Trong giấc mơ đó, tôi và Diệp Tư Viễn ở chung một chỗ, lõa thể quấn lấy nhau, Diệp Tư Viễn có cánh tay thon dài, bắp thịt rắn chắc của anh ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi rất thích cảm giác được chạm vào làn da trắng mịn, trơn bóng khi cơ thể chúng tôi khít chặt vào nhau, ngón tay anh lướt qua gương mặt tôi, ngực và vòng eo mảnh khảnh của tôi, tôi dịu dàng nhìn anh, chờ đợi anh chậm rãi tới gần và hôn lên môi tôi.
Chúng tôi hòa vào làm một, cùng nhau tìm kiếm khoái cảm tột đỉnh khiến da tôi nóng bừng lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, miệng há to thở gấp. Tôi ôm anh thật chặt, khi chúng tôi đang chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào thì đột nhiên bầu trời xuất hiện một tia chớp vô cùng chói mắt, theo sau nó là một tràng tiếng sấm đinh tai nhức óc, tôi sợ tới mức bịt kín hai tai, rúc vào ngực anh.
Tôi nói: “Ôm chặt em, Diệp Tư Viễn, em rất sợ!”
Thế nhưng anh không cử động.
Chờ một lát vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi chậm chạp mở mắt ra, thấy Diệp Tư Viễn đang nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
Anh nói: “Tiểu Kết, xin lỗi em, cả đời này anh không thể ôm em.”
Sau đó tôi giật mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi.
Nhìn đồng hồ, đã 5h sáng rồi, tại tôi buông rèm cửa, cả căn phòng bị bao trùm trong bóng tối. Tôi kéo chăn trùm kín người, sau khi bình ổn được hô hấp của mình, lăn đi lộn lại trên giường mấy vòng tôi mới quyết định ngồi dậy thay quần áo chuẩn bị đi học. Tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi Anh ngữ cấp bốn vào tháng sáu cho nên vô cùng quyết tâm luyện tập.
Tôi nhanh tay nhanh chân thay quần áo rồi bò xuống giường, vào nhà vệ sinh. Tôi không dám đánh răng rửa mặt sợ đánh thức mấy người bạn cùng phòng, mái tóc cũng tết đuôi sam qua loa cho gọn gàng, cầm quyển sách tiếng Anh và chiếc chìa khóa phòng đi ra ngoài.
Trời chưa sáng hẳn nên, tôi ngồi nghỉ trên ghế đá dưới bóng râm của hàng cây ở sân trường, nghiêm túc học từ vựng, có lẽ là quá sớm nên chưa có một bóng người.
Đột nhiên, hình ảnh quen thuộc của người nào đó lọt vào tầm mắt tôi.
Vóc người cao lớn rắn rỏi ấy đang đi bộ rất nhanh ở đằng xa.
Tôi thấy kỳ lạ, hiện tại mới 5strong0 sáng, Diệp Tư Viễn đang làm cái gì trên sân trường?
Anh mặc bộ quần áo thể thao màu xanh đen, chạy đến bãi đất trống, sau đó anh dừng lại tập thể dục. Tôi nhìn anh từ xa: hết duỗi thẳng chân, lại nhún nhún người, rồi anh bắt đầu nhảy ếch, hai tay áo đung đưa theo từng động tác của anh, anh nghiêm túc làm từng động tác.
Hơn mười phút sau, Diệp Tư Viễn hoàn thành các động tác, anh vặn eo một cái rồi tiếp tục chạy bộ.
Anh chạy không chậm, nhưng do hai cánh tay của anh không còn nữa, hoàn toàn dựa vào hai chân nên dáng vẻ không được tự nhiên cho lắm, hơn nữa hai ông tay áo hai bên cứ đung đưa nên khiến anh có vẻ kì cục. Vẻ mặt Diệp Tư Viễn lạnh nhạt, đây không phải lần đầu tiên anh chạy bộ buổi sáng sớm, tôi nhìn anh chạy một mình trên khoảng sân trống trải cảm thấy có một loại cảm xúc không nói nên lời.
