"Diệp Tư Viễn, chúng ta chấm hết tại đây, em đã từng nói là em thích anh, chỉ là hôm nay anh cũng rồi thấy đấy, em và anh, chúng ta không thể đi chung một đường." Người nói lời này chính là một cô gái, cô ấy tên là Trần Kết.
Ngày ấy là Lễ Giáng Sinh, à, không đúng, đã qua rạng sáng nên phải là ngày 26 tháng 12 mới đúng. Đêm đông giá rét, dưới đèn đường u ám, cô ấy đứng ở trước mặt tôi, tóc phía sau tùy ý buộc thành đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm, mặt mũi tiều tụy, phía dưới hốc mắt còn có hai quầng thâm, cô mặc một cái áo lông màu đỏ sậm dài tới đầu gối.
Tôi nhìn cô ấy trong một khoảng thời gian dài nhưng vẫn không nói nên lời.
Cô nói không có sai, đúng vậy, chúng tôi không thể đi chung một đường.
Trần Kết, cô là một cô gái rất kì quái.
Mà trong nhận thức của tôi thì cô —— thật sự đặc biệt.
Lần thứ hai thấy cô ở thư viện, vậy mà tôi lại cảm thấy rất kỳ diệu.
Lúc ấy cô đang đứng đối mặt với một nam sinh ở trước kệ sách, sau khi nhìn thấy tôi thì cô đột nhiên bước nhanh đến chỗ tôi, vừa đi vừa cười nói: "Tư Viễn, tại sao bây giờ mới đến, em đã chờ anh rất lâu rồi."
Giọng nói của cô rất thân thiện, rất ngọt ngào, bộ dáng của cô —— rất đẹp.
Cô có một mái tóc dài màu đen, mềm mại xõa xuống trên vai, gương mặt lớn cỡ bàn tay, cằm nhọn, da trắng nhẵn nhụi, ít thấy lỗ chân lông, trên gương mặt còn có một màu hồng nhàn nhạt, lông mày của cô nhỏ và cong, đôi mắt to linh động lại quyến rũ, lông mi vừa dày lại vừa dài, trong ánh mắt lộ ra một chút vui mừng. Cái mũi của cô nhỏ mà cao, đôi môi đỏ thắm, hình dạng môi tuyệt đẹp, không thể phủ nhận cô là một cô gái xinh đẹp điển hình.
Tôi nhìn cô, còn chưa kịp nghĩ thông suốt tại sao cô lại xưng hô với tôi một cách quen thuộc như thế thì cô đã đưa tay ra.
Trong lòng tôi cả kinh, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào ống tay áo trống rỗng bên trái của tôi.
Trong nháy mắt đó tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.
Nhưng một giây kế tiếp, tôi cảm giác cánh tay của cô ôm thật chặt lấy hông tôi.
Cô rất thân mật tựa vào trên người của tôi, tôi nghe thấy cô nói với nam sinh kia: "Giới thiệu với anh, đây chính là bạn trai của tôi, Diệp Tư Viễn."
Tôi không nói gì, tôi còn chưa biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, sau đó tôi liền nghe nam sinh kia nói: "Trần Kết, em bị gì vậy, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn một người tàn tật? Diệp Tư Viễn, đến cả tay anh ta còn không có thì anh ta có thể làm gì cho em?"
—— Người tàn tật.
Đúng vậy, không sai, tôi là người tàn tật hơn nữa còn tàn tật rất nặng, tôi không có hai cánh tay.
Mặc dù tôi đã sớm đón nhận sự thật này, cũng đã dùng thân thể này vượt qua thời gian mười năm, nhưng mà ngay thời điểm đó, khi cô gái tên Trần Kết này đang ở bên cạnh, nghe thấy một người mà tôi hoàn toàn không biết, một người có thân thể kiện nói như vậy thì thân thể của tôi cũng không nhịn được nữa mà run lên từng hồi.
Tôi không biết Trần Kết sẽ có phản ứng như thế nào, thật ra thì thẳng đến lúc đó, tôi vẫn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Không ngờ chính là Trần Kết nhảy lên, mắt hạnh trợn tròn, cả khuôn mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào nam sinh kia mắng to, hình như so người trong cuộc là tôi đây còn tức giận hơn nữa.
Thậm chí cô còn nói: Chỗ nào của Diệp Tư Viễn cũng hơn anh cả!
Tôi nhăn mày lại, càng ngày càng nghi ngờ, tôi nghĩ cô ấy quen biết tôi sao? Cô hiểu được tôi bao nhiêu?
Đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng tôi, so với lần đầu hỏng bét thì lần này cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Nhưng mà cô không giống như lần đầu tiên gặp mặt, lần đó cô như một con thỏ con bị giật mình, mặt quẫn bách hoảng hốt chạy trốn, mà là da mặt dày đi theo bên cạnh tôi, uốn éo người cợt nhã nói chuyện với tôi.
Chúng tôi liền quen biết nhau như vậy, tôi vẫn luôn cho đây là duyên phận.
Cho đến rất nhiều năm sau, Trần đồng học mới cười hề hề nói cho tôi biết thật ra lúc ấy cô đã ôm cây đợi thỏ một tuần liền. À. . . Thì ra tôi mới chính là thỏ.
Dĩ nhiên đây là về sau này.
Về sau giữa tôi và Trần Kết xảy ra rất nhiều việc, trong sáu ngày ngắn ngủn, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, vậy mà tôi lại vẫn đồng ý để cho cô đút tôi ăn cơm, có trời mới biết đây là chuyện tôi kháng cự suốt nhiều năm nhưng lúc đối mặt Trần Kết, tôi lại cảm thấy rất thản nhiên. Cô thường hay mặc một cái áo khoác nhung màu đỏ sậm, bên trong là áo len cổ chữ V màu đen, cổ quàng một cái khăn hoa màu sắc rực rỡ.
Lúc đến phòng ngủ của tôi thì cô sẽ cởi khăn quàng cổ xuống, mở khóa kéo áo khoác làm cho tôi có thể nhìn rõ ràng xương quai xanh đẹp đẽ cùng cái cổ thon dài trắng nõn của cô.
Chỉ một cái chớp mắt như vậy tôi liền cảm thấy nếu như được dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từ chỗ hõm xuống giữa hai xương quai xanh rồi dọc theo đường vòng cung của xương quai xanh, dần dần cuối cùng trượt đến hõm vai, nhất định sẽ rất tuyệt vời.
Chỉ là cảm giác này vĩnh viễn tôi đều không thể cảm nhận được.
Mấy năm đầu sau khi bị thương thì tôi vẫn còn có thể nhớ lại cảm giác có tay.
Khi nhìn thấy một vật tôi thường sẽ quên sau đó ý thức muốn dùng tay cầm lấy vật đó nhưng cuối cùng giật mình nhớ lại tôi đâu còn tay nữa.
Những lúc này phần còn lại không được nhiều lắm của hai cánh tay có thể nâng lên được một chút kèm theo ống tay áo đung đưa nhè nhẹ.
Tôi cúi đầu nhìn xuống phía dưới hai vai của mình, phần cánh tay còn lại cũng không có công dụng gì. Dần dà rốt cuộc tôi cũng bắt đầu quên sự tồn tại của nó, chỉ có khi mặc quần áo thì tôi mới cần đến sự hỗ trợ của bọn nó phối hợp giúp tôi, làm cho tôi có thể cúi thấp người để mặc quần áo.
Thậm chí khi nằm mơ thì tôi cũng không thể nhớ nổi cảm giác có tay nữa.
Dáng vẻ khi làm việc của tôi khó coi, thật sự không đẹp mắt. Nhưng mà tôi không có cách nào cả.
Nhưng mà tôi không thể cứ ngồi ở một chỗ chờ đợi người khác chăm sóc, người khác trợ giúp.
Tôi còn có hai chân khỏe mạnh, có bả vai, có miệng, có mắt, có tai, còn có đầu óc thông minh nên tôi vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.
Có lẽ ở trong mắt người khác tôi chính là một quái vật, ông trời lấy đi hai cánh tay của tôi lại để lại cho tôi một cái mạng, tôi không có lựa chọn nào khác chỉ có thể kiên cường sống tiếp.
Vốn là tôi đã quen tất cả mọi chuyện, cuộc sống bất tiện, ánh mắt người đời, gian khổ khó lường được trong tương lai, thỉnh thoảng còn có cảm giác bất lực nhưng những thứ này cũng không cái gì cả, tôi đều có thể vượt qua.
Nhưng mà chuyện tôi quen biết Trần Kết.
Đây tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?
Thật lâu về sau, lúc Trần Kết đang lột vỏ cảm có nói với tôi: "Nói nhảm! Đương nhiên là may mắn rồi! Hừ? Diệp Tư Viễn, anh không muốn quen em sao? Vậy anh muốn quen người nào?"
Tôi cười, cô liền nhét một múi cam vào trong miệng tôi.
Ừ. . . Thật ngọt. A, lạc đề rồi, đây đều là về sau.
Sau Lễ Giáng Sinh mãi cho đến kì thi cuối kỳ, trong vòng một tháng, tôi và Trần Kết không có bất kỳ liên lạc nào.
