Tôi vừa phơi quần áo, vừa nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, không tự chủ lại nghĩ tới ngày đó nói chuyện với Diệp Tư Viễn. Anh đã nói với tôi -- sự cố vào năm mười một tuổi, Diệp Tư Hòa là cố ý.
Thiếu niên mười lăm tuổi đó cố ý để cho em họ nhỏ nhất của mình leo lên tường, đi nhặt quả cầu lồng cách máy biến thế rất gần. Diệp Tư Hòa là đứa lớn nhất trong mấy đứa bé, hắn biết máy biến thế lợi hại, mặc kệ là thông qua kiến thức vật lý hay là trường hợp thực tế, hắn đều biết. Mà thời điểm đó Diệp Tư Viễn thật sự chỉ là một đứa trẻ, có lẽ anh vẫn còn rất sùng bái Diệp Tư Hòa, rất nghe lời của hắn, đối mặt với mệnh lệnh của hắn, Diệp Tư Viễn nho nhỏ không suy nghĩ nhiều, liền nhanh nhẹn bò lên tường.
Tôi nắm chặt quần áo trong tay, trái tim nhanh chóng co rút thành một đoàn. Tôi không thể tưởng tượng được tình huống đó, thân thể nhỏ của Diệp Tư Viễn giống như lá cây rơi từ đầu tường xuống, một dòng điện cường đại thoáng xuyên qua thân thể của anh, ăn mòn thân thể của anh, trong nháy mắt, vận mệnh thay đổi.
Tôi không hiểu rõ động cơ của Diệp Tư Hòa, không nghĩ ra, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra.
Tôi hận hắn, hận đến chảy máu trong tim, hận đến trong đầu dâng lên ý niệm tà ác -- tôi hận không thể giết chết hắn, rút gân hắn, lột da hắn, tôi muốn chém đứt hai cánh tay của hắn, để cho hắn nếm thử một chút tư vị khổ sở này! Cho hắn biết, mười một năm này, Diệp Tư Viễn đã trải qua như thế nào!
Sau buổi tối Diệp Tư Viễn nói lời này với tôi, trong đầu tôi luôn lặp lại tình cảnh tự tôi suy nghĩ ra được, cố gắng thế nào cũng không ngủ được.
Khi đó tôi mới hiểu được, tại sao Diệp Tư Viễn vẫn không nói những chuyện này với tôi. Anh biết, tôi sẽ đau lòng cho anh, khổ sở cho anh, hận cho anh! Anh không muốn làm cho lòng của tôi lại lần nữa trải qua chua xót uất ức mà anh đã trải qua trong mười mấy năm.
Anh thà rằng hi vọng tôi vẫn xem chuyện anh bị thương là ngoài ý muốn, cũng không muốn để cho tôi biết đây có lẽ là người thân của anh cố ý làm. Diệp Tư Viễn cũng đã nói qua, anh không bỏ xuống được; anh còn nói, từ ngày không có tay, anh sẽ rất khó tin tưởng người khác.
Tôi tin tưởng những năm gần đây, anh từng ở trong lòng hỏi thế giới không biết đó một tiếng tại sao, có lẽ sẽ tránh ở đỉnh núi không người khóc đến khàn cả giọng, có lẽ sẽ đón gió vừa chạy vừa hô hào, có lẽ sẽ đứng ở đằng xa lặng lẽ nhìn bạn cùng lứa tuổi vui chơi; có lẽ sẽ giống tôi bây giờ, đêm nào cũng bị cơn ác mộng quấy rầy, nửa đêm đột nhiên thức tỉnh.
Ở bên cạnh anh, chỉ còn lại có hai ống tay áo vĩnh viễn trống không.
Tôi không biết anh đã có được đáp án, nhưng trên thế giới này, có quá nhiều vấn đề hoàn toàn không có đáp án.
Chúng ta nhỏ bé như vậy, đối mặt những chuyện xấu xa, tà ác, bất công, điên đảo thị phi, trắng đen hỗn loạn, mỗi người đều không thể làm gì.
Bên trong cuộc sống không thể làm gì đấy, Diệp Tư Viễn từ từ lớn lên, anh học xong nuốt nước mắt xuống, bắt đầu tích cực sống cuộc sống không giống người bình thường.
Anh là một người thiện lương lại kiên cường, anh giấu nỗi đau này trong lòng, cố gắng cho tôi nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ của anh, đó chính là mặt ưu tú tốt đẹp, không muốn làm cho chút bóng tối vấy bẩn trái tim tôi.
Cho đến khi -- tôi bởi vì lời nói Diệp Tư Hòa hoài nghi mẹ Diệp, mới chạm đến dây cung nơi đáy lòng Diệp Tư Viễn.
Quay đầu nhìn trong phòng khách, Diệp Tư Viễn đang ngồi dựa vào ghế sa lon xem ti vi, chân phải của anh đặt ở trên khay trà, ngón chân đang ấn điều khiển ti vi. Trên người anh mặc T-shirt ngắn tay, ống tay áo trống không rũ xuống bên cạnh, bộ dáng kia làm người ta cực kỳ đau lòng.
Cánh tay ngắn không trọn vẹn của Diệp Tư Viễn hết sức rõ ràng, trước kia tôi sẽ không cảm khái như vậy, chỉ là sau khi biết chuyện Diệp Tư Hòa, tôi không cách nào khống chế nghĩ tới một chút chuyện lộn xộn lung tung.
Tôi thậm chí đã có một giấc mộng, mơ thấy tôi ngồi máy thời gian đi tới ngày sinh nhật mười một tuổi của Diệp Tư Viễn. Ở trên mảnh đất trống, tiểu Tư Viễn đang muốn leo lên trên tường, tôi lập tức vọt tới, một phen kéo anh xuống.
"Đừng! Đừng leo! Diệp Tư Viễn! Đừng leo lên!" Tôi lớn tiếng kêu.
"Tiểu Kết, Tiểu Kết! Em làm sao vậy? Tỉnh, Tiểu Kết!"
Tôi mở mắt, cả người mệt lả, phát hiện mình ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, trước mặt là gương mặt vừa lo lắng vừa kinh ngạc của anh.
"Em lại gặp ác mộng." Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại gần đặt đầu ở vai tôi, "Sớm biết em sẽ như vậy, anh nhất định không nói gì với em."
"Tư Viễn. . . . . ." Tôi thở hổn hển, bàn tay xoa gương mặt của anh, "Em lại thấy giấc mộng kia rồi."
Anh không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng cắn bả vai của tôi, cắn cắn biến thành liếm hôn.
"Làm sao đây? Diệp Tư Viễn, em luôn thấy giấc mơ kỳ quái đó." Tôi đã từng nói với anh cảnh mộng của tôi, bởi vì tôi cực kỳ khổ não.
"Không người nào có thể trở lại quá khứ." Rốt cuộc anh mở miệng, giọng nói thật bình tĩnh, "Nếu như luôn nghĩ như vậy, anh sớm điên rồi."
Nhưng tôi không có sự kiên cường đó, tôi vẫn nghĩ, nghĩ không ngừng, nghĩ đến trong lòng chua xót, hô hấp khó khăn.
"Tiểu Kết, nghĩ về phía tốt, nếu như không phải bởi vì bị thương, anh sẽ không quen em." Anh nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa, "Anh cảm thấy, em chính là bảo bối ông trời tặng cho anh, anh cảm kích còn không kịp."
"Vậy em thà không quen được anh." Tôi nói, "Em chỉ hi vọng anh có thể có một thân thể cường tráng khỏe mạnh."
"Hiện tại anh rất khỏe mạnh mà."
Tôi trừng anh, anh rõ ràng biết tôi đang nói gì.
"Khuya lắm rồi, ngủ. Tiểu Kết, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Diệp Tư Viễn lật người, hai chân kẹp chăn mỏng đắp lên người tôi, tôi cũng kéo chăn đắp lên cho anh.
Bóng tối quay về trong phòng, chúng tôi gắt gao kề bên nhau. Thật lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệp Tư Viễn: "Thân thể của anh không cách nào thay đổi. Nếu như ngày nào đó em mệt mỏi, nói với anh, anh nhất định sẽ để em đi, tuyệt đối sẽ không trách em."
"Em đi, vậy anh phải làm sao?" Tôi sâu kín hỏi anh.
Anh trầm mặc hồi lâu: "Anh sẽ tiếp tục sống."
Thu hồi suy nghĩ, tôi đã phơi xong quần áo rồi, đi vào phòng khách ngồi lên ghế sa lon bên cạnh Diệp Tư Viễn. Tôi ôm anh thật chặt, nhắm mắt lại không nói một lời.
"Sao vậy?" Anh cảm nhận được sự khác thường của tôi.
"Không có việc gì." Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới việc ban ngày, "Diệp Tư Viễn, anh biết không? Đường Duệ bị đuổi rồi."
Anh khẽ cau mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, lắc đầu một cái với tôi.
