Tịch Hạc im lặng ba giây, biết rằng Nghiêm Hãn Hải đang nói sự thật, bà cũng nhận thấy rằng suy nghĩ quá mong manh của Diêm Thanh Viên hoàn toàn khác với suy nghĩ của họ.
"Vậy bây giờ thái độ của thằng bé đối với Nghiêm Trạch Thanh thế nào?" Suy một ra ba, vẫn có thể thăm dò thái độ của cậu đối với anh hai yêu thích của cậu như thế nào.
"Em ấy không còn dính Nghiêm Trạch Thanh làm nũng được hời nữa." Nghiêm Hãn Hải dựa vào ghế dành cho ông chủ nói, "Nhưng anh hai luôn bày tỏ ý định muốn tham gia vào tương lai của em ấy, tuy Diêm Thanh Viên chưa bao giờ tỏ thái độ, nhưng trên thực tế...!Mỗi lần nghe Nghiêm Trạch Thanh nói sẽ ở bên em ấy, đều cười lên."
Thật ra Diêm Thanh Viên đã rất bất lực khi giữ Nghiêm Trạch Thanh, điều thú vị chính là e rằng Nghiêm Trạch Thanh là người duy nhất khiến Diêm Thanh Viên không có khả năng từ chối.
Đôi môi đỏ mọng của Tịch Hạc nhếch lên, nhưng giọng nói lại không hề để lộ tâm trạng: "Nghiêm Trạch Thanh cũng không phải là một đứa trẻ giỏi dính người."
"Con người luôn giỏi che giấu và thay đổi khi đối mặt với người mình thích." Nghiêm Trạch Thanh dường như đã phát hiện ra sự thay đổi của Diêm Thanh Viên, cũng chuyển từ trạng thái khống chế mạnh mẽ sang trạng thái cần được khống chế, Nghiêm Trạch Thanh cũng đang toàn tâm toàn ý ỷ lại Diêm Thanh Viên.
"Mẹ biết rồi." Nghe vậy, tình cảm của Diêm Thanh Viên đối với bọn họ hẳn là sẽ không dễ dàng tiêu tán như vậy, Tịch Hạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy khi nào mẹ mới đợi được Diêm Thanh Viên quay về?"
Ý của Tịch Hạc đã rất rõ ràng.
Diêm Thanh Viên phải về, nhất định phải về.
"Bây giờ thằng bé không cha không mẹ, một thân một mình ở bên ngoài, vừa mới thành niên chưa học cấp ba, nếu cứ để cho thằng bé tùy hứng như vậy, nhất định sẽ hối hận vì sự tầm thường của mình." Rốt cuộc Tịch Hạc vẫn còn thói quen nuôi dạy con mình, bà vẫn vô thức coi Diêm Thanh Viên như con của mình.
"Em ấy có kế hoạch rất rõ ràng mục tiêu tương lai của mình, hơn nữa cũng có sở thích của riêng mình, thứ lỗi cho con nói thẳng, cho dù không đến Nghiêm gia thì em vẫn có thể sống rất tốt." Lúc Nghiêm Hãn Hải nói như vậy, giọng điệu hình như không thay đổi quá nhiều, nhưng sau khi nói xong câu đó ý của hắn đã vô cùng rõ ràng.
Tịch Hạc nhíu mày, Nghiêm Hãn Hải đang nói cho bà biết dù cho không cần bọn họ bồi dưỡng Diêm Thanh Viên cũng sẽ trở thành một người xuất sắc, tuy nghe không thoải mái gì, nhưng Tịch Hạc vẫn không phản bác, bà và Nghiêm Kỳ Thúy luôn vô cùng nghiêm khắc với hai đứa con đầu lòng của họ, họ cũng dần dần cảm nhận được điều này.
"Vậy khi nào thẳng bé về?" Lần này không còn lý do gì nữa, Tịch Hạc đã nói rất rõ ràng rằng bà muốn Diêm Thanh Viên trở về.
"Mẫu thân, chỉ cần Diêm Thanh Viên có thể về, cho dù là thân phận gì mẹ cũng sẽ không để ý à?" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Y trêu chọc, như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
"Chẳng hạn như?" Còn thân phận gì nữa? Tịch Hạc nhíu mày suy tư, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, chẳng lẽ...
