Tôi không biết Diệp Tư Viễn rời đi lúc nào, là anh tự đi? Hay là bị tôi đuổi ra ngoài?
Tóm lại chờ tôi tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng nhỏ đã không có bóng dáng của anh.
Tôi chán nản ngồi ở trên sàn bừa bãi, trên người còn khoác áo của anh, tôi lẳng lặng tự hỏi tất cả những gì đã xảy ra trước đó, biết mình quá vọng động rồi. Trên thực tế, đã thật lâu tôi không có kích động như vậy, mất khống chế là bởi vì cái gì? Đương nhiên là tôi biết đáp án.
Xoa đầu của mình, tôi đứng lên đi rửa mặt, cúi đầu nhìn thấy những thứ bị tôi bỏ trên mặt đất, tôi cười cười, mới vừa rồi tâm tình của Diệp Tư Viễn là như thế nào? Trong giây lát thấy những thứ vật cũ năm xưa này, anh có nhớ lại những kỉ niệm của chúng tôi hay không? Còn có những bức hình bị tôi xé nát, nhìn những mảnh vụn kia, thế nhưng tôi lại không cảm thấy hối hận một chút nào, có lẽ mọi chuyện đã thật sự trở thành quá khứ rồi, giữa quan hệ giữa tôi và anh tựa như những bức hình này, sau khi bị xé thành những mảnh nhỏ thì không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa.
@@@@@@@@@@@
Ngày hôm sau, tôi dùng một đôi mắt sưng đỏ và đôi chân khập khiễng đi làm. Mới vừa ngồi vào trước bàn làm việc, các đồng nghiệp nữ liền xông tới, ồn ào lộn xộn hỏi thăm tôi chuyện đêm hôm trước.
"JO¬JO, cậu thật sự biết Diệp tiên sinh?"
" Quan hệ của hai người là như thế nào vậy?"
"JO¬JO, tay của cậu sao vậy? Trặc chân sao?"
"Tại sao mặt lại sưng lên như vậy?"
. . . . . .
Tôi úp sấp trên bàn cầu xin bọn họ khoan dung: "Van cầu các cậu, tha cho mình đi!"
Nhìn thấy tôi thật sự không muốn nói, các đồng nghiệp nữ mới bất đắc dĩ tản đi nhưng mà tôi lại vẫn có thể nghe họ nhỏ giọng thảo luận cái gì như cũ. Đúng vậy, về Diệp Tư Viễn, luôn có thể đưa tới rất nhiều đề tài, họ tò mò cũng không có gì bất thường.
Quan tiểu thư vẫn liên lạc với tôi như cũ nhưng tôi lại tránh gặp mặt cô ấy, chỉ trao đổi bằng điện thoại và bưu kiện, nếu nhất định phải gặp mặt nói chuyện thì tôi liền nhờ người khác đi giúp. Quan tiểu thư không nói gì nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy rất không vui nhưng mà tôi lại thật sự không muốn chạm mặt Diệp Tư Viễn, cho dù là bởi vì chuyện làm ăn, cũng không được.
Tôi không tiếp tục gặp mặt với Trình Húc, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại, anh ta hẹn tôi ăn cơm, tôi cự tuyệt. Dần dần, anh ta không gọi tới nữa.
Giữa tháng 11, tôi dọn nhà, tìm một công ty chuyển nhà, đồ đạc chỉ chất khoảng nửa xe tải nhỏ chuyển đến nhà mới. Trong quá trình đợi Uyển Tâm ra tù, tôi ngoài ý muốn nhận được điện thoại của một cố nhân.
"Trần Kết, còn nhớ anh không? Anh là Phùng Tiếu Hải."
"Nhớ chứ! Bây giờ anh như thế nào? Đã rất lâu không có liên lạc rồi!"
"Đúng vậy, anh muốn hỏi em, ngày Uyển Tâm ra tù anh và em cùng đi đón cô ấy có được không?"
Đây thật sự là chuyện mà tôi không ngờ, mãi cho đến khi ngồi lên xe của Phùng Tiếu Hải, cùng anh ta đi đến nhà giam ngoại ô mà tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Phùng Tiếu Hải mập hơn rất nhiều, tóc cạo ngắn ngủn, mặc áo jacket, thì ra là một người gầy gò thấp bé hiện tại cũng có thể trầm ổn như vậy. Anh ta nói cho tôi biết anh ta đã mở được hai cửa hàng quần áo ở Đông Thanh, mấy năm này vẫn đang làm đồng phục để buôn bán sỉ, những năm gần đây anh ta vẫn luôn đi nhà giam thăm Uyển Tâm, chỉ là Uyển Tâm chưa bao giờ nói cho tôi biết.
Thời điểm thấy Uyển Tâm, tôi khóc, Phùng Tiếu Hải cũng khóc. Dưới trời xanh mây trắng, Uyển Tâm bước ra khỏi cửa nhà tù, sau khi ôm tôi liền ôm chặt lấy Phùng Tiếu Hải.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, đột nhiên hiểu ra tất cả, nụ tình yêu lúc tôi chưa kịp phát hiện đã lặng lẽ nở rộ, Phùng Tiếu Hải sử dụng một cách thức không chê được, đã sớm bắt trái tim Uyển Tâm làm tù binh.
Ba người chúng tôi cùng nhau đi ăn một bữa cơm, ăn mừng cho Uyển Tâm. Trong cả đoạn đường lúc nào Phùng Tiếu Hải cũng nắm tay Uyển Tâm thật chặt, anh ta còn chưa cao bằng Uyển Tâm, dáng vẻ cũng không đẹp trai nhưng khi nhìn hai người bọn họ đi cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau thế nhưng tôi lại cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi. Tôi cảm thấy vui mừng thay cho Uyển Tâm, thật sự , tôi cho là tương lai của Uyển Tâm sẽ rất khó khăn, nhưng hôm nay xem ra thật sự đúng là tôi đã quá lo lắng rồi.
Trên thế giới này đàn ông tốt thật ra không ít, chỉ là lúc còn trẻ chúng ta thường bị dáng vẻ hư ảo bên ngoài che mắt, không cách nào thấy một người thật lòng. Trải qua chuyện của Diệp Tư Hòa, lại gặp Phùng Tiếu Hải, tôi tin tưởng Uyển Tâm đã sớm hiểu ra chân lý tình yêu.
Phùng Tiếu Hải đưa tôi và Uyển Tâm đến phòng nhỏ mà tôi mới thuê, anh ta lập tức lễ phép rời đi.
Tôi lôi kéo Uyển Tâm ngồi xuống, hỏi chị ấy lúc nào thì bắt đầu với Phùng Tiếu Hải, Uyển Tâm đỏ mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Khoảng ba năm trước, anh ấy nói với chị là anh ấy sẽ chờ chị mà chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy nhưng mà anh ấy lại nói chị không nên suy nghĩ nhiều, anh ấy nói nhất định sẽ đợi đến ngày chị ra tù. Chị nói chuyện với anh ấy khoảng nữa năm, sau đó chị nghĩ không bằng cứ thử một chút xem sao, dù sao chị cũng không có tổn thất gì nhưng chị vẫn khuyên anh ấy là không nên bỏ qua những cô gái tốt khác, nếu có nhân duyên tốt thì quên chị đi, không ngờ anh ấy thật sự chờ lâu như vậy."
Tôi nhìn khuôn mặt của Uyển Tâm, chị ấy cắt tóc ngắn chỉnh tề, gương mặt không chút phấn son nhưng vẫn xinh đẹp trẻ tuổi như cũ . Hình như năm tháng trong ngục đã mài phẳng tính cách nóng nảy làm cho chị ấy trở nên trầm tĩnh, ôn hòa hơn, nhất là đôi mắt lạnh nhạt làm tôi có chút thổn thức. Đã từng là Uyển Tâm kiêu ngạo liều lĩnh như vậy nhưng mà hôm nay lại giống như một cô gái nhỏ, hưởng thụ tình yêu, hô hấp không khí tự do, thật làm tôi vừa chua xót lại vừa vui mừng.
Buổi tối, tôi và Uyển Tâm ngủ cùng nhau, tôi nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng nói cho chị ấy biết tôi và Diệp Tư Viễn đã sớm chia tay thật sự.
Uyển Tâm vẫn không có nói chuyện, thật lâu về sau, chị ấy lại gần ôm lấy tôi, nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Kết."
"Chị nói thật xin lỗi làm gì!"
"Nếu như không phải là do chị xúc động đả thương Diệp Tư Hòa thì có lẽ em và Diệp Tư Viễn cũng sẽ không như vậy."
"Không liên quan gì đến chị, Uyển Tâm." Tôi thở dài: "Hiện tại tất cả đều đã qua, chúng ta đều phải cẩn thận sống qua ngày, Phùng Tiếu Hải là một người tốt, chị cũng không nên cô phụ anh ta."
“Chị sẽ không." Uyển Tâm dừng một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi Tiểu Kết, chị muốn cầu xin em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Những năm này chị vẫn không biết tình trạng của Diệp Tư Hòa, em có thể giúp chị đi hỏi thăm một chút hay không?"
"À? Chị còn băn khoăn về anh ta làm cái gì?" Tôi ngu rồi.
"Không phải, không phải chị nhớ anh ta, chỉ là muốn biết hiện tại anh ta thế nào, mặc kệ còn sống hay là đã chết, chị chỉ là muốn biết rõ để về sau có thể buông xuống."
Tôi nghĩ nghĩ, đồng ý chị ấy.
Tôi khổ não rất nhiều ngày, tìm ai để tìm hiểu về tình trạng hiện giờ của Diệp Tư Hòa đây?
Tôi đã sớm cắt đứt liên lạc với người nhà họ Diệp, mặc dù bây giờ Diệp Tư Viễn ở gần trong gang tấc nhưng tôi không thể nào đi tìm anh. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, tôi thử gọi một cú điện thoại muốn xem thử cái người đã lâu không liên lạc có đổi số điện thoại di động hay không.
Vậy mà điện thoại lại thông.
"Chào anh." Giọng nói thanh nhã vang lên ở đầu kia điện thoại còn mang theo một chút vui mừng: "Tiểu Kết, là em sao?"
"Là em, A Lí, anh khỏe không?"
“Anh rất khỏe. Em thì sao?" Anh ta cười lên, tiếng cười như trong trí nhớ bình thường sảng khoái: "Không ngờ em lại gọi điện thoại cho anh, thật sự là đã rất nhiều năm."
Tôi chần chờ một chút, có nên hỏi vấn đề của Uyển Tâm hay không, lại bổ sung một câu: "Anh yên tâm, Uyển Tâm đã buông xuống, chỉ là chị ấy muốn biết hiện tại anh ta như thế nào."
Tần Lí trầm mặc một hồi, nói: "Bây giờ anh cũng không liên lạc với nhà bọn họ nhiều. Em cũng biết sau khi chuyện năm đó xảy ra về sau quan hệ của anh và nhà bác Cả hoàn toàn đóng băng, những năm này cả nhà chú Hai gần như đều ở Italy, rất ít khi trở về, chỉ trừ lúc bà ngoại qua đời thì cả nhà mới trở lại một chuyến."
"Bà nội. . . Qua đời?" Tôi kinh hãi, nghĩ đến bà cười híp mắt đưa bao tiền lì xì cho tôi, tuy chỉ có gặp mặt một lần ấn tượng lại khắc sâu.
