Chứng sợ độ cao, đây là chứng bệnh mà Diêm Thanh Viên cho đến tận bây giờ vẫn chưa vượt qua được, nó giống như một con sâu xâm nhập vào cơ thể Diêm Thanh Viên, khiến cậu không cách nào thoát ra được.
Diêm Thanh Viên sợ chỗ cao, là bởi vì sợ cái chết trong tương lai, Nghiêm Hãn Hải nói rất đúng, bây giờ cậu đã tin chắc mọi thứ sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cậu không nên bám vào nỗi sợ trong quá khứ nữa mà nên nhìn về tương lai.
Diêm Thanh Viên trầm mặc, sau đó gật đầu: "Có lẽ chúng ta có thể thử xem."
"Được." Nghiêm Hãn Hải híp mắt lại, "Vậy chúng ta bắt đầu bằng tốc độ nhanh nhất cùng độ cao thấp bằng vượt thác."
Diêm Thanh Viên sửng sốt: "Chẳng lẽ chúng ta còn phải chơi rất nhiều sao?"
"Nếu như có thể tiếp nhận, vậy sao không ở đây chơi thật vui vẻ?" Lời Nghiêm Hãn Hải nói khiến Diêm Thanh Viên rơi vào trầm tư, có thật là Nghiêm Hãn Hải trông không thích chơi không? Hình thật hắn rất tận hưởng?
Khi Diêm Thanh Viên mặc áo lên xe trên xe vượt thác, cậu nhìn ra bên ngoài, nơi này có lẽ cao khoảng tầng hai, Diêm Thanh Viên nghe thấy nhịp tim đập hồi hộp của mình, ở trong đường hầm Diêm Thanh Viên nghĩ rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ cố gắng vượt qua nỗi sợ ở công viên giải trí, vừa nghĩ đến trên cao đôi chân Diêm Thanh Viên bắt đầu không nhịn được mà mềm nhũn, nếu không phải ngồi e rằng cậu sẽ đứng không vững.
Nhưng vẻn vẹn chỉ là độ cao của tầng hai mà thôi, lúc trước ở Nghiêm gia phòng ngủ của cậu cũng là ở tầng hai, cho nên...!Không sao đâu, chẳng qua chỉ là tầng hai mà thôi.
Khi xe chậm rãi khởi động, Diêm Thanh Viên nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, cậu gần như không cách nào khống chế bắt đầu cảm thấy chóng mặt buồn nôn, áp lực tâm lí cực lớn thì cậu đã vượt qua được, nhưng vừa nghĩ đến chỗ cao liền không cách nào kiềm chế bắt đầu sợ hãi.
Đúng lúc này tay Diêm Thanh Viên đột nhiên bị nắm lấy, Diêm Thanh Viên theo bản năng giật giật ngón tay, lật ngược mu bàn tay cùng Nghiêm Hãn Hải đan tay nhau, nhưng động tác như vậy dường như cực kỳ an ủi lòng Diêm Thanh Viên.
Nỗi sợ dường như tiên tán từng chút một, giống như bị Nghiêm Hãn Hải xua đuổi, thần kinh Diêm Thanh Viên dần dần thả lỏng, sau đó trước mặt hiện ra một tia sáng chói mắt.
Chiếc xe đang tiến về phía trước, tăng tốc, Diêm Thanh Viên nhìn sang bên cạnh, đó là...!Độ cao.
Nhưng Diêm Thanh Viên lại đột nhiên phát hiện, độ cao này...!Căn bản chẳng là gì cả!
Diêm Thanh Viên nắm tay Nghiêm Hãn Hải, vậy mà không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, là do Nghiêm Hãn Hải đã lấy đi nỗi sợ hãi của cậu, hay cậu thật sự không còn sợ hãi nữa?
Ngay cả khi từ trên cao nhanh chóng rơi xuống, tiếng la hét từ khắp nơi truyền đến, âm thanh thật lớn của nước bên tai, Diêm Thanh Viên mở to mắt nhìn thấy tất cả, lại phát hiện tất cả nỗi sợ cũng không phải không cách nào khống chế như trong trí nhớ, như thể nỗi sợ trước đây của cậu không còn tồn tại nữa.
"Sợ không?" Khi nhân viên lần lượt mở khóa an toàn, Nghiêm Hãn Hải hỏi.
Diêm Thanh Viên quay đầu, nhìn người gần ngay trước mắt khiến cậu an tâm nhất, chậm rãi lắc đầu.
