Cũng đã đến giờ, Diệp Huệ Đức nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ liền sắp xếp mọi người ngồi vào vị trí, chuẩn bị mang thức ăn lên.
Ba bàn tròn lớn, tuy không có người chỉ dẫn cụ thể nhưng hình như mọi người đều biết vị trí của mình.
Diệp Dĩ Kiều đi theo ba mẹ, ông bà ngồi ở bàn bên trái, Tống Hạo, Diệp Tư Dĩnh và con gái Hoan Hoan ngồi cùng bọn họ.
Diệp Tư Dĩnh khách khí trò chuyện với Lưu Mãn Song, Tống Hạo bắt chuyện với bác Cả Diệp Huệ Tường và Diệp Tư Hòa đang trầm mặc. Anh ta nhỏ giọng hỏi: "Gần đây sức khỏe của anh như thế nào?"
Diệp Tư Hòa hơi ngẩn ra, trả lời: “Rất tốt."
"Vậy thì tốt." Tống Hạo vỗ vỗ vai anh ta, trong lòng rầu rĩ, chàng trai phóng khoáng ngông ngênh năm đó hôm nay đã là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, trải qua chuyện năm đó, Diệp Tư Hòa đã sớm bỏ đi tính cách phách lối cuồng ngạo, thái độ làm người khiêm tốn kín kẽ hơn rất nhiều. Hình phạt cho anh ta quá nghiêm khắc, bây giờ thân thể vẫn không được tốt lắm, mười mấy năm qua chưa bao giờ ngừng uống thuốc, lúc này mặt mũi cũng có chút tiều tụy, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng, chỉ khi cúi đầu nhìn Diệp Dĩ Kiều ngây thơ bên cạnh thì trên mặt mới lộ ra một nụ cười.
Mọi người khách khí nói mấy câu rồi nâng chén động đũa, không khí cũng không được tốt lắm. Tống Hạo ngẩng đầu nhìn hai bàn khác, hình như chỉ có ở bên kia mới có thể cảm nhận được một chút không khí vui vẻ của lễ mừng năm mới.
Vợ chồng Diệp Huệ Hành, vợ chồng Diệp Huệ Đức và vợ chồng Diệp Huệ Cầm ngồi cùng bàn với ông cụ Diệp, Diệp Huệ Cầm phụ trách chăm sóc Đông Đông, Hà Đường không chăm lo được hai đứa bé, dù sao cô còn phải chăm sóc Tần Lí.
Ông cụ Diệp mắt mờ lảng tai, hành động bất tiện nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, nhìn thấy bốn người con của mình và các cháu đều tới thì trong lòng vui mừng không dứt, vừa ăn cơm vừa bắt đầu càu nhàu chuyện đã qua, lúc nhớ lại bạn già liền rơi nước mắt. Diệp Huệ Đức ở chung nên hiểu rõ tính tình của ông cụ, ngay lập tức tìm cách thay đổi không khí, mọi người rối rít chúc tết chúc phúc ông cụ, nói lời may mắn cuối cùng cũng khiến cho ông cụ Diệp vui vẻ trở lại.
Bàn bên phải là bàn náo nhiệt nhất, ba gia đình trẻ tuổi nhét chung một chỗ, cộng thêm Tây Tây và Diệp Tư Viêm, khoảng chừng 11 người, bọn họ cũng không ngại chen chúc với nhau, cười cười nói nói, ăn một bữa cơm cực kỳ vui vẻ. Mấy đứa bé còn nhỏ tuổi, sau khi ăn được nửa tiếng liền đứng ngồi không yên, quậy ầm ĩ muốn đi chơi.
Tính khí Tần Kỳ giống như Tề Phi Phi, hoạt bát nói nhiều, dưới mông giống như bôi dầu, một lát chạy đến bên cạnh Tần Lí, làm nũng với "Ba A Lí", một lát lại chạy tới bên cạnh Diệp Tư Viễn, quấn lấy "ba Tư Viễn" làm nũng, Tần Miễn đau cả đầu rồi nhìn đứa con trai Tần Phấn ngược lại rất quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh, lắc chân, ngoan ngoãn ăn thức ăn ba đút.
Trần Kết rất vui vẻ, kéo tay áo Diệp Tư Viễn nói: "Anh xem bộ dạng nghiêm túc của Phấn Phấn giống A Miễn chưa này!"
Diệp Tư Viễn cũng cười: "Kỳ Kỳ giống mẹ."
"Linh Đang của chúng ta cũng giống anh." Trần Kết nói xong dựa đầu vào vai Diệp Tư Viễn, chân của anh đã thả xuống khỏi bàn, sau khi ăn xong mọi người bắt đầu tán gẫu.
Diệp Tư Viễn tiến tới sát bên tai cô, nói khẽ: “Nếu chúng ta có con gái khẳng định là giống em, chẳng qua từ nhỏ nên dạy nó con gái phải làm cao, nói chuyện yêu đương cũng không thể giống mẹ, dễ dàng bị con trai lừa đi."
"Ghét! Anh có ý gì đây!" Trần Kết ảo não đẩy anh một cái, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc mình mới quen Diệp Tư Viễn, cô hơi thất thần, thực sự rất vui vẻ, cũng đã hơn mười năm rồi.
Bên kia, Tần Lí đang xem tiết mục biểu diễn của Tần Kỳ, Kỳ Kỳ cũng rất hào phóng, vừa ca hát vừa nhảy múa, giọng hát của cô gái nhỏ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người ở hai bàn bên cạnh, biểu diễn xong, mọi người rối rít vỗ tay, Diệp Tư Viêm bắt đầu ồn ào lên, bảo cháu nhỏ Diệp Dĩ Đình cũng phải biểu diễn một chút.
Diệp Dĩ Đình nhỏ hơn Tần Kỳ một tuổi, Trần Kết đẩy nó ra ngoài: "Linh Đang, hát cho mọi người nghe một đoạn cũng được."
Diệp Dĩ Đình cũng không nhăn nhó, hát lên, trong nhà trẻ nó được học rất nhiều nhạc thiếu nhi, một lát lại hát con thỏ nhỏ có cái tai vẫy tới vẫy lui, một lát lại hát mèo hoa lớn, kêu meo meo, sau khi hát xong, mọi người khen không ngừng khiến Diệp Dĩ Đình có chút xấu hổ, chạy tới bên cạnh Diệp Tư Viễn, chôn khuôn mặt nhỏ bé ở trên đùi của ba.
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn nó, cưng chiều trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu được.
Diệp Dĩ Kiều ngơ ngác nhìn tất cả, nó nghiêng đầu nói với Lưu Mãn Song: "Mẹ, những bài bọn họ hát con đều biết hát ."
"Ừ." Lưu Mãn Song sờ sờ đầu của nó.
"Con còn biết các bài nhạc thiếu nhi khác nữa." Diệp Dĩ Kiều vừa cắn bánh gạo, vừa nói nghiêm túc.
Nhưng mà không có ai gọi nó lên biểu diễn tiết mục, nó cảm thấy rất mất mát.
Rốt cuộc Tề Phi Phi cũng đồng ý dẫn Tần Kỳ đang ngồi không yên đi ra ngoài chơi, thấy thế Diệp Dĩ Đình cũng nhảy lên: "Con cũng muốn đi!"
