Về nhà ngày thứ hai, sau bữa cơm trưa, Tần Lý gọi tôi đi vương quốc suối nước nóng của anh, tôi đi rồi.
Ngâm mình ở trong suối nước nóng với anh, nước sâu vừa lúc đủ lộ ra bả vai của hai chúng tôi, tôi trầm mặc không nói lời nào.
Tần Lý ở bên cạnh nhìn tôi, vỗ vỗ vai của tôi, hỏi: "Thế nào?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Gần đây em biết một người."
"Con gái?"
"Ừ."
"Cô ấy thích em?"
"Ừ."
"Em thích cô ấy sao?
Tôi dời tầm mắt, không dám trả lời.
Tôi thích cô.
Tần Lý nói: "Tư Viễn, em rất ưu tú, đừng tự coi nhẹ mình."
Tôi cúi đầu, nhìn vai của mình.
Phần còn lại của hai tay đã cụt của tôi giấu ở dưới nước, vách tường ao nước là màu đậm, cho nên màu nước cũng rất đậm, ánh sáng lại mờ mờ, làm tôi không thấy rõ tình huống dưới nước.
Lúc này, nếu như có người xa lạ nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không cảm thấy tôi có cái gì khác thường.
Chỉ có mình tôi biết, thân thể của tôi là tàn phế, là rách nát, tôi mất đi bộ phận thân thể loài người thường dùng nhất -- cánh tay.
Tôi rất ưu tú sao?
Tần Lý không nói gì thêm, ngâm nước nóng xong, chúng tôi cùng nhau phơi nắng, uống trà chiều. Ở vương quốc của anh, tôi cảm thấy rất tự do.
Tôi thật hâm mộ anh, lúc nào thì tôi cũng có thể nắm giữ một vương quốc của tôi.
Gần tối về đến nhà, ăn xong cơm tối, tôi và mẹ ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, điện thoại di động vang lên.
Tôi nhìn chằm chằm nó, mẹ hỏi tôi: "Tiểu Viễn, con có tin nhắn, không xem sao?"
Tôi nói: "Không có việc gì, một lát rồi xem."
Mẹ giúp tôi lấy di động từ trên bàn trà qua, đặt ở trên ghế salon bên cạnh tôi, nói: "Nói không chừng người khác có việc gấp tìm con đấy, xem một chút đi."
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng gác chân lên ghế salon, kẹp điện thoại di động, mở tin nhắn ra.
Quả nhiên là Trần Kết gởi tới, cô nói: Em sắp đến nhà.
Tôi trả lời: Có mệt không? Đã 26 tiếng rồi.
Cô gửi lại: Cũng may, thắng lợi trong tầm mắt.
Tôi tưởng tượng vẻ mặt của cô, cô ở trên xe lửa, ngồi ghế cứng tổng cộng 28 tiếng, tôi không biết hiện tại cô là lấy tư thế gì gởi nhắn tin.
Mẹ ở bên cạnh nhìn tôi, nói: "Tiểu Viễn, tin nhắn rất thú vị hả? Con đang cười cái gì."
Tôi đỏ mặt, nói với bà: "Không có gì. Mẹ, con trở về phòng, bạn học tìm con."
"Được, đi đi." Mẹ vỗ vỗ vai của tôi, tôi cúi người xuống, dùng ngón chân gắp điện thoại di động lên, trực tiếp cắn điện thoại di động vào trong miệng, bước nhanh trở về phòng.
Tôi ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng giúp Trần Kết nạp 200 tệ phí điện thoại. Tôi không biết nguyên nhân làm như vậy là gì, cô ngoài tiết kiệm đi đường dài, hơn nữa còn đi rất lâu, nhất định rất cố gắng.
Nạp tiền thành công, tôi để đeo tai nghe, nằm lại trên giường. Tôi suy tư chốc lát, bấm số điện thoại của cô.
Giọng nói của cô rốt cuộc vang lên ở bên tai tôi.
Tôi cười nói hàn huyên mấy câu với cô, rốt cuộc cô lại nói với tôi lời nói rõ ràng.
Tôi trầm mặc thật lâu, hỏi: "Trần Kết, em thật xác định?"
Cô lập tức trả lời: "Vâng, em xác định. Diệp Tư Viễn, em xác định!"
Tất cả phòng của tôi ầm ầm sụp đổ. Trong một phút kia, tôi đã quyết định, tôi nghĩ muốn đánh cuộc một lần.