"Đúng vậy, sau một năm xảy ra chuyện của bọn em thì bà ngoại liền trúng gió, chống đỡ hơn hai năm rồi qua đời." Tần Lí thở dài, nói tiếp: " Cũng may là hiện tại thân thể ông ngoại rất tốt, ở chung với anh và Chú Ba. Về phần Diệp Tư Hòa thì anh rất hiếm khi thấy anh ta, không qua hết năm đó thì anh ta đã kết hôn. Nhà bọn anh cũng không có đi uống rượu mừng, chỉ có nhà chú Ba đi, nghe Tư Dĩnh nói Diệp Tư Hoà mở một cửa hàng sửa chữa ô tô, đã kinh doanh nhiều năm, hình như buôn bán cũng không tệ lắm."
Tôi tiêu hóa những tin tức này, lại hỏi: "Hiện tại thân thể anh ta như thế nào? Có để lại di chứng gì không?"
"Dường như rất tốt, tóm lại khẳng định là tốt hơn so với anh. Ha ha ha ha. . . " Anh ta cười lên thế nhưng lòng tôi lại cảm thấy chua xót, Tần Lí nói: “Anh ta khôi phục rất lâu, bây giờ coi như là khỏi hẳn, chỉ là bị cắt một quả thận cho nên không thể quá mức mệt nhọc, cái khác thì không có ảnh hưởng gì. Đúng rồi, nghe Tư Dĩnh nói Diệp Tư Hòa sắp làm ba, vợ anh ta đã mang thai được mấy tháng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, kỳ quái phát hiện khi nghe được tin về người mà năm đó tôi hi vọng anh ta xuống địa ngục cuộc sống bây giờ không tệ thì trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, bình tĩnh.
“Rất tốt." Tôi cảm thấy buổi tối sau khi nói tin tức này cho Uyển Tâm nghe xong thì chị ấy cũng sẽ cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống đất giống như tôi.
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất tốt. Ân ân oán oán, quá khứ đã trôi qua rồi, em nên khuyên Uyển Tâm không cần để ở trong lòng, cố gắng sống tốt, cô ấy còn trẻ, tương lai vẫn còn rất dài."
"Ừ, em sẽ nói lại với chị ấy. A Lí, bây giờ anh như thế nào?"
"Vẫn như cũ, em yên tâm. Ngược lại thời điểm đó anh vẫn luôn muốn nói với em tiếng xin lỗi, những năm gần đây cũng không gọi điện thoại cho em, có lúc suy nghĩ một chút thật sự rất không nên."
"Không sao ..., em rất tốt." Tôi đột nhiên nghĩ đến người kia, chần chờ mở miệng: "A Lí, gần đây em có gặp Diệp Tư Viễn."
"Hả?" Anh ta dừng một chút: "Hình như cậu ấy mở chi nhánh công ty ở thành phố H, là cậu ấy tới tìm em sao?"
"Không phải, là tình cờ gặp nhau."
"Như vậy à. . . " Giọng của Tần Lí nghe có chút kỳ quái: "Tư Viễn có nói với em cái gì không?"
"Không có. Anh ấy chỉ nói thật xin lỗi." Tôi cười lên: "A Lí, không phải chuyện này thật sự rất kỳ quái sao? Anh ấy nói xin lỗi là có ý gì! Hoặc là anh ấy nói rõ chuyện năm đó hoặc cứ ở tại Italy cả đời không trở lại đi! Kỳ hạn em đặt ra vừa kết thúc thì anh ấy liền xuất hiện, anh ấy đang đùa em sao?"
"Cậu ấy. . . Thật ra thì anh cũng không biết đến tột cùng Tư Viễn nghĩ như thế nào."
"A Lí, đã qua lâu như vậy, anh có thể nói cho em biết năm đó đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì hay không? Em hiểu rất rõ nhất định phải có lý do , đến tột cùng là Diệp Tư Viễn đã xảy ra chuyện gì mà lại muốn chia tay với em?"
Tôi thừa nhận tôi không bỏ được, không thể lấy được đáp án từ chỗ Diệp Tư Viễn thì có lẽ có thể từ chỗ Tần Lí biết được tất cả.
"Bọn em không có trao đổi với nhau sao?"
"Trao đổi cái rắm! Anh ấy không nói gì cả!"
"Anh cũng không biết được tất cả mọi chuyện, em cũng biết khi đó anh và cậu ấy có vài năm không gặp mặt, chỉ là lúc em vừa mới nhảy lầu thì cậu ấy có nói với anh một số chuyện."
"Nói cái gì?"
"Khi đó, em vẫn còn đang cấp cứu, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, thím Hai lại cố ý muốn Tư Viễn đi Italy, Tư Viễn không chịu đi, cậu ấy có gọi điện thoại cho anh, hi vọng nhà anh có thể ra mặt khuyên nhủ thím Hai. Ở trong điện thoại Tư Viễn nói với anh, nếu như em chết thì cậu ấy cũng không sống nổi, nếu như em tàn tật thì cậu ấy sẽ chăm sóc cho em cả đời, nếu như em hoàn toàn hồi phục thì. . . "
Anh ta không có nói tiếp.
"Anh ấy nói như thế nào?" Lòng của tôi nhanh chóng nhảy dựng lên, có lẽ đã đoán được đáp án.
"Cậu ấy nói. . . Rời khỏi em."
"Tại sao? !" Tôi sắp điên rồi, đây là suy luận kiểu gì vậy, Diệp Tư Viễn, trong đầu anh chứa toàn những thứ gì vậy?
"Bởi vì cậu ấy cảm thấy mình không có cách nào bảo vệ em. Tiểu Kết, tâm tư của Tư Viễn rất tinh tế, anh và em đều biết. Lúc ấy chuyện mới vừa xảy ra, áp lực của cậu ấy rất lớn, nhất thời anh chưa kịp chạy tới thành phố H nhưng mà mẹ anh lại tới kịp. Nghe mẹ anh nói, lúc ấy thái độ của ba em đối với cậu ấy rất ác liệt, cho là xảy ra chuyện như vậy đều là do cậu ấy, nói rất nhiều từ ngữ làm tổn thương người khác. Tư Viễn cũng không có cãi lại nhưng mà cảm xúc của cậu ấy vô cùng sa sút, trong điện thoại cậu ấy nói với anh không chừng ở chung với em là một sai lầm, người giống như cậu ấy nhất định không cách nào cho em hạnh phúc được."
". . . " Cả người tôi run rẩy, cắn chặt môi, nói không ra lời.
"Chẳng qua về sau anh cũng có khuyên cậu ấy. Anh tự nhận mình ở trong lòng cậu ấy vẫn có chút phân lượng nhất định. Anh nói cho cậu ấy biết em chưa bao giờ để ý cậu ấy tàn tật, chuyện xảy ra là ngoài ý không liên quan với nhân tố khác. Nếu em bình phục thì cậu ấy càng nên ở cùng với em, quý trọng toàn bộ những khó khăn đã qua, mặc dù em thật sự tàn tật, thậm chí là chết rồi thì cậu ấy cũng phải sống cho thật tốt, dù sao ở bên cạnh cậu ấy vẫn còn nhiều người đáng để cậu ấy quý trọng như vậy, tin tưởng em cũng sẽ không hi vọng cậu ấy chỉ vì em mà buông tha sinh mạng."
"Nhưng. . ." Tôi muốn nói, anh đã khuyên anh ấy thì tại sao anh ấy vẫn nói chia tay với tôi đây?
" Chuyện sau đó thì anh không rõ lắm nhưng lúc đó thật sự anh đã khuyên được cậu ấy, Tư Viễn cũng đồng ý với anh, sẽ bình tĩnh, sẽ khích lệ em, chăm sóc ở bên cạnh em. Nhất là sau khi em tỉnh lại, cậu ấy vẫn luôn làm được rất tốt, không phải sao? Cậu ấy nói cho anh biết lễ Giáng Sinh cậu ấy sẽ trở về thăm em, cậu ấy nói cho anh biết cậu ấy sẽ không bao giờ suy nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia nữa, anh cho là cậu ấy đã nghĩ thông suốt, không ngờ vài tháng sau,
cậu ấy lại nói chia tay với em, lúc ấy anh cũng rất khiếp sợ, hỏi cậu ấy, khuyên cậu ấy nhưng vô dụng. Anh hiểu rõ cậu ấy đã quyết định rồi."
"A Lí, lời em nhờ anh nói với anh ấy, anh đã nói rồi sao?"
"Đã nói rồi. Ước hẹn năm năm, rõ ràng đã nói rồi, thật ra thì anh vẫn một mực khuyên cậu ấy nhưng mà cậu ấy rất cố chấp, anh cảm thấy hình như cậu ấy tự chui vào ngõ cụt, tìm không thấy lối ra."
"Vậy hiện tại anh ấy lại trở về làm cái gì?"
“Anh không biết." Giọng nói của Tần Lí rất thấp: "Tiểu Kết, bây giờ em có bạn trai chưa?"
"Không có."
"Tư Viễn cũng không có đi tìm bạn gái, anh cảm thấy được cậu ấy có ý định một mình cô đơn qua một đời rồi. Anh đoán cậu ấy trở lại chỉ là muốn xem xem em có sống tốt hay không thôi. Có lẽ cậu ấy không định gặp mặt em."
Cúp điện thoại, ở trong đầu tôi vẫn quanh quẩn lời nói của Tần Lí:
Nếu như mà tôi chết thì Diệp Tư Viễn cũng sẽ không sống tiếp.
Nếu như mà tôi tàn tật thì Diệp Tư Viễn sẽ chăm sóc tôi cả đời.
Nếu như mà tôi bình phục thì Diệp Tư Viễn liền. . . Rời xa tôi.
Diệp Tư Viễn, anh chính là tên đần độn! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Anh mới là người ngu ngốc nhất trên thế giới này! !
@@@@@@@@@@@@
Tôi hoàn toàn không cần lo lắng về công việc của Uyển Tâm, chị ấy đi đến cửa hàng của Phùng Tiếu Hải làm việc, hai người giống như một đôi vợ chồng son. Phùng Tiếu Hải kiên nhẫn dạy Uyển Tâm, mỗi ngày chị ấy đi sớm về trễ, sau khi về nhà còn dùng Laptop viết ra những điều tâm đắc lại còn không ngừng tra tài liệu ở trên mạng.
Thậm chí tôi có chút mất mát, nói giỡn với Uyển Tâm trọng sắc khinh bạn, dứt khoát đừng ở chung với tôi nữa, chuyển đến ở với Phùng Tiếu Hải luôn đi. Uyển Tâm lắc đầu cười, lặng lẽ nói cho tôi biết chị ấy vẫn chưa làm việc đó với Phùng Tiếu Hải lại càng không có tính toán cùng anh ta ở chung.
"Khi đó chị quá trẻ tuổi, không hiểu được phải quý trọng mình." Uyển Tâm ôm đầu gối, ngồi ở trên giường nói với tôi: "Tiếu Hải nói anh ấy muốn kết hôn với chị nhưng chị lại cảm thấy hình như có chút qua loa, muốn cùng anh ta lui tới lâu một chút rồi nói sau, dù sao bọn chị vẫn chưa hiểu rõ đối phương lắm."