"Đi đi, con và chị Kỳ Kỳ cùng ra bên ngoài chơi đi." Tề Phi Phi dắt hai đứa bé đi ra ngoài, Tần Phấn ngẩng đầu nhìn ba, nói: "Ba, con cũng muốn đi."
Khách sạn này rất lớn và xa hoa, kinh doanh tiệc tất niên cũng rất tốt, lui tới đều là khách, nhân viên phục vụ cũng bừng đồ qua lại không nhừng. Tề Phi Phi sợ bên ngoài lạnh nên không dẫn ba đứa nhỏ đi ra ngoài, chỉ thả cho bọn nó chơi ở khoảng trống bên ngoài đại sảnh lầu hai.
Nơi đó có một cái ghế sa lon, Tề Phi Phi ngồi ở chỗ đó, mở điện thoại di động lên đọc tin tức, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ba đứa bé đang chạy tới chạy lui, dặn dò bọn nó cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Những đứa trẻ đều có thể tự tìm niềm vui riêng, không có đồ chơi thì bọn nó cũng có thể sáng tạo ra trò chơi thuộc về mình.
Tần Kỳ nghiễm nhiên là chị lớn, nó và Diệp Dĩ Đình đứng ở cầu thang xoắn ốc, chơi kéo búa bao, người thắng được đi lên trên một bước, xem ai là người tới điểm cuối trước.
Dù là một trò chơi nhàm chán như vậy nhưng hai đứa trẻ vẫn chơi cực kỳ vui vẻ, Tần Phấn còn chưa biết nhiều, chỉ chui tới chui lui chung quanh hai anh chị, nhìn hai người chơi đùa.
Sau khi chơi được một lát, Diệp Dĩ Đình cảm giác có người đang nhìn bọn nó, nó ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, thì ra là Diệp Dĩ Kiều, không biết từ lúc nào thằng bé cũng đã chạy tới đây.
Diệp Dĩ Đình nhìn anh họ chằm chằm, đột nhiên phát hiện lúc trước người anh họ này nhìn thấy ống tay áo của ba mình thì vẻ mặt rất sợ hãi làm cho nó không thoải mái cho nên nó quyết định không thèm để ý.
Tần Kỳ cũng chú ý tới Diệp Dĩ Kiều, ngược lại kêu to lên: "Này, cậu có muốn chơi với bọn mình không?"
Diệp Dĩ Kiều nhìn Diệp Dĩ Đình một chút, lại nhìn Tần Kỳ một chút, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tần Kỳ chạy lên kéo nó xuống.
"Trước kia mình đã gặp cậu rồi. Mình tên là Tần Kỳ, cậu tên là gì?" Cô hỏi.
“Mình tên là Diệp Dĩ Kiều"
Tần Kỳ rất kinh ngạc: "Tên của cậu rất giống tên của Linh Đang."
"Hả?" Diệp Dĩ Kiều không hiểu.
Tần Kỳ lôi kéo tay Diệp Dĩ Đình nói: "Đây là em của mình, nó tên là Diệp Dĩ Đình, tất cả mọi người đều gọi nó là Linh Đang. Năm nay mình 6 tuổi, Linh Đang 4 tuổi rưỡi, cậu bao nhiêu tuổi?"
"Không biết." Diệp Dĩ Kiều thật sự không biết, thấy Diệp Dĩ Đình vẫn nghiêm mặt trừng nó, nó cũng không để ý: "Các cậu đang chơi cái gì vậy?"
"Kéo búa bao! Cậu biết chơi không?" Tần Kỳ nói cho nó quy tắc trò chơi, nó lập tức hiểu.
"Biết." Diệp Dĩ Kiều cười lên: "Mình cũng muốn chơi."
Ván đầu tiên của trò chơi, Tần Kỳ chơi với Diệp Dĩ Kiều, Diệp Dĩ Kiều thắng.
Ván thứ hai của trò chơi, vẫn là Tần Kỳ chơi với Diệp Dĩ Kiều, Diệp Dĩ Kiều vẫn thắng như cũ.
Diệp Dĩ Đình và Tần Phấn đứng ở một bên xem cuộc chiến, lúc này có chút không nhìn nổi, luôn kêu la om sòm bảo Tần Kỳ nghĩ kế, Tần Kỳ cũng không giận, dứt khoát đổi người, bảo Diệp Dĩ Đình tới chơi.
Tề Phi Phi vẫn chú ý tình huống trên cầu thang, tất nhiên là cô thấy Diệp Dĩ Kiều nhưng từ trước đến giờ cô luôn rộng rãi, cũng không hiểu rõ ràng ân oán của nhà họ Diệp nhiều năm trước nên không cảm thấy có gì không ổn.
Diệp Dĩ Đình bắt đầu với tranh tài với Diệp Dĩ Kiều, ván đầu tiên, hai bé trai gần như hòa nhau, gần kết thúc thì Diệp Dĩ Kiều thắng 2 lần cho nên là người bước lên bậc thang cuối đầu tiên.
Nó thật sự vui mừng, thắng Tần Kỳ và Diệp Dĩ Đình ba ván liền, dĩ nhiên là hả hê.
Diệp Dĩ Đình cũng không chịu phục, lôi kéo Diệp Dĩ Kiều chơi lại, lần này vận số của nó tốt hơn, thắng cuộc.
Lúc này, Tần Kỳ có chút buồn tiểu, chạy lên cầu thang đến ghế sa lon tìm mẹ, Diệp Dĩ Đình và Diệp Dĩ Kiều bắt đầu ván thứ ba của trò chơi.
Chơi được một nửa thì Diệp Dĩ Kiều vượt lên, nó thắng 2 lần, cách điểm cuối chỉ có ba bậc thang, còn Diệp Dĩ Đình thì ở sau nó 4 bậc thang.
Hai đứa trẻ đều tập trung tinh thần nhìn đối phương, trong miệng kêu "Kéo búa bao", một lần rồi một lần giống như đang ở một cuộc thi rất quan trọng.
Vì vậy không có ai chú ý tới Tần Phấn.
Một mình Tần Phấn ở trên bậc thang chạy lên chạy xuống, lúc này nó chạy đến bên cạnh Diệp Dĩ Đình, ba đứa bé đứng chung một chỗ với nhau ở giữa cầu thang bộ.
Tần Phấn kéo tay áo Diệp Dĩ Đình, nói: "Anh Linh Đang, em muốn đi tiểu."
Diệp Dĩ Đình đang suy nghĩ ván sau phải ra kéo hay ra bao, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Đi tìm mẹ em đi."
Còn đẩy nhẹ Tần Phấn xuống.
Thân thể nhỏ bé của Tần Phấn run run, muốn nhấc chân bước lên bậc thang, nó kìm nén đến có chút nóng nảy rồi, đi đứng cũng không ổn định, bước một bậc thang liền lảo đảo một chút, tiếp đó thân thể nhỏ bé ngã xuống.