Trong thời gian này, tôi chỉ gặp cô có một lần.
Là ở căn tin số 3 bên cạnh kí túc xá nam.
Lưu Nhất Phong đang đứng xếp hàng mua cơm thì tôi liền thấy được Trần Kết đang cúi đầu ăn cơm.
Thị lực của tôi rất tốt, có lẽ có liên quan đến việc từ nhỏ tôi đã dùng chân viết chữ, mắt cách quyển sách khá xa.
Khoảng cách của tôi và Trần Kết cũng không tính là gần nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng mắt cô đang rũ xuống, lông mi dài cong đang chớp chớp.
Lúc cô ngẩng đầu cũng nhìn thấy tôi nhưng mà cô chỉ nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Tôi thấy sắc mặt của cô có chút cổ quái.
Hai tháng trước, cô đã từng nói: Diệp Tư Viễn, em thích anh.
Một tháng trước, cô đã từng nói: Diệp Tư Viễn, chúng ta chấm dứt tại đây.
Tôi cảm thấy không phải là bởi vì cô hay thay đổi mà là ở chung một chỗ với người như tôi thì cô sẽ rất khổ cực, rất mệt mỏi.
Rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt, như vậy rất tốt.
Tâm tình của tôi cũng không bị dao động quá lớn, mười năm này tôi đã học được cách che giấu cảm xúc, khống chế tình cảm của mình. Nhiệm vụ thiết yếu bây giờ của tôi là học tập, sau đó nhiệm vụ cả đời của tôi chính là cố gắng kiên cường sống tiếp.
Có một cô gái tên là Trần Kết đã từng xuất hiện ở bên cạnh tôi, tôi rất muốn quý trọng cô nhưng mà lực bất tòng tâm, không thể làm được gì.
Cô sẽ rời khỏi tôi, đó là điều tất nhiên.
Sau kì thi cuối kì, ngày rời trường chú Tào tới trường học đón tôi.
Chú ấy giúp tôi mang hành lý từ phòng ngủ xuống, sau đó tôi và chú ấy đi đến bãi đậu xe.
Lúc xe chạy ra đến trước cửa trường, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngoài cửa sổ xe.
Là Trần Kết.
Cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo khoác đỏ sậm, trên vai mang một cái balo căng phồng màu xanh nhạt, hai tay còn xách theo hai cái túi ny lon, một đỏ một xanh lá, tôi cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, bộ dáng của cô rất vui vẻ.
Trần Kết nhảy chân sáo bước về phía trước, cảm giác khi cô đi thì cái đuôi ngựa phía sau cũng đung đưa trái phải theo bước chân của cô, dĩ nhiên là tôi nhìn cô chằm chằm cho đến khi xe chạy qua bên người cô, không thấy được cô nữa thì tôi mới quay đầu lại.
Vì lúc đó là cuối kì cho nên xe đến trước cửa đại học đón sinh viên xếp thành một hàng dài, những chiếc xe muốn ra vào đại học Q đều phải ghi danh, lúc xếp hàng thì tôi thấy Trần Kết loạng choạng đi ra khỏi cổng trước.
Rốt cuộc khi xe chạy ra khỏi cổng thì tôi trộm nhìn trái phải, tìm kiếm bóng dáng của cô.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái bóng dáng hồng hồng đó đang đứng ở bên phải phía trước trạm xe buýt.
Tôi nói với chú Tào: “ Chú Tào, làm phiền chú dừng xe lại ở trước trạm xe buýt một chút."
"Đại thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Tôi nhìn thấy một bạn học, chúng ta tiễn cô ấy đi một đoạn."
"Được."
Trần Kết nhìn thấy tôi, có chút giật mình nhưng cũng không có từ chối liền lên xe.
Ở trên xe chúng tôi tùy ý hàn huyên mấy câu, không khí liền có chút lúng túng.
Sau đó tôi bắt đầu nói nhảm, hỏi cô: "Trần Kết, gần đây em có khỏe không?"
Cô nhìn tôi, lắc đầu mà nói: "Không tốt."
Tôi nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt của cô nhu hòa tựa như nước, nói: "Bởi vì ——"
Cô dùng ngón trỏ bên trái viết lên đùi phải tôi một chữ —— anh.
Tôi cúi đầu, nhìn ngón tay cô viết từng nét lên quần của tôi, tay của cô rất đẹp, mười ngón tay thon dài, nhìn qua vừa trắng noãn vừa mềm mềm, móng tay được cắt ngắn, không có sơn móng tay, khoe ra màu hồng khỏe mạnh, trên đó còn có hình trăng lưỡi liềm. (cái trắng trăng ở trên móng tay đó)
Tôi tượng tưởng một người nào đó có thể nắm lấy bàn tay này tản bộ ở trên đường; tôi tưởng tượng khuôn mặt của một người nào đó có thể được bàn tay này vuốt ve; tôi tưởng tượng thân thể nào đó sẽ được đôi bàn tay này ôm thật chặt.
Tóm lại người đó không phải là tôi.
Sau khi đưa Trần Kết đến ga tàu, trở lại thành phố D thì đã là 7 giờ tối.
Ba mẹ và Tư Viêm khi nhìn thấy tôi thì rất cao hứng, đã một tháng tôi chưa có trở về nhà.
Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, sau khi ăn xong, tôi nói chuyện với mẹ một chút, đến hơn 8 giờ thì tôi trở về phòng mình.
Điện thoại di động của tôi vang lên.
Tôi dùng miệng cắn dây treo di động, ngồi ở trên giường, cúi đầu, dùng chân mở tin nhắn ra.
Là Trần Kết gởi: em vừa mới ăn cả một thùng mì ăn liền, no căng bụng rồi, anh thì sao? Đã ăn chưa?
Tôi cười một tiếng, dùng hai chân ngón cái cùng nhau ấn phím, nhắn tin trả lời lại cô: Ăn rồi, 7 giờ thì anh đã về đến nhà rồi.
Rất nhanh cô đã nhắn tin lại: Diệp Tư Viễn, em bắt đầu nhớ anh rồi.
Tôi không biết nên nhắn trả lời như thế nào.
Tôi nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Tôi nghĩ tới rất nhiều… rất nhiều chuyện, những chuyện xảy ra trong khi tôi quen biết Trần Kết, những chuyện xảy ra trước khi quen biết Trần Kết, thậm chí tôi còn nhớ lại chuyện lúc bị thương mà đã lâu không nghĩ tới, tôi còn suy nghĩ đến cả tương lai của tôi.
Tương lai của chúng tôi.
Thân thể của tôi tàn tật như vậy, có thể cho một cô gái một lời hứa hẹn được hay không.
Cực kỳ lâu về sau, tôi ngồi dậy, ngón chân kẹp lấy điện thoại di động, do dự một lát, quyết định nhắn cho cô một cái tin:
Trần kết, anh không chắn chắn.
Cô lập tức nhắn tin lại: Nhưng mà Diệp Tư Viễn, em lại chắc chắn.
Tối đó tôi mất ngủ.
Trần Kết vẫn luôn không muốn hiểu.
Ngồi chung xe với Diệp Tư Viễn, đầu của cô dựa vào bờ vai của anh, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
"Hả? Không có gì." Trần Kết ngồi thẳng người, đưa tay ôm chặt hông của anh, "Có phải mấy ngày nay anh rất bận không?"
"Không bận lắm."
"Em thấy tối hôm qua anh nói điện thoại thật lâu."
"Nhất Phong ở Italya, có một số việc cần cùng anh quyết định sách lược, chỉ là đã xử lý tốt. Hai ngày nay, anh sẽ đi chơi với em”.
Trần Kết cười thỏa mãn: "Được."
Diệp Tư Viễn nhắm mắt lại, hôn một cái lên trán của cô, trong lòng rầu rĩ.
Những năm này, anh thiếu cô thật sự là quá nhiều, quá nhiều.
Đây là một ngày trước Valentine.
Trần Kết vẫn sẽ nhớ lại tất cả chuyện phát sinh vào ngày tuyết rơi một tháng trước.
Cô vẫn cảm thấy không giải thích được, Diệp Tư Viễn đột nhiên xuất hiện, anh tỏ tình, anh mỉm cười, nụ hôn của anh, hoàn toàn không có điềm báo trước, làm Trần Kết nghĩ hoài không ra.
Đã hỏi anh mấy lần, Diệp Tư Viễn chỉ cười không nói nên Trần Kết cũng không hỏi nữa. Cô nghĩ, mặc kệ ai ở trong tối trợ giúp cô, làm anhi tâm chuyển ý, cô đều cảm tạ.
Diệp Tư Viễn,trở lại là tốt rồi.
Chung sống một đoạn thời gian, bọn họ từ từ kết hợp, thích ứng lẫn nhau, rất nhanh sẽ tìm về ăn ý lúc trước. Trần Kết phát hiện, bây giờ Diệp Tư Viễn có chút khác với lúc trước. Ở trong công việc, anh có sự nhạy bén, sáng suốt và quyết sách quyết đoán. Trên bản đồ phát triển của A. R, tác dụng của anh không có ai có thể thay thế được. Mà ở trong cuộc sống, Diệp Tư Viễn có vẻ thản nhiên, bình tĩnh hơn lúc trước nhiều. Tình huống thân thể của anh đặc biệt, sau khi đi vào xã hội, ở rất nhiều phương diện đều không thể tự nhiên thao tác như người kiện toàn, mà cần người khác trợ giúp, chăm sóc. Đối diện với mấy chuyện này thì anh không kháng cự như trước nữa, Thẩm Tri làm phụ tá bên cạnh anh, ở nơi công chúng giúp anh hoàn thành một chút chuyện anh không đủ sức. Sắc mặt Diệp Tư Viễn chưa bao giờ có vẻ lúng túng, ánh mắt nhạt nhẽo như nước, Trần Kết nhìn ở trong mắt, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng có kính nể thật sâu.
Là ai nói lòng tự tin của Diệp Tư Viễn đã sụp đổ? Thật ra thì, không hề có. Có lẽ nội tâm của anh không cường đại như tưởng tượng của mọi người, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, anh vẫn luôn dùng phương thức của mình, từng bước chứng minh bản thân, từng bước dùng bước chân kiên cố có lực đi tới mục tiêu của mình.
Dáng vẻ Diệp Tư Viễn như vậy, đối với Trần Kết là vừa có chút xa lạ, vừa làm cô có chút quen thuộc.
Tim của anh vẫn luôn không có đổi, mặc kệ thời gian qua bao lâu, cự ly xa xôi như thế nào, Trần Kết biết mình ở trong lòng anh tựa như một hộp bảo bối, vẫn lẳng lặng giấu ở trong một góc bí ẩn, vững vàng chiếm lấy một vị trí nhỏ nhoi. Có lẽ, cô và những hồi ức kia đều là bảo bối trân quý cả đời của anh, sẽ không bị bất luận kẻ nào tới thay thế được.
Nếu như không biết nguyên nhân xoay chuyển đó, cô và Diệp Tư Viễn sẽ đi ngược lại, cuộc sống của mỗi người sẽ quẹo cua, quẹo cua rồi quẹo cua nữa. Tựa như đi mê cung, càng cách càng xa, vĩnh viễn đều không tìm được nhau.
Cho nên, Trần Kết vẫn tò mò, rất tò mò, nhưng hình như Diệp Tư Viễn quyết định cái gì cũng không nói, Trần Kết cũng không có biện pháp.
Điệu bộ này của anh vẫn như nhiều năm trước, chuyện không muốn để cho cô biết, vô luận như thế nào cũng sẽ giấu ở trong lòng.
Diệp Tư Viễn nói: "Thật không có nguyên nhân gì, Tiểu Kết, anh biết rõ anh sai lầm rồi, anh muốn trở lại, trở lại bên cạnh em, như thế mà thôi."
Trần Kết thật rất muốn nói với anh: Anh muốn đi thì đi, suy nghĩ muốn trở về thì trở về, anh xem em là cái gì chứ?
Nhưng cuối cùng cô không có nói ra, bởi vì cô biết anh coi cô là gì! Là người phụ nữ mà đời này anh nhớ thương nhất, áy náy nhất, yêu tha thiết nhất. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, vĩnh viễn vĩnh viễn đều là vậy
Xe đến nơi, Trần Kết và Diệp Tư Viễn xuống xe, tài xế Trữ lấy hành lý ra giao cho Trần Kết, Diệp Tư Viễn và hắn ước định thời gian ngày hôm sau xe tới đón, tài xế Trữ liền lái xe đi.
Nhìn Trần Kết muốn đeo hai túi lên vai, Diệp Tư Viễn nhấc chân cọ xát bắp chân của cô: "Để lên lưng anh"
Trần Kết cười một tiếng, giúp đỡ anh đeo túi lên, cô ngẩng đầu nhìn cửa lớn cách đó không xa, quay đầu lại cười đến rực rỡ: "Đi, Diệp Tư Viễn, leo núi đi."
Núi Linh Đang.
Ngồi xe cáp chậm rãi đi lên, Trần Kết hưng phấn nhìn cảnh sắc ở dưới xe cáp. Mùa đông nên du khách trên núi Linh Đang không nhiều lắm, xe cáp trước sau đều là trống rỗng, thảm thực vật trên núi có chút khô héo, không còn là một mảnh xanh lá mạ, có vẻ có chút tiêu điều cô đơn.
Xe cáp đến trạm, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đi thang cấp, cảnh sắc bên cạnh không quá khác bảy năm trước. Trần Kết phát hiện mình thế nhưng rõ ràng nhớ đường núi nơi này, bọn họ từng dịu dàng hôn môi bên cạnh lan can đó, từng ngắm cảnh ăn cơm dã ngoại trên tảng đá lớn đó. Lại một lần nữa sóng vai ngồi xuống nhìn cảnh sắc chân núi, Diệp Tư Viễn nhíu nhíu mày, hỏi: "Có nhớ anh đã từng hỏi em muốn đi đâu nhất không?"
"Nhớ."
"Khi đó em nói em còn chưa có nghĩ đến, hiện tại thế nào? Nghĩ tới chưa?"
"Vẫn không có thôi." Trần Kết lắc đầu, cô nhìn mắt Diệp Tư Viễn, cười nói, "Có phải chỉ cần em muốn đi, anh đều sẽ đi theo em không?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần là nơi em muốn đi, anh đều sẽ đi với em."
"Được, ngày mai em sẽ dẫn anh đi."
Diệp Tư Viễn nghi ngờ nhìn cô: "Ngày mai?"
"Đúng, ngày mai." Trần Kết cười giảo hoạt, "Đến lúc đó, anh cũng đừng sợ đến chạy trốn."
Đi gần hai giờ, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đến khách sạn Linh Đang lúc trước. Khách sạn nhỏ đã sớm thay đổi, lắp đặt thiết bị thành một khách sạn nghỉ ngơi cấp ba sao.
Trần Kết rất muốn ở gian phòng lúc trước, nhưng mã số gian phòng đã thay đổi, cuối cùng không thể để cô như ý nguyện. Diệp Tư Viễn mở cửa một gian phòng giường lớn xa xỉ ra, cùng Trần Kết đi vào phòng.
Lúc này đã là năm giờ chiều, bọn họ không có ý định lại ra cửa, gọi bữa ăn tối phục vụ ở trong phòng. Trần Kết đã giúp Diệp Tư Viễn cởi quần áo, sau khi cùng nhau tắm xong, anh đổi lại quần áo thể thao bằng bông vải thích hợp vận động.
Hai người vuốt ve an ủi trên giường lớn thoải mái mềm mại một lần, Trần Kết dần dần buồn ngủ. Cô dựa vào thân thể Diệp Tư Viễn, mắt không nhìn ti vi phía trước, trong đầu đột nhiên nhớ tới vấn đề quấy rầy cô, cô không nhịn được lại hỏi .
"Aizz, Diệp Tư Viễn, sao anh không nói với em lý do anh đột nhiên hiểu ra?"
Diệp Tư Viễn ngẩn ra, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật đúng là kiên nhẫn, anh cười: "Không phải là nói với em rồi sao, không có lý do."
"Không thể nào! Anh đừng nghĩ lừa gạt em."
Diệp Tư Viễn than thở: "Tại sao em vẫn không chịu tin tưởng anh chứ?"
"Bởi vì anh có tiền án." Trần Kết chu miệng lên, "Trước kia chính là do em quá tin tưởng anh mới có thể ngây ngốc đợi anh nhiều năm như vậy. Sau này, lời của anh nói, trong lòng em đều sẽ giảm bớt đi một chút, mới không tin anh hoàn toàn đâu."
Diệp Tư Viễn bất đắc dĩ cười: "Anh sẽ không nữa nuốt lời, nhất định."
"Lời này em phải giảm bớt một chút." Trần Kết cười khúc khích ra tiếng, ôm chặt eo Diệp Tư Viễn hơn, "Aizz, em hỏi thật, là có người khuyên anh đúng không?"
Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng"
"A! Thật sự có à?" Trần Kết lên tinh thần, ngửa mặt lên hỏi tiếp, "Là mẹ anh sao?"
"Không phải." Diệp Tư Viễn lắc đầu.
"Nhất định là A Lý!"
"Không phải." Diệp Tư Viễn lại một lần cười lắc đầu.
"Chẳng lẽ là Lưu Nhất Phong? Phùng Khiếu Hải?"
"Cũng không phải. Tiểu Kết, đừng đoán nữa."
"Ách. . . Không phải là. . . Diệp Tư Hòa chứ?" Trần Kết cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Vẻ mặt Diệp Tư Viễn không có lạnh xuống, ngược lại nụ cười càng mở rộng hơn: "Không phải. Em không đoán được đâu, đừng suy nghĩ nữa."
"Anh thật là đáng ghét! Mua bán nút thắt gì chứ!" Mắt Trần Kết khép hờ, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì nói, "Diệp Tư Viễn, bây giờ anh có liên hệ với Diệp Tư Hòa không?"
"Rất ít." Diệp Tư Viễn mím môi, nhỏ giọng nói, "Có lúc đi nơi ông nội sẽ nghe được tin tức của hắn, cũng đã gặp hắn mấy lần."
"A. . . Các người. . ." Trần Kết châm chước dùng từ.
"Bọn anh không có gì. Em đừng lo lắng, cuộc sống bây giờ của Diệp Tư Hòa rất yên tĩnh, chưa tới tháng nữa, hắn sẽ làm ba, vợ của hắn là một người rất chất phác. Anh nhìn ra, tình cảm bọn họ không tệ."
"Ừ."
"Chúng ta bây giờ cũng rất tốt, có phải không?" Diệp Tư Viễn dùng cằm vuốt ve cái trán Trần Kết, chậm rãi nói, "Tiểu Kết, anh đã buông xuống, anh không hận hắn. Những năm trước đây bởi vì mẹ anh, hắn cũng trôi qua không tốt. Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện xảy ra năm đó cũng không thể hoàn toàn trách hắn, lúc đó hắn mới tuổi, anh tin tưởng hắn cũng không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết có thể tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu như hắn biết, hắn nhất định sẽ không kiên trì bảo anh đi leo tường đó. Mà anh cũng không nhỏ, nếu như mà anh cẩn thận hơn một chút, hoặc là nghe lời Tần Lý nói thì chuyện gì cũng không xảy ra, cho nên anh cũng có trách nhiệm. Bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì nữa, trải qua nhiều năm như vậy, anh cũng đã sớm thích ứng thân thể bây giờ, anh đã. . . . . . một chút cũng không nghĩ ra, có tay là cảm giác gì. Nhưng mà anh vẫn sống rất tốt, có đúng hay không?"
"Ừ." Trần Kết cong khóe môi lên, dần dần nhắm hai mắt lại, "Tư Viễn, em mệt rồi."
"Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."
"Được, anh chừng nào mới ngủ?"
"Anh xem tivi thêm một chút nữa, chờ em ngủ thiếp đi thì anh liền ngủ."
"Được, Tư Viễn, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Diệp Tư Viễn dựa lưng lên giường, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đã nhắm mắt lại, từ từ ngủ thiếp đi. Vẻ mặt của cô càng ngày càng tĩnh lặng, cũng không lâu lắm liền phát ra tiếng thở nhẹ nhàng.
Diệp Tư Viễn nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong vút, lỗ mũi vểnh cao, môi mềm mại đỏ thắm. Trần Kết vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là cô thật đã gầy đi rất nhiều. Diệp Tư Viễn còn nhớ rõ nhiều năm trước, cô đứng ở trước mặt mình thì khuôn mặt ấy rất trẻ trung, trên má còn mang theo mập mạp trẻ con đặc biệt của thiếu nữ, khi anh trông thấy cô, cô sẽ cười ngượng ngùng, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, giống như một quả táo đáng yêu.
Đến tột cùng là người nào làm anh hồi tâm chuyển ý, xông ra nhà tù giam cầm anh nhiều năm qua, dũng cảm đi tới trước mặt cô?
Đáp án này, chỉ có Diệp Tư Viễn biết.
Anh cũng không muốn để cho Trần Kết biết điều bí mật này.
Đó là một đêm cuối cùng ở chung cư Prague.
Trần Kết nói ra một thỉnh cầu với anh: "Ở bên em một đêm cuối cùng, được không?"
Diệp Tư Viễn không có cự tuyệt, anh không biết nên cự tuyệt như thế nào, hoặc là anh hoàn toàn không muốn cự tuyệt.
Đây không phải là tình một đêm, Trần Kết chỉ là ôm anh thật chặt, ngủ say.
Diệp Tư Viễn ngồi máy bay mười mấy tiếng, chênh lệch còn có chút hỗn loạn, mãi cho đến rất khuya cũng không có buồn ngủ.
Anh ở dưới ánh đèn u ám nhìn mặt của Trần Kết, tuyệt đối không chịu dời tầm mắt đi. Anh hy vọng có thể khắc sâu từng vẻ mặt, mỗi một giọng nói, mỗi một ánh mắt của cô vào trong đầu, giữ lại để sau này từ từ nhớ lại.
Cô khóc, cô cười, bộ dạng cô như tên trộm, lúc cô làm chuyện xấu bị bắt, bộ dáng lúng túng rất đáng yêu, vẻ mặt cô tức giận đằng đằng, vẻ mặt đau thương bất đắc dĩ của cô. Trần Kết, Trần Kết, tất cả của cô, đều là kiếp số trong mệnh Diệp Tư Viễn anh.
Thứ anh không cho cô được thật sự quá nhiều, sao không thừa dịp cô còn trẻ, thả cô đi xa.
Diệp Tư Viễn cũng không hối hận quyết định năm năm qua của mình, anh cho đó là chính xác, anh biết việc đó sẽ mang đến khổ sở cho Trần Kết. Nhưng anh tin tưởng sức mạnh của thời gian sẽ chữa khỏi tất cả, giống như anh mất đi hai cánh tay, sau đó cũng từng cho là mình sẽ không sống được nữa, nhưng theo thời gian trôi qua, anh phát hiện sự thực lúc trước đã không cách nào thay đổi, chỉ có cắn răng dùng hai chân của mình tiếp tục sống.
Đối mặt với đoạn tình yêu này, Diệp Tư Viễn tin tưởng Trần Kết cũng có thể buông ra, cuối cùng cô sẽ quen biết được một người tốt, ghi nhớ anh ở trong hồi ức.
Nhưng Diệp Tư Viễn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ quên Trần Kết, đó là cô gái mà anh yêu mến duy nhất trong cuộc đời này.
Không biết thời gian qua bao lâu, Diệp Tư Viễn hơi có chút mỏi mệt, đúng lúc này, Trần Kết đột nhiên lật người, đưa lưng về phía anh nói mớ.
Diệp Tư Viễn hơi giật mình, anh cẩn thận nghe, phát hiện Trần Kết mơ hồ không rõ kêu tên của anh.
"Tư Viễn. . . Diệp Tư Viễn. . ."
"Tiểu Kết?" Anh tiến tới, thân thể dán sát vào phía sau lưng của cô, anh nhẹ nhàng gọi cô, "Sao vậy? Tiểu Kết."
Trần Kết không để ý anh, chỉ là bất an xoay thân thể, tiếp tục lầu bầu: "Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn. . . anh đang ở đâu?"
Diệp Tư Viễn giật mình, hiểu Trần Kết là gặp ác mộng, anh nâng phần còn lại của cánh tay phải lên nhẹ nhàng cọ lên cánh tay bên hông của cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, anh đang ở đây."
Thân thể Trần Kết đột nhiên ngưng giãy dụa, một lúc lâu sau cô đều không có động tĩnh, Diệp Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, cho là cô lại ngủ thiếp đi, không ngờ cô đột nhiên nâng thân thể lên, nhỏ giọng khóc.
Cô khóc đến rất đau lòng, rất đau lòng, hai cái tay níu lấy chăn ôm ở trước người, mặt vùi vào trong chăn: "Diệp Tư Viễn. . . Diệp Tư Viễn, anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu?"
"Anh đang đây, ở chỗ này." Diệp Tư Viễn đau lòng, nhìn bóng lưng gầy yếu của Trần Kết, sống lưng cong lên thật sâu, anh thật muốn ôm cô, ôm vào trong lòng ngực mình, cho cô một tia an ủi và ấm áp.
Thân thể Trần Kết hơi run rẩy, Diệp Tư Viễn thở dài, anh dán lưng vào cô thật chặt, tiến đầu đến gần... nói nhỏ ở bên tai của cô: "Tiểu Kết, đừng khóc, đừng khóc, anh đang ở đây."
Trần Kết dần dần an tĩnh lại, mấy phút sau, cô lại mở miệng, lần này giọng điệu cô đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Diệp Tư Viễn cảm thấy tuyệt vọng.
"Diệp Tư Viễn, anh đi đi, đi thôi, em sẽ sống tiếp thật tốt."
Trong lòng Diệp Tư Viễn vô cùng thương cảm, anh kiềm chế chất lỏng ấm áp trong mắt, biết rõ Trần Kết là đang nói mớ, lại không nhịn được đáp lại cô: "Tiểu Kết, em phải hạnh phúc. Em đáp ứng anh, nhất định phải hạnh phúc."
"Em sẽ không hạnh phúc." Trần Kết vẫn đưa lưng về phía Diệp Tư Viễn, nhưng đáp lời nói. Diệp Tư Viễn cả kinh, cho là cô đã tỉnh, quan sát một lát mới phát hiện lại không có.
Trần Kết tiếp tục lầm bầm: "Anh đi đi, Diệp Tư Viễn, anh đi đi, em sẽ sống tiếp thật tốt, em sẽ sống tiếp thật tốt. Anh đi. . . Anh đi. . . đi. . ."
Giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ, rốt cuộc lại lâm vào yên lặng, Diệp Tư Viễn nhẹ giọng than thở, nhìn bả vai Trần Kết bởi vì thân thể mới vừa giãy dụa nên đã lộ ở bên ngoài chăn, anh cúi đầu cắn chăn kéo lên trên, lần nữa thay Trần Kết che kín thân thể.
Động tác của anh hình như lại quấy rầy đến cô, Trần Kết lại một lần nữa nói thầm: "Không, không. . . Diệp Tư Viễn, anh. . . anh đừng đi, anh đang ở đâu? Ở nơi nào?"