tại hạ, cứ xem như tại hạ vừa bị chó điên cắn nên tâm trí mới hồ đồ như vậy hu hu!"
"Nàng làm cái gì vậy? Đứng lên cho ta!"
Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng hồ đồ hiểu lầm, cảm thấy bất lực muốn chết, nhưng là nhìn nàng hiểu lầm sợ đến phát ngôn cũng không suy nghĩ, ngoài bội phục tài năng miệng lưỡi trơn trucủa nàng, thì đau lòng chính là đau lòng. Bảo hắn để nàng khóc lóc sợ hãi như vậy, hắn làm không được, cũng không muốn làm.
Mỗ Tà làm sao hiểu được hắn nghĩ gì, chỉ biết nàng nhất định phải cứu cái mạng nhỏ này, cho nên liền như có như không nhéo đùi thật mạnh, ép nước mắt chảy ra như thác, mở miệng quạc quạc cạp cạp mà khóc.
" Đại nhân hu hu ngài tha cho ta, ta còn mẹ già, con cháu đầy đàn.."
Chưa kịp dứt lời liền bị hắn kéo ngồi thẳng vào lòng hắn, mỗ Tà hai mắt trợn to, nhìn Hỏa Liệt Bối Y hung hăng lau nước mắt trên mặt nàng, còn không ngại bẩn lau luôn nước mũi. Sau đó chỉ thấy hắn tiếc hận không thể rèn sắt nhìn nàng mà nghiến răng nói.
"Nàng điên sao? Là ai bảo ta sẽ thương tổn nàng? Ta có nói sao? Nhìn xem khóc đến hai mắt cũng sưng như vậy, nàng nói rốt cuộc ta có nên đánh nàng hay không?"
Ôi chao ôi chao?
Chuyện này là như thế nào?
Hắn nói sẽ không thương tổn nàng?
Còn có vì cái quái gì lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Cảm giác bản thân nàng giống cô vợ nhỏ hồ nháo của hắn vậy..
Mẹ kiếp! Mắt có bị đau bị hột cũng không nên nhìn nàng như vậy!
Mẹ kiếp! Cái thứ trong ngực nàng thế quái gì đập to tiếng như vậy?
Không tiền đồ! Không tiền đồ!
Không xong rồi, chắc chắn là do hắn quá đẹp, nàng lại là người bình thường, ảo giác nhất định là bị ảo giác rồi!
Cho nên mỗ Tà liền cực kì trung thực mà nói.
"Xin lỗi, làm phiền đại nhân ngài cách xa tại hạ một tí."
"Vì sao?" Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng đột ngột thay thái độ, hoàn toàn thắc mắc mà hỏi.
Nha đầu này lật mặt như lật sách vậy, nhanh không thể tưởng.
"Đại nhân, tại hạ là lo lắng cho ngài, ngài xinh đẹp như vậy, cách xa tại hạ mới tốt mới tốt."
Mỗ Tà chính là trung thực đến ngây thơ, Hỏa Liệt Bối Y nghe nàng nói, còn có bộ dạng nghiêm túc như lâm vào đại địch, liền vui vẻ đến cười ra tiếng.
Mỗ Tà kinh sợ nhìn hắn cười khuynh nước khuynh thành, như vạn hoa nở vào ngày xuân, chuông cảnh báo liền vang âm ỉ. Không nói hai lời liền lật đật lùi ra xa hai bước.
"Nha, nhưng là ta không lo lắng như vậy."
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng giương cao, đẹp đến phong hoa ghẹo nguyệt, hai mắt gian xảo như có như không nhìn nàng, sau đó chỉ thấy hắn khẽ ngồi dậy, vạt áo trước ngực như vô ý liền bật mở lộ rõ da thịt săn chắc câu hồn bên trong. Vạn tóc trắng rủ xuống bờ vai rộng, da thịt hồng hào trắng trắng, không hề yểu điệu mà lại khỏe mạnh săn chắc, yết hầu gợi cảm, xương quai xanh đẹp như điêu khắc, còn có dung nhan tuyệt diễm kinh sợ tam giới. Khí tức quyến rũ bắn khắp tứ phía.
Phụt.
