Kỳ Tiểu Nguyên nước mắt tràn mi. Cậu vội tiến về phía trước, đỡ lấy Cao Thừa Tử đang giãy dụa muốn ngồi dậy: “Chính mình đã bị thương thành thế này, còn có tâm tình quan tâm người khác có lạnh hay không nữa?”
Cao Thừa Tử bắt lấy tay Kỳ Tiểu Nguyên, chầm chậm nghiêng người tiến vào trong ***g ngực của cậu, vô lực cười cười: “Em làm sao có thể là người khác, em là vợ của anh, là ba của con anh! Chúng ta là người một nhà, anh không thể quan tâm em sao?”
Kỳ Tiểu Nguyên ôm Cao Thừa Tử, thấp giọng nức nở: “Đừng nói nữa anh Thừa Tử, anh hiện tại đang cần nghỉ ngơi. Thân thể của anh rất suy yếu, phải điều dưỡng một thời gian mới khôi phục trở lại. Đều là do em không tốt, em không nên để cho anh trèo cao như vậy. Nếu vạn nhất anh gặp chuyện không may, em cùng hai con biết làm cái gì bây giờ?”
Tuy rằng trên người rất đau, cái ót lại càng nặng nề như bị rót chì vào người, trong đầu còn không ngừng vang lên tiếng ong ong, nhưng Cao Thừa Tử vẫn rất vui vẻ. Tốt xấu gì, lần này hắn không có uổng công, Tiểu Nguyên của hắn dường như đã không còn giận nữa rồi. Cao Thừa Tử đưa tay giúp Kỳ Tiểu Nguyên lau nước mắt: “Sao nói khóc liền khóc rồi? Còn y chang như trước, mít ướt thành như vậy. Ngoan, đừng khóc, anh không phải còn sống nhăn răng sao? Nếu cứ như vậy mà chết đi, anh làm sao có thể ở bên cạnh em? Về sau vạn nhất em lại giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, anh còn phải mất thêm chuyến nữa bò lên đây. Bất quá lần sau nếu anh có bò tới, em nhớ phải hủy cái đạo khí giữ cửa gì đó đi nhé! Anh hold không nổi đâu!”
Kỳ Tiểu Nguyên thấy hắn còn có tâm tình nói giỡn, lo lắng trong lòng cậu cũng nhẹ bớt. Cậu đem Cao Thừa Tử đặt nằm ngang, dặn dò: “Anh Thừa Tử anh nghỉ ngơi đi! Em đi làm đồ ăn cho anh.”
Cao Thừa Tử lại lôi kéo tay cậu không tha, khóe miệng dùng sức cố toét ra: “Như thế nào? Không gọi anh là Trái bưởi bự?”
Kỳ Tiểu Nguyên ngồi xổm ở trước giường, dùng sức lắc lắc đầu: “Không gọi, em vừa nãy đã đem toàn bộ ký ức nhập thế bị phong ấn xem qua một lần. Em thật sự rất thích anh Thừa Tử, em muốn cả đời ở bên cạnh anh. Không bao giờ tùy hứng, không bao giờ dỗi nữa. Em thật ngốc, nếu không vì thích, em làm gì ngu đến nỗi cam tâm tình nguyên sinh con? Anh Thừa Tử anh không cần giận em, em về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
Cao Thừa Tử lắc đầu: “Không, Tiểu Nguyên. Em vẫn nên làm chính mình thì hơn. Bà xã không tùy hứng, ông xã biết làm sao sủng đây? Chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, anh đã rất vui vẻ rồi.”
Kỳ Tiểu Nguyên bị cảm động đến mơ mơ hồ hồ, nước mắt chảy ra một chén lớn. Về sau đừng nói tùy hứng dỗi hờn, phỏng chừng dù nghịch ngợm một chút, cậu đều phải nghĩ đến cảnh Trái bưởi bự nhà mình từ huyền nhai ngã xuống dưới. Thật sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời. Không phải là muốn thử chân tâm thôi sao? Làm cái gì lại biến thành cảnh tượng lo lắng hãi hùng rồi? Cảm giác này, tựa như có một trăm vạn cánh tay nhỏ bé đang không ngừng ngắt nhéo tâm tư của cậu! Cậu hiện tại còn không biết, đây có phải là cảm giác khi yêu, lo lắng cho người mình thích hay không? Cậu chỉ biết là, cậu không thích cảm giác này. Cậu không muốn để cho Trái bưởi bự bị thương thêm lần nào nữa.
