Kỳ Tiểu Nguyên ôm Tử Tử xoay người đi mất. Tiểu hồ ly bên này lại nhanh tay giữ chặt Cao Thừa Tử, nói khẽ với hắn: “Nó chỉ là nổi lên tính thích đùa thôi. Dụ hống cho nhiều vào, kiên nhẫn một chút. Đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chính là tính tình hơi biệt nữu chút. Nếu nó mà thật tâm thích cậu rồi thì đó chính là phúc khí lớn nhất đời cậu đấy.”
Cao Thừa Tử lập tức gật đầu: “Ba ngài yên tâm, con hiểu được. Có lẽ em ấy… trong lúc nhất thời không tiếp thụ được chuyện mình bỗng nhiên đã lập gia đình còn có hai đứa con, nên trong lòng không phục. Bất quá con sẽ chứng minh cho em ấy thấy được, cùng một chỗ với con rất rất hạnh phúc.”
Tiểu hồ ly gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đi đi! Hảo hảo chiếu cố ba cha con nó.” Nói xong, hắn liền hướng về phía Cao Thừa Tử phất phất tay, đuổi bọn họ đi.
Cha Kỳ đi tới từ phía sau lưng, ôm lấy hắn: “Như thế nào? Vừa lòng với chàng rể này rồi?”
Tiểu hồ ly than thở: “Có câu Trượng mẫu nương đông nữ tế (mẹ vợ đau con rễ), ai nha, cái tính cách này của Tiểu Nguyên thiệt là. Em đã sớm bảo anh cho nó ra đời tôi luyện từ sớm, giờ anh xem đi, đứa nhỏ này thiên phú rất cao nhưng ngộ tính làm người lại quá kém! Nhưng nhìn tình cảnh này dù nhập thế cũng rèn luyện không nổi nó nữa đâu, chỉ có thể để nó tự nắm bắt tình cảm trong tay. Bất quá cái cậu thanh niên này, em rất là hài lòng nha.”
Cha Kỳ lúc này cũng mang vẻ mặt vui mừng. Hiện tại cho dù vợ hắn nói gì hắn cũng sẽ gật đầu đồng ý, vạn nhất tiểu hồ ly không thích chàng thanh niên kia, vậy chuyện lần này coi như khó giải quyết rồi. Cha Kỳ phất tay đóng cửa còn chốt cả then cài, sau liền ôm lấy tiểu hồ ly, ghé vào lỗ tai hắn nhè nhẹ ma sát: “Cửu nhi… có nhớ ta hay không?”
Tiểu hồ ly xoay người, ngửa đầu nhìn Cha Kỳ: “Anh muốn hỏi em nhớ chỗ nào vậy hả?” Nói xong hắn lại tự đỏ mặt, cúi đầu nhìn lại đối phương. Cửu Tiêu hồ tộc vốn cũng chẳng có tiết tháo gì, đặc biệt đối với chuyện tính sự cũng rất có nghiên cứu, nếu không người đời cũng sẽ không dùng dòng tộc họ hồ ra để mắng ‘hồ ly tinh’. Bất quá, hai người đã nhiều năm không gặp mặt này, hiện giờ vẫn cón chút câu nệ với nhau. Hơn nữa, hai người này tình cảm vốn đã rất tốt, mỗi lần cùng một chỗ, trên tâm lý đều có loại cảm giác cực độ thỏa mãn. Bởi vậy mỗi lần cọ cọ xát xát một chút thôi thì cả hai đều đã mang thần tình xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“Thiên ca, anh nói gì đi chứ?” Cảm thụ được động tác vuốt ve của đối phương đang chạy loạn trên người mình, tiểu hồ ly liền nhịn không được run rẩy một trận. Không nghĩ tới đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần ve vãn lại mang đến cho hắn cảm giác đồng dạng như thuở ban đầu. Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, thật đúng là đạo lý này mà.
Một lát sau, trong căn phòng tranh nho nhỏ liền truyền ra từng trận thở dốc rên rỉ với biên độ ngày một lớn dần. Trên phần nóc nhà bị sụp mất một nửa, thỉnh thoảng lại bay tới vài chiếc lá rụng héo rũ, hòa với thời tiết trong lành mát mẻ của buổi sáng, lại xen lẫn vài phần kiều diễm ướt át.
Mà vào lúc này Kỳ Tiểu Nguyên đã đi theo Cao Thừa Tử về đến nhà, Mẫu hậu nương nương vừa vặn đang ở trong sân chờ bọn họ. Người vừa tiến vào cửa, hắn liền không nói hai lời đem hai cha con kéo vào trong ngực, nước mắt cũng lộp bộp rơi xuống đất không ngừng.