Diệp Dĩ Đình sợ hết hồn, đưa tay phải ra, Diệp Dĩ Kiều đứng ở phía trên ba bậc thang cũng lao xuống, gọi một tiếng: "Cẩn thận ————"
(Tóm tắt đoạn này cho ai không hiểu lắm: Bé Phấn mót quá muốn đi tiểu nhưng mà bé Đình bận chơi nên không quan tâm, cuối cùng bé Phấn nhịn không được nên hụt chân té xuống. Bé Đình giơ tay ra kéo lại nhưng không kịp rồi cũng hụt chân luôn cuối cùng hai anh em cùng lăn xuống lầu. Tóm lại là bé Kiều vô tội.)
Nhưng vẫn là không kịp, Diệp Dĩ Kiều trơ mắt nhìn Diệp Dĩ Đình và Tần Phấn cùng nhau lăn xuống cầu thang. Sau một hồi ở chỗ rẽ cầu thang vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của hai đứa bé, Tề Phi Phi lập tức nhận ra tiếng của con trai, cô lảo đảo vọt tới, chỉ thấy Diệp Dĩ Kiều đứng ngơ ngác ở giữa cầu thang, Diệp Dĩ Đình và Tần Phấn đã ngã ở khoảng trống dưới bậc thang, hình như Diệp Dĩ Đình rất bối rối, Tần Phấn cũng nằm ở nơi đó, khóc lớn.
"Phấn Phấn! Linh Đang!" Tề Phi Phi hốt hoảng vọt xuống dưới, Tần Kỳ cũng ngu người, cô bé lập tức chạy về phòng kêu người lớn, rất nhanh, tất cả mọi người đều chạy tới.
Trần Kết vọt tới bên cạnh Diệp Dĩ Đình, nhìn con trai đang ngơ ngác ngồi dưới đất, một chút sức lực cũng không có, cô cẩn thận từng li từng tí vuốt gò má của con trai, tóc, lại kiểm tra tay chân của nó, giọng nói run rẩy: "Linh Đang, con nói cho mẹ nghe con có đau ở đâu hay không?”
Diệp Tư Viễn cũng ngồi chồm hổm xuống ở bên cạnh bọn họ, anh cẩn thận quan sát con trai, lại ngẩng đầu nhìn cầu thang, từ chỗ cao như vậy té xuống, ai cũng không thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì.
"Linh Đang, Linh Đang, ba đây." Anh tiến tới bên cạnh Diệp Dĩ Đình, dịu dàng kêu tên nó, rốt cuộc Diệp Dĩ Đình cũng có phản ứng, thấy ba mẹ ở bên cạnh, nó mới bắt đầu cảm thấy trên người rất đau, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, khóc lớn tiếng.
Tần Miễn ôm lấy Tần Phấn chuẩn bị đi bệnh viện, trên đầu Tần Phấn bị trầy một mảng nhỏ, chảy không ít máu, lúc này mặt đang khóc đến tím bầm, Tề Phi Phi tự trách không dứt, cũng không ngừng rơi nước mắt.
Diệp Tư Viêm đến bãi đậu xe lấy xe, Trang Văn Linh đứng ở bên cạnh Trần Kết, nhìn Diệp Dĩ Đình trong ngực cô, trên mặt vẫn còn hoảng sợ, bà ngẩng đầu nhìn sang phía mấy người Diệp Tư Hòa, đột nhiên hỏi Diệp Dĩ Đình: "Linh Đang, nói cho bà nội nghe, có phải có người đẩy con và Phấn Phấn hay không?"
Diệp Dĩ Đình mờ mịt trợn tròn mắt, không trả lời, Diệp Tư Viễn và Trần Kết cũng rất nóng nảy.
"Mẹ, đừng nói như vậy!" Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm Trang Văn Linh, giọng nói nghiêm túc.
"Hừ." Trang Văn Linh nhìn về phía Diệp Tư Hòa, lại nhìn anh ta đang ôm Diệp Dĩ Kiều: "Không ai đẩy, làm sao Linh Đang có thể té xuống lầu."
Một câu nói làm tất cả mọi người ở đó nín thở.
Mẹ của Diệp Tư Hòa – Vương Vị Hồng là người thứ nhất nhảy dựng lên: "Trang Văn Linh, cô có ý gì? !"
"Có ý gì, trong lòng các người phải rõ ràng hơn chứ." Trang Văn Linh không mặn không lạt ném một câu nói, không lên tiếng nữa.
Diệp Tư Hòa và Lưu Mãn Song đứng ở nơi đó, nhìn tầm mắt của mọi người như dao bắn tới trên người bọn họ, đột nhiên Diệp Tư Hòa nhăn mày lại, anh ta thả Diệp Dĩ Kiều xuống đất, hỏi nghiêm túc: "Có phải là con đẩy hay không? !"
Diệp Dĩ Kiều chưa từng thấy qua ba nó tức giận như thế, nó bị dọa sợ, nước mắt chảy xuống, lắc đầu liên tục, nói: "Con không có..."
"Còn dám nói láo!" Diệp Tư Hòa đánh một bạt tai, "Chát" một tiếng, bên trái khuôn mặt béo mập của Diệp Dĩ Kiều liền in một cái dấu tay, nó cũng không nhịn được nữa, gào khóc lên.
Lưu Mãn Song vội vã ngăn trước mặt con trai: "Tư Hòa, hỏi rõ ràng đã!"
"Tránh ra!". Diệp Tư Hòa không có dừng tay, đẩy Lưu Mãn Song ra, anh ta tóm lấy Diệp Dĩ Kiều, hung hăng đánh vài cái lên mông, Vương Vị Hồng khuyên nhủ nhưng anh ta đẩy ra, Lưu Mãn Song ôm thân thể anh ta, kéo anh ta lại, anh ta cũng không để ý.
Trong lúc nhất thời những người khác cũng không biết nên làm sao, chỉ nhìn bàn tay Diệp Tư Hòa đánh từng cái từng cái lên mông nhỏ của Diệp Dĩ Kiều, sức lực rất lớn.
Đứa bé có chạy cũng chạy không thoát, khóc đến khàn cả giọng, trong miệng kêu la: "Con không có đẩy mấy cậu ấy! Con không có đẩy! Ô ô ô ô... Mẹ, con không có đẩy cậu ấy! ..."
Diệp Dĩ Đình nhìn tình cảnh này thì rối bời, không biết tại sao Diệp Dĩ Kiều lại bị đánh, nó núp ở trong ngực Trần Kết, theo ba mẹ, ông bà đi xuống lầu, mãi cho đến lầu dưới vẫn còn có thể nghe được tiếng thét chói tai của Diệp Dĩ Kiều, tiếng hét phẫn nộ của Diệp Tư Hòa và tiếng đánh đòn.
Diệp Dĩ Đình không nhịn được vuốt vuốt cái mông nhỏ của mình, ba của nó chưa từng đánh nó, đánh mông như vậy nhất định là rất đau, nó nghĩ.
Rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Diệp Dĩ Kiều khóc đến tắt tiếng, Diệp Tư Hòa đưa đứa bé cho Lưu Mãn Song, chết lặng nhìn mấy người ở lại, cuối cùng ánh mắt tập trung đến trên người Tần Lí.
Anh ta đi tới trước mặt Tần Lí, cúi đầu nhìn Tần Lí, thở thật sâu, trầm giọng nói: “Xử lí như vậy mấy người đã hài lòng chưa?"
Tần Lí ngồi ở trên xe lăn, nhìn nét mặt có chút dữ tợn của Diệp Tư Hòa, anh thở dài, cất cao giọng nói: "Tư Hòa, anh cần gì phải như vậy."