"Vậy thì chúng ta đến địa điểm tiếp theo."
Bắt đầu trải nghiệm từ những chuyến đi thấp nhưng nhanh, tuy rằng sắc mặt Diêm Thanh Viên tái nhợt, nhưng cậu chưa bao giờ được chơi như vậy trước đây, trong sợ hãi cũng bắt đầu trải nghiệm, mà Nghiêm Hãn Hải luôn ở bên cạnh cậu.
Trái tim Diêm Thanh Viên đập rất mạnh, trước mắt thậm chí có chút choáng váng, cậu không biết rốt cuộc là vì chứng sợ độ cao hay là vì chơi quá nhiều trò dẫn đến thân thể không thoải mái.
Nhưng...!Rất vui.
Khi Diêm Thanh Viên phát hiện mình vậy mà có thể vượt qua một độ cao nhất định, niềm vui trong lòng không cách nào dùng lời để so sánh, đây là một cách xác minh mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng được.
Liệu việc cậu vượt qua được nỗi sợ độ cao thì có nghĩa là cậu đã bắt đầu từ nội tâm của mình chấp nhận rằng mình có một tương lai khác không.
Diêm Thanh Viên biết mình nhất định có nhiều hướng đi hơn, nhưng bây giờ mới biết được, mình thật sự tiến bộ rất nhiều, rất nhiều.
Đây không chỉ là một buổi hẹn hò.
Còn là Nghiêm Hãn Hải làm bạn với cậu vượt qua khoảng thời gian gian nan!
Diêm Thanh Viên thật sự rất mệt, nhưng khi Diêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn thấy vòng đu quay, cậu chợt nhớ đến những gì cô gái kia đã nói vào tai cậu vào ban ngày.
"Chúng ta đi vòng đu quay đi." Diêm Thanh Viên nói.
Nghiêm Hãn Hải hơi nhíu mày: "Mọi việc không thể làm trong một lần là xong."
"Không phải, em không xem, nhưng em muốn thử cảm giác ngồi đu quay." Diêm Thanh Viên nhắm đôi mắt lại, "Em rất sợ, nhưng tuyệt đối sẽ không mở mắt ra, như vậy thì ít nhất em có thể nhịn một chút."
"Hôm nay như vậy là đủ rồi." Nghiêm Hãn Hải cũng không cho rằng đây là một biện pháp tốt.
"Không sao, chỉ cần anh luôn kéo em thì sẽ không sao đâu."
Hai người tranh cãi một hồi, Nghiêm Hãn Hải không đồng ý, nhưng Diêm Thanh Viên rất kiên quyết, Nghiêm Hãn Hải nhíu mày, không hiểu nổi, nhưng...!Hắn sẽ không từ chối Diêm Thanh Viên.
Nghiêm Hãn Hải đồng ý, nhưng cho dù đồng ý cũng không có nghĩa là hắn yên tâm.
Hắn đang nghĩ về việc làm thế nào để Diêm Thanh Viên nghĩ rằng mình ngồi trên đu quay nhưng không phải thật sự ngồi lên đó.
Hắn đã biết lúc trước sau khi lên máy bay rồi bị đưa vào bệnh viện, năm đó Nghiêm Hãn Hải làm sao có thể chú ý nhiều hơn đến thiếu niên trước mặt hắn không có biểu hiện gì khác thường.
"Anh còn đang suy nghĩ làm sao để giở trò phải không?" Diêm Thanh Viên vừa nhìn thấy biểu cảm của Nghiêm Hãn Hải thì biết chắc chắn hắn vẫn không đồng ý, lập tức nói, "Vé đã mua xong rồi, bất kể thế nào em cũng phải trải nghiệm, bây giờ em rất coi trọng tiền, anh đừng lừa em."
Nghiêm Hãn Hải lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn không biết nên làm thế nào mới có thể để Diêm Thanh Viên từ bỏ, nhưng...!Không hiểu sao cũng không muốn khuyên can nữa, đây là dịp vô cùng hiếm có khi Diêm Thanh Viên đột nhiên yêu cầu mình làm.
Cuối cùng khi ở trên vòng đu quay, Diêm Thanh Viên phát hiện ra rằng mình đã đánh giá quá cao bản thân, vừa nghĩ đến mình sẽ đến chỗ cao như vậy đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn, mà lúc này Nghiêm Hãn Hải lại bất ngờ ôm lấy cậu.