Tôi cảm thấy được chị ấy nói rất có lý, con gái thật sự nên tự yêu mình nhiều hơn, chính tôi là một ví dụ đang sống sờ sờ đây, tôi tình nguyện buông tha sinh mạng của mình, quay đầu lại thì được cái gì?
Một ngày đầu tháng 12 , Uyển Tâm gọi điện thoại cho tôi nói Phùng Tiếu Hải gọi tôi buổi tối cùng đi ăn cơm.
"Kêu cả Vương Giai Phân luôn, mọi người đã lâu không gặp rồi."
"Được!" Tôi đồng ý, lúc học đại học thì mấy người chúng tôi thường xuyên chơi với nhau, ca hát, ăn cơm, đánh bài, nghĩ lại người bây giờ ít liên lạc với bọn họ nhất chính là tôi.
Sau khi tan việc tôi chạy tới khách sạn theo lời của Uyển Tâm, vừa vào phòng liền phát hiện Uyển Tâm, Phùng Tiếu Hải, Vương Giai Phân cùng với chồng của cô ấy Nghê kiện đều đã đến, Uyển Tâm đang đùa với Đóa Đóa trong ngực Vương Giai phân, cười đến rất vui vẻ.
"Hi! Xin lỗi, em tới trễ." Tôi ngồi xuống, chào hỏi với bọn họ, cho rằng mình là người trễ nhất không ngờ Phùng Tiếu Hải nói: "Không có chuyện gì, còn có hai người chưa tới."
Lập tức tôi liền ngây ngẩn cả người, đầu óc xoay chuyển một cái liền biết anh ta đang nói tới ai, tôi tức giận nhìn Uyển Tâm, chị ấy chột dạ xoay đầu đi, tôi hiểu rõ nhất định chuyện này là chủ ý của Phùng Tiếu Hải.
Vương Giai Phân nhỏ giọng nói với Nghê Kiện: "Một lát nữa còn có một bạn học cũ sẽ tới, thân thể anh ấy không được tiện cho lắm, anh đừng ngạc nhiên."
“Được." Nghê Kiện nhìn tôi, Vương Giai Phân đã giới thiệu Uyển Tâm và Phùng Tiếu Hải cho anh ta biết, trong lòng tôi giống như đang có con nai con chạy loạn, ngồi ở bên cạnh Uyển Tâm mà cảm thấy cả người khó chịu.
Đối với Diệp Tư Viễn, tôi có thể giữ vững trấn định ở trước mặt các đồng nghiệp cùng với nhân viên của A. R nhưng ở nơi này trước mặt người quen, tôi sợ mình không giả bộ được, sẽ phát điên thêm lần nữa mất.
20 phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Nhất Phong đi vào, tươi cười chào hỏi với tôi.
Phùng Tiếu Hải nhiệt tình ôm anh ta, hai người bá vai nói chuyện.
"Tư Viễn đâu?" Phùng Tiếu Hải nhìn sau lưng Lưu Nhất Phong một chút, nghi ngờ hỏi.
"Cậu ấy đi toilet rửa bàn chân, lập tức tới ngay."
"Có phải cậu nói cho cậu ấy biết hay không. . . " Phùng Tiếu Hải bĩu bĩu môi nhìn về phía tôi.
"Không có… không có, mình không dám." Lưu Nhất Phong lắc đầu liên tục.
Tôi tức giận, nói lớn tiếng: "Các anh thật quá đáng! Đùa như vậy vui sao?"
"Trần Kết, em đừng tức giận, không phải là anh sợ em không tới sao, hiện tại Uyển Tâm đã trở lại, Nhất Phong cùng Tư Viễn cũng đang ở trong nước, cơ hội này rất khó có được nha, trong mấy năm qua chúng ta chưa có gặp nhau rồi!" Phùng Tiếu Hải chịu tội với tôi.
Tôi cầm lấy túi xách đi tới cửa: "Mọi người ăn đi, em đi trước."
Uyển Tâm kéo tôi: "Tiểu Kết, đừng như vậy."
Tôi hất tay chị ấy ra, quay đầu lại trừng chị ấy: "Tô Uyển Tâm! Chị không xem em là chị em nữa đúng không? Thông đồng với bọn họ lừa dối em! Rất vui sao?"
Giọng nói của tôi rất vang, Đóa Đóa trong ngực Vương Giai Phân mở to mắt mờ mịt nhìn chúng tôi, đột nhiên liền"Oa ————" một tiếng khóc lớn.
Vương Giai Phân vừa dụ dỗ Đóa Đóa, vừa nói với tôi: "Tiểu Kết, tới thì cũng đã tới rồi, ngồi xuống đi, cậu xem cậu dọa Đóa Đóa sợ quá khóc rồi này, ăn chung một bữa cơm thôi mà, mọi người đều ở đây, anh ta còn có thể bắt nạt được cậu sao?"
Uyển Tâm cùng Phùng Tiếu Hải ba chân bốn cẳng nhấn tôi xuống ghế , tôi buồn buồn không vui, đúng lúc này cửa phòng mở ra.
Diệp Tư Viễn đi vào, anh không có mặc đồ vest mà mặc một cái áo bông màu đen hưu nhàn, quần jean màu xanh đen, tay áo bông nhét vào trong túi, mới nhìn qua thì không thể phát hiện ra anh không trọn vẹn.
Dáng vẻ Diệp Tư Viễn như vậy mới giống như trong ký ức của tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên giống như là trở lại mấy năm trước.
Diệp Tư Viễn nhìn thấy một phòng toàn người, có chút ngốc.
Anh cũng là bị lừa tới, có lẽ anh vốn cho rằng đây chỉ là một buổi liên hoan bạn cùng phòng cũ.
Tầm mắt của anh xẹt qua khuôn mặt của mỗi người, cuối cùng dừng lại ở trên người tôi.
Tôi và anh nhìn nhau một lát, tiếp sau đó liền cúi đầu.
Vương Giai Phân nói với Nghê Kiện: "Đó là Lưu Nhất Phong, đây là Diệp Tư Viễn, đều bạn tốt lúc học đại học của em, sáu người chúng em khi đó thường chơi cùng với nhau."
Nghê Kiện quan sát Diệp Tư Viễn, ánh mắt có chút mê mang, Diệp Tư Viễn dùng chân kéo cái ghế ngồi xuống, anh gật đầu chào hỏi với Nghê Kiện: "Chào anh."
"Chào anh." Nghê Kiện đưa tay phải ra với anh, mọi người chúng tôi đều ngẩn ra.
Mặt của Vương Giai Phân đỏ lên, tay áo của Diệp Tư Viễn trống rỗng , nhất định là Nghê Kiện vẫn chưa có phát hiện ra.
Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm tay phải của Nghê Kiện đang đưa đến trước mặt anh, khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, tôi. . .Không có tay."
Nghê Kiện sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, sắc mặt anh ta lúng túng, lập tức thu tay lại: "Thật xin lỗi… thật xin lỗi."
"Không sao, một lát tôi còn phải dùng chân ăn cơm, hi vọng anh không để ý."
"Không sao, thật xin lỗi."
Diệp Tư Viễn cười một tiếng, tầm mắt của anh rơi vào Đóa Đóa trong ngực Vương Giai Phân, Đóa Đóa đang nháy đôi mắt to nhìn anh, trên lông mi còn dính nước mắt, sau khi nhìn Diệp Tư Viễn một lát, con bé đột nhiên cười lên, đưa bàn tay nhỏ bé hướng về phía Diệp Tư Viễn.
"Ai u! Bảo bối! Con đang làm gì vậy!" Vương Giai Phân ôm lấy Đóa Đóa lui về phía sau, nói với Diệp Tư Viễn: "Đứa nhỏ này vẫn luôn thích người có bộ dạng xinh xắn, thấy Tiểu Kết cũng thích để cho cô ấy ôm, về sau làm sao tìm được đối tượng đây!"
Phùng Tiếu Hải chen miệng vào: "Đúng vậy! Mới vừa rồi tôi muốn ôm con bé, nó chết sống cũng không để cho tôi ôm, ôm một cái sẽ khóc, Tư Viễn, sự đối xử khác biệt này cũng quá rõ ràng nha!"
Diệp Tư Viễn cười, hỏi: "Nó tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nhủ danh là Đóa Đóa, tên thật là Nghê Đóa Dương, gần 7 tháng."
Thân thể nhỏ bé ở trong ngực Vương Giai Phân uốn qua uốn lại, đưa tay nhỏ bé muốn tiếp cận Diệp Tư Viễn, trong miệng y y nha nha réo lên không ngừng. Vương Giai Phân ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn một chút, lại cúi đầu nhìn Đóa Đóa nhiều hơn một chút, cười: " Diệp Tư Viễn , anh có phát hiện Đóa Đóa cũng có hai má lúm đồng tiền không, không trách được nó thấy anh sẽ hưng phấn như vậy, đoán chừng là xem anh trở thành người thân đã thất lạc nhiều năm của nó rồi."
Mọi người đều cười nhưng tôi không có cười, nhìn Diệp Tư Viễn khẽ khom người đùa với Đóa Đóa, tâm tôi liền xoắn lại.
Mặc dù anh cười rất thoải mái, ánh mắt cũng nhu hòa, nhưng tôi biết trong lòng anh thật sự tiếc nuối sâu sắc. Một đứa bé xinh đẹp khả ái như vậy ở trước mặt thế nhưng anh lại không thể ôm nó một cái, thậm chí ngay cả đụng vào một chút cũng không được.
Sau khi thức ăn được dọn lên bàn, tất cả mọi người đều cầm đũa lên, Diệp Tư Viễn cười cười xin lỗi Nghê Kiện một tiếng, sau đó đặt chân lên mặt bàn, Lưu Nhất Phong giúp anh rót đồ uống, cắm ống hút vào lại gắp thức ăn cho anh.
Vào rất nhiều năm trước, đây là công việc của tôi,anh cũng không muốn những người khác giúp anh làm những thứ này nhưng bây giờ tôi chỉ có thể ngồi trên bàn tròn nhìn anh ăn cơm, ngón chân đang kẹp chiếc đũa gắp món ăn bỏ vào trong miệng.
Đã rất nhiều nhiều năm tôi chưa từng thấy Diệp Tư Viễn ăn cơm, bây giờ lại một lần nữa được nhìn thấy bàn chân trắng nõn của anh đặt trên bàn ăn cơm, trong lòng vẫn thương yêu như cũ, món ăn ở trong miệng cũng biến thành không có mùi vị gì.
Mọi người vì Uyển Tâm lấy lại được tự do mà chạm cốc, Diệp Tư Viễn chỉ ngồi lẳng lặng nhìn chúng tôi nâng ly chúc mừng.
Mọi người cũng chúc phúc cho Phùng Tiếu Hải và Uyển Tâm có thể sớm ngày tu thành chánh quả, Diệp Tư Viễn chỉ mỉm cười, nghe chúng tôi nói chuyện.
Mọi người kể lại công việc cùng cuộc sống mấy năm này, thành phố H phát triển thay đổi như thế nào, tin tức mới nhất của đại học Q, nhớ lại lúc trước cũng như nhìn về tương lai, Diệp Tư Viễn nói chuyện rất ít, chỉ là nhìn chúng tôi, thỉnh thoảng phóng tầm mắt đến trên người tôi.