"Em cũng là buổi trưa nhìn bảng thông báo mới biết. Aizz. . . . . . em cảm thấy, thật là có chút quá tàn nhẫn."
"Cái gì quá tàn nhẫn?"
"Xử phạt của trường học! Anh không cảm thấy trường học quá tàn nhẫn sao? Đường Duệ cũng là năm thứ tư rồi, mười hai năm đọc sách lúc trước, thật vất vả thi lên đại học, vô kinh vô hiểm học bốn năm, gần đến lúc tốt nghiệp lại bị trường học đuổi. Em nghĩ, không biết ba mẹ hắn biết tin tức này sẽ như thế nào đây? Đổi thành ba em, không hỏng mất là không thể, sau đó đánh gãy chân em."
Diệp Tư Viễn mím môi nhìn tôi, anh lại khẽ lắc đầu một cái, nói: "Hắn đã là một người lớn, lúc hắn làm mấy việc với em thì nên nghĩ đến có lẽ sẽ có hậu quả này."
"Ừ. . . . . . Nhưng mà không phải em đã không sao rồi ư? Hơn nữa. . . . . . em cũng không nói chuyện Đường Duệ với trường học, thế nhưng em lại cảm thấy ý của lãnh đạo trường học, giống như bọn họ đều biết hết rồi."
Diệp Tư Viễn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, anh quay mặt, nói: "Trong trường học cũng có rất nhiều lời đồn đãi, đều nói em bị hãm hại, các thầy cô cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, dù sao cũng phải dựa theo lời đồn điều tra một chút."
"Có đạo lý. . . . . . Chẳng qua em rất tiếc cho hắn." Tôi nói lời thật lòng.
"Không cho hắn ngồi tù, đã là không tệ." Ánh mắt Diệp Tư Viễn thoạt nhìn không quá cao hứng, "Nghĩ đến hắn làm mấy chuyện này với em, anh thật sự hận không được xé nát hắn."
Tôi cười, xoa tóc của anh cười nói: "Hắn đã quá thảm, ngồi tù nữa sẽ không có cách nào sống nữa rồi. Ha ha! Diệp Tư Viễn, nghe giọng điệu của anh, giống như Đường Duệ bị đuổi là kiệt tác của anh."
Anh nghiêng đầu lại nhìn tôi chằm chằm: "Anh không có."
Tôi cười to, "Em biết rõ anh không có, khẩn trương cái gì."
@@@@@@@@@@@@
Lúc Đường Duệ xuất hiện ở trước mặt tôi thì đã là cuối tháng năm.
Hắn mang mũ lưỡi trai và đeo mắt kính, vành nón kéo xuống thật thấp, xung quanh môi là một mảnh râu, cả người nhìn gầy đi trông thấy, tinh thần suy sụp đến mức hoàn toàn không cách nào liên hệ với người vừa liều lĩnh lại tự kỷ kia.
Bên ngoài hành lang của trường học, hắn đứng trước mặt tôi, một lúc lâu sau tôi mới nhận ra là hắn.
"Anh muốn làm gì?" Tôi đề phòng nhìn hắn.
"Trần Kết! Anh muốn nói chuyện với em một chút." Đường Duệ hạ thấp giọng, "Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em, em có thể cho anh mười phút không?"
"Chúng ta không có gì để nói." Tôi hoàn toàn có thể đoán được hắn muốn nói gì với tôi, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản nhếch nhác của hắn, giọng nói lạnh lùng liền trở nên ấm áp một chút "Đường Duệ, đó là trường học quyết định."
"Không! Không phải vậy!" Đường Duệ có chút kích động, tôi nhìn bộ dáng của hắn như hận không được muốn xông lên, "Trần Kết, anh sai rồi! Chuyện đêm đó, hoàn toàn là anh không đúng! Nhưng mà chúng tôi chỉ là uống nhiều quá nên đùa giỡn thôi, những hình kia cũng không phải là anh chụp, lúc đồng nghiệp anh nói muốn truyền lên mạng, anh cũng không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu như có thể nghĩ đến, anh nhất định sẽ ngăn cản! Anh sai rồi, Trần Kết, em tha thứ cho anh đi!"
"Bây giờ anh nói với tôi điều này cũng vô dụng rồi! Đường Duệ, quyết định kia là của trường học, không có quan hệ gì với tôi."
"Không phải vậy! Không phải vậy!" Hắn lập tức lấy mắt kính đang đeo xuống, trong mắt phủ đầy tia máu, "Thật ra trước khi thông báo ra ngoài, anh đã nhận được tin tức, sau đó anh cũng tìm quan hệ muốn đi chuẩn bị một chút. Nhưng người khác phản hồi với anh là bối cảnh người giúp em không bị đuổi rất mạnh, người anh tìm hoàn toàn không đụng được hắn."
"À?" Tôi không hiểu lời của hắn.
"Hình như là người có cấp bậc cục trưởng, họ Trang. Trần Kết, anh thật sự không biết chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy. Anh cầu xin em, có thể giúp anh đi cầu tình, để cho anh khôi phục học tịch, cho dù là học lại một năm, thậm chí hai năm cũng không sao! Chỉ cần có thể để cho anh tốt nghiệp!"
Trong đầu tôi suy xét về lời nói của Đường Duệ, người giúp cho tôi là một cục trưởng họ Trang ư? Tôi vẫn cho là Ứng giáo sư chứ, vậy xem ra, đây cũng là Hạ Thư Ý giúp đỡ bảy rẽ tám quẹo rồi.
Nghĩ tới mình thiếu Diệp Tư Hòa một nhân tình lớn, trong lòng tôi liền tích tụ cảm giác khó chịu.
"Trần Kết! Trần Kết!" Đường Duệ nhìn tôi đã mất hồn, gấp gáp kêu lên, ánh mắt thảm thương của hắn làm tôi không nhìn nổi, "Trần Kết, em giúp đỡ một chút đi! Anh van cầu em! Ba mẹ của anh còn không biết chuyện của anh, bọn họ vẫn cho là anh còn đang chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, vẫn đang thực tập ở công ty kia. Ba anh có bệnh cao huyết áp, thân thể mẹ cũng không tốt, anh không thể để cho bọn họ biết chuyện này! Anh đồng ý với em, chỉ cần em chịu giúp một tay, em muốn anh làm cái gì anh cũng nguyện ý. Anh nguyện ý làm trâu làm ngựa cho em, cả đời anh đều xem em là ân nhân! Trần Kết, em giúp anh nói chuyện trước mặt Diệp Tư Viễn!"
"Đợi đã nào...! Diệp Tư Viễn?" Tôi cau mày nhìn hắn, "Chuyện này liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?"
"Người anh tìm nói cho anh biết, người cục trưởng giúp em hình như là được một người họ Diệp nhờ vả, không phải Diệp Tư Viễn thì còn có thể là ai."
Tôi thở dài, nói cho hắn biết: "Không phải Diệp Tư Viễn, là một người khác."
Tôi nghĩ nghĩ, nói, "Đường Duệ, tôi giúp anh gọi cuộc điện thoại này, tôi chỉ giúp anh cầu xin một lần, về phần có được hay không, tôi không thể bảo đảm. Bởi vì quan hệ của tôi và người kia cũng không tốt, chuyện lần này tôi cũng không nghĩ tới, nhưng chính xác không phải là ý của tôi."
Nói xong, tôi liền bấm số của Diệp Tư Hòa.
Nghe được giọng nói cười đùa của hắn, trong lòng tôi cực kỳ buồn nôn, giống như bị ngăn một hơi ở cổ họng, không lên được, cũng không xuống được.
Ánh mắt tôi liếc Đường Duệ, trước bày tỏ cảm tạ với Diệp Tư Hòa, sau đó trực tiếp nói rõ tình huống với hắn, hỏi thăm hắn có thể nhờ quan hệ giúp Đường Duệ khôi phục học tịch không?
Diệp Tư Hòa trầm mặc ở trong điện thoại một lúc lâu, nói chuyện này dường như có hơi khó làm, quan hàm của đối phương rất lớn, nói ngược lại chuyện đã giao phó, sẽ thành trò cười.
Tôi hiểu rõ hắn nói có đạo lý, những người có quyền lực, xem thể diện quan trọng hơn sống chết của người không liên quan.
"Như vậy, em đưa số điện thoại của tên đó cho anh, anh đi giúp hắn hỏi một chút, có tin tức anh trực tiếp liên lạc với hắn. Anh cảm thấy em vẫn nên ít tiếp xúc với hắn thì tốt hơn." Nghe lời nói của Diệp Tư Hòa, tôi vừa liếc nhìn Đường Duệ, hắn đang khẩn trương nhìn tôi.
"Được." Tôi tính tắt điện thoại, Diệp Tư Hòa lại nói: "Tiểu Kết, lần này anh giúp em một đại ân, chuyện lần trước nói với em, em có thể cũng giúp anh hay không?"