Mặc kệ kết quả như thế nào.
Nghỉ đông năm đó là một đoạn thời gian rất kỳ diệu.
Tôi có một cô gái, cô gái của tôi.
Tôi và Trần Kết nói điện thoại, thông qua tin nhắn, mỗi ngày đều liên lạc.
Chúng tôi báo cáo cho đối phương hôm nay làm cái gì, ăn cái gì, cô sẽ nói cho tôi chuyện lý thú lúc làm ở siêu thị. Trần Kết là hợp thể rất mâu thuẫn, có lúc tôi cảm thấy cô rất hướng ngoại, hi hi ha ha, giống như một chút tâm sự cũng không có; có lúc, tôi lại cảm thấy cô rất hướng nội, sẽ có một chút đa sầu đa cảm của cô gái nhỏ, tôi không hiểu rõ cô ấy lắm. Thật ra thì, tôi không biết nhiều cô gái.
Ở trong quá trình trưởng thành của tôi, cô gái tiếp xúc được cũng không nhiều. Mặc dù cũng có một vài cô gái đã từng đối bày tỏ cảm tình với tôi, nhưng đối mặt một thân thể như vậy của tôi, đối mặt với cự tuyệt của tôi, họ đều rút lui.
Chỉ có Trần Kết, cô giống như cái gì cũng không sợ.
Tôi thường sẽ nghĩ tới cô, thời điểm nhớ cô, tôi liền mở điện thoại di động lên, nhìn tấm hình cô gửi cho tôi.
Pixel điện thoại di động của cô không hề cao, có lẽ chỉ có 30 vạn pixel. Trong hình, mặt của cô có chút mơ hồ.
Nhưng cô cười lại rực rỡ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ngày mùa đông tối tăm cũng giống như rắc đầy ánh mặt trời.
Trong một ngày tháng giêng, tôi theo ba mẹ đi nhà cô chúc tết.
Khi về nhà, đã là tám giờ tối.
Chú Tào nghỉ, là mẹ lái xe, ba ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tư Viêm và tôi ở ghế sau.
Tư Viêm luôn luôn hiếu động, leo lên leo xuống, có lúc dựa vào trên đùi tôi, có lúc kéo hai ống tay áo trống không của tôi qua chơi, có khi lại duỗi dài cặp chân đặt ở trên ghế dựa của ba. Mẹ quát lớn nó mấy câu, nó mới an tĩnh một lát. Không quá hai phút, nó lại động, đòi muốn ăn chocolate, vịn ghế ngồi dựa lưng của ba nói muốn nghe radio. Ba giúp nó đổi mấy đài, tôi cảm thấy rất kỳ quái, hình như mỗi đài đềuđang phát nhạc tình ca lãng mạn.
Nghe khúc tình ca uyển chuyển động lòng người, tôi nhìn ngoài cửa sổ. Bởi vì lễ mừng năm mới mà thời tiết lại không tốt, nên người đi trên đường rất thưa thớt.
Nhưng có rất nhiều tình nhân.
Tôi nhìn từng đôi đi lướt qua cửa kính, trên mặt của bọn họ đều mang một niềm hạnh phúc.
Có chàng trai dắt tay cô gái, có chàng trai ôm vai cô gái;
Có cô gái kéo tay của cánh tay chàng trai, có cô gái tránh ở trong ngực chàng trai để tránh gió.
Tôi lẳng lặng nhìn bọn họ, biết đời này tôi đều không thể làm được tất cả chuyện này.
Tôi nhớ tới cô gái của tôi, cô có khát vọng nhận được những chuyện này không?
Một cặp tình nhân đi ra từ cửa hàng nhỏ bên đường, trong tay cô gái đang cầm một bó hoa hồng đỏ to, tôi sững sờ, đột nhiên hỏi mẹ: "Mẹ, hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Hôm nay? 14 tháng 2, thế nào?"
"À. . . Không có gì."
Ba vỗ đầu một cái, cười lên, nói: "Bà xã, chúng ta đều quên, hôm nay là Valentine đấy."
Mẹ bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Đúng vậy, vừa đúng lễ mừng năm mới, đều quên hết. Khụ! Vợ chồng còn nói cái gì Valentine." Ba quay đầu lại, hỏi Tư Viêm: "Diệp Tiểu Viêm, hôm nay có cô gái nhỏ gọi điện thoại cho con không?"