Vương Giai Phân vẫn tồn tại bất mãn đối với Diệp Tư Viễn, lúc trước khi tôi và cô ấy gặp mặt uống trà thì tôi đã nói cho cô ấy biết chuyện mình đã gặp Diệp Tư Viễn, sau khi ăn xong được một lát thì Vương Giai Phân hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, chuyến này anh trở lại ngoại trừ mở chi nhánh công ty thì còn có chuyện khác không?"
Diệp Tư Viễn đang kẹp đũa nơi ngón chân bỗng hơi nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nói: "Có, chỉ là đã làm xong rồi."
"Làm xong rồi? Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chờ chuyện nơi đây chấm dứt thì anh lập tức về Italy, đến lúc đó Nhất Phong sẽ ở lại chỗ này chủ trì công việc."
"Anh!" Vương Giai Phân hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, tức giận không nói thêm gì nữa.
Không khí có chút xấu hổ, tất cả mọi người trầm mặc.
Tôi muốn rời đi.
Trong lòng nghĩ đến lời nói Tần Lí, có lẽ Diệp Tư Viễn trở lại chỉ là muốn xem xem tôi có sống tốt hay không thôi.
Có lẽ anh hoàn toàn không có ý định gặp mặt tôi.
Có lẽ suy đoán của A Lí là thật.
"In your heart
In your heart
Walk with me. . . . . ."
Giọng nữ nhẹ nhàng lười biếng hát lên, đây vốn là một bài tiết tấu chậm, hiện tại đổi thành vũ khúc thích hợp dùng trong bar, tiết tấu vừa phải, tiếng hát dịu dàng như tiếng trời.
Tôi tách đám người lắc lư trong sàn nhảy, dọc theo bậc thang đi lên vũ đài.
Tiến tới bên tai một cô nàng múa cột, tôi nói cho cô ấy biết tôi là bạn anh thủy thủ, muốn mượn chỗ của cô ấy dùng một chút. Cô ấy đánh tay với tôi, liền lắc mông đi xuống đài.
Tôi bắt lấy ống thép, nhìn về phía người kia ở bên ngoài đám người, thân thể theo âm nhạc từ từ xoay.
"Who are you?
What did I do to you?
Wish I knew
Why can’t I live with you?"
Thân thể của tôi uốn éo như rắn nước, làm ra các động tác theo âm nhạc từ từ sục sôi.
Tóc vung lên, nước trên tóc văng khắp nơi, một tay tôi nắm ống thép, một tay vuốt gò má của mình, dọc theo cổ chậm rãi đi xuống, qua bộ ngực thì tay của tôi hơi dừng lại, ngón tay êm ái xẹt qua bầu ngực của mình, rồi tiếp tục đi xuống, vỗ về chơi đùa vòng eo mềm mại của mình.
Hình xăm màu lam trên bụng vô cùng dễ thấy, tình cảnh lúc ấy rõ mồn một ở trước mắt.
Tôi nằm ở trên giường tiệm xăm hình, sư phụ xăm hình lạnh lùng hỏi tôi: "Sẹo này của cô là do dao giải phẫu, xăm hình ở vị trí này, sau này sẽ không tẩy sạch được nữa, cô muốn xăm là tên người, quyết định chưa?"
"Quyết định." Tôi nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy anh từ từ chuẩn bị.
Âm thanh máy xăm hình khởi động rất xa lạ, khi kim châm của máy xâm hình đâm vào da của tôi, tôi có thể cảm nhận được mủi châm chấn động. Cảm giác đau rất nhỏ, như bị con kiến cắn nuốt từng chút một, tôi trừng tròng mắt đến tê dại, cảm thấy loại đau đớn này thật sự là không có ý nghĩa.
Hình xăm nho nhỏ này sẽ theo tôi cả đời, nhưng tôi biết rõ, tôi sẽ không hối hận.
"Done is done
Why can’t we live as one"
Tôi mặc quần jean bó sát người có đàn hồi, trên chân là giày cao gót bảy cm. Tôi vung bắp đùi lên, phong tình vạn chủng xoay tròn vòng quanh ống thép, giạng thẳng chân, đám người chật nít đong đưa theo âm nhạc dưới chân của tôi, vẻ mặt bọn họ kích động, ngẩng đầu lên nhìn tôi, có lẽ là đang suy đoán cô gái này là từ đâu nhô ra.
Tôi đã rất lâu không có múa cột, đã bao lâu rồi?
Bảy năm, bảy năm rồi.
Bảy năm, tôi cũng không bao giờ còn là cô gái nhỏ non nớt ngây ngô lúc trước, luống cuống tay chân, mặt đỏ tới mang tai với Diệp Tư Viễn đứng yên thẳng tắp phía dưới.
Tôi tin tưởng ánh mắt mình bây giờ nhất định cực kỳ quyến rũ, vẻ mặt cũng hết sức trêu đùa. Tôi liếm môi, đôi tay nắm chặt ống thép liền leo lên. Động tác leo cột đã từng là điểm yếu của tôi, nhưng buổi tối hôm nay, hình như trong thân thể của tôi có rất nhiều lực lượng, hai chân của tôi vững vàng kẹp ống thép, thân thể lập tức ngửa ra sau.
Tóc của tôi cũng rũ xuống, tôi thả thân thể và cánh tay ra, bắt đầu xoay tròn ở trên cột. Mặc cho tóc dài tận tình vung vẩy, sau khi quay một vòng lại một vòng, tôi xuống ống, tiếp tục múa.
Tôi càng ngày càng High, hô hấp cũng bởi vì vận động kịch liệt mà dồn dập, ngực của tôi phập phòng, cả người đầy mồ hôi, lại không muốn dừng động tác lại một phút nào.
Tôi thỉnh thoảng hạ xuống, thỉnh thoảng nhảy lên, thỉnh thoảng dán ống thép uốn éo, bắt chước tư thế sexy. Thỉnh thoảng ngửa người về phía sau, đưa tay trêu chọc tóc của mình.
Mấy người đàn ông xung quanh lớn tiếng ủng hộ, có người vỗ tay, có người huýt gió, nhưng tôi không nhìn bọn anh một cái, tôi chỉ nhìn chằm chằm chính là người kia, đang ở ngoài đám người. Mặc dù tôi không có mang kính sát tròng, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của anh.
Cặp mắt kia trầm tĩnh như biển cả, chỉ là không biết, có phải ở trong nơi gió êm sóng lặng đó có dòng nước xiết gợn sóng hay không?
"We can not con¬tem¬plate
How far apart we are"
Diệp Tư Viễn đã đứng lên, anh đứng ở nơi đó, nhìn thẳng vào mắt tôi. Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ qua tầm mắt giao nhau của chúng tôi.
Tôi nhếch miệng cười đến xinh đẹp, nhìn mặt của anh, ánh mắt lại ươn ướt, cuối cùng một lần xoay tròn, tôi đã dùng hết toàn lực, cho đến khi mình hung hăng quỳ một chân trên vũ đài.
Tôi nghe đến một câu cuối cùng trong bài hát:
"There is al¬ways a way
To that place in your heart"
Luôn có một con đường, có thể thông vào một nơi nào đấy trong lòng anh.
Tôi há to miệng thở hổn hển, nước mắt chảy ồ ạt. Thật lâu về sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, lướt qua sợi tóc xốc xếch, tôi chỉ thấy được một đám đồng nghiệp còn đang đờ đẫn, Trình Húc lo lắng trùng trùng.
Diệp Tư Viễn, đã không thấy bóng dáng.
Tôi đột nhiên liền hỏng mất.
Đứng lên nhanh chóng lao xuống đài, có người đàn ông muốn kéo tôi lại...tôi hung hăng hất tay của bọn anh ra, trái xô phải đẩy xuyên qua đám người, không chú ý gì hết phóng tới cửa quán bar.
Sắp chạy đến cửa thì tôi bị người kéo lại, quay đầu lại nhìn, là Trình Húc.
"Buông tôi ra!" Tôi bắt đầu hất tay anh ta ra, Trình Húc dùng sức kéo tôi tới, cho đến khi kéo tôi vào trong lòng anh ta.
"JO¬JO! JO¬JO! Tỉnh táo một chút! Tỉnh táo một chút! Anh đã đi rồi!" Anh ta vuốt lưng của tôi, lớn tiếng kêu.
"Buông tôi ra! Trình Húc! Buông tôi ra!" Tôi như phát điên thét chói tai, dùng sức đẩy anh ta. Rốt cuộc Trình Húc buông lỏng tay ra, anh ta yên lặng nhìn tôi, phía sau đồng nghiệp đã vây lại.
Ánh mắt của tôi tan rã, nhìn về phía bọn họ, đột nhiên cảm thấy bọn họ đều thật xa lạ. Mỗi người, đều thật xa lạ.
Tôi nghe thấy tiếng mình thở lớn, lại nghe thấy một chữ một câu nói của mình là: "Tôi muốn đi tìm anh."
Ánh mắt của Trình Húc lạnh giống như một cây dao, tôi chỉ là cười cười với anh ta.
Xoay người chạy, lần này không còn bất cứ ai kéo tôi nữa.
Vọt tới trên đường, tôi mờ mịt nhìn xung quanh. Bên trái, bên phải, nơi nào cũng không có bóng dáng Diệp Tư Viễn.
Suy nghĩ một chút vị trí bãi đậu xe, tôi chạy tới phía bên kia. Rẽ qua một khúc quanh, tôi liền nhìn thấy bóng lưng anh.
Bóng lưng đặc biệt như vậy, bóng lưng quen thuộc như vậy!
"Diệp Tư Viễn!!" Tôi lớn tiếng gọi anh, giọng nói run rẩy. Nếu như không có nhớ lầm, đây là lần gặp lại anh sau hơn một tháng, lần đầu tiên tôi kêu lên tên của anh.
Trong nháy mắt anh dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát sau rốt cuộc lại bước nhanh đi .
"Diệp Tư Viễn!!" Tôi chạy về phía anh, vừa chạy vừa kêu, "Diệp Tư Viễn! Anh đứng lại! Đứng lại!!"
Anh vẫn không ngừng lại.
Giày của tôi rất cao, không thể chạy quá nhanh, chân không cẩn thận liền trẹo một cái, người lập tức nhào tới trên đất.
"Á!" Tôi la ra tiếng, cảm giác bàn tay một mảnh đau rát, từ từ ngồi dậy, tôi xòe bàn tay ra nhìn, da tay bị mài rách, máu thịt be bét.
Không nén nổi uất ức của mình nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, tôi ngồi dưới đất, gào khóc.
Đầu tháng , thời tiết đã thật lạnh, trên người tôi chỉ có một kiện áo sơ mi cây đay thật mỏng, vạt áo áo sơ mi còn đâm vào dưới ngực, da ở phần eo trực tiếp phơi bày ở trong gió rét. Tôi lau lung tung khóe mắt không ngừng dâng trào lệ, cũng không quản máu và bùn cát trên bàn tay lau lên trên mặt.
Thân thể hơi run rẩy, tôi lại không có một tia hơi sức đứng dậy. Tôi cảm thấy rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Trí nhớ trong nháy mắt đánh tan tôi, tôi co ro thân thể, run lẩy bẩy ở trong gió rét, khóc đến kinh thiên động địa.