"Nếu đó là bạn đời của con thì sao?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
Lúc này Nghiêm Trạch Thủy ngồi ở một bên cũng nghe được những lời này, anh ngước mắt nhìn, nhìn thấy sắc mặt Tịch Hạc không hề thay đổi.
"Có thể." Vì sao không thể? Năm đó bọn họ có thể chấp nhận Diêm Thanh Viên đi tìm Nghiêm Hãn Hải, cũng có thể chấp nhận Nghiêm Hãn Hải lại tìm Diêm Thanh Viên, đều như nhau, có gì cần đặc biệt dò hỏi sao?
"Vậy bây giờ con muốn bắt đầu theo đuổi em ấy, có lẽ cần một khoảng thời gian, con không biết cần theo đuổi người yêu phải mất bao lâu, nếu theo đuổi thành công con sẽ em ấy đi gặp mọi người." Nghiêm Hãn Hải tạm dừng một lát rồi nói, "Như vậy cũng có thể cho em ấy một lý do để về Nghiêm gia."
"Mẹ biết rồi." Tịch Hạc nói, sau đó đột nhiên cúp điện thoại, không cho người ta cơ hội phản ứng.
Sau khi Tịch Hạc đặt điện thoại xuống, bà khoanh tay suy tư, theo đuổi thành một người thì mất bao lâu?
Chuyện này bà cũng không có kinh nghiệm, tất cả khởi đầu của bà và Nghiêm Kỳ Thúy đều bắt nguồn từ lợi ích, cả hai đều rất hài lòng với thân phận, tính cách và lợi ích của nhau, thậm chí đêm tân hôn cũng trải qua một cách công thức, sau đó là không ngừng mài giũa đạt được sự ăn ý, đến tận bây giờ hai người cũng chưa từng nói lời yêu thương nhau.
Tịch Hạc không nghĩ kinh nghiệm của mình có thể dùng làm tài liệu tham khảo.
Vì vậy bà đột ngột hỏi Nghiêm Trạch Thủy: "Đến giờ con vẫn chưa yêu đương à?"
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt một lúc, nở một nụ cười gượng, sao lại bỗng chĩa mũi dùi lên đầu anh chứ.
"Xin lỗi, mẫu thân, đến giờ vẫn chưa." Thời học sinh của Nghiêm Trạch Thủy đều dồn vào việc học, sau khi đi làm tất cả mục tiêu đều dồn vào công việc, khoảng thời gian thoải mái đều trải qua cùng Diêm Thanh Viên, cho đến giờ anh...!Quả thật không đặc biệt chú ý đến một người phụ nữ độc đáo nào.
Tịch Hạc híp mắt lại, bắt đầu suy tư, có phải đây là tác dụng phụ khi bọn họ luôn yêu cầu Nghiêm Trạch Thủy phải xuất sắc không? Khiến anh trở thành một đứa ngốc chỉ biết học tập và làm việc, không gần sắc đẹp của phụ nữ?
Nghiêm Trạch Thủy không ngừng toát mồ hôi lạnh dưới ánh mắt của Tịch Hạc.
"Con có định liên hôn không?" Tịch Hạc hỏi thẳng.
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, trả lời: "Nếu là một người phụ nữ phù hợp và hữu ích, con cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt."
"Phải không?" Tịch Hạc cũng cảm thấy liên hôn không có gì không tốt, bà cũng không cho rằng mình và Nghiêm Kỳ Thúy là thất bại, "Vậy khi nào con chuẩn bị xong thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ chọn đối tượng liên hôn cho con."
"Được." Trong lòng Nghiêm Trạch Thủy cũng không có gì bất mãn, anh đã sớm chuẩn bị tâm lí.
"Vậy con đi sắp xếp một bảng câu hỏi đi." Tịch Hạc truyền đạt mệnh lệnh cho Nghiêm Trạch Thủy, "Tiền đề là làm thế nào để theo đuổi người yêu, trong đó phải bao gồm thời hạn và đặc điểm của người yêu, tất cả những người tham gia bảng câu hỏi đều có thể nhận được tiền thưởng miễn là họ viết nghiêm túc, sau ba ngày thì đóng lại rồi gửi đến mail của mẹ."
