Trước khi đi Italy, Nhất Phong và Tiếu Hải tổ chức cho tôi một bữa tiệc chia tay nhỏ.
Gọi là tiệc chia tay chính là mấy người bạn thân chúng tôi cùng đi ra ngoài ăn cơm, ca hát, cộng thêm đi Nông Gia Nhạc uống trà đánh bài.
Tiểu Kết gọi tới bạn tốt của cô là Vương Giai Phân đến, theo thường lệ Vương Giai Phân dẫn theo bạn trai của mình là Lý Duy, vốn chúng tôi định gọi cho Tô Uyển Tâm, chỉ là gần đây tâm tình của cô ấy không tốt cho nên không đến tham dự
Diệp Tư Hòa là anh họ của tôi, tôi hiểu nếu như gặp tôi thì Tô Uyển Tâm sẽ lúng túng cho nên không có nói gì.
Đang uống trà ở Nông Gia Nhạc thì Nhất Phong lấy Digital Camera ra: "Tư Viễn, dù gì cũng đã học chung ba năm, chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm đi, ba chúng ta còn chưa có ảnh chụp chung đấy."
Tôi không thích chụp hình thế nhưng vào thời điểm đó lại rất vui lòng, trong ba năm, Nhất Phong cùng Tiếu Hải Nhất luôn giúp đỡ, chăm sóc tôi... tôi rất cảm kích bọn họ, bởi vì có bọn họ cho nên cuộc sống đại học của tôi mới thuận lợi, dễ dàng như vậy, trước đó vẫn luôn lo lắng về phương diện sinh hoạt sẽ có rất nhiều khó khăn nhưng đến cuối cùng tất cả đều có thể giải quyết một cách thoả đáng.
Trần Kết giữ chức phó nháy, tôi cùng Nhất Phong và Tiếu Hải đứng sát lại gần nhau, ba người cùng chụp chung mấy tấm ảnh.
Trần Kết bật chế độ xem ảnh cho tôi xem, tôi đứng ở giữa, tay trái Nhất Phong quàng lên vai của tôi, tay phải làm dấu chữ V còn thằng nhóc Tiếu Hải thì đứng bên trái tôi, hai tay chống hông cười rất là vui vẻ.
Tôi không có bất kỳ tư thế gì đặc biệt, thật sự —— là nhìn không được đẹp cho lắm.
Trần Kết xem hình xong cười hì hì, trả lại máy chụp hình cho Nhất Phong, nói muốn chụp chung với Vương Giai Phân mấy tấm ảnh, sau khi chụp xong thì đến lượt Vương Giai Phân chụp chung với Lý Duy.
Tôi nhìn bọn họ, Lý Duy ôm Vương Giai Phân vào ngực, hai người đều cười rất ngọt ngào, bọn họ còn vươn tay về phía ống kính, ngón tay ghép thành hình trái tim.
Trần Kết đứng ở bên cạnh tôi, cô kéo kéo ống tay áo của tôi, nhỏ giọng nói: "Diệp Tư Viễn, hai ta cũng chụp vài bức đi, có được hay không?"
Tôi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của cô giả bộ đáng thương, giọng nói còn mang theo khẩn cầu.
Tôi cười, gật đầu nói: "Được."
Trần Kết cười vui vẻ, lập tức kêu Nhất Phong tới đây, cô dán vào bên cạnh tôi, đưa hai tay ra ôm lấy eo tôi, đầu tựa vào trên người tôi, tôi nghe thấy Nhất Phong vừa chụp vừa nói: "Tư Viễn, cười một cái đi! Vẻ mặt của cậu thật là cứng ngắc."
Rốt cuộc tôi cũng nhìn ống kính nở nụ cười, cảm thấy Trần Kết giống như gấu Koala đeo trên người mình, đột nhiên tôi cảm thấy thật ấm áp. Mặc dù tôi không cách nào ôm cô nhưng mà tâm của hai chúng tôi vẫn ở chung một chỗ .
Thời điểm xem hình, tôi nhìn thấy cảnh sau lưng của chúng tôi là một bụi cây hoa quế đơn giản.
Giữa tháng 9, hoa quế đã nở, có thể ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt của nó thấm người, tuy ở trong ảnh đóa hoa nho nhỏ kia không quá nổi bật thế nhưng mùi thơm vẫn lượn lờ bên cạnh chúng tôi. Tôi thích mùi hoa quế, nồng nàn lại tươi mát, nội liễm lại tràn trề, trong mùa hoa nở rộ, nó cũng không keo kiệt chút nào mà bung mình khoe hương khoe sắc, cho dù đóa hoa nhỏ đến mức nếu không chú ý thì khó có thể nhìn thấy được nhưng chỉ cần đến gần bên cạnh nó là có thể ngửi được mùi thơm của nó, đây là hương vị mùa thu, có nghĩa là mùa hạ dần dần đi xa và cũng có nghĩa là tôi sắp phải rời đi.
Trong lúc uống trà nói chuyện trên trời dưới đất, Lý Duy có hỏi tôi một chút về chuyện ra nước ngoài học, anh ta đã học năm 4, cũng có ý định sau khi ra trường sẽ ra nước ngoài học nghiên cứu sinh. Anh ta đang phân vân chọn lựa giữa nước Mĩ, Canada và Australia, tôi không thể cho anh ta quá nhiều ý kiến, bởi vì tôi là học sinh trao đổi nên những trường học bên đó tôi chưa bao giờ tìm hiểu qua.
Khi chúng tôi đang nói những chuyện này thì vẻ mặt của Vương Giai Phân rất trầm mặc còn Trần Kết nghe thấy tôi nói về thị thực, thủ tục ... Ngược lại không có gì, vẫn cười hì hì, cắn hạt dưa như cũ.
Tôi nhìn Vương Giai Phân, biết trong lòng cô ấy mất hứng, bạn trai muốn ra nước ngoài, ai sẽ vui mừng đây?
Nhưng Tiểu Kết của tôi, cô nói cô sẽ chờ tôi trở lại, cô nói với tôi, cô vẫn luôn luôn ở đây.
Tôi tin tưởng cô.
Sau khi nói chuyện một lát, Lý Duy đi toilet, Trần Kết đẩy một đĩa nhỏ tới trước mặt của tôi, nhỏ giọng nói: "Hạt dưa, cho anh đó!"
Hóa ra cô cắn hạt dưa nửa ngày là vì cái này.
Tôi nhìn cô, mặt cô đỏ lên, mở tay ra cho tôi xem: "Em lấy tay bóc, không dùng miệng cắn."
Tôi nhìn tay của cô, đầu ngón tay cái và ngón trỏ đã đỏ lên, móng tay cũng bị mài đi một chút, tôi ảo não nói: "Đồ ngốc, em không cần phải làm như vậy."
Cô cười một tiếng, cầm hạt dưa đã lột sẵn đưa tới bên miệng tôi: "Ăn đi, rất thơm ."
Hạt dưa ở trong tay của cô phát ra thơm ngát đặc trưng, tôi cúi đầu bỏ vào trong miệng, sau khi nhai xong lập tức trong miệng đầy mùi hạt dưa.
