Trong phòng chat, biểu tượng tên đó lại sáng lên, tuôn ra một câu: "Mj nó, đồ giả mạo mày dám đốt ổ cứng tao" Quỷ Ảnh Thạch Đầu phát nét mặt le lưỡi.
Thạch Nam kết luận, giả mạo mình nhất định là một cô gái. Hai tay của Thạch Nam bay thật nhanh trên bàn phím, ở trên net truy xét tung tích cô gái kia.
Cô gái đó rất thông minh, anh đuổi theo, cô chạy trốn. Thạch Nam phá dịch nhiều bức chắn, tốn sức phí lực mới khóa được mục tiêu, nhưng trong nháy mắt, người đó lại trốn không còn bóng dáng. IP đổi lại đổi, một lát Toronto, một lát Philadelphia, một hồi lại là Bỉ. Không ai có thể thoát được nhanh như vậy ở dưới sự truy tìm của anh, Thạch Nam không dùng hết toàn lực truy kích, mục tiêu phạm vi khóa đến Tokyo, đang từng bước thu nhỏ phạm vi thì Hạ Thiệu Nhiên đẩy cửa đi vào, làm ra động tĩnh rất lớn.
Sợi tóc mảnh khảnh được Hạ Thiệu Nhiên đặt ở đầu ngón tay đưa tới trước mặt Thạch Nam, Hạ Thiệu Nhiên nói: "Trước hừng đông, tôi muốn kết quả DNA."
Mắt thấy điểm đỏ đó bị khóa định, Thạch Nam hận lúc này anh không có ba cái tay, cau mày nói: "Không có nhìn thấy tôi đang bận sao!"
Hạ Thiệu Nhiên nhíu mày, ba một tiếng tắt các đồng hồ đo nguồn điện, nói: "Bận rộn không?" Màn hình đen! Á!
Thạch Nam khó chịu, tức giận nắm tóc, vỗ lên bàn, giọng điệu không tốt: "Đây là tóc của ai?"
Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói từng câu từng chữ: "Tiểu Anh, có vấn đề sao?"
Nhiệt độ bên trong phòng chợt giảm xuống, Thạch Nam chỉ cảm thấy gió lạnh sau cổ, cười đùa biến sắc mặt, run như cầy sấy cầm túi đựng tóc."Thì ra là Tiểu Anh, ha ha...! Không thành vấn đề!" Hạ Thiệu Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
"Á!" Thạch Nam cắn răng nghiến lợi siết chặt túi trong suốt, trong miệng nói lẩm bẩm: "Thiếu chút nữa đã bắt đến được cô rồi, còn kém một chút như vậy! Người dám giả mạo Thạch Nam tôi, bị tôi bắt được không phải bạo cúc hoa của cô thôi đâu!" Túi trong suốt bị nắm chặt đến biến hình, Thạch Nam tỉnh táo lại, tự hỏi người nào có bản lãnh lớn như vậy, có thể tránh né được truy tìm của anh, hơn nữa còn biết chuyện anh thay BLACK đi trộm bảo vật ở Kiev.
Một cái tên hiện lên trong đầu, Thạch Nam sải bước xông vào phòng ngủ của Lý Khuynh Tâm, nắm lấy cô đang say giấc mộng, chất vấn: "Có phải người đàn ông của cô đến Nhật Bản rồi không?"
Bị nhiễu mộng đẹp, Lý Khuynh Tâm đặc biệt nóng tính, cau mày hỏi: "Phát thần kinh gì đó?"
Thạch Nam hỏi tới: "Rốt cuộc anh ta có tới hay không? Một mình hay dẫn người tới?"
"Tôi làm sao biết." Lý Khuynh Tâm giận: "Cút đi, tôi muốn đi ngủ."
Lý Khuynh Tâm lần nữa nằm xuống, nửa giây sau phát hiện người còn chưa đi, nắm Glock 26(1) trên đầu giường lên, lạnh giọng nói: "Cút hay không cút?" Đều ăn thuốc súng đúng không, người này nóng nảy còn hơn người kia, Thạch Nam hếch lỗ mũi một cái, nhấc chân đi.
. . . . . .
Ban đêm không có một âm thanh, ánh trăng nhạt nhẽo.