Trong góc phòng, tiểu bích thanh xà không ngừng thè lưỡi rắn cũng bị làm cho cảm động rơi lệ đầy mặt. Rắn ta phủ trên mặt đất lèo xèo khóc thút thít. Anh thật khờ, rõ ràng thích người ta như vậy, còn tự mình tìm khó. Xem đi xem đi! Người thương tổn không phải vẫn chính là mình sao? Rõ ràng đem người kia để ở trong lòng, còn mạnh miệng không thừa nhận. Kỳ Tiểu Bân lắc lắc thân mình trườn tới bên người Kỳ Tiểu Nguyên, đầu tam giác nhỏ cọ cọ lên đùi cậu như đang an ủi. Cậu chàng còn phát ra vài thanh âm lèo xèo, theo phiên dịch là: anh đừng khóc, cả nhà anh đoàn tụ là chuyện tốt, hẳn là chuyện đáng vui vẻ nha!
Kỳ Tiểu Nguyên vươn tay vỗ vỗ Kỳ Tiểu Bân đầu nhỏ, nói: “Anh đã biết, anh không khóc, anh đây không phải đang cao hứng sao? Vui quá thành khóc em biết không? Anh biết em không hiểu mà, từ nhỏ đã không chịu hảo hảo đọc sách, hiện tại đã biết không có văn hóa thật đáng sợ đi?”
Kỳ Tiểu Bân trợn mắt há hốc mồm, lèo xèo kháng nghị: Anh a! Em học tiếng Trung a! Còn phụ trách chỉnh sửa sách lịch sử nữa! Em hiện tại còn thi đậu cả vào khoa nghiên cứu sinh cổ đại văn học của Trung Quốc nữa! Thế nhưng còn bị anh nói như vậy a! Xà sinh vô vọng rồi!
Cao Thừa Tử nửa dựa vào giường ngọc, trợn mắt há mồm: “Tiểu Nguyên, em… sao em lại nói chuyện với một con rắn?”
Kỳ Tiểu Nguyên xoa xoa nước mắt, đáp: “Đây… đây là em trai của em!”
“Đệ đệ của em? Không, phải là hồ ly sao? Sao lại biến thành rắn rồi?”
Kỳ Tiểu Nguyên nhanh chóng trả lời: “Em ấy là do cha thu dưỡng. Ông ấy cao hứng thu dưỡng xà, em làm sao nhúng tay vào!?” Nói xong, cậu dùng chân đá đá Kỳ Tiểu Bân: “Em mau biến thành hình người để còn nói chuyện!”
Kỳ Tiểu Bân bị Kỳ Tiểu Nguyên đá cho lăn một vòng tròn, xoay người biến thành thiếu niên tinh tế lả lướt ban nãy. Vẻ đẹp của cậu thiếu niên này làm người nhìn dễ liên tưởng đến hình ảnh của một cô gái với đôi mắt to ngập nước, chỉ có điều cậu lại có đôi đồng tử màu lục sắc. Tuy nói xinh đẹp mang theo yêu khí, nhưng đôi mắt to hồn nhiên vô hại của cậu, thực khó làm cho người khác cảm thấy chán ghét. Kỳ Tiểu Bân hướng phía trước đi đến vài bước, rồi bán ngồi xổm xuống, mắt to lóe lên thần sắc khó xử: “Không biết nên gọi là gì đây…”
Cao Thừa Tử lại càng thêm mở rộng nhãn giới. Nguyên lai em trai Kỳ Tiểu Bân của Tiểu Nguyên lại là xà tinh, không những vậy mà còn là một con xà tinh vô cùng đáng yêu. Khó trách, dù bị người ta khi dễ thành như vậy cậu ta chỉ nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả chút phản kháng đều không có. Đứa nhỏ này, thật làm cho người ta đau lòng mà. Cao Thừa Tử cười cười, bảo: “Kêu tỷ phu đi!”
Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến: “Em là anh trai của nó, không phải chị gái!”
Tiểu Bân nghĩ nghĩ, liền hô: “Cao đại ca, như vậy được không hả?”
Kỳ Tiểu Nguyên cuối cùng không có phản bác nữa, Cao Thừa Tử nhìn Tiểu Nguyên tạc mao, lại một trận vui vẻ. Thích một người chính là như vậy, bất luận hắn làm gì, ngươi đều cảm thấy rất cao hứng. Kỳ Tiểu Nguyên chỉ bảo: “Hai người nói chuyện tiếp đê! Em đi làm chút đồ ăn.”
Tại Ngọc Hoa động, tiểu hồ ly Dung Cửu cùng Kỳ Tiểu Nguyên cho dù không ăn đồ bình thường cũng có thể hấp thu linh khi sống qua ngày. Chính là cha Kỳ không như vậy. Bình thường ông đều phải ăn thức ăn như con người. Mặc dù ông đã sắp đạt đến Tích Cốc kỳ, nhưng ngẫu nhiên cũng phải ăn vài thứ. Nhưng tất cả đều lấy món chay làm chính yếu. Cho nên Kỳ Tiểu Nguyên chỉ có thể lấy số thức ăn ở trong động hiện tại, nấu vài món ăn chay cho Cao Thừa Tử. Cậu cân nhắc, bọn họ vẫn nên quay về thôn kia ở một đoạn thời gian, nếu không thân thể này của hắn, phỏng chừng sẽ dưỡng không tốt lên nổi. Hơn nữa Thiên Sơn băng thiên tuyết địa, cũng không thích hợp cho con người dưỡng thương.
Kỳ Tiểu Bân ngồi ở bên giường cùng Cao Thừa Tử nói chuyện phiếm. Cậu chàng mặc một thân trường bào xanh đậm rộng thùng thình, nhìn như chỉ treo ở trên người. Kỳ thật bộ này được dệt thành từ da của cậu sau khi lột ra. Hàng dệt may phổ thông mặc ở trên người cậu vài năm vài thập niên sẽ chẳng giữ được như mới. Nhưng nếu quần áo là do từ da cậu dệt thành thì có thể vẫn luôn mặc ở trên người. Kỳ Tiểu Bân ngẩng đầu nhìn Cao Thừa Tử, yếu ớt hỏi: “Cao đại ca, thời điểm anh tới đây, trong thôn thế nào rồi?”
Cao Thừa Tử đáp: “Rất tốt, anh không nghĩ tới em thế nhưng cũng là… Ha hả. Anh sớm nên đoán được, phụ thân ông làm sao có thể thu dưỡng một đứa trẻ của người bình thường chứ?”
Kỳ Tiểu Bân ngại ngùng cúi đầu, sau đó hỏi: “Cái kia… A, nghĩa phụ cùng Thánh Quân, bọn họ có khỏe không?”
“Rất tốt, anh nhìn ra được tình cảm hai của người rất tốt, hơn nữa bọn họ đều là người có phẩm tính nhu hòa. Lần này tìm đến Tiểu Nguyên, anh đã phải để cho họ hỗ trợ khá nhiều.”
Kỳ Tiểu Bân ngại ngùng đến đỏ bừng mặt, dùng sức cắn răng một cái: “… Song thân của anh, cũng khỏe chứ?”
Cao Thừa Tử thật sự nhìn không được, mới nói: “Uất Trì em ấy rất tốt, chính là có chút sốt ruột, mấy ngày nay vẫn luôn không thấy em đâu, còn đi đến chỗ phụ thân hỏi nữa. Nói là sao mấy ngày nay không thấy em đâu? Có phải là do nó theo đuổi em gắt gao quá, dọa em sợ bỏ chạy mất. Nó nói nó nguyện ý chờ tới khi em có thể tiếp nhận nó, nó sẽ xuất hiện trước mặt em lần nữa. Nó không muốn gây cho em áp lực tâm lý.”
Bị đoán trúng tâm tư, Kỳ Tiểu Bân càng ngại ngùng. Cậu cúi đầu, rốt cục hỏi một vấn đề có chút tương quan hơn hồi nãy: “Vậy anh ấy… có nhớ em hay không?” Một câu vừa hỏi xong, mặt cậu liền giống như thịt heo bị rán chín, người cơ hồ đã cúi thấp đến mức đập đầu bái phật.