"Có thơm hay không?" Trần Kết tiếp tục cười, lại bảo tôi ăn hết hạt dưa trong tay cô: "Ai da, em lột mất nửa ngày mà ăn thì rất nhanh!"
"Ăn rất ngon, chẳng qua là đủ rồi." Tôi cười với cô: "Em ăn đi, mèo nhỏ ham ăn."
"Qua một thời gian nữa thì có quả hạch đào rồi, đến lúc đó em lại bóc cho anh ăn!"
Quê hương Trần Kết không có hạch đào, khi cô đến thành phố H thì mới được ăn nó lần đầu tiên, ban đầu cô còn chưa biết cách ăn, lúc dùng kìm kẹp bể vỏ quả thì không thể tránh khỏi làm vỡ vụn thịt quả, lúc đó cô rất ảo não, hỏi tôi cách ăn như thế nào, tôi nói từ trước đến giờ tôi đều không ăn mấy thứ này, cô lập tức hiểu. Sau đó cô đặc biệt học hỏi Vương Giai Phân thì mới hiểu rõ cách ăn quả hạch đào này, lúc đó cô cực kì vui mừng đi mua hạch đào về bóc vỏ, cẩn thận bóc từng quả, vui vẻ để ở trước mặt, gọi tôi đến ăn.
Quả hạch đào rất thơm, so với hạt dưa thì ngon hơn nhiều, nhưng mà khi bóc vỏ thì cũng khó hơn rất nhiều, tôi nhớ lúc đó cô bóc tới đau tay thì tôi liền nói tôi không thích ăn cái này. Trần Kết rất thông minh, cho tới bây giờ cô cũng không tin lời tôi nói mà mỗi lần đều bóc một đống quả, nhìn tôi ăn hết thì mới cảm thấy hài lòng.
Nghe thấy cô nói muốn bóc hạch đào cho tôi ăn, tôi sững sờ, không có tiếp lời, Trần Kết nhìn tôi, đột nhiên mở trừng hai mắt, chậm rãi cúi đầu xuống.
Mấy ngày nữa tôi phải lên đường rồi, cho dù cô có bóc hạch đào ... Thì trong một khoảng thời gian rất lâu nữa tôi cũng không ăn được.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người ra về, Trần Kết không muốn về nhà, lôi kéo tôi nói muốn đi trung tâm thương mại dạo một chút.
"Đi mua cho em mấy bộ quần áo mùa thu đi." Tôi cười: "Trời cũng gần lạnh rồi."
"Hiện tại quần áo mùa thu vừa mới ra thị trường, rất đắt, chờ đến tháng 10 rồi mua, lúc đó đã giảm giá rồi, mua lợi hơn."
Tôi lắc đầu: "Hôm nay mua, anh mua cho em."
Cô cười, vòng quanh thân thể của tôi lắc lư: "Được!"
Cuối cùng cô chỉ mua một cái áo len mỏng, một cái áo khoác, tôi định mua cho cô thêm mấy bộ quần áo nhưng cô không đồng ý, nói quá đắt.
Trần Kết chính là người như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ cô rồi.
Cô nói với tôi sinh nhật Trần Dạ là vào tháng 10 cho nên cô muốn đi lựa quà tặng, tôi cùng với cô đi tới cửa hàng chuyên kinh doanh dụng cụ thể thao, cô nhìn trúng một bộ vợt bóng bàn, hỏi tôi có được hay không, tôi nói được, cô mua ngay lập tức.
Tôi muốn dùng thẻ cuả mình để trả tiền nhưng cô lắc đầu từ chối : "Mua quà cho em trai thì phải dùng tiền của mình. Nếu không thì anh cũng mua một món đồ tặng cho nó, gởi về chung với quà của em."
"Được."
Tôi chọn một đôi giày trượt băng, Trần Kết nhìn đôi giày màu đỏ rực rỡ, lăn bánh xe của nó cười: "Thật đáng yêu! Tiểu ngu ngốc thật là hạnh phúc, lúc còn nhỏ em cực kì muốn một đôi giày trượt băng nhưng ba sống chết cũng không cho em mua, em chỉ có thể đi đến sân patin trượt cho đã ghiền."
Mua xong giày, chúng tôi vừa đi dạo vừa trò chuyện.
"Em trượt rất giỏi sao?" Tôi hỏi cô.
"Tạm được! Hồi trung học cơ sở lúc đi trượt patin không biết có bao nhiêu nam sinh ái mộ em đâu, ha ha ha ha ha!" Cô cười lớn.
"Anh cũng trượt rất giỏi." Tôi nhẹ nhàng nói.
"Cái gì?" Cô giật mình nhìn tôi.
"Ừ." Tôi gật đầu: "Nhưng mà lúc mang giày thì cần phải có người khác giúp đỡ, anh trượt khá tốt, dĩ nhiên là thời điểm mới bắt đầu học thì té ngã rất thảm."
"Vậy mà anh còn học?"
"Bọn họ đều chơi, anh cũng muốn chơi, anh không có tay nhưng chân lại không vấn đề, những môn thể thao có thể dùng chân để chơi thì anh đều học. Lúc học cấp hai còn có bạn học nữ kéo anh đi chơi nhảy dây đấy." .
"Nhảy dây! Em cũng rất thích! Ai ~~ Diệp Tư Viễn, hình như trước kia anh rất được hoan nghênh nha?"
"Không có. Làm sao có thể."
"Mối tình đầu của anh là vào lúc nào?"
"Không phải là em sao."
"Cắt ~~ em không tin." Trần Kết cười xấu xa: "Mối tình đầu của em không phải là anh."
"Thật?" Tôi khó có thể tin nhìn cô, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh cô cười nói, tâm tình với nam sinh khác, tôi cảm thấy tim của mình trầm xuống, trong lòng rất khó chịu.
Cô nhìn tôi, nháy nháy đôi mắt to, cười lên: "Chọc anh đó..., chỉ là lúc học mười một có một học trưởng theo đuổi em, anh ấy cực kì tốt. Anh ấy cũng giống như anh, người cao cao, dáng vẻ rất tuấn tú, ai ui! Vẻ mặt của anh là gì đây? Đương nhiên là anh ấy không có đẹp trai bằng anh rồi!"
"Tại sao em lại không qua lại với anh ta?" Tôi hỏi.
"Khi đó em còn nhỏ tuổi, lớp mười một thì mới 16 tuổi, anh ấy thổ lộ với em làm em sợ hết hồn, trực tiếp từ chối."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ... Em có chút hối hận, ha ha ha ha, chỉ là không có sau đó nữa. Lúc anh ấy tốt nghiệp em còn khóc một buổi nữa đó, sau khi khóc thì coi như không có việc gì xảy ra!"
" ..."
"Vậy còn anh thì sao?" Cô dùng khuỷu tay chọc vào eo của tôi.
"Anh? À ... Hồi cấp hai anh có thích một cô gái trong lớp, cô ấy là học sinh ngoài tỉnh chuyển trường tới đây nhưng mà bọn anh học chung chưa tới một năm thì cô ấy đã trở về quê rồi."
"Hả? Nhỏ như vậy? Anh yêu sớm!"
"Không có ..."
"Hai người ... Có ... nắm tay hay hôn nhẹ gì hay không?"
Tôi bị cô chọc đến vui vẻ: "Nắm tay hả, có muốn nắm cũng không nắm được."