Hắn còn có mặt mũi nói chuyện này! Tôi dằn lại tính tình trả lời hắn: "Tôi không giúp được anh. Thứ nhất, tôi tin tưởng những chuyện kia đều không phải là cô làm. Thứ hai, Diệp Tư Hòa, chuyện anh đã làm với Diệp Tư Viễn của tôi, trong lòng anh rõ ràng nhất!"
"Trần Kết! Sao em cũng giống như những người đó, đổ chuyện này lên hết trên đầu anh!" Hắn cao giọng, "Đó là một chuyện ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Nếu như Tư Viễn không có trượt xuống, nó hoàn toàn có thể nhặt được trái cầu đó, cũng sẽ không có việc gì!"
"Hiện tại tôi không muốn nói chuyện này với anh! Anh 15 tuổi, là một học sinh năm nhất trung học lại để cho anh ấy một đứa bé 11 tuổi đi leo tường, anh cảm thấy thích hợp sao? Tại sao Diệp Tư Hòa anh lại hèn hạ vô sỉ như vậy! Mệt cho anh không biết xấu hổ nói anh là anh trai tốt!" Tôi gào to với hắn.
Đường Duệ thấy tôi cãi nhau trong điện thoại, sắc mặt đã trở nên xám trắng, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
"OK, OK, Trần Kết, anh không cãi với em nữa, tóm lại đám người các người đều đứng về phía Diệp Tư Viễn, anh con mẹ nó chính là một tiểu nhân thập ác bất xá, âm hiểm, t*ng trùng lên não! Đời này anh liền bồi thường cho nó! Không phải nó ít đi hai cái cánh tay sao! Ông đây đền cho nó! Các người đi tìm bệnh viện nhanh làm phẫu thuật cắt tay anh đi! Ông đây con mẹ nó phiền đủ rồi!"
"Ít nói lời vô nghĩa đi, không cần nói." Tôi cười lạnh về phía điện thoại, "Diệp Tư Hòa, anh làm gì cũng không đền nổi đâu. Cho dù dùng mạng của anh, cũng không đền nổi hai cánh tay của Diệp Tư Viễn!"
Tôi cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Đường Duệ: "Tôi từng nói với anh, quan hệ của tôi và người này không tốt, anh cũng đã nghe được rồi. Sau này tôi sẽ không sẽ liên lạc với hắn, chẳng qua tôi sẽ đưa số điện thoại của anh cho hắn, nếu như hắn có tin tức sẽ trực tiếp thông báo với anh. Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa, tìm tôi cũng vô dụng thôi."
"Trần Kết, em có thể đưa số điện thoại của hắn cho anh không! Tự anh cầu xin hắn." Nhìn thấy tôi xoay người muốn đi, Đường Duệ đuổi theo sau lưng tôi nói.
"Không được." Tôi trả lời hắn.
Sau khi đi một đoạn đường, Đường Duệ đã không có ở sau lưng tôi, tôi lấy điện thoại di động ra, gửi số của hắn cho Diệp Tư Hòa, sau đó tôi xóa số của hai người kia.
@@@@@@@@@@@@
Tháng sáu, trước khi đến kỳ thi cuối, Diệp Tư Viễn rốt cuộc hoàn thành tác phẩm cuối kỳ, hơn nữa visa du học của anh cũng đã làm xong. Is¬ti¬tu¬to Marango¬ni khai giảng vào tháng mười, mẹ Diệp hi vọng Diệp Tư Viễn đi qua vào tháng tám, có thể chuẩn bị thích ứng sớm, nhưng Diệp Tư Viễn cự tuyệt, anh nói muốn đến tháng chín mới đi. Tôi hiểu rõ anh là vì tôi, anh không bỏ được tôi...tôi cũng không bỏ được anh. Nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng thời gian có thể dừng lại, dừng ở giây phút chúng tôi kề cận bên nhau.
Không cần thi cuối kỳ, không cần được nghỉ hè, không cần khai giảng, tất cả máy bay đều ngừng bay, tất cả phi trường đều đóng cửa, tôi thật sự hi vọng Diệp Tư Viễn có thể ở lại bên cạnh tôi, không đi đâu hết.
Nhưng theo cuộc thi môn cuối cùng kết thúc, nghỉ hè đã đến gần.
Đêm trước khi rời thành phố H, hai chúng tôi sóng vai ngồi ở trên ban công hóng gió đêm trò truyện. Trong tay tôi đang cầm nửa trái dưa hấu, cầm cái muỗng múc cho Diệp Tư Viễn một miếng, rồi tôi một miếng.
"Tiểu Kết, em có thể về nhà trễ mấy ngày không?" Diệp Tư Viễn dùng vẻ mặt cô đơn nhìn tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được, ba em đã gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, nói em thi xong liền về nhà."
"À. . . . . ." Anh có chút thất vọng, lại hỏi, "Vậy em có thể trở về sớm một chút không?"
"Em sẽ cố hết sức."
"Tiểu Kết. . . . . ." Cùng với thời gian ly biệt gần tới, anh càng lúc càng giống đứa bé.
Tôi múc một muỗng dưa hấu nhét vào trong miệng anh, anh không lập tức nhai, nước chảy xuống theo khóe miệng. Tôi vội vàng cầm khăn giấy lau cho anh, vừa lau, tôi vừa nói: "Tư Viễn, hai tháng này anh phải chuẩn bị rất nhiều chuyện, nhất định sẽ rất bận, đi ra ngoài du học là chuyện lớn, anh phải vững tâm, cố gắng dụng công học tập, biến thành một nhà thiết kế cực kỳ lợi hại, em sẽ chờ anh trở về nuôi em."
"Ừ." Anh dùng giọng nói buồn bực đáp lời tôi, thân thể đột nhiên bắt đầu chuyển động, sống lưng dán thành ghế cọ xát với biên độ nhỏ.
"Sao vậy?" Tôi để dưa hấu xuống hỏi anh.
"Sau lưng giống như bị con muỗi cắn một cái, thật là ngứa." Anh xoay người sang chỗ khác, đưa sống lưng về phía tôi, "Giúp anh nhìn xem."
Tôi vén T shirt của anh lên, vừa nhìn liền thấy một nốt lớn.
"Thật có."
"Tiểu Kết, giúp anh gãi đi."
Tôi dùng móng tay nhỏ của tôi giúp anh gãi lưng, thân thể anh theo động tác của tôi lay động một chút, tay áo ngắn bên cạnh cũng hơi đong đưa. Diệp Tư Viễn cúi đầu, đột nhiên nói: "Sau khi bị thương, chỉ có mẹ anh giúp anh gãi nốt muỗi cắn."
"Hả?"
Anh nhỏ giọng cười: "Trước kia anh vẫn cảm thấy sẽ không có ai tới giúp anh gãi ngứa, anh thà tự mình cọ xát ở trên tường, cũng không muốn người khác hỗ trợ."
"Đồ ngốc."
"Trước kia là mẹ anh, sau này chỉ có em."
Anh xoay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. Những ngày này, anh luôn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vô biên vô hạn vẻ quyến luyến không thôi, làm tôi tan nát cõi lòng, có suy nghĩ muốn được rơi lệ.
Chúng tôi hôn môi dưới ánh trăng, dịu dàng lại triền miên, trong miệng còn có hương vị trong veo của dưa hấu.
Mấy ngày nay, tôi hủy bỏ tất cả hoạt động, cuộc hẹn. Trừ đi học, chính là bồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, đến cơm trưa cũng đều ăn chung ở trong phòng ký túc của anh. Chúng tôi giống như là trẻ sinh đôi dính liền 24 giờ với nhau, có anh thì có tôi, có tôi thì có anh, còn dư lại không nhiều thời gian, chúng tôi nắm chặt mỗi giây mỗi phút, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào.
Trừ bỏ nghỉ lễ, mỗi đêm tôi và Diệp Tư Viễn đều sẽ SEX, có lúc còn không chỉ một lần. Anh là người đàn ông trẻ tuổi dư thừa thể lực **, lại mang tình cảm thật sâu không thôi đối với tôi. Mà tôi, từ lâu đã trầm mê thân thể của anh, mê luyến thân thể đặc biệt không trọn vẹn này.
Chúng tôi cứ tùy tiện đòi lấy, không hề tiết chế, bao cao su dùng một hộp lại một hộp, mỗi khi chúng tôi mồ hôi đầm đìa dán chặt thân thể với nhau thì trong lòng tôi sẽ dâng lên một cỗ kích động. Thân thể kề sát nhau, làm tôi tin chắc, lòng của chúng tôi cũng liền cùng một chỗ.
Chúng tôi nỉ non bên tai tên của đối phương, gọi không biết bao nhiêu lần, gọi thế nào cũng không chán.
Chúng tôi thăm dò mỗi một tấc da thịt trên người đối phương, dùng rất nhiều phương thức phong phú. Cảm xúc chân thật này làm nhịp tim tôi đập không ngừng. Tôi hiểu rõ, hai năm sau, tiếp xúc như vậy sẽ ít lại càng ít, chúng tôi chỉ có thể thông qua video, điện thoại liên lạc với đối phương.