Mẫu hậu nương nương không phải là người dễ khóc, cho dù Hoa Thân có gặp phải vụ kiện tụng lớn cỡ nào, cho dù phải chiến đấu ba ngày ba đêm, cho dù phải đối mặt với khó khăn xoay vòng tài chính, thậm chí ngay cả lúc kề cận với nguy cơ phá sản, hắn cùng Thẩm Kính Khiêm đều có thể giữ thái độ bình tĩnh thong dong ứng đối tất cả. Ở trong ký ức của hắn, số lần hắn rơi lệ nhiều nhất chính là vào thời điểm hắn mới cùng Cường ca nói thương yêu. Ở mặt ngoài, hắn biểu hiện thái độ vô tư vô tâm, không chút xấu hổ như thuốc cao bôi trên da chó truy đuổi người ta, nhưng thật ra trong lòng hắn lúc nào cũng chất chứa rất nhiều tâm sự. Cường ca là thẳng đúng không? Cường ca sẽ thích đàn ông chứ? Cường ca cùng hắn cùng một chỗ không phải chỉ là nhất thời xúc động thôi? Vạn nhất, anh ấy ở bên mình chỉ là vì muốn chịu trách nhiệm thì sao? Nếu nhà họ Cao vô hậu, hắn chả phải sẽ thành tội nhân thiên cổ? Vì có quá nhiều lo lắng, cho nên vào thời điểm đó, hắn sẽ chảy nước mắt, hơn nữa còn chẳng hề keo kiệt mà khóc òa trước mặt Cao Cường. Thật ra hắn chỉ muốn tìm kiếm chút ấm áp từ đối phương mà hắn đã hằng ao ước từ lâu thôi.
Tuy rằng, Kỳ Tiểu Nguyên từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Sơn, nơi hắn sinh hoạt cũng rất ít tiếp xúc với người lạ, nhưng hắn cũng biết người nam nhân trước mắt này có thân phận bao nhiêu quan trọng đối với cậu. Đây chính là cha chồng à không mẹ chồng của cậu! Theo tình hình chung, mỗi khi con dâu gặp gỡ mẹ chồng, đều sẽ không nhịn được run sợ trong lòng. Cho dù là người kiêu ngạo, tính tình kỳ cục như Tiểu Nguyên, cũng đã bắt đầu chân tay luống cuống rồi. Tiểu Nguyên lúc này cũng đang thất thượng bát hạ(bất ổn) nói thầm trong lòng, chuyện này là sao đây? Khóc cái gì? Ai nha, đừng có khóc nữa! Tui còn chưa có khóc đâu! CMN chứ, tui chả phải đã đem con trai của ngài bình yên trở về rồi sao?
Mẫu hậu nương nương bên này vừa ôm Tiểu Nguyên một bên khóc một bên bảo: “Đều trở lại là tốt rồi, đều trở lại, gia đình của chúng ta vẫn đông đủ như trước.” Mẫu hậu nương nương lo lắng cả một đêm, từ lúc Tử Tử bị cướp đi, đến khi Tiểu Nguyên đột nhiên biến mất, cuối cùng lại nghe đến những chuyện Cao Cường trải qua. Phải nói, số lần sợ hãi trong ngày hôm nay đã bằng tổng số lần hắn kinh hách trong nửa đời người của hắn cộng lại.