"A! Thật xin lỗi ..." Vẻ mặt Trần Kết đau khổ: "Hai người Kiss rồi hả ?"
"Không có, nhưng có ôm. Cô ấy ôm anh." Tôi nhớ lại cô gái kia, gương mặt của cô ấy vừa tròn lại vừa trắng, anh mắt trong suốt, tóc xoăn tự nhiên.
"Oh! ! Diệp Tư Viễn! ! Em tức giận! Em quyết định không để ý tới anh nữa!"
Trần Kết quay đầu bước đi rất nhanh, tôi lắc đầu cười, lập tức đuổi theo.
Đột nhiên cô đứng lại, nhìn chằm chằm một quầy hàng, con mắt mở rất lớn, ánh mắt lóe sáng.
"Thật là đẹp ..." Cô đi tới, ngón tay chạm lên bức vẽ trên tường.
Đó là một bức ghép hình, nhập khẩu từ nước Đức, tên gọi là ——Son¬nenauf¬gang, mặt trời mọc.
"Diệp Tư Viễn, anh còn nhớ lúc chúng ta ngắm mặt trời mọc ở núi Linh Đang không?"
"Dĩ nhiên là nhớ."
"Cũng đẹp như vậy." Cô cảm thán: "Bức ghép hình này thật là to, có bao nhiêu mảnh ghép nhỉ?"
Nhân viên cửa hàng đi tới, tầm mắt của cô ấy liếc qua người tôi mấy lần, dáng vẻ muốn nhìn lại không dám nhìn, tôi đã sớm thành thói quen, hỏi cô ấy: "Cái này có bao nhiêu mảnh?"
"5000 mảnh."
"A! Nhiều như vậy!" Trần Kết há to miệng: "Bao nhiêu tiền?"
"860 tệ."
"Mắc như vậy!"
"Thích không? Thích thì chúng ta mua đi." Tôi hỏi cô.
Trần Kết lắc đầu lia lịa: "Quá mắc, cũng quá nhiều, phải ghép đến khi nào đây!"
"Anh và em cùng nhau liều mạng." Tôi bật thốt lên.
Cô nghiêng đầu lại nhìn tôi một cái, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Chỉ còn thời gian vài ngày, chúng ta ghép hết được sao?"
Tôi nói không nên lời.
Cô ôm eo của tôi ra khỏi cửa hàng, lúc gần đi, tôi thấy cô quay đầu lại liếc mắt nhìn bức ghép hình đó.
Lúc đó trong lòng tôi đã quyết định.
Hôm sau, lúc Trần Kết về nhà, thấy trên bàn có hai hộp lớn thì kinh ngạc kêu lên: "A! ! Anh mua rồi hả? Lại còn hai hộp?"
Tôi đi tới trước mặt cô, cúi đầu hôn lên gò má của cô: "Em một hộp, anh một hộp, em ở nơi này liều mạng còn anh ở Italy liều mạng, chờ chúng nó được ghép xong rồi thì anh sẽ trở về."
"Vậy nếu em liều mạng mà không xong thì sao? Diệp Tư Viễn, em thật sự cảm thấy mình là một người không đủ kiên nhẫn!"
"Anh sẽ ghép hết , khi ghép xong hết anh sẽ trở về."
Cô cười, mở cái hộp của mình ra: "Ghép hộp của em trước đi!"
Chúng tôi ngồi ở trên sàn nhà phòng khách, nhìn cái hộp đầy mảnh ghép mà ngẩn người, tôi chưa từng chơi cái này, mà nhìn bộ dạng của Trần Kết thì hình như cũng giống vậy. Cô nghiên cứu chữ trên cái hộp, ảo não nói: "Toàn là tiếng Anh, đọc không hiểu."
Tôi dùng chân kẹp từng mảnh ghép lên nhìn: "Trước tiên lựa các mảnh ghép có màu sắc giống nhau để chung vào một chỗ, ghép từng mảng lớn rồi nối lại với nhau, chắc là như vậy."
Đầu hai chúng tôi chạm vào nhau, giằng co cả một buổi tối nhưng cũng chỉ ghép được một góc rất nhỏ.
Trần Kết kêu đau mắt, quăng ra sau đầu, đi tắm.
Tôi nhìn bóng lưng tung tăng của cô lại cúi đầu nhìn mảnh ghép đầy đất.
Những mảnh ghép này giống như phải chịu đựng tình cảm của hai người chúng tôi, tôi kẹp một mảnh ghép ngẫu nhiên lên nhìn, trong lòng vuốt ve những đường cong của nó, nghĩ thầm nhất định tôi sẽ ghép lại hết .
Nhưng ... Thực tế không bao giờ đơn giản như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không biết thì ra ghép một bức tranh 5000 mảnh lại khó khăn đến vậy.
Vài năm sau.
Kết thúc một ngày làm việc, về đến nhà, còn chưa tới kịp cởi áo vest, tôi theo thói quen ngồi vào trước máy vi tính xách tay, mở QQ ra.
QQ này chỉ được lập ra vì một người, đã vài năm tôi không dùng nó để nói chuyện, mở nó ra, chỉ vì muốn nhìn thấy biểu tượng hình trái cam lóe sáng.
Điều làm tôi không ngờ chính là cô đổi chữ ký.
Đã mấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô đổi chữ ký QQ.
Tôi nhìn chữ kí, chỉ là một câu nói ngắn ngủn nhưng lại làm cho trái tim co rút, đau đớn.
Tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông, những năm gần đây, niềm tin vẫn luôn giúp tôi chống đỡ hình như đã sụp đổ trong nháy mắt, biến thành mảnh vụn rơi đầy đất. Có lẽ rốt cuộc—— không hợp lại được nữa.
Tôi rời khỏi bàn máy tính, đi tới một căn phòng bị khóa chặt.
Trong căn phòng này chỉ có mấy thứ đồ linh tinh, trên đất là một bức ghép hình chưa hoàn chỉnh.
Tôi ngồi trên sàn, chân phải mở nắp hộp ra, trong hộp chỉ còn lại một mảnh ghép.
Tôi đã từng đồng ý với cô khi ghép xong hết thì tôi sẽ trở về.
Tôi vẫn luôn tự nói với mình tôi còn chưa ghép xong, chưa có.
Nhưng mà hôm nay ... Thấy cô thay đổi chữ kí, lòng của tôi đột nhiên dao động.
Diệp Tư Viễn, những năm này mi đang làm gì?
Ngón chân nhẹ nhàng kẹp mảnh ghép kia lên, đưa tới chỗ vốn dĩ là của nó.
Đó là trung tâm của mặt trời.
Chỗ sáng nhất.
Giống như nụ cười xán lạn, ánh mắt sáng ngời của cô, Trần Kết, trong cảm nhận của tôi cô chính là mặt trời.
Chân phải của tôi vẫn giơ lên giữa không trung trong một thời gian dài, sau đó chân liền run nhè nhẹ.
Tôi do dự, chần chờ, trong đầu thoáng qua hình ảnh lúc tôi và cô còn ở bên nhau.
Chúng tôi cười vui, chúng tôi đau, chúng tôi kiên trì, chúng tôi buông tay ...