Nghĩ tới không thể ôm chặt eo Diệp Tư Viễn nữa, không thể dựa vào trên bờ vai của anh, không thể hôn anh, nghĩ tới không thể nhìn mắt đen xinh đẹp, lông mi cong dài của anh ở khoảng cách gần, nghĩ tới không thể lại dùng ngón tay lướt qua lúm đồng tiền bên má của anh, cũng không thể để anh hôn xương quai xanh của tôi, nghe anh vừa hôn vừa nói: "Đây là eo biển Tư Viễn của tôi" . . . . . . Tôi thừa nhận, tôi thật sự, thật, thật rất khổ sở!
Vuốt ve phần còn lại của cánh tay bị cụt dưới vai Diệp Tư Viễn, tôi dịu dàng liếm chúng, anh vẫn cúi đầu nhìn, tôi nói: "Em vẫn không biết eo biển Tư Viễn là có ý gì, anh lại không nói cho em, vậy em cũng cho cánh tay nhỏ của anh một cái tên, bọn chúng là. . . . . . Sweet heart for¬ev¬er của em, chỉ là của một mình em thôi!"
"Ngôn ngữ tiếng anh của Tiểu Kết, Sweet heart, trái tim ngọt ngào chính là Tư, for¬ev¬er, vĩnh viễn chính là Viễn."
Tôi lại cúi đầu hôn một cái lên phần còn lại của cánh tay bị cụt bên phải của anh, "Sweet heart for¬ev¬er, bọn chúng là của em."
"Cả người anh đều là của em." Anh nhắm mắt lại hôn lên môi của tôi.
Ừ, Diệp Tư Viễn, không cần hoài nghi, em cũng là anh.
Khi tin tức Đường Duệ bị đuổi được công bố toàn trường, đã là một tuần lễ sau.
Vương Giai phân lôi kéo tay của tôi, kéo tôi đến trước bảng thông báo chỗ cửa ra vào của căn tin. Chỗ này đã vây quanh không ít bạn học, tôi không có chen vào, chỉ là đứng bên ngoài đám đông duỗi đầu nhìn.
Nội dung trong thông báo không khác tôi nghĩ lắm, trường học cũng không có bám chặt lấy chuyện Đường Duệ chụp hình tôi để viết, mà trọng điểm đặt ở việc hắn cắn thuốc.
Trên thực tế, ai cũng không biết rốt cuộc Đường Duệ có từng cắn thuốc không, nhưng trong thông báo nói chứng cớ xác thật, còn có cái gì bàn giao cho công an chuẩn bị khởi kiện. Tôi nhíu mày lại, không rõ đây là có chuyện gì. Tôi đã không sao, mặc dù ở trong trường học vẫn có người nhìn tôi, chỉ chõ về phía tôi, hoặc là ở sau lưng tôi bàn luận xôn xao, nhưng tôi tin tưởng những thứ này sẽ trôi qua rất nhanh.
Giống như hiện tại, rõ ràng Đường Duệ đã vượt qua tôi, biến thành người nổi tiếng nhất của đại học Q, thành công hấp dẫn ánh mắt đám sinh viên, trở thành đề tài trọng tâm của cuộc thảo luận lúc rãnh rỗi của bọn họ.
Lúc này tôi mới phát hiện ra bầu không khí hơi u ám, nhìn thông báo đuổi học này, tôi cảm thấy khiếp sợ, sâu trong đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy rất giải hận. Hai tay của tôi ở bên quần nắm thành quyền, có một loại cảm giác phấn khởi nhanh chóng dâng lên ở trong đầu. Ha ha...! Đường Duệ! Hắn cũng có hôm nay! Rốt cuộc cũng để cho hắn nếm được những cực khổ ở trên người tôi! Mọi người nên vì hành động của mình mà trả giá thật lớn, ác giả ác báo -- tôi rốt cuộc cũng tin những lời này.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, tôi lại bắt đầu có chút bận tâm. Đúng, tôi lo lắng cho Đường Duệ.
Hắn đã là năm thứ tư đại học, cách tốt nghiệp chỉ còn hơn một tháng.
Vốn đến đầu tháng sáu, hắn sẽ phải tiến hành bảo vệ luận án, sau đó sẽ tham gia thi tốt nghiệp, đến tuần cuối của tháng sáu là hắn có thể lấy được bằng học sĩ, tốt nghiệp khoa chính quy. Tương lai hắn có thể thi nghiên cứu, cũng có thể thi nhân viên công vụ, hoặc là trực tiếp dùng bằng tốt nghiệp bắt đầu công việc. Mà bây giờ đây? Cách tốt nghiệp còn có hơn một tháng thì hắn lại bị trường học đuổi! Tôi không thể không nghĩ, rốt cuộc vị đại tiên thần thông quảng đại kia ra tay cứu tôi, nhưng đồng thời lại đẩy Đường Duệ vào địa ngục.
Buổi tối về đến nhà, tôi phát hiện Diệp Tư Viễn dùng máy giặt để giặt quần áo, đang đứng ở chỗ đó dùng chân gắp từng bộ quần áo vào trong thau. Tôi chạy tới, vỗ lưng của anh nói: "Để đó đi, em phơi cho."
Anh cười cười nhìn tôi, chân phải cọ rơi ống quần bên trái, rồi mới mang dép lê ở dưới đất vào.
Đây là ngày thứ tám sau khi tôi ngoan ngoãn đi theo Diệp Tư Viễn về nhà, trong mấy ngày này, hai chúng tôi thẳng thắn trao đổi quan điểm với sự kiện "topic ảnh chụp kia", tôi ôm anh ngồi ở trên ghế sa lon, vừa khóc vừa cười, cuối cùng lần nữa trịnh trọng nói xin lỗi với anh, cầu xin sự tha thứ của anh.
Một phút kia, Diệp Tư Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, thật lâu cũng không có nói chuyện. Tôi thấp thỏm không yên, kéo vạt áo ngủ của anh lắc lư: "Không phải anh không chịu tha thứ cho em chứ?"
Anh thở dài, rốt cuộc nở nụ cười, mấp máy môi nói với tôi: "Tiểu Kết, anh sẽ không trách em, anh chỉ hy vọng em có thể đồng ý với anh, sau này mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, cũng đừng gạt anh. Anh là bạn trai của em, em gặp phải khó khăn và khổ não, anh nguyện ý cùng nhau chia sẻ giải quyết với em. Anh không hy vọng mình y như đứa ngốc, em rõ ràng đã tâm phiền ý loạn, anh lại không biết gì cả."
"Nhưng. . . Có một số việc nhỏ, anh cũng giúp không được em mà." Tôi quệt mồm trả lời anh.
"Nhưng em có thể nói cho anh biết, anh có thể cùng nhau nghĩ biện pháp với em."Anh tiến tới bên cạnh tôi, thân thể ấm áp chạm vào tôi, "Tựa như lần này, anh chỉ cần mấy ngàn đồng tiền, hoàn toàn có thể nói với anh."
". . ."
"Cũng là bởi vì em cố chấp gạt anh, mới có thể gây nên họa lớn như vậy, nghĩ tới có lẽ em sẽ gặp phải chuyện tồi tệ hơn, mà anh vẫn còn chẳng hay biết gì, anh thật sự là hận thấu bản thân."
"Tư Viễn! Anh đừng đoán mò, đây đều là tại em không tốt!"
"Đúng rồi, Tiểu Kết, em trai của em còn thiếu bao nhiêu tiền?"
"Là sao?"
"Anh còn có chút tiền, em có thể cầm dùng." Anh nhỏ giọng mà nói với tôi, "Mặc dù không nhiều, nhưng vậy cũng đủ rồi."
"Anh lấy tiền ở đâu ra! Hay là mẹ anh đưa cho anh!"
Tôi ép hỏi anh, còn đưa tay đến ngang hông anh nhéo một cái. Diệp Tư Viễn né tránh, lắc đầu nghiêm túc nói với tôi: "Hằng năm anh đều có học bổng, khi tham gia thi đấu hội họa đoạt giải cũng có tiền thưởng, trước kia số tiền thưởng quán quân khi thi bơi lội cũng còn không ít. Những thứ này. . . . . . cũng coi như là tiền của anh đi."
Tôi ngây ngẩn cả người, phát hiện mình chưa từng nghĩ tới cái này, vẻ mặt tôi khoa trương nói với anh: "Thì ra là anh còn có kho bạc riêng!"
Anh bị tôi chọc cười, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng: "Thật ra thì anh có thể sắp xếp không ít tiền, có dùng cũng sẽ không bị mẹ anh phát hiện, cho nên sau này nếu em cần tiền gấp, liền nói với anh."