Nghiêm Trạch Thủy gật đầu đồng ý, anh đương nhiên biết tất cả là vì điều gì, cuối cùng không thể nhịn được cười sau khi Tịch Hạc rời đi.
Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng anh cũng sẽ bị sốc, cha mẹ tinh anh đã từng quá cao như thể vĩnh viễn không thể chạm tới, giờ đã thay đổi từng chút một, sự thay đổi này rốt cuộc là do tuổi tác, hay là do Diêm Thanh Viên, anh cũng không biết, nhưng...!Thật ra rất vui vẻ.
Hóa ra cha mẹ cũng không phải lạnh băng vô tình.
Cũng không phải không thể thay đổi.
Chỉ là bảng câu hỏi này nên làm thế nào đây? Nghiêm Trạch Thủy cười khổ, đây là lần đầu anh nhận được nhiệm vụ kỳ lạ như vậy.
Diêm Thanh Viên đã hoàn thành công việc dự kiến sẽ hoàn thành ngày hôm nay, gõ cửa phòng Diêm Đàm lần nữa.
"Sao thế?" Diêm Đàm quay đầu, nhìn thấy Diêm Thanh Viên đang ngớ người ở cửa.
"Anh...!Anh làm mấy chuyện này mà sao không thèm đóng cửa vậy?!"
Diêm Thanh Viên chết lặng nhìn những đồ vật nguy hiểm khác nhau được đặt xung quanh phòng Diêm Đàm vào lúc này, những đồ vật màu đen kia được đặt thật cẩn thận trên chiếc giường màu xanh nhạt, có vẻ như chúng đang được bảo trì lại từng cái một, Diêm Thanh Viên thậm chí còn phát hiện một người đàn ông lôi thếch lếch thếch như Diêm Đàm thậm chí thà làm bẩn ga trải giường màu xanh nhạt cũng nhất quyết phải để vũ khí bảo bối của anh ấy được nằm thoải mái dễ chịu.
"Tò mò lắm à?" Diêm Đàm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diêm Thanh Viên, vẫy gọi cậu đến đây, "Dạy em phân biệt công dụng của mấy thứ này nhá?"
"Em phân biết mấy cái này làm gì chứ, em là công dân tốt tuân thủ pháp luật đó nha, tuyệt đối sẽ không có mấy thứ này." Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tất cả những thứ màu đen này đều mang theo một luồng sát khí nồng nặc, lúc này khuôn mặt bình thường không có ý xâm phạm của Diêm Đàm tràn đầy lạnh lẽo mãnh liệt, khiến cậu không nhịn được nhẹ nhàng nuốt nước miếng.
"Em không thấy hứng thú hả? Không phải con trai bình thường đều thích những thứ này sao?" Nói xong Diêm Đàm suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, bình thường con trai cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng em lại rất thích."
"Em có thích đâu!" Diêm Thanh Viên lập tức phản bác.
"Nhưng trước đây không phải em rất hay ăn món tráng miệng ngọt sao?" Chí ít trong trí nhớ của Diêm Đàm, Diêm Thanh Viên luôn ăn đủ loại đồ ngọt, anh ấy thưởng thức không được, chỉ cảm thấy vị ngọt ngấy trong miệng.
"Đó là do những thứ như thế này thường giết thời gian!" Diêm Thanh Viên lập tức phản bác, "Cho nên đây chính là lý do mỗi lần anh về đều mang kẹo cho em sao?"
Mỗi lần Diêm Đàm làm nhiệm vụ về đều mang kẹo cho cậu, điều thú vị chính là không chỉ có kẹo trong nước mà còn có kẹo từ nước ngoài, bây giờ nghĩ lại Diêm Đàm đã lầm tưởng rằng cậu đặc biệt yêu thích món tráng miệng ngọt.
"Vậy những thứ anh cho em, em đều không thích hả?" Diêm Đàm ngạc nhiên.
"Cũng không phải không thích, ít nhất những viên kẹo kia ăn rất ngon." Những gì Diêm Thanh Viên nói là thật, hơn nữa cậu cũng sẽ không xoi mói quà người khác tặng cho cậu.