Ồ! Không đúng, là tôi buông tay.
Trần Kết, em rất mệt mỏi, phải không?
Đây chẳng phải là ngày mà tôi luôn mong đợi đó sao? Nhưng mà Diệp Tư Viễn, tại sao lòng của mi lại đau đến vậy?
Đau như vậy, đau như vậy, cái gọi là nỗi đau róc xương lóc thịt, đau đến không muốn sống, đại khái cũng chỉ như thế này mà thôi!
Diệp Tư Viễn, tôi hỏi mình —— mi thật sự muốn như vậy sao?
Tôi nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng nói từ trong đáy lòng mình—— không muốn, không muốn, làm sao tôi có thể muốn như vậy được!
Vậy thì —— phóng túng một lần đi!
Tôi lập tức mở mắt.
Rốt cuộc ——chân phải của tôi hạ xuống, ngón chân đang kẹp mảnh ghép kia nhẹ nhàng đặt lên bức tranh, mặt trời lập tức trở nên hoàn chỉnh, hình như ánh mặt trời ở trên bức tranh cũng đang chiếu sáng ra ngoài.
Rốt cuộc tôi cũng ghép xong bức hình này.
【 Tiểu Bối nói 】
Cô giáo chủ nhiệm Hàm xuất hiện ở cửa, cô là giáo viên hung dữ nhất của trường học chúng tôi, người ta gọi là mẹ ghẻ. Cô trừng tròng mắt đi tới bên người chúng tôi, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Sướng một chút, "Bốp" , "bốp" liền đánh lên ót tất cả chúng tôi, mỗi người một cái.
"Con gái lại có thể đánh nhau! Còn ra thể thống gì! Đều đến phòng làm việc với tôi!!"
Tôi và Tiêu Sướng ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau cái mông của cô đến phòng làm việc. Chúng tôi ước chừng nghe cô dạy dỗ một tiếng đồng hồ, viết xuống giấy cam đoan, bắt tay với nhau mới được cô thả ra.
Cuối cùng, cô giáo Hàm nói với chúng tôi: "Vết thương trên người, về nhà để ba mẹ xem một chút, cảm thấy không ổn, ngày mai bảo ba mẹ mang đến bệnh viện rồi trở lại trường học giải quyết! Có biết hay không?"
"Biết!" Tôi và Tiêu Sướng run người một cái, đồng thời trả lời.
"Còn nữa! Còn nhỏ tuổi đừng nghĩ đến chuyện bậy bạ, tôi hiểu rõ Diệp Tư Viễn và Lục Phàm Phàm đều nam sinh rất ưu tú, nhưng các em quan trọng nhất là quản tốt chuyện học tập của mình! Hiểu chưa?"
"Hiểu!"
Rốt cuộc giải phóng.
Đi ra khỏi phòng làm việc, tôi thấy được Diệp Tư Viễn chờ tôi trên hành lang. Dáng vẻ anh rất lo lắng, tôi cười với anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà thôi."
Trên đường tôi và Diệp Tư Viễn về nhà, chúng tôi trầm mặc một hồi, anh đột nhiên hỏi tôi: "Cậu không sao chứ?"
Tôi nhìn anh, lắc đầu một cái.
Anh nói: "Mặt của cậu bị cào nát rồi."
"Không có việc gì, mấy ngày nữa là tốt."
Lại một trận trầm mặc, Diệp Tư Viễn cúi đầu nói: "Tiểu Bối, cám ơn cậu."
Tôi cười lên, đánh bạo đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, cười ha ha ha, nói: "Không có việc gì! Chúng ta là bạn tốt mà! Tớ nhất định phải giúp cho cậu chứ!"
Anh mím môi cười cười với tôi, không nói gì thêm. Đi ngang qua một công viên nhỏ thì đột nhiên tôi dừng bước, nghiêng đầu nhìn hoa anh đào mới nở trong công viên. Biển hoa anh đào màu trắng còn chưa xuất hiện, chỉ là đã rất xinh đẹp.
"Hàng năm đều sẽ nở, rất đẹp, nhưng thời gian của hoa rất ngắn."
"Từng xinh đẹp là được rồi, dù sao sang năm vẫn có thể nở lại. Cái này gọi là hôm nay có rượu hôm nay say!"
Anh nhìn cây hoa anh đào, đột nhiên nói: "Nếu như mà tớ biết, tớ sẽ mất đi đôi tay, vào lúc tớ có tay, nhất định sẽ nắm chặt thời gian làm rất nhiều việc, không lưu lại tiếc nuối cho mình."
Tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.
Anh nói tiếp: "Tối thiểu, tớ nên ôm ba mẹ tớ một cái. Sau khi tớ bị thương, mẹ tớ đã làm rất nhiều chuyện cho tớ, tớ đều không có biện pháp ôm bà."
Diệp Tư Viễn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một trận gió thổi qua, cánh hoa anh đào màu trắng theo gió nhẹ nhàng bay xuống, tựa như là một cơn mưa hoa anh đào.
Tóc đen của anh cũng tung bay theo gió, tay áo bên người cũng đong đưa một chút, sườn mặt của anh rất trầm tĩnh, thân thể đơn bạc đứng rất thẳng,
Tôi nhìn anh, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.
Tôi đột nhiên rất muốn, ôm anh một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi phát hiện mình đã nói ra miệng: "Cậu không có biện pháp ôm bà ấy, nhưng bà ấy có thể ôm cậu chứ sao."
"Hả?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi.
"Tiểu Diệp Tử. . ." Tôi mím môi, lấy dũng khí nói, "Tớ có thể ôm cậu một cái không?"
Tròng mắt đen nhánh của anh nhìn chăm chú vào tôi, sau đó cong môi lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chúng tôi ôm nhau dưới tàng cây hoa anh đào.
Tôi nhẹ nhàng ôm gương mặt có chút tái nhợt này, biểu tình thiếu niên u buồn, cảm thấy anh thật là gầy, lại đứng cao lớn giống như cây tùng. Tôi tựa đầu vào trên ngực bằng phẳng của anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu biết không? Ngày mai là sinh nhật tớ."
Anh sửng sốt một chút, nói: "Hả. . ."
"Nơi này của các cậu không giống Côn Minh." Rốt cuộc tôi buông ra, chỉ vào cây hoa anh đào nói với anh, "Mùa xuân Côn Minh tới sớm, tháng hai cũng là lúc hoa anh đào nở rộ. Chỗ chúng tớ đều là đi vườn thú ngắm hoa anh đào, mẹ tớ nói ở Côn Minh có một truyền thuyết, đi vườn thú ngắm hoa anh đào với người mình yêu, cuối cùng sẽ có thể tu thành chánh quả."
Anh lẳng lặng nghe tôi kể.
Tôi nói tiếp: "Hoa anh đào nơi này của các cậu sắp đến trung tuần tháng ba rồi mà còn chưa có nở hết toàn bộ, thật là kỳ quái."
"Nó nở sẽ rất xinh đẹp, cậu đến chỗ này còn chưa có thấy qua đúng không? Qua vài ngày, đợi nó nở hết, tớ và cậu cùng đi ngắm."
"Được!" Tôi đáp lời anh.
"Chờ trời ấm thêm một chút nữa, tớ dẫn cậu đi leo núi."