Cánh tay bên trái bị gậy đánh sưng đỏ, Mỹ Tuyết chỉ có thể nghiêng thân thể ngủ. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Đêm nay, ác mộng lần nữa xuất hiện. Đứa bé mềm mại ngủ an tĩnh, da thịt vai phải lộ ra, mũi nhọn đâm vào da thịt non nớt, đứa trẻ ngủ yên ổn, người phụ nữ ôm lấy nó rời đi. Chưa tới mấy phút, người đàn ông cầm súng đi vào phòng.
"Á --" Sư phụ xâm hình hét thảm một tiếng, máu tươi phun đầy trên bức tường.
Bỗng dưng, một đôi mắt tràn đầy ác độc xuất hiện ở trước mắt, trên ngón cái giống như cành khô mang theo chiếc nhẫn đầu lâu bằng bạc, quanh thân người phụ nữ khoác một cái áo màu đen. Từ trong miệng cô ta nói ra lời nguyền rủa tàn nhẫn: "Vận rủi sẽ vĩnh viễn đi theo con của cô, tôi nguyền rủa cô không có được hạnh phúc, cuộc đời này không được an bình, cho đến ngày chết đi. . . . . . Ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha. . . . . ." Quái nhân áo choàng đen, đong đưa đầu sọ, tiếng cười quái dị, "Ha ha ha ha!" Tiếng cười kinh khủng đó làm cho chân tay người ta như nhũn ra, cột sống toát ra khí lạnh.
Tiếng cười bén nhọn, chói tai, kích thích màng nhĩ của người khác. Đằng Nguyên Mỹ Tuyết đột nhiên mở mắt, mắt to hoảng sợ nhìn chung quanh một chút. Đèn bàn vẫn mở, phát ra ánh sáng ấm áp, người chồng Quân Nhất còn đang ngủ say, bàn tay khoác lên trên cánh tay của bà, chỉ sợ bà bị ác mộng làm tỉnh lại. Mỹ Tuyết giơ tay lên lau đi mồ hôi lạnh đầy ở sau đầu, nhẹ nhàng dời đi cánh tay của chồng, lật người, đổi tư thế. Trên người sưng đỏ đau đớn, bà ngồi dậy, nhỏ giọng xuống giường.
Thường có người bí mật nghị luận, Đằng Nguyên Quân Nhất rất ôn hòa và có nhiều sự nhẫn nại, chịu đựng phu nhân Mỹ Tuyết bị ác mộng quấn thân hơn hai mươi năm. Nhưng không ai biết phu nhân Mỹ Tuyết vì Đằng Nguyên Quân Nhất trả giá cái gì, lại chịu đựng cái gì. . . . . .
Đây tuyệt đối là một đêm khá dài, đêm tối dài đằng đẵng có thể xảy ra vô số chuyện, đêm tối dài đằng đẵng cũng có thể tìm ra rất nhiều chân tướng.
Trang viên Đằng Nguyên lành lạnh, yên tĩnh, quỷ dị. Một đạo bóng đen chạy dưới ánh trăng, chạy thẳng tới tầng hai biệt thự màu đen. Vóc người uyển chuyển, động tác người phụ nữ che mặt màu đen rất nhanh nhẹn, giẫm vách tường, bay người lên trên ban công lầu hai, lẻn vào bên trong phòng. Thời gian chỉ bốn phút, người phụ nữ xuất hiện ngoài ban công, trở về đường cũ, chính mình trở lại gian phòng, lấy mặt nạ xuống, là Ma Lý.
Ma Lý ngồi ở trên giường, lấy điện thoại di động từ đầu giường, soạn một cái tin nhắn, "Hành động thất bại." Vứt điện thoại di động qua một bên, lại lấy ra một điện thoại di động ở dưới giường, soạn một cái tin nhắn khác, "Đầu mối sai lầm, xem cô rồi." .
Nhà Đằng Nguyên dưới màn đêm, chỉ có phu nhân Đằng Nguyên phát ra tiếng khóc lóc thật thấp. Gió đêm khẽ vuốt ngọn cây, lại một cánh hoa nhỏ yếu ớt rơi từ trên không trung xuống đất.