Tư Viêm mê muội nhìn ba, nói: "Không có. Sao họ phải gọi điện thoại cho con?"
Ba nói: "Không phải bình thường con nói có người thích con sao? Thế nào đến hôm nay ngược lại không ai gọi điện thoại cho con rồi, con quá thất bại."
Tư Viêm bĩu môi, lại nháy nháy mắt với tôi. Trẻ con bây giờ đều trưởng thành rất sớm, mặc dù thằng bé mới 9 tuổi, nhưng tôi tin tưởng, nó đã hiểu ra hôm nay là ngày mấy, chỉ là nó không muốn nói ở trước mặt ba mẹ.
Lúc này, mẹ nói: "Diệp Tư Viễn, con thì sao? Có cô gái nào gọi điện thoại cho con không?"
Tôi cười cười, nói: "Không có, con và Tư Viêm thất bại giống nhau."
Tư Viêm cười hì hì lên, lột một viên chocolate liền nhét vào trong miệng tôi, nói: "Anh, vậy anh phải cố gắng lên!"
Tôi cúi đầu nhìn nó, nhịn không được bật cười, trong miệng tràn ngập vị ngọt.
Sau khi về nhà, tôi tắm xong, dùng chân bật máy điều hòa không khí, nằm chết dí trong chăn.
10h15, tiếng chuông điện thoại di động của tôi vang lên rất đúng giờ.
Tôi đeo tai nghe, lại nghe được giọng nói ngọt ngào truyền vào trong tai tôi:
"Diệp Tư Viễn, em về đến nhà rồi!"
Giọng nói của cô nghe rất kích động, nhưng có chút khàn, tôi biết rõ cô đứng ở trong siêu thị tám, chín tiếng, còn phải không ngừng giới thiệu sản phẩm với khách hàng, nhất định rất mệt mỏi.
Tôi nói: "Rất mệt phải không?"
"Tạm ổn. Aizz! Anh không biết đâu, hôm nay em bán chocolate, buôn bán rất tốt! Bổ sung thêm hàng vô số lần!"
"A. . ."
"Còn nữa, siêu thị tụi em có cửa hàng hoa, hôm nay hoa cũng bán hết rồi!"
"À . . ."
". . ."
Cô không có lên tiếng nữa, tôi nói: "Tiểu Kết, tại sao không nói chuyện?"
Cô hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Diệp Tư Viễn, anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
"Nói cái gì?" Tôi giả bộ ngu.
"Không có thì thôi. . ."
Tôi cười lên, hỏi cô: "Vậy còn em? Em có lời gì muốn nói với anh sao?"
"À. . . ừ. . . Diệp Tư Viễn, em hát cho anh một bài."
"Hả? Em còn có thể hát? Được, hát nghe thử một chút."
Cô hắng giọng một cái, nói: "Cổ họng em có chút khàn, hát không được hay, anh đừng cười em nha."
"Sẽ không, em hát đi, anh nghe."
Cô hát lên, là một ca khúc tôi chưa từng nghe qua:
"Em là thiên sứ, một thiên sứ lãng mạn cô đơn
Thích bay vòng quanh trái đất, là một trái tim không tìm được tình yêu ngọt ngào
Anh là cá heo, biển là một thành phố không có tường rào
Nhìn lên cầu vồng trên bầu trời, vết sẹo tình yêu trong lòng anh đã biến mất
Khi các thiên sứ biết được nỗi buồn của cá heo
Khi cá heo thương tiếc sự đau khổ của thiên sứ
Sự gặp lại của chúng ta trở nên rất đáng quý
Chúng ta ở trong gió, rơi nước mắt vui sướng
Thiên sứ rất muốn học xong bơi lội
Cá heo ở trong mộng bay đến giữa không trung
Tình yêu như vậy có lẽ không thoải mái
Nhưng chỉ có anh khiến em cảm động thật sâu
Thiên sứ thật muốn cho cá heo một nụ hôn
Nhưng biển tình thần bí như vậy, sâu như vậy
Cá heo muốn cho thiên sứ một cái ôm
Nhưng thiên sứ sống ở nơi cao như vậy
Có tình yêu sẽ không còn khó khăn
Em rất nhớ anh. . ." (1)
Sau khi hát xong, chúng tôi đều trầm mặc.