"Ừ." Diêm Đàm hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, tiếp tục bảo quản đồ của anh ấy.
Diêm Thanh Viên ngồi bên cạnh Diêm Đàm, rất tò mò những thứ nguy hiểm này rốt cuộc làm sao thông qua kiểm tra an ninh, lại nói tiếp mấy thứ này anh ấy vẫn luôn mang theo trên người sao? Có vẻ như không phải, cậu cảm thấy Diêm Đàm luôn có thể bất tri bất giác làm ra rất nhiều chuyện ngoài dự liệu.
Lúc này cậu nhìn Diêm Đàm, vẻ mặt của Diêm Đàm rất khác so với thường ngày, động tác của anh ấy vô cùng thận trọng, dường như những thứ này đều là vật phẩm vô cùng quý giá của anh ấy, tuyệt đối không muốn xảy ra bất kỳ tổn hại nào, vẻ mặt nghiêm túc như vậy còn nghiêm túc hơn lúc anh ấy tỏ tình với cậu.
Xem ra Diêm Đàm thật sự rất thích những thứ này của mình.
Cho dù Diêm Đàm không có cậu, anh ấy cũng có thể sống cuộc sống của riêng mình, sở thích của riêng mình, có thứ mình muốn trân trọng, như vậy thật sự quá tốt.
Diêm Thanh Viên nhìn rồi bỗng nghĩ đến Nghiêm Hãn Hải, người ấy, đến giờ Diêm Thanh Viên vẫn chưa rõ rốt cuộc Nghiêm Hãn Hải thích gì, rốt cuộc quan tâm điều gì, ngoại trừ nói thích cậu, dường như hắn không đặc biệt quan tâm đến thứ gì, cũng không có hứng thú với tất cả các loại giải trí đang thịnh hành lúc này, thậm chí Diêm Thanh Viên còn không biết xu hướng hành động của đối phương là gì.
Nếu Nghiêm Hãn Hải ngoài thích mình ra thì không quan tâm đến điều gì nữa, vậy cuộc sống của hắn sẽ nhạt nhẽo đến mức nào?
Diêm Đàm lắp ráp lại những thứ đó, cất chúng đi lần nữa, cuối cùng sau khi xong hết thì mới hỏi Diêm Thanh Viên: "Tìm anh có chuyện gì?"
Diêm Thanh Viên nhìn ga giường đã trở nên bẩn thỉu rồi thở dài thườn thượt, đứng dậy kéo ga giường của Diêm Đàm ra định giặt lại, cầm ga giường màu xanh nhạt, nghe thấy Diêm Đàm hỏi, Diêm Thanh Viên mới nói: "Em muốn theo đuổi Nghiêm Hãn Hải."
Diêm Đàm chớp mắt: "Em tới đây là định đâm chọt trái tim anh đó hả?"
"Em đâu có." Diêm Thanh Viên hơi ngượng ngùng cầm ga giường, "Ngoài anh Diêm ra thì em không biết nên tìm ai để thương lượng nữa."
Vẻ mặt Diêm Đàm rất quái dị: "Có lẽ em nên tìm nhiều bạn bè hơn."
"Đợi khi nào nhập học thì em sẽ đi tìm bạn." Diêm Thanh Viên lập tức nói.
Diêm Đàm từ chối cho ý kiến, hỏi: "Vậy em muốn nói cái gì? Bảo anh cho em lời khuyên?"
"Dạ."
"Sao em lại nghĩ là anh biết?" Diêm Đàm chỉ vào mặt mình, "Anh trông giống có kinh nghiệm lắm hả?"
"Bởi vì...!Có vẻ như chuyện gì anh cũng làm được." Diêm Đàm trong lòng Diêm Thanh Viên dường như có thể làm rất nhiều chuyện lợi hại vậy.
Diêm Đàm chớp mắt, ho khan một tiếng, quả thật anh ấy biết.
"Em muốn theo đuổi theo kiểu nào?"
"Cái này có gì khác nhau ạ?" Diêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt.
"Đương nhiên có rồi, em muốn thúc đẩy nhanh chóng hay là làm từ từ?" Diêm Đàm ra dáng một giảng viên.