Ấn đầu cậu vào trong lòng ngực mình, Nghiêm Hãn Hải ghé vào tai Diêm Thanh Viên, nhẹ nhàng nói: "Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ cảm nhận được nguy hiểm và cái chết trước em."
Câu nói này giống như có ma lực gì đó vậy, rốt cuộc sự sợ hãi của Diêm Thanh Viên cũng thả lỏng một chút, cậu toàn tâm toàn ý vùi cả người vào trong ngực Nghiêm Hãn Hải, chậm rãi thở dài.
"Nghiêm Hãn Hải ơi." Giọng nói rầu rĩ vang lên trong ngực Nghiêm Hãn Hải.
"Ừ, anh đây." Hắn đáp.
"Bây giờ chúng ta đến đâu rồi anh? Ở giữa, hay là, ở trên cùng?"
Câu hỏi của Diêm Thanh Viên khiến Nghiêm Hãn Hải do dự một lúc, cuối cùng hắn vẫn nói: "Gần đến điểm cao nhất."
"Em muốn sờ sờ anh." Diêm Thanh Viên không dám mở mắt ra, chỉ ngẩng đầu, vươn tay về hướng phát ra giọng nói.
Nghiêm Hãn Hải cúi đầu rũ mắt, chủ động dán má mình vào lòng bàn tay Diêm Thanh Viên.
Diêm Thanh Viên cười, cười rất đáng yêu.
Ngón tay cậu có thể chạm vào gò má Nghiêm Hãn Hải, biết đôi mắt đẹp của hắn ở đâu, biết cánh môi khiến cậu chìm đắm ở đâu, thậm chí cậu có thể đoán được trạng thái hiện tại của Nghiêm Hãn Hải thông qua những chuyển động tinh tế của cơ bắp mà anh chạm vào.
Diêm Thanh Viên khẽ cười ra tiếng, dưới ánh mắt Nghiêm Hãn Hải hôn lên đôi môi hắn.
Đó là lời chúc và điều ước đã sớm nói quá nhiều, nhưng Diêm Thanh Viên muốn cùng Nghiêm Hãn Hải thực hiện tất cả quá trình ngụ ý.
Nụ hôn của Diêm Thanh Viên chỉ thoáng qua, đôi môi ấm áp và sự đụng chạm mềm mại nhanh chóng biến mất.
Tuy nhiên khoảnh khắc Diêm Thanh Viên lùi lại, đôi môi cậu lại lần nữa được hôn lấy.
Diêm Thanh Viên trong lúc kinh ngạc muốn mở hai mắt ra, lại bị Nghiêm Hãn Hải lấy tay che lại, hắn không hy vọng nụ hôn giữa bọn họ lưu lại bất kỳ ký ức kinh khủng nào.
Nghiêm Hãn Hải không biết cái gì gọi là chúc phúc, cũng không biết ngụ ý gì đó, những gì hắn biết, vẻn vẹn chỉ có hắn bị Diêm Thanh Viên quyến rũ mất rồi, trong không gian này lại kín đáo thuộc về hai người bọn họ.
Hắn muốn hôn cậu.
Chỉ thế mà thôi.
Diêm Thanh Viên mơ mơ màng màng từ trên đu quay đi xuống, đầu đều là choáng váng, toàn bộ hành trình của cậu đều không mở mắt, nhưng có lẽ là do không mở mắt, toàn bộ hành trình đều bị Nghiêm Hãn Hải dẫn dắt, Diêm Thanh Viên đột nhiên phát hiện toàn bộ hành trình của mình không hề suy nghĩ về vấn đề độ cao của vòng đu quay.
Đối với chứng sợ độ cao, Diêm Thanh Viên không nghĩ mình có thể vượt qua, nhưng trải qua lần này, Diêm Thanh Viên lại có một cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng ở một nơi cao như vậy.
Nơi mà nhìn thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Nhưng vì ở cùng Nghiêm Hãn Hải, cảm giác sợ hãi giống như bị xua tan, cảm giác phụ thuộc và an toàn hết lòng như vậy, Diêm Thanh Viên quay đầu lại nhìn vòng đu quay rất cao kia, cậu ở đó vậy mà không hề lưu lại bất kỳ ký ức kinh khủng nào.