"Em biết rồi, Tư Viễn." Tôi ôm anh, trong lòng rất cảm động, rất cảm động, băn khoăn gì đó của tôi, Diệp Tư Viễn đều hiểu. Tôi muốn. . . . . . Tôi thật sự muốn học mở cửa trái tim của mình ra một chút, càng biếu hiện con người thật của mình ở trước mặt Diệp Tư Viễn.
Sau đó, Diệp Tư Viễn lại hỏi tôi chuyện học phí Trần Dạ. Tôi nói với anh, chuyện này tôi đã quyết định, đạt thành nhận thức chung với ba. Nhà không đủ điều kiện để cho đồ đần học trong trường quý tộc, coi như thằng bé sẽ có chút không nghĩ ra trong thời gian ngắn, thời gian lâu dài nó nhất định sẽ hiểu nổi khổ của chúng ta.
"Anh nghĩ đi, nếu đồ đần thật vào trường học ngoại ngữ này, bên cạnh đều là bạn học có chút tiền, người ta ăn mặc, chơi, nó đều không so được, đồ đần không có gì hết. Nó mới mười ba tuổi thôi, bảo vệ không chắc tư tưởng sẽ thay đổi ngay, đến lúc đó chúng ta không thể giúp nó quay lại được, vậy thì xong đời."
Tôi dựa lên người Diệp Tư Viễn, nói ra suy nghĩ của tôi.
"Em nói có đạo lý, chỉ là cũng không nhất định, nếu như chân người đủ kiên cường, sẽ không dễ dàng như bị hoàn cảnh thay đổi như vậy."
"Vậy em có thể cam đoan với anh! Bạn học đồ đần chính là một người đặc biệt không kiên cường, nó còn rất hay khóc nhè!"
"Lúc anh mười ba tuổi cũng luôn hay khóc."
"Ah? Tại sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận, quả nhiên, bên môi Diệp Tư Viễn gợi lên nụ cười khổ.
Tôi chép chép miệng, không dám lên tiếng, Diệp Tư Viễn dùng đầu chạm vào đầu tôi, cười nói: "Anh không sao, bé trai ở tuổi đó rất nhạy cảm, thân thể sắp trổ mã nên rất nội tâm."
Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện, rất nghiêm túc nói với anh: "Tư Viễn, lần này em có thể không có việc gì, không riêng gì ứng Hạc Minh giúp một chút, có lẽ còn có. . . . . . công lao của Diệp Tư Hòa."
Diệp Tư Viễn nhìn tôi, đầu của anh hơi nghiêng, trong ánh mắt lộ ra một cỗ không xác định, anh lặp lại một lần: "Diệp Tư Hòa?"
"Ừ." Tôi giương mắt nhìn anh, "Anh ta nói, ý là có quan hệ với chuyện mùa hè kia, anh ta nói, anh ta giúp em, là vì anh."
"Vì anh?"
"Tư Viễn. . . . . ." Tôi lấy hết dũng khí nhìn anh, "Anh có thể nói cho em biết, vào lúc anh bị thương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mặc kệ anh nói cái gì, em đều sẽ tin ."
"Tiểu Kết, tại sao nói như vậy?"
"Bởi vì. . . . . . Diệp Tư Hòa nói, mặc dù anh một mực không xem anh ta là anh họ, nhưng anh ta vẫn luôn xem anh là em trai. Em nghe lời này cảm thấy đặc biệt không thoải mái, giống như quan hệ của anh và anh ta không tốt là lỗi của anh vậy."
"Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm mắt của tôi, "Em thật muốn biết ư?"
"Ừ, đúng." Tôi dùng sức gật đầu.
"Nhưng thật ra là một chuyện rất đơn giản, có lẽ nên nói một chút với em."
Lưng Diệp Tư Viễn dựa vào ghế sofa, tôi có chút khẩn trương nhìn anh, anh hít sâu một hơi nhỏ, rốt cuộc mở miệng: "Tụi anh đang đánh cầu lông, Diệp Tư Hòa đánh cầu đến trên tường, anh ta nói anh đi nhặt. Quả cầu cách máy biến thế rất gần, anh leo lên thì chân trơn rơi xuống, sau đó. . . . . . chuyện liền xảy ra."
Cái này không khác gì phiên bản tôi đã nghe, tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, chờ đợi anh nói tiếp.
"Sau khi chuyện xảy ra, anh nghe mẹ anh nói với dì nhỏ, anh đã hôn mê, cái gì cũng không biết. Nghe nói. . . . . . Diệp Tư Hòa quỳ trên mặt đất, khóc đến sắp đã bất tỉnh, anh ta tát vào mặt mình, ôm chân ông nội anh và ba anh, cầu xin người lớn tha thứ anh ta. Anh ta nói là anh ta không tốt, không có chăm sóc tốt anh, anh ta nói anh ta không biết máy biến thế lợi hại như vậy. Anh ta hại anh, anh ta nguyện ý nhường hai tay của anh ta cho anh."
Giọng nói Diệp Tư Viễn vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức làm cả người tôi sợ hãi. Tôi nói thầm trong lòng: xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Diệp Tư Hòa khẳng định không dễ chịu, lúc đó mới mười lăm tuổi, có phản ứng và hành động này cũng đều bình thường thôi. Rốt cuộc Diệp Tư Viễn đang rối rắm cái gì chứ?
"Sau đó, ngay vào ngay thứ năm anh làm phẫu thuật cắt tay, thím anh tới bệnh viện." Nói đến chỗ này, vẻ mặt Diệp Tư Viễn rốt cuộc nổi lên một chút biến hóa, anh khẽ nhăn mày rậm, trong ánh mắt lộ ra tia khổ sở.
"Bà ấy mới vừa trở về sau chuyến du lịch với bạn bè đến nơi khác, là lần đầu tiên một mình tới bệnh viện nhìn anh." Diệp Tư Viễn đột nhiên cười lạnh, "Tiểu Kết, em có thể đoán được sau khi bà ấy nhìn thấy anh, đã nói gì với mẹ anh không?"
"Nói gì?"
"Bà ấy thấy anh không có cánh tay, lập tức khóc lớn lên. Cảnh tượng kia, anh nhớ vô cùng rõ ràng. Sau đó bà ấy nắm cánh tay mẹ anh nói: ‘Sao em lại để con nít mang theo con nít? Thua thiệt em trước kia còn già dặn nói Diệp Huệ Cầm không có chăm sóc tốt Tần Lý, hại nó tàn tật suốt đời. Bây giờ không phải em cũng như vậy ư? Bình thường em dạy Tư Viễn thế nào? Sao không nói cho nó biết máy biến thế là thứ nguy hiểm! Ngàn vạn lần không thể đến gần, không thể chạm vào!’"
Diệp Tư Viễn đột nhiên ngậm miệng.
"Sau đó thì sao?" Tôi gấp gáp hỏi anh.
Anh chậm rãi mở miệng: "Sau đó? Thím anh nói: ‘Tư Hòa nhà chúng tôi đã sớm biết uy lực vật kia. Một năm trước, trường học nó còn có một đứa trẻ trèo tường đụng máy biến thế, bị cắt mất một cánh tay trái!"
Tôi bối rối, như bị vạn tên xuyên tim.
Diệp Tư Viễn quay đầu nhìn tôi, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Lúc thím nói mấy lời này, vết thương anh rất đau, hoàn toàn không ngủ được. Cho nên mỗi một chữ, mỗi một câu bà ấy nói, anh đều nghe được rành mạch."
". . ."
"Tiểu Kết, em nên hiểu, những chuyện này có ý gì chứ?"
Tôi có thể hiểu, nhưng lại không thể tin được.
"Diệp Tư Hòa anh ta, là cố ý." Diệp Tư Viễn nhìn tôi chằm chằm, sâu kín, kết thúc cuộc trò chuyện này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi vừa phơi quần áo, vừa nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, không tự chủ lại nghĩ tới ngày đó nói chuyện với Diệp Tư Viễn. Anh đã nói với tôi -- sự cố vào năm mười một tuổi, Diệp Tư Hòa là cố ý.
Thiếu niên mười lăm tuổi đó cố ý để cho em họ nhỏ nhất của mình leo lên tường, đi nhặt quả cầu lồng cách máy biến thế rất gần. Diệp Tư Hòa là đứa lớn nhất trong mấy đứa bé, hắn biết máy biến thế lợi hại, mặc kệ là thông qua kiến thức vật lý hay là trường hợp thực tế, hắn đều biết. Mà thời điểm đó Diệp Tư Viễn thật sự chỉ là một đứa trẻ, có lẽ anh vẫn còn rất sùng bái Diệp Tư Hòa, rất nghe lời của hắn, đối mặt với mệnh lệnh của hắn, Diệp Tư Viễn nho nhỏ không suy nghĩ nhiều, liền nhanh nhẹn bò lên tường.
Tôi nắm chặt quần áo trong tay, trái tim nhanh chóng co rút thành một đoàn. Tôi không thể tưởng tượng được tình huống đó, thân thể nhỏ của Diệp Tư Viễn giống như lá cây rơi từ đầu tường xuống, một dòng điện cường đại thoáng xuyên qua thân thể của anh, ăn mòn thân thể của anh, trong nháy mắt, vận mệnh thay đổi.