"Được!"
"Còn nữa, nơi này của chúng ta có một loại bánh cá, ăn rất ngon, tớ dẫn cậu đi ăn."
"Được!"
Anh cho tôi rất nhiều cam kết, tôi ghi xuống từng cái một.
Trận chiến này, trên mặt của tôi bị cào rất nhiều dấu móng tay, da đầu cũng hơi bị cào nát, má trái còn bị làm cho có chút sưng, trên đùi bị đá ra mấy khối máu ứ đọng. Ba mẹ nhìn thấy mặt của tôi liền thất kinh, bọn họ nghĩ sao cũng không thông, con gái ở Côn Minh khéo léo nghe lời, tại sao vừa đến thành phố D lại trở nên hào phóng như thế. Chính tôi cũng nghĩ không thông, vì Diệp Tư Viễn, tôi lại có thể tức giận như vậy, còn đánh nhau với bạn học, chẳng lẽ đây chính là thời kỳ phản nghịch của tuổi trưởng thành?
Ngày hôm sau, thật bất ngờ, Diệp Tư Viễn tặng tôi quà sinh nhật, là một quyển sổ thật dày. Anh dùng ngón chân kẹp ra từ trong túi xách, thả vào trên bàn tôi, mắt nhìn tôi, nói: "Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ."
Tôi mở quyển sổ ra, thấy trang sách là bản phác thảo đơn giản, có một cô bé tóc ngắn xoăn tự nhiên, bộ dạng cười đến hớn hở. Tôi hiểu rõ, đây là tôi.
Diệp Tư Viễn viết xuống lời chúc phúc: Tiểu Bối, sinh nhật tuổi vui vẻ! -- Tiểu Diệp Tử, ngày tháng năm X.
Chữ bút máy của anh vô cùng xinh đẹp, tôi ôm quyển sổ vào trong ngực, nói với Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp Tử! Cám ơn cậu! Tớ rất thích!"
Tôi cười đến thật vui vẻ, há to miệng, lại kéo đau vết thương trên mặt. Tôi vuốt mặt, hô "Ai da ai da", Diệp Tư Viễn buồn cười lắc đầu lia lịa.
Tôi nhìn má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má anh, cảm thấy anh thật là đẹp mắt.
Cuối cùng, Diệp Tư Viễn nhận được giải nhất so tài diễn giảng tiếng Anh toàn thành phố.
Tiêu Sướng cứ nghĩ tựa đề tin tức xuất hiện chính là, "Thiếu niên không cánh tay", "Thân tàn chí kiên" , "Tự mình cố gắng vươn lên" , "Tàn mà không bỏ" . . . . . . Không biết Diệp Tư Viễn có bị những tựa đề đó đầu độc hay không? Mà tôi, tuyệt sẽ không, bởi vì tôi đã đến nơi xem so tài. Đối mặt với chủ đề tạm thời rút được, Diệp Tư Viễn đứng ở trên đài, đối mặt với lễ đường to như vậy, người xem đông nghẹt, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt thành khẩn, thẳng thắn mà nói. Tôi dĩ nhiên là nghe không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng có thể nghe ra anh phát âm vô cùng chuẩn, nhìn ra cả người anh tràn đầy tự tin. Mặc dù trong quá trình anh diễn giảng không có bất kỳ ra dấu tay phụ trợ, nhưng mặt anh mỉm cười, diễn giảng làm liền một mạch, còn làm người xem toàn trường vỗ tay như sấm động.
Tôi vỗ bàn tay đến đỏ, cũng không che giấu được tâm tình hưng phấn của mình. Tôi nói với mẹ ở bên cạnh: "Mẹ, mẹ, đây chính là Tiểu Diệp Tử, cậu ấy ngồi cùng bàn với con! Cậu ấy là bé trai ưu tú nhất trên thế giới này!"
Tôi cho là tình bạn bè của tôi và Diệp Tư Viễn tối thiểu có thể kéo dài đến tốt nghiệp sơ trung, không ngờ chính là ba mẹ nói kết thúc công việc sớm, chuẩn bị dẫn tôi trở về Côn Minh rồi.
Càng không có nghĩ tới chính là, khi tôi muốn nói cái tin tức hỏng bét này cho Diệp Tư Viễn thì anh đã xin nghỉ.
Tôi đi hỏi giáo viên văn Diệp Tư Viễn làm sao, giáo viên Văn nói anh ở viện, hình như là thân thể không thoải mái.
Buổi tối, tôi gọi điện thoại tới nhà anh, là ba anh nghe điện thoại.
Tôi nói: "Chào chú, cháu tên là Tôn Bối Bối, là bạn học cùng lớp với Diệp Tư Viễn. Cháu muốn hỏi, có phải cậu ấy ngã bệnh không? Cháu muốn đi thăm cậu ấy một chút."
Ba Diệp nói: "Bạn học, cám ơn cháu, chỉ là bệnh của tiểu Viễn nhà chú không tiện để người ta đi thăm, nó qua một đoạn thời gian là tốt rồi, đến lúc đó sẽ trở về trường học đi học, là Tôn Bối Bối sao? Chú sẽ gửi lời quan tâm của cháu cho nó."
Tôi ấm ức cúp điện thoại, trong lòng lo lắng cho Diệp Tư Viễn, không biết anh bị bệnh gì, không biết nếu anh biết tôi lập tức phải đi, có thể nguyện ý để cho tôi đi thăm anh một chút không?
Kết quả, tôi vẫn không đợi được anh trở về trường học, theo ba mẹ leo lên máy bay trở về Côn Minh.
Đó là trung tuần tháng năm, vạn vật đều đang mùa sinh trưởng.
Tôi không có chờ được Diệp Tư Viễn dạy tôi bơi lội;
Tôi cũng không thể đợi được cùng anh đi leo núi, ăn món ăn vặt;
Tôi thậm chí không thể nói với anh một tiếng"Gặp lại" .
Ngồi ở trên máy bay, nhìn thành phố D bên ngoài thành cửa sổ, tôi nói ở trong lòng:
"Tiểu Diệp Tử, tớ sẽ nhớ cậu, cậu sẽ quên tớ sao?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trước khi đi Italy, Nhất Phong và Tiếu Hải tổ chức cho tôi một bữa tiệc chia tay nhỏ.
Gọi là tiệc chia tay chính là mấy người bạn thân chúng tôi cùng đi ra ngoài ăn cơm, ca hát, cộng thêm đi Nông Gia Nhạc uống trà đánh bài.
Tiểu Kết gọi tới bạn tốt của cô là Vương Giai Phân đến, theo thường lệ Vương Giai Phân dẫn theo bạn trai của mình là Lý Duy, vốn chúng tôi định gọi cho Tô Uyển Tâm, chỉ là gần đây tâm tình của cô ấy không tốt cho nên không đến tham dự
Diệp Tư Hòa là anh họ của tôi, tôi hiểu nếu như gặp tôi thì Tô Uyển Tâm sẽ lúng túng cho nên không có nói gì.
Đang uống trà ở Nông Gia Nhạc thì Nhất Phong lấy Digital Camera ra: "Tư Viễn, dù gì cũng đã học chung ba năm, chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm đi, ba chúng ta còn chưa có ảnh chụp chung đấy."