Anh chưa phát hiện ra tôi, khi anh chạy một vòng qua đoạn gần chỗ tôi ngồi, tôi mới đứng dậy chạy theo anh.
Nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, Diệp Tư Viễn chạy chậm lại, xoay đầu nhìn thấy tôi liền kinh ngạc.
Tôi hé miệng thở một lát, cười hỏi anh: “Diệp Tư Viễn, anh còn có bao nhiêu bí mật không nói cho em biết thế?”
Thế mà anh trả lời: “Cũng không nhiều lắm.”
“Á! Vậy là có hả?”
Anh bật cười, nói: “Tiểu Kết, sớm như vậy mà em đến đây làm gì?”
Tôi giơ quyển sách tiếng Anh trong tay nói: “Em ôn thi, tháng sáu sẽ thi cấp bốn. Còn anh? Ngày nào anh cũng đi chạy bộ như thế này sao?”
Anh lắc đầu: “Vừa chạy vừa nói đi.”
“Vâng!”
Tôi bắt đầu chạy song song bên cạnh anh, dù không có hai tay nhưng anh vẫn là một nam sinh, vì vậy anh phải cố hết sức chạy chậm để chờ tôi.
Anh nói: “Nếu trời không mưa, cách một ngày anh lại đến đây chạy một lần.”
“Tại sao vậy?” Tôi hỏi.
“Thân thể anh. . . không thể vận động nhiều, chạy bộ và bơi lội là hai môn thể thao thích hợp nhất, có điều ở trong trường, môn bơi lội không được phổ biến, vì vậy chỉ có thể chạy bộ.”
“Mỗi lần anh chạy bao nhiêu vòng?” Tôi rất ngạc nhiên.
“Không nhiều lắm, khoảng 20 vòng.”
“A! 20 vòng? Không phải là 8km sao!” Tôi mà chạy 800m đã như người sắp chết rồi, Diệp Tư Viễn còn chạy 8km, thật là dọa chết người ta.
Anh phì cười: “Nếu không thì sao giữ được dáng người mẫu như thế này cho em ngắm đây.”
Tôi vui vẻ, chính tôi đã từng khen vóc người anh còn đẹp hơn cả mấy anh người mẫu, bả vai rộng, chân dài, lại còn cơ bụng rắn chắc nữa, mỗi lần ôm anh tôi lại không nỡ rời cơ thể quyến rũ ấy.
Thì ra là vì anh chăm chỉ luyện ra hằng ngày như thế này.
Tôi nói: “Vậy tại sao anh phải chạy sớm như vậy?”
“Em thử nói xem là vì sao?” Anh cúi đầu hỏi tôi.
Tôi nhìn hai tay áo lúc lắc của anh lập tức hiểu được tâm tư của anh. Diệp Tư Viễn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc chạy của anh, bề ngoài anh làm ra vẻ mình không quan tâm tới cơ thể tàn tật, nhưng tôi hiểu rõ vết thương ấy vẫn in đậm trong anh. Bởi nếu anh đã quên chuyện này, sẽ không mặc cảm về nó nữa, sẽ để tôi ngắm nhìn cơ thể anh, chứ không phải che giấu với tôi.
“Diệp Tư Viễn, từ nay về sau em sẽ chạy bộ cùng anh.”
Anh lắc đầu: “Không cần đâu, Tiểu Kết, anh chỉ muốn rèn luyện thân thể thôi chứ đây không phải trò chơi thú vị gì, anh biết em rất thích ngủ nướng, gọi em dậy sớm như vậy anh sẽ đau lòng.”
“A. . . Được rồi.” Tôi suy nghĩ một lát rồi lại hỏi anh “Vậy. . . Nếu ngày nào đó em dậy sớm, em sẽ chạy với anh, đồng ý không?”