Kỳ Tiểu Nguyên đành phải ngây ngốc nâng lên cánh tay, ôm Mẫu hậu nương nương, ấp a ấp úng dỗ dành: “Ngài… đừng khóc a! Chúng ta không phải đều… trở về sao? Tử Tử… Không có bị thương, ngược lại cái thằng nhóc tên Tiểu Dân kia, lại mất máu quá nhiều… Có chút dinh dưỡng không đầy đủ. Cái kia… ngài đừng khóc, nếu không… tôi đi làm chút đồ ăn ngon cho ngài nha?” Trước kia, lúc tiểu hồ ly sinh khí, cậu đều chạy đến Thiên Sơn hái nho, hái xong cậu lại bỏ vào động băng ướp lạnh, sau đó mới tha về trước mặt tiểu hồ ly. Mỗi lần ăn xong nho, Tiểu hồ ly đều sẽ quên sạch bách hết chuyện phiền lòng. Bởi vậy cậu mới cho rằng, tất cả những người làm cha trên đời đều như vậy hết…
Mẫu hậu nương nương cứ gắt gao ôm chặt, dù chết cũng không buông tay, nước mắt nước mũi đều cọ hết lên trên bả vai câu. Tử Tử nhìn vậy cũng đỏ hồng hai mắt, ôm lấy Mẫu hậu nương nương, nhu thuận khuyên giải: “Ôngkhông khóc, Tử Tử không bao giờ chạy loạn nữa. Tử Tử về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm cho ông khóc nữa…”
Mẫu hậu nương nương rốt cục nín khóc mỉm cười: “Đứa ngốc, ông là lo lắng cho con. Lo lắng ba ba của con, còn có em trai nhỏ của con. Nhìn thấy các con đều bình an trở về, cả trái tim treo lủng lẳng của ông cũng được thả xuống theo. Haiz, ông già rồi, thật sự trải qua không nổi mấy cảnh sinh ly tử biệt.” Cho dù phải đối mặt với tình cảnh này lần nữa, chỉ cần không có các con và chồng của hắn liên lụy vào là được.
Trong lòng Kỳ Tiểu Nguyên lúc này còn đang rất băn khoăn. Cậu không biết nên nói cái gì, cho nên liền cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ như vậy.
Mẫu hậu nương nương bình phục cảm xúc lại, xoa xoa nước mắt, giữ chặt tay Kỳ Tiểu Nguyên đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Ai nha, người lớn tuổi rất khó bình ổn cảm xúc, Tiểu Nguyên con chớ để ở trong lòng. Ba ba đã làm một bàn thức ăn ngon cho các con, có cả món con thích ăn, cũng có món Tử Tử thích ăn. Người một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Về sau, người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, ba ba nói được thì làm được, ba sẽ không để cho ba cha con của con chịu bất kì ủy khuất nào.”
Kỳ Tiểu Nguyên trong lúc nhất thời có chút giật mình ngốc lăng. Vị mẹ chồng này nhìnqua thật sự rất rất tốt, tính tình của hắn cậu cũng thích nữa. Chính là… Chính là… Nhưng là…
Kỳ Tiểu Nguyên còn chưa có nghĩ ra đáp án, đã bị Mẫu hậu nương nương kéo vào bàn ngồi xuống. Quả nhiên trước mặt cậu là một bàn lớn đầy thức ăn ngon, hơn nữa còn có món cá sạo chưngmà cậu thích nhất. Uhm, mùi ngửi vào cũng rất thơm, hơn nữa cách chế biến và trình bày cũng rất hoàn mỹ. Món ăn này, cậu mỗi tháng đều sẽ bắt tiểu hồ ly dắt mình xuống núi ăn một lần cho đã. Phàm là nhưng nơi có tiếng làm cá ngon, cậu đều đã đến ăn qua một lần. Bất quá hôm nay vừa nhìn thấy đĩa cá này thì đã ngay tức khắc làm cho cậu nước miếng chảy ròng. Kỳ thật Kỳ Tiểu Nguyên không biết, phần lớn nguyên do là vì cá ởthôn họ Cao thuộc loại hảo hạng cho nên đồ ăn làm ra mới đặc biệt thơm ngon như vậy.
Kỳ Tiểu Nguyên vô ý nhìn thoáng qua Cao Thừa Tử. Người nọ lúc này đang yên lặng cởi áo khoác đi vào phòng tắm tắm rửa. Vòng eo tinh tráng rắn chắc, cơ bụng và đường cong thân hình hoàn mỹ cứ như thế hiển lộ rõ ràng trước mắt cậu. Nhịn không được, cậu lại nhìn nhiều thêm mấy lần, kỳ thật… Ánh mắt của mình cũng không tệ lắm. Khụ khụ, phi phi phi, mình còn chưa có muốn tiếp nhận hắn đâu, ngu ngốc!
Mẫu hậu nương nương một tay cầm muôi một tay múc canh cho Tiểu Nguyên, múc xong phần cho Tiểu Nguyên hắn lại múc cho Tử Tử. Mà ở bên cạnh, Cao Cường đang ngoan ngoãn tự mình xới cơm, tự mình múc canh, tự mình gắp đồ ăn ăn cơm. Kỳ Tiểu Nguyên bấy giờ lại trộm quan sát cha chồng. Uhm, bộ dạng rất giống Cao Thừa Tử, mà ngay cả Tử Tử cũng có nhiều nét tương đồng với bọn họ. Thân hình rất cường tráng, nhìn qua có vẻ là người không quá thích nói chuyện. Nhưng mà cha chồnglại có một đôi mắt rất là hữu thần, người như vậy hành động nhanh nhẹn sức bật cũng lớn, bề ngoài mặc dù cứng rắn, nhưng lại có nội tâm rất nhu hòa.
