Tôi vọt vào phòng bếp, đơn giản vì nơi đó có thể thông qua cửa sổ để thấy được bên ngoài. Ba không thể ngăn tôi lại, tay tôi bám vào bệ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thế giới trắng xóa, nóc nhà, cây cối, mui xe. . . Tất cả đều là màu trắng, bông tuyết vẫn còn đang rơi xuống, gió thổi rất mạnh, hình như tôi có thể cảm nhận được cái rét lạnh ngoài trời. Tôi nhìn thấy bóng dáng màu đen kia nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, anh đứng ở nơi đó, cao lớn, bản lĩnh, không nhúc nhích, ở trong khung cảnh tuyết bay đầy trời có vẻ cực kỳ cô đơn.
Một lát về sau, anh xoay người đi tới bồn hoa bên cạnh, nhấc chân phải lên kẹp lấy một vật ở trên khóm hoa, cúi người, kẹp vào má, là điện thoại di động.
Sau vài giây, anh để điện thoại di động xuống, lại cúi đầu đứng ở ven đường.
Tôi khó có thể tin, nhìn tất cả mọi chuyện, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Anh…tại sao anh lại ở chỗ này?
Anh tới làm cái gì?
Tôi trở về phòng mặc thêm áo khoác lông rồi đi ra cửa nhưng bị ba kéo lại.
"Trần Kết! Không cho đi!"
"Con xuống xem một chút thôi, lập tức lên mà."
"Không cho đi!"
"Ba." Tôi rất suy yếu, nhưng vô cùng kiên định tin tưởng vào ánh mắt của chính mình: "Để cho con đi đi."
Một nhà bác Hai đều đứng lên, tôi nhìn bọn họ, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Trần Dạ.
Tay của ba vẫn giống như kềm sắt giữ chặt tay tôi như cũ, tôi nhìn chằm chằm Trần Dạ, vẻ mặt của nó phức tạp, đột nhiên vọt lên tóm lấy cánh tay của ba.
Sức lực của Trần Dạ đã rất lớn, lập tức ba bị nó ép phải buông lỏng tay, Trần Dạ lớn tiếng kêu lên: "Chị! Đi nhanh đi!"
Tôi lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà.
Sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ của ba, còn có tiếng bạt tai, Trần Dạ rống to lên: "Ba! Để cho chị ấy đi đi! Để cho chị ấy đi đi!"
Ba! Tôi trong lòng nói thầm: thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Còn có Trần Dạ của chị, cám ơn em, thật sự cám ơn em.
Ngoài trời gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay xuống, tôi ngẩng đầu nhìn trời, cảnh tượng này thật sự rất đẹp.
Chân đạp ở trên mặt tuyết, phát ra âm thanh lạo xạo, tôi từ từ đi về phía người kia.
Anh nghe thấy âm thanh, lập tức nghiêng đầu lại nhìn.
Một đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt sáng lên.
Trên tóc, trên vai của anh đều có tuyết, nhiệt độ thân thể đã không còn đủ để hòa tan những thứ tinh thể màu trắng này.
Gương mặt của anh tái nhợt, lỗ mũi cóng đến độ có chút hồng, lúc hô hấp trong miệng thở ra từng làn khói trắng.
Anh mặc áo khoác ngoài màu đen, tay áo trống không không có nhét vào trong túi, chỉ là lẳng lặng rũ xuống bên cạnh.
Cúi đầu nhìn chân anh, anh không có mang vớ, để chân trần mang một đôi giày đơn giản.
Nhìn thấy tôi dần dần đến gần, trên môi anh hiện ra nụ cười, có lẽ là bị cóng đã lâu nên nụ cười của anh hơi căng cứng, nhìn có chút là lạ.
Tôi kéo áo khoác, cau mày quan sát anh.
Đã ba ngày tôi chưa có gội đầu, tóc đầy dầu, rối tung được buộc hờ sau gáy, phía dưới còn mặc quần ngủ bông vải có in hình hoa hồng và đi dép trong nhà, tôi biết rõ sắc mặt của mình tệ đến mức nào, dáng vẻ cũng rất nhếch nhác nhưng mà Diệp Tư Viễn cũng không khá hơn chút nào.
Rốt cuộc cũng đi tới trước mặt anh, tôi nghiêng đầu hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Anh cười một cái: "Điện thoại di động của em đã tắt máy rất nhiều ngày rồi." Anh vừa mở miệng liền làm tôi giật nảy mình, giọng nói của anh khàn khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm.
“ Anh có biết nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu không? Âm 15 độ đó, đầu óc của anh bị hư rồi hả?"
Anh nhún vai một cái: "Anh có chuyện muốn nói với em nhưng không tìm được em."
"Nói chuyện gì?" Tôi rất kỳ quái, Diệp Tư Viễn còn có cái gì muốn nói với tôi sao? Những điều nên nói không phải anh đều đã nói rõ ràng rồi sao? Nếu là những chuyện nhảm nhí kia thì tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà tôi thật sự không ngờ sau khi nghe được những lời anh nói thì tôi hoàn toàn ngu luôn rồi.
Diệp Tư Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, nghiêm túc nói: "Tiểu Kết, anh sai lầm rồi. Em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội, để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa không?."
Tôi không giải thích được nhìn anh, ước chừng nhìn không chớp mắt khoảng 1 phút.
Sau đó tôi dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, rất đau, không phải đang nằm mơ.
Tôi tin chắc bây giờ vẻ mặt của mình rất giống một người ngu ngốc, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, nói: "Anh điên à?"
Diệp Tư Viễn sững sờ, sau đó lắc đầu một cái: "Không có, anh rất nghiêm túc."
"Anh. ..Anh.. ." Tôi gãi gãi đầu, lại lắc lắc đầu: "Anh đừng đùa nữa."
"Tiểu Kết, anh vô cùng nghiêm túc."
"Em không tin." Tôi liếc mắt nhìn anh, thậm chí còn lui về phía sau một bước: "Là ai gọi anh tới đây?"
"Không ai gọi anh, là anh tự mình tới ."
"Không thể nào."
"Thật sự, một mình anh tới đây, anh không chắc chắn em có ở nhà hay không, chỉ là khi nhìn thấy phản ứng của chú thì anh liền biết rõ em đang ở đây."
"À? Anh đã đi lên nhà?"
"Ừ." Diệp Tư Viễngật đầu.
Nhất định là ba sẽ không để cho anh vào cửa, nhưng. . .Tôi cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, lần cuối cùng khi tôi nói chuyện với Diệp Tư Viễn là vào sáu ngày trước, ngày đó anh nói chuyện rất tuyệt tình, hoàn toàn chặt đứt toàn bộ hi vọng của tôi. Mặc dù tôi hiểu rõ trong lòng của anh vẫn có tôi như cũ nhưng anh tự che chắn cho mình bằng một tấm lưới gió thổi không lọt, hoàn tự vây khốn chính mình. Trong cái lưới kia, anh không tìm thấy lối ra mà tôi cũng không đi vào được, tôi biết rõ anh đau đớn, anh khốn hoặc, biết anh để ý rất nhiều chuyện, chính là những chuyện mà cả đời này anh đều không thể làm được, vì vậy anh mới quyết định kết thúc tất cả.