Tôi không hiểu rõ động cơ của Diệp Tư Hòa, không nghĩ ra, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra.
Tôi hận hắn, hận đến chảy máu trong tim, hận đến trong đầu dâng lên ý niệm tà ác -- tôi hận không thể giết chết hắn, rút gân hắn, lột da hắn, tôi muốn chém đứt hai cánh tay của hắn, để cho hắn nếm thử một chút tư vị khổ sở này! Cho hắn biết, mười một năm này, Diệp Tư Viễn đã trải qua như thế nào!
Sau buổi tối Diệp Tư Viễn nói lời này với tôi, trong đầu tôi luôn lặp lại tình cảnh tự tôi suy nghĩ ra được, cố gắng thế nào cũng không ngủ được.
Khi đó tôi mới hiểu được, tại sao Diệp Tư Viễn vẫn không nói những chuyện này với tôi. Anh biết, tôi sẽ đau lòng cho anh, khổ sở cho anh, hận cho anh! Anh không muốn làm cho lòng của tôi lại lần nữa trải qua chua xót uất ức mà anh đã trải qua trong mười mấy năm.
Anh thà rằng hi vọng tôi vẫn xem chuyện anh bị thương là ngoài ý muốn, cũng không muốn để cho tôi biết đây có lẽ là người thân của anh cố ý làm. Diệp Tư Viễn cũng đã nói qua, anh không bỏ xuống được; anh còn nói, từ ngày không có tay, anh sẽ rất khó tin tưởng người khác.
Tôi tin tưởng những năm gần đây, anh từng ở trong lòng hỏi thế giới không biết đó một tiếng tại sao, có lẽ sẽ tránh ở đỉnh núi không người khóc đến khàn cả giọng, có lẽ sẽ đón gió vừa chạy vừa hô hào, có lẽ sẽ đứng ở đằng xa lặng lẽ nhìn bạn cùng lứa tuổi vui chơi; có lẽ sẽ giống tôi bây giờ, đêm nào cũng bị cơn ác mộng quấy rầy, nửa đêm đột nhiên thức tỉnh.
Ở bên cạnh anh, chỉ còn lại có hai ống tay áo vĩnh viễn trống không.
Tôi không biết anh đã có được đáp án, nhưng trên thế giới này, có quá nhiều vấn đề hoàn toàn không có đáp án.
Chúng ta nhỏ bé như vậy, đối mặt những chuyện xấu xa, tà ác, bất công, điên đảo thị phi, trắng đen hỗn loạn, mỗi người đều không thể làm gì.
Bên trong cuộc sống không thể làm gì đấy, Diệp Tư Viễn từ từ lớn lên, anh học xong nuốt nước mắt xuống, bắt đầu tích cực sống cuộc sống không giống người bình thường.
Anh là một người thiện lương lại kiên cường, anh giấu nỗi đau này trong lòng, cố gắng cho tôi nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ của anh, đó chính là mặt ưu tú tốt đẹp, không muốn làm cho chút bóng tối vấy bẩn trái tim tôi.
Cho đến khi -- tôi bởi vì lời nói Diệp Tư Hòa hoài nghi mẹ Diệp, mới chạm đến dây cung nơi đáy lòng Diệp Tư Viễn.
Quay đầu nhìn trong phòng khách, Diệp Tư Viễn đang ngồi dựa vào ghế sa lon xem ti vi, chân phải của anh đặt ở trên khay trà, ngón chân đang ấn điều khiển ti vi. Trên người anh mặc T-shirt ngắn tay, ống tay áo trống không rũ xuống bên cạnh, bộ dáng kia làm người ta cực kỳ đau lòng.
Cánh tay ngắn không trọn vẹn của Diệp Tư Viễn hết sức rõ ràng, trước kia tôi sẽ không cảm khái như vậy, chỉ là sau khi biết chuyện Diệp Tư Hòa, tôi không cách nào khống chế nghĩ tới một chút chuyện lộn xộn lung tung.
Tôi thậm chí đã có một giấc mộng, mơ thấy tôi ngồi máy thời gian đi tới ngày sinh nhật mười một tuổi của Diệp Tư Viễn. Ở trên mảnh đất trống, tiểu Tư Viễn đang muốn leo lên trên tường, tôi lập tức vọt tới, một phen kéo anh xuống.
"Đừng! Đừng leo! Diệp Tư Viễn! Đừng leo lên!" Tôi lớn tiếng kêu.
"Tiểu Kết, Tiểu Kết! Em làm sao vậy? Tỉnh, Tiểu Kết!"
Tôi mở mắt, cả người mệt lả, phát hiện mình ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, trước mặt là gương mặt vừa lo lắng vừa kinh ngạc của anh.
"Em lại gặp ác mộng." Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại gần đặt đầu ở vai tôi, "Sớm biết em sẽ như vậy, anh nhất định không nói gì với em."
"Tư Viễn. . . . . ." Tôi thở hổn hển, bàn tay xoa gương mặt của anh, "Em lại thấy giấc mộng kia rồi."
Anh không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng cắn bả vai của tôi, cắn cắn biến thành liếm hôn.
"Làm sao đây? Diệp Tư Viễn, em luôn thấy giấc mơ kỳ quái đó." Tôi đã từng nói với anh cảnh mộng của tôi, bởi vì tôi cực kỳ khổ não.
"Không người nào có thể trở lại quá khứ." Rốt cuộc anh mở miệng, giọng nói thật bình tĩnh, "Nếu như luôn nghĩ như vậy, anh sớm điên rồi."
Nhưng tôi không có sự kiên cường đó, tôi vẫn nghĩ, nghĩ không ngừng, nghĩ đến trong lòng chua xót, hô hấp khó khăn.
"Tiểu Kết, nghĩ về phía tốt, nếu như không phải bởi vì bị thương, anh sẽ không quen em." Anh nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa, "Anh cảm thấy, em chính là bảo bối ông trời tặng cho anh, anh cảm kích còn không kịp."
"Vậy em thà không quen được anh." Tôi nói, "Em chỉ hi vọng anh có thể có một thân thể cường tráng khỏe mạnh."
"Hiện tại anh rất khỏe mạnh mà."
Tôi trừng anh, anh rõ ràng biết tôi đang nói gì.
"Khuya lắm rồi, ngủ. Tiểu Kết, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Diệp Tư Viễn lật người, hai chân kẹp chăn mỏng đắp lên người tôi, tôi cũng kéo chăn đắp lên cho anh.
Bóng tối quay về trong phòng, chúng tôi gắt gao kề bên nhau. Thật lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệp Tư Viễn: "Thân thể của anh không cách nào thay đổi. Nếu như ngày nào đó em mệt mỏi, nói với anh, anh nhất định sẽ để em đi, tuyệt đối sẽ không trách em."
"Em đi, vậy anh phải làm sao?" Tôi sâu kín hỏi anh.
Anh trầm mặc hồi lâu: "Anh sẽ tiếp tục sống."
Thu hồi suy nghĩ, tôi đã phơi xong quần áo rồi, đi vào phòng khách ngồi lên ghế sa lon bên cạnh Diệp Tư Viễn. Tôi ôm anh thật chặt, nhắm mắt lại không nói một lời.
"Sao vậy?" Anh cảm nhận được sự khác thường của tôi.
"Không có việc gì." Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới việc ban ngày, "Diệp Tư Viễn, anh biết không? Đường Duệ bị đuổi rồi."
Anh khẽ cau mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, lắc đầu một cái với tôi.
"Em cũng là buổi trưa nhìn bảng thông báo mới biết. Aizz. . . . . . em cảm thấy, thật là có chút quá tàn nhẫn."
"Cái gì quá tàn nhẫn?"
"Xử phạt của trường học! Anh không cảm thấy trường học quá tàn nhẫn sao? Đường Duệ cũng là năm thứ tư rồi, mười hai năm đọc sách lúc trước, thật vất vả thi lên đại học, vô kinh vô hiểm học bốn năm, gần đến lúc tốt nghiệp lại bị trường học đuổi. Em nghĩ, không biết ba mẹ hắn biết tin tức này sẽ như thế nào đây? Đổi thành ba em, không hỏng mất là không thể, sau đó đánh gãy chân em."
Diệp Tư Viễn mím môi nhìn tôi, anh lại khẽ lắc đầu một cái, nói: "Hắn đã là một người lớn, lúc hắn làm mấy việc với em thì nên nghĩ đến có lẽ sẽ có hậu quả này."
"Ừ. . . . . . Nhưng mà không phải em đã không sao rồi ư? Hơn nữa. . . . . . em cũng không nói chuyện Đường Duệ với trường học, thế nhưng em lại cảm thấy ý của lãnh đạo trường học, giống như bọn họ đều biết hết rồi."