Cao Thừa Tử lập tức gật đầu: “Ba ngài yên tâm, con hiểu được. Có lẽ em ấy… trong lúc nhất thời không tiếp thụ được chuyện mình bỗng nhiên đã lập gia đình còn có hai đứa con, nên trong lòng không phục. Bất quá con sẽ chứng minh cho em ấy thấy được, cùng một chỗ với con rất rất hạnh phúc.”
Tiểu hồ ly gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đi đi! Hảo hảo chiếu cố ba cha con nó.” Nói xong, hắn liền hướng về phía Cao Thừa Tử phất phất tay, đuổi bọn họ đi.
Cha Kỳ đi tới từ phía sau lưng, ôm lấy hắn: “Như thế nào? Vừa lòng với chàng rể này rồi?”
Tiểu hồ ly than thở: “Có câu Trượng mẫu nương đông nữ tế (mẹ vợ đau con rễ), ai nha, cái tính cách này của Tiểu Nguyên thiệt là. Em đã sớm bảo anh cho nó ra đời tôi luyện từ sớm, giờ anh xem đi, đứa nhỏ này thiên phú rất cao nhưng ngộ tính làm người lại quá kém! Nhưng nhìn tình cảnh này dù nhập thế cũng rèn luyện không nổi nó nữa đâu, chỉ có thể để nó tự nắm bắt tình cảm trong tay. Bất quá cái cậu thanh niên này, em rất là hài lòng nha.”
Cha Kỳ lúc này cũng mang vẻ mặt vui mừng. Hiện tại cho dù vợ hắn nói gì hắn cũng sẽ gật đầu đồng ý, vạn nhất tiểu hồ ly không thích chàng thanh niên kia, vậy chuyện lần này coi như khó giải quyết rồi. Cha Kỳ phất tay đóng cửa còn chốt cả then cài, sau liền ôm lấy tiểu hồ ly, ghé vào lỗ tai hắn nhè nhẹ ma sát: “Cửu nhi… có nhớ ta hay không?”
Tiểu hồ ly xoay người, ngửa đầu nhìn Cha Kỳ: “Anh muốn hỏi em nhớ chỗ nào vậy hả?” Nói xong hắn lại tự đỏ mặt, cúi đầu nhìn lại đối phương. Cửu Tiêu hồ tộc vốn cũng chẳng có tiết tháo gì, đặc biệt đối với chuyện tính sự cũng rất có nghiên cứu, nếu không người đời cũng sẽ không dùng dòng tộc họ hồ ra để mắng ‘hồ ly tinh’. Bất quá, hai người đã nhiều năm không gặp mặt này, hiện giờ vẫn cón chút câu nệ với nhau. Hơn nữa, hai người này tình cảm vốn đã rất tốt, mỗi lần cùng một chỗ, trên tâm lý đều có loại cảm giác cực độ thỏa mãn. Bởi vậy mỗi lần cọ cọ xát xát một chút thôi thì cả hai đều đã mang thần tình xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“Thiên ca, anh nói gì đi chứ?” Cảm thụ được động tác vuốt ve của đối phương đang chạy loạn trên người mình, tiểu hồ ly liền nhịn không được run rẩy một trận. Không nghĩ tới đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần ve vãn lại mang đến cho hắn cảm giác đồng dạng như thuở ban đầu. Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, thật đúng là đạo lý này mà.
Một lát sau, trong căn phòng tranh nho nhỏ liền truyền ra từng trận thở dốc rên rỉ với biên độ ngày một lớn dần. Trên phần nóc nhà bị sụp mất một nửa, thỉnh thoảng lại bay tới vài chiếc lá rụng héo rũ, hòa với thời tiết trong lành mát mẻ của buổi sáng, lại xen lẫn vài phần kiều diễm ướt át.
Mà vào lúc này Kỳ Tiểu Nguyên đã đi theo Cao Thừa Tử về đến nhà, Mẫu hậu nương nương vừa vặn đang ở trong sân chờ bọn họ. Người vừa tiến vào cửa, hắn liền không nói hai lời đem hai cha con kéo vào trong ngực, nước mắt cũng lộp bộp rơi xuống đất không ngừng.