Một lúc lâu, Trần Kết mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Không dễ nghe à?"
"Không có, rất êm tai."
"A. . . Vậy...vậy không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây, anh nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Tiểu Kết." Tôi gọi tên cô.
"Hả?"
"Ti amo."(2)
". . ." Cô yên lặng một lúc, nói, "Anh nói cái gì?"
"Không có gì, không nghe rõ thì thôi."
"Ai ai! Không phải không nghe rõ, là nghe không hiểu!" Cô nóng nảy.
"Chỉ nói một lần, nghe không hiểu thì thôi. Anh đi ngủ, em cũng đi ngủ sớm một chút."
"Diệp Tư Viễn. . . Anh khi dễ em, anh khi dễ em nghe không hiểu tiếng chim, là tiếng địa phương chỗ anh sao?"
"Không phải, hôm nay chỉ nói một lần, sau này lại nói cho em nghe."
"À. . . Được rồi, vậy em cúp đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tôi ngồi dậy từ trong chăn, nhấn tắt điện thoại, kéo tai nghe xuống, đưa chân tắt đèn giường bên bàn rồi lại nằm xuống.
Thật lâu về sau, tôi vẫn không ngủ được, dứt khoát rời giường mở máy vi tính ra, tôi tìm được bài nhạc cô hát cho tôi nghe.
Tên bài hát là --《 thiên sứ và cá heo 》.
Tôi nối tai nghe với máy tính, không biết nghe bài hát này bao nhiêu lần.
Lúc mẹ vào phòng tôi, tôi cũng không nghe thấy.
Bà đi tới sau lưng tôi, tay phủ lên vai tôi, tôi mới phản ứng được, nghiêng đầu nhìn bà.
"Xin lỗi con trai, mẹ thấy đèn phòng con còn sáng, gõ cửa mấy lần con đều không có trả lời nên liền tiến vào. Cũng sắp 12 giờ, sao con còn chưa ngủ?"
Tôi không biết nên trả lời bà như thế nào, gạt tai nghe, nói: "Đang nghe nhạc, cũng nên ngủ rồi."
"Ừ, đi ngủ sớm một chút." Bà cười cười nhìn tôi, không nói thêm gì, quay người ra khỏi gian phòng, giúp tôi khép cửa lại.
Tôi nằm lại trên giường, lần nữa tắt đèn.
Điện thoại di động của tôi không hề báo trước mà vang lên nhạc tin nhắn.
Tôi lập tức bò dậy, ngón chân kẹp điện thoại di động vừa nhìn, là Trần Kết gởi tin nhắn tới:
"Tư Viễn, Hap¬py Valen¬tine’s Day."
Đây chính là cô gái của tôi, cô là một thiên sứ.
Ngoại truyện một, Valen¬tine’s Day hết
Chú thích:
(1) Đây là bài hát Angel and Dolphin thuộc ablum "Amour"
(2) Ti Amo Chocolate (Trung Quốc: 愛上巧克力) là một bộ phim hài lãng mạn-series phim truyền hình thần tượng Đài Loan năm 2012. Bộ phim truyền hình được sản xuất bởi Sanlih E-Truyền hình và Đài Loan Mobile sản xuất Công ty TNHH diễn viên Ngô Kiến Hào vào vai nam chính và Joanne Tseng là nữ diễn viên chính. Nó cũng sao Michael Zhang, Wang Zi, MC40, Guo Shu Yao, và Dou Zhi Kong. Việc chụp hình bắt đầu vào ngày 12 tháng 2 năm 2012 với "tình yêu sô cô la" là chủ đề chính. Nó lần đầu tiên được phát sóng vào ngày 10 Tháng Tư năm 2012 trên SETTV sau bẩm sinh Pair và phát sóng cuối cùng vào ngày 30, năm 2012.
Diệp Tư Viễn cũng nhịn không nổi nữa, anh cúi đầu hôn da hõm vai Trần Kết, cau mày trả lời: "Tiểu Kết, anh đang ở nơi này."
Trần Kết đột nhiên lao người tới, cô ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, chặt đến nỗi làm cho anh hít thở không thông. Đầu của cô dựa vào lồng ngực của anh, trong miệng càng không ngừng nói: "Không, không, anh đi rồi, anh không ở nơi này, không ở nơi này."
"Anh đang ở nơi này. Tiểu Kết, anh đang ở nơi này."