Nước mắt làm thế giới trở nên mơ hồ không rõ, tôi cắn môi, cười ngây thơ buồn cười, si tâm vọng tưởng của mình.
Trần Kết ơi Trần Kết, anh đã sớm không cần mày nữa, mày đây chẳng phải là tự rước lấy nhục sao! Cốt khí, lý trí của mày đã đi đâu rồi? Đi nơi nào rồi?! Vì một người như vậy, mày chà đạp chính mình, đáng giá không? Đáng giá không?! Cố gắng mày bỏ ra nhiều năm như vậy, mọi thứ lấy được đều không liên quan với người này, không phải sao? Anh vắng mặt trong quá trình trưởng thành của mày, anh cắt đứt tất cả liên lạc với mày, anh gọn gàng rút người ra đi. Đã nhiều năm như vậy, một câu thăm hỏi giống như bạn bè cũng không có, mày còn băn khoăn anh làm cái gì? Làm cái gì chứ?!
Trần Kết ơi Trần Kết, mày chính là đứa ngốc nhất trên thế giới rộng lớn này!
Nhưng dù trong lòng quặn đau đến lợi hại như vậy, tôi chỉ là muốn biết đáp án kia thôi! Đúng, đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn biết như cũ!!
Diệp Tư Viễn, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, giữa chúng tôi, đến tột cùng là thế nào?
Trước mặt của tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen, từng bước tiến gần về phía tôi.
Tôi từ từ ngẩng lên đầu nhìn lại, đã nhìn thấy mặt của Diệp Tư Viễn.
Gương mặt tưởng nhớ sớm triều, gương mặt quấy nhiễu từng giấc mộng, gương mặt khiến tôi luôn luôn nhớ nhung. Tôi ngây ngốc nhìn anh ở trước mặt, quên cả khóc thút thít. Diệp Tư Viễn quỳ một gối xuống, nhìn thẳng tôi. Vẻ mặt của anh vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng tôi có thể đọc được một tia lo lắng, một tia nhớ thương, một tia ưu thương, một tia -- không kìm hãm được.
Tôi ngưng mắt nhìn mắt Diệp Tư Viễn, đột nhiên liền cởi giày cao gót bên chân phải xuống, hung hăng ném về phía anh. Anh không có tránh, giầy nện ở trên vai trái của anh, rơi xuống. Tôi lại cởi giày chân trái xuống, ném về phía anh. Lần này, giày đập trúng cằm của anh, anh vẫn không tránh như cũ, thân thể không nhúc nhích, chỉ là bị đập đến mặt hơi ngửa ra sau một chút.
Tôi còn chưa đã ghiền, nhưng bên cạnh đã không có đồ có thể ném, thân thể dứt khoát bổ nhào về phía trước, đôi tay đánh bùm bụp lên trên người anh.
Vừa đánh, tôi vừa kêu: "Anh đi đi! Đi đi! ! Anh đi còn trở về làm gì! Anh đi đi!! Anh còn trở về làm gì! Làm gì hả!!"
Nước mắt của tôi lại lần nữa chảy xuống, bắt đầu khóc đến thở không ra hơi. Diệp Tư Viễn vẫn bảo trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ, mặc cho tôi kéo túm tay áo của anh, đẩy anh, đánh anh, nhéo anh, chỉ là không kêu lên một tiếng.
Không biết qua bao lâu, tôi rốt cuộc khóc mệt, ngồi dưới đất lạnh lùng nhìn Diệp Tư Viễn. Sắc mặt anh tái nhợt, mím chặt môi, đột nhiên nói: "Cởi áo khoác của anh ra mặc vào, em mặc quá ít, sẽ cảm."
"Cám ơn! Không cần!" Thật ra thì tôi đã lạnh đến muốn chết rồi, lại mạnh miệng cự tuyệt.
"Tiểu Kết, đừng như vậy, thân thể quan trọng hơn." Anh đụng đụng vào bên cạnh tôi, "Tự mình cởi, anh không cởi được."
Tôi nghiêng đầu đi không nhìn anh.
Anh đột nhiên ngồi dưới đất, hai chân đạp cởi giày da trên chân, cúi người xuống nâng chân lên bắt đầu mở nút cài trên âu phục.
Anh mang một nửa vớ, nửa bộ phận trước của bàn chân đều lộ ở bên ngoài, ngón chân nhanh chóng lại linh hoạt cởi ra hai nút cái phía dưới âu phục, nhưng vị trí viên nút áo thứ ba tương đối cao, ngón chân Diệp Tư Viễn rất miễn cưỡng mới có thể đến. Anh khó khăn mở một lúc lâu cũng không thể mở ra, tôi nhìn anh sững sờ, chỉ thấy anh đổi tư thế, thân thể cúi càng thấp hơn, rất cố gắng để nút áo tiến tới bên ngón chân.
Tôi đã không nhìn thấy mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc của anh. Dáng vẻ anh làm thật không đẹp mắt, ngồi dưới đất, tay áo trống không liền xuôi ở bên người, ống tay áo đã sớm kéo tới trên đất, theo thân thể và chân không ngừng động mà đung đưa qua lại.
Thế nhưng tình cảnh vẫn quen thuộc như vậy, cho dù anh mặc âu phục khiến tôi cảm thấy xa lạ, tôi vẫn cảm thấy trí nhớ như thủy triều xông lên bờ, bao phủ lấy tôi từng đợt.
Tôi lập tức đưa tay tới, giữ chặt vai anh. Diệp Tư Viễn dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn tôi...tôi đỡ thân thể anh, thay anh cởi một viên nút cài cuối cùng, tiếp cởi âu phục của anh ra, mặc lên người mình.
Trên áo có mùi thơm thoang thoảng, thì ra nhiều năm như vậy, anh vẫn dùng loại hương kia. Mùi hương thoang thoảng hòa lẫn hơi thở thân thể của anh, còn có nhiệt độ ấm áp, bao vây cả người tôi.
Tôi kéo chặt vạt áo nhìn anh, trên người Diệp Tư Viễn chỉ còn lại có một cái áo sơ mi màu trắng gạo, anh không có đeo caravat, áo sơ mi bao quanh thân thể của anh, vẫn gầy như cũ, lại toát ra hơi thở xanh mát của một thanh niên, vầng sáng nhuộm thành một loại mùi vị chững chạc, thành thục của phái nam.
Chỉ là nếu so với tay áo âu phục, tay áo sơ mi sơ sài hơn rất nhiều. Buông xuống dưới dọc theo bả vai rộng rãi của anh, đặc biệt chói mắt, trong nháy mắt phóng đại không trọn vẹn của anh ra ngoài.
Tôi không hề cảm thấy rét lạnh nữa, nhưng lại bắt đầu luống cuống, không biết tiếp theo nên nói cái gì, nên làm cái gì.
Diệp Tư Viễn lại mở miệng: "Có phải tay của em bị thương không?"
Tôi xòe bàn tay ra cho anh nhìn, hai tay tràn đầy vết máu, còn có đất cát trên đất. Mới vừa rồi không để ý đau nên đánh anh một lúc lâu, hiện tại hình như vết thương lại càng nặng hơn một chút.
"Anh dẫn em đi bệnh viện, xử lý một chút."
Tôi trầm mặc đứng lên, mới vừa đứng thẳng người, mắt cá chân của chân trái đột nhiên đau kịch liệt một trận, khiến thân thể tôi lắc lư một cái, không ngừng lao về phía trước.
Diệp Tư Viễn cũng đã mang xong giày đứng lên, nhìn tôi có cái gì không đúng, anh lập tức nhảy hai bước tới trước mặt của tôi, dùng thân thể chặn lại thân thể rơi xuống của tôi.
"Sao vậy?" Giọng điệu của anh tràn đầy lo lắng.
"Trặc chân." Giọng nói của tôi rất nhỏ, chịu đựng lòng bàn tay đau rát níu lấy hai bên eo áo sơ mi anh, vạt áo áo sơ mi cũng bị tôi lôi ra từ quần tây một chút.
Diệp Tư Viễn thở dài, hỏi: "Còn có thể đi không?"
Tôi thử đi một bước, lập tức đau đến nhíu mày lại: "Thật là đau!"
Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Tới đây, anh cõng em."
Tôi ngây ngẩn cả người.
"Trước buông tay ra."
Tôi mờ mịt buông lỏng tay ra, dùng chân trái đứng thẳng, Diệp Tư Viễn xoay người đưa lưng về phía tôi, nửa ngồi xuống: "Leo lên."
"Anh. . . . . ." Nhìn tay áo trống rỗng của anh, tôi có chút chần chờ.
"Leo lên, anh có thể cõng."
Tôi nhìn lưng anh, dáng người cao lớn, bả vai rộng rãi có lực, hơi thở ấm áp quen thuộc như vậy, trong nội tâm khẽ động, tôi giang hai cánh tay liền đè lên trên.
Hai cánh tay của tôi ôm chặt cổ Diệp Tư Viễn, gương mặt chôn ở trên vai anh, cặp chân vững vàng đang kẹp hông của anh.
Lưng Diệp Tư Viễn khom xuống rất thấp, tôi hiểu rõ, anh là muốn cố gắng để cho tôi dùng ít sức một chút.
Anh đi tới bãi đậu xe, tôi kêu lên: "Giày của tôi!"
"Không cần, cao như vậy, dễ dàng té ngã."
Tôi không nói chuyện nữa, chỉ là ôm thật chặt, nằm ở trên người anh. Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn cõng tôi, tôi đã từng cho là chuyện này không thể nào làm được, nhưng bây giờ ở trên lưng anh, tôi lại an tâm như vậy.
Mùi hương quen thuộc này vòng quanh ở bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người anh, tôi cảm thấy được tất cả rất không chân thật, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, một giọt rồi một giọt nhỏ lên cổ của anh.
Thân thể anh hơi nhẹ run một chút, ngay sau đó tiếp tục bước từng bước đi về phía trước. Tay áo trống không khẽ phiêu động ở trong gió rét.
Tôi im lặng khóc thút thít.
Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, thì ra là, tôi vẫn yêu anh như cũ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi không biết Diệp Tư Viễn rời đi lúc nào, là anh tự đi? Hay là bị tôi đuổi ra ngoài?
Tóm lại chờ tôi tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng nhỏ đã không có bóng dáng của anh.
Tôi chán nản ngồi ở trên sàn bừa bãi, trên người còn khoác áo của anh, tôi lẳng lặng tự hỏi tất cả những gì đã xảy ra trước đó, biết mình quá vọng động rồi. Trên thực tế, đã thật lâu tôi không có kích động như vậy, mất khống chế là bởi vì cái gì? Đương nhiên là tôi biết đáp án.
Xoa đầu của mình, tôi đứng lên đi rửa mặt, cúi đầu nhìn thấy những thứ bị tôi bỏ trên mặt đất, tôi cười cười, mới vừa rồi tâm tình của Diệp Tư Viễn là như thế nào? Trong giây lát thấy những thứ vật cũ năm xưa này, anh có nhớ lại những kỉ niệm của chúng tôi hay không? Còn có những bức hình bị tôi xé nát, nhìn những mảnh vụn kia, thế nhưng tôi lại không cảm thấy hối hận một chút nào, có lẽ mọi chuyện đã thật sự trở thành quá khứ rồi, giữa quan hệ giữa tôi và anh tựa như những bức hình này, sau khi bị xé thành những mảnh nhỏ thì không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa.
