Lúc Tiểu Bối rời đi, tôi đang nằm viện, là bởi vì giải phẫu mài xương.
Tôi vươn người, chỗ xương cụt nơi hai cánh tay vẫn đang không ngừng sinh trưởng, cho nên mấy năm này, tôi đã đón nhận rất nhiều lần giải phẫu tay như vậy. Mấy năm nữa, cho đến khi xương tôi dừng phát triển, giải phẫu tay như vậy mới có thể ngừng.
Cái loại đau đớn tan lòng nát dạ đó đã làm tôi chết lặng, cúi đầu nhìn chỗ hai vai quấn băng gạc thật dày, có lẽ tôi giống như đã đánh mất tri giác. Có lúc phiền não, tôi liền giận dỗi nói nói với ba mẹ, dứt khoát cắt hết cánh tay của tôi đi. Dù sao giữ lại một chút như vậy, hoàn toàn là không dùng được!
Mẹ nói cho tôi biết, không được, cánh tay có thể lưu thêm một cm cũng tốt, tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, nói không chừng có thể nghiên cứu ra tay giả thích hợp cho tôi sử dụng. Đến lúc đó, còn lại cánh tay dĩ nhiên là càng tốt.
Tôi hiểu rõ mẹ nói có đạo lý, chỉ là phẫu thuật nhiều lần như vậy, đã sắp mài hết ý chí của tôi.
Sau khi thân thể khôi phục, tôi trở về trường đi học, kinh ngạc biết được một tin -- Tiểu Bối, trở về Côn Minh rồi.
Cô không có lưu lại đôi câu vài lời cho tôi. Tôi về nhà hỏi ba mẹ, ba mới vỗ mạnh đầu nhớ tới, trong lúc tôi nằm viện, có một cô gái tên là Tôn Bối Bối gọi điện thoại tới tìm tôi, nói muốn đến thăm tôi.
Tôi có chút ngốc lăng. Tiểu Bối, cô cứ đi như thế, cô còn có trở lại hay không?
Cô là người bạn tốt nhất đầu tiên tôi kết giao sau khi bị thương ở trong trường học. Tôi phát hiện, mình còn có rất nhiều lời nói chưa nói với cô, còn có thật nhiều chuyện không có cùng nhau làm với cô.
Tôi đã từng đồng ý với cô sẽ dạy cô bơi lội trong lúc nghỉ hè, đã đồng ý theo cô đi leo núi nổi danh ở thành phố D, đã đồng ý mang cô đi ăn món ăn vặt nổi tiếng của thành phố D, đã đồng ý tặng cô bức họa màu sắc rực rỡ. . . . . . Nhưng kết quả, tôi còn chưa có làm gì, cô đã rời đi rồi.
Hai tuần lễ sau, tôi nhận được một phong thư gửi tới từ Vân Nam Côn Minh, là Tiểu Bối.
Cô vẫn nói nhiều như cũ, tôi lập tức trả lời thư cho cô. Sau đó, chúng tôi dần dần biến thành bạn qua thư từ.
Tôi rốt cuộc vẽ cho cô bức tranh màu sắc rực rỡ, sau khi gửi đi, trong thư gửi về của cô nói cho tôi biết, cô rất ưa thích rất ưa thích.
Chỉ là thời gian chúng tôi gửi thư cũng không lâu. Đến tháng ba năm thứ hai, sau khi tôi nói với cô sinh nhật vui vẻ, cô nói cho tôi biết, bởi vì cần phải thi cấp ba, mấy tháng này sẽ không gửi thư được.
Vậy mà đợi đến thi cấp ba kết thúc, tôi dọn nhà, nhà cũ bị phá đi, tôi liền không có thu được tin của Tiểu Bối.
Thật ra thì tôi có thể tiếp tục viết thư cho cô, tôi cũng từng làm như thế thật, nhưng năm lớp mười một của tôi, thời gian gần hai năm, tôi không biết địa chỉ của cô có thay đổi hay không? Sau khi gửi đi một phong thư, ngược lại không có trả trở về, chỉ là vẫn không có hồi âm.
Tôi không tiếp tục viết phong thư thứ hai.
Từ đó về sau, tôi và Tiểu Bối, hoàn toàn đứt tin tức.
Bao nhiêu năm sau.
Ngày 12 tháng 3 năm 201X, phi trường thành phố H.
Tôi đứng chờ đợi ở bên ngoài quầy vận chuyển.