Mái tóc của cậu được Nghiêm Hãn Hải vuốt ve, Diêm Thanh Viên quay đầu lại, Nghiêm Hãn Hải đứng trong ánh đèn dần dần sáng lên, yên lặng nhìn cậu, giờ khắc này Diêm Thanh Viên cảm nhận được cảm giác an toàn thật sự.
Màn đêm buông xuống, trong màn đêm còn chưa hoàn toàn tối tăm, ánh mắt của Nghiêm Hãn Hải còn dịu dàng hơn cả ánh sáng.
"Diêm Thanh Viên à." Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải vẫn như vậy, dễ nghe đến mức khiến Diêm Thanh Viên say mê, Diêm Thanh Viên biết tình cảm của mình đối với người này từ lúc bắt đầu sùng bái, đến si mê, đến thích, đến không thể không chấp nhận hối hận, hôm nay Diêm Thanh Viên nghe thấy bước ngoặt lớn đầu tiên mà cậu thấy cho đến nay trong cuộc đời bình lặng và thăng trầm này.
Nghiêm Hãn Hải nhẹ nhàng đọc tên cậu, rõ ràng trời đã tối, nhưng không phải hạ màn, mà là bắt đầu.
"Anh thích em, yêu em."
"Anh muốn cùng em trở thành bạn đời, bên nhau trọn đời."
Tâm trạng của Diêm Thanh Viên không thể diễn tả chính xác bằng lời, có lẽ là...!Kinh hỉ.
Tất cả đến không nhanh lắm, cũng không phải không có dấu hiệu báo trước, bọn họ đều biết, đối phương mến mộ mình.
Diêm Thanh Viên cảm thấy Nghiêm Hãn Hải là một người xảo quyệt, dù sao thì rõ ràng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để theo đuổi Nghiêm Hãn Hải, nhưng không ngờ lại bị Nghiêm Hãn Hải đoán trước.
"Nghiêm Hãn Hải, em cũng...!Ừm, rất thích anh...!Ừm..." Cho dù đã chuẩn bị tinh thần vô số lần, nhưng Diêm Thanh Viên vẫn lộ ra chút ngại ngùng, nhưng, Diêm Thanh Viên hít sâu một hơi, "Đều là lần đầu tiên yêu đương, chúng ta phải bao dung nhau mới tốt."
"Được."
Dưới màn đêm, hai người nhìn nhau cười, lúc này quan hệ của họ đã có thay đổi về chất, nhưng lại giống như không có gì thay đổi.
——
Diêm Thanh Viên tựu trường, đến trường đầu bếp mà cậu mơ ước.
Mặc dù các nhân viên trong trường đầu bếp ở các độ tuổi khác nhau, sinh viên đến từ khắp nơi, nhưng rốt cuộc là vì bầu không khí trong trường mà mọi người rất hòa thuận với nhau.
Và Diêm Thanh Viên đã kết bạn.
Khi ở Nghiêm gia cậu cố ý không kết giao với bất kỳ ai, nhưng sau khi có được cuộc sống mới Diêm Thanh Viên đã chủ động kết bạn với những người khác, phát hiện cuộc sống của mình hóa ra có thể có nhiều màu sắc đến như vậy.
"Bây giờ cậu đang đi làm hả?" Mấy học sinh vừa mới tan học xúm lại một chỗ nếm thử đồ ăn đối phương nấu, cũng phải tự mình nếm thử đồ ăn do mình làm, "Khó trách ngay từ đầu cậu nấu ăn giỏi như vậy, thì ra đều nhận công việc của đầu bếp à, lương tháng thế nào vậy?"
"Cũng không tệ lắm, có lẽ khoảng . tệ hàng tháng." Tiền lương của đầu bếp và tiền lương làm việc nhà được tách ra, công việc của Diêm Thanh Viên vẫn tiếp tục làm, mà Nghiêm Hãn Hải làm bạn trai cậu thỉnh thoảng cũng sẽ cho cậu một khoản trợ cấp nhỏ, hơn nữa còn nghỉ mát gì đó.
"Trời, lương tháng như vậy còn chạy đến đây học nấu ăn, tham vọng lớn lắm nha!" Mấy người vây quanh lại có nam có nữ, họ buôn chuyện với nhau, nhưng không có ác ý gì.
"Tương lai tui muốn mở một nhà hàng của riêng mình, so với làm thêm tui càng muốn tự mình làm ông chủ hơn." Sau đó cậu sẽ có lý do quang minh chính đại đưa tiền cho người nhà, mặc dù bây giờ cậu đang nhận lương nhưng cậu luôn cảm thấy mình vẫn đang ăn bám Nghiêm Hãn Hải.