Âm thanh nho nhỏ bật phát, sau đó chỉ thấy Hỏa Liệt Bối Y hai mắt đẹp trợn to kinh sợ nhìn cái người vẻ mặt mếu máo như khóc trước mặt, nổi bật hai dòng nước đỏ chảy ra từ lỗ mũicủa nàng.
Chỉ thấy mỗ Tà lần này là thật sự khóc ròng, ấm ức mếu máo.
"Đại nhân.. không cần quyến rũ ta hu hu..."
Sau đó khắp vương phủ ngập trong âm thanh cười giòn tan của hồ ly.
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
MễChương mười lăm: Phát hiện chân tướng của hồ ly [Phần 2]
Hỏa Liệt Bối Y bước nhẹ tới bên giường, nhìn mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm, gọi nàng một tiếng hai tiếng cũng không thấy nàng thèm đáp trả hắn, nhịn không được cảm giác bất lực mà day nhẹ hai bên thùy dương của mình.
Đáng lý là hắn nên giận dỗi nàng, thế quái nào bây giờ nàng lại tức giận đùng đùng như vậy?
Biết hắn không phải nữ nhân, nàng thất vọng như vậy sao?
Hồ ly càng nghĩ mặt càng đen, chỉ thấy không lâu sau đó khóe miệng hắn nhẹ co rút, vẻ mặt như quyết định điều gì đó rất nghiêm trọng, mở miệng cũng không giấu được âm thanh run rẩy của bản thân.
"Nha đầu... nếu nàng thích nữ nhân... ta biến lại cho nàng là được..."
Mỗ Tà chui rúc trong chăn mềm quả thật là do tức giận hồ ly, nhưng nằm một hồi nàng lại suy nghĩ thật nhiều, quả thật hồ ly dối nàng thân phận hại nàng xấu hổ muốn ngất nhưng là nàng làm sao ngu ngốc không nhận ra bản thân chính là mừng rỡ như điên khi biết hắn không phải nữ?
Cũng chính vì phát hiện bản thân thế nhưng lại có thể vì vậy mà vui vẻ, nàng liền sợ hãi đến phẫn nộ, liền quy hết tội lỗi lên đầu hồ ly, cho nên nàng hung hăng đánh hắn, cốt cũng là muốn che đi vẻ xấu hổ của mình.
Mỗ Tà vẫn là suy nghĩ đăm chiêu, sầu não khôn cùng, nghe Hỏa Liệt Bối Y gọi nàng cũng mặc kệ, nàng chỉ là sợ nếu lộ đầu ra nhìn hắn, sợ bản thân sẽ không nhịn được nhào qua ăn hắn sạch sẽ, hắn xinh đẹp như vậy, bảo nàng nhịn đi thì con mẹ nó nàng sẽ chửi tục!
Nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ lão gia gia!
Nhưng là sau đó khi mỗ Tà nghe tới âm thanh run rẩy của hồ ly, nghĩ hắn hiểu lầm con người nàng, nàng liền xù lông mà bật dậy gào thét theo quán tính, đến khi bừng tỉnh liền sầu não muốn khóc.
"Không phải vậy!"
Mỗ Tà nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hỏa Liệt Bối Y, thầm hận bản thân quá mức xúc động, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hồ ly, da mặt của mỗ Tà liền có xu hướng đổi màu hồng hồng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng liên tục hừ lạnh rồi liếc hắn, không hiểu nàng nghĩ cái gì, nhưng là không muốn nàng lại giận dỗi, liền ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu vén lên tóc mai rủ xuốngcủa nàng, nói.
"Nha đầu, nàng trước hết nghe ta nói được không?"
Mỗ Tà không tự chủ được mất hồn nhìn ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt của Hỏa Liệt Bối Y, nghe tới hắn ôn nhu âm thanh, lòng nàng liền mềm nhũn như nước, ngọt như mật, còn chó má hơn nữa là xuất hiện một vài tế bào xấu trong nàng treo cờ điên cuồng gào thét ăn hắn ăn hắn, cho nên nàng liền xấu hổ mà giả bộ khó chịu liếc hắn, nhịn xuống hừ hừ nói.
"Ngươi lừa ta thì còn muốn nói cái gì?"