Trong phòng tối đen, Lương chợt mở mắt, đứng dậy, xuống giường, kéo từ dưới giường ra một cái rương thật dài ở tận cùng bên trong. Mở rương ra, bên trong đặt một thanh trường đao màu đen. Một cây đao chứa đựng linh hồn của võ sĩ, được người thợ chế tác tinh mỹ, cảm giác vô cùng nghệ thuật. Lương lấy Trường Đao ra, nắm cán đao, nhờ ánh trăng từ từ kéo ra. Ánh sáng sắc bén nhanh chóng hiện ra, nhưng ánh sáng lạnh lẽo kinh người hơn chính là sát ý khát máu hiện lên nơi đáy mắt của Lương.
Không ai biết Hắc Trạch Lương súng không rời người lại là võ sĩ phái đao lưu.
"Vèo" Lương đóng Trường Đao võ sĩ lại, thay toàn thân áo đen, buộc khăn che mặt lên, nắm bảo đao, nhảy ra từ cửa sổ, đón ánh trăng chạy băng băng. Bản tính cương liệt, Lương không cách nào nhịn được khi người phụ nữ mình yêu thích bị người đàn ông khác khi dễ, nếu không phải là trúng thuốc mê thì đã kết liễu mạng chó Sâm Xuyên Minh Trí ở nhà Sâm Xuyên.
Ban đêm, biệt thự Sâm Xuyên còn âm trầm kinh khủng hơn nhà Đằng Nguyên, nhánh cây giương nanh múa vuốt ở dưới bầu trời đen tối, động vật về đêm nào đó đứng ở trên ngọn cây, phát ra tiếng "cô cô" , hình như ngay cả trong không khí cũng nổi lên hơi thở quỷ mị.
Lương một thân quầo áo dạ hành nhảy từ trên cây to đến trong tường viện, đứng ở trên cỏ quan sát chung quanh. Đột nhiên, Lương thấy một đạo bóng đen nhanh chóng leo lên biệt thự Sâm Xuyên, mặt nạ màu bạc trên mặt đạo bóng đen kia phản chiếu ánh trăng lạnh như băng. Là hắn!
Một đám hộ vệ vọt vào, bao vây bọn họ. Mặc dù bọn hộ vệ không có vũ khí, nhưng lại có thân thể cường tráng sức lực khổng lồ. Có một kẻ không biết xấu hổ, lại có thể nâng bả vai lên, đung đưa cơ ngực, cố gắng làm kinh sợ ba người. Sâm Xuyên thừa dịp Tiểu Anh ngây ngẩn, giơ khuỷu tay đụng vào cô, một bàn tay to đánh lên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô. Tiểu Anh bị đánh đến choáng váng, gò má trái đau rát.
"Sâm Xuyên Minh Trí, sao anh có thể như vậy!" Ái Hương quát lớn: "Tôi chính là đại tiểu thư nhà Đằng Nguyên, anh vô lễ với tôi chính là vô lễ với nhà Đằng Nguyên. Ông nội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh."
"Chậc!" Sâm Xuyên nhìn cánh tay bị thương của mình, lại lau máu trên ót một chút, nói: "Vô lễ trước chính là cô đi. Đại tiểu thư Đằng Nguyên thì thế nào? Không phải sớm muộn gì cũng là phụ nữ để cho tôi đè dưới người hung hăng chơi ư? Đằng Nguyên Ái Hương, tôi đã không có kiên nhẫn với cô, ngoan ngoãn lưu lại nơi này qua đêm với tôi, coi như là cô bồi tội, hoặc là cô muốn tôi lột da của cô ra nghiên cứu một chút."
"Anh . . . . ." Ái Hương giận đến không thốt nên lời. Lương càng thêm tức giận, Trường Đao chỉ hướng Sâm Xuyên, bước chân mềm nhũn ra, quỳ một chân xuống đất.
"Lương!" Hai người con gái đỡ hắn dậy, Sâm Xuyên cười ha ha, phất tay ra lệnh thuộc hạ, "Bắt bọn họ lại cho tôi."
Bọn hộ vệ ùa lên.
Thời khắc mấu chốt, cửa lớn bị đẩy ra, người nhìn như quản gia xông tới, hô to: "Không xong, thiếu gia, cảnh sát tới."
"Cái gì!" Sâm Xuyên mắng: "Khốn kiếp!"