Tôi không thích chụp hình thế nhưng vào thời điểm đó lại rất vui lòng, trong ba năm, Nhất Phong cùng Tiếu Hải Nhất luôn giúp đỡ, chăm sóc tôi... tôi rất cảm kích bọn họ, bởi vì có bọn họ cho nên cuộc sống đại học của tôi mới thuận lợi, dễ dàng như vậy, trước đó vẫn luôn lo lắng về phương diện sinh hoạt sẽ có rất nhiều khó khăn nhưng đến cuối cùng tất cả đều có thể giải quyết một cách thoả đáng.
Trần Kết giữ chức phó nháy, tôi cùng Nhất Phong và Tiếu Hải đứng sát lại gần nhau, ba người cùng chụp chung mấy tấm ảnh.
Trần Kết bật chế độ xem ảnh cho tôi xem, tôi đứng ở giữa, tay trái Nhất Phong quàng lên vai của tôi, tay phải làm dấu chữ V còn thằng nhóc Tiếu Hải thì đứng bên trái tôi, hai tay chống hông cười rất là vui vẻ.
Tôi không có bất kỳ tư thế gì đặc biệt, thật sự —— là nhìn không được đẹp cho lắm.
Trần Kết xem hình xong cười hì hì, trả lại máy chụp hình cho Nhất Phong, nói muốn chụp chung với Vương Giai Phân mấy tấm ảnh, sau khi chụp xong thì đến lượt Vương Giai Phân chụp chung với Lý Duy.
Tôi nhìn bọn họ, Lý Duy ôm Vương Giai Phân vào ngực, hai người đều cười rất ngọt ngào, bọn họ còn vươn tay về phía ống kính, ngón tay ghép thành hình trái tim.
Trần Kết đứng ở bên cạnh tôi, cô kéo kéo ống tay áo của tôi, nhỏ giọng nói: "Diệp Tư Viễn, hai ta cũng chụp vài bức đi, có được hay không?"
Tôi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của cô giả bộ đáng thương, giọng nói còn mang theo khẩn cầu.
Tôi cười, gật đầu nói: "Được."
Trần Kết cười vui vẻ, lập tức kêu Nhất Phong tới đây, cô dán vào bên cạnh tôi, đưa hai tay ra ôm lấy eo tôi, đầu tựa vào trên người tôi, tôi nghe thấy Nhất Phong vừa chụp vừa nói: "Tư Viễn, cười một cái đi! Vẻ mặt của cậu thật là cứng ngắc."
Rốt cuộc tôi cũng nhìn ống kính nở nụ cười, cảm thấy Trần Kết giống như gấu Koala đeo trên người mình, đột nhiên tôi cảm thấy thật ấm áp. Mặc dù tôi không cách nào ôm cô nhưng mà tâm của hai chúng tôi vẫn ở chung một chỗ .
Thời điểm xem hình, tôi nhìn thấy cảnh sau lưng của chúng tôi là một bụi cây hoa quế đơn giản.
Giữa tháng 9, hoa quế đã nở, có thể ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt của nó thấm người, tuy ở trong ảnh đóa hoa nho nhỏ kia không quá nổi bật thế nhưng mùi thơm vẫn lượn lờ bên cạnh chúng tôi. Tôi thích mùi hoa quế, nồng nàn lại tươi mát, nội liễm lại tràn trề, trong mùa hoa nở rộ, nó cũng không keo kiệt chút nào mà bung mình khoe hương khoe sắc, cho dù đóa hoa nhỏ đến mức nếu không chú ý thì khó có thể nhìn thấy được nhưng chỉ cần đến gần bên cạnh nó là có thể ngửi được mùi thơm của nó, đây là hương vị mùa thu, có nghĩa là mùa hạ dần dần đi xa và cũng có nghĩa là tôi sắp phải rời đi.
Trong lúc uống trà nói chuyện trên trời dưới đất, Lý Duy có hỏi tôi một chút về chuyện ra nước ngoài học, anh ta đã học năm 4, cũng có ý định sau khi ra trường sẽ ra nước ngoài học nghiên cứu sinh. Anh ta đang phân vân chọn lựa giữa nước Mĩ, Canada và Australia, tôi không thể cho anh ta quá nhiều ý kiến, bởi vì tôi là học sinh trao đổi nên những trường học bên đó tôi chưa bao giờ tìm hiểu qua.
Khi chúng tôi đang nói những chuyện này thì vẻ mặt của Vương Giai Phân rất trầm mặc còn Trần Kết nghe thấy tôi nói về thị thực, thủ tục ... Ngược lại không có gì, vẫn cười hì hì, cắn hạt dưa như cũ.
Tôi nhìn Vương Giai Phân, biết trong lòng cô ấy mất hứng, bạn trai muốn ra nước ngoài, ai sẽ vui mừng đây?
Nhưng Tiểu Kết của tôi, cô nói cô sẽ chờ tôi trở lại, cô nói với tôi, cô vẫn luôn luôn ở đây.
Tôi tin tưởng cô.
Sau khi nói chuyện một lát, Lý Duy đi toilet, Trần Kết đẩy một đĩa nhỏ tới trước mặt của tôi, nhỏ giọng nói: "Hạt dưa, cho anh đó!"
Hóa ra cô cắn hạt dưa nửa ngày là vì cái này.
Tôi nhìn cô, mặt cô đỏ lên, mở tay ra cho tôi xem: "Em lấy tay bóc, không dùng miệng cắn."
Tôi nhìn tay của cô, đầu ngón tay cái và ngón trỏ đã đỏ lên, móng tay cũng bị mài đi một chút, tôi ảo não nói: "Đồ ngốc, em không cần phải làm như vậy."
Cô cười một tiếng, cầm hạt dưa đã lột sẵn đưa tới bên miệng tôi: "Ăn đi, rất thơm ."
Hạt dưa ở trong tay của cô phát ra thơm ngát đặc trưng, tôi cúi đầu bỏ vào trong miệng, sau khi nhai xong lập tức trong miệng đầy mùi hạt dưa.
"Có thơm hay không?" Trần Kết tiếp tục cười, lại bảo tôi ăn hết hạt dưa trong tay cô: "Ai da, em lột mất nửa ngày mà ăn thì rất nhanh!"
"Ăn rất ngon, chẳng qua là đủ rồi." Tôi cười với cô: "Em ăn đi, mèo nhỏ ham ăn."
"Qua một thời gian nữa thì có quả hạch đào rồi, đến lúc đó em lại bóc cho anh ăn!"
Quê hương Trần Kết không có hạch đào, khi cô đến thành phố H thì mới được ăn nó lần đầu tiên, ban đầu cô còn chưa biết cách ăn, lúc dùng kìm kẹp bể vỏ quả thì không thể tránh khỏi làm vỡ vụn thịt quả, lúc đó cô rất ảo não, hỏi tôi cách ăn như thế nào, tôi nói từ trước đến giờ tôi đều không ăn mấy thứ này, cô lập tức hiểu. Sau đó cô đặc biệt học hỏi Vương Giai Phân thì mới hiểu rõ cách ăn quả hạch đào này, lúc đó cô cực kì vui mừng đi mua hạch đào về bóc vỏ, cẩn thận bóc từng quả, vui vẻ để ở trước mặt, gọi tôi đến ăn.