"..." Đôi mắt Diêm Thanh Viên trông mong nhìn Diêm Đàm, bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
Có một cánh cửa hoàn toàn mới đang mở ra cho mình.
Buổi tối khi Nghiêm Hãn Hải trở về đã ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn, hắn về quá muộn, dù cho nói trở về ăn cơm nhưng chưa chắc có thể về đúng giờ.
Lúc này vậy mà vẫn còn mùi thức ăn, Nghiêm Hãn Hải theo bản năng nhìn về phía nhà bếp, phòng ăn bên cạnh nhà bếp lúc này được thắp sáng bằng ánh đèn dịu nhẹ, so với bầu không khí thường ngày trong biệt thự mở hết đèn như ban ngày, bây giờ xung quanh đã có chút ái muội, chỉ là Nghiêm Hãn Hải không nghĩ nhiều về điều đó.
Dường như Diêm Thanh Viên nghe thấy tiếng đóng cửa nên ngay lập tức đi ra, nhưng khoảnh khắc này lại khiến Nghiêm Hãn Hải ngây ngẩn cả người.
Khác với trang phục của Diêm Thanh Viên mà hắn nhìn thấy vào ban ngày, bây giờ Diêm Thanh Viên dường như...!Đã khác.
Mái tóc đáng yêu mềm mại của thiếu niên tùy ý rũ bên tai, cậu khẽ mỉm cười, đôi môi hồng hào căng mọng, dưới ánh đèn mờ ảo dường như được phủ một lớp sáng bóng nhàn nhạt.
Diêm Thanh Viên cũng không mặc lại áo lót và quần đùi trông quá thoải mái kia mà mặc một chiếc áo thun trễ vai màu trắng tinh khiết, bờ vai đáng yêu mượt mà trắng như tuyết, đường cong đôi chân được quần jean ôm sát, trang trí nhỏ trên đó càng có vẻ đáng yêu, lúc này trên người thiếu niên còn mặc tạp dề màu hồng, đó là Nghiêm Trạch Thủy đặc làm riêng, rất đáng yêu.
Mái tóc hơi dài lúc này được một chiếc kẹp tóc nhỏ kẹp lại, lộ ra một nửa gò má vô cùng đẹp, nhưng bên còn lại lại bị mái tóc dài che đi một chút, nhưng nụ cười dịu dàng kia lại hoàn toàn khác trước.
Nghiêm Hãn Hải tinh ý nhận ra những thay đổi trong trang phục của Diêm Thanh Viên, khác với quần áo mà Nghiêm Trạch Thanh mua theo sở thích khi cậu còn là tiểu thiếu gia, giờ đây toàn thân Diêm Thanh Viên lộ ra vẻ trẻ trung sạch sẽ lại đáng yêu.
"Cậu về muộn." Diêm Thanh Viên nhẹ giọng nói.
"Có hơi muộn, lẽ ra tôi nên gọi điện trước cho em." Từ đầu đến cuối hắn đều không liên lạc với Diêm Thanh Viên, nhưng sau khi trở về nhà hắn có thể ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, vì vậy hắn biết Diêm Thanh Viên Diêm Thanh Viên luôn hâm nóng thức ăn.
"Tôi đoán được, dù sao công việc của cậu vẫn luôn rất bận, vì vậy hôm nay tôi hâm nóng bữa tối vài lần nhưng vẫn không mất hương vị đâu nha."
Giọng điệu của Diêm Thanh Viên không như mọi khi, hôm nay cậu nói chuyện rất chậm, như thể đang thảo luận một chuyện gì đó, vì để đối phương nghe rõ mà cố tình đè thấp giọng điệu, nhưng dưới bầu không khí ái muội này Nghiêm Hãn Hải thậm chí còn cảm thấy dường như mình có thể nghe được Diêm Thanh Viên nhẹ nhàng nỉ non bên tai.
"Cảm ơn, lần sau tôi sẽ nói trước với em khi nào tôi về." Nghiêm Hãn Hải cảm thấy cuộc trò chuyện hiện tại của họ giống như một cặp vợ chồng trẻ mới ở chung với nhau, mà Diêm Thanh Viên chính là cô vợ ở nhà nôn nóng đợi hắn về, có suy nghĩ này Nghiêm Hãn Hải như bị ma xui quỷ khiến vậy mà sinh ra cảm giác áy náy, "Xin lỗi, tôi nên nói trước với em."