Một nam một nữ, hai người cảnh sát theo quản gia vào cửa, nhìn thấy trận chiến này, ưỡn thẳng sống lưng lạnh lùng nói: "Phúc Cương Lục Sinh, Diệp Sơn Thiên Hạ - cảnh sát Tokyo, chúng tôi nhận được báo án, thông báo nơi này có chuyện nổ súng đả thương người."
Ánh mắt nữ cảnh sát sắc bén liếc nhìn một vòng Lương, Ái Hương và Tiểu Anh có dấu bàn tay đánh trên mặt, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Sâm Xuyên giả bộ bộ dáng lịch sự thư sinh vô hại, cười nói: "Hiểu lầm, đây hoàn toàn là một hiểu lầm, hoàn toàn không có người nổ súng, chỉ là một ít mâu thuẫn nội bộ gia đình."
Vẻ mặt nữ cảnh sát rét lạnh, không vui mở miệng: "Tôi để cho anh lên tiếng sao?" Sâm Xuyên bị khí thế cường đại của nữ cảnh sát làm khiếp sợ.
Ái Hương nói: "Tôi là Đằng Nguyên Ái Hương, Sâm Xuyên Minh Trí muốn giam giữ chúng tôi. Sĩ quan cảnh sát, xin ngài đưa chúng tôi về nhà Đằng Nguyên."
"Ái Hương đừng đùa, đùa giỡn cảnh sát không hay đâu." Sâm Xuyên Minh Trí lại sắm vai vị hôn phu dịu dàng săn sóc, Tiểu Anh ghê tởm đến thiếu chút nữa đã ói ra
Nữ cảnh sát trợn mắt, Sâm Xuyên lập tức im miệng, nữ cảnh sát nói: "Thì ra là đại tiểu thư nhà Đằng Nguyên, xem ra chuyện có chút không tầm thường. Tôi thấy hay là trước đưa đại tiểu thư trở về sẽ tốt hơn. Lục Sinh quân, nhờ anh rồi."
"Vâng" Nam cảnh sát được gọi là Lục Sinh hộ tống chủ tớ ba người trở về nhà Đằng Nguyên.
Sau khi bọn họ đi rồi, nữ cảnh sát sắc bén quét nhìn đám đàn ông cường tráng bên trong phòng khách, từ từ móc bao tay da ngắn màu đen từ trong túi áo ra, di0en-da14n.le9.quy76.d00n vừa mang lên tay vừa nói: "Sâm Xuyên tiên sinh, chuyện nhốt đại tiểu thư Đằng Nguyên này có thể lớn, nhưng cũng có thể nhỏ."
Sâm Xuyên cho là cô muốn nhân cơ hội uy hiếp một khoản tiền làm thù lao biến chuyện này thành bình thường nên liền đuổi bọn cận vệ đi xuống. Nữ cảnh sát đưa mắt nhìn từng tên đàn ông cường tráng khôi ngô rời đi, vận động cổ tay. Đợi sau khi cửa lớn được đóng lại, nữ cảnh sát đột nhiên xoay tay lại đánh một quyền vào má trái Sâm Xuyên, không đợi hắn phát ra tiếng nghẹn ngào khổ sở, quyền thứ hai hung hăng đánh lên má phải của hắn. . . . . .
Mười phút sau, nữ cảnh sát nghênh ngang đi ra từ cửa chính, cởi bao tay da màu đen xuống, ngồi lên xe cảnh sát, hất bụi đi.
Lái xe cảnh sát rời khỏi khu nhà giàu, Lý Khuynh Tâm mới kéo mở mặt nạ giả. Trên đường đi vào nội thành, lại ngoài ý muốn gặp được người cản đường. Ai dám kiêu ngạo như vậy, chặn lại xe cảnh sát của Hồ Điệp cô? Trừ Dạ Cảnh Triệt thì còn có thể là ai! .
Dạ Cảnh Triệt mở cửa xe ngồi vào tay lái phụ, Lý Khuynh Tâm nhíu lông mày lông hỏi: "Làm sao anh lại ở nơi này?"