Cao Thừa Tử bắt lấy tay Kỳ Tiểu Nguyên, chầm chậm nghiêng người tiến vào trong ***g ngực của cậu, vô lực cười cười: “Em làm sao có thể là người khác, em là vợ của anh, là ba của con anh! Chúng ta là người một nhà, anh không thể quan tâm em sao?”
Kỳ Tiểu Nguyên ôm Cao Thừa Tử, thấp giọng nức nở: “Đừng nói nữa anh Thừa Tử, anh hiện tại đang cần nghỉ ngơi. Thân thể của anh rất suy yếu, phải điều dưỡng một thời gian mới khôi phục trở lại. Đều là do em không tốt, em không nên để cho anh trèo cao như vậy. Nếu vạn nhất anh gặp chuyện không may, em cùng hai con biết làm cái gì bây giờ?”
Tuy rằng trên người rất đau, cái ót lại càng nặng nề như bị rót chì vào người, trong đầu còn không ngừng vang lên tiếng ong ong, nhưng Cao Thừa Tử vẫn rất vui vẻ. Tốt xấu gì, lần này hắn không có uổng công, Tiểu Nguyên của hắn dường như đã không còn giận nữa rồi. Cao Thừa Tử đưa tay giúp Kỳ Tiểu Nguyên lau nước mắt: “Sao nói khóc liền khóc rồi? Còn y chang như trước, mít ướt thành như vậy. Ngoan, đừng khóc, anh không phải còn sống nhăn răng sao? Nếu cứ như vậy mà chết đi, anh làm sao có thể ở bên cạnh em? Về sau vạn nhất em lại giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, anh còn phải mất thêm chuyến nữa bò lên đây. Bất quá lần sau nếu anh có bò tới, em nhớ phải hủy cái đạo khí giữ cửa gì đó đi nhé! Anh hold không nổi đâu!”
Kỳ Tiểu Nguyên thấy hắn còn có tâm tình nói giỡn, lo lắng trong lòng cậu cũng nhẹ bớt. Cậu đem Cao Thừa Tử đặt nằm ngang, dặn dò: “Anh Thừa Tử anh nghỉ ngơi đi! Em đi làm đồ ăn cho anh.”
Cao Thừa Tử lại lôi kéo tay cậu không tha, khóe miệng dùng sức cố toét ra: “Như thế nào? Không gọi anh là Trái bưởi bự?”
Kỳ Tiểu Nguyên ngồi xổm ở trước giường, dùng sức lắc lắc đầu: “Không gọi, em vừa nãy đã đem toàn bộ ký ức nhập thế bị phong ấn xem qua một lần. Em thật sự rất thích anh Thừa Tử, em muốn cả đời ở bên cạnh anh. Không bao giờ tùy hứng, không bao giờ dỗi nữa. Em thật ngốc, nếu không vì thích, em làm gì ngu đến nỗi cam tâm tình nguyên sinh con? Anh Thừa Tử anh không cần giận em, em về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
Cao Thừa Tử lắc đầu: “Không, Tiểu Nguyên. Em vẫn nên làm chính mình thì hơn. Bà xã không tùy hứng, ông xã biết làm sao sủng đây? Chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, anh đã rất vui vẻ rồi.”
Kỳ Tiểu Nguyên bị cảm động đến mơ mơ hồ hồ, nước mắt chảy ra một chén lớn. Về sau đừng nói tùy hứng dỗi hờn, phỏng chừng dù nghịch ngợm một chút, cậu đều phải nghĩ đến cảnh Trái bưởi bự nhà mình từ huyền nhai ngã xuống dưới. Thật sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời. Không phải là muốn thử chân tâm thôi sao? Làm cái gì lại biến thành cảnh tượng lo lắng hãi hùng rồi? Cảm giác này, tựa như có một trăm vạn cánh tay nhỏ bé đang không ngừng ngắt nhéo tâm tư của cậu! Cậu hiện tại còn không biết, đây có phải là cảm giác khi yêu, lo lắng cho người mình thích hay không? Cậu chỉ biết là, cậu không thích cảm giác này. Cậu không muốn để cho Trái bưởi bự bị thương thêm lần nào nữa.