Giống như lúc chúng tôi bắt đầu là do anh quyết định thì lúc chúng tôi kết thúc cũng là do anh quyết định.
Ở trong tình yêu này, tôi vĩnh viễn là người truy đuổi, vĩnh viễn là người chờ đợi còn anh vĩnh viễn là người trốn tránh, vĩnh viễn là người quyết định mọi chuyện.
Anh tình nguyện đẩy tôi ra xa, một mình trốn ở góc phòng liếm láp vết thương, cất giữ hồi ức. Tôi hiểu rất rõ tính tình của anh, một khi anh đã quyết định làm chuyện gì thì hoàn toàn không có cơ hội để thương lượng lại, từ trước đến giờ Diệp Tư Viễn luôn là một người quật cường cố chấp, tình yêu của chúng tôi đã từng được xây dựng dựa trên sự tự tin của anh, khi kiêu ngạo của anh trở nên cẩn thận thì cho dù tình cảm có kiên cố đến mấy đi nữa cũng chịu không được một chút xíu khảo nghiệm cùng đả kích.
Cho nên khi nghe được Diệp Tư Viễn nói: " Em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội, để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa không?." Tôi hoàn toàn trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cách có 6 ngày mà anh lại hoàn toàn thay đổi quyết định luôn kiên trì trong suốt năm năm, đồng thời cũng quyết định xé rách cái lưới kia, đứng ở trước mặt tôi.
Tôi nghĩ nhất định là có người đã khuyên anh, nếu chỉ dựa đầu óc bị lừa đá của anh thì tới tám trăm năm sau cũng sẽ không có chuyện hồi tâm chuyển ý được.
Rất kỳ quái, thế nhưng tôi lại không hưng phấn chút nào, không cảm động, không kích động, không mừng rỡ, chỉ cảm thấy kỳ quái, rất kỳ quái, cực kì kỳ quái, híp mắt nhìn Diệp Tư Viễn, tôi hỏi: "Anh đã đứng đây bao lâu rồi?"
"Không lâu, chỉ khoảng mấy giờ thôi."
"Mấy giờ?"
"6, 7 giờ."
"Anh không lạnh sao? Không mệt mỏi sao? Không đói bụng sao?"
"Không lạnh, không mệt, không đói bụng." Anh cười: “Anh chỉ muốn đến gặp em, chỉ cần có thể nhìn thấy em thì sao cũng được."
"Diệp Tư Viễn, anh còn nhớ những lời mà anh đã nói đêm hôm đó hay không?"
"Câu nào?"
" Rất nhiều, những chuyện mà anh luôn để ý."
"Nhớ."
"Anh vẫn không thể làm được như cũ, cả đời đều không thể làm được."
"Đúng, cả đời đều không thể làm được."
"Vậy bây giờ anh không để ý nữa hả?"
"Không, anh vẫn để ý. Nhưng mà anh lại quan tâm em hơn, Tiểu Kết, anh muốn bắt đầu lại với em, muốn ở bên cạnh em, không rời xa em, dù chỉ là một ngày, một giờ, một phút, một giây đồng hồ, cũng không muốn rời xa em."
Trên người tôi nổi lên một tầng da gà, lời nói sến sẩm như vậy mà anh cũng nói ra khỏi miệng được.
"Nhưng mà, Diệp Tư Viễn, anh vĩnh viễn không thể ôm em."
Anh cười: "Em có thể ôm anh mà, chỉ cần có thể được em ôm là tốt rồi."
"Anh không thể áp tay vào đôi má của em, hôn lên môi em."
"Cho dù không thể áp tay vào má em thì anh vẫn có thể hôn em như cũ."
"Anh không thể nắm tay em đi tản bộ ở trên đường."
"Em có thể ôm eo anh, dựa vai anh, chúng ta cùng nhau tản bộ."
"Anh không thể đánh cầu lông với em, khiêu vũ với em."
"Chúng ta có thể bơi chung với nhau, lên núi, chạy bộ, đánh cờ, xem chiếu bóng. . . Chúng ta có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện, nếu như em muốn khiêu vũ, anh có thể đi học, anh có thể nhảy điệu nhảy clacket."
"Khi chúng ta ra ngoài đi chơi, anh cũng không thể giúp em chụp hình."
"Tiểu Kết, em đã từng nói chỉ cần chúng ta cùng nhau đi đến những chỗ đó thì cho dù không chụp hình cũng không sao, em có thể chụp lại những cảnh đẹp kia, giữ lại về sau chúng ta cùng nhau từ từ xem, chỉ cần thấy được những bức hình kia thì chúng ta có thể nhớ lại là đã từng cùng nhau đi đến đó."
"Vậy thời điểm em khóc anh không thể giúp em lau nước mắt, lúc em ngã anh không thể bế em lên, đưa em đi bệnh viện."
"Anh sẽ không để cho em phải khóc, sẽ không để cho em bị ngã, bị thương, bị bệnh. Nếu như thật sự xảy ra thì anh có thể cõng em đến bệnh viện, anh có thể làm được."
Giọng nói của Diệp Tư Viễn cực kỳ kiên định, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát, mặt tôi vẫn không chút thay đổi như cũ: "Vậy nếu như có một ngày anh phá sản thì phải làm thế nào?"
"Em đang rủa anh." Anh nở nụ cười nhẹ nhàng: " Đúng là có thể xảy ra. Bây giờ anh vẫn đang còn phải vay ngân hàng , còn thiếu A Lí một khoản tiền chưa trả nhưng mà anh hứa với em, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì thì anh đều không rời xa em."
Tôi cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Trước kia anh cũng từng nói như vậy, sau đó không phải cũng bỏ đi sao."
"Cho nên anh biết mình sai lầm rồi, Tiểu Kết, anh phát hiện mình không thể không có em, xin em tha thứ cho anh, được không?"
Tôi nhìn anh, vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ: "Diệp Tư Viễn, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra à? Anh làm sao vậy? Bỗng chốc anh lại thay đổi, em...em không biết nên tin hay không nên tin anh đây."
Anh từ từ bước đến gần tôi, cho đến khi đứng ở ngay trước mặt tôi: "Tiểu Kết, đừng hoài nghi, anh thật sự đã trở lại."
"Anh. .."
Anh cúi người xuống, dùng đôi môi lạnh như băng áp lên môi tôi.
Tôi dùng sức đẩy anh: "Em bị cảm! Sẽ lây đó!"
"Không sao." Anh dịu dàng nói: "Hình như anh cũng bị cảm rồi."
Nói xong, anh lại hôn tôi một cái .
Tôi đứng chết lặng ở nơi đó, không có giơ tay lên ôm anh, cũng không có đáp lại anh, trong đầu là một đống bột nhão, hoàn toàn không thể tự suy nghĩ được.
Diệp Tư Viễn hôn một lát, rốt cuộc buông môi tôi ra, anh dùng trán mình chạm vào trán tôi, khàn giọng nói: "Em bị sốt."
"Ừ."
" Đã đi bệnh viện chưa?"
"Chưa."
"Anh đi với em."
"Không cần."
"Tiểu Kết.. ."
"Diệp Tư Viễn."
"Hả?"