Hỏa Liệt Bối Y nghe tiếng nàng hừ hừ đáp lại, còn không hiểu nàng mềm lòng hay sao? Cho nên hồ ly chính là hồ ly, dùng sắc dụ dỗ, sác xuất thành công có thể lên đến chín mươi chín phẩy mấy phần trăm. Chỉ có ai kia ngu ngốc, tự cho bản thân thông minh, giả bộ hung dữ mà nháo, cũng không để ý tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt của hồ ly.
Hỏa Liệt Bối Y làm ra bộ dạng đáng thương nhìn nàng, hai mắt xinh đẹp quấy đảo tam giới ánh lên thứ nước trong suốt, ẩn ẩn oan ức, còn làm ra vẻ khó xử nhìn nàng. Mỗ Tà từ nhỏ đến lớn chính là động lòng với hai thứ, một là vàng bạc óng ánh hai là những người xinh đẹp, lần này hồ ly còn là người đẹp đến mức có thể khiến người khác thở không kịp mà chết cho nên mỗ Tà giận dữ đều bị nàng đạp ra sau đầu vạn trượng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nhẹ giọng mà thốt.
"Tới đây tới đây."
Hỏa Liệt Bối Y giảo hoạt che đi ánh sáng trắng trong mắt, nhìn nàng hồ đồ hai mắt phát sáng xanh chói chói, thậm chí hắn còn cảm giác như phía sau nàng mọc ra cái đuôi nhỏ vui vẻ ngoe nguẩy, hồ ly nhịn xuống cảm giác muốn phì cười, cực kì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mỗ Tà bị sắc dụ đến hồ đồ, thậm chí còn không để ý tới hồ ly thế nào tự nhiên đưa tay nắm eo nhỏ của nàng, còn rất nghiêm túc mà hừ lạnh nói, bộ dạng không nghiêm cũng oai nhưng là hai mắt điên cuồng nhìn nhìn trên dưới hồ ly liền đập nát hình tượng mới xây củanàng. Hỏa Liệt Bối Y cũng mặc nàng nhìn thân thể hắn, thậm chí hắn còn có ý định muốn nàng nhìn nhiều một chút, để nàng nhận ra bổn hồ giá trị như thế nào.
"Nha đầu, nàng còn nhớ khế tâm ước của hai chúng ta không?"
Hỏa Liệt Bối Y vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng vào hai mắt của mỗ Tà. Nàng trông thấy hắn như vậy nghiêm túc liền buông xuống công việc phân tích bộ dạng hồ ly, khẽ nghiêng đầu mà nghĩ.
Hắn hỏi nàng có nhớ khế tâm ước hay không, nàng tự hỏi khế tâm ước đó là cái nào nhỉ?
Khụ khụ, tha thứ cho nàng, không phải là trí nhớ nàng kém mà thực sự là rất kém, trình độ lưu trữ của não nàng, nếu nói quá có thể sánh ngang với cá vàng, cho nên những chuyện nàng không để tâm thì ba giây sau quên sạch là chuyện bình thường.
Bây giờ hồ ly lại như vậy ngưng trọng hỏi nàng, liền khiến nàng chật vật đổ mồ hôi lạnh như thác. Nàng dám nháo hắn như ban nãy là do đầu nàng nhất thời bị hỏng, còn bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, thì cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám. Nàng chính là không muốn bị treo ngược lên cây đâu...
Hỏa Liệt Bối Y tinh tường nhìn ra sự khác thường của nàng, thấy nàng chột dạ đảo mắt xung quanh, có đánh chết cũng không dám tiếp tục nhìn hắn, trong ngực liền cảm thấy không ổn, quả nhiên không bao lâu sau hồ ly vạn năm liền bị mỗ Tà đánh cho từ mặt trắng xuống mặt đen.
"Khụ, thật xin lỗi, tại hạ không nhớ rõ ha ha không nhớ rõ lắm."
Mỗ Tà cảm thấy muốn khóc, mẹ kiếp nhìn bản mặt trông thối như phân của hồ ly, nàng có thể đảm bảo bản thân sẽ lại bị treo ngược a!
Hỏa Liệt Bối Y nghiến răng nhẫn nhịn, hại cho gân xanh cũng muốn run bần bật theo cách đáng sợ. Chỉ thấy hắn đặt hai ngón tay trước trán của mỗ Tà, vòng sáng trắng kì lạ xuất hiện từ ngón tay hắn, bắn thẳng vào mi tâm của nàng.