Trong góc phòng, tiểu bích thanh xà không ngừng thè lưỡi rắn cũng bị làm cho cảm động rơi lệ đầy mặt. Rắn ta phủ trên mặt đất lèo xèo khóc thút thít. Anh thật khờ, rõ ràng thích người ta như vậy, còn tự mình tìm khó. Xem đi xem đi! Người thương tổn không phải vẫn chính là mình sao? Rõ ràng đem người kia để ở trong lòng, còn mạnh miệng không thừa nhận. Kỳ Tiểu Bân lắc lắc thân mình trườn tới bên người Kỳ Tiểu Nguyên, đầu tam giác nhỏ cọ cọ lên đùi cậu như đang an ủi. Cậu chàng còn phát ra vài thanh âm lèo xèo, theo phiên dịch là: anh đừng khóc, cả nhà anh đoàn tụ là chuyện tốt, hẳn là chuyện đáng vui vẻ nha!
Kỳ Tiểu Nguyên vươn tay vỗ vỗ Kỳ Tiểu Bân đầu nhỏ, nói: “Anh đã biết, anh không khóc, anh đây không phải đang cao hứng sao? Vui quá thành khóc em biết không? Anh biết em không hiểu mà, từ nhỏ đã không chịu hảo hảo đọc sách, hiện tại đã biết không có văn hóa thật đáng sợ đi?”
Kỳ Tiểu Bân trợn mắt há hốc mồm, lèo xèo kháng nghị: Anh a! Em học tiếng Trung a! Còn phụ trách chỉnh sửa sách lịch sử nữa! Em hiện tại còn thi đậu cả vào khoa nghiên cứu sinh cổ đại văn học của Trung Quốc nữa! Thế nhưng còn bị anh nói như vậy a! Xà sinh vô vọng rồi!
Cao Thừa Tử nửa dựa vào giường ngọc, trợn mắt há mồm: “Tiểu Nguyên, em… sao em lại nói chuyện với một con rắn?”
Kỳ Tiểu Nguyên xoa xoa nước mắt, đáp: “Đây… đây là em trai của em!”
“Đệ đệ của em? Không, phải là hồ ly sao? Sao lại biến thành rắn rồi?”
Kỳ Tiểu Nguyên nhanh chóng trả lời: “Em ấy là do cha thu dưỡng. Ông ấy cao hứng thu dưỡng xà, em làm sao nhúng tay vào!?” Nói xong, cậu dùng chân đá đá Kỳ Tiểu Bân: “Em mau biến thành hình người để còn nói chuyện!”
Kỳ Tiểu Bân bị Kỳ Tiểu Nguyên đá cho lăn một vòng tròn, xoay người biến thành thiếu niên tinh tế lả lướt ban nãy. Vẻ đẹp của cậu thiếu niên này làm người nhìn dễ liên tưởng đến hình ảnh của một cô gái với đôi mắt to ngập nước, chỉ có điều cậu lại có đôi đồng tử màu lục sắc. Tuy nói xinh đẹp mang theo yêu khí, nhưng đôi mắt to hồn nhiên vô hại của cậu, thực khó làm cho người khác cảm thấy chán ghét. Kỳ Tiểu Bân hướng phía trước đi đến vài bước, rồi bán ngồi xổm xuống, mắt to lóe lên thần sắc khó xử: “Không biết nên gọi là gì đây…”
Cao Thừa Tử lại càng thêm mở rộng nhãn giới. Nguyên lai em trai Kỳ Tiểu Bân của Tiểu Nguyên lại là xà tinh, không những vậy mà còn là một con xà tinh vô cùng đáng yêu. Khó trách, dù bị người ta khi dễ thành như vậy cậu ta chỉ nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả chút phản kháng đều không có. Đứa nhỏ này, thật làm cho người ta đau lòng mà. Cao Thừa Tử cười cười, bảo: “Kêu tỷ phu đi!”
Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến: “Em là anh trai của nó, không phải chị gái!”
Tiểu Bân nghĩ nghĩ, liền hô: “Cao đại ca, như vậy được không hả?”