"Em yêu anh, anh yêu em sao?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh yên lặng nhìn chăm chú vào tôi, tròng mắt đen nhánh sáng ngời, ánh mắt sâu thẳm tựa như biển.
Anh nói: "Anh yêu em. Tiểu Kết, anh yêu em."
"Anh xác định sao?"
“Anh xác định."
Cả người tôi run rẩy giống như bị điện giật, đột nhiên đưa tay ôm lấy anh, dùng hết sức lực toàn thân ôm anh.
Tôi ngẩng đầu, nhón chân lên, nụ hôn cực nóng của Diệp Tư Viễn lập tức rơi xuống dồn dập, chúng tôi ôm nhau ở trong tuyết, điên cuồng hôn môi, nước mắt tràn ra, tôi không biết nên diễn tả tâm tình lúc này của mình như thế nào, tôi vẫn không thể tin tất cả những gì vừa mới xảy ra nhưng tôi hiểu rất rõ bánh xe vận mạng đã xảy ra thay đổi, rốt cuộc thần linh trên trời đã nghe được tiếng lòng của tôi.
Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn của tôi, anh đã trở lại.
Đang lúc chúng tôi hôn nhau quên hết tất cả thì tiếng la hét của ba từ đàng xa truyền đến: "Nha đầu chết tiệt kia! Không muốn sống nữa hả!"
Tôi và Diệp Tư Viễn lưu luyến không rời, cuối cũng vẫn phải tách ra, cùng nhau nghiêng đầu nhìn lên phía trên lầu, bên cửa sổ phòng bếp nhà tôi có nhều cái đầu lớn nhỏ đang chen chúc, ba đứng ở chính giữa, nhìn về phía tôi quát to: " Trời đang đổ tuyết lớn như vậy, con còn đang bị sốt ! Mau trở lại ăn cơm cho ba!"
Diệp Tư Viễn nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, em nhanh lên đi, trời đã rất lạnh rồi, đừng để cho chú lo lắng."
Tôi nghĩ nghĩ, nhìn về phía cửa sổ phòng bếp kêu lên: "Ba! Diệp Tư Viễn cũng chưa ăn cơm trưa nữa! Anh ấy đói bụng!"
Diệp Tư Viễn lập tức đỏ mặt: "Anh không đói bụng."
Phòng bếp truyền đến một trận cười vang, ba trầm mặc chốc lát, nói lớn tiếng: "Gọi nó cùng lên đi ! Chỉ có kẻ ngu mới có thể đứng ở đó lâu như vậy!" Nói xong ba liền xoay người đi ra ngoài.
Trần Dạ đang đứng ở cửa sổ ngoắc tay với tôi: "Chị! Mau dẫn anh rể lên lên đây đi!"
Mặt tôi cũng đỏ lên, lôi kéo tay áo Diệp Tư Viễn: "Này, anh dám đi lên không?"
Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Dám."
"Không sợ ba em chặt đứt chân của anh hả?"
Diệp Tư Viễn nở nụ cười, nụ cười ấm áp, ánh mắt sáng ngời, má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng ở hai bên má của anh:
“Anh không sợ."
Còn một chương cuối thôi. Ủng hộ nhiệt tình lên nào.
Tôi cam chịu số phận xoay người sang chỗ khác, Diệp Tư Viễn đang đứng ở trước cửa phòng ngủ, mày rậm khẽ nhăn lại, vẻ mặt khó có thể tin được.
"Hi." Tay trái của tôi ôm túi xách, tay phải cầm một đôi giày, giống như kẻ ngu
cười với anh: "Anh đã trở lại?"
"Mới vừa xuống máy bay không bao lâu, em. . . Tại sao lại ở chỗ này?"
"Em. . . Em. . .” Thật sự là không thể bịa ra một lí do nào hợp lí được nên tôi thẳng thắn trả đũa: "Vậy tại sao anh lại ở chỗ này?"
“Anh tới lấy đồ, trước khi đi Italy có bỏ quên một vài đồ vật ở trong nhà nên bây giờ tới lấy mang về khách sạn." Anh lạnh nhạt nói: "Tiểu Kết, em tới lúc nào?"
"Em. . . Em nhớ không rõ, mới vừa rồi em. . . Ở trong phòng tranh ngủ thiếp đi!"
Thái độ của anh càng mơ hồ hơn, tôi vội vàng nói: "Nếu anh bận rộn thì em đi trước, bái bai." Nói xong xoay người muốn đi.
"Đợi đã nào...!" Diệp Tư Viễn vừa dứt lời thì điện thoại di động đang đặt ở trên bàn ăn vang lên, anh vừa đi tới, vừa quay đầu nói với tôi: "Khoan hãy đi, chờ một chút."
Tôi nhìn thấy anh nhấc chân phải lên trên mặt bàn, đè xuống phím call, ngón chân gắp điện thoại di động lên, khom lưng nhấc chân kẹp điện thoại di động bỏ vào má trái bên, ngẹo đầu, dùng bả vai cùng gương mặt kẹp lấy điện thoại di động.
Rõ ràng anh có hai "Cánh tay" nhưng mà lại không sử dụng đến, không giúp được gì.
"Chú Trữ, chú đến rồi?"
. . . . . .
"Chú lên đây trước đi, có một số việc muốn nhờ chú giúp đỡ."
Để điện thoại xuống, anh xoay người lại nhìn tôi, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, anh nhìn thấy túi xách trong ngực và đôi giày trên tay tôi, đột nhiên nở nụ cười: “ Trước tiên em ngồi xuống đi, có muốn uống nước không? Anh đi nấu nước ấm."
"Không cần… không cần." Tôi lắc lắc đầu, ngồi xuống bên bàn ăn, quay mặt thấy một vũng nước lớn và ly nước trên bàn ăn, lập tức nghĩ tới chuyện hồi nãy.
Diệp Tư Viễn theo tầm mắt của tôi cũng chú ý tới mặt bàn, anh xoay người đi vào phòng bếp, khi trở về trên “cánh tay" phải có vắt một cái khăn lau, đứng ở bên cạnh bàn, "cùi chỏ" của anh từ từ duỗi thẳng, khăn lau liền trượt xuống mặt bàn, tôi nhìn thấy anh muốn nhấc chân lên, lập tức cầm lấy cái khăn lau, lau sạch mặt bàn: "Để em làm đi."
"Cám ơn.” Anh nhỏ giọng đáp lời, ngồi xuống ở chỗ khác trên bàn ăn, tôi lau khô mặt bàn, cầm cái ly đi tới phòng bếp rửa sạch, lúc trở lại phòng khách thì nghe thấy tiếng chú Trữ gõ cửa. Diệp Tư Viễn mở cửa, lúc chú Trữ đi vào nhìn thấy tôi thì sợ hết hồn, tôi có chút lúng túng, cười cười với ông, dứt khoát tránh xuống phòng bếp.
Tôi nghe thấy Diệp Tư Viễn đang ở phòng khách nói với chú Trữ: "Làm phiền chú chuyển giúp tôi cái rương này tới khách sạn, nói Thẩm Tri đưa vào trong phòng của tôi."
"Diệp tiên sinh, cậu không đi sao?"