Hành động của hồ ly rất nhanh, đợi đến khi mỗ Tà phát giác sợ hãi muốn la hét thì liền bị một đợt hình ảnh chạy lung tung trong đầu làm cho khiếp đảm đến ngây người.
"Lần này thì nhớ rồi chứ?"
Mỗ Tà nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt phân đen của hồ ly, gật đầu như mổ thóc.
Hắn bắn một đống hình ảnh lúc nàng xuất hiện lần đầu ở Thiên Nhai Vọng vào đầu nàng, bây giờ nàng dám kêu không thì kinh thành ban đêm nhất định xuất hiện cảnh tượng thiếu nữ xinh đẹp như nàng bị hồ ly xấu quăng đi bay lượn trên bầu trời mất.
Càng nghĩ nàng càng thấy ớn lạnh, vội xua đi suy nghĩ không hay, cực kì thức thời với mặt phân của hồ ly, ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn, bộ dạng xin lắng nghe câu chuyện của thiếu chủ liền được trưng ra.
Hỏa Liệt Bối Y cảm thấy khóe miệng co rút, nhịn không được mà thở hắt ra một cái, sau đó liền khôi phục tính cách lười biếng của họ hồ, ngả người ra phía sau gối mềm, dùng âm thanh không lạnh không nóng mà nói.
"Ta quên nói với nàng, khế ước tâm sau khi được hình thành sẽ dựa vào nhận thức củangười tạo khế, định ra thân phận của người kia. Chỉ có đêm trăng tròn mới được khôi phục thân phận thật sự."
Ôi chao?
Mỗ Tà hoàn toàn bàng hoàng, nàng thật sự không nghĩ được sẽ có những chuyện như vậy. Nếu vậy theo lời hắn nói, là do ban đầu nàng hiểu lầm hắn là nữ, cho nên khế ước liền biến hắn thành giống cái, hại hắn từ đực sang cái, từ nam nhi chân cao tám thước xuống cấp thành nữ nhi chui rúc lòng người khác?
"Cho nên ngươi là nam nhân......?"
Hỏa Liệt nhướng mày nhìn nàng lắp bắp nói, chỉ dùng âm thanh hừ mũi để đáp lại. Hành động này hoàn toàn làm cho mỗ Tà chúng ta sợ hãi đến phát khóc.
Quan trọng là nàng nhớ ra bản thân vừa mới đánh hắn vì hiểu lầm hắn thân phận, còn hung hăng chửi mắng, nội cái chuyện phía trước cũng đủ để hắn quăng nàng xuống đầm cá sấu rồi..
Mẹ kiếp, nàng hối hận nàng thật sự hối hận! Nếu không phải nghe theo lão già kia nói ra những từ xui xẻo đó, nàng cũng sẽ không chật vật như bây giờ a!
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng co rúm như con sâu róm nhỏ, còn không hiểu nàng nghĩ cái gì hay sao? Vốn còn muốn giáo huấn nàng một ít, nhưng nhìn tới nàng sợ hãi đến cắn rách khăn tay, hắn ngại nàng phát điên cho nên liền giục đi suy nghĩ ban đầu, một tay giựt đi đám vải rách trong tay nàng tiêu hủy đi, tay còn lại liền kéo nàng lại gần mình.
Mỗ Tà hai mắt trợn như cá chết nhìn khăn tay hóa thành tro bụi trong tay hắn, không quá ba giây sau liền thấy nàng bật như lò xo, quỳ gập người vừa lạy vừa khóc thét.
"Bối Y đại nhân ta sai rồi! Hu hu ngài đại nhân đại lượng tha cho tại hạ một mạng, tại hạ còn mẹ già dưới quê, con nhỏ đầy đàn, dòng họ mấy trăm mạng người nương tựa tại hạ mà sống, tại hạ còn có hẹn với nhiều người đi trị bệnh kiếm bạc, hu hu ngài không cần để ý những lời ngu muội của tại hạ, cứ xem như tại hạ vừa bị chó điên cắn nên tâm trí mới hồ đồ như vậy hu hu!"
"Nàng làm cái gì vậy? Đứng lên cho ta!"
Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng hồ đồ hiểu lầm, cảm thấy bất lực muốn chết, nhưng là nhìn nàng hiểu lầm sợ đến phát ngôn cũng không suy nghĩ, ngoài bội phục tài năng miệng lưỡi trơn trucủa nàng, thì đau lòng chính là đau lòng. Bảo hắn để nàng khóc lóc sợ hãi như vậy, hắn làm không được, cũng không muốn làm.