Tay Trần Kết di chuyển, cô vẫn nhắm mắt như cũ, tay ở thắt lưng Diệp Tư Viễn bắt đầu sờ từ sườn, sờ tới ngực, cuối cùng chạm đến phần còn lại của cánh tay đã bị cụt của anh.
Trần Kết nắm chặt phần còn lại cánh tay bị cụt của anh, tiếp không biết nặng nhẹ nhéo một cái. Mặc dù Diệp Tư Viễn đã cụt năm, nhưng nơi xương gảy vẫn không nhịn được cô hành hạ như vậy, anh đau đến cắn răng nhíu mày lại, liều mạng nhẫn nhịn mới không có kêu thành tiếng.
Trong miệng Trần Kết vẫn lầm bầm không ngừng, huyên thuyên làm Diệp Tư Viễn nghe không rõ cô đang nói cái gì.
Anh cẩn thận phân biệt, mới nghe rõ cô lăn qua lộn lại đang nói chính là mấy từ đơn tiếng Anh: Sweet, Heart, For¬ev¬er, For¬ev¬er, For¬ev¬er. . . . . .
Diệp Tư Viễn chống trán lên trán Trần Kết, nước mắt của anh rơi xuống, thấm ướt áo gối bên má.
Trần Kết đột nhiên kêu to lên: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn!"
"Sao thế? Tiểu Kết, em làm sao vậy?" Diệp Tư Viễn không hiểu Trần Kết đến tột cùng là nằm mộng thấy gì, cô ngủ không yên, thậm chí không ngừng nói mớ.
"Là anh. . . . . ." Bên môi Trần Kết hiện ra một nụ cười quỷ dị, cô tiếp tục nắm chặt phần tay bị cụt còn lại của Diệp Tư Viễn, có chút thõa mãn nói, "Là anh, là anh. . . . . . Thật sự là anh . . . . . Anh ở nơi này."
Diệp Tư Viễn đã không có biện pháp rồi, liền dứt khoát mặc cho cô náo. Anh không có nói chuyện, phần tay bị cụt còn lại bị Trần Kết bóp rất đau, nhưng anh tuyệt không muốn gọi tỉnh cô.
Đúng lúc này, Trần Kết đột nhiên nhăn mày lại thật sâu, cô chu miệng nhỏ một cái, hu oa một tiếng liền khóc rống lên, tay của cô buông lỏng phần tay bị cụt còn lại của Diệp Tư Viễn, ôm chặt thân thể của anh, từng giọt nước mắt của cô tuôn ra khỏi hốc mắt, toàn thân run rẩy lợi hại, cô lớn tiếng kêu:
"Diệp Tư Viễn! Anh đừng đi! Đừng đi! Đừng đi! . . . . . ."
Diệp Tư Viễn không biết nên trả lời như thế nào, anh không nhúc nhích nằm nghiêng, mặc cho cô ôm chặt anh.
"Đừng đi. . . . . . đừng đi! Đừng đi! Diệp Tư Viễn, anh đừng đi!" Trần Kết tiếp tục khóc nháo.
Diệp Tư Viễn thử an ủi cô: "Được, anh không đi. Tiểu Kết, đừng khóc, anh không đi."
"Anh lừa em."
"Anh không lừa em, anh thật sự không đi."
"Anh không thể gạt em."
"Anh không gạt em."
"Ừ. . . . . ." Trần Kết nở nụ cười, gương mặt cọ xát ở trước ngực Diệp Tư Viễn, bôi nước mắt lên trên thân thể của anh.
Nhìn cô thật thỏa mãn, giống như là một đứa bé thực hiện được nguyện vọng.
Trong lòng Diệp Tư Viễn gió nổi mây phun, nhìn bộ dạng Trần Kết, nghĩ tới tất cả chuyện vừa mới xảy ra
Anh vô cùng khiếp sợ, Tiểu Kết của anh, ở mấy năm này, có phải vẫn luôn trải qua mộng yểm như vậy không?
Bất lực kêu tên của anh, lệ rơi đầy mặt, tỉnh lại chỉ có thể đối mặt với một gian phòng trống rỗng?
Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Tư Viễn đột nhiên nổi lên hoài nghi, anh nghĩ tới quyết định anh cố thủ mấy năm. Cái quyết định này, có phải thật sự chính xác không?
Anh rời đi, cô thật sự sẽ không hạnh phúc nữa?