"Nếu cậu có thể mở nhà hàng đến lúc đó chi bằng mời tụi tui đến làm đầu bếp đi, không làm được đầu bếp thì làm bếp phụ cũng được á."
"Đúng đó đúng đó, bọn mình đều cùng học với nhau, hiểu biết tường tận về nhau, cũng biết tài nấu ăn của đối phương thế nào, so với tìm người không quen biết thì tụi tui còn tốt hơn nè."
"Tui còn không biết khi nào mới có thể mở được đâu, hơn nữa bây giờ vẫn chưa xác định mở ở đâu, tui dự định mở một cái ở thành phố nhỏ mình trước thử xem sao, thành phố nhỏ tiết tấu chậm, cũng không cần bận rộn mỗi ngày, sau khi thích ứng thì có thể mở chuỗi hay không."
"Cậu còn muốn mở chuỗi hả, quá tuyệt vời luôn, có điều cậu có đủ vốn để mở một cửa hàng hông? Trong nhà giúp đỡ hả?" Bạn học tóc vàng cười chọc.
"Lúc tui đi làm có tiết kiệm được chút xíu, bây giờ làm đầu bếp với làm giúp việc nhà, ở nhà của ông chủ coi như bao ăn bao ở, tiết kiệm như vậy chắc mấy năm nữa tui cũng có thể tiết kiệm được khá nhiều á." Diêm Thanh Viên nói.
"Bình thường cậu không tiêu nhiều tiền, tiết kiệm như vậy quả thật rất tiện lợi, tuyệt thật, tui cũng muốn tìm được công việc như vậy á." Bạn học cắn một miếng đồ ăn của Diêm Thanh Viên, "Cũng không biết sao lại thế này, cùng là cách làm giống nhau nhưng không vì sao của cậu làm có vẻ ngon hơn một chút."
"Có thể là thói quen nấu ăn của mỗi người khác nhau, sau đó cộng thêm yếu tố tâm lí?" Thật ra Diêm Thanh Viên không tự cảm thấy điều đó, nhưng bọn họ cũng đã làm bài kiểm tra, các giáo viên quả thật đã khen tay nghề của cậu, nói cậu là một học sinh rất có thiên phú."
"Diêm Thanh Viên!" Đột nhiên phía sau có một cậu trai tiến lên vỗ vai Diêm Thanh Viên, cậu trai kia ngoại hình đẹp trai đáng yêu, tuổi không lớn, nói chuyện cởi mở, là nhân vật tương đối được hoan nghênh trong lớp bọn họ, bình thường giữa hai người cũng không nói chuyện qua lại gì nhiều, "Hôm qua tan học tôi thấy cậu lên xe của một người đàn ông, đó là ai?"
Lời của cậu trai khiến người xung quanh nhịn không được hạ giọng, bắt đầu bàn tán.
"Sau khi tan học ngày nào tôi cũng lên xe của người đàn ông đó, sao hôm qua cậu mới thấy?" Diêm Thanh Viên biểu hiện rất đương nhiên, cậu cho đến bây giờ chưa từng che giấu chuyện này.
Kể từ khi Nghiêm Trạch Thanh bắt đầu cuộc sống của một người làm nghề tự do đã nhiệt tình đưa đón cậu đi học mỗi ngày, quãng đưỡng không xa y lại thích nữa, nên Diêm Thanh Viên chưa từng từ chối y, cậu cũng không muốn từ chối Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng rất chân thành kia.
"Hả? Mỗi ngày cậu đều có đàn ông đưa đón đi học sao? Đó là ai của cậu vậy?"
"Anh ấy cũng không đi học, thỉnh thoảng anh hai Nghiêm sẽ ngủ quên, trong khoảng thời gian này anh ấy khá buông lỏng." Diêm Thanh Viên vừa nghĩ đến Nghiêm Trạch Thanh thì có chút bất đắc dĩ, cũng không biết thay đổi bây giờ của y là tốt hay không tốt, nhưng ít nhất bây giờ Nghiêm Trạch Thanh trông thoải mái hơn rất nhiều so với lúc trước.
"Anh hai Nghiêm?" Cậu trai sinh trực tiếp ngồi bên cạnh cậu, nói, "Người đàn ông trông rất đẹp trai kia là anh hai cậu hả? Anh ruột à?"