Diệp Tư Viễn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, anh quay mặt, nói: "Trong trường học cũng có rất nhiều lời đồn đãi, đều nói em bị hãm hại, các thầy cô cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, dù sao cũng phải dựa theo lời đồn điều tra một chút."
"Có đạo lý. . . . . . Chẳng qua em rất tiếc cho hắn." Tôi nói lời thật lòng.
"Không cho hắn ngồi tù, đã là không tệ." Ánh mắt Diệp Tư Viễn thoạt nhìn không quá cao hứng, "Nghĩ đến hắn làm mấy chuyện này với em, anh thật sự hận không được xé nát hắn."
Tôi cười, xoa tóc của anh cười nói: "Hắn đã quá thảm, ngồi tù nữa sẽ không có cách nào sống nữa rồi. Ha ha! Diệp Tư Viễn, nghe giọng điệu của anh, giống như Đường Duệ bị đuổi là kiệt tác của anh."
Anh nghiêng đầu lại nhìn tôi chằm chằm: "Anh không có."
Tôi cười to, "Em biết rõ anh không có, khẩn trương cái gì."
@@@@@@@@@@@@
Lúc Đường Duệ xuất hiện ở trước mặt tôi thì đã là cuối tháng năm.
Hắn mang mũ lưỡi trai và đeo mắt kính, vành nón kéo xuống thật thấp, xung quanh môi là một mảnh râu, cả người nhìn gầy đi trông thấy, tinh thần suy sụp đến mức hoàn toàn không cách nào liên hệ với người vừa liều lĩnh lại tự kỷ kia.
Bên ngoài hành lang của trường học, hắn đứng trước mặt tôi, một lúc lâu sau tôi mới nhận ra là hắn.
"Anh muốn làm gì?" Tôi đề phòng nhìn hắn.
"Trần Kết! Anh muốn nói chuyện với em một chút." Đường Duệ hạ thấp giọng, "Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em, em có thể cho anh mười phút không?"
"Chúng ta không có gì để nói." Tôi hoàn toàn có thể đoán được hắn muốn nói gì với tôi, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản nhếch nhác của hắn, giọng nói lạnh lùng liền trở nên ấm áp một chút "Đường Duệ, đó là trường học quyết định."
"Không! Không phải vậy!" Đường Duệ có chút kích động, tôi nhìn bộ dáng của hắn như hận không được muốn xông lên, "Trần Kết, anh sai rồi! Chuyện đêm đó, hoàn toàn là anh không đúng! Nhưng mà chúng tôi chỉ là uống nhiều quá nên đùa giỡn thôi, những hình kia cũng không phải là anh chụp, lúc đồng nghiệp anh nói muốn truyền lên mạng, anh cũng không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu như có thể nghĩ đến, anh nhất định sẽ ngăn cản! Anh sai rồi, Trần Kết, em tha thứ cho anh đi!"
"Bây giờ anh nói với tôi điều này cũng vô dụng rồi! Đường Duệ, quyết định kia là của trường học, không có quan hệ gì với tôi."
"Không phải vậy! Không phải vậy!" Hắn lập tức lấy mắt kính đang đeo xuống, trong mắt phủ đầy tia máu, "Thật ra trước khi thông báo ra ngoài, anh đã nhận được tin tức, sau đó anh cũng tìm quan hệ muốn đi chuẩn bị một chút. Nhưng người khác phản hồi với anh là bối cảnh người giúp em không bị đuổi rất mạnh, người anh tìm hoàn toàn không đụng được hắn."
"À?" Tôi không hiểu lời của hắn.
"Hình như là người có cấp bậc cục trưởng, họ Trang. Trần Kết, anh thật sự không biết chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy. Anh cầu xin em, có thể giúp anh đi cầu tình, để cho anh khôi phục học tịch, cho dù là học lại một năm, thậm chí hai năm cũng không sao! Chỉ cần có thể để cho anh tốt nghiệp!"
Trong đầu tôi suy xét về lời nói của Đường Duệ, người giúp cho tôi là một cục trưởng họ Trang ư? Tôi vẫn cho là Ứng giáo sư chứ, vậy xem ra, đây cũng là Hạ Thư Ý giúp đỡ bảy rẽ tám quẹo rồi.
Nghĩ tới mình thiếu Diệp Tư Hòa một nhân tình lớn, trong lòng tôi liền tích tụ cảm giác khó chịu.
"Trần Kết! Trần Kết!" Đường Duệ nhìn tôi đã mất hồn, gấp gáp kêu lên, ánh mắt thảm thương của hắn làm tôi không nhìn nổi, "Trần Kết, em giúp đỡ một chút đi! Anh van cầu em! Ba mẹ của anh còn không biết chuyện của anh, bọn họ vẫn cho là anh còn đang chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, vẫn đang thực tập ở công ty kia. Ba anh có bệnh cao huyết áp, thân thể mẹ cũng không tốt, anh không thể để cho bọn họ biết chuyện này! Anh đồng ý với em, chỉ cần em chịu giúp một tay, em muốn anh làm cái gì anh cũng nguyện ý. Anh nguyện ý làm trâu làm ngựa cho em, cả đời anh đều xem em là ân nhân! Trần Kết, em giúp anh nói chuyện trước mặt Diệp Tư Viễn!"
"Đợi đã nào...! Diệp Tư Viễn?" Tôi cau mày nhìn hắn, "Chuyện này liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?"
"Người anh tìm nói cho anh biết, người cục trưởng giúp em hình như là được một người họ Diệp nhờ vả, không phải Diệp Tư Viễn thì còn có thể là ai."
Tôi thở dài, nói cho hắn biết: "Không phải Diệp Tư Viễn, là một người khác."
Tôi nghĩ nghĩ, nói, "Đường Duệ, tôi giúp anh gọi cuộc điện thoại này, tôi chỉ giúp anh cầu xin một lần, về phần có được hay không, tôi không thể bảo đảm. Bởi vì quan hệ của tôi và người kia cũng không tốt, chuyện lần này tôi cũng không nghĩ tới, nhưng chính xác không phải là ý của tôi."
Nói xong, tôi liền bấm số của Diệp Tư Hòa.
Nghe được giọng nói cười đùa của hắn, trong lòng tôi cực kỳ buồn nôn, giống như bị ngăn một hơi ở cổ họng, không lên được, cũng không xuống được.
Ánh mắt tôi liếc Đường Duệ, trước bày tỏ cảm tạ với Diệp Tư Hòa, sau đó trực tiếp nói rõ tình huống với hắn, hỏi thăm hắn có thể nhờ quan hệ giúp Đường Duệ khôi phục học tịch không?
Diệp Tư Hòa trầm mặc ở trong điện thoại một lúc lâu, nói chuyện này dường như có hơi khó làm, quan hàm của đối phương rất lớn, nói ngược lại chuyện đã giao phó, sẽ thành trò cười.
Tôi hiểu rõ hắn nói có đạo lý, những người có quyền lực, xem thể diện quan trọng hơn sống chết của người không liên quan.
"Như vậy, em đưa số điện thoại của tên đó cho anh, anh đi giúp hắn hỏi một chút, có tin tức anh trực tiếp liên lạc với hắn. Anh cảm thấy em vẫn nên ít tiếp xúc với hắn thì tốt hơn." Nghe lời nói của Diệp Tư Hòa, tôi vừa liếc nhìn Đường Duệ, hắn đang khẩn trương nhìn tôi.
"Được." Tôi tính tắt điện thoại, Diệp Tư Hòa lại nói: "Tiểu Kết, lần này anh giúp em một đại ân, chuyện lần trước nói với em, em có thể cũng giúp anh hay không?"
Hắn còn có mặt mũi nói chuyện này! Tôi dằn lại tính tình trả lời hắn: "Tôi không giúp được anh. Thứ nhất, tôi tin tưởng những chuyện kia đều không phải là cô làm. Thứ hai, Diệp Tư Hòa, chuyện anh đã làm với Diệp Tư Viễn của tôi, trong lòng anh rõ ràng nhất!"
"Trần Kết! Sao em cũng giống như những người đó, đổ chuyện này lên hết trên đầu anh!" Hắn cao giọng, "Đó là một chuyện ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Nếu như Tư Viễn không có trượt xuống, nó hoàn toàn có thể nhặt được trái cầu đó, cũng sẽ không có việc gì!"
"Hiện tại tôi không muốn nói chuyện này với anh! Anh 15 tuổi, là một học sinh năm nhất trung học lại để cho anh ấy một đứa bé 11 tuổi đi leo tường, anh cảm thấy thích hợp sao? Tại sao Diệp Tư Hòa anh lại hèn hạ vô sỉ như vậy! Mệt cho anh không biết xấu hổ nói anh là anh trai tốt!" Tôi gào to với hắn.