“Được, nếu như em thực sự dậy sớm, lúc nào anh cũng sẵn sàng đón chào em, dù sao tập thể dục buổi sáng rất có ích cho sức khỏe, em hay thức khuya để học bài lại càng phải rèn luyện thân thể hơn.”
“Một lời đã định!”
“Ừ.”
Tôi không chạy theo anh cả 20 vòng, căn bản là vì tôi không nhấc chân chạy nổi, hơn nữa anh chạy cùng tôi thì không biết đến mấy giờ mới chạy xong 20 vòng. Cho nên, sau khi chạy ba vòng, tôi quay lại ghế đá ngồi nghỉ, quan sát anh chạy bộ trên sân trường.
Hơn 6h, Diệp Tư Viễn chạy xong, tôi cùng anh đi về phòng.
Anh có chút mệt mỏi, gương mặt vì vận động mà đỏ bừng, đầu anh đầy mồ hôi. Tôi nói để tôi lau cho anh nhưng anh từ chối, anh bảo về phòng tắm nước lạnh là được .
“Vậy sẽ lạnh chết!” Trường tôi chỉ cung cấp nước nóng cho các phòng ở ký túc xá từ 7h tối đến 11 rưỡi đêm, mùa đông sẽ đặc biệt chung cấp thêm khoảng 1 tiếng đồng hồ vào buổi sáng sớm.
“Anh quen rồi.” Anh đáp.
Tôi nhìn anh: “Diệp Tư Viễn, nói thêm mấy cái bí mật nho nhỏ của anh cho em nghe đi, nếu không phải hôm nay bị em bắt gặp, không biết tới khi nào anh mới nói cho em biết.”
“Đây có phải chuyện gì quan trọng đâu, em đi làm thêm ở quán bar lại còn nói dối anh là đi làm gia sư đấy còn gì, mà anh đâu có lừa em, chỉ chưa nói hết với em thôi.”
“Mẹ nó! Anh vẫn nhớ chuyện này sao!” Tôi choáng rồi, anh còn nhớ chuyện tôi lừa anh.
Anh cười: “Mỗi ngày anh đều tập sit-ups trong phòng, thỉnh thoảng đi đá bóng nhưng vì đá banh dễ bị thương nên anh không tham gia nhiều. Ngày nghỉ ở nhà, anh sẽ đi bơi, anh còn tập yoga nữa, thân thể của anh cần tập luyện để dẻo dai hơn.”
Thì ra đây chính là bí mật nhỏ của anh, tôi cười hì hì nhìn anh nói: “Diệp Tư Viễn, anh đúng là đáng yêu!”
Bỗng anh hôn lên trán tôi một cái rồi nói: “Tiểu Kết, em mới là người đáng yêu. Xin lỗi em, anh không thể hôn miệng, bởi vì anh chưa đánh răng.”
Tôi “ha ha ha” cười: “Em cũng giống anh.”
Lúc này tôi liếc qua đôi giày của Diệp Tư Viễn, đó là một đôi giày dùng cho môn chạy đua, nhưng tôi chưa từng thấy ở phòng anh cũng như thấy anh đi nó bao giờ. Bình thường anh không đi giày có dây buộc, mà tôi cũng từng hỏi nếu anh đi loại giày có dây thì phải làm thế nào.
Anh nói, trước tiên anh dùng ngón chân buộc dây giày lại, buộc vừa phải không chặt quá cũng không lỏng quá, khi xỏ chân trái vào thì dùng chân phải kéo gót giày, khi xỏ chân phải thì dùng miệng cắn cái xỏ giầy kéo gót giày, cũng không khó khăn lắm.
Xem ra cuộc sống của anh được chuẩn bị khá chu toàn, tôi nhìn giày anh rồi nói: “Diệp Tư Viễn, dây giầy anh bị tuột kìa.”