"Nhớ em." Ánh mắt nhu tình của Dạ Cảnh Triệt nhìn cô. Đáy lòng Lý Khuynh Tâm ngọt ngào, lại căng mặt không cho mình bật cười. Cô khởi động xe quẹo vào con đường nhỏ, Dạ Cảnh Triệt nghiêng đầu hỏi: "Em nhớ anh không?"
". . ."
Ánh mắt Dạ Cảnh Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tầm mắt từ từ quét qua đường cong cổ trắng nõn duyên dáng, đồng phục bao lấy đường cong uốn lượn. Con mắt sắc tối đi, lóe lên ánh sáng, nhỏ giọng hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc có nhớ anh không?"
"Két --" tiếng phanh chói tai.
Dạ Cảnh Triệt giương mắt mới phát hiện xe đã dừng ở trong rừng cây ngoại ô không một bóng người, nghiêng đầu chống lại một đôi môi mềm mại. Lý Khuynh Tâm cúi người hôn anh, động tác vội vàng, còn có chút hung hăng, đôi môi hôn hút quấn liếm mút môi mỏng của anh. Trộm vật thì cô rất lành nghề, đánh người cô cũng làm được, nhưng nói đến hôn môi thì đã đạt tới mức rất ngu ngốc. Có thể nói không hề có kỹ thuật, chỉ hôn lung tung lại dễ dàng đốt Dạ Cảnh Triệt. Lửa nóng ở bên trong thân thể từ từ vọt lên, anh kéo cự ly hai người ra, hơi thở rối loạn nói: "Cô gái ngốc, đến bây giờ ngay cả hôn miệng cũng không biết!"
Mắt to của Lý Khuynh Tâm đầy sương mù hỏi: "Em hôn không tốt sao?"
"Không tốt."
Lý Khuynh Tâm không cho là đúng nhướng mày, "Nhưng anh cứng."
". . ." Dạ Cảnh Triệt nhìn chăm chú vào cặp mắt to mê hoặc lòng người một hồi lâu, nói: "Anh nói rồi, anh nhớ em. Vô cùng nhớ em, Khuynh Tâm. . . . . ." Dạ Cảnh Triệt chợt lật người kéo Lý Khuynh Tâm qua, đè ở dưới thân, để ngồi chung một ghế.
Lý Khuynh Tâm bị đè, buồn bực thốt một tiếng, Dạ Cảnh Triệt nằm ở trên người cô nói: "Anh hiểu rõ em cũng nhớ anh rồi."
Lúc hai người ân ân ái ái, Đằng Nguyên Nhất Lang - người đứng đầu một tộc của nhà Đằng Nguyên đang giận dữ. Thạch Nam hóa trang thành cảnh sát hộ tống ba người Tiểu Anh trở lại nhà Đằng Nguyên, Ái Hương quyết định kháng hôn tiến vào phòng khách liền bị một gậy quải trượng của Đằng Nguyên Nhất Lang.
"Tiểu thư!" Tiểu Anh kêu lên, Lương không thể tin nhìn lão già đang nổi giận .
Ái Hương ngã xuống đất, đau đến chảy ra nước mắt. Đánh vào thân con, đau ở tâm mẹ, di0en-da14n.le9.quy76.d00n Đằng Nguyên Mỹ Tuyết tới đỡ con gái dậy, nói với Đằng Nguyên Nhất Lang: "Cha, ngài không thể nghe lời nói một phía của Sâm Xuyên Minh Trí, dễ dàng phán đoán Ái Hương có lỗi."
Đằng Nguyên Quân Nhất cũng khuyên: "Đúng vậy. Cha, chuyện còn chưa có điều tra tìm hiểu rõ."
"Hừ hừ!" Lão đầu Đằng Nguyên trợn hai mắt lên giận dữ nhìn, lớn tiếng la ầm lên: "Từ lúc vừa mới bắt đầu, con nhóc này đã không nguyện lui tới với Sâm Xuyên, mỗi lần Sâm Xuyên tới thăm đều lấy các loại lý do cự tuyệt, ta thấy nó đã nói láo thành tánh." Gậy đánh vang lên trên mặt đất, có thể thấy được rất tức giận, "Hôm nay còn dám nói thoái hôn với Sâm Xuyên ngay trước mặt, bị Sâm Xuyên cự tuyệt liền kêu hai người thuộc hạ ra sức đánh nó. Hừ hừ, lần này tốt rồi, Sâm Xuyên nói với ta giải trừ hôn ước. Mày...mày thật là, tức chết ta rồi!"