Quả hạch đào rất thơm, so với hạt dưa thì ngon hơn nhiều, nhưng mà khi bóc vỏ thì cũng khó hơn rất nhiều, tôi nhớ lúc đó cô bóc tới đau tay thì tôi liền nói tôi không thích ăn cái này. Trần Kết rất thông minh, cho tới bây giờ cô cũng không tin lời tôi nói mà mỗi lần đều bóc một đống quả, nhìn tôi ăn hết thì mới cảm thấy hài lòng.
Nghe thấy cô nói muốn bóc hạch đào cho tôi ăn, tôi sững sờ, không có tiếp lời, Trần Kết nhìn tôi, đột nhiên mở trừng hai mắt, chậm rãi cúi đầu xuống.
Mấy ngày nữa tôi phải lên đường rồi, cho dù cô có bóc hạch đào ... Thì trong một khoảng thời gian rất lâu nữa tôi cũng không ăn được.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người ra về, Trần Kết không muốn về nhà, lôi kéo tôi nói muốn đi trung tâm thương mại dạo một chút.
"Đi mua cho em mấy bộ quần áo mùa thu đi." Tôi cười: "Trời cũng gần lạnh rồi."
"Hiện tại quần áo mùa thu vừa mới ra thị trường, rất đắt, chờ đến tháng 10 rồi mua, lúc đó đã giảm giá rồi, mua lợi hơn."
Tôi lắc đầu: "Hôm nay mua, anh mua cho em."
Cô cười, vòng quanh thân thể của tôi lắc lư: "Được!"
Cuối cùng cô chỉ mua một cái áo len mỏng, một cái áo khoác, tôi định mua cho cô thêm mấy bộ quần áo nhưng cô không đồng ý, nói quá đắt.
Trần Kết chính là người như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ cô rồi.
Cô nói với tôi sinh nhật Trần Dạ là vào tháng 10 cho nên cô muốn đi lựa quà tặng, tôi cùng với cô đi tới cửa hàng chuyên kinh doanh dụng cụ thể thao, cô nhìn trúng một bộ vợt bóng bàn, hỏi tôi có được hay không, tôi nói được, cô mua ngay lập tức.
Tôi muốn dùng thẻ cuả mình để trả tiền nhưng cô lắc đầu từ chối : "Mua quà cho em trai thì phải dùng tiền của mình. Nếu không thì anh cũng mua một món đồ tặng cho nó, gởi về chung với quà của em."
"Được."
Tôi chọn một đôi giày trượt băng, Trần Kết nhìn đôi giày màu đỏ rực rỡ, lăn bánh xe của nó cười: "Thật đáng yêu! Tiểu ngu ngốc thật là hạnh phúc, lúc còn nhỏ em cực kì muốn một đôi giày trượt băng nhưng ba sống chết cũng không cho em mua, em chỉ có thể đi đến sân patin trượt cho đã ghiền."
Mua xong giày, chúng tôi vừa đi dạo vừa trò chuyện.
"Em trượt rất giỏi sao?" Tôi hỏi cô.
"Tạm được! Hồi trung học cơ sở lúc đi trượt patin không biết có bao nhiêu nam sinh ái mộ em đâu, ha ha ha ha ha!" Cô cười lớn.
"Anh cũng trượt rất giỏi." Tôi nhẹ nhàng nói.
"Cái gì?" Cô giật mình nhìn tôi.
"Ừ." Tôi gật đầu: "Nhưng mà lúc mang giày thì cần phải có người khác giúp đỡ, anh trượt khá tốt, dĩ nhiên là thời điểm mới bắt đầu học thì té ngã rất thảm."
"Vậy mà anh còn học?"
"Bọn họ đều chơi, anh cũng muốn chơi, anh không có tay nhưng chân lại không vấn đề, những môn thể thao có thể dùng chân để chơi thì anh đều học. Lúc học cấp hai còn có bạn học nữ kéo anh đi chơi nhảy dây đấy." .
"Nhảy dây! Em cũng rất thích! Ai ~~ Diệp Tư Viễn, hình như trước kia anh rất được hoan nghênh nha?"
"Không có. Làm sao có thể."
"Mối tình đầu của anh là vào lúc nào?"
"Không phải là em sao."
"Cắt ~~ em không tin." Trần Kết cười xấu xa: "Mối tình đầu của em không phải là anh."
"Thật?" Tôi khó có thể tin nhìn cô, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh cô cười nói, tâm tình với nam sinh khác, tôi cảm thấy tim của mình trầm xuống, trong lòng rất khó chịu.
Cô nhìn tôi, nháy nháy đôi mắt to, cười lên: "Chọc anh đó..., chỉ là lúc học mười một có một học trưởng theo đuổi em, anh ấy cực kì tốt. Anh ấy cũng giống như anh, người cao cao, dáng vẻ rất tuấn tú, ai ui! Vẻ mặt của anh là gì đây? Đương nhiên là anh ấy không có đẹp trai bằng anh rồi!"
"Tại sao em lại không qua lại với anh ta?" Tôi hỏi.
"Khi đó em còn nhỏ tuổi, lớp mười một thì mới 16 tuổi, anh ấy thổ lộ với em làm em sợ hết hồn, trực tiếp từ chối."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ... Em có chút hối hận, ha ha ha ha, chỉ là không có sau đó nữa. Lúc anh ấy tốt nghiệp em còn khóc một buổi nữa đó, sau khi khóc thì coi như không có việc gì xảy ra!"
" ..."
"Vậy còn anh thì sao?" Cô dùng khuỷu tay chọc vào eo của tôi.
"Anh? À ... Hồi cấp hai anh có thích một cô gái trong lớp, cô ấy là học sinh ngoài tỉnh chuyển trường tới đây nhưng mà bọn anh học chung chưa tới một năm thì cô ấy đã trở về quê rồi."
"Hả? Nhỏ như vậy? Anh yêu sớm!"
"Không có ..."
"Hai người ... Có ... nắm tay hay hôn nhẹ gì hay không?"
Tôi bị cô chọc đến vui vẻ: "Nắm tay hả, có muốn nắm cũng không nắm được."
"A! Thật xin lỗi ..." Vẻ mặt Trần Kết đau khổ: "Hai người Kiss rồi hả ?"
"Không có, nhưng có ôm. Cô ấy ôm anh." Tôi nhớ lại cô gái kia, gương mặt của cô ấy vừa tròn lại vừa trắng, anh mắt trong suốt, tóc xoăn tự nhiên.
"Oh! ! Diệp Tư Viễn! ! Em tức giận! Em quyết định không để ý tới anh nữa!"
Trần Kết quay đầu bước đi rất nhanh, tôi lắc đầu cười, lập tức đuổi theo.
Đột nhiên cô đứng lại, nhìn chằm chằm một quầy hàng, con mắt mở rất lớn, ánh mắt lóe sáng.
"Thật là đẹp ..." Cô đi tới, ngón tay chạm lên bức vẽ trên tường.
Đó là một bức ghép hình, nhập khẩu từ nước Đức, tên gọi là ——Son¬nenauf¬gang, mặt trời mọc.