@@@@@@@@@@@
Ngày hôm sau, tôi dùng một đôi mắt sưng đỏ và đôi chân khập khiễng đi làm. Mới vừa ngồi vào trước bàn làm việc, các đồng nghiệp nữ liền xông tới, ồn ào lộn xộn hỏi thăm tôi chuyện đêm hôm trước.
"JO¬JO, cậu thật sự biết Diệp tiên sinh?"
" Quan hệ của hai người là như thế nào vậy?"
"JO¬JO, tay của cậu sao vậy? Trặc chân sao?"
"Tại sao mặt lại sưng lên như vậy?"
. . . . . .
Tôi úp sấp trên bàn cầu xin bọn họ khoan dung: "Van cầu các cậu, tha cho mình đi!"
Nhìn thấy tôi thật sự không muốn nói, các đồng nghiệp nữ mới bất đắc dĩ tản đi nhưng mà tôi lại vẫn có thể nghe họ nhỏ giọng thảo luận cái gì như cũ. Đúng vậy, về Diệp Tư Viễn, luôn có thể đưa tới rất nhiều đề tài, họ tò mò cũng không có gì bất thường.
Quan tiểu thư vẫn liên lạc với tôi như cũ nhưng tôi lại tránh gặp mặt cô ấy, chỉ trao đổi bằng điện thoại và bưu kiện, nếu nhất định phải gặp mặt nói chuyện thì tôi liền nhờ người khác đi giúp. Quan tiểu thư không nói gì nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy rất không vui nhưng mà tôi lại thật sự không muốn chạm mặt Diệp Tư Viễn, cho dù là bởi vì chuyện làm ăn, cũng không được.
Tôi không tiếp tục gặp mặt với Trình Húc, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại, anh ta hẹn tôi ăn cơm, tôi cự tuyệt. Dần dần, anh ta không gọi tới nữa.
Giữa tháng 11, tôi dọn nhà, tìm một công ty chuyển nhà, đồ đạc chỉ chất khoảng nửa xe tải nhỏ chuyển đến nhà mới. Trong quá trình đợi Uyển Tâm ra tù, tôi ngoài ý muốn nhận được điện thoại của một cố nhân.
"Trần Kết, còn nhớ anh không? Anh là Phùng Tiếu Hải."
"Nhớ chứ! Bây giờ anh như thế nào? Đã rất lâu không có liên lạc rồi!"
"Đúng vậy, anh muốn hỏi em, ngày Uyển Tâm ra tù anh và em cùng đi đón cô ấy có được không?"
Đây thật sự là chuyện mà tôi không ngờ, mãi cho đến khi ngồi lên xe của Phùng Tiếu Hải, cùng anh ta đi đến nhà giam ngoại ô mà tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Phùng Tiếu Hải mập hơn rất nhiều, tóc cạo ngắn ngủn, mặc áo jacket, thì ra là một người gầy gò thấp bé hiện tại cũng có thể trầm ổn như vậy. Anh ta nói cho tôi biết anh ta đã mở được hai cửa hàng quần áo ở Đông Thanh, mấy năm này vẫn đang làm đồng phục để buôn bán sỉ, những năm gần đây anh ta vẫn luôn đi nhà giam thăm Uyển Tâm, chỉ là Uyển Tâm chưa bao giờ nói cho tôi biết.
Thời điểm thấy Uyển Tâm, tôi khóc, Phùng Tiếu Hải cũng khóc. Dưới trời xanh mây trắng, Uyển Tâm bước ra khỏi cửa nhà tù, sau khi ôm tôi liền ôm chặt lấy Phùng Tiếu Hải.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, đột nhiên hiểu ra tất cả, nụ tình yêu lúc tôi chưa kịp phát hiện đã lặng lẽ nở rộ, Phùng Tiếu Hải sử dụng một cách thức không chê được, đã sớm bắt trái tim Uyển Tâm làm tù binh.
Ba người chúng tôi cùng nhau đi ăn một bữa cơm, ăn mừng cho Uyển Tâm. Trong cả đoạn đường lúc nào Phùng Tiếu Hải cũng nắm tay Uyển Tâm thật chặt, anh ta còn chưa cao bằng Uyển Tâm, dáng vẻ cũng không đẹp trai nhưng khi nhìn hai người bọn họ đi cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau thế nhưng tôi lại cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi. Tôi cảm thấy vui mừng thay cho Uyển Tâm, thật sự , tôi cho là tương lai của Uyển Tâm sẽ rất khó khăn, nhưng hôm nay xem ra thật sự đúng là tôi đã quá lo lắng rồi.
Trên thế giới này đàn ông tốt thật ra không ít, chỉ là lúc còn trẻ chúng ta thường bị dáng vẻ hư ảo bên ngoài che mắt, không cách nào thấy một người thật lòng. Trải qua chuyện của Diệp Tư Hòa, lại gặp Phùng Tiếu Hải, tôi tin tưởng Uyển Tâm đã sớm hiểu ra chân lý tình yêu.
Phùng Tiếu Hải đưa tôi và Uyển Tâm đến phòng nhỏ mà tôi mới thuê, anh ta lập tức lễ phép rời đi.
Tôi lôi kéo Uyển Tâm ngồi xuống, hỏi chị ấy lúc nào thì bắt đầu với Phùng Tiếu Hải, Uyển Tâm đỏ mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Khoảng ba năm trước, anh ấy nói với chị là anh ấy sẽ chờ chị mà chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy nhưng mà anh ấy lại nói chị không nên suy nghĩ nhiều, anh ấy nói nhất định sẽ đợi đến ngày chị ra tù. Chị nói chuyện với anh ấy khoảng nữa năm, sau đó chị nghĩ không bằng cứ thử một chút xem sao, dù sao chị cũng không có tổn thất gì nhưng chị vẫn khuyên anh ấy là không nên bỏ qua những cô gái tốt khác, nếu có nhân duyên tốt thì quên chị đi, không ngờ anh ấy thật sự chờ lâu như vậy."
Tôi nhìn khuôn mặt của Uyển Tâm, chị ấy cắt tóc ngắn chỉnh tề, gương mặt không chút phấn son nhưng vẫn xinh đẹp trẻ tuổi như cũ . Hình như năm tháng trong ngục đã mài phẳng tính cách nóng nảy làm cho chị ấy trở nên trầm tĩnh, ôn hòa hơn, nhất là đôi mắt lạnh nhạt làm tôi có chút thổn thức. Đã từng là Uyển Tâm kiêu ngạo liều lĩnh như vậy nhưng mà hôm nay lại giống như một cô gái nhỏ, hưởng thụ tình yêu, hô hấp không khí tự do, thật làm tôi vừa chua xót lại vừa vui mừng.
Buổi tối, tôi và Uyển Tâm ngủ cùng nhau, tôi nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng nói cho chị ấy biết tôi và Diệp Tư Viễn đã sớm chia tay thật sự.
Uyển Tâm vẫn không có nói chuyện, thật lâu về sau, chị ấy lại gần ôm lấy tôi, nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Kết."
"Chị nói thật xin lỗi làm gì!"
"Nếu như không phải là do chị xúc động đả thương Diệp Tư Hòa thì có lẽ em và Diệp Tư Viễn cũng sẽ không như vậy."
"Không liên quan gì đến chị, Uyển Tâm." Tôi thở dài: "Hiện tại tất cả đều đã qua, chúng ta đều phải cẩn thận sống qua ngày, Phùng Tiếu Hải là một người tốt, chị cũng không nên cô phụ anh ta."
“Chị sẽ không." Uyển Tâm dừng một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi Tiểu Kết, chị muốn cầu xin em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Những năm này chị vẫn không biết tình trạng của Diệp Tư Hòa, em có thể giúp chị đi hỏi thăm một chút hay không?"
"À? Chị còn băn khoăn về anh ta làm cái gì?" Tôi ngu rồi.
"Không phải, không phải chị nhớ anh ta, chỉ là muốn biết hiện tại anh ta thế nào, mặc kệ còn sống hay là đã chết, chị chỉ là muốn biết rõ để về sau có thể buông xuống."
Tôi nghĩ nghĩ, đồng ý chị ấy.
Tôi khổ não rất nhiều ngày, tìm ai để tìm hiểu về tình trạng hiện giờ của Diệp Tư Hòa đây?
Tôi đã sớm cắt đứt liên lạc với người nhà họ Diệp, mặc dù bây giờ Diệp Tư Viễn ở gần trong gang tấc nhưng tôi không thể nào đi tìm anh. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, tôi thử gọi một cú điện thoại muốn xem thử cái người đã lâu không liên lạc có đổi số điện thoại di động hay không.
Vậy mà điện thoại lại thông.
"Chào anh." Giọng nói thanh nhã vang lên ở đầu kia điện thoại còn mang theo một chút vui mừng: "Tiểu Kết, là em sao?"
"Là em, A Lí, anh khỏe không?"
“Anh rất khỏe. Em thì sao?" Anh ta cười lên, tiếng cười như trong trí nhớ bình thường sảng khoái: "Không ngờ em lại gọi điện thoại cho anh, thật sự là đã rất nhiều năm."
Tôi chần chờ một chút, có nên hỏi vấn đề của Uyển Tâm hay không, lại bổ sung một câu: "Anh yên tâm, Uyển Tâm đã buông xuống, chỉ là chị ấy muốn biết hiện tại anh ta như thế nào."
Tần Lí trầm mặc một hồi, nói: "Bây giờ anh cũng không liên lạc với nhà bọn họ nhiều. Em cũng biết sau khi chuyện năm đó xảy ra về sau quan hệ của anh và nhà bác Cả hoàn toàn đóng băng, những năm này cả nhà chú Hai gần như đều ở Italy, rất ít khi trở về, chỉ trừ lúc bà ngoại qua đời thì cả nhà mới trở lại một chuyến."
"Bà nội. . . Qua đời?" Tôi kinh hãi, nghĩ đến bà cười híp mắt đưa bao tiền lì xì cho tôi, tuy chỉ có gặp mặt một lần ấn tượng lại khắc sâu.
"Đúng vậy, sau một năm xảy ra chuyện của bọn em thì bà ngoại liền trúng gió, chống đỡ hơn hai năm rồi qua đời." Tần Lí thở dài, nói tiếp: " Cũng may là hiện tại thân thể ông ngoại rất tốt, ở chung với anh và Chú Ba. Về phần Diệp Tư Hòa thì anh rất hiếm khi thấy anh ta, không qua hết năm đó thì anh ta đã kết hôn. Nhà bọn anh cũng không có đi uống rượu mừng, chỉ có nhà chú Ba đi, nghe Tư Dĩnh nói Diệp Tư Hoà mở một cửa hàng sửa chữa ô tô, đã kinh doanh nhiều năm, hình như buôn bán cũng không tệ lắm."
Tôi tiêu hóa những tin tức này, lại hỏi: "Hiện tại thân thể anh ta như thế nào? Có để lại di chứng gì không?"