"Tôi còn có chút việc, sau khi chú đưa mấy cái rương này đến khách sạn xong thì về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay là lễ, chú cũng cực khổ rồi."
"Vậy cậu trở về bằng cách nào?"
"Tôi thuê xe là được, đến khách sạn sẽ nói cho Thẩm Tri tới đón tôi, chú cứ yên tâm."
"Được rồi, vậy tôi đi trước, Diệp tiên sinh, nếu cậu có chuyện gì cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cám ơn chú."
Sau khi chú Trữ rời đi thì tôi mới từ phòng bếp ra ngoài, tôi dùng nước lạnh rửa mặt, tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Diệp Tư Viễn đứng ở nơi đó nhìn tôi, nói: "Ngồi đi, Tiểu Kết."
"Có chuyện gì không?" Tôi cảm thấy anh có lời muốn nói với tôi.
Anh nở nụ cười, tự mình ngồi xuống trước: "Ngồi xuống rồi nói được không?"
Chúng tôi lại trở về trạng thái ban đầu, hai người ngồi trên bàn ăn nhìn nhau giống như đang đàm phán một chuyện gì đó.
"Hai cánh tay"của Diệp Tư Viễn vẫn không nhúc nhích rũ xuống bên cạnh, ngồi một lúc cả người liền có chút cứng ngắc . Anh vẫn ngưng mắt nhìn tôi, một lát sau anh mới mở miệng: "Tiểu Kết, anh lập tức phải rời khỏi đây rồi."
Trong lòng tôi căng thẳng nhưng mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc: "Đi đâu?"
"Milan."
"Có trở lại không?"
Anh chậm rãi lắc đầu: "Kế hoạch tiếp theo của bọn anh là khai trương khoảng đến cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm của mình ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Nghiễm Châu, còn phải gia nhập thị trường, về sau thị trường trong nước sẽ do Nhất Phong phụ trách, anh sẽ đặt nhiều tinh lực hơn ở Italy cùng những khu vực khác ở châu Âu cho nên sẽ không trở lại nữa."
"Anh nói với em chuyện này để làm gì?"
Anh nhìn tôi sâu hơn, trong ánh mắt hiện lên đau thương nhàn nhạt: "Tiểu Kết, còn nhớ rõ những lời đêm hôm đó em đã nói với anh không ? Em nói không sai, những năm này anh thực sự xin lỗi em, một mình em làm việc ở đây, anh cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống của em có rất nhiều gian nan. Hiện tại anh nói thì không còn ý nghĩa gì nữa nên anh chỉ có thể nói thật xin lỗi. Tiểu Kết, em là một cô gái rất tốt, rất tốt, đáng giá có một người đàn ông tốt dùng cả đời để yêu cho nên sau khi anh rời khỏi, hi vọng em có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới, hoàn toàn quên anh đi, quên sạch sẽ càng tốt."
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nếu đổi lại trước kia khi nghe được anh nói lời như vậy thì nhất định tôi sẽ giận điên lên sau đó đứng lên vỗ bàn mắng to anh dừng lại thậm chí sẽ xông lên tát anh mấy bạt tai, sẽ lấy những thứ bên cạnh nện vào người anh.
Nhưng mà bây giờ tôi đã có thể nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Sau đó thì sao? Em quên anh sạch sẽ thì anh cũng có thể quên em sạch sẽ sao? Anh có dám vứt hết những bảo bối trong cái hộp kia không, thiêu hủy chúng, đốt chúng thành một tro bụi rồi ném tất cả những gì còn sót lại của chúng ta vào trong gió?"
Trong nháy mắt sắc mặt Diệp Tư Viễn trắng bệch, anh yên lặng nhìn tôi chăm chú, đôi môi bỗng nhúc nhích: "Em. . ."
Tôi tiếp tục cười gật đầu: "Em đã xem qua cái hộp đó."
Anh hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, không lên tiếng nữa, trên gương mặt còn hiện lên một chút ửng hồng khả nghi.
Tôi không cho anh thời gian suy nghĩ mà nói tiếp: "Diệp Tư Viễn, em đã gặp cô rồi."
Anh lập tức quay đầu lại , mắt mở rất lớn, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cười: "Tại sao trước kia em lại không phát hiện anh là người hay để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy nhỉ?. Diệp Tư Viễn, anh bị ngốc sao? Không phải chỉ là vài tấm hình, không phải chỉ là bị cướp thôi sao, có gì ghê gớm đâu? Cuộc đời này có rất nhiều chuyện không giải thích được lắm, anh cứ chán ngán thất vọng, buông tha tất cả như vậy sao?"
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau một hồi lâu, Diệp Tư Viễn lắc đầu một cái, khẽ nói: "Không, Tiểu Kết, em không hiểu."
"Em không hiểu cái gì? Không hiểu tâm tư của anh sao? Đúng vậy! Em không hiểu, em không hiểu thiếu chút nữa em bị gãy tay thiếu chân, cận kề cái chết còn anh lại bởi vì một chút chuyện lớn như hạt mè hạt đậu mà tự giận mình; em không hiểu lúc em mỏi mắt nằm ở trên giường bệnh chờ anh trở lại thăm em thì anh lại giấu tất cả ở trong bụng không nói cho em biết; em không hiểu em dần dần tốt lên, cho là tất cả mọi chuyện đều đã qua thì anh lại đột nhiên nói không cần em; em không hiểu em đợi anh năm năm, anh đều không có trở lại nhưng sau khi hết thời hạn anh lại đột nhiên xuất hiện, em không hiểu anh muốn tặng quà sinh nhật cho em nhưng hiện tại lại bảo em hoàn toàn quên anh đi; em không hiểu ngay cả lầu sáu em cũng dám nhảy vậy mà anh lại không dám đối mặt với tương lai của chúng ta! Chuyện em không hiểu thật sự là rất nhiều... Diệp Tư Viễn, nếu đổi lại là anh...anh có thể hiểu không?"
"Không có đơn giản như em nói." Diệp Tư Viễn cúi đầu, giống như đang ngẫm nghĩ, rốt cuộc anh ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định nói: "Tiểu Kết, không phải là anh không dám đối mặt với tương lai của chúng ta, ngược lại, anh suy nghĩ vô cùng cẩn thận về tương lai của chúng ta. Em ở cùng với anh, chuyện mà em phải gánh vác thật sự quá nhiều nhưng mà vốn dĩ những thứ này lại không cần em phải gánh vác. Anh là một người đàn ông nhưng mà những gì anh có thể cho em lại rất có hạn. Em nên tìm một người đàn ông tốt hơn, có thể chăm sóc em, bảo vệ em, cưng chiều em, cả đời đều không làm cho em bị thương tổn. Hiện tại anh còn trẻ tuổi, có lẽ em sẽ không cảm thấy gì, nhưng mà anh sẽ già đi, chờ anh già rồi sẽ càng có rất nhiều chuyện không thể làm được, khi đó em phải làm sao vây giờ? Tiểu Kết, cả đời thật sự rất dài, anh đã rất nghiêm túc nghĩ qua, anh không phải là người thích hợp với em, càng không có lý do gì buộc em phải ở bên anh cả đời, ở cùng với anh, em sẽ rất khổ cực, chúng ta vĩnh viễn không thể giống những cặp vợ chồng bình thường sống qua ngày, em có hiểu không?"