Tôi ngồi xổm xuống rất tự nhiên thắt lại cho anh, lại còn buộc thành nơ. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên, vừa lúc đón nhận ánh mắt ôn nhu của anh, bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc anh lay động, anh nói: “Tiểu Kết, anh cảm thấy mình thật sự may mắn mới quen được em.”
Còn tôi nói: “Diệp Tư Viễn, em mới là người may mắn.”
* * *
Đang học, đột nhiên Vương Giai Phân hỏi tôi, ngày 1/5 tới được nghỉ, trong lớp tổ chức hoạt động giao lưu vui chơi, tới núi Linh Đang bên cạnh thành phố H, ngủ lại trên núi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai sẽ được ngắm mặt trời mọc, sau đó ăn cơm trưa xong là lên đường trở lại trường. Mỗi người chỉ cần đóng góp 300 tệ, bao gồm tiền xe buýt, tiền ăn, tiền ở, tiền vé vào cửa và tiền đi cáp treo.
Cô ấy hỏi tôi: “Cậu có đi không?”
Tôi từ chối: “Không đi đâu, 300 tệ đấy, mất mấy ngày làm thêm của mình.”
Cô ấy lại nói: “Đây là lần đầu tiên lớp chúng ta tổ chức đi chơi xa, cậu đi đi, lần trước cậu đã không đi công viên ăn đồ nướng với bọn mình rồi.”
Tôi thật sự là không muốn đi, nói: “Mình không thân thiết với các bạn trong lớp cho lắm nên không muốn đi.”
“Aizzz. . . Cậu không đi thì mình biết ở cùng phòng với ai đây. Đúng rồi, lớp trưởng nói hoạt động này có thể cho cả người thân của mình tham gia, xe buýt có hơn 40 chỗ ngồi, lớp chúng ta chỉ có 30 người thôi.”
“Người thân?”
“Ừ. Cậu có thể đi cùng Diệp Tư Viễn nhà cậu, hai người còn chưa đi chơi xa ở đâu với nhau bao giờ mà.”
Tôi do dự, dù sao thân thể Diệp Tư Viễn cũng không tiện.
Tôi nói: “Núi Linh Đang đó, Diệp Tư Viễn có thể đi được sao?”
“Được mà, mình từng tới đó rồi, không hề nguy hiểm, bậc đá leo núi không trơn không dốc, rất dễ đi.” Vương Giai Phân vốn là người địa phương cho nên biết khá rõ “Từ chân núi ngồi cáp treo đến giữa sườn núi, rồi chúng ta tự leo lên đỉnh núi, phong cảnh nơi đây đẹp nhất là vào đầu tháng 5 đó.”
Tôi nghĩ một chút, nói: “Vậy để mình hỏi Diệp Tư Viễn đã, nếu anh đồng ý đi thì mình sẽ tham gia.”
Cô ấy vui mừng nói: “Được! Tối hôm đó chúng ta ở cùng một phòng nhé!”
Buổi trưa, tôi gọi điện hỏi Uyển Tâm: “Có phải chị từng đi với lớp đến núi Linh Đang không?”
“Đúng vậy, tháng 10 năm ngoái chị tới đây chơi hơn 2 tiếng đồng hồ, phong cảnh đẹp lắm.”
“Ừm . . . Uyển Tâm này, chị thử nói xem, ngọn núi đó, Diệp Tư Viễn có đi được không?”
“Được chứ! Một chút nguy hiểm cũng không có, không cần dùng tay vịn, dùng chân đi là được rồi.” Chị ấy trả lời không hề do dự.
“Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn!”
“Em biết rồi, cảm ơn chị.” Tôi cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu có chút mong đợi.
Kể từ kì nghỉ đông, chúng tôi quen nhau được 2 tháng rồi, vậy mà ngay cả khu công viên của thành phố H, tôi và anh vẫn chưa từng đến lần nào.