Mùa đông ở thành phố H khá dài, khí hậu lạnh lẽo ẩm ướt, lại không giảm bớt cho nên việc chịu đựng đối với Trần Kết mà nói có chút khó khăn.
Vì vậy sau khi tan việc về nhà, cô không thích ra ngoài nữa, thích mở máy sưởi, núp ở trong chăn thoải mái lên mạng xem ti vi, thậm chí là ăn cái gì đó.
Dụ dỗ Diệp Dĩ Đình tắm rửa xong, Trần Kết ôm nó đến phòng ngủ chính, đặt lên trên giường lớn, sau khi chơi với nó một lát, Diệp Dĩ Đình liền rùm beng muốn tìm ba.
"Ba đang làm việc.". Trần Kết ngồi xếp bằng ở trước mặt nó, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Linh Đang, con cũng nên ngủ rồi."
Diệp Dĩ Đình bĩu môi, có chút buồn buồn, không vui: "Đã lâu rồi ba không có chơi với Linh Đang."
"Bé ngốc, gần bước sang năm mới rồi, ba rất bận rộn." Trần Kết ôm Diệp Dĩ Đình vào trong ngực, vuốt mái tóc nó, nói: "Đợi đến khi ba hết bận, ba sẽ được nghỉ phép..., tới lúc đó, chúng ta sẽ đến thành phố D thăm ông bà, còn đi thành phố P thăm ông ngoại và bà ngoại, lúc đó thành phố P sẽ có tuyết rơi, ba sẽ cùng với Linh Đang làm người tuyết, đi dạo hội chùa, Linh Đang thích không?"
Sau đó nó đảo tròn mắt, lại hỏi: "Mẹ, lễ mừng năm mới, có phải sẽ được gặp ba A Lí hay không?"
Trần Kết cười to: "Dĩ nhiên, ba A Lí cũng rất nhớ con đấy."
"Con cũng rất nhớ ba A Lí, ba A Lí đã hứa dạy con bơi lội !"
Từ nhỏ Diệp Dĩ Đình đã rất thích Tần Lí, mặc dù anh ta ngồi xe lăn nhưng thằng nhóc vẫn không sợ, gặp anh ta liền thân cận. Bàn về vai vế, Diệp Dĩ Đình nên gọi Tần Lí là "bác" nhưng bởi vì tất cả mọi người gọi Tần Lí là "A Lí" hoặc bởi vì thường xuyên nghe bài hát dễ thương "Ali, Alibaba, Alibaba là một thanh niên vui vẻ ~ 'vừng ơi mở ra', 'vừng ơi mở ra'..." nên mấy đứa trẻ cũng bắt đầu gọi Tần Lí là "ba A Lí" .
Thấy con trai càng ngày càng hưng phấn, Trần Kết đành phải hôn nhẹ khuôn mặt của nó: "Bảo bối, khuya lắm rồi, chúng ta cùng đi chúc ba ngủ ngon, sau đó ngủ, có được hay không?"
Diệp Dĩ Đình không tiếp tục ầm ĩ, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
Trong thư phòng, Diệp Tư Viễn đang tựa lưng vào ghế ngồi, hai cái chân dài đặt trên bàn sách, ngón chân linh hoạt đang gõ chữ trên máy vi tính xách tay, nhìn thấy Trần Kết và Diệp Dĩ Đình đi vào, anh lập tức thả chân xuống, ngồi ngay ngắn.
"Ba!". Diệp Dĩ Đình vui sướng chạy tới, dùng cả tay chân trèo lên bắp đùi Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn ngồi ngay ngay ngắn ngắn, động cũng không dám động, chỉ sợ đứa bé không cẩn thận té xuống.
Chỉ là Diệp Dĩ Đình đã trèo rất nhuần nhuyễn, nó ngồi ở trên đùi ba, tay nhỏ bé ôm ba, ngẩng mặt nói: "Ba, ba đang làm cái gì vậy?"
"Ba đang làm việc." Diệp Tư Viễn cúi đầu mỉm cười, anh cẩn thận nâng phần còn lại của cánh tay phải lên, cách ống tay áo đụng một cái vào đầu nhỏ của con trai: "Linh Đang thơm quá, tắm rồi hả?"
"Dạ, tắm rồi, thơm thơm." Diệp Dĩ Đình nâng cánh tay nhỏ bé mập mạp đưa tới trước mặt Diệp Tư Viễn, anh lập tức ngửi thấy mùi sữa tắm trẻ nhỏ nhẹ dịu, cười nói: "Vậy không phải là con nên đi ngủ rồi hả?"
Diệp Dĩ Đình gật đầu một cái, tay nhỏ bé lại ôm lấy ba: "Con qua nói chúc ngủ ngon với ba."
"Ngủ ngon, bảo bối." Giọng Diệp Tư Viễn dịu dàng: "Mấy ngày nữa ba sẽ dẫn con đi chơi, được không?"
"Dạ. Ba ngủ ngon." Diệp Dĩ Đình ngước cổ, hôn một cái lên cằm Diệp Tư Viễn, rồi để Trần Kết ôm nó đi ra ngoài.
Sau khi dỗ Diệp Dĩ Đình ngủ xong, Trần Kết trở lại thư phòng, đi tới bên cạnh Diệp Tư Viễn.
Anh đã khôi phục tư thế làm việc lúc trước, ống tay áo rũ xuống bên cạnh, hai cái chân đặt ở trên bàn phím gõ chữ thật nhanh.
Trần Kết đưa tay chạm vào mu bàn chân của anh, mặc dù trong thư phòng mở máy điều hòa nhưng anh mặc không nhiều lắm, mu bàn chân cũng có chút lạnh rồi.
Trần Kết nhăn mày lại: "Ban ngày anh đã bận rộn như vậy, buổi tối lại còn làm thêm giờ, thân thể có chịu được không. Nhìn hai cái chân anh đã lạnh như thế này rồi."
Diệp Tư Viễn ngẩng đầu cười với cô: "Gần xong rồi, có một ít tài liệu muốn gửi cho Nhất Phong."
"Em sợ chân anh sẽ bị nứt da." Hai tay Trần Kết vẫn đặt lên chân trái của anh, giúp anh xoa nắn, một lát lại đổi sang chân phải: "Trước kia cũng không phải là không có xảy ra, đầu ngón chân vừa đỏ vừa sưng, ngứa ngáy rất khó chịu."
"Cũng đã quen rồi, không phải là em thường dùng gừng chà xát chân giúp anh sao, đã rất lâu không bị rồi." Diệp Tư Viễn thở dài, rốt cuộc cũng thỏa hiệp: "Được rồi, đừng xoa nữa, anh đi tắm, được chưa?"
Lúc này Trần Kết mới hài lòng: "Em ở trong phòng chờ anh, nghỉ ngơi sớm một chút."
Diệp Tư Viễn tắm xong, Trần Kết bảo anh nằm sấp ở trên giường, xoa bóp phần lưng giúp anh.
Trước thì đi học, bây giờ thì công việc, hai cánh tay đã bị cắt hai mươi mấy năm, Diệp Tư Viễn thường xuyên phải dùng tư thế hai chân đặt tại mặt bàn, bắp đùi cùng thân thể tạo thành một góc nhọn rất nhỏ, dần dà cơ bắp ở phần thắt lưng của anh bị cứng lại, xương sống cũng không tốt.