"Em không hiểu ." Tôi lắc đầu, "Diệp Tư Viễn, ở trong tư duy của anh người thích hợp với em, nguời đàn ông tốt hơn anh là dạng gì? Chính là tứ chi kiện toàn sao?"
"Tứ chi kiện toàn, thân thể khỏe mạnh, Tiểu Kết, đó là một người đàn ông có thể cho em hạnh phúc, là tiền đề cơ bản nhất."
"Nhưng vĩnh viễn anh cũng không làm được?"
"Đúng vậy, vĩnh viễn anh cũng không làm được."
"Anh cảm thấy ai có thể làm được đây? Trình Húc sao?"
Anh sửng sốt một chút, vậy mà lại gật đầu một cái: "Không sai, Trình tiên sinh chính là một rất người thích hợp, anh ta là một người đàn ông tốt."
"Anh lại không quen biết anh ta, làm sao anh biết?"
“Anh có thể cảm thấy anh ta rất thích em."
"Vậy anh có thể cảm thấy em không thích anh ta hay không?"
". . . "
"Còn nữa anh nói anh không thể buộc em cả đời đều ở bên anh, vậy tại sao anh còn muốn trở lại đây? Anh đâu cần phải trở về nước mở chi nhánh công ty!"
"Hiện tại anh cảm thấy đây là một quyết định rất sai lầm. Tiểu Kết, thật sự anh không nên trở về. Rất xin lỗi, lại quấy rầy đến cuộc sống của em rồi."
Tôi cười lạnh một tiếng, hỏi: "Diệp Tư Viễn, anh lại trước sau mâu thuẫn rồi! Còn nữa, anh vĩnh viễn đều không thể nào tứ chi kiện toàn được, vậy không phải là anh tính toán không kết hôn đấy chứ?"
Tôi hiểu rõ vấn đề của mình rất tàn nhẫn, Diệp Tư Viễn chần chờ một chút, khóe miệng hiện ra vẻ khổ sở : "Không phải nhất định người nào cũng phải kết hôn, nếu như một người đàn ông không cho một nữa kia của mình hạnh phúc, chỉ biết mang lại cho cô ấy khổ sở vô cùng thì hôn nhân này có ý nghĩa gì?"
"Nhưng mà Diệp Tư Viễn, trước khi anh quyết định những thứ này thì có nghĩ đến việc đến tột cùng là em muốn cái gì hay không?"
"Anh biết rõ em muốn cái gì nhưng Tiểu Kết, em còn trẻ, tư tưởng vẫn chưa chín chắn, em cũng không biết những thứ em muốn đó thật ra là rất không thiết thực."
"Anh cũng không phải là em, làm sao anh biết được?"
Còn lâu Diệp Tư Viễn mới trả lời được vấn đề của tôi, chỉ là cụp mắt xuống, thong thả nói: "Lúc ở Italy thì có một ngày đi học thầy giáo của anh ở trước mặt bạn học cả lớp nói với anh một chuyện, Tiểu Kết, em biết ông ấy nói gì không?"
"Chuyện gì?" Đột nhiên anh dời đi đề tài làm tôi cảm thấy rất kỳ quái.
"Đó là hai năm ba tháng sau ngày em nhảy lầu. Ngày đó bọn anh đang đi học, thầy giáo của anh là một nhà thiết kế thời trang lớn tuổi nổi danh, thanh danh trong giới thời trang rất hiển hách, dạy ra rất nhiều học sinh xuất sắc, những học sinh đó ở giới thời trang của rất nhiều quốc gia cũng chiếm cứ được một số vị trí quan trọng, có một số người đã trở thành bậc thầy."
"Sau đó thì sao?"
"Ông ấy nhìn qua tác phẩm của anh, đột nhiên rất tức giận. Ông ấy nói với anh: “Diệp, tư tưởng của em đang bị giam cầm, có phải bởi vì nguyên nhân là thân thể tàn tật hay không, mất đi hai cánh tay, linh hồn của em đã không cách nào bay lượn, nhìn thiết kế của em thử đi, một chút linh tính cũng không có, trung quy trung củ, không hề có điểm sáng. Về sau em không nên nói với người khác em là học sinh của tôi, bởi vì đời này em cũng không thể nào trở thành một nhà thiết kế thời trang ưu tú được, nhiều nhất chỉ có thể ăn may một lần, thân thể của em hoàn toàn không thích hợp làm thiết kế, bởi vì em rất đè nén, rất chán chường, em không cách nào thể hiện tư tưởng chân thật của mình ở bên trong thiết kế, càng không cách nào khiến người khác cảm thấy đồng cảm, tôi khuyên em nên sớm đổi nghề đi, ở nghề này, em tuyệt đối không thể nào thành công được."
Tôi sợ ngây người, khi nghe thấy Diệp Tư Viễn dùng giọng điệu bình tĩnh lạ thường nói ra những lời này thì tôi không cách nào tưởng tượng được ban đầu lúc anh ở trước mặt học sinh đến từ khắp nơi trên thế giới nghe được những lời này thì anh có tâm tình gì. Tôi tức giận thay cho anh, gấp gáp thay cho anh, rõ ràng trước mắt của tôi chỉ có anh, nhưng tôi thật sự giống như đang đối mặt với người thầy giáo bất công kia, thật sự rất muốn lật bàn.
Giọng nói của tôi lên run dữ dội hơn: "Tại sao ông ta lại có thể nói như vậy? Tại sao ông ta lại có thể nói như vậy! !"
"Bằng quyền uy của mình." Diệp Tư Viễn lại cười: "Đáng buồn nhất chính là mặc dù lúc ấy anh tức giận muốn chết, muốn lý luận với ông ấy nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, những lời ông ấy nói cũng không phải là không có đạo lý, thậm chí anh dần dần cảm thấy ông ấy nói rất đúng. Anh là người tàn tật, sau này cũng chỉ là tàn tật không thay đổi được, tính cách của anh đã thay đổi, tự anh cũng biết thật ra thì tính cách của anh không thích hợp làm trong ngành thiết kế này, bởi vì anh không đủ tự tin, không đủ tiêu sái, không đủ phóng khoáng, không đủ ngông ngênh, không đủ không coi ai ra gì, anh lại cực kì để ý đến một chút chuyện nhỏ nhặt thật ra không cần để ý đến, khi đó anh bị những thứ này ràng buộc, quả thật không có cách nào bộc lộ ra được sức hấp dẫn của riêng mình, người thiết kế không có cảm xúc thì tác phẩm của anh tại chỗ này thật sự chỉ là đồ bỏ đi."
"Không phải vậy!" Tôi vỗ bàn, lớn tiếng quát lên: "Không phải vậy! Không phải vậy! Diệp Tư Viễn, anh không cần nghe ông ta nói hưu nói vượn! Không phải bây giờ anh rất thành công sao? Em đã xem qua các bản thiết kế của anh, ngay cả áo em cũng đã thử qua! Những thứ kia đều rất tốt!"