Lão già nói xong liền vung gậy, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết dùng thân thể của mình bảo vệ con gái, thỉnh cầu nói: "Ba, Ái Hương là đứa bé như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng, nó làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là Sâm Xuyên có lỗi trước." Ái Hương núp khóc ở trong ngực mẹ,
"Sâm Xuyên đó cưỡng gian con, còn đánh đả thương Lương, anh ta hoàn toàn không phải thật tâm muốn kết hôn với con. Thật ra anh ta chỉ muốn lấy được kho báu nhà chúng ta thôi."
Lão đầu lại giơ gậy lên: "Mày lại đang thêu dệt nói dối!"
"Cháu không có!" Ái Hương khóc lóc nói: "Cháu không có gạt người, cháu không gả cho anh ta, chết cũng không gả."
"Không được!" Lão đầu trợn mắt, "Mày phải gả cho Sâm Xuyên Minh Trí, trừ nó ra, mày không thể gả cho bất kỳ kẻ nào."
Lương nghe nói như thế, xúc động muốn qua nói cho người nhà Đằng Nguyên biết người Ái Hương yêu là anh, người Ái Hương có thể gả cũng chỉ có anh. Tay áo bị kéo chặt, Lương nhìn về phía Tiểu Anh.
"Đừng xúc động!" Tiểu Anh sử dụng ánh mắt truyền lại tin tức. Lương nắm chặt quả đấm, hàm răng cắn nát, nghẹn ở trong bụng.
Ái Hương luôn nhu nhược yếu ớt, giờ lại kịch liệt phản kháng Đằng Nguyên Nhất Lang, lão già giận đến hàm răng ken két vang dội, gậy đánh xuống hai mẹ con Mỹ Tuyết. Cây gậy mang theo gió đánh vào trên người Mỹ Tuyết, bà đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, cắn chặt lấy môi dưới không phát ra chút âm thanh.
"Mẹ!" Ái Hương khóc lớn. Mỹ Tuyết dùng mình thân thể nhu nhược ngăn trở gậy của Đằng Nguyên Nhất Lang, Tiểu Anh thấy cũng đau theo, cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Không ai trong nhà Đằng Nguyên dám phản bác Đằng Nguyên Nhất Lang, tất cả mọi người ở một bên nhìn. Đằng Nguyên Quân Nhất đứng ở một bên, tay nắm thành quyền, không dám nói một tiếng.
Gậy đánh vào trên người Mỹ Tuyết, Ái Hương đau lòng mẹ, tránh thoát ngực của bà, để mình bị đánh, đau đến té xuống đất. Lương không nhịn được, bị Tiểu Anh gắt gao kéo tay. Nếu không phải là anh ta trúng thuốc mê, Tiểu Anh nhất định kéo không được anh ta. Đằng Nguyên Nhất Lang chưa hết giận, vừa đánh vừa mắng.
"Đủ rồi!" Đột nhiên vang lên tiếng hét lớn ngăn lại Đằng Nguyên Nhất Lang, gậy lúng túng dừng ở giữa không trung, hai mẹ con Mỹ Tuyết và Ái Hương cũng ngưng khóc thút thít.
Uất ức nửa đời, Đằng Nguyên Quân Nhất rốt cuộc bộc phát, ông nhìn chằm chằm một đôi mắt hồng hồng, bước từng bước đi về phía người cha bá đạo cố chấp. Ông nói: "Con là cha của Ái Hương, Ái Hương kết hôn với ai là do con và mẹ của nó tới quyết định."
"Thúi lắm, ta là cha mày!" Lão đầu hung dữ nói tục một câu, gậy đổi vòng tới đây. Quân Nhất dùng một tay bắt được gậy, lão đầu dùng sức giãy, không tránh thoát được. Quân Nhất ném gậy đi, lão già suýt chút nữa bị lực đạo ném ngã xuống, lảo đảo mấy bước mới đứng vững.