Lúc còn trẻ thì vẫn chưa cảm giác được, hiện tại anh đã sắp tuổi, cũng cảm thấy thân thể mình đã có chút báo động.
Trần Kết đau lòng không dứt, cũng biết chuyện này là không có biện pháp, cuộc sống ngày thường của anh phải dựa vào hai cái chân, vĩnh viễn không thể nào giống như người kiện toàn được.
Cô chỉ có thể khuyên anh thường xuyên đứng lên đi lòng vòng một chút, vặn vặn eo, đá chân, buổi tối cô dành nửa giờ để xoa bóp cho anh, giúp anh thả lỏng bắp thịt đã cứng ngắc cả ngày.
Hai năm trước, Diệp Tư Viễn được chẩn đoán là bị tổn thương cơ ở eo, có một lần, anh đau thắt lưng dữ dội, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, ước chừng phải nằm trên giường hai ngày mới bớt đau .
Một lần kia thật sự làm cho Trần Kết sợ hãi quá mức, sau đó cô liền cẩn thận chăm sóc cuộc sống, ăn uống thường ngày của anh, hoàn toàn không cho phép anh dùng chân làm việc. Diệp Tư Viễn rất là bất đắc dĩ, lúc ấy Linh Đang mới hơn hai tuổi, thật may là có mẹ Diệp giúp đỡ chăm sóc, lúc Trần Kết đút Diệp Tư Viễn ăn cơm, cảm xúc của anh có chút sa sút nên nói với Trần Kết chủ đề nhiều năm chưa từng đụng vào.
"Tiểu Kết, nếu như có một ngày, chân của anh không thể nhấc lên được, chuyện gì cũng không thể tự mình làm, em và Linh Đang phải làm sao."
Lúc nói lời này thì hông của anh vẫn đang bị thương như cũ, thân thể nằm thẳng tắp ở trên giường, chỉ là nghiêng đầu nhìn Trần Kết ngồi ở bên mép giường.
"Em sẽ dẫn theo đứa bé đi tái giá." Trần Kết liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh đau thương, rốt cuộc cô cũng không dám nói giỡn nữa: "Nói bậy ba gì đó, anh nha, lo chăm sóc thân thể mình cho tốt, coi như là vì em và con trai, không cần liều mạng như vậy, có được hay không?"
"Ừ." Diệp Tư Viễn còn lâu mới cậy mạnh được nữa, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Từ đó về sau, anh thật sự bắt đầu chú ý chăm sóc thân thể, lưng eo bị đau cũng dần dần khá hơn. Trần Kết xoa bóp cho Diệp Tư Viễn khoảng ' cho tới khi sau lưng của anh đỏ hồng, ra mồ hôi mới dừng tay.
"Ngủ đi." Cô tắt đèn, giúp anh đắp chăn rồi chui vào trong chăn, dán chặt lên thân thể của anh.
Trần Kết nhắm mắt lại, tay vòng qua hông anh, đầu dán trên bờ vai của anh, cảm nhận được thân thể người bên cạnh phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
Rốt cuộc cô cũng cảm thấy sự khác thường của anh, mở mắt, phát hiện quả nhiên anh không có ngủ, một đôi mắt ở trong bóng tối chậm rãi chớp nháy, Trần Kết có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của anh.
"Tư Viễn?" Cô hỏi: "Có phải anh có tâm sự hay không?"
Diệp Tư Viễn trầm mặc chốc lát, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Hôm nay ba anh gọi điện thoại cho anh, nói với anh một chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
Anh khẽ thở dài, hình như không biết nên làm sao để mở miệng, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ông... Đã tuổi, mấy năm này, thân thể càng ngày càng không được, em cũng biết."
"Ừ."
"Trong điện thoại ba nói ông có một tâm nguyện, ông hi vọng... Lễ mừng năm mới mọi người chúng ta có thể về nhà ăn một bữa bữa cơm đoàn viên, mọi người chụp ảnh gia đình, ông nói lúc bà nội còn sống vẫn có ý niệm này nhưng mà không thể đợi đến ngày này, ông nội…, ông muốn thay bà nội hoàn thành tâm nguyện này."
"..." Trần Kết không nói, chuyện này vốn là một chuyện rất đơn giản và tốt đẹp nhưng cô biết Diệp Tư Viễn đang lo lắng cái gì.
Cho nên cô trả lời ngay: "Không phải chỉ là chụp tấm hình thôi sao, em không có ý kiến, chỉ cần ông nội vui là tốt rồi."
Cô biểu hiện lập trường của mình nhưng Diệp Tư Viễn vẫn không thể nào quên được: "Thật ra thì điều anh lo lắng hơn là mẹ của anh..."
Trần Kết lật người, ôm anh chặt hơn, tay của cô hướng lên trên, chạm vào cánh tay đã bị cụt của anh, Diệp Tư Viễn khẽ động, cuối cùng ma sát lòng bàn tay của cô, giống như là đang cầm tay cô.
"Em biết mẹ vẫn luôn không bỏ được, đã nhiều năm như vậy vẫn không thể nào để xuống. Ai..."
Anh thở dài nặng nề, nói: "Anh hiểu rất rõ, yêu cầu này đối với em mà nói là uất ức cho em. Tiểu Kết, nếu như em không muốn, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng."
"Tư Viễn, em không có không muốn, chúng ta cũng không phải là không buông tha được."
Nghe cô nói như vậy, rốt cuộc anh cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Kết cũng đã nằm lên người anh, thân thể của cô mềm mại như vậy, dễ dàng làm anh động tình. Hai người ở trong bóng tối bắt đầu dây dưa, Diệp Tư Viễn biết, cô muốn dùng hành động để cho anh yên tâm.
Trước năm mới ngày, rốt cuộc A. R. cũng bắt đầu nghỉ, Trần Kết và Diệp Tư Viễn thu xếp hành lý, khóa cửa cẩn thận rồi dẫn Diệp Dĩ Đình trở về thành phố D.
Trần Kết đang lái xe, Diệp Tư Viễn cùng với Diệp Dĩ Đình ngồi ở ghế sau, anh luôn nói chuyện chơi đùa với con trai, Trần Kết nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, trong lòng có chút thấp thỏm.
Những năm này bọn họ hoàn toàn xem như không quen biết với Diệp Tư Hòa, cho dù là đi thăm ông nội thì cũng đều cố ý dời thời gian, Trần Kết biết suy nghĩ của mẹ Diệp, đợi đến khi ông nội qua đời, bọn họ sẽ không có bất kỳ lui tới nào với Diệp Tư Hòa nữa, thật không nghĩ đến ông nội lại đưa ra yêu cầu như thế.
Bữa cơm đoàn viên, ảnh gia đình...
Diệp Dĩ Đình tựa vào trên người Diệp Tư Viễn ngủ thiếp đi, trong xe rơi vào trầm mặc, Diệp Tư Viễn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết khi trở lại nhà cũ đến tột cùng sẽ xảy ra những chuyện gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cũng đã đến giờ, Diệp Huệ Đức nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ liền sắp xếp mọi người ngồi vào vị trí, chuẩn bị mang thức ăn lên.