"Hiện tại anh chỉ là một thương nhân. Những thứ thiết kế đó chỉ có thể phù hợp với xu thế của thị trường, thích hợp với những người hay tiêu xài hoang phí nhưng không thể nào lọt vào vào trong mắt những người có thâm niên trong ngành. Tiểu Kết, em thật sự cảm thấy như vậy là một nhà thiết kế ưu tú sao?"
Tôi luống cuống nhìn vào mắt của Diệp Tư Viễn, thành khẩn, nặng nề, tôi hiểu rõ anh đang rất nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, đối với sự chuyên nghiệp của anh tôi vốn là một người ngoài giới nhưng mà tôi lại thật sự cảm thấy anh có thể trở thành một nhà thiết kế thời trang vô cùng ưu tú, thầy giáo ở đại học Q đánh giá anh rất cao, không phải Ứng Hạc Minh cũng khen ngợi đáng tác phẩm của anh sao? Tại sao ông thầy chó má ở Italy kia lại có thể nói ra những lời như vậy! !
Đầu óc của tôi nhanh chóng chuyển động, sau khi tôi bị thương hai năm ba tháng! Trước khi Diệp Tư Viễn nói chia tay với tôi, chẳng lẽ nguyên nhân thật sự anh nói chia tay với tôi là bởi vì chuyện này?
Tôi không thể tỉnh táo được nữa, "Rầm" một cái đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh chằm chằm: "Diệp Tư Viễn, anh hãy thành thật nói cho em biết có phải bởi vì thầy giáo kia nói với anh những thứ này cho nên anh mới quyết định chia tay với em hay không? Phải hay không?"
Anh mím môi ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên nhún vai một cái, nở nụ cười, lộ hàm răng trắng và má lúm đồng tiền, anh cười lắc đầu: "Tiểu Kết, anh nói nhiều như vậy, tại sao em vẫn không hiểu? Không có nguyên nhân gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy chúng ta không thích hợp, em đáng giá tốt có được một người đàn ông tốt hơn mà anh thật sự không thể cho em cái gì cả."
"Anh có thể cho em tất cả." Tôi theo dõi ánh mắt của anh: "Anh có thể cho em toàn bộ thế giới này."
"Làm sao có thể? ! Tiểu Kết, cái gì anh cũng không thể cho em được!" Giọng anh đột nhiên cao lên: "Nhìn thấy em nhảy lầu trước mặt anh vậy mà anh lại không thể ngăn em lại! Trong giây phút đó chưa bao giờ anh lại hi vọng mình có một đôi tay giống như vậy, dù chỉ có một tay cũng được! Như vậy thì anh đã có thể kéo em lại! Nhìn bọn Đường Duệ tổn thương em nhưng anh lại không thể làm gì được! Trần Kết! Trần Kết! Nhìn em nhảy xuống lầu sáu, anh cảm thấy thế giới này giống như đã bị hủy diệt! Nếu như em chết thì anh phải làm thế nào? Làm thế nào! Em muốn anh sống tiếp sao? Anh sống còn có ý nghĩa gì nữa? Anh không thể bảo vệ em, thậm chí không thể ngăn em làm những chuyện điên cuồng như vậy, anh chỉ có thể giống như một con chó bị người ta dẫm trên mặt đất! Làm sao anh có thể cho em tất cả! Cho em toàn bộ thế giới! Anh không thể cho em được cái gì cả!"
Nước mắt của tôi từng giọt từng giọt rớt xuống. Sắc mặt Diệp Tư Viễn đã giống như tờ giấy, nhìn thấy anh không khống chế được rống lên với tôi thì tôi cảm thấy lòng của mình vỡ nát rồi, mảnh vỡ đầy đất, máu chảy thành sông.
"Diệp Tư Viễn, trước kia anh rất tự tin mà! Tại sao bây giờ anh lại như vậy? Anh đã từng nói với em muốn em tin tưởng anh, em vẫn luôn tin tưởng anh, em tin anh có thể làm được tốt nhất, tin anh có thể thành công, tin tưởng chúng ta sẽ ở cùng nhau cả đời! Có tay hay không tay thật sự không quan trọng! Diệp Tư Viễn, sự tự tin của anh ở đâu rồi? Ở đâu rồi!"
Vẻ mặt của anh khổ sở, hàm răng cắn chặt, gân xanh trên trán cũng lộ ra. Trong ánh mắt của anh chứa đầy thê lương, còn hiện lên sương mù. Thật lâu về sau tôi nghe thấy anh chậm rãi nói: "Có tay hay không tay thật sự không quan trọng sao?"
"Dĩ nhiên không quan trọng!" Tôi luống cuống lau nước mắt đang trào ra mãnh liệt, khàn cả giọng kêu lên.
"Rất quan trọng." Anh nâng đôi môi lên, hiện ra một nụ cười thê lương: "Anh muốn ôm em; anh muốn áp tay vào đôi má của em, hôn lên môi em; anh muốn nắm tay em đi tản bộ ở trên đường; anh muốn đánh cầu lông với em, muốn khiêu vũ với em; anh muốn khi chúng ta đi chơi có thể chụp thật nhiều ảnh đẹp cho em; anh muốn khi em khóc, anh sẽ ở bên lau đi giọt lệ ở khóe mắt em; anh muốn khi em bị thương, bị bệnh, có thể ngồi bên cạnh ôm em, đưa em đi bệnh viện. Thế nhưng tất cả những chuyện đó cả đời này anh đều không thể làm được. Cho nên Tiểu Kết, thật xin lỗi, chúng ta không thể ở bên nhau."
Tôi muốn điên rồi, muốn điên rồi, không! Tôi đã điên rồi! Hai mắt tôi mơ hồ, đầy nước mắt nhìn về phía anh, lớn tiếng kêu lên: "Diệp Tư Viễn! Đồ rùa rụt cổ! Trong đầu anh chứa những thứ gì vậy? Những chuyện anh nói em đều không cần ! ! Em chỉ muốn hỏi anh một câu! Anh có yêu em không?"
Sắc mặt của anh lúc thì đỏ, lúc thì trắng, đau thương trong mắt tràn ra ngoài. Anh chậm rãi lắc đầu, giọng nói trầm thấp: "Trần Kết, anh muốn yêu em, anh đã thử yêu em những lại phát hiện mình không có tư cách yêu em. Em nói em không quan tâm đến những chuyện đó nhưng anh lại cực kì để ý, thật xin lỗi, quên anh đi, quên tất cả những gì chúng ta đã có thôi. Anh lập tức phải rời khỏi đây, về sau cũng sẽ không trở lại nữa, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của em cũng sẽ không bao giờ quấy rầy đến em nữa."
Tôi dần dần tỉnh táo lại, vừa hít hít mũi, vừa kéo khóa kéo áo khoác nhung của mình, cởi áo khoác ra.
Diệp Tư Viễn nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi ném áo khoác qua một bên, gỡ khăn quàng cổ tơ lụa ra, tôi cười với anh nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt.
"Diệp Tư Viễn, anh đi đi, đi xa xa, nhớ là không cần trở lại. Nhưng mà trước khi anh đi, em muốn anh làm một việc, anh đã đồng ý với em ba việc, chỉ cần em nói, chỉ cần anh làm được thì anh sẽ làm, anh còn nhớ rõ không?"