"Không sao, chờ đợi là hạnh phúc." Âm điệu cuối cùng của Diêm Thanh Viên hơi cao lên, mang theo một nụ cười, Nghiêm Hãn Hải mơ hồ cảm thấy trái tim mình tựa như bị câu lấy, có hơi ngứa ngáy, nhưng lại không giải thích được lý do.
"Mùi vị rất ngon." Sau khi Nghiêm Hãn Hải nếm thử đồ ăn của Diêm Thanh Viên, điều đầu tiên hắn làm là khen ngợi cậu.
Diêm Thanh Viên cười, khác với nụ cười thường ngày, nụ cười lần này có chút gượng gạo, có chút...!Quyến rũ?
Có lẽ là bởi vì ánh đèn, Nghiêm Hãn Hải không thể phân biệt chính xác cảm giác này của hắn là thật hay giả, nhưng loại cảm giác này...!Đặc biệt mê người, giống như là cố ý vậy.
Diêm Thanh Viên ngồi đối diện hắn, lơ đãng đưa tay vuốt ve chiếc kẹp tóc nhỏ, hoặc cởi tạp dề, để lộ xương quai xanh và đường cong cổ xinh đẹp, hoặc khi hắn khen ngợi cậu, khóe miệng hơi nhếch lên và đôi mắt khép hờ, tất cả đều giống như đang truyền đạt cho hắn một tín hiệu —— cậu đang quyến rũ mình.
Nghiêm Hãn Hải cảm thấy mình điên rồi, muốn ở bên cạnh Diêm Thanh Viên đến điên, nếu không làm sao hắn có thể có cảm giác như vậy?
Rõ ràng Diêm Thanh Viên không hề nói lời ái muội nào, nhưng hắn lại cứ cảm thấy bầu không khí giờ đây của bọn họ tràn đầy ái muội.
"Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng thật ngon cho cậu." Diêm Thanh Viên cười nói.
"Em có thể ngủ nhiều hơn, sớm như vậy vẫn chưa đến giờ làm của em đâu." Ngoài miệng từ chối, trong lòng thì muốn, Nghiêm Hãn Hải cảm thấy đây không phải là đạo đức giả, mà là dây dưa.
"Tôi rất mong ngày mai làm bữa sáng đặc biệt cho cậu, vì để cậu vui vẻ đi làm vào ngày mai, tôi đã suy nghĩ cả ngày đó." Diêm Thanh Viên cong môi, gò má có hơi ửng hồng, đôi mắt khẽ khép giọng điệu hơi mang ý cười, "Cậu có mong đợi không?"
Nghiêm Hãn Hải gắt gao nhìn chăm chú Diêm Thanh Viên, sau đó gật đầu.
Diêm Thanh Viên về phòng mình, đóng cửa lại, có ý thức khóa cửa, dựa vào cửa, sắc mặt dần dần đỏ bừng, truyền đến tận mang tai, ở trong phòng có bật điều hòa thích hợp nhưng cậu lại thấy khô nóng không chịu nổi.
Aaaa cậu đang làm cái gì vậy? Vì sao anh Diêm lại có đề nghị kỳ lạ như vậy, bây giờ vẻ mặt Nghiêm Hãn Hải nhìn cậu có vẻ không đúng rồiiii!
Thử nghĩ kỹ lại, một người đàn ông thẳng như Diêm Đàm sao có thể biết cách theo đuổi một người chứ, đến lúc làm được một nửa cậu mới nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là theo đuổi, đó hoàn toàn là quyến rũ!
Chắc chắn là Diêm Đàm học được từ một số nhiệm vụ, ấy vậy mà dám trực tiếp để cậu dùng!
Aaa thật xấu hổ mà, ngày mai phải gặp Nghiêm Hãn Hải thế nào đây!
Mà lúc này Nghiêm Hãn Hải cũng dựa vào tường, hắn bất giác che hai má lại, đôi mắt mở to, vành tai ửng đỏ.
___
::..