Đường Duệ thấy tôi cãi nhau trong điện thoại, sắc mặt đã trở nên xám trắng, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
"OK, OK, Trần Kết, anh không cãi với em nữa, tóm lại đám người các người đều đứng về phía Diệp Tư Viễn, anh con mẹ nó chính là một tiểu nhân thập ác bất xá, âm hiểm, t*ng trùng lên não! Đời này anh liền bồi thường cho nó! Không phải nó ít đi hai cái cánh tay sao! Ông đây đền cho nó! Các người đi tìm bệnh viện nhanh làm phẫu thuật cắt tay anh đi! Ông đây con mẹ nó phiền đủ rồi!"
"Ít nói lời vô nghĩa đi, không cần nói." Tôi cười lạnh về phía điện thoại, "Diệp Tư Hòa, anh làm gì cũng không đền nổi đâu. Cho dù dùng mạng của anh, cũng không đền nổi hai cánh tay của Diệp Tư Viễn!"
Tôi cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Đường Duệ: "Tôi từng nói với anh, quan hệ của tôi và người này không tốt, anh cũng đã nghe được rồi. Sau này tôi sẽ không sẽ liên lạc với hắn, chẳng qua tôi sẽ đưa số điện thoại của anh cho hắn, nếu như hắn có tin tức sẽ trực tiếp thông báo với anh. Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa, tìm tôi cũng vô dụng thôi."
"Trần Kết, em có thể đưa số điện thoại của hắn cho anh không! Tự anh cầu xin hắn." Nhìn thấy tôi xoay người muốn đi, Đường Duệ đuổi theo sau lưng tôi nói.
"Không được." Tôi trả lời hắn.
Sau khi đi một đoạn đường, Đường Duệ đã không có ở sau lưng tôi, tôi lấy điện thoại di động ra, gửi số của hắn cho Diệp Tư Hòa, sau đó tôi xóa số của hai người kia.
@@@@@@@@@@@@
Tháng sáu, trước khi đến kỳ thi cuối, Diệp Tư Viễn rốt cuộc hoàn thành tác phẩm cuối kỳ, hơn nữa visa du học của anh cũng đã làm xong. Is¬ti¬tu¬to Marango¬ni khai giảng vào tháng mười, mẹ Diệp hi vọng Diệp Tư Viễn đi qua vào tháng tám, có thể chuẩn bị thích ứng sớm, nhưng Diệp Tư Viễn cự tuyệt, anh nói muốn đến tháng chín mới đi. Tôi hiểu rõ anh là vì tôi, anh không bỏ được tôi...tôi cũng không bỏ được anh. Nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng thời gian có thể dừng lại, dừng ở giây phút chúng tôi kề cận bên nhau.
Không cần thi cuối kỳ, không cần được nghỉ hè, không cần khai giảng, tất cả máy bay đều ngừng bay, tất cả phi trường đều đóng cửa, tôi thật sự hi vọng Diệp Tư Viễn có thể ở lại bên cạnh tôi, không đi đâu hết.
Nhưng theo cuộc thi môn cuối cùng kết thúc, nghỉ hè đã đến gần.
Đêm trước khi rời thành phố H, hai chúng tôi sóng vai ngồi ở trên ban công hóng gió đêm trò truyện. Trong tay tôi đang cầm nửa trái dưa hấu, cầm cái muỗng múc cho Diệp Tư Viễn một miếng, rồi tôi một miếng.
"Tiểu Kết, em có thể về nhà trễ mấy ngày không?" Diệp Tư Viễn dùng vẻ mặt cô đơn nhìn tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được, ba em đã gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, nói em thi xong liền về nhà."
"À. . . . . ." Anh có chút thất vọng, lại hỏi, "Vậy em có thể trở về sớm một chút không?"
"Em sẽ cố hết sức."
"Tiểu Kết. . . . . ." Cùng với thời gian ly biệt gần tới, anh càng lúc càng giống đứa bé.
Tôi múc một muỗng dưa hấu nhét vào trong miệng anh, anh không lập tức nhai, nước chảy xuống theo khóe miệng. Tôi vội vàng cầm khăn giấy lau cho anh, vừa lau, tôi vừa nói: "Tư Viễn, hai tháng này anh phải chuẩn bị rất nhiều chuyện, nhất định sẽ rất bận, đi ra ngoài du học là chuyện lớn, anh phải vững tâm, cố gắng dụng công học tập, biến thành một nhà thiết kế cực kỳ lợi hại, em sẽ chờ anh trở về nuôi em."
"Ừ." Anh dùng giọng nói buồn bực đáp lời tôi, thân thể đột nhiên bắt đầu chuyển động, sống lưng dán thành ghế cọ xát với biên độ nhỏ.
"Sao vậy?" Tôi để dưa hấu xuống hỏi anh.
"Sau lưng giống như bị con muỗi cắn một cái, thật là ngứa." Anh xoay người sang chỗ khác, đưa sống lưng về phía tôi, "Giúp anh nhìn xem."
Tôi vén T shirt của anh lên, vừa nhìn liền thấy một nốt lớn.
"Thật có."
"Tiểu Kết, giúp anh gãi đi."
Tôi dùng móng tay nhỏ của tôi giúp anh gãi lưng, thân thể anh theo động tác của tôi lay động một chút, tay áo ngắn bên cạnh cũng hơi đong đưa. Diệp Tư Viễn cúi đầu, đột nhiên nói: "Sau khi bị thương, chỉ có mẹ anh giúp anh gãi nốt muỗi cắn."
"Hả?"
Anh nhỏ giọng cười: "Trước kia anh vẫn cảm thấy sẽ không có ai tới giúp anh gãi ngứa, anh thà tự mình cọ xát ở trên tường, cũng không muốn người khác hỗ trợ."
"Đồ ngốc."
"Trước kia là mẹ anh, sau này chỉ có em."
Anh xoay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. Những ngày này, anh luôn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vô biên vô hạn vẻ quyến luyến không thôi, làm tôi tan nát cõi lòng, có suy nghĩ muốn được rơi lệ.
Chúng tôi hôn môi dưới ánh trăng, dịu dàng lại triền miên, trong miệng còn có hương vị trong veo của dưa hấu.
Mấy ngày nay, tôi hủy bỏ tất cả hoạt động, cuộc hẹn. Trừ đi học, chính là bồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, đến cơm trưa cũng đều ăn chung ở trong phòng ký túc của anh. Chúng tôi giống như là trẻ sinh đôi dính liền 24 giờ với nhau, có anh thì có tôi, có tôi thì có anh, còn dư lại không nhiều thời gian, chúng tôi nắm chặt mỗi giây mỗi phút, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào.
Trừ bỏ nghỉ lễ, mỗi đêm tôi và Diệp Tư Viễn đều sẽ SEX, có lúc còn không chỉ một lần. Anh là người đàn ông trẻ tuổi dư thừa thể lực **, lại mang tình cảm thật sâu không thôi đối với tôi. Mà tôi, từ lâu đã trầm mê thân thể của anh, mê luyến thân thể đặc biệt không trọn vẹn này.
Chúng tôi cứ tùy tiện đòi lấy, không hề tiết chế, bao cao su dùng một hộp lại một hộp, mỗi khi chúng tôi mồ hôi đầm đìa dán chặt thân thể với nhau thì trong lòng tôi sẽ dâng lên một cỗ kích động. Thân thể kề sát nhau, làm tôi tin chắc, lòng của chúng tôi cũng liền cùng một chỗ.
Chúng tôi nỉ non bên tai tên của đối phương, gọi không biết bao nhiêu lần, gọi thế nào cũng không chán.
Chúng tôi thăm dò mỗi một tấc da thịt trên người đối phương, dùng rất nhiều phương thức phong phú. Cảm xúc chân thật này làm nhịp tim tôi đập không ngừng. Tôi hiểu rõ, hai năm sau, tiếp xúc như vậy sẽ ít lại càng ít, chúng tôi chỉ có thể thông qua video, điện thoại liên lạc với đối phương.
Nghĩ tới không thể ôm chặt eo Diệp Tư Viễn nữa, không thể dựa vào trên bờ vai của anh, không thể hôn anh, nghĩ tới không thể nhìn mắt đen xinh đẹp, lông mi cong dài của anh ở khoảng cách gần, nghĩ tới không thể lại dùng ngón tay lướt qua lúm đồng tiền bên má của anh, cũng không thể để anh hôn xương quai xanh của tôi, nghe anh vừa hôn vừa nói: "Đây là eo biển Tư Viễn của tôi" . . . . . . Tôi thừa nhận, tôi thật sự, thật, thật rất khổ sở!
Vuốt ve phần còn lại của cánh tay bị cụt dưới vai Diệp Tư Viễn, tôi dịu dàng liếm chúng, anh vẫn cúi đầu nhìn, tôi nói: "Em vẫn không biết eo biển Tư Viễn là có ý gì, anh lại không nói cho em, vậy em cũng cho cánh tay nhỏ của anh một cái tên, bọn chúng là. . . . . . Sweet heart for¬ev¬er của em, chỉ là của một mình em thôi!"