Anh nhăn mày lại, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Tôi dùng hành động thực tế cho anh đáp án.
Vòng qua cái bàn đi tới trước mặt Diệp Tư Viễn, chân trái tôi co lên, đùi phải gác lên đùi của anh, tôi nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, cúi người hôn lên môi anh.
Khi ngón tay chạm đến thân thể của anh thì cả người tôi liền run rẩy.
Khi đôi môi chạm đến bờ môi của anh thì nước mắt tôi tuôn rơi như mưa.
Bờ môi của anh lạnh lẽo, mềm mại, thậm chí có chút khẽ run, tôi dịu dàng liếm hôn môi của anh, trằn trọc từng chút một, đầu lưỡi dọc theo môi của anh phác họa một lần. Chẳng biết từ lúc nào Diệp Tư Viễn đã nhắm hai mắt lại, ngực của tôi dán lên thân thể anh, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt , hô hấp cũng dần dần dồn dập. Tôi nhẹ nhàng cạy hàm răng đang cắn chặt của anh ra, cái lưỡi duỗi vào, lập tức dịu dàng quấn lấy lưỡi của anh.
Nụ hôn này vừa triền miên, vừa đau khổ, vừa ngọt ngào, vừa đắng chát, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đây là là nụ hôn đã tới trễ bao lâu!
Chúng tôi hiểu rõ lẫn nhau như vậy, hiểu rõ thân thể của nhau, hiểu rõ tâm nhau. Tôi đắm chìm trong mùi hương thoang thoảng ưu nhã phát ra từ trên người Diệp Tư Viễn, đắm chìm trong trong đôi môi, trong hơi thở thơm ngào ngạt của anh, anh cũng không trả lời tôi, chỉ là mặc cho tôi cần thì tôi cứ lấy.
Tôi cũng nhắm hai mắt lại, vòng quanh thân thể của anh thật chặt, chuyên tâm hôn anh. Đột nhiên tôi nếm được một mùi vị đặc biệt, đó là mùi vị mặn mặn, tôi lập tức mở mắt, kinh ngạc phát hiện tuy Diệp Tư Viễn vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Sắc mặt của anh trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt, mày rậm hơi nhíu lại, chóp mũi đã ửng hồng, đôi môi cũng run lên.
Nước mắt thấm ướt lông mi dài mảnh của anh, không tiếng động chảy theo gương mặt rơi xuống.
Tôi cũng chịu đựng không nổi nữa, sau khi buông bờ môi của anh ra thì khóc lớn. Tôi vòng quanh cổ của anh như cũ, chạm cái trán của mình vào trán anh, khóc đến tê tâm liệt phế, ngay cả hô hấp cũng không thông.
Đột nhiên Diệp Tư Viễn ngẩng đầu lên, anh mở mắt, nhanh chóng hôn lên môi tôi.
Anh động đậy thân thể, tôi thu chân phải bỏ xuống đất, anh liền đứng lên , cúi đầu hung hăng hôn tôi, điên cuồng, nóng bỏng, lỗ mãng, khó có thể tự kìm chế được. Anh dùng thân thể của mình đẩy thân thể tôi, tôi lảo đảo lui về phía sau, rốt cuộc lưng cũng chạm vào tường. Sau lưng đã có vật chống đỡ, Diệp Tư Viễn càng thêm bất chấp tất cả, anh cúi người, dán chặt vào người tôi, cuồng dã hôn tôi.
Nụ hôn này làm tôi quên đi mình đang ở chỗ nào, quên trước tất cả những gì chúng tôi đã nói trước đó, nụ hôn này làm tôi quên đi toàn bộ thế giới.
Trong mắt của tôi chỉ có Diệp Tư Viễn, trong lòng của tôi chỉ có Diệp Tư Viễn, người tôi ôm thật chặt cũng chỉ có Diệp Tư Viễn.
Thân thể của tôi càng ngày càng nóng, anh cũng giống như vậy, tôi bắt đầu giúp anh cởi quần áo, tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng. Mới cởi được vài cái nút áo của anh thì tôi liền phát hiện bởi vì anh đeo chi giả cho nên rất khó cởi ra.
Tôi gấp đến độ khóc lên, vừa kéo vừa kêu: "Anh mang cái này làm gì! Làm cái gì! Nó có ích lợi gì! Anh mang cái thứ đồ vật quái quỷ này làm cái gì!"
"Từ từ, không nên gấp." Diệp Tư Viễn thở hổn hển, chỉ huy tôi giúp anh cởi quần áo, rốt cuộc áo vest cũng bị tôi ném ra ngoài.
Tôi lại mở nút áo sơmi của anh, mới cởi chưa được mấy nút thì tôi liền sợ ngây người.
Đây là cái gì? Tôi thấy được trước ngực của anh có hai cái dây giống như dây nịt buộc thật chặt trên làn da trắng nõn, hai sợi dây này lại nối với chi giả, làn da chỗ này phải chịu đựng vật có tính chất cứng rắn nên có chút đỏ, vật này diện tích rất lớn gần như là bao bọc hết cả đôi vai của anh. Tay tôi run run cởi áo sơ mi của anh ra, trên người Diệp Tư Viễn liền lộ ra da thịt trắng nõn, đôi vai rộng rãi, eo thon , trên bụng có những khối cơ cứng chắc rõ ràng, thân thể hình như so năm năm trước bền chắc một chút.
Khi áo sơ mi ném trên mặt đất, rốt cuộc tôi cũng thấy được rõ ràng chi giả của Diệp Tư Viễn.
Đây là vật quái quỷ gì vậy! Khác hoàn toàn so với trí tưởng tượng của tôi! Phần lớn chi giả là màu da, bả vai, khuỷu tay còn có kết hợp với cả kim loại , từng cái khớp xương cũng có vẻ đặc biệt kì lạ giống như người máy ở trong phim điện ảnh.
Tôi kéo "Tay" anh lại nhìn kỹ, đoạn từ cổ tay cho đến ngón tay khoảng cm là đoạn cánh tay được thiết kế đặc biệt tinh xảo, tuy là đồ giả nhưng nhìn qua rất giống cánh tay thật. Thế nhưng tại sao cánh tay ấy lại cứng rắn, giá lạnh như vậy, ngón tay co duỗi một quái dị, đột nhiên còn động đậy nữa.
Tôi sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn: "Nó, tại sao nó lại cử động được?"
"Thông qua việc khống chế phần bắp thịt còn lại của chân tay đã bị cụt, đây là cơ điện tay." Anh làm mẫu cho tôi xem một chút, bả vai cử động, "Cánh tay phải" của anh liền cong lên: "Anh không sử dụng nó thành thạo được, vì trước kia không có luyện tập cho nên gần như không làm được chuyện gì."
"Vô dụng thì không cần mang nữa!" Tôi bắt đầu muốn tìm hiểu về chi giả của anh, mặc dù hoàn toàn không biết phải hiểu như thế nào nhưng tôi vẫn không ngừng kéo mấy cái dây nịt kia, giống như đang giận dỗi .
Diệp Tư Viễn thở dài, nhẹ giọng nói với tôi, rốt cuộc tôi cũng cởi ra được mấy cái dây nịt làm cho người ta chán ghét sau đó cởi hai cánh tay giả xuống.