Quân Nhất phẫn nộ nói: "Nếu như cha lựa chọn vĩnh viễn là chính xác, mẹ sẽ không phải chết sớm, Tiểu Nại Tử cũng sẽ không trả thù chúng ta và Mỹ Tuyết, khắc nguyền rủa lên sau lưng Ái Hương. Mỗi ngày đều trải qua lo lắng đề phòng khổ sở, lúc nào cũng có thể sẽ vứt bỏ mạng nhỏ vì che giấu kho báu nhà Đằng Nguyên. Từ nhỏ, con bé đã không thể đi học giống như những đứa trẻ khác, kết giao bạn bè, nói yêu đương, hiện tại ngay cả hôn nhân của mình cũng không có quyền lợi lựa chọn. Nỗi khổ sở của nó, khốn hoặc của nó, người cha như ngài biết không? Còn có Mỹ Tuyết, kể từ sau khi gả cho con, ngoài mặt hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý áo cơm không lo, nhưng ngài có biết mỗi đêm cô ấy đều sẽ bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc không dám ngủ không? Người biết người nào chết thay cô ấy không? Những thứ này, ngài có biết rõ không? Ngài cái gì cũng không biết, chỉ biết làm sao để cũng cố địa vị gia tộc, làm sao để nhà Đằng Nguyên trở nên có tiền có thế hơn. Những thứ này, tất cả những thứ này đối với con mà nói đều không đáng giá một đồng, con quan tâm nhất chính là vợ và con gái của con có thể có cuộc sống vui vẻ, ngài có biết không hả?"
Từng lời nói của Đằng Nguyên Quân Nhất, Tiểu Anh nghe đến kích động. Tiểu Nại Tử trả thù, người chết thay Mỹ Tuyết, nghĩ rằng chân tướng thật sự sẽ nổi lên trên mặt nước. Tim chận đến cổ họng, làm hại thở cũng rất gắng sức. Tiểu Anh nắm chặt quả đấm nhỏ, cả người kéo căng như dây cung, kích động nhìn chằm chằm Quân Nhất.
Đúng lúc này, lão đầu Đằng Nguyên lớn tiếng ngăn con trai lại, "Mày im miệng cho ta, nếu như không có ta chống đỡ, giao nhà Đằng Nguyên vào trong tay kẻ bất lực như mày thì đã sớm bị lụn bại. Mày, không có tư cách chỉ trích cha của mày, khụ khụ khụ. . ." Quá mức tức giận, lão đầu tái phát bệnh suyễn. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Ông khom lưng ho khan, hộ vệ vẫn theo ông liền đỡ ông, nói với Quân Nhất: "Tiên sinh!"
Đằng Nguyên Quân Nhất nhìn thấy cha ho khan không ngừng nói: "Lần này, con quyết định giải trừ hôn ước với nhà Sâm Xuyên."
"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Lão đầu nghe lời này thiếu chút nữa không thở được, muốn phản đối, tâm có thừa nhưng lực không đủ, được hộ vệ đỡ lấy, chỉ có thể giương mắt nhìn về phía con trai.
Đằng Nguyên Quân Nhất nâng vợ Mỹ Tuyết dậy, Mỹ Tuyết cảm động vẫn rơi nước mắt, Ái Hương càng thêm khóc nức nở không ngừng. Lương mừng rỡ, tất cả mọi người thật vui mừng, chỉ có Tiểu Anh buồn buồn không vui, trong lòng cô có khúc mắc không giải được.
Đằng Nguyên Quân Nhất nhanh chóng gọi điện thoại cho Sâm Xuyên Minh Trí. Lúc ấy Sâm Xuyên đang dùng khối băng lạnh chườm khuôn mặt sưng như bột bánh màn thầu lên men. Người làm bẩm báo là nhà Đằng Nguyên gọi tới, hắn còn cười đắc ý hai tiếng, nghĩ thầm nhất định là lão già nóng tính Đằng Nguyên kia gọi điện thoại tới nói xin lỗi. Nghe được Đằng Nguyên Quân Nhất chính miệng nói cho hắn biết, nhà Đằng Nguyên quyết định hủy bỏ hôn ước thì nắm điện thoại sửng sốt nửa giây mới trừng lỗ mũi trợn mắt hỏi: "Đây là ý của lão tiên sinh Đằng Nguyên sao?"
Đằng Nguyên Quân Nhất nói cho hắn biết: "Đây là ý kiến của cả gia tộc Đằng Nguyên."