"Không phải, nhưng là anh trai có quan hệ rất tốt, cũng là chủ thuê tôi làm việc nhà, anh ấy trả tiền lương cho tôi."
"Cho cậu tiền lương còn đón cậu tan học, người này cũng thật tốt quá nhỉ?" Cậu trai chặc lưỡi, giọng điệu hiển nhiên rất xúc động.
"Tôi đã làm việc chăm chỉ, tất nhiên là có tiền lương, anh ấy đến đón tôi là vì tình cảm, hai cái này không liên quan gì với nhau." Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, cậu hiển nhiên biết cậu trai này đang nhiều chuyện, cũng nhận ra cậu trai trong lúc nói chuyện lờ mờ quái gở, nhưng mà, cậu không quan tâm!
"Có phải trong nhà cậu rất giàu có không? Cái người anh hai Nghiêm kia lái xe trăm vạn không chừng, tan học còn được người như vậy đón cậu, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng."
Trăm vạn = từ triệu tệ trở lên.
Lời nói của cậu trai hiển nhiên có ẩn ý, nhưng nhưng nếu không nói rõ trong đó tất nhiên là có khá nhiều không gian có thể phỏng đoán, Diêm Thanh Viên đương nhiên cũng chú ý tới.
"Tôi cũng không biết anh hai Nghiêm đang suy nghĩ gì nữa, chi bằng trực tiếp hỏi anh ấy thử nhé?" Bây giờ Diêm Thanh Viên đã có bạn bè có gia đình, cũng không còn gì phải kiêng dè nữa, cũng không định chiều chuộng tật xấu xấu xa này của người khác.
"Hỏi...!Hỏi thử?" Cậu trai hiển nhiên đang sững sờ.
Mắt thấy Diêm Thanh Viên trực tiếp gọi điện thoại cho Nghiêm Trạch Thanh trước mặt mọi người, nhất thời cậu trai xấu hổ, cậu ta đi lên chỉ muốn khiến cho người ta không thoải mái, cậu ta rõ ràng rất có tài nấu ăn, nhưng lúc lên lớp giáo viên luôn khen Diêm Thanh Viên nhiều hơn, nên cậu ta cảm thấy ghen tị.
"Anh hai Nghiêm ơi." Diêm Thanh Viên nói.
"Viên Viên, sao lại gọi điện thoại cho anh trong giờ học?" Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh nghe có vẻ lười biếng, giống như làm biếng làm việc, sau khi ngáp một cái thì y đã tỉnh táo hơn đôi chút, "Tan học sớm à? Anh hai đến đón em?"
"Bạn cùng lớp của em hỏi em vì sao anh lại đón em tan học." Diêm Thanh Viên nói.
Một câu nói đơn giản, người tinh ý như Nghiêm Trạch Thanh đại khái đã đoán được đằng sau ẩn chứa suy nghĩ lộn xộn gì đó, y nhếch khóe miệng, nở một nụ cười rõ ràng, Viên Viên nhà y đã đáng yêu nay còn đáng yêu hơn nữa.
人精 (Nhân tinh): Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.
"Đưa điện thoại cho bạn em đi." Nghiêm Trạch Thanh nói với mọi người sau khi xác nhận, "Lâu như vậy không chào hỏi các bạn cùng lớp của Viên Viên là tôi không đúng, hôm nay nếu bạn bè trong lớp Viên Viên có hứng thú có thể tùy ý chọn một nơi để chơi, tất cả chi phí đều tính vào tôi, cảm ơn các bạn đã chăm sóc Viên Viên trong lớp trong thời gian qua."
Diêm Thanh Viên chớp mắt, có phải Nghiêm Trạch Thanh nghe không rõ hay không, vì sao đột ngột nói như vậy chứ.
"Viên Viên là em trai vô cùng quan trọng của tôi, so với em trai ruột còn thân hơn, tôi đặc biệt thương em ấy, thời tiết nóng, tôi sợ Viên Viên say nắng, mùa thu lại sợ Viên Viên mắc mưa, tôi là người làm việc tự do, tương đối rảnh rỗi, nên lo việc đưa đón Viên Viên đi học."