Có một người phụ nữ vừa gọi điện thoại, vừa kéo rương hành lý đi qua bên cạnh tôi. Đi tới cách tôi ba bước xa thì cô đột nhiên đứng lại, nắm điện thoại di động hét lớn một tiếng: "Theo như anh nói là máy bay tối nay bị hàng không cưỡng chế!! Em không thể trở về như em muốn!! Vậy không phải em phải chờ trong phi trường sao!!"
Cô hơi kích động, tay đặt trên tay tay hãm va ly rơi xuống, cô khom lưng muốn nhặt, không cẩn thận lại làm rơi túi xách xuống đất, tay hãm va ly ngược lại cũng rơi xuống đất.
"Được rồi! Em không nói với anh nữa! Tóm lại bánh ngọt cần mua pho mát, làm xong gà lạnh cho em! Em về đến nhà đoán chừng sắp hơn 9 giờ tối rồi. . . . . . Em cũng muốn ăn lúc chín giờ nha! Ai nha! Em làm rớt hết đồ rồi, không nói nữa, bái bai."
Cúp điện thoại, cô bắt đầu luống cuống tay chân nhặt đồ. Tôi đi tới bên người cô, nhấc chân kéo tay hãm va ly dựng lên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên mặt là một trận kinh ngạc, nhưng không có vẻ mặt trách trời thương dân lúc những người khác nhìn thấy tôi. Cô bụm miệng, trợn to hai mắt, tiếp liền nhảy lên tại chỗ, hơn nữa lớn tiếng thét chói tai: "A a a --- ------"
Tôi cười với cô, nói: "Chào, Tiểu Bối."
"Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử!! Lại còn có thể gặp phải cậu!!" Rõ ràng cô kích động đến không kiềm được, lại nhảy, có thể gọi là một đầu tóc quăn dài cũng run lên.
Tiểu Bối xem ra mập hơn một chút, mặt vẫn tròn, da cũng trắng như cũ. Chỉ là hơn mười năm đều sẽ lưu lại dấu vết ở trên thân người, xem ra cô giống như là một thành phần tri thức 28, 29 tuổi của đô thị, cũng không có nét mặt đơn thuần vô tà lúc trước.
"Em đi đâu vậy?" Tôi hỏi cô.
"Trở về Côn Minh, em tới nơi này đi công tác, hàng không quản chế máy bay tối nay, cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi, phiền chết được! Anh thì sao? Anh đi đâu vậy?"
"Đi Nhật Bản."
"À? Một mình anh?" Cô nhìn xung quanh tôi.
Tôi cười lên, lắc đầu nói: "Với vợ của anh, cô ấy đang làm ủy thác vận chuyển. Anh cũng không giúp được gì, anh theo cô ấy đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào."
"Ai u ~~~ anh kết hôn rồi~~~ chúc mừng chúc mừng! Thật là lãng mạn nha ~~~"
"Kết hôn chưa bao lâu, em thì sao? Kết hôn chưa?"
Cô cho tôi xem chiếc nhẫn ngón áp út trên tay trái của cô, đắc ý nói: "Dĩ nhiên kết hôn rồi, vừa rồi em chính là gọi điện thoại cho chồng đó!"
Lúc này, Trần Kết đi tới bên cạnh tôi, cô kéo áo khoác, cầm vé máy bay trong tay, nhìn thấy tôi và Tiểu Bối đang nói chuyện phiếm, có chút ngốc lăng.
Tôi gọi cô: "Tiểu Kết, tới đây. Anh giới thiệu với em, đây là Tôn Bối Bối, là bạn tốt nhất năm nhất trung học của anh. Tiểu Bối, đây là Trần Kết, vợ của anh."
Tiểu Bối khoa trương há to mồm, nói: "Tiểu Diệp Tử, vợ anh thật là xinh đẹp! Anh thật có ánh mắt nha."
Tôi cúi đầu nhìn Trần Kết một chút, mặt của cô hơi ửng hồng, nói với Tiểu Bối: "Cô cũng rất xinh đẹp, Tư Viễn có nói về cô với tôi. Nghe nói năm đó cô còn vì anh ấy mà đánh nhau với người khác."
Tiểu Bối cười lên ha hả, nói: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa, thật ra thì lúc tôi đi, đã tốt hơn với Tiểu Sướng rồi. Nghe thấy tôi muốn đi, cô ấy còn khóc đấy."