Hạnh phúc hư vô mờ mịt đó, đến tột cùng nên dùng cái gì để định nghĩa?
Diệp Tư Viễn nhớ lời của mình đã nói, cả đời thật rất dài, rất dài. . . . . . Như vậy, Trần Kết, em còn cần dùng thời gian bao lâu mới có thể thoát khỏi giấc mộng yểm này, chân chính quên anh?
Có phải anh làm xong chuẩn bị cả đời, cũng sẽ không bao giờ quên?
Nếu quả thật như vậy, vậy cố thủ này, đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm cô gái ở trong ngực, nét mặt của cô có chút quật cường, có chút thỏa mãn, đôi môi hơi động lên, cũng không nói gì.
Cô là một đứa ngốc, sống lưng Diệp Tư Viễn tê dại một hồi, hình như anh dự cảm được, có lẽ cô sẽ làm việc ngốc.
Ý nghĩ của anh đang mãnh liệt giống như sóng lớn trên biển rộng thì cánh tay Trần Kết đột nhiên phát lực, cô ôm thân thể của anh chặt hơn, móng tay cũng đâm vào sâu trong làn da của anh, Diệp Tư Viễn nghe được cô nói:
"Tư Viễn, em đang chờ anh trở về."
Con ngươi Diệp Tư Viễn trong nháy mắt phóng đại, trái tim kịch liệt nhảy lên, không có ai biết chuyện xảy ra vào đêm này mang cho Diệp Tư Viễn rung động như thế nào? Chính anh cũng không biết tâm tình của mình vào giờ phút này là như thế nào.
Anh biết rõ, anh yêu cô.
Năm năm chia lìa, anh cho là cô sẽ hận anh. Mấy lần trước chạm mặt, cô đều không cho anh sắc mặt tốt để nhìn, trong lòng Diệp Tư Viễn áy náy, biết đây đều là bình thường.
Nhưng vào buổi tối hôm ấy, Diệp Tư Viễn càng ngày càng phát hiện rõ, thì ra là cô vẫn yêu anh như cũ.
Nếu so với anh tưởng tượng, yêu càng sâu hơn.
Đến tột cùng anh nên làm cái gì?
Sau khi lăn qua lộn lại rất lâu, Diệp Tư Viễn rốt cuộc không chống cự nổi mệt nhọc, chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ thẳng tới chín giờ sáng ngày hôm sau, mở mắt, anh kinh ngạc phát hiện, Trần Kết đã rời đi rồi.
Khi đó, đối mặt quần áo ngổn ngang đầy đất, Diệp Tư Viễn hiểu rõ mình không có biện pháp mặc vào quần tây cần dây nịt. Anh gọi điện thoại cho Thẩm Tri, nhờ anh ta tới trợ giúp. Trong quá trình chờ đợi, anh gọi điện thoại cho Trần Kết, tắt máy.
Chuyện sau này liền bắt đầu trở nên đơn giản, rõ ràng.
Diệp Tư Viễn suy nghĩ tỉ mỉ hai buổi tối, nhanh chóng xử lý chuyện làm ăn, tất cả mọi người kinh ngạc vì anh đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng bọn họ đều ủng hộ anh, cũng vì thế mà cảm thấy vui mừng.
Diệp Tư Viễn hỏi thăm tung tích của Trần Kết, điện thoại di động của cô vẫn tắt máy. Cô không ở nhà, còn xin nghỉ với lãnh đạo công ty, Tô Uyển Tâm nói Trần Kết chỉ đem theo một túi tùy thân, không có mang va ly hành lý lớn, cô hẳn không phải là đi du lịch.
Diệp Tư Viễn gần như có thể xác định, cô trở về quê. Vì vậy, anh cự tuyệt Thẩm Tri nói muốn cùng đi, một thân một mình leo lên chuyến bay đến tỉnh K.
Lần này, anh xác định tim của mình, biết mình nhất định phải dũng cảm.
Anh đã quyết định sai lầm, hao phí năm năm, cũng làm trễ nãi cô năm năm. Anh quyết định, muốn dùng cả đời còn dư lại đi chuộc tội, đi đền bù, dùng hết tất cả sức lực, cho cô hạnh phúc.
Đúng, xác thực có người khuyên Diệp Tư Viễn, Trần Kết vẫn muốn biết người kia đến tột cùng là người nào? Cô làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, người kia chính là bản thân cô.