Kỳ Tiểu Nguyên cuối cùng không có phản bác nữa, Cao Thừa Tử nhìn Tiểu Nguyên tạc mao, lại một trận vui vẻ. Thích một người chính là như vậy, bất luận hắn làm gì, ngươi đều cảm thấy rất cao hứng. Kỳ Tiểu Nguyên chỉ bảo: “Hai người nói chuyện tiếp đê! Em đi làm chút đồ ăn.”
Tại Ngọc Hoa động, tiểu hồ ly Dung Cửu cùng Kỳ Tiểu Nguyên cho dù không ăn đồ bình thường cũng có thể hấp thu linh khi sống qua ngày. Chính là cha Kỳ không như vậy. Bình thường ông đều phải ăn thức ăn như con người. Mặc dù ông đã sắp đạt đến Tích Cốc kỳ, nhưng ngẫu nhiên cũng phải ăn vài thứ. Nhưng tất cả đều lấy món chay làm chính yếu. Cho nên Kỳ Tiểu Nguyên chỉ có thể lấy số thức ăn ở trong động hiện tại, nấu vài món ăn chay cho Cao Thừa Tử. Cậu cân nhắc, bọn họ vẫn nên quay về thôn kia ở một đoạn thời gian, nếu không thân thể này của hắn, phỏng chừng sẽ dưỡng không tốt lên nổi. Hơn nữa Thiên Sơn băng thiên tuyết địa, cũng không thích hợp cho con người dưỡng thương.
Kỳ Tiểu Bân ngồi ở bên giường cùng Cao Thừa Tử nói chuyện phiếm. Cậu chàng mặc một thân trường bào xanh đậm rộng thùng thình, nhìn như chỉ treo ở trên người. Kỳ thật bộ này được dệt thành từ da của cậu sau khi lột ra. Hàng dệt may phổ thông mặc ở trên người cậu vài năm vài thập niên sẽ chẳng giữ được như mới. Nhưng nếu quần áo là do từ da cậu dệt thành thì có thể vẫn luôn mặc ở trên người. Kỳ Tiểu Bân ngẩng đầu nhìn Cao Thừa Tử, yếu ớt hỏi: “Cao đại ca, thời điểm anh tới đây, trong thôn thế nào rồi?”
Cao Thừa Tử đáp: “Rất tốt, anh không nghĩ tới em thế nhưng cũng là… Ha hả. Anh sớm nên đoán được, phụ thân ông làm sao có thể thu dưỡng một đứa trẻ của người bình thường chứ?”
Kỳ Tiểu Bân ngại ngùng cúi đầu, sau đó hỏi: “Cái kia… A, nghĩa phụ cùng Thánh Quân, bọn họ có khỏe không?”
“Rất tốt, anh nhìn ra được tình cảm hai của người rất tốt, hơn nữa bọn họ đều là người có phẩm tính nhu hòa. Lần này tìm đến Tiểu Nguyên, anh đã phải để cho họ hỗ trợ khá nhiều.”
Kỳ Tiểu Bân ngại ngùng đến đỏ bừng mặt, dùng sức cắn răng một cái: “… Song thân của anh, cũng khỏe chứ?”
Cao Thừa Tử thật sự nhìn không được, mới nói: “Uất Trì em ấy rất tốt, chính là có chút sốt ruột, mấy ngày nay vẫn luôn không thấy em đâu, còn đi đến chỗ phụ thân hỏi nữa. Nói là sao mấy ngày nay không thấy em đâu? Có phải là do nó theo đuổi em gắt gao quá, dọa em sợ bỏ chạy mất. Nó nói nó nguyện ý chờ tới khi em có thể tiếp nhận nó, nó sẽ xuất hiện trước mặt em lần nữa. Nó không muốn gây cho em áp lực tâm lý.”
Bị đoán trúng tâm tư, Kỳ Tiểu Bân càng ngại ngùng. Cậu cúi đầu, rốt cục hỏi một vấn đề có chút tương quan hơn hồi nãy: “Vậy anh ấy… có nhớ em hay không?” Một câu vừa hỏi xong, mặt cậu liền giống như thịt heo bị rán chín, người cơ hồ đã cúi thấp đến mức đập đầu bái phật.