Mỗ Tà làm sao hiểu được hắn nghĩ gì, chỉ biết nàng nhất định phải cứu cái mạng nhỏ này, cho nên liền như có như không nhéo đùi thật mạnh, ép nước mắt chảy ra như thác, mở miệng quạc quạc cạp cạp mà khóc.
" Đại nhân hu hu ngài tha cho ta, ta còn mẹ già, con cháu đầy đàn.."
Chưa kịp dứt lời liền bị hắn kéo ngồi thẳng vào lòng hắn, mỗ Tà hai mắt trợn to, nhìn Hỏa Liệt Bối Y hung hăng lau nước mắt trên mặt nàng, còn không ngại bẩn lau luôn nước mũi. Sau đó chỉ thấy hắn tiếc hận không thể rèn sắt nhìn nàng mà nghiến răng nói.
"Nàng điên sao? Là ai bảo ta sẽ thương tổn nàng? Ta có nói sao? Nhìn xem khóc đến hai mắt cũng sưng như vậy, nàng nói rốt cuộc ta có nên đánh nàng hay không?"
Ôi chao ôi chao?
Chuyện này là như thế nào?
Hắn nói sẽ không thương tổn nàng?
Còn có vì cái quái gì lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Cảm giác bản thân nàng giống cô vợ nhỏ hồ nháo của hắn vậy..
Mẹ kiếp! Mắt có bị đau bị hột cũng không nên nhìn nàng như vậy!
Mẹ kiếp! Cái thứ trong ngực nàng thế quái gì đập to tiếng như vậy?
Không tiền đồ! Không tiền đồ!
Không xong rồi, chắc chắn là do hắn quá đẹp, nàng lại là người bình thường, ảo giác nhất định là bị ảo giác rồi!
Cho nên mỗ Tà liền cực kì trung thực mà nói.
"Xin lỗi, làm phiền đại nhân ngài cách xa tại hạ một tí."
"Vì sao?" Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng đột ngột thay thái độ, hoàn toàn thắc mắc mà hỏi.
Nha đầu này lật mặt như lật sách vậy, nhanh không thể tưởng.
"Đại nhân, tại hạ là lo lắng cho ngài, ngài xinh đẹp như vậy, cách xa tại hạ mới tốt mới tốt."
Mỗ Tà chính là trung thực đến ngây thơ, Hỏa Liệt Bối Y nghe nàng nói, còn có bộ dạng nghiêm túc như lâm vào đại địch, liền vui vẻ đến cười ra tiếng.
Mỗ Tà kinh sợ nhìn hắn cười khuynh nước khuynh thành, như vạn hoa nở vào ngày xuân, chuông cảnh báo liền vang âm ỉ. Không nói hai lời liền lật đật lùi ra xa hai bước.
"Nha, nhưng là ta không lo lắng như vậy."
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng giương cao, đẹp đến phong hoa ghẹo nguyệt, hai mắt gian xảo như có như không nhìn nàng, sau đó chỉ thấy hắn khẽ ngồi dậy, vạt áo trước ngực như vô ý liền bật mở lộ rõ da thịt săn chắc câu hồn bên trong. Vạn tóc trắng rủ xuống bờ vai rộng, da thịt hồng hào trắng trắng, không hề yểu điệu mà lại khỏe mạnh săn chắc, yết hầu gợi cảm, xương quai xanh đẹp như điêu khắc, còn có dung nhan tuyệt diễm kinh sợ tam giới. Khí tức quyến rũ bắn khắp tứ phía.
Phụt.
Âm thanh nho nhỏ bật phát, sau đó chỉ thấy Hỏa Liệt Bối Y hai mắt đẹp trợn to kinh sợ nhìn cái người vẻ mặt mếu máo như khóc trước mặt, nổi bật hai dòng nước đỏ chảy ra từ lỗ mũicủa nàng.
Chỉ thấy mỗ Tà lần này là thật sự khóc ròng, ấm ức mếu máo.
"Đại nhân.. không cần quyến rũ ta hu hu..."
Sau đó khắp vương phủ ngập trong âm thanh cười giòn tan của hồ ly.