Tôi hy vọng Diệp Tư Viễn sẽ đồng ý đi núi Linh Đang với mình, tôi muốn cùng anh ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi, bởi vì tôi nghĩ thời khắc đó nhất định sẽ vô cùng đẹp.
Buổi tối, tôi đến phòng Diệp Tư Viễn ăn cơm, hai người bạn cùng phòng của anh không có ở đây.
Tôi hỏi anh: “Ngày 1/5 được nghỉ, anh có kế hoạch gì không?”
Anh đáp: “Anh muốn về nhà, đã gần một tháng nay anh không về rồi.”
Tôi biết cứ cách một khoảng thời gian, chú Tào tài xế nhà anh sẽ tới đón anh về nhà hai ngày, nhưng từ khi hai chúng tôi quen nhau, số lần về thăm nhà của anh dần dần giảm bớt hẳn, từ lúc kết thúc kỳ nghỉ đông đến giờ, anh mới về nhà một lần để đi tảo mộ vào tiết thanh minh.
“Vậy à. . .” Tôi có chút thất vọng, toàn bộ những lời chuẩn bị nói có lẽ không nói được nữa rồi.
“Em sao thế?”
“Không có gì.”
“Tiểu Kết, đừng nói dối anh, có chuyện gì?”
“Chuyện đó. . . Ngày 1/5 anh có thể không về nhà được không?” Tôi do dự hỏi anh.
“?” Lúc đầu anh ngẩn người nhưng sau đó lại bật cười “Em biết không, mấy ngày trước mẹ gọi điện cho anh, hỏi anh có phải có bạn gái rồi hay không mà ngay cả nhà cũng không muốn về nữa.”
“Vậy anh trả lời thế nào?” Tôi tò mò.
“Anh nói với mẹ rằng: Đúng vậy”
Tôi há to miệng.
“Mẹ còn bảo anh dẫn em về nhà cho mẹ gặp đấy. Anh nói rằng bây giờ vẫn còn quá sớm, cho nên 1/5 anh phải về nhà, nếu không anh sợ mẹ sẽ phi xe sang đây gặp em mất.”
“. . .”
“Vậy em có chuyện gì?”
“Không có gì.”
“Tiểu Kết?”
“A! Đằng nào thì anh cũng muốn về nhà! Nói cho anh nghe cũng không sao, 1/5lớp em tổ chức đến núi Linh Đang chơi, em chỉ muốn hỏi anh có thể cùng đi với em hay không thôi, ngọn núi này không nguy hiểm, mọi người đều nói anh có thể đi. Tiếc là anh phải về nhà rồi! Một mình em cũng không đi chơi, thừa dịp này ở nhà kiếm tiền vẫn hơn.” Tôi nói liền một mạch làm anh nghe mà sững sờ.
“Núi Linh Đang?”
“Vâng.”
“Tiểu Kết, em có muốn đi không?” Anh dịu dàng hỏi tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh và đáp: “Anh đi thì em mới đi.”
Khóe miệng anh cong lên: “Vậy chúng ta cùng đi nhé.”
Tôi trợn to hai mắt, không thể tin nhìn anh.
“Tiểu Kết, chỉ cần là nơi em muốn, chỉ cần là nơi anh đi được, anh nhất định sẽ đi cùng em.” Diệp Tư Viễn nghiêm túc nói.
Tôi cười, hôn chụt một cái lên má anh: “Anh thật tốt! Nhưng mà. . . anh định xin phép mẹ kiểu gì đây?”
“Anh sẽ nói, anh muốn đi chơi với con dâu của mẹ, cho nên tuần sau mới về.”
“Xí xí xí! Ai là vợ anh!” Mồm thì nói vậy nhưng gương mặt tôi lại đỏ đến tận mang tai. Tôi thật sự đang vô cùng vui vẻ, bởi vì tôi và anh sắp đi chơi xa với nhau rồi.