"Diệp Tư Viễn, anh còn nhớ lúc chúng ta ngắm mặt trời mọc ở núi Linh Đang không?"
"Dĩ nhiên là nhớ."
"Cũng đẹp như vậy." Cô cảm thán: "Bức ghép hình này thật là to, có bao nhiêu mảnh ghép nhỉ?"
Nhân viên cửa hàng đi tới, tầm mắt của cô ấy liếc qua người tôi mấy lần, dáng vẻ muốn nhìn lại không dám nhìn, tôi đã sớm thành thói quen, hỏi cô ấy: "Cái này có bao nhiêu mảnh?"
"5000 mảnh."
"A! Nhiều như vậy!" Trần Kết há to miệng: "Bao nhiêu tiền?"
"860 tệ."
"Mắc như vậy!"
"Thích không? Thích thì chúng ta mua đi." Tôi hỏi cô.
Trần Kết lắc đầu lia lịa: "Quá mắc, cũng quá nhiều, phải ghép đến khi nào đây!"
"Anh và em cùng nhau liều mạng." Tôi bật thốt lên.
Cô nghiêng đầu lại nhìn tôi một cái, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Chỉ còn thời gian vài ngày, chúng ta ghép hết được sao?"
Tôi nói không nên lời.
Cô ôm eo của tôi ra khỏi cửa hàng, lúc gần đi, tôi thấy cô quay đầu lại liếc mắt nhìn bức ghép hình đó.
Lúc đó trong lòng tôi đã quyết định.
Hôm sau, lúc Trần Kết về nhà, thấy trên bàn có hai hộp lớn thì kinh ngạc kêu lên: "A! ! Anh mua rồi hả? Lại còn hai hộp?"
Tôi đi tới trước mặt cô, cúi đầu hôn lên gò má của cô: "Em một hộp, anh một hộp, em ở nơi này liều mạng còn anh ở Italy liều mạng, chờ chúng nó được ghép xong rồi thì anh sẽ trở về."
"Vậy nếu em liều mạng mà không xong thì sao? Diệp Tư Viễn, em thật sự cảm thấy mình là một người không đủ kiên nhẫn!"
"Anh sẽ ghép hết , khi ghép xong hết anh sẽ trở về."
Cô cười, mở cái hộp của mình ra: "Ghép hộp của em trước đi!"
Chúng tôi ngồi ở trên sàn nhà phòng khách, nhìn cái hộp đầy mảnh ghép mà ngẩn người, tôi chưa từng chơi cái này, mà nhìn bộ dạng của Trần Kết thì hình như cũng giống vậy. Cô nghiên cứu chữ trên cái hộp, ảo não nói: "Toàn là tiếng Anh, đọc không hiểu."
Tôi dùng chân kẹp từng mảnh ghép lên nhìn: "Trước tiên lựa các mảnh ghép có màu sắc giống nhau để chung vào một chỗ, ghép từng mảng lớn rồi nối lại với nhau, chắc là như vậy."
Đầu hai chúng tôi chạm vào nhau, giằng co cả một buổi tối nhưng cũng chỉ ghép được một góc rất nhỏ.
Trần Kết kêu đau mắt, quăng ra sau đầu, đi tắm.
Tôi nhìn bóng lưng tung tăng của cô lại cúi đầu nhìn mảnh ghép đầy đất.
Những mảnh ghép này giống như phải chịu đựng tình cảm của hai người chúng tôi, tôi kẹp một mảnh ghép ngẫu nhiên lên nhìn, trong lòng vuốt ve những đường cong của nó, nghĩ thầm nhất định tôi sẽ ghép lại hết .
Nhưng ... Thực tế không bao giờ đơn giản như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không biết thì ra ghép một bức tranh 5000 mảnh lại khó khăn đến vậy.
Vài năm sau.
Kết thúc một ngày làm việc, về đến nhà, còn chưa tới kịp cởi áo vest, tôi theo thói quen ngồi vào trước máy vi tính xách tay, mở QQ ra.
QQ này chỉ được lập ra vì một người, đã vài năm tôi không dùng nó để nói chuyện, mở nó ra, chỉ vì muốn nhìn thấy biểu tượng hình trái cam lóe sáng.
Điều làm tôi không ngờ chính là cô đổi chữ ký.
Đã mấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô đổi chữ ký QQ.
Tôi nhìn chữ kí, chỉ là một câu nói ngắn ngủn nhưng lại làm cho trái tim co rút, đau đớn.
Tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông, những năm gần đây, niềm tin vẫn luôn giúp tôi chống đỡ hình như đã sụp đổ trong nháy mắt, biến thành mảnh vụn rơi đầy đất. Có lẽ rốt cuộc—— không hợp lại được nữa.
Tôi rời khỏi bàn máy tính, đi tới một căn phòng bị khóa chặt.
Trong căn phòng này chỉ có mấy thứ đồ linh tinh, trên đất là một bức ghép hình chưa hoàn chỉnh.
Tôi ngồi trên sàn, chân phải mở nắp hộp ra, trong hộp chỉ còn lại một mảnh ghép.
Tôi đã từng đồng ý với cô khi ghép xong hết thì tôi sẽ trở về.
Tôi vẫn luôn tự nói với mình tôi còn chưa ghép xong, chưa có.
Nhưng mà hôm nay ... Thấy cô thay đổi chữ kí, lòng của tôi đột nhiên dao động.
Diệp Tư Viễn, những năm này mi đang làm gì?
Ngón chân nhẹ nhàng kẹp mảnh ghép kia lên, đưa tới chỗ vốn dĩ là của nó.
Đó là trung tâm của mặt trời.
Chỗ sáng nhất.
Giống như nụ cười xán lạn, ánh mắt sáng ngời của cô, Trần Kết, trong cảm nhận của tôi cô chính là mặt trời.
Chân phải của tôi vẫn giơ lên giữa không trung trong một thời gian dài, sau đó chân liền run nhè nhẹ.
Tôi do dự, chần chờ, trong đầu thoáng qua hình ảnh lúc tôi và cô còn ở bên nhau.
Chúng tôi cười vui, chúng tôi đau, chúng tôi kiên trì, chúng tôi buông tay ...
Ồ! Không đúng, là tôi buông tay.
Trần Kết, em rất mệt mỏi, phải không?
Đây chẳng phải là ngày mà tôi luôn mong đợi đó sao? Nhưng mà Diệp Tư Viễn, tại sao lòng của mi lại đau đến vậy?
Đau như vậy, đau như vậy, cái gọi là nỗi đau róc xương lóc thịt, đau đến không muốn sống, đại khái cũng chỉ như thế này mà thôi!
Diệp Tư Viễn, tôi hỏi mình —— mi thật sự muốn như vậy sao?
Tôi nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng nói từ trong đáy lòng mình—— không muốn, không muốn, làm sao tôi có thể muốn như vậy được!
Vậy thì —— phóng túng một lần đi!
Tôi lập tức mở mắt.
Rốt cuộc ——chân phải của tôi hạ xuống, ngón chân đang kẹp mảnh ghép kia nhẹ nhàng đặt lên bức tranh, mặt trời lập tức trở nên hoàn chỉnh, hình như ánh mặt trời ở trên bức tranh cũng đang chiếu sáng ra ngoài.