Nghiêm Trạch Thanh vô cùng cao giọng nói chuyện điện thoại với mọi người, mọi người xung quanh đều có chút bối rối, vì mọi người nghe tin này không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này ánh mắt Diêm Thanh Viên nhìn cậu trai nói chuyện lúc nãy với cậu, sắc mặt cậu trai xấu hổ cực kỳ, xoắn xuýt hồi lâu mới nói: "Thì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì hết, ngài đừng để ý."
"Để ý? Tôi đâu để ý, tôi cảm thấy tốt lắm, vì có thể khoe với các bạn Viên Viên nhà tôi đáng yêu đến mức nào."
Diêm Thanh Viên cuối cùng nhịn không được nữa lên tiếng nói: "Anh hai Nghiêm."
Bên kia điện thoại, khóe miệng Nghiêm Trạch Thanh tràn đầy nụ cười, chậm rãi nói: "Lớp em có bao nhiêu người?"
"Hơn hai mươi người ạ." Nhưng bọn họ chia ra rất nhiều khóa học khác nhau, họ có thể chọn môn tự chọn theo hướng mình muốn, vì vậy có hơn hai mươi người cùng hướng với cậu.
"Vậy coi như quà gặp mặt, hôm nay tôi dự định chi ba mươi vạn tệ để mọi người chơi vui vẻ, các bạn có muốn đi nơi nào..." Nghiêm Trạch Thanh còn chưa nói xong Diêm Thanh Viên đã trực tiếp cúp điện thoại.
vạn tệ = . tệ = ..., Đồng.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn điện thoại, gọi lại thì bị từ chối thẳng thừng, nhướng mày, cảm thấy quá đáng tiếc, thật vất vả mới có cơ hội làm cho Viên Viên nhà mình có thể diện.
Nghiêm Trạch Thanh sờ sờ cằm, gọi điện thoại cho Nghiêm Hãn Hải: "Thư ký của cậu cho tôi mượn dùng?"
Sau khi Diêm Thanh Viên cúp điện thoại, vẻ mặt của mọi người trở nên khó nói, họ có thể nghe rõ giọng nói trong điện thoại, vừa nãy nói muốn tiêu ba mươi vạn mời bọn họ? Ba mươi vạn gì? Là ba mươi vạn mà bọn họ nghĩ hả?
Lúc này vẻ mặt của cậu trai cũng rất quỷ dị.
"Gia cảnh của anh hai Nghiêm rất tốt, hơn nữa anh ấy vô cùng có năng lực, làm việc khó tránh khỏi hơi tùy theo ý thích." Kể từ khi rời khỏi Nghiêm gia, Nghiêm Trạch Thanh càng ngày càng phát triển theo hướng lạ lùng, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy đau đầu, cậu có chút nhớ anh hai Nghiêm lúc trước nghiêm túc như bà cụ non.
Gia cảnh rất tốt? Là tốt theo kiểu nào? Cảm thấy chắc không chỉ mỗi trình độ tốt nhỉ?
Bạn học xung quanh đều rất kinh ngạc.
Nhưng mà kinh ngạc hơn còn ở phía sau, khi bọn họ vừa tan học, Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp họ, sau khi không còn mặc tây trang cổ hủ nữa, cả người y trông giống một giáo sư đại học trẻ tuổi hơn, đeo kính trông rất chững chạc.
"Anh hai Nghiêm?" Diêm Thanh Viên kinh ngạc, bình thường Nghiêm Trạch Thanh đều ở trên xe chờ cậu, nhưng hôm nay...!Hửm? Người đi theo phía sau Nghiêm Trạch Thanh là ai?
"Chời ơi!" Đột nhiên một trong mấy nữ sinh trong lớp nhỏ giọng kêu lên, họ đều nhìn thấy người lộ ra một phần cơ thể rắn chắc phía sau Nghiêm Trạch Thanh nhưng cũng đủ thể hiện ra ngoại hình hoàn hảo kia rồi.
Lúc này Nghiêm Hãn Hải bước về phía trước, con ngươi đen như mực của hắn nhìn về hướng bọn họ, khí chất lạnh lẽo buồn tẻ trong hắn bỗng hoàn toàn biến mất khi hắn nhìn thấy Diêm Thanh Viên.
Diêm Thanh Viên cũng rất kinh ngạc, Nghiêm Hãn Hải? Sao Nghiêm Hãn Hải cũng đi theo Nghiêm Trạch Thanh?
Hoặc là nói, chẳng lẽ Nghiêm Hãn Hải cũng muốn cùng Nghiêm Trạch Thanh quấy rối hả?
___
::..