Ba bàn tròn lớn, tuy không có người chỉ dẫn cụ thể nhưng hình như mọi người đều biết vị trí của mình.
Diệp Dĩ Kiều đi theo ba mẹ, ông bà ngồi ở bàn bên trái, Tống Hạo, Diệp Tư Dĩnh và con gái Hoan Hoan ngồi cùng bọn họ.
Diệp Tư Dĩnh khách khí trò chuyện với Lưu Mãn Song, Tống Hạo bắt chuyện với bác Cả Diệp Huệ Tường và Diệp Tư Hòa đang trầm mặc. Anh ta nhỏ giọng hỏi: "Gần đây sức khỏe của anh như thế nào?"
Diệp Tư Hòa hơi ngẩn ra, trả lời: “Rất tốt."
"Vậy thì tốt." Tống Hạo vỗ vỗ vai anh ta, trong lòng rầu rĩ, chàng trai phóng khoáng ngông ngênh năm đó hôm nay đã là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, trải qua chuyện năm đó, Diệp Tư Hòa đã sớm bỏ đi tính cách phách lối cuồng ngạo, thái độ làm người khiêm tốn kín kẽ hơn rất nhiều. Hình phạt cho anh ta quá nghiêm khắc, bây giờ thân thể vẫn không được tốt lắm, mười mấy năm qua chưa bao giờ ngừng uống thuốc, lúc này mặt mũi cũng có chút tiều tụy, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng, chỉ khi cúi đầu nhìn Diệp Dĩ Kiều ngây thơ bên cạnh thì trên mặt mới lộ ra một nụ cười.
Mọi người khách khí nói mấy câu rồi nâng chén động đũa, không khí cũng không được tốt lắm. Tống Hạo ngẩng đầu nhìn hai bàn khác, hình như chỉ có ở bên kia mới có thể cảm nhận được một chút không khí vui vẻ của lễ mừng năm mới.
Vợ chồng Diệp Huệ Hành, vợ chồng Diệp Huệ Đức và vợ chồng Diệp Huệ Cầm ngồi cùng bàn với ông cụ Diệp, Diệp Huệ Cầm phụ trách chăm sóc Đông Đông, Hà Đường không chăm lo được hai đứa bé, dù sao cô còn phải chăm sóc Tần Lí.
Ông cụ Diệp mắt mờ lảng tai, hành động bất tiện nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, nhìn thấy bốn người con của mình và các cháu đều tới thì trong lòng vui mừng không dứt, vừa ăn cơm vừa bắt đầu càu nhàu chuyện đã qua, lúc nhớ lại bạn già liền rơi nước mắt. Diệp Huệ Đức ở chung nên hiểu rõ tính tình của ông cụ, ngay lập tức tìm cách thay đổi không khí, mọi người rối rít chúc tết chúc phúc ông cụ, nói lời may mắn cuối cùng cũng khiến cho ông cụ Diệp vui vẻ trở lại.
Bàn bên phải là bàn náo nhiệt nhất, ba gia đình trẻ tuổi nhét chung một chỗ, cộng thêm Tây Tây và Diệp Tư Viêm, khoảng chừng 11 người, bọn họ cũng không ngại chen chúc với nhau, cười cười nói nói, ăn một bữa cơm cực kỳ vui vẻ. Mấy đứa bé còn nhỏ tuổi, sau khi ăn được nửa tiếng liền đứng ngồi không yên, quậy ầm ĩ muốn đi chơi.
Tính khí Tần Kỳ giống như Tề Phi Phi, hoạt bát nói nhiều, dưới mông giống như bôi dầu, một lát chạy đến bên cạnh Tần Lí, làm nũng với "Ba A Lí", một lát lại chạy tới bên cạnh Diệp Tư Viễn, quấn lấy "ba Tư Viễn" làm nũng, Tần Miễn đau cả đầu rồi nhìn đứa con trai Tần Phấn ngược lại rất quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh, lắc chân, ngoan ngoãn ăn thức ăn ba đút.
Trần Kết rất vui vẻ, kéo tay áo Diệp Tư Viễn nói: "Anh xem bộ dạng nghiêm túc của Phấn Phấn giống A Miễn chưa này!"
Diệp Tư Viễn cũng cười: "Kỳ Kỳ giống mẹ."
"Linh Đang của chúng ta cũng giống anh." Trần Kết nói xong dựa đầu vào vai Diệp Tư Viễn, chân của anh đã thả xuống khỏi bàn, sau khi ăn xong mọi người bắt đầu tán gẫu.
Diệp Tư Viễn tiến tới sát bên tai cô, nói khẽ: “Nếu chúng ta có con gái khẳng định là giống em, chẳng qua từ nhỏ nên dạy nó con gái phải làm cao, nói chuyện yêu đương cũng không thể giống mẹ, dễ dàng bị con trai lừa đi."
"Ghét! Anh có ý gì đây!" Trần Kết ảo não đẩy anh một cái, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc mình mới quen Diệp Tư Viễn, cô hơi thất thần, thực sự rất vui vẻ, cũng đã hơn mười năm rồi.
Bên kia, Tần Lí đang xem tiết mục biểu diễn của Tần Kỳ, Kỳ Kỳ cũng rất hào phóng, vừa ca hát vừa nhảy múa, giọng hát của cô gái nhỏ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người ở hai bàn bên cạnh, biểu diễn xong, mọi người rối rít vỗ tay, Diệp Tư Viêm bắt đầu ồn ào lên, bảo cháu nhỏ Diệp Dĩ Đình cũng phải biểu diễn một chút.
Diệp Dĩ Đình nhỏ hơn Tần Kỳ một tuổi, Trần Kết đẩy nó ra ngoài: "Linh Đang, hát cho mọi người nghe một đoạn cũng được."
Diệp Dĩ Đình cũng không nhăn nhó, hát lên, trong nhà trẻ nó được học rất nhiều nhạc thiếu nhi, một lát lại hát con thỏ nhỏ có cái tai vẫy tới vẫy lui, một lát lại hát mèo hoa lớn, kêu meo meo, sau khi hát xong, mọi người khen không ngừng khiến Diệp Dĩ Đình có chút xấu hổ, chạy tới bên cạnh Diệp Tư Viễn, chôn khuôn mặt nhỏ bé ở trên đùi của ba.
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn nó, cưng chiều trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu được.
Diệp Dĩ Kiều ngơ ngác nhìn tất cả, nó nghiêng đầu nói với Lưu Mãn Song: "Mẹ, những bài bọn họ hát con đều biết hát ."
"Ừ." Lưu Mãn Song sờ sờ đầu của nó.
"Con còn biết các bài nhạc thiếu nhi khác nữa." Diệp Dĩ Kiều vừa cắn bánh gạo, vừa nói nghiêm túc.
Nhưng mà không có ai gọi nó lên biểu diễn tiết mục, nó cảm thấy rất mất mát.
Rốt cuộc Tề Phi Phi cũng đồng ý dẫn Tần Kỳ đang ngồi không yên đi ra ngoài chơi, thấy thế Diệp Dĩ Đình cũng nhảy lên: "Con cũng muốn đi!"