Trước ngực và sau lưng của anh bị hai cái dây nịt siết chặt, hằn thành hai đường thật sâu, thậm chí bả vai chỗ gắn chi giả còn bị đỏ một mảng, tôi kiềm chế không được khóc lên, vuốt ve phần da kia và phần còn lại của cánh tay đã bị cụt, hô to: "Tại sao anh phải làm vậy! Tại sao lại muốn mang vật quái quỉ này! Anh không cảm thấy đau sao ? Tại sao anh phải gánh chịu những chuyện này! Ô ô ô ô ô. .."
Diệp Tư Viễn có chút gấp gáp, anh cúi người để cho đầu của tôi tựa vào trong ngực anh, giọng nói của anh nghẹn ngào: "Tiểu Kết, đừng khóc, đừng khóc, anh không đau , đã thành thói quen rồi. Anh cũng không mang chi giả thường xuyên, em không cần phải khóc, Tiểu Kết, đừng khóc."
Tôi vẫn khóc nức nở như cũ, Diệp Tư Viễn dùng một nụ hôn để ngăn tiếng khóc của tôi lại, lần này anh hôn rất dịu dàng, nhẹ nhàng liếm mút, triền miên dây dưa, rốt cuộc tôi cũng ngưng khóc thút thít, giơ tay lên ôm chặt lấy thân thể của anh.
Trên người của anh đã không còn những thứ dư thừa kia cản trở. Vừa hôn lẫn nhau, tôi vừa cởi áo khoác lông của mình và đồ lót, sau đó giúp Diệp Tư Viễn cởi dây nịt, cởi quần dài và quần lót của anh.
Hai người chúng tôi dùng phương pháp nguyên thủy nhất để thẳng thắn thành thật với nhau.
Vị trí của chúng tôi rất kín đáo, cho dù đứng ngoài cửa sổ cũng không thể nhìn thấy chúng tôi.
Tôi và Diệp Tư Viễn ôm nhau thật chặt đi tới bên cạnh bàn ăn, không cần lên tiếng thì chúng tôi vẫn biết nên làm như thế nào.
Tôi nằm ở trên bàn ăn, Diệp Tư Viễn đứng trên mặt đất, anh cúi người độ, cả người đều nằm ở trên người tôi, ngọt ngọt mật mật hôn tôi.
Hôn môi của tôi, lỗ tai của tôi, gương mặt của tôi, tôi rơi nước mắt, sau đó anh liền hôn đến cổ của tôi, xương quai xanh của tôi —— đó là chỗ mà Tư Viễn thích nhất.Anh hôn nơi đó một lúc lâu, vừa liếm vừa cắn, hàm răng cắn lên xương của tôi làm tôi đau đớn nhưng mà trong nội tâm lại cực kỳ tê dại.
Anh hôn lên bộ ngực mềm mại của tôi, dần dần đi xuống, đi xuống, cuối cùng, hôn lên trên bụng bằng phẳng.
Nơi đó là nơi có hình xăm, Diệp Tư Viễn nhẹ nhàng hôn nơi đó, tôi có thể cảm nhận được có chất lỏng ấm áp rơi xuống, một giọt một giọt rơi xuống trên da thịt của tôi.
Hai tay của tôi nâng vai anh lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ chạm đến phần còn lại của hai cánh tay.
Thân thể khuyết tật của anh đã từng khiến tôi say mê rất lâu, mặc dù đã qua năm năm nhưng vẫn có thể làm tâm tình của tôi dâng trào, ý loạn tình mê như cũ. Tôi vuốt ve hai cánh tay của anh, phần còn lại vừa ngắn lại vừa nhỏ đang run rẩy từng hồi ở trong tay tôi.
Thật ra trong phòng rất lạnh nhưng chúng tôi thì lại mồ hôi đầy người. Tôi mở hai chân ra, vòng qua eo của Diệp Tư Viễn thật chặt, tay phải tìm tòi, nắm lấy Tiểu Viễn đã sớm cứng rắn đứng thẳng. Cảm giác quen thuộc như thủy triều đánh tới, Diệp Tư Viễn ngầm hiểu điều chỉnh lại tư thế, anh đứng thẳng người, phần hông đẩy lên trên liền khiến cho Tiểu Viễn tiến vào thân thể của tôi.
Thân thể của tôi ướt át lại cô đơn tịch mịch, sau khi Tiểu Viễn tiến vào, tôi giống như được kết nối với máy sạc điện, cảm giác thật là đê mê, thỏa mãn, hình như thân thể của tôi vẫn luôn đợi thời khắc này, chờ đợi tôi và Diệp Tư Viễn kết hợp một lần nữa.
Diệp Tư Viễn rên lên một tiếng, lập tức chuyển động kịch liệt, hai mắt của tôi giống như bị sương mù giăng kín, lớn tiếng rên rỉ, đôi tay nắm chặt mép bàn ăn, nhận lấy từng đợt từng đợt tiến công mãnh liệt của Diệp Tư Viễn.
Tôi nằm ở trên bàn ăn nhìn anh, anh cũng đứng ở nơi đó nhìn tôi.
Vẻ mặt của anh có chút thê lương, con mắt sưng đỏ, che kín một tầng hơi nước, ánh mắt phức tạp làm tôi không phân biệt rõ, tôi tin tưởng chính mình cũng giống như vậy.
Nước mắt không kịp khống chế rơi xuống, tại thời khắc vui vẻ như vậy, thân thể của tôi lại đang hưởng thụ vui vẻ cực hạn nhưng mà trong nội tâm lại khổ sở đến mức làm cho tôi phát điên.
Diệp Tư Viễn vừa mạnh mẽ co rúm lại, vừa động đậy bả vai, phần còn lại của cánh tay đã bị cụt hơi cử động, hình ảnh không trọn vẹn này làm lòng tôi rung động thật sâu, tôi cứng rắn nhắm mắt lại, mặc cho mình ở trong tình huống khó có thể dùng lời để diễn tả được đạt tới vui sướng tột cùng.
Tiểu Viễn vẫn dong ruỗi ở trong thân thể của tôi như cũ, tôi nghe thấy càng ngày tiếng hít thở của Diệp Tư Viễn càng dồn dập, rốt cuộc biên độ chuyển động của anh càng lớn, tốc độ càng ngày càng nhanh, Diệp Tư Viễn gầm lên, đó là một loại rên rỉ khó khống chế được, tiếng rên này thuộc về một người đàn ông ẩn nhẫn lại kích tình. Tiểu Viễn kịch liệt nhảy lên, tôi có thể cảm thấy nó đang ở trong thân thể tôi phóng ra cực hạn .
Tất cả đều kết thúc.
Diệp Tư Viễn cúi người, thân thể ướt mồ hôi lại nóng bỏng của chúng tôi chặt chẽ dán sát vào nhau.
Nhưng mà linh hồn đâu?
Còn có quá khứ như vậy, có thể giống như không hề có lỗ hổng mà kết hợp với nhau hay sao?
Hoặc là thật sự muốn rời xa nhau?
Từ đầu tới đuôi tôi vẫn luôn khóc, vào giờ phút này tôi cũng không biết đáp án là như thế nào nữa.