"Dường như rất tốt, tóm lại khẳng định là tốt hơn so với anh. Ha ha ha ha. . . " Anh ta cười lên thế nhưng lòng tôi lại cảm thấy chua xót, Tần Lí nói: “Anh ta khôi phục rất lâu, bây giờ coi như là khỏi hẳn, chỉ là bị cắt một quả thận cho nên không thể quá mức mệt nhọc, cái khác thì không có ảnh hưởng gì. Đúng rồi, nghe Tư Dĩnh nói Diệp Tư Hòa sắp làm ba, vợ anh ta đã mang thai được mấy tháng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, kỳ quái phát hiện khi nghe được tin về người mà năm đó tôi hi vọng anh ta xuống địa ngục cuộc sống bây giờ không tệ thì trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, bình tĩnh.
“Rất tốt." Tôi cảm thấy buổi tối sau khi nói tin tức này cho Uyển Tâm nghe xong thì chị ấy cũng sẽ cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống đất giống như tôi.
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất tốt. Ân ân oán oán, quá khứ đã trôi qua rồi, em nên khuyên Uyển Tâm không cần để ở trong lòng, cố gắng sống tốt, cô ấy còn trẻ, tương lai vẫn còn rất dài."
"Ừ, em sẽ nói lại với chị ấy. A Lí, bây giờ anh như thế nào?"
"Vẫn như cũ, em yên tâm. Ngược lại thời điểm đó anh vẫn luôn muốn nói với em tiếng xin lỗi, những năm gần đây cũng không gọi điện thoại cho em, có lúc suy nghĩ một chút thật sự rất không nên."
"Không sao ..., em rất tốt." Tôi đột nhiên nghĩ đến người kia, chần chờ mở miệng: "A Lí, gần đây em có gặp Diệp Tư Viễn."
"Hả?" Anh ta dừng một chút: "Hình như cậu ấy mở chi nhánh công ty ở thành phố H, là cậu ấy tới tìm em sao?"
"Không phải, là tình cờ gặp nhau."
"Như vậy à. . . " Giọng của Tần Lí nghe có chút kỳ quái: "Tư Viễn có nói với em cái gì không?"
"Không có. Anh ấy chỉ nói thật xin lỗi." Tôi cười lên: "A Lí, không phải chuyện này thật sự rất kỳ quái sao? Anh ấy nói xin lỗi là có ý gì! Hoặc là anh ấy nói rõ chuyện năm đó hoặc cứ ở tại Italy cả đời không trở lại đi! Kỳ hạn em đặt ra vừa kết thúc thì anh ấy liền xuất hiện, anh ấy đang đùa em sao?"
"Cậu ấy. . . Thật ra thì anh cũng không biết đến tột cùng Tư Viễn nghĩ như thế nào."
"A Lí, đã qua lâu như vậy, anh có thể nói cho em biết năm đó đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì hay không? Em hiểu rất rõ nhất định phải có lý do , đến tột cùng là Diệp Tư Viễn đã xảy ra chuyện gì mà lại muốn chia tay với em?"
Tôi thừa nhận tôi không bỏ được, không thể lấy được đáp án từ chỗ Diệp Tư Viễn thì có lẽ có thể từ chỗ Tần Lí biết được tất cả.
"Bọn em không có trao đổi với nhau sao?"
"Trao đổi cái rắm! Anh ấy không nói gì cả!"
"Anh cũng không biết được tất cả mọi chuyện, em cũng biết khi đó anh và cậu ấy có vài năm không gặp mặt, chỉ là lúc em vừa mới nhảy lầu thì cậu ấy có nói với anh một số chuyện."
"Nói cái gì?"
"Khi đó, em vẫn còn đang cấp cứu, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, thím Hai lại cố ý muốn Tư Viễn đi Italy, Tư Viễn không chịu đi, cậu ấy có gọi điện thoại cho anh, hi vọng nhà anh có thể ra mặt khuyên nhủ thím Hai. Ở trong điện thoại Tư Viễn nói với anh, nếu như em chết thì cậu ấy cũng không sống nổi, nếu như em tàn tật thì cậu ấy sẽ chăm sóc cho em cả đời, nếu như em hoàn toàn hồi phục thì. . . "
Anh ta không có nói tiếp.
"Anh ấy nói như thế nào?" Lòng của tôi nhanh chóng nhảy dựng lên, có lẽ đã đoán được đáp án.
"Cậu ấy nói. . . Rời khỏi em."
"Tại sao? !" Tôi sắp điên rồi, đây là suy luận kiểu gì vậy, Diệp Tư Viễn, trong đầu anh chứa toàn những thứ gì vậy?
"Bởi vì cậu ấy cảm thấy mình không có cách nào bảo vệ em. Tiểu Kết, tâm tư của Tư Viễn rất tinh tế, anh và em đều biết. Lúc ấy chuyện mới vừa xảy ra, áp lực của cậu ấy rất lớn, nhất thời anh chưa kịp chạy tới thành phố H nhưng mà mẹ anh lại tới kịp. Nghe mẹ anh nói, lúc ấy thái độ của ba em đối với cậu ấy rất ác liệt, cho là xảy ra chuyện như vậy đều là do cậu ấy, nói rất nhiều từ ngữ làm tổn thương người khác. Tư Viễn cũng không có cãi lại nhưng mà cảm xúc của cậu ấy vô cùng sa sút, trong điện thoại cậu ấy nói với anh không chừng ở chung với em là một sai lầm, người giống như cậu ấy nhất định không cách nào cho em hạnh phúc được."
". . . " Cả người tôi run rẩy, cắn chặt môi, nói không ra lời.
"Chẳng qua về sau anh cũng có khuyên cậu ấy. Anh tự nhận mình ở trong lòng cậu ấy vẫn có chút phân lượng nhất định. Anh nói cho cậu ấy biết em chưa bao giờ để ý cậu ấy tàn tật, chuyện xảy ra là ngoài ý không liên quan với nhân tố khác. Nếu em bình phục thì cậu ấy càng nên ở cùng với em, quý trọng toàn bộ những khó khăn đã qua, mặc dù em thật sự tàn tật, thậm chí là chết rồi thì cậu ấy cũng phải sống cho thật tốt, dù sao ở bên cạnh cậu ấy vẫn còn nhiều người đáng để cậu ấy quý trọng như vậy, tin tưởng em cũng sẽ không hi vọng cậu ấy chỉ vì em mà buông tha sinh mạng."
"Nhưng. . ." Tôi muốn nói, anh đã khuyên anh ấy thì tại sao anh ấy vẫn nói chia tay với tôi đây?
" Chuyện sau đó thì anh không rõ lắm nhưng lúc đó thật sự anh đã khuyên được cậu ấy, Tư Viễn cũng đồng ý với anh, sẽ bình tĩnh, sẽ khích lệ em, chăm sóc ở bên cạnh em. Nhất là sau khi em tỉnh lại, cậu ấy vẫn luôn làm được rất tốt, không phải sao? Cậu ấy nói cho anh biết lễ Giáng Sinh cậu ấy sẽ trở về thăm em, cậu ấy nói cho anh biết cậu ấy sẽ không bao giờ suy nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia nữa, anh cho là cậu ấy đã nghĩ thông suốt, không ngờ vài tháng sau,
cậu ấy lại nói chia tay với em, lúc ấy anh cũng rất khiếp sợ, hỏi cậu ấy, khuyên cậu ấy nhưng vô dụng. Anh hiểu rõ cậu ấy đã quyết định rồi."
"A Lí, lời em nhờ anh nói với anh ấy, anh đã nói rồi sao?"
"Đã nói rồi. Ước hẹn năm năm, rõ ràng đã nói rồi, thật ra thì anh vẫn một mực khuyên cậu ấy nhưng mà cậu ấy rất cố chấp, anh cảm thấy hình như cậu ấy tự chui vào ngõ cụt, tìm không thấy lối ra."
"Vậy hiện tại anh ấy lại trở về làm cái gì?"
“Anh không biết." Giọng nói của Tần Lí rất thấp: "Tiểu Kết, bây giờ em có bạn trai chưa?"
"Không có."
"Tư Viễn cũng không có đi tìm bạn gái, anh cảm thấy được cậu ấy có ý định một mình cô đơn qua một đời rồi. Anh đoán cậu ấy trở lại chỉ là muốn xem xem em có sống tốt hay không thôi. Có lẽ cậu ấy không định gặp mặt em."
Cúp điện thoại, ở trong đầu tôi vẫn quanh quẩn lời nói của Tần Lí:
Nếu như mà tôi chết thì Diệp Tư Viễn cũng sẽ không sống tiếp.
Nếu như mà tôi tàn tật thì Diệp Tư Viễn sẽ chăm sóc tôi cả đời.
Nếu như mà tôi bình phục thì Diệp Tư Viễn liền. . . Rời xa tôi.
Diệp Tư Viễn, anh chính là tên đần độn! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Anh mới là người ngu ngốc nhất trên thế giới này! !
@@@@@@@@@@@@
Tôi hoàn toàn không cần lo lắng về công việc của Uyển Tâm, chị ấy đi đến cửa hàng của Phùng Tiếu Hải làm việc, hai người giống như một đôi vợ chồng son. Phùng Tiếu Hải kiên nhẫn dạy Uyển Tâm, mỗi ngày chị ấy đi sớm về trễ, sau khi về nhà còn dùng Laptop viết ra những điều tâm đắc lại còn không ngừng tra tài liệu ở trên mạng.
Thậm chí tôi có chút mất mát, nói giỡn với Uyển Tâm trọng sắc khinh bạn, dứt khoát đừng ở chung với tôi nữa, chuyển đến ở với Phùng Tiếu Hải luôn đi. Uyển Tâm lắc đầu cười, lặng lẽ nói cho tôi biết chị ấy vẫn chưa làm việc đó với Phùng Tiếu Hải lại càng không có tính toán cùng anh ta ở chung.
"Khi đó chị quá trẻ tuổi, không hiểu được phải quý trọng mình." Uyển Tâm ôm đầu gối, ngồi ở trên giường nói với tôi: "Tiếu Hải nói anh ấy muốn kết hôn với chị nhưng chị lại cảm thấy hình như có chút qua loa, muốn cùng anh ta lui tới lâu một chút rồi nói sau, dù sao bọn chị vẫn chưa hiểu rõ đối phương lắm."
Tôi cảm thấy được chị ấy nói rất có lý, con gái thật sự nên tự yêu mình nhiều hơn, chính tôi là một ví dụ đang sống sờ sờ đây, tôi tình nguyện buông tha sinh mạng của mình, quay đầu lại thì được cái gì?
Một ngày đầu tháng 12 , Uyển Tâm gọi điện thoại cho tôi nói Phùng Tiếu Hải gọi tôi buổi tối cùng đi ăn cơm.
"Kêu cả Vương Giai Phân luôn, mọi người đã lâu không gặp rồi."
"Được!" Tôi đồng ý, lúc học đại học thì mấy người chúng tôi thường xuyên chơi với nhau, ca hát, ăn cơm, đánh bài, nghĩ lại người bây giờ ít liên lạc với bọn họ nhất chính là tôi.
Sau khi tan việc tôi chạy tới khách sạn theo lời của Uyển Tâm, vừa vào phòng liền phát hiện Uyển Tâm, Phùng Tiếu Hải, Vương Giai Phân cùng với chồng của cô ấy Nghê kiện đều đã đến, Uyển Tâm đang đùa với Đóa Đóa trong ngực Vương Giai phân, cười đến rất vui vẻ.