"Đi đi, con và chị Kỳ Kỳ cùng ra bên ngoài chơi đi." Tề Phi Phi dắt hai đứa bé đi ra ngoài, Tần Phấn ngẩng đầu nhìn ba, nói: "Ba, con cũng muốn đi."
Khách sạn này rất lớn và xa hoa, kinh doanh tiệc tất niên cũng rất tốt, lui tới đều là khách, nhân viên phục vụ cũng bừng đồ qua lại không nhừng. Tề Phi Phi sợ bên ngoài lạnh nên không dẫn ba đứa nhỏ đi ra ngoài, chỉ thả cho bọn nó chơi ở khoảng trống bên ngoài đại sảnh lầu hai.
Nơi đó có một cái ghế sa lon, Tề Phi Phi ngồi ở chỗ đó, mở điện thoại di động lên đọc tin tức, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ba đứa bé đang chạy tới chạy lui, dặn dò bọn nó cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Những đứa trẻ đều có thể tự tìm niềm vui riêng, không có đồ chơi thì bọn nó cũng có thể sáng tạo ra trò chơi thuộc về mình.
Tần Kỳ nghiễm nhiên là chị lớn, nó và Diệp Dĩ Đình đứng ở cầu thang xoắn ốc, chơi kéo búa bao, người thắng được đi lên trên một bước, xem ai là người tới điểm cuối trước.
Dù là một trò chơi nhàm chán như vậy nhưng hai đứa trẻ vẫn chơi cực kỳ vui vẻ, Tần Phấn còn chưa biết nhiều, chỉ chui tới chui lui chung quanh hai anh chị, nhìn hai người chơi đùa.
Sau khi chơi được một lát, Diệp Dĩ Đình cảm giác có người đang nhìn bọn nó, nó ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, thì ra là Diệp Dĩ Kiều, không biết từ lúc nào thằng bé cũng đã chạy tới đây.
Diệp Dĩ Đình nhìn anh họ chằm chằm, đột nhiên phát hiện lúc trước người anh họ này nhìn thấy ống tay áo của ba mình thì vẻ mặt rất sợ hãi làm cho nó không thoải mái cho nên nó quyết định không thèm để ý.
Tần Kỳ cũng chú ý tới Diệp Dĩ Kiều, ngược lại kêu to lên: "Này, cậu có muốn chơi với bọn mình không?"
Diệp Dĩ Kiều nhìn Diệp Dĩ Đình một chút, lại nhìn Tần Kỳ một chút, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tần Kỳ chạy lên kéo nó xuống.
"Trước kia mình đã gặp cậu rồi. Mình tên là Tần Kỳ, cậu tên là gì?" Cô hỏi.
“Mình tên là Diệp Dĩ Kiều"
Tần Kỳ rất kinh ngạc: "Tên của cậu rất giống tên của Linh Đang."
"Hả?" Diệp Dĩ Kiều không hiểu.
Tần Kỳ lôi kéo tay Diệp Dĩ Đình nói: "Đây là em của mình, nó tên là Diệp Dĩ Đình, tất cả mọi người đều gọi nó là Linh Đang. Năm nay mình 6 tuổi, Linh Đang 4 tuổi rưỡi, cậu bao nhiêu tuổi?"
"Không biết." Diệp Dĩ Kiều thật sự không biết, thấy Diệp Dĩ Đình vẫn nghiêm mặt trừng nó, nó cũng không để ý: "Các cậu đang chơi cái gì vậy?"
"Kéo búa bao! Cậu biết chơi không?" Tần Kỳ nói cho nó quy tắc trò chơi, nó lập tức hiểu.
"Biết." Diệp Dĩ Kiều cười lên: "Mình cũng muốn chơi."
Ván đầu tiên của trò chơi, Tần Kỳ chơi với Diệp Dĩ Kiều, Diệp Dĩ Kiều thắng.
Ván thứ hai của trò chơi, vẫn là Tần Kỳ chơi với Diệp Dĩ Kiều, Diệp Dĩ Kiều vẫn thắng như cũ.
Diệp Dĩ Đình và Tần Phấn đứng ở một bên xem cuộc chiến, lúc này có chút không nhìn nổi, luôn kêu la om sòm bảo Tần Kỳ nghĩ kế, Tần Kỳ cũng không giận, dứt khoát đổi người, bảo Diệp Dĩ Đình tới chơi.
Tề Phi Phi vẫn chú ý tình huống trên cầu thang, tất nhiên là cô thấy Diệp Dĩ Kiều nhưng từ trước đến giờ cô luôn rộng rãi, cũng không hiểu rõ ràng ân oán của nhà họ Diệp nhiều năm trước nên không cảm thấy có gì không ổn.
Diệp Dĩ Đình bắt đầu với tranh tài với Diệp Dĩ Kiều, ván đầu tiên, hai bé trai gần như hòa nhau, gần kết thúc thì Diệp Dĩ Kiều thắng 2 lần cho nên là người bước lên bậc thang cuối đầu tiên.
Nó thật sự vui mừng, thắng Tần Kỳ và Diệp Dĩ Đình ba ván liền, dĩ nhiên là hả hê.
Diệp Dĩ Đình cũng không chịu phục, lôi kéo Diệp Dĩ Kiều chơi lại, lần này vận số của nó tốt hơn, thắng cuộc.
Lúc này, Tần Kỳ có chút buồn tiểu, chạy lên cầu thang đến ghế sa lon tìm mẹ, Diệp Dĩ Đình và Diệp Dĩ Kiều bắt đầu ván thứ ba của trò chơi.
Chơi được một nửa thì Diệp Dĩ Kiều vượt lên, nó thắng 2 lần, cách điểm cuối chỉ có ba bậc thang, còn Diệp Dĩ Đình thì ở sau nó 4 bậc thang.
Hai đứa trẻ đều tập trung tinh thần nhìn đối phương, trong miệng kêu "Kéo búa bao", một lần rồi một lần giống như đang ở một cuộc thi rất quan trọng.
Vì vậy không có ai chú ý tới Tần Phấn.
Một mình Tần Phấn ở trên bậc thang chạy lên chạy xuống, lúc này nó chạy đến bên cạnh Diệp Dĩ Đình, ba đứa bé đứng chung một chỗ với nhau ở giữa cầu thang bộ.
Tần Phấn kéo tay áo Diệp Dĩ Đình, nói: "Anh Linh Đang, em muốn đi tiểu."
Diệp Dĩ Đình đang suy nghĩ ván sau phải ra kéo hay ra bao, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Đi tìm mẹ em đi."
Còn đẩy nhẹ Tần Phấn xuống.
Thân thể nhỏ bé của Tần Phấn run run, muốn nhấc chân bước lên bậc thang, nó kìm nén đến có chút nóng nảy rồi, đi đứng cũng không ổn định, bước một bậc thang liền lảo đảo một chút, tiếp đó thân thể nhỏ bé ngã xuống.
Diệp Dĩ Đình sợ hết hồn, đưa tay phải ra, Diệp Dĩ Kiều đứng ở phía trên ba bậc thang cũng lao xuống, gọi một tiếng: "Cẩn thận ————"
(Tóm tắt đoạn này cho ai không hiểu lắm: Bé Phấn mót quá muốn đi tiểu nhưng mà bé Đình bận chơi nên không quan tâm, cuối cùng bé Phấn nhịn không được nên hụt chân té xuống. Bé Đình giơ tay ra kéo lại nhưng không kịp rồi cũng hụt chân luôn cuối cùng hai anh em cùng lăn xuống lầu. Tóm lại là bé Kiều vô tội.)