Mẫu hậu nương nương không phải là người dễ khóc, cho dù Hoa Thân có gặp phải vụ kiện tụng lớn cỡ nào, cho dù phải chiến đấu ba ngày ba đêm, cho dù phải đối mặt với khó khăn xoay vòng tài chính, thậm chí ngay cả lúc kề cận với nguy cơ phá sản, hắn cùng Thẩm Kính Khiêm đều có thể giữ thái độ bình tĩnh thong dong ứng đối tất cả. Ở trong ký ức của hắn, số lần hắn rơi lệ nhiều nhất chính là vào thời điểm hắn mới cùng Cường ca nói thương yêu. Ở mặt ngoài, hắn biểu hiện thái độ vô tư vô tâm, không chút xấu hổ như thuốc cao bôi trên da chó truy đuổi người ta, nhưng thật ra trong lòng hắn lúc nào cũng chất chứa rất nhiều tâm sự. Cường ca là thẳng đúng không? Cường ca sẽ thích đàn ông chứ? Cường ca cùng hắn cùng một chỗ không phải chỉ là nhất thời xúc động thôi? Vạn nhất, anh ấy ở bên mình chỉ là vì muốn chịu trách nhiệm thì sao? Nếu nhà họ Cao vô hậu, hắn chả phải sẽ thành tội nhân thiên cổ? Vì có quá nhiều lo lắng, cho nên vào thời điểm đó, hắn sẽ chảy nước mắt, hơn nữa còn chẳng hề keo kiệt mà khóc òa trước mặt Cao Cường. Thật ra hắn chỉ muốn tìm kiếm chút ấm áp từ đối phương mà hắn đã hằng ao ước từ lâu thôi.
Tuy rằng, Kỳ Tiểu Nguyên từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Sơn, nơi hắn sinh hoạt cũng rất ít tiếp xúc với người lạ, nhưng hắn cũng biết người nam nhân trước mắt này có thân phận bao nhiêu quan trọng đối với cậu. Đây chính là cha chồng à không mẹ chồng của cậu! Theo tình hình chung, mỗi khi con dâu gặp gỡ mẹ chồng, đều sẽ không nhịn được run sợ trong lòng. Cho dù là người kiêu ngạo, tính tình kỳ cục như Tiểu Nguyên, cũng đã bắt đầu chân tay luống cuống rồi. Tiểu Nguyên lúc này cũng đang thất thượng bát hạ(bất ổn) nói thầm trong lòng, chuyện này là sao đây? Khóc cái gì? Ai nha, đừng có khóc nữa! Tui còn chưa có khóc đâu! CMN chứ, tui chả phải đã đem con trai của ngài bình yên trở về rồi sao?
Mẫu hậu nương nương bên này vừa ôm Tiểu Nguyên một bên khóc một bên bảo: “Đều trở lại là tốt rồi, đều trở lại, gia đình của chúng ta vẫn đông đủ như trước.” Mẫu hậu nương nương lo lắng cả một đêm, từ lúc Tử Tử bị cướp đi, đến khi Tiểu Nguyên đột nhiên biến mất, cuối cùng lại nghe đến những chuyện Cao Cường trải qua. Phải nói, số lần sợ hãi trong ngày hôm nay đã bằng tổng số lần hắn kinh hách trong nửa đời người của hắn cộng lại.
Kỳ Tiểu Nguyên đành phải ngây ngốc nâng lên cánh tay, ôm Mẫu hậu nương nương, ấp a ấp úng dỗ dành: “Ngài… đừng khóc a! Chúng ta không phải đều… trở về sao? Tử Tử… Không có bị thương, ngược lại cái thằng nhóc tên Tiểu Dân kia, lại mất máu quá nhiều… Có chút dinh dưỡng không đầy đủ. Cái kia… ngài đừng khóc, nếu không… tôi đi làm chút đồ ăn ngon cho ngài nha?” Trước kia, lúc tiểu hồ ly sinh khí, cậu đều chạy đến Thiên Sơn hái nho, hái xong cậu lại bỏ vào động băng ướp lạnh, sau đó mới tha về trước mặt tiểu hồ ly. Mỗi lần ăn xong nho, Tiểu hồ ly đều sẽ quên sạch bách hết chuyện phiền lòng. Bởi vậy cậu mới cho rằng, tất cả những người làm cha trên đời đều như vậy hết…
Mẫu hậu nương nương cứ gắt gao ôm chặt, dù chết cũng không buông tay, nước mắt nước mũi đều cọ hết lên trên bả vai câu. Tử Tử nhìn vậy cũng đỏ hồng hai mắt, ôm lấy Mẫu hậu nương nương, nhu thuận khuyên giải: “Ôngkhông khóc, Tử Tử không bao giờ chạy loạn nữa. Tử Tử về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm cho ông khóc nữa…”
Mẫu hậu nương nương rốt cục nín khóc mỉm cười: “Đứa ngốc, ông là lo lắng cho con. Lo lắng ba ba của con, còn có em trai nhỏ của con. Nhìn thấy các con đều bình an trở về, cả trái tim treo lủng lẳng của ông cũng được thả xuống theo. Haiz, ông già rồi, thật sự trải qua không nổi mấy cảnh sinh ly tử biệt.” Cho dù phải đối mặt với tình cảnh này lần nữa, chỉ cần không có các con và chồng của hắn liên lụy vào là được.