"Hi! Xin lỗi, em tới trễ." Tôi ngồi xuống, chào hỏi với bọn họ, cho rằng mình là người trễ nhất không ngờ Phùng Tiếu Hải nói: "Không có chuyện gì, còn có hai người chưa tới."
Lập tức tôi liền ngây ngẩn cả người, đầu óc xoay chuyển một cái liền biết anh ta đang nói tới ai, tôi tức giận nhìn Uyển Tâm, chị ấy chột dạ xoay đầu đi, tôi hiểu rõ nhất định chuyện này là chủ ý của Phùng Tiếu Hải.
Vương Giai Phân nhỏ giọng nói với Nghê Kiện: "Một lát nữa còn có một bạn học cũ sẽ tới, thân thể anh ấy không được tiện cho lắm, anh đừng ngạc nhiên."
“Được." Nghê Kiện nhìn tôi, Vương Giai Phân đã giới thiệu Uyển Tâm và Phùng Tiếu Hải cho anh ta biết, trong lòng tôi giống như đang có con nai con chạy loạn, ngồi ở bên cạnh Uyển Tâm mà cảm thấy cả người khó chịu.
Đối với Diệp Tư Viễn, tôi có thể giữ vững trấn định ở trước mặt các đồng nghiệp cùng với nhân viên của A. R nhưng ở nơi này trước mặt người quen, tôi sợ mình không giả bộ được, sẽ phát điên thêm lần nữa mất.
20 phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Nhất Phong đi vào, tươi cười chào hỏi với tôi.
Phùng Tiếu Hải nhiệt tình ôm anh ta, hai người bá vai nói chuyện.
"Tư Viễn đâu?" Phùng Tiếu Hải nhìn sau lưng Lưu Nhất Phong một chút, nghi ngờ hỏi.
"Cậu ấy đi toilet rửa bàn chân, lập tức tới ngay."
"Có phải cậu nói cho cậu ấy biết hay không. . . " Phùng Tiếu Hải bĩu bĩu môi nhìn về phía tôi.
"Không có… không có, mình không dám." Lưu Nhất Phong lắc đầu liên tục.
Tôi tức giận, nói lớn tiếng: "Các anh thật quá đáng! Đùa như vậy vui sao?"
"Trần Kết, em đừng tức giận, không phải là anh sợ em không tới sao, hiện tại Uyển Tâm đã trở lại, Nhất Phong cùng Tư Viễn cũng đang ở trong nước, cơ hội này rất khó có được nha, trong mấy năm qua chúng ta chưa có gặp nhau rồi!" Phùng Tiếu Hải chịu tội với tôi.
Tôi cầm lấy túi xách đi tới cửa: "Mọi người ăn đi, em đi trước."
Uyển Tâm kéo tôi: "Tiểu Kết, đừng như vậy."
Tôi hất tay chị ấy ra, quay đầu lại trừng chị ấy: "Tô Uyển Tâm! Chị không xem em là chị em nữa đúng không? Thông đồng với bọn họ lừa dối em! Rất vui sao?"
Giọng nói của tôi rất vang, Đóa Đóa trong ngực Vương Giai Phân mở to mắt mờ mịt nhìn chúng tôi, đột nhiên liền"Oa ————" một tiếng khóc lớn.
Vương Giai Phân vừa dụ dỗ Đóa Đóa, vừa nói với tôi: "Tiểu Kết, tới thì cũng đã tới rồi, ngồi xuống đi, cậu xem cậu dọa Đóa Đóa sợ quá khóc rồi này, ăn chung một bữa cơm thôi mà, mọi người đều ở đây, anh ta còn có thể bắt nạt được cậu sao?"
Uyển Tâm cùng Phùng Tiếu Hải ba chân bốn cẳng nhấn tôi xuống ghế , tôi buồn buồn không vui, đúng lúc này cửa phòng mở ra.
Diệp Tư Viễn đi vào, anh không có mặc đồ vest mà mặc một cái áo bông màu đen hưu nhàn, quần jean màu xanh đen, tay áo bông nhét vào trong túi, mới nhìn qua thì không thể phát hiện ra anh không trọn vẹn.
Dáng vẻ Diệp Tư Viễn như vậy mới giống như trong ký ức của tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên giống như là trở lại mấy năm trước.
Diệp Tư Viễn nhìn thấy một phòng toàn người, có chút ngốc.
Anh cũng là bị lừa tới, có lẽ anh vốn cho rằng đây chỉ là một buổi liên hoan bạn cùng phòng cũ.
Tầm mắt của anh xẹt qua khuôn mặt của mỗi người, cuối cùng dừng lại ở trên người tôi.
Tôi và anh nhìn nhau một lát, tiếp sau đó liền cúi đầu.
Vương Giai Phân nói với Nghê Kiện: "Đó là Lưu Nhất Phong, đây là Diệp Tư Viễn, đều bạn tốt lúc học đại học của em, sáu người chúng em khi đó thường chơi cùng với nhau."
Nghê Kiện quan sát Diệp Tư Viễn, ánh mắt có chút mê mang, Diệp Tư Viễn dùng chân kéo cái ghế ngồi xuống, anh gật đầu chào hỏi với Nghê Kiện: "Chào anh."
"Chào anh." Nghê Kiện đưa tay phải ra với anh, mọi người chúng tôi đều ngẩn ra.
Mặt của Vương Giai Phân đỏ lên, tay áo của Diệp Tư Viễn trống rỗng , nhất định là Nghê Kiện vẫn chưa có phát hiện ra.
Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm tay phải của Nghê Kiện đang đưa đến trước mặt anh, khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, tôi. . .Không có tay."
Nghê Kiện sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, sắc mặt anh ta lúng túng, lập tức thu tay lại: "Thật xin lỗi… thật xin lỗi."
"Không sao, một lát tôi còn phải dùng chân ăn cơm, hi vọng anh không để ý."
"Không sao, thật xin lỗi."
Diệp Tư Viễn cười một tiếng, tầm mắt của anh rơi vào Đóa Đóa trong ngực Vương Giai Phân, Đóa Đóa đang nháy đôi mắt to nhìn anh, trên lông mi còn dính nước mắt, sau khi nhìn Diệp Tư Viễn một lát, con bé đột nhiên cười lên, đưa bàn tay nhỏ bé hướng về phía Diệp Tư Viễn.
"Ai u! Bảo bối! Con đang làm gì vậy!" Vương Giai Phân ôm lấy Đóa Đóa lui về phía sau, nói với Diệp Tư Viễn: "Đứa nhỏ này vẫn luôn thích người có bộ dạng xinh xắn, thấy Tiểu Kết cũng thích để cho cô ấy ôm, về sau làm sao tìm được đối tượng đây!"
Phùng Tiếu Hải chen miệng vào: "Đúng vậy! Mới vừa rồi tôi muốn ôm con bé, nó chết sống cũng không để cho tôi ôm, ôm một cái sẽ khóc, Tư Viễn, sự đối xử khác biệt này cũng quá rõ ràng nha!"
Diệp Tư Viễn cười, hỏi: "Nó tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nhủ danh là Đóa Đóa, tên thật là Nghê Đóa Dương, gần 7 tháng."
Thân thể nhỏ bé ở trong ngực Vương Giai Phân uốn qua uốn lại, đưa tay nhỏ bé muốn tiếp cận Diệp Tư Viễn, trong miệng y y nha nha réo lên không ngừng. Vương Giai Phân ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn một chút, lại cúi đầu nhìn Đóa Đóa nhiều hơn một chút, cười: " Diệp Tư Viễn , anh có phát hiện Đóa Đóa cũng có hai má lúm đồng tiền không, không trách được nó thấy anh sẽ hưng phấn như vậy, đoán chừng là xem anh trở thành người thân đã thất lạc nhiều năm của nó rồi."
Mọi người đều cười nhưng tôi không có cười, nhìn Diệp Tư Viễn khẽ khom người đùa với Đóa Đóa, tâm tôi liền xoắn lại.
Mặc dù anh cười rất thoải mái, ánh mắt cũng nhu hòa, nhưng tôi biết trong lòng anh thật sự tiếc nuối sâu sắc. Một đứa bé xinh đẹp khả ái như vậy ở trước mặt thế nhưng anh lại không thể ôm nó một cái, thậm chí ngay cả đụng vào một chút cũng không được.
Sau khi thức ăn được dọn lên bàn, tất cả mọi người đều cầm đũa lên, Diệp Tư Viễn cười cười xin lỗi Nghê Kiện một tiếng, sau đó đặt chân lên mặt bàn, Lưu Nhất Phong giúp anh rót đồ uống, cắm ống hút vào lại gắp thức ăn cho anh.
Vào rất nhiều năm trước, đây là công việc của tôi,anh cũng không muốn những người khác giúp anh làm những thứ này nhưng bây giờ tôi chỉ có thể ngồi trên bàn tròn nhìn anh ăn cơm, ngón chân đang kẹp chiếc đũa gắp món ăn bỏ vào trong miệng.
Đã rất nhiều nhiều năm tôi chưa từng thấy Diệp Tư Viễn ăn cơm, bây giờ lại một lần nữa được nhìn thấy bàn chân trắng nõn của anh đặt trên bàn ăn cơm, trong lòng vẫn thương yêu như cũ, món ăn ở trong miệng cũng biến thành không có mùi vị gì.
Mọi người vì Uyển Tâm lấy lại được tự do mà chạm cốc, Diệp Tư Viễn chỉ ngồi lẳng lặng nhìn chúng tôi nâng ly chúc mừng.
Mọi người cũng chúc phúc cho Phùng Tiếu Hải và Uyển Tâm có thể sớm ngày tu thành chánh quả, Diệp Tư Viễn chỉ mỉm cười, nghe chúng tôi nói chuyện.
Mọi người kể lại công việc cùng cuộc sống mấy năm này, thành phố H phát triển thay đổi như thế nào, tin tức mới nhất của đại học Q, nhớ lại lúc trước cũng như nhìn về tương lai, Diệp Tư Viễn nói chuyện rất ít, chỉ là nhìn chúng tôi, thỉnh thoảng phóng tầm mắt đến trên người tôi.
Vương Giai Phân vẫn tồn tại bất mãn đối với Diệp Tư Viễn, lúc trước khi tôi và cô ấy gặp mặt uống trà thì tôi đã nói cho cô ấy biết chuyện mình đã gặp Diệp Tư Viễn, sau khi ăn xong được một lát thì Vương Giai Phân hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, chuyến này anh trở lại ngoại trừ mở chi nhánh công ty thì còn có chuyện khác không?"
Diệp Tư Viễn đang kẹp đũa nơi ngón chân bỗng hơi nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nói: "Có, chỉ là đã làm xong rồi."
"Làm xong rồi? Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chờ chuyện nơi đây chấm dứt thì anh lập tức về Italy, đến lúc đó Nhất Phong sẽ ở lại chỗ này chủ trì công việc."
"Anh!" Vương Giai Phân hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, tức giận không nói thêm gì nữa.
Không khí có chút xấu hổ, tất cả mọi người trầm mặc.
Tôi muốn rời đi.
Trong lòng nghĩ đến lời nói Tần Lí, có lẽ Diệp Tư Viễn trở lại chỉ là muốn xem xem tôi có sống tốt hay không thôi.