Nhưng vẫn là không kịp, Diệp Dĩ Kiều trơ mắt nhìn Diệp Dĩ Đình và Tần Phấn cùng nhau lăn xuống cầu thang. Sau một hồi ở chỗ rẽ cầu thang vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của hai đứa bé, Tề Phi Phi lập tức nhận ra tiếng của con trai, cô lảo đảo vọt tới, chỉ thấy Diệp Dĩ Kiều đứng ngơ ngác ở giữa cầu thang, Diệp Dĩ Đình và Tần Phấn đã ngã ở khoảng trống dưới bậc thang, hình như Diệp Dĩ Đình rất bối rối, Tần Phấn cũng nằm ở nơi đó, khóc lớn.
"Phấn Phấn! Linh Đang!" Tề Phi Phi hốt hoảng vọt xuống dưới, Tần Kỳ cũng ngu người, cô bé lập tức chạy về phòng kêu người lớn, rất nhanh, tất cả mọi người đều chạy tới.
Trần Kết vọt tới bên cạnh Diệp Dĩ Đình, nhìn con trai đang ngơ ngác ngồi dưới đất, một chút sức lực cũng không có, cô cẩn thận từng li từng tí vuốt gò má của con trai, tóc, lại kiểm tra tay chân của nó, giọng nói run rẩy: "Linh Đang, con nói cho mẹ nghe con có đau ở đâu hay không?”
Diệp Tư Viễn cũng ngồi chồm hổm xuống ở bên cạnh bọn họ, anh cẩn thận quan sát con trai, lại ngẩng đầu nhìn cầu thang, từ chỗ cao như vậy té xuống, ai cũng không thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì.
"Linh Đang, Linh Đang, ba đây." Anh tiến tới bên cạnh Diệp Dĩ Đình, dịu dàng kêu tên nó, rốt cuộc Diệp Dĩ Đình cũng có phản ứng, thấy ba mẹ ở bên cạnh, nó mới bắt đầu cảm thấy trên người rất đau, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, khóc lớn tiếng.
Tần Miễn ôm lấy Tần Phấn chuẩn bị đi bệnh viện, trên đầu Tần Phấn bị trầy một mảng nhỏ, chảy không ít máu, lúc này mặt đang khóc đến tím bầm, Tề Phi Phi tự trách không dứt, cũng không ngừng rơi nước mắt.
Diệp Tư Viêm đến bãi đậu xe lấy xe, Trang Văn Linh đứng ở bên cạnh Trần Kết, nhìn Diệp Dĩ Đình trong ngực cô, trên mặt vẫn còn hoảng sợ, bà ngẩng đầu nhìn sang phía mấy người Diệp Tư Hòa, đột nhiên hỏi Diệp Dĩ Đình: "Linh Đang, nói cho bà nội nghe, có phải có người đẩy con và Phấn Phấn hay không?"
Diệp Dĩ Đình mờ mịt trợn tròn mắt, không trả lời, Diệp Tư Viễn và Trần Kết cũng rất nóng nảy.
"Mẹ, đừng nói như vậy!" Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm Trang Văn Linh, giọng nói nghiêm túc.
"Hừ." Trang Văn Linh nhìn về phía Diệp Tư Hòa, lại nhìn anh ta đang ôm Diệp Dĩ Kiều: "Không ai đẩy, làm sao Linh Đang có thể té xuống lầu."
Một câu nói làm tất cả mọi người ở đó nín thở.
Mẹ của Diệp Tư Hòa – Vương Vị Hồng là người thứ nhất nhảy dựng lên: "Trang Văn Linh, cô có ý gì? !"
"Có ý gì, trong lòng các người phải rõ ràng hơn chứ." Trang Văn Linh không mặn không lạt ném một câu nói, không lên tiếng nữa.
Diệp Tư Hòa và Lưu Mãn Song đứng ở nơi đó, nhìn tầm mắt của mọi người như dao bắn tới trên người bọn họ, đột nhiên Diệp Tư Hòa nhăn mày lại, anh ta thả Diệp Dĩ Kiều xuống đất, hỏi nghiêm túc: "Có phải là con đẩy hay không? !"
Diệp Dĩ Kiều chưa từng thấy qua ba nó tức giận như thế, nó bị dọa sợ, nước mắt chảy xuống, lắc đầu liên tục, nói: "Con không có..."
"Còn dám nói láo!" Diệp Tư Hòa đánh một bạt tai, "Chát" một tiếng, bên trái khuôn mặt béo mập của Diệp Dĩ Kiều liền in một cái dấu tay, nó cũng không nhịn được nữa, gào khóc lên.
Lưu Mãn Song vội vã ngăn trước mặt con trai: "Tư Hòa, hỏi rõ ràng đã!"
"Tránh ra!". Diệp Tư Hòa không có dừng tay, đẩy Lưu Mãn Song ra, anh ta tóm lấy Diệp Dĩ Kiều, hung hăng đánh vài cái lên mông, Vương Vị Hồng khuyên nhủ nhưng anh ta đẩy ra, Lưu Mãn Song ôm thân thể anh ta, kéo anh ta lại, anh ta cũng không để ý.
Trong lúc nhất thời những người khác cũng không biết nên làm sao, chỉ nhìn bàn tay Diệp Tư Hòa đánh từng cái từng cái lên mông nhỏ của Diệp Dĩ Kiều, sức lực rất lớn.
Đứa bé có chạy cũng chạy không thoát, khóc đến khàn cả giọng, trong miệng kêu la: "Con không có đẩy mấy cậu ấy! Con không có đẩy! Ô ô ô ô... Mẹ, con không có đẩy cậu ấy! ..."
Diệp Dĩ Đình nhìn tình cảnh này thì rối bời, không biết tại sao Diệp Dĩ Kiều lại bị đánh, nó núp ở trong ngực Trần Kết, theo ba mẹ, ông bà đi xuống lầu, mãi cho đến lầu dưới vẫn còn có thể nghe được tiếng thét chói tai của Diệp Dĩ Kiều, tiếng hét phẫn nộ của Diệp Tư Hòa và tiếng đánh đòn.
Diệp Dĩ Đình không nhịn được vuốt vuốt cái mông nhỏ của mình, ba của nó chưa từng đánh nó, đánh mông như vậy nhất định là rất đau, nó nghĩ.
Rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Diệp Dĩ Kiều khóc đến tắt tiếng, Diệp Tư Hòa đưa đứa bé cho Lưu Mãn Song, chết lặng nhìn mấy người ở lại, cuối cùng ánh mắt tập trung đến trên người Tần Lí.
Anh ta đi tới trước mặt Tần Lí, cúi đầu nhìn Tần Lí, thở thật sâu, trầm giọng nói: “Xử lí như vậy mấy người đã hài lòng chưa?"
Tần Lí ngồi ở trên xe lăn, nhìn nét mặt có chút dữ tợn của Diệp Tư Hòa, anh thở dài, cất cao giọng nói: "Tư Hòa, anh cần gì phải như vậy."