Trong lòng Kỳ Tiểu Nguyên lúc này còn đang rất băn khoăn. Cậu không biết nên nói cái gì, cho nên liền cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ như vậy.
Mẫu hậu nương nương bình phục cảm xúc lại, xoa xoa nước mắt, giữ chặt tay Kỳ Tiểu Nguyên đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Ai nha, người lớn tuổi rất khó bình ổn cảm xúc, Tiểu Nguyên con chớ để ở trong lòng. Ba ba đã làm một bàn thức ăn ngon cho các con, có cả món con thích ăn, cũng có món Tử Tử thích ăn. Người một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Về sau, người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, ba ba nói được thì làm được, ba sẽ không để cho ba cha con của con chịu bất kì ủy khuất nào.”
Kỳ Tiểu Nguyên trong lúc nhất thời có chút giật mình ngốc lăng. Vị mẹ chồng này nhìnqua thật sự rất rất tốt, tính tình của hắn cậu cũng thích nữa. Chính là… Chính là… Nhưng là…
Kỳ Tiểu Nguyên còn chưa có nghĩ ra đáp án, đã bị Mẫu hậu nương nương kéo vào bàn ngồi xuống. Quả nhiên trước mặt cậu là một bàn lớn đầy thức ăn ngon, hơn nữa còn có món cá sạo chưngmà cậu thích nhất. Uhm, mùi ngửi vào cũng rất thơm, hơn nữa cách chế biến và trình bày cũng rất hoàn mỹ. Món ăn này, cậu mỗi tháng đều sẽ bắt tiểu hồ ly dắt mình xuống núi ăn một lần cho đã. Phàm là nhưng nơi có tiếng làm cá ngon, cậu đều đã đến ăn qua một lần. Bất quá hôm nay vừa nhìn thấy đĩa cá này thì đã ngay tức khắc làm cho cậu nước miếng chảy ròng. Kỳ thật Kỳ Tiểu Nguyên không biết, phần lớn nguyên do là vì cá ởthôn họ Cao thuộc loại hảo hạng cho nên đồ ăn làm ra mới đặc biệt thơm ngon như vậy.
Kỳ Tiểu Nguyên vô ý nhìn thoáng qua Cao Thừa Tử. Người nọ lúc này đang yên lặng cởi áo khoác đi vào phòng tắm tắm rửa. Vòng eo tinh tráng rắn chắc, cơ bụng và đường cong thân hình hoàn mỹ cứ như thế hiển lộ rõ ràng trước mắt cậu. Nhịn không được, cậu lại nhìn nhiều thêm mấy lần, kỳ thật… Ánh mắt của mình cũng không tệ lắm. Khụ khụ, phi phi phi, mình còn chưa có muốn tiếp nhận hắn đâu, ngu ngốc!
Mẫu hậu nương nương một tay cầm muôi một tay múc canh cho Tiểu Nguyên, múc xong phần cho Tiểu Nguyên hắn lại múc cho Tử Tử. Mà ở bên cạnh, Cao Cường đang ngoan ngoãn tự mình xới cơm, tự mình múc canh, tự mình gắp đồ ăn ăn cơm. Kỳ Tiểu Nguyên bấy giờ lại trộm quan sát cha chồng. Uhm, bộ dạng rất giống Cao Thừa Tử, mà ngay cả Tử Tử cũng có nhiều nét tương đồng với bọn họ. Thân hình rất cường tráng, nhìn qua có vẻ là người không quá thích nói chuyện. Nhưng mà cha chồnglại có một đôi mắt rất là hữu thần, người như vậy hành động nhanh nhẹn sức bật cũng lớn, bề ngoài mặc dù cứng rắn, nhưng lại có nội tâm rất nhu hòa.