Năm giờ rưỡi sáng, Diệp Tư Viễn và Trần Kết ở núi Linh Đang ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.
Sáng sớm mùa đông, mặt trời mọc trễ, nhiệt độ cũng rất thấp.
Trần Kết núp ở trong áo khoác ngoài của Diệp Tư Viễn, ôm lấy thân thể ấm áp của anh, nhìn phương xa.
Cả đỉnh núi có hai người bọn họ, mặt trời rốt cuộc dâng lên, cảnh tượng này vẫn chấn động lòng người như cũ. Trần Kết tựa vào trong ngực Diệp Tư Viễn, nghĩ đến suy nghĩ trong lòng của cô ở giờ phút này vào bảy năm trước.
Cô tin tưởng, tình cảm của cô và Diệp Tư Viễn có thể chống lại tất cả khảo nghiệm của thế gian, thời gian, không gian, tất cả đều không phải là vấn đề.
Hiện tại, cô càng thêm xác định.
Nhìn xong mặt trời mọc, Diệp Tư Viễn nghĩ đến một ngày trước Trần Kết nói, hỏi: "Ngày hôm qua em nói, muốn dẫn anh đi nơi nào?"
Con ngươi của Trần Kết xoay động, cười lém lỉnh một tiếng, nói: "Anh đi theo em."
Thì ra là, núi Linh Đang trong gần hai năm này mới xây dựng một đài nhảy Bungee.
Diệp Tư Viễn kinh ngạc mà nhìn chiếc cầu nhảy kết cấu bằng thép này ở xa xa đó, phía dưới cầu nhảy là vách đá, đáy vực có một hồ nước trong xanh.
"Hắc, anh dám nhảy không?" Trần Kết kéo cánh tay áo trống không của anh, "Đi chung với em."
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, gương mặt của cô bị gió núi thổi trúng nên có chút hồng, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Anh cười lên, gật đầu: "Dám."
Nhân viên làm chuẩn bị cho bọn họ, nhắc nhở bọn họ lấy trang sức, móc tất cả mọi thứ trong túi ra.
Trần Kết móc hết trong túi mình, lấy được khuyên tai, dây chuyền, cởi xuống đồng hồ đeo tay, lại giúp Diệp Tư Viễn tháo vòng chân của chân trái xuống. Cô biết trong túi quần áo của Diệp Tư Viễn sẽ không đựng đồ gì, nên cũng không móc ra.
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn túi của mình, nhẹ nói: "Giúp anh móc túi áo bành tô một chút."
"Cái gì? Anh bỏ cái gì vào chứ?" Trần Kết vừa nói, vừa đưa tay móc ra. Đột nhiên, cô ngây ngẩn cả người.
Cô mò được một cái hộp nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Tư Viễn, anh cười đến ấm áp, Trần Kết chần chờ duỗi tay ra ngoài, nhìn cái hộp nhỏ nhung tơ màu xanh dương đậm trong tay.
Lòng của cô "thịch thịch thịch" nhảy lên, Diệp Tư Viễn mong đợi nhìn cái hộp: "Mở ra xem một chút. Thật xin lỗi, anh không thể tự mình mở ra."
Trần Kết nghe lời mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Hốc mắt cô ướt, vểnh môi nói: "Anh làm gì thế?"
"Tiểu Kết, gả cho anh, được không?"
Giọng nói Diệp Tư Viễn trầm thấp, tóc của anh hơi dài, bị gió thổi có chút rối loạn. Ánh mắt của anh thành khẩn, dịu dàng, kiên định, lóe ra ánh sáng còn chói mắt hơn chiếc nhẫn kim cương.
Trần Kết đưa tay trái ra trước mặt Diệp Tư Viễn, năm ngón tay mở lớn: "Anh giúp em đeo lên, em liền đồng ý với anh."
Diệp Tư Viễn ngẩn ra, anh nhìn cái hộp trên tay phải Trần Kết, cúi đầu xuống liền cắn chiếc nhẫn trong hộp. Từ nhỏ anh đã biết sử dụng miệng giúp đỡ làm việc, răng môi rất linh hoạt. Dùng răng ngậm cái nhẫn đó lên, nhẹ nhàng đeo vào ngón trở vô danh trên tay trái Trần Kết.