Tôi hỏi cô: "Gần đây em có khỏe không?"
"Rất tốt. Anh thì sao? Ai u, khẳng định không tệ chứ, được người thân xinh đẹp ở bên cạnh mà!"
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi cô: "Lúc anh lớp mười một có gửi cho em một lá thư, em nhận được không?"
Tiểu Bối nhìn tôi, nhớ lại một chút, nói: "Nhận được."
"Sao em không hồi âm cho anh?"
"Hắc...! Anh còn dám nói! Tốt nghiệp sơ tam đến tốt nghiệp lớp mười, em không ngừng gửi cho anh mười lá thư, có một số bị trả trở lại, còn lại là bánh bao thịt đánh chó có đi không về. Mãi cho đến lớp mười một, em đột nhiên nhận được thư của anh, lúc ấy em nghĩ, em cũng muốn nhận của anh ít nhất hai phong thư mới trả lời! Như vậy mới có mặt mũi! Kết quả thế nào? Anh khốn kiếp, sau đó lại không viết gửi tới nữa."
". . ."
Tôi nhẫn nhịn không bật cười, Tiểu Bối vẫn như vậy.
Lúc này, trong loa vang lên tin tức chuyến bay. Tiểu Bối ngẩng đầu nghe, nói với chúng tôi: "Ai u ~ chuyến bay của em! Em nên qua kiểm an rồi, mới vừa rồi muốn ăn cái gì bên ngoài, vẫn chưa ăn được, em phải đi đây!"
Tôi nói: "Lên đường xuôi gió."
Cô kéo va ly, lại nghiêng đầu nhìn tôi một cái, đột nhiên đi tới bên cạnh Trần Kết kéo tay của cô, nói: "Diệp phu nhân, anh nhờ em một chuyện được không?"
"Hả? Chuyện gì?" Trần Kết nhìn cô chằm chằm, bị sợ hết hồn.
"Chính là. . . tôi có thể ôm chồng của cô một chút được không?"
Tôi có chút giật mình.
Trần Kết nở nụ cười, nhìn nhìn tôi nói: "Được, ôm đi!"
Tiểu Bối cười đến mắt cong lên, cô đi tới trước mặt của tôi, xoa xoa tay nói: "Tiểu Diệp Tử, đến ôm một cái đi!"
Tôi cười gật đầu một cái.
Tiểu Bối vừa muốn đưa tay, đột nhiên lại nói với Trần Kết: "Diệp phu nhân! Cô ngàn vạn đừng giống như Vương tiểu tiện 《 thất tình 33 ngày 》nha, tôi ôm một cái, cô liền lên chỉa vào lỗ mũi tôi mắng đó. Haha...! Da mặt tôi mỏng không chịu nổi đâu!"
Trần kết "Hì hì" một tiếng liền bật cười, liên tiếp khoát tay nói, "Không có, cô ôm đi, tôi không nhìn, được chưa?" Nói xong, cô thật sự xoay người qua.
Tiểu Bối ngẩng đầu lên nhìn tôi, từ từ đưa tay liền ôm lấy tôi. Cô ôm rất nhẹ rất nhẹ, chỉ là nhàn nhạt áp sát tới thân thể của tôi. Tôi khẽ khom lưng đáp lại cô một chút, nghe cô nhẹ nói: "Tiểu Diệp Tử, anh phải sống thật tốt, phải hạnh phúc!"
Chỉ là một lát, cô liền buông ra, lần nữa nhắc thanh kéo va ly, phất tay với tôi một cái nói: "Tiểu Diệp Tử, gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!" .
Cô xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của cô, tôi đột nhiên gọi cô:
"Tiểu Bối!"
"Hả?" Cô xoay đầu lại.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Cô sững sờ, ngay sau đó liền cong khóe miệng cười lên, lại phất tay một cái với tôi, sải bước đi tới nơi kiểm an.
Đợi cô đi xa, tôi mới nhớ lại, chúng tôi không có hỏi số điện thoại của đối phương.
Chỉ là, cái này có quan hệ gì? Trần Kết đi tới bên cạnh tôi, cô đưa tay ôm chắc eo của tôi, ngẩng đầu lên cười với tôi.
Bên cạnh chúng tôi cũng đã có người quan trọng, như vậy là đủ rồi.
Đúng không? Tiểu Bối, em cũng phải hạnh phúc.