Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc sống ngọt ngào của đôi vợ chồng nhỏ vào chủ nhật như vậy.
Nhưng Diệp Tư Viễn hình như vẫn chưa thỏa mãn với điều đó.
* * *
Giữa tháng 6, kì thi tiếng Anh cấp bốn cuối kỳ bắt đầu, sau khi thi xong tôi thấy đầu óc mơ màng.
Mấy tháng gần đây, tôi chú tâm vào chuyện yêu đương sắp phát điên lên rồi, ngoài đi học, đi làm thêm, hầu hết thời gian của tôi đều dành cho Diệp Tư Viễn, căn bản không có thời gian học và làm bài tập, cho nên thi rớt là chuyện đương nhiên.
Tôi nhớ lại cái lần Diệp Tư Viễn nói tiếng anh lưu loát với Mark ở núi Linh Đang, nghĩ thầm đến học kỳ tiếp theo phải tìm anh phụ đạo môn Anh để thi lại vào tháng 12.
Trên đường đi về phòng, tôi nhận được điên thoại của Diệp Tư Viễn.
“Em thi thế nào?” Anh hỏi tôi, năm thứ hai đại học anh đã qua cấp sáu rồi.
“Haizz... Anh đừng hỏi nữa, chắc chắn là em không qua được rồi, tiếng Anh của em bây giờ còn không bằng lúc tốt nghiệp trung học nữa.”
“Ai bảo em không chăm chỉ học tập.”
“Em làm gì có thời gian học, cả ngày đều ở cùng với anh. Mà đâu chỉ có em… em hỏi anh, anh không tới phòng vẽ để luyện tập đã bao lâu rồi? Chắc bây giờ anh không còn nhớ đường đi đến đó đâu nhỉ?”
“Ai bảo thế, hôm qua anh vẫn tới đó đấy.”
” Á! Anh đi sao không gọi em!”
“Em không đi thì tốt hơn, bởi vì nếu có em ở đó anh sẽ không muốn vẽ tranh nữa.”
“Hừ! Được đấy Diệp Tư Viễn, về sau đừng gọi em đi đây đi đó cùng anh nữa nhé! Đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì? Anh ăn gì để em mua?”
“Không cần đâu, nửa tiếng nữa anh đến chỗ em, anh muốn dẫn em tới một nơi.”
“Không đi không đi không đi, anh có bản lĩnh lớn! Tự đi đi!”
“Tiểu Kết...”
Tôi cười “hì hì” một cái rồi nói: “Trêu anh một tý thôi mà, anh muốn đi đâu?”
Anh cười: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
‘‘Này! Anh đừng giở trò thần thần bí bí với em.’’
“Thôi nào, giờ giữ bí mật trước. Tiểu Kết, một lát nữa em sẽ thấy.” Nghe giọng là biết tâm trạng anh đang vô cùng tốt.
“Được, lát nữa vậy, em cúp máy đây.”
Và tôi không ngờ rằng nơi Diệp Tư Viễn muốn cho tôi xem lại là căn hộ chung cư cao cấp gần trường. Anh dẫn tôi đi vào một tòa nhà tầng 6.
Diệp Tư Viễn dẫn tôi đi đến cuối hành lang, tầng này chỉ có duy nhất hai căn phòng, chúng tôi đứng trước một cánh cửa, cạnh cửa trên tường lại gắn một cái giá đỡ nhỏ, tôi thấy rất kỳ quái. Lúc này, Diệp Tư Viễn bảo tôi lấy chiếc chìa khóa trong túi áo anh ra.
Hiện tại tôi và anh đã thân mật với nhau hơn, Diệp Tư Viễn đã đồng ý để tôi làm chút chuyện vặt thay anh, bởi vì tốc độ sẽ nhanh hơn và dễ dàng hơn. Ví dụ như cầm chìa khóa, thẻ mở cửa phòng; làm thủ tục nhận phòng; thanh toán hóa đơn, trả tiền; có người gọi điện thoại tôi sẽ cầm cho anh nghe; thậm chí là giúp anh mặc và cởi quần áo... Đợi chút, đợi chút. Diệp Tư Viễn thay đổi nhiều như vậy, có lẽ là do anh đã coi tôi là người thân của mình rồi. Anh cảm thấy không cần phải che giấu điều gì trước mặt tôi nữa, nên mấy việc vặt đó dù là tôi làm hay anh làm cũng chẳng khác gì nhau hết, anh cũng không bị mất tự nhiên nữa.
Anh bảo tôi mở cửa, tôi nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn nghe lời mở cửa ra.
Cửa vừa mở, hai mắt tôi liền mở to vì kinh ngạc, trước mắt tôi là một căn phòng vô cùng đẹp. Phòng khách rộng rãi sáng sủa, tất cả đồ gia dụng đều màu trắng, sàn nhà màu nâu nhạt, mặt tường dán giấy lót màu vàng trang nhã, trên trần nhà treo một cái đèn chùm kiểu cách tinh xảo, các bức tường chỗ bàn ăn và sau ghế sa lông đều treo khá nhiều bức tranh đẹp, tôi nhìn thấy một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Phong cách trang hoàng căn nhà tuy giản dị nhưng ở từng khâu nhỏ lại thể hiện sự độc đáo của nhà thiết kế.
Tôi còn ngửi thấy mùi mới mẻ toát ra từ các thiết bị mới lắp đặt.
Tôi sững sờ: “Đây là…chuyện này là sao?”
Diệp Tư Viễn mỉm cười, dùng bả vai đẩy đẩy gáy tôi: “Vào xem đi, xem có thích hay không.”
“Cái gì?” Tay chân tôi luống cuống bước vào, nhìn sàn nhà sạch bong in lại dấu chân bụi bẩn của mình, tôi lo lắng lên tiếng: “Em cởi giày ra nhé? Bẩn hết sàn nhà rồi.”
Diệp Tư Viễn cười híp mắt nhìn tôi: “Không cần đâu, em cứ thoải mái đi.”
Tôi cau mày nhìn anh rồi đi vào xem phòng bếp, phòng vệ sinh, ở đâu cũng thấy lắp đặt đồ cao cấp, không hiểu làm sao tôi lại có cảm giác kỳ lạ.
Tôi ngập ngừng hỏi anh: “Đây là nhà của ai thế?”
Anh hất cằm về phía căn phòng đang đóng kín: “Em mở cánh cửa đó ra sẽ biết.”
Tôi nửa tin nửa ngờ đi tới đẩy cửa, thì ra đây là phòng vẽ tranh có cửa sổ sát đất quay về hướng nam.
Tôi lập tức hiểu ra đây là căn hộ của Diệp Tư Viễn. Mà vừa rồi tôi có cảm giác kỳ lạ là bởi vì cách bày trí đồ đạc trong nhà khá phù hợp với người tàn tật như anh, ở nhiều nơi có gắn them thiết bị thích hợp để anh tiện sinh hoạt.
Tôi hỏi: “Anh thuê căn hộ này từ bao giờ vậy? Vừa đẹp vừa tiện lợi, chắc cũng phải hơn 3000 tệ một tháng!”
Anh hé miệng cười: “Căn hộ này do anh đứng tên.”
“Hả!” Tôi há to miệng, vội vàng đi xem phòng ngủ, phòng khách, phòng đọc sách, rồi cả tủ treo quần áo, ban công siêu rộng, ngoài ra còn có một phòng dùng để làm việc, trong phòng đặt một chiếc máy may và con manơcanh. Tôi hoảng hồn: “Căn hộ này phải rộng đến 150, 160 m2 đấy! Do anh đứng tên sao?”
Diệp Tư Viễn đứng phía sau lưng cúi người cọ đầu lên vai tôi, hôn nhẹ tai tôi rồi nói: “Nếu em thích, căn phòng này cũng sẽ do em đứng tên.”
Tôi hoàn toàn hóa đá, sợ hãi quay lại nhìn anh.
Cuối cùng anh nói cho tôi biết: “Căn hộ này mẹ mua cho anh từ năm đầu học đại học đấy, mẹ nói nếu anh ở ký túc xá không quen thì chuyển đến đây sống, sau đó thuê người đến dọn dẹp và nấu cơm cho anh ăn là được. Rồi anh ở mấy ngày trong kí túc xá, thấy bạn cùng phòng rất tốt bụng, trừ chuyện phòng tắm nhỏ thì không có gì khó chịu cả cho nên không dọn đến đây, cũng không lắp đặt các thiết bị như em vừa thấy.
Còn... bây giờ bên cạnh anh có thêm một người, anh nghĩ nên có một chỗ thoải mái cho cả hai. Vì thế mà tháng trước về nhà, anh đã nói cho mẹ biết ý của anh, mẹ liền tìm người mang đồ đạc tới trang hoàng, đương nhiên người thiết kế chính là anh, sắp xếp được một tháng thì hoàn tất mọi thứ, hôm nay anh dẫn em tới đây xem một chút.”
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, phục hồi tinh thần lại hỏi anh: “Anh đi sửa sang lại lúc nào thế?”
Anh đáp: “Chiều thứ bảy và chiều chủ nhật em đi siêu thị làm thêm, còn anh đến đây bàn bạc với người quản lý, mỗi món đồ ở đây đều là do chính anh chọn đấy.”
Tôi lại há miệng kinh ngạc nhìn anh.
Diệp Tư Viễn nghiêm túc nói: “Tiểu Kết, nơi này không xa trường học, từ đây đi đến cổng sau của trường chỉ mất mười phút; căn hộ này có internet 24/24 không sợ mất mạng; có nước nóng 24/24, vào mùa đông muốn tắm lúc nào cũng được; còn có tủ quần áo lớn đủ để em treo những bộ quần áo xinh đẹp và phòng vẽ tranh yên tĩnh để em luyện tập mà không cần tranh chấp với ai; đặc biệt là ở phòng ngủ còn có một cái tivi... buổi tối em có thể ôm người đó nằm trên giường cùng nhau xem tivi.”
“...” Tôi không thốt lên nổi một câu.
Diệp Tư Viễn lại nói tiếp: “Tiểu Kết, xin lỗi vì anh đã không hỏi ý kiến em trước. Bây giờ anh hỏi em, em... em có đồng ý khi bắt đầu học kỳ mới năm hai sẽ chuyển tới đây ở với anh không?”
Tôi mấp máy môi: “Diệp Tư Viễn, anh vừa nói là hai chúng ta sống chung sao?”
“Đúng vậy.” Anh khẽ mỉm cười.
“Em đồng ý!” Tôi nhanh chóng trả lời.
“Cái gì?” Anh không tin.
“Anh vừa hỏi em có đồng ý không mà? Em đồng ý.”
Anh cười sung sướng: “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật! Mỗi lần thuê khách sạn mất mấy trăm tệ, anh không đau lòng nhưng em đau lòng! Căn hộ này vừa đẹp vừa rộng! Trong phòng bếp lại còn đầy đủ các vật dụng cần thiết nữa, Diệp Tư Viễn, anh biết không, tay nghề của em nấu ăn được lắm đấy, Trần Dạ rất thích những món ăn do em làm, lúc nào em xuống bếp thử một lần nhé!”
Anh đi tới trước mặt, khom người hôn trán tôi: “Đừng nói phòng bếp, em muốn thử cái giường lớn trong phòng ngủ cũng được, hay bây giờ chúng ta đi thử luôn nhé?”
Tôi vòng tay qua cổ anh: “Phòng tắm cũng nên thử một chút chứ nhỉ.”
“Ừm, tivi cũng có thể dùng thử luôn.”
“Không được! Cái chuyện xem tivi đó là mơ ước của em, em phải thực hiện với chồng tương lai của em.”
“Ai là chồng tương lai của em?” Anh dụi mũi vào mũi tôi cười xấu.
“Tạm thời không biết là ai! Có lẽ anh ấy vẫn chưa xuất hiện.” Tôi trêu anh.
“Vậy... em hãy coi anh là chồng tương lai của em, cùng thử xem.”
“Ha ha ha ha ha!” Tôi không ngừng cười lớn, “Diệp Tư Viễn, em không ngờ anh mặt dày giống em nhanh thật đấy!”
* * *
Cuối tháng 6, là kỳ thi học kỳ cũng kết thúc, năm một đại học của tôi yên ổn trôi qua.
Tất cả các môn học của tôi không môn nào phải thi lại, thậm chí còn lấy được học bổng nữa; lần này tôi đã để dành được một số tiền để mua máy tính; chẳng những thế còn có thêm một cô bạn cùng phái tốt bụng - Vương Giai Phân; quan trọng nhất là tôi đã tìm được người con trai tôi yêu và người đó cũng yêu tôi.
Nhưng nghỉ hè rồi, chúng tôi sẽ phải xa nhau.
Cuối cùng thì cái ngày chia xa ấy cũng tới.
Tôi đặt vé từ hai ngày trước, cùng mua vé giường nằm với Uyển Tâm, dưới áp lực của Uyển Tâm và Diệp Tư Viễn, lần này tôi không dám mua vé ghế ngồi nữa.
Ngày về nhà, tôi không cho Diệp Tư Viễn đến ga tàu tiễn tôi bởi vì đến kì nghỉ hè thì ở đây khá đông người, tôi cũng sợ rằng sau khi tiễn tôi đi, lúc trở về anh đi taxi hơi bất tiện. Tôi chỉ để anh tiễn đến cổng trường, khi đứng đợi taxi, tôi ôm anh.
Tôi nói: “Tư Viễn, em sẽ nhắn tin, gọi điện thoại cho anh, lúc nào rảnh rỗi em sẽ chạy ra quán internet chat QQ với anh.”
Anh dặn dò: “Không được đi internet, ở đó không an toàn, anh sẽ lo lắng cho em.”
“Được, không đi, em sẽ lên mạng nhờ nhà anh họ.”
“Ừm.”
“Tư Viễn, em sẽ rất nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em, Tiểu Kết, em phải ngoan đấy, chỉ có 2 tháng thôi, rất nhanh sẽ đến ngày tựu trường.”
“Ừm... Tư Viễn, nếu em nhớ anh quá thì phải làm sao bây giờ!”
“Vậy thì hãy gọi điện thoại cho anh.”
“Nếu nửa đêm nằm mơ nhớ tới anh thì em phải làm sao?”
“Cũng gọi điện thoại cho anh.”
“Nếu em nhớ anh đến phát khóc, phải làm sao bây giờ?”
“Không đâu, khi em nhớ anh thì nên cười mới đúng.”
Tôi bật cười, nhìn thấy taxi đang tới gần, tôi nói với anh: “Tư Viễn, xe đến rồi, em phải đi đây.”
“Ừm, Tiểu Kết, đi đường cẩn thận, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được kéo cổ áo anh xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn, sau một lúc mới nói: “Diệp Tư Viễn, em yêu anh, chờ em trở lại nhé.”
“Tiểu Kết, tháng 9 tựu trường, chúng ta sẽ dọn sang nhà mới.”
“Vâng! Em đi đây, tạm biệt!” Tôi vẫy tay chào anh rồi xách hành lý leo lên taxi với Uyển Tâm.
Vừa ngồi vào trong xe nước mắt tôi lập tức rớt xuống.
Khi xe lăn bánh, tôi vội hạ cửa kính xuống, đôi mắt ngập nước nhìn theo bóng dáng Diệp Tư Viễn đang dần dần lùi lại.
Anh mặc chiếc áo T-shirt màu xanh nhạt, anh gật đầu rồi nở nụ cười yếu ớt với đôi lúm đồng tiền đáng yêu. Sau đó, tôi thấy anh cứ xa mãi xa mãi, cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mãi đến khi không nhìn thấy anh nữa tôi mới quay mặt lên ngồi thẳng người.
Uyển Tâm hoảng sợ nhìn tôi hỏi: “Trần Kết, em biến thành Quỳnh Dao từ bao giờ thế? Xem ra hai chúng ta cần phải đổi tên cho nhau rồi, em nhìn lại dáng vẻ của em đi, cứ làm như là sinh ly tử biệt không bằng, xa nhau có 2 tháng thôi mà, chớp mắt một cái là qua!”
Tôi sịt mũi: “Nhưng mà chị Uyển Tâm, bây giờ em đã bắt đầu thấy nhớ anh ấy rồi!”
Vừa dứt lời tôi lại òa khóc.
Yêu Diệp Tư Viễn được bốn tháng, dường như ngay cả tính cách của tôi cũng có chút thay đổi rồi.
Tôi không ngờ bản thân mình cũng có lúc buồn thảm thương như thế này.
Bốn tháng vừa qua là đoạn thời gian vô cùng hạnh phúc của tôi và anh. Chúng tôi cùng nhau tản bộ trong trường như cùng nhảy những điệu lãng mạn, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau hét to, cùng nhau mơ ước về một tương lai tốt đẹp.
Diệp Tư Viễn, không biết vài năm sau anh có còn nhớ tới khoảng thời gian ấm áp này của hai chúng ta hay không?
Anh có còn nhớ nụ cười vô tư của em không, anh có còn nhớ ánh mắt kiên định, vẻ mặt lúc kiêu ngạo lúc đau lòng khổ sở của em không, và anh có nhớ vẻ mặt quật cường khi em nói câu yêu anh hay không?
Còn em thì sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Không bao giờ quên những gì thuộc về anh.