Sau khi mang vào, anh nghiêng đầu, ở trên mu bàn tay Trần Kết, dùng răng cắn chiếc nhẫn, từ từ đeo nó vào ngón tay cô. Kích cỡ chiếc nhẫn vừa vặn, kim cương sáng chói lộ ra trên ngón tay dài nhọn của Trần Kết, cực kì đẹp đẽ.
Sau khi mang xong, Diệp Tư Viễn ngẩng đầu lên cười: "Mang xong rồi."
"Hừ." Trần Kết quay đầu, làm bộ như ngắm phong cảnh.
"Aizz, em đừng nói chuyện không giữ lời đó."
". . . . . ."
"Tiểu Kết, em. . . . . . nguyện ý gả cho anh không?"
Trần Kết lau mắt, ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không nói lời nào như cũ.
"Tiểu Kết. . . . . ."
Lúc này, nhân viên làm việc đi tới: "Lấy ra hết rồi chứ? Tôi buộc dây cho hai người rồi."
Diệp Tư Viễn và Trần Kết mặt đối mặt, được cột chặt ở chung một chỗ. Bởi vì Diệp Tư Viễn không có hai cánh tay, nhân viên làm việc nhắc nhở Trần Kết, trong quá trình nhảy xuống nhất định phải ôm anh thật chặt, nếu không thân thể hoặc đầu hai người xảy ra va chạm thì sẽ rất nguy hiểm.
Trần Kết kiên nhẫn ghi nhớ, rốt cuộc đi đến bên cầu nhảy với Diệp Tư Viễn.
Nhìn vách đá dưới chân, cô giơ tay lên ôm sát hông của anh, đã dùng hết toàn bộ hơi sức.
Cô nói: "Có vài người từng chìm dưới nước thì sẽ sợ nước, có vài người từng gặp hỏa hoạn thì sẽ sợ hỏa. Em từng rơi lầu, nhưng mà một chút cũng không sợ độ cao, thậm chí lá gan còn lớn hơn trước".
Diệp Tư Viễn ngưng mắt nhìn cô, cô nói tiếp, "Lần đó cũng không đáng sợ. Diệp Tư Viễn, lần này chúng ta liền cùng nhau điên cuồng một chút đi."
"Được."
Trần Kết nở nụ cười: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong."
"Diệp Tư Viễn, em nguyện ý."
Diệp Tư Viễn ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng, Trần Kết đã mang theo thân thể anh, trực tiếp ngã người xuống.
Rơi vào vực sâu hạnh phúc đó, lại lần nữa bay lên thiên đường ngọt ngào.
Rơi xuống cực nhanh, hoá ra là một loại cảm giác như vậy.
Trần Kết lớn tiếng hét ầm lên, Diệp Tư Viễn cũng không nhịn được hô to ra tiếng.
Tóc của bọn họ tung bay theo gió, hai người đều can đảm mở mắt, trong mắt chỉ có bóng dáng nhau, giống như thời gian đã bất động, hoàn toàn không nhìn thấy phong cảnh gào thét trôi qua ở bên cạnh.
Bọn họ ôm nhau thật chặt, trên không trung bắn lên một lần lại một lần, rơi xuống, tiếp tục bắn lên, rồi rơi xuống lần nữa.
Con người khi còn sống tựa như nhảy Bungee, có cao triều, có thung lũng, chìm nổi trôi giạt, cuối cùng sẽ bình tĩnh trở về.
Diệp Tư Viễn và Trần Kết, hai người buộc chung một sợi dây, đầu dưới chân trên dao động qua lại giữa khe núi. Thân thể của bọn họ vẫn dán sát ở chung một chỗ như cũ, đợi đến khi sợi dây không hề bắn lên xuống nữa, Trần Kết nhắm mắt lại, đưa hai tay ra bưng lấy gương mặt Diệp Tư Viễn.
Bọn họ lấy một loại tư thế kỳ quái hôn môi, thân thể vẫn còn đang lắc lư với biên độ lớn. . . . . .
Lắc lư như con thoi ở giữa núi sông, hôn trong gió mát cây xanh.
Trần Kết mở mắt, phát hiện Diệp Tư Viễn đang nhìn cô, tóc của anh rơi ngược xuống, có vẻ hơi tức cười. Nhưng ánh mắt của anh đen nhánh sáng ngời, còn mang theo nụ cười.
"Diệp Tư Viễn, em nguyện ý." Trần Kết nở